Chương 50: Nghĩa phụ
Thiếu Vệ cơ từ cung nữ cao cấp thăng đến Thiếp phu nhân, đây đã là chuyện truyền kỳ. Tuy rằng lúc đó dân phong đã mở rộng, thế nhưng thân phận đê tiện có thể bò đến Thiếp phu nhân đúng là không dễ. Vì vậy Thiếu Vệ cơ cũng có chút kiêu căng. Từ chuyện nàng mỗi ngày cùng Trưởng Vệ cơ, dĩ vãng là chủ nhân mình tranh sủng đã có thể nhìn ra được.
Thiếu Vệ cơ kiêu căng, đột nhiên bị Tề Hầu lạnh nhạt, con trai duy nhất là Công tử Nguyên còn bị Tề Hầu mắng một trận. Hơn nữa Tề Hầu nói những lời không tốt, lúc đó Cao Hề, Bảo Thúc Nha đều có mặt. Một đám đại thần làm chứng, còn là lời nhất ngôn cửu đỉnh. Công tử Nguyên trong nháy mắt mất cơ hội tranh đoạt vị trí Thái tử. Thiếu Vệ cơ làm sao có thể không ghi hận. Nàng muốn trả thù.
Nàng muốn trả thù, một là do những năm này tính cách kiêu căng, hai là Thiếu Vệ cơ không có sợ hãi.
Tề quốc cùng Vệ quốc quan hệ rất tốt, vẫn luôn có hôn nhân qua lại. Thêm nữa chính là mẫu thân đã mất của Tề Hầu cùng quốc quân Vệ quốc hiện tại là người thân. Thiếu Vệ cơ nghĩ hai nước quan hệ không thể phá vỡ, có Vệ quốc làm núi lớn chống lưng, cho nên nàng mới không có sợ hãi.
Thế nhưng nàng khẳng định không nghĩ tới, Tề Hầu muốn trả nàng về nước. Xử lý như vậy, đối với một nữ nhân đã xuất giá mà nói, còn đáng sợ hơn so với xử tử.
Ngô Củ đối với xử phạt này hoàn toàn hài lòng, vì vậy cũng không nói gì, tùy ý Tề Hầu xử lý.
Ngô Củ cảm thấy cũng nên khởi hành rời Lương Khâu ấp. Bọn họ đáng ra đã khởi hành, thế nhưng đột nhiên mình bị bệnh, khởi hành cũng bị trì hoãn.
Tề Hầu phân phó ở thêm mấy ngày, không phải gấp rút lên đường, xa mã mệt nhọc Công tử Củ khẳng định chịu không được.
Ngô Củ lại bắt đầu dưỡng bệnh thoải mái. Thế nhưng có một điểm Ngô Củ không vui, đó chính là tuy rằng không phát sốt, thế nhưng miệng lại đắng, ăn cái gì cũng không vô, cả loại bánh thích nhất cũng không ăn được. Sợ là sinh bệnh mấy ngày nay, mỗi ngày ăn thanh đạm, dạ dày đã có chút không tiêu hóa tốt, dẫn đến không muốn ăn.
Tề Hầu đốc thúc Dịch Nha làm đồ ăn khác cho Công tử Củ, bất quá cũng không có hiệu quả. Nếu không ăn gì, Công tử Củ vốn gầy yếu, sẽ càng khó chịu đựng nổi.
Ngô Củ kỳ thực cũng rất gấp, nhưng ăn không vô, cũng không dám trễ nải hành trình nghênh tiếp Công chúa. Vì vậy Ngô Củ suy nghĩ một biện pháp, nói Tử Thanh đi kiếm chút xích qua tử đến.
Xích qua tử kỳ thực chính là sơn tra. Thời cổ gọi là xích qua tử, đến thời Đường Tống còn có cái tên rất dễ nghe, gọi là đường cầu tử.
Sơn tra đúng mùa thu là chín rộ, quả này bởi vì quá chua, không có cách nào làm nguyên liệu nấu ăn. Vỏ ngoài sơn tra khi chín có màu đỏ đẹp mắt. Màu sắc xinh đẹp nhưng vị chua chát cho nên thời đại này người ta không dám ăn. Trên chợ cũng không buôn bán, sơn tra chỉ dùng làm thuốc.
Tử Thanh tìm nửa ngày, cũng chỉ tìm tới một sọt xích qua tử, từng quả từng quả đỏ tươi màu sắc cực kỳ đẹp, rất tươi mới. Nguyên do là Dịch Nha nghe nói Công tử Củ tìm thứ này, cố ý cho người đi hái về.
Ngô Củ nhìn sọt quả, nước bọt suýt nữa liền chảy xuống. Không cần ăn cũng biết rất chua, tuyệt đối có thể kích thích thèm ăn. Bất quá ăn trực tiếp sợ không tốt, còn có thể chua ê răng, thời điểm đó sợ cũng ăn không vô. Vì vậy Ngô Củ liền nói Tử Thanh ôm sọt xích qua tử cùng mình đi phòng bếp.
Vì không phải thời gian dùng bữa, mọi người vừa nghỉ ngơi. Bởi vì chuyện phát cháo nên mọi người đều là người quen biết. Thấy Công tử Củ đến, lập tức có người tới hỏi:
"Công tử, có dặn dò gì sao?"
Ngô Củ xua tay nói:
"Không có, chỉ là đột nhiên muốn đến làm chút thức ăn."
Thiện phu ở đây biết Công tử Củ có tay nấu ăn, tất nhiên đều sùng bái Công tử Củ, cũng không có thấy hèn hạ. Hơn nữa khi Ngô Củ làm việc cũng không kiêng kị người khác nhìn, luôn cho người khác học.
Ngô Củ làm rất tùy ý, ai cũng có thể xem, hỏi còn tỉ mỉ giải đáp, cũng không thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không có ra vẻ Công tử.
Những người kia thấy Ngô Củ lấy một sọt xích qua tử đều kinh ngạc. Họ từng thấy quả này, thế nhưng không ai dùng, vì quả này quá chua, cả người thích ăn chua cũng không ăn nổi. Vị chua cũng không giấu được, nếu bỏ vào nồi xào nấu thức ăn cũng trở nên không ngon.
Thiện phu rất nhiệt tình, tất cả đều đến giúp đỡ. Ngô Củ bởi vì bệnh nặng mới khỏi, không dám dính nước lạnh, mấy thiện phu liền chủ động hỗ trợ đem quả ngâm muối, rồi rửa sạch sẽ.
Những quả tròn tròn màu đỏ, rửa qua nước lạnh hiện ra càng đỏ tươi loá mắt. Từng quả từng quả phi thường đẹp mắt khiến người ta yêu thích. Ngô Củ lại nói bọn họ hỗ trợ lấy hạt bên trong ra, sau đó còn dùng que tre xâu lại, dự định làm kẹo hồ lô.
Thời đại này đương nhiên là không có đường phèn, Ngô Củ cũng không có đường đỏ, cũng không cần lo vì đã có mật ong.
Ngô Củ lấy một bát lớn mật ong, liền đem xâu sơn tra trực tiếp nhúng vào bên trong mật ong, lăn tròn cho mật ong bao bọc bên ngoài. Căn cứ khẩu vị của mình mà cho mật ong ngấm nhiều hay ít. Mật ong vị ngọt, sơn tra vị chua, kết hợp vừa vặn xúc tiến muốn ăn.
Hơn nữa kẹo hồ lô này nhìn đẹp dị thường. Sơn tra đỏ au, phủ lên một lớp si rô mật ong óng ánh, phảng phất như khoác thêm cho sơn tra một tầng sa y quý giá, nhìn rất dụ người. Sơn tra vị chua, mật ong mùi thơm ngát, không cần nếm thử, chỉ là ngửi một cái liền thèm nhỏ dãi.
Làm xong, Ngô Củ đem kẹo hồ lô phân ra, để cho nhóm thiện phu một chút, còn lại lấy đi, giữ ăn từ từ.
Bởi vì xích qua tử thật quá nhiều, làm một đống kẹo hồ lô cũng không dùng hết. Vì vậy Ngô Củ liền đem số còn lại luộc chín, bỏ vỏ, nghiền nát trộn thêm mật ong vào. Sau đó cho hỗn hợp vào những cái hủ vuông. Chờ hỗn hợp định hình, lại lấy ra dùng dao cắt thành những miếng nhỏ. Những thiện phu vừa hỗ trợ vừa học cách làm của Ngô Củ.
Làm xong một đống miếng sơn tra, Ngô Củ lại nói người ta đi lấy một cái chậu đặt ở trên lửa. Sau đó đem những miếng sơn tra đặt ở bên trong nướng. Rất nhanh mùi hương chua ngọt liền tỏa ra. Khi sơn tra chín liền thành bánh sơn tra.
Không có bao lâu, một sọt xích qua tử đã biến thành một đống kẹo hồ lô cùng bánh sơn tra khai vị. Vừa bắt mắt, màu sắc cũng đẹp đẽ, thoạt nhìn đặc biệt ngon miệng.
Ngô Củ đem bánh sơn tra chia ra, sau đó mang theo "chiến lợi phẩm" chuẩn bị trở về phòng hưởng dụng.
Có kẹo hồ lô cùng bánh sơn tra, thật không sợ mình không muốn ăn.
Ngô Củ cùng Tử Thanh mang bánh cùng kẹo đã gói kỹ lưỡng mang về, vừa đi vừa ăn. Thời đại này cũng chưa có kẹo hồ lô, cũng không biết kẹo hồ lô là món trẻ con rất thích, Ngô Củ cũng không tính mất mặt.
Hai người còn chưa đi về đến phòng, liền phát hiện một bóng dáng đi theo bọn họ. Ngô Củ vừa quay đầu lại, bóng dáng kia co chân chạy trốn ở sau tường đá bên cạnh.
Ngô Củ nhìn kỹ, thì ra là đứa bé.
Kia không phải là con Dịch Nha, Địch Nhi sao?
Địch Nhi trốn ở sau tường đá, cắn ngón tay. Một bộ chảy nước miếng, mắt to dùng sức chớp chớp lén lút nhìn Ngô Củ. Nói chính xác là nó lén lút nhìn kẹo hồ lô trong tay Ngô Củ.
Kẹo hồ lô là món trẻ con rất yêu thích. Hàng năm đi dạo hội chùa, đều sẽ nhìn thấy trong tay mấy bạn nhỏ giơ kẹo hồ lô, đắc ý liếm liếm vỏ đường bên ngoài.
Màu sắc bắt mắt như thế, sáng lấp lánh lại thơm ngát, nhóm trẻ con tất nhiên yêu thích. Hơn nữa Địch Nhi là em bé cổ đại, lần đầu thấy kẹo hồ lô, vừa hiếu kỳ, vừa thèm ăn.
Nhưng đứa bé vô cùng sợ người lạ, không dám đi qua bắt chuyện cùng Ngô Củ, cho nên không thể làm gì khác hơn là lén lút tha thiết mong chờ.
Ngô Củ nhìn thấy Địch Nhi tha thiết mong chờ, mắt to dùng sức chớp chớp, mi thật dài run lên, vừa đáng yêu vừa đáng thương. Nó thèm đến không chịu được, cũng sắp đem tay nhỏ cho rằng kẹo hồ lô cắn.
Vì vậy Ngô Củ liền dừng lại, nói Tử Thanh lấy bên trong sọt ra hai cái kẹo hồ liền đi tới.
Ngô Củ đi tới, Địch Nhi có chút sợ sệt, vội vã co rút lại. Ngô Củ cười híp mắt, để cho mình thoạt nhìn rất vô hại, sau đó ngồi chồm hỗm xuống, cúi đầu nhìn nhìn bạn nhỏ, đưa hai cái kẹo hồ lô tới, cười nói:
"Muốn ăn không? Đưa cho ngươi ăn, được chứ?"
Địch Nhi lập tức mở to hai mắt, một mặt kinh hỉ nhìn Ngô Củ, sau đó nhanh chóng nhận lấy kẹo hồ lô. Một tay nắm một xâu, bộ dáng có chút hấp tấp, thế nhưng vô cùng đáng yêu. Không thể chờ đợi được nữa, nó liếm mật ong mặt ngoài. Đầu lưỡi đỏ lè ra như con mèo nhỏ liếm nước, khá là đáng yêu.
Địch Nhi liếm mật ong, mắt mở to, bi bô nói:
"Tạ ơn thúc thúc!"
Địch Nhi vừa nói chuyện, quai hàm liền dao động. Ngô Củ thật không kiềm chế được, liền giơ tay nặn nặn hai gò má đầy thịt của Địch Nhi. Địch Nhi cũng không sợ hãi, còn cười khanh khách.
Bởi vì Địch Nhi thực sự rất đáng yêu, vì vậy Ngô Củ lại nói Tử Thanh lấy ra một ít bánh sơn tra, dùng khăn sạch sẽ gói kỹ, nhét vào ngực Địch Nhi, nói:
"Ngoan, từ từ ăn, một lần đừng ăn quá nhiều, sẽ ê răng."
Địch Nhi nghe không hiểu cái gì là ê răng, thế nhưng như hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
Biểu tình Địch Nhi nghiêm túc thực sự là quá manh, chu chu môi, Ngô Củ vừa thấy, cười híp mắt nói:
"Thật ngoan. Vậy hôn thúc thúc một cái đi."
Nói xong, Ngô Củ chỉ chỉ gò má của chính mình. Tử Thanh đứng ở một bên, lông mày nhảy lên, có chút không dám nhìn.
Địch Nhi lập tức đến gần, đặc biệt ngoan, hôn trên mặt Ngô Củ một cái đặc biệt vang dội.
"Chốc!"
Ngô Củ lúc này mới hài lòng, để Địch Nhi đi chơi, sau đó cùng Tử Thanh trở về phòng, bắt đầu ăn.
Ngô Củ trở về phòng, liên tiếp ăn ba xâu kẹo hồ lô, một đống bánh sơn tra, càng ăn càng cảm thấy ngon. Tử Thanh xem mà hoảng sợ.
Công tử không ăn thì thôi, một khi ăn thì ăn hung tàn như vậy?
Chờ Ngô Củ ăn đủ, nhìn lại thấy chỉ còn một xâu kẹo hồ lô, và ba miếng bánh sơn tra, chợt nhớ tới Tề Hầu.
Mình làm món ăn, phân cho người khác, nếu không dâng cho Tề Hầu, sợ là sẽ chọc hắn, nói mình không cung kính!
Vì vậy Ngô Củ liền đem xâu hồ lô còn lại cùng ba miếng bánh sơn tra đóng gói. Thời điểm đóng gói còn không cẩn thận làm một miếng bánh sơn tra vỡ vụn. Vì vậy Ngô Củ đành phải ăn, đem hai miếng bánh sơn tra nguyên vẹn cùng một xâu kẹo hồ lô giao cho tự nhân đi dâng lên Tề Hầu.
Tề Hầu mặc dù ở trong phòng, thế nhưng hắn đã sớm nghe nói Công tử Củ cùng nhóm thiện phu thân thiết, hoàn toàn không có ra vẻ Công tử, đồng thời còn làm "kẹo hồ lô" cũng không biết món đó ra sao.
Tề Hầu còn đang suy nghĩ.
Hồ lô chấm mật ngọt đó ăn thế nào? Không phải rất cứng sao?
Hồ lô trong suy nghĩ của Tề Hầu chính là trái bầu hồ lô, loại người ta thường dùng làm gáo mút, hay bình đựng chất lỏng như nước hay rượu.
Tề Hầu đợi thật lâu, chờ đến không nhịn được, lúc này mới đợi được tự nhân mang đến món kẹo hồ lô. Nhìn kỹ thì ra cũng không phải là hồ lô, mà là xích qua tử. Quả tròn vo, màu đỏ au, thật là đáng yêu.
Tề Hầu là khẩu vị tiêu chuẩn người phương bắc, thích vị mặn không thích ngọt, loại món ngọt này kỳ thực Tề Hầu rất không thích ăn. Thế nhưng còn có vị chua, thật là lạ miệng. Ăn một quả cảm thấy được vị chua, mới vừa thả xuống lại cảm thấy thèm, lại muốn thử. Hắn ăn liên tiếp hết một xâu vẫn chưa hết thèm.
Vì vậy Tề Hầu liền cầm lấy bánh sơn tra nếm. So với kẹo hồ lô kia ở ngoài ngọt bên trong chua, cảm giác bánh không giống vậy. Bánh sơn tra là hỗn hợp thịt quả sơn tra cùng mật ong, sau khi tạo hình còn đem nướng lên. Cho vào miệng vừa mềm xốp lại giòn giòn, có vị chua lẫn ngọt. Ngọt ngọt chua chua hòa vào nhau, không có ngọt đến gắt cổ cũng rất ngon miệng.
Đều là chế biến từ sơn tra và mật ong lại thành hai loại món ăn khác nhau. Tề Hầu vừa kinh ngạc, vừa đem hai miếng bánh sơn tra ăn hết, ăn xong vẫn còn thòm thèm.
Tự nhân nhìn Tề Hầu ăn xong rồi, lúc này mới trở lại phục mệnh. Ngô Củ hỏi.
"Quân thượng có ăn không?"
Tự nhân cười nói:
"Ăn hết. Quân thượng rất vừa ý Công tử làm món đó, ăn cũng không còn lại chút gì."
Ngô Củ không nghĩ tới, thì ra Tề Hầu còn có thể ăn vị chua.
Ngô Củ ăn sơn tra, còn chưa tới bữa liền cảm thấy cào ruột không chịu được. Buổi chiều liền chạy đến phòng bếp. Nhóm thiện phu khi đó đang chuẩn bị nấu bữa, lúc này không có thời gian cùng Ngô Củ nghiên cứu món ăn mới.
Ngô Củ chỉ có một mình chiếm một cái bếp riêng mà mọi người dành cho. Suy nghĩ một chút, chuẩn bị làm một ít thức ăn khi đói bụng có thể ăn ngay, món dễ nắm dễ lấy. Vì vậy dự định làm bánh bao ngọt, tỷ như bánh bao nhân đậu hay bánh nhân sữa gì đó, loại hình nho nhỏ.
Bất quá thời này còn chưa lưu hành bột chế biến sẵn. Muốn có bột phải giã nhuyễn gạo ra. Mà thời đại này cũng chưa có cối xay đá, công việc xay bột cần kỹ thuật, cũng phi thường mệt.
Ngô Củ trong lúc rảnh rỗi cũng không muốn vẫn luôn nằm ở trên giường, vì vậy liền bắt đầu ở phòng bếp kéo ống tay áo lên xay bột, chuẩn bị bột kỹ càng. Nguyên liệu nấu ăn khác cũng không cần phí sức như xay bột.
Vì thời đại này chưa có cối xay đá, Ngô Củ xay bột còn bị nhóm thiện phu vây xem, không biết đang làm gì. Ngô Củ cảm thấy như vậy quá phiền phức. Cối đá kỳ thực cũng không phải là vật rất khó thiết kế. Vì vậy Ngô Củ lấy một tấm da dê vẽ ra sơ đồ cối đá nhờ nhóm thiện phu đi chuẩn bị.
Có dụng cụ sau này bọn họ cũng có thể làm mì sợi, không cần quá khổ cực ha ha...!
Nhóm thiện phu chưa từng thấy cối xay bột bằng đá, xem lại tấm tắc khen thần kỳ. Bọn họ cũng nể phục kỳ tài của Công tử Củ. Nói Công tử Củ thực sự quá thông minh. Nếu có thứ này, về sau không cần vất vả cũng có thể làm mì.
Sau khi chuẩn bị xong bột, Ngô Củ liền bắt đầu nặn mấy cái bánh. Đột nhiên nghĩ đến đứa bé đáng yêu tiểu Địch Nhi, khi nặn bánh bao, Ngô Củ cũng chỉnh sửa hình dạng một chút, làm thành heo con thỏ con, ở phía trên ấn hạt đậu làm mắt mũi, rồi bỏ vào nồi hấp chín.
Ngô Củ bận việc xong, vừa vặn đến bữa tối, bụng đã sớm đói đến da trước bụng dính phía sau lưng, liền chuẩn bị đi trở về dùng bữa.
Khi trở về, tự nhân cùng Tử Thanh liền vội vàng nói:
"Công tử, Quân thượng mời ngài đi dùng bữa đó."
Ngô Củ vừa nghe, thấy dĩ nhiên tới thời gian dùng bữa rồi. Bất quá tỉ mỉ nghĩ lại, chỉ sợ là bởi vì lập tức liền khởi hành nên Ung thị tổ chức tiệc tiễn đưa. Vừa nãy ở phòng bếp mọi người cũng bận đến chổng vó.
Ngô Củ nhanh chóng thay đổi xiêm y, sau đó liền đi đến sảnh trước. Vừa vào đến, thấy mọi đều đã đến đủ, đã ngồi vào chỗ, chỉ chờ một mình mình. Ngô Củ tiến vào, vội vã chắp tay hành lễ nói:
"Củ bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca không cần đa lễ, nhanh ngồi vào vị trí."
Ngô Củ ngẩng đầu lên, đi vào trong bữa tiệc. Phát hiện quả nhiên là Ung thị bày tiệc tiễn đưa, bởi vì chỗ ngồi cũng có người Ung thị.
Ngô Củ vừa đến, Tề Hầu liền nói khai tiệc. Hạ nhân Ung thị nâng khai, từ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào. Dịch Nha cũng đi theo đội ngũ.
Nắp đậy vẫn chưa có mở, Ngô Củ đã ngửi thấy được một mùi hương rất hấp dẫn. Ngửi được chính là hương vị thịt dê. Mùa thu vừa vặn ăn thịt dê bổ dưỡng.
Mọi người cũng đều ngửi thấy được mùi thịt dê. Mà khi nắp mở ra, mọi người lại thấy là một con cá.
Tất cả mọi người lấy làm kỳ lạ. Rõ ràng là một con cá, hơn nữa còn là con cá hoàn chỉnh, vậy mà ngửi thấy mùi thịt dê, cũng không có mùi tanh của cá.
Tất cả mọi người đang thấy kỳ quái, Ngô Củ tựa hồ đã sớm nghĩ tới món gì. Dù sao món cá dồn thịt dê này là món ăn kinh điển nổi tiếng. Món ăn trước mắt là do ông tổ nghề nấu ăn Dịch Nha sáng tạo ra.
Người ta làm món cá dồn thịt hấp kỳ thực cũng xuất phát từ món ăn nổi tiếng này của Dịch Nha.
Thủy sản Sơn Đông rất nổi tiếng. Có cá chép ngon, lại có thịt dê tươi. Trong bụng cá là thịt dê, ở ngoài mềm trong mềm, bộ dạng gọn gàng bên trong lại giấu càn khôn. Hai thứ tươi ngon kết hợp, mùi vị tất nhiên không thể dùng lời nói miêu tả.
Ngô Củ lúc này cầm lấy đũa, nhẹ nhàng ấn mở một chút. Quả nhiên trong bụng cá là thịt dê. Xé bụng cá ra, mùi hương thịt dê càng xông vào mũi.
Bên trong bụng cá còn có măng cùng nấm, non non, giòn giòn, ngọt ngon thơm lừng. Có lẽ đây là món cá dồn thịt dê chính tông nhất.
Ngô Củ gắp lên một miếng thịt dê ăn, híp mắt tựa hồ hưởng thụ, cười nói:
"Khử tanh là dùng rượu trái cây phải không?"
Dịch Nha cười nói:
"Công tử cao minh, thưởng thức liền biết. Rượu trái cây trong veo ngon miệng, vừa có thể khử tanh, còn có thể tăng vị tươi ngon."
Tề Hầu thấy Công tử Củ ăn cao hứng, không khỏi cũng thử nếm một miếng. Thịt dê hoàn toàn không có bị mùi tanh của cá lấn át, mềm non, quả nhiên vào miệng tan ra. Hơn nữa còn là khẩu vị mặn của đồ ăn Lỗ, là khẩu vị Tề Hầu yêu thích.
Công tử Củ thích ăn. Tề Hầu cảm thấy tuy rằng mang theo Dịch Nha không phải ý nguyện của chính mình, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lợi, ít nhất dọc đường đi còn có thể ăn món ngon.
Mọi người ăn một bữa cơm, không khỏi muốn nâng ly. Trên người Ngô Củ có thương hàn còn chưa lành, cho nên không dám uống rượu, chỉ ăn no. Lại nghĩ đến bánh bao ngọt của mình, nhìn bọn họ còn uống rượu, Ngô Củ liền đứng lên trước.
Tề Hầu cho là Công tử Củ mệt mỏi, liền nói:
"Nhị ca sớm chút nghỉ ngơi."
Ngô Củ cảm ơn Tề Hầu quan tâm, liền lui ra. Bất quá cũng không phải đi về phòng nghỉ, mà đi phòng bếp.
Tử Thanh một trận bất đắc dĩ. Quả nhiên Công tử Củ còn băn khoăn bánh bao ngọt.
Ngô Củ tiến vào phòng bếp, bên trong không có người nào, liền tự nhóm lửa. Đem bánh bao ngọt hâm nóng, sau đó lấy ra chuẩn bị mang về, tiện đường nhìn xem có thấy Địch Nhi hay không, đưa cho nó mấy cái hình dạng đáng yêu.
Ngô Củ rất nhanh từ phòng bếp đi ra. Tử Thanh mang theo một cái sọt, ở phía trên đậy khăn kín để tránh cho bánh nhanh nguội.
Hai người đi hướng hoa viên, quả nhiên thấy được tiểu Địch Nhi. Bởi vì người Ung thị đều khoản đãi Tề Hầu, cho nên bên cạnh tiểu Địch Nhi không có ai. Nó một mình ngồi ở trong vườn hoa, một bộ mặt rầu rĩ dáng vẻ không vui, nâng quai hàm, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngô Củ nhìn thấy tiểu Địch Nhi hai má thịt thịt, nhất thời liền không có sức đề kháng, lập tức đi tới, nói:
"Sao một mình ở tại đây vậy?"
Tiểu Địch Nhi nhìn thấy Ngô Củ, lập tức mở to hai mắt, đã bắt đầu bi bô nói:
"Kẹo hồ lô thúc thúc!"
Ngô Củ:
"..."
Danh xưng này đơn giản thô thiển, thực sự không nhã nhặn...
Ngô Củ đi tới, ngồi ở bên cạnh tiểu Địch Nhi, hỏi.
"Ăn cơm chưa?"
Tiểu Địch Nhi lắc đầu một cái, nói:
"Vẫn chưa có ăn. Phụ thân đang bận, một chốc mới trở về, Địch Nhi chờ người về cùng ăn."
Ngô Củ nặn nặn hai má mềm, nói:
"Địch Nhi ngoan, vậy có đói bụng hay không?"
Tiểu Địch Nhi lúc này bĩu môi gật gật đầu, sờ sờ bụng nhỏ, nói:
"Đói bụng..."
Ngô Củ liền nói Tử Thanh đem sọt lại, lấy từ bên trong ra bánh bao hình thú đáng yêu. Bánh bao nhân đậu đỏ hình heo con, bánh bao sữa hình thỏ con. Tiểu Địch Nhi lần đầu nhìn thấy loại bánh đáng yêu này, không khỏi mở to hai mắt nhìn, sững sờ lại không đành lòng ăn. Đưa tay sờ sờ lỗ tai thỏ, lại sờ sờ lỗ tai heo, nói:
"Thật là đẹp a."
Ngô Củ nói:
"Nếm thử xem mùi vị như thế nào?"
Tiểu Địch Nhi do dự mãi, mãi đến khi Ngô Củ nói còn rất nhiều, lúc này mới cắn một cái bánh bao. Nhất thời đôi mắt tròn vo sững sờ, trong miệng đều là bánh bao, hàm hồ kinh ngạc nói:
"Ôi... ôi... ôi... ngọt quá, ngon quá!"
Ngô Củ thấy nó ăn cao hứng, liền lấy thêm một cái, giúp nó thổi nguội, để tránh tiểu Địch Nhi bị bỏng.
Tiểu Địch Nhi liên tiếp ăn ba cái bánh bao, đã không còn đói bụng, lúc này mới lại lộ ra vẻ mặt ưu sầu.
Ngô Củ thấy nó phát sầu nhíu mày, đặc biệt buồn cười, nói:
"Làm sao vậy, tại sao tiểu Địch Nhi không vui?"
Tiểu Địch Nhi rầu rĩ không vui nói:
"Hai ngày nữa Địch Nhi liền phải xa phụ thân... Địch Nhi không thích cùng phụ thân tách ra."
Ngô Củ tỉ mỉ hỏi. Thì ra là bởi vì mình nói không cho Dịch Nha mang theo Địch Nhi cùng lên đường, cho nên Công Tôn Thấp Bằng định đem Địch Nhi đón về Lâm Truy thành. Ngô Củ vừa nghe, nhất thời đôi mắt xoay chuyển mấy vòng.
Công Tôn Thấp Bằng muốn đón Địch Nhi?
Công Tôn Thấp Bằng mang Địch Nhi đi, Ngô Củ khẳng định không sợ chuyện Dịch Nha nấu con rồi. Thế nhưng rất kỳ quái.
Công Tôn Thấp Bằng lẽ nào cũng yêu thích trẻ con cho nên mới muốn đón Địch Nhi đi?
Liền nghe tiểu Địch Nhi nói:
"Phụ thân đối với Địch Nhi cực kỳ tốt. Địch Nhi không muốn tách ra, nhưng Địch Nhi ngày mai sẽ phải đi chỗ rất xa, không nhìn thấy phụ thân nữa."
Ngô Củ nghe nó bi bô nói chuyện, nhìn thấy nó vừa nói, mắt to lông mi thật dài đều ướt, e sợ sắp khóc lên.
Ngô Củ không sợ người khác cố tình gây sự, thế nhưng sợ tiểu Địch Nhi ủy khuất như vậy, nhất thời tâm lý có chút mềm. Theo lý mà nói, Địch Nhi đáng yêu như thế, Dịch Nha phải không đành lòng nấu mới phải, nhưng sách lịch sử liền ghi như vậy, là giấy trắng mực đen. Coi như thật sự là hậu nhân thêm mắm dặm muối khoa trương đi, Ngô Củ cũng không dám mạo hiểm.
Vừa lúc đó, Ngô Củ nhìn thấy một người mặc xiêm y màu đỏ sẫm, cầm trong tay đèn lồng, vội vã đi tới. Khi người kia đến gần thì ra là Dịch Nha.
Dịch Nha trên trán có chút mồ hôi, thoạt nhìn đi rất gấp. Nhìn thấy Địch Nhi, hắn thở phào nhẹ nhõm, lại thấy được Ngô Củ, vội vã hành lễ nói:
"Bái kiến Công tử, Vu thất lễ."
Ngô Củ khoát tay áo một cái. Địch Nhi vừa thấy là Dịch Nha, vội vã chạy tới ôm lấy chân Dịch Nha, nói:
"Phụ thân, thúc thúc rất tốt, thúc thúc cho Địch Nhi ăn bánh ngọt!"
Dịch Nha liền vội vàng đem Địch Nhi ôm lên, nói.
"Địch Nhi ngoan. Đây không phải là thúc thúc, phải gọi Công tử."
Địch Nhi nghe không hiểu, nghiêng nghiêng đầu, bi bô nói:
"Công tử."
Ngô Củ càng nhìn càng yêu thích Địch Nhi, cũng không đành lòng đem nó đưa đến nơi xa lạ như Lâm Truy thành. Tuy rằng ở trong phủ Đại Tư Hành, mọi người sẽ đối tốt với nó. Tất nhiên nó không lo ăn không lo uống, cơm ngon áo đẹp không hề thiếu. Thế nhưng Địch Nhi tuổi còn nhỏ, chính là tuổi ỷ lại vào người thân.
Ngô Củ không có phải ý tứ đi, ngồi xuống cười nói:
"Ta và Địch Nhi hợp ý, không cần gọi Công tử, quá khách khí, kêu thúc thúc là được."
Kỳ thực Ngô Củ là muốn gây áp lực cho Dịch Nha. Để Dịch Nha nhìn thấy Công tử yêu thích Địch Nhi, sẽ không dám làm cái gì nó.
Ngô Củ cười nói:
"Ngồi đi, không cần giữ lễ tiết. Nơi này cũng không có người khác, chúng ta liền tùy tiện nói chuyện phiếm."
Dịch Nha không dám ngồi xuống, ôm Địch Nhi đứng ở một bên, hai người liền nói đến Địch Nhi. Địch Nhi ôm bánh bao nhỏ chậm rãi gặm, cũng nghe không hiểu bọn họ nói cái gì.
Địch Nhi là Dịch Nha đưa về dinh thự Ung thị, không biết mẫu thân là ai. Bởi vì Dịch Nha vốn là thứ tử, Địch Nhi là con thứ tử, không danh không phận. Đến nay nó chưa được Ung thị thừa nhận, cũng không tính là tiểu thiếu gia.
Dịch Nha đem Địch Nhi buông ra, nói:
"Ngoan, Địch Nhi, con qua bên kia một chốc, hái đóa hoa đến đây tặng cho Công tử để tạ lễ, có được hay không?"
Địch Nhi vừa nghe, lập tức từ trong lòng ngực Dịch Nha trượt chân xuống, nói:
"Dạ!"
Nó nói rồi "lạch bạch" chạy đi.
Ngô Củ nhìn ra được Dịch Nha là cố ý để Địch Nhi tránh đi, tựa hồ là muốn nói một ít chuyện không muốn để cho Địch Nhi nghe được. Liền nghe Dịch Nha cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói:
"Kỳ thực không dối gạt Công tử, Vu vẫn chưa có thành hôn, tất nhiên không thể có con."
Ngô Củ có chút giật mình, nói:
"Địch Nhi không phải con ngươi?"
Dịch Nha gật gật đầu, nói:
"Địch Nhi là con của một người bằng hữu mà Vu quen khi ở phương xa. Lúc đó người Bạch Địch cướp đoạt biên cương, Vu suýt nữa chết, nhờ Tề quân cứu. Mà vị bằng hữu kia bất hạnh qua đời. Trước kia Vu thường nghe người kia nhắc thê tử mình đã chết chỉ có một đứa con tuổi nhỏ gởi cho người thân ở xa. Vu muốn đi tìm người thân của hắn thăm hỏi, cũng là muốn tỏ tâm ý... Bất quá không nghĩ tới..."
Dịch Nha dừng một chút. Hắn còn nói bất quá không nghĩ tới, khi hắn tìm tới trong nhà kia bởi vì biên cương gặp Bạch Dịch tập kích, thu hoạch lại không tốt, cho nên gia đình kia đã chạy nạn, bỏ lại đứa bé. Người trong thôn thôn thường đem cơm thừa canh cặn đút cho đứa bé kia. Thế nhưng thời đại này sinh hoạt cũng không dễ dàng, cũng không ai muốn nuôi thêm người.
Thời điểm Dịch Nha đến liền thấy một đứa bé, cũng không biết tên gọi là gì. Bởi vì nơi đó có một mảnh lau sậy, cho người ta ấn tượng rất sâu, cho nên Dịch Nha liền gọi đứa bé là Địch Nhi.
Địch Nhi ở trong nhà đã đầy mùi hôi, bên cạnh đều là cơm thừa canh cặn. Địch Nhi ngồi ở trong phòng đầy mùi hôi chơi ngón tay, cũng không khóc, cũng không nháo. Dịch Nha lúc đó không đành lòng, liền mang nó theo bên mình. Hắn cười nói:
"Vu vốn là thứ tử, nếu mang một đứa nhỏ lai lịch không rõ vào trong nhà, e sợ bà bà sẽ ghét bỏ. Còn nữa Vu tự biết thân phận đê tiện, cũng không thể thú thê, cho nên liền nói dối Địch Nhi là con Vu. Bà bà tuy rằng hung hãn, cũng không dám đuổi Địch Nhi."
Ngô Củ hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Địch Nhi không phải con ruột Dịch Nha.
Dịch Nha còn nói:
"Địch Nhi không có tên, bất quá vị bằng hữa kia là Tân thị. Vu liền đặt cho Địch Nhi đại danh là Tư Không."
Dịch Nha đặt tên Địch Nhi tựa hồ phi thường phù hợp, Tư Không là chẳng có cái gì cả. Nhưng mà Ngô Củ vừa nghe đến đại danh này suýt nữa nhảy dựng lên. Bởi vì Địch Nhi chính là Tân Tư Không.
Tân Tư Không là người ra sao?
Thủ hạ Tề Hoàn Công có năm người kiệt xuất. Cùng Đông Quách Nha, Công Tôn Thấp Bằng, Ninh Thích, Vương Tử Thành Phụ còn có Tân Tư Không. Hai mươi năm sau, Tề Hoàn Công có một Thượng khanh đại phu Đại Tư Lý, cương trực ghét dua nịnh, nói thẳng dám khuyên can.
Liên quan tới Tân Tư Không còn có một cố sự. Chuyện là sau khi Tề Hoàn Công trở thành bá chủ Xuân Thu, đã dò hỏi Quản Di Ngô, hắn có thể không chỉ là làm bá chủ, mà là làm bá vương hay không.
Bá chủ cùng xưng Vương là hai khái niệm bất đồng. Thời kỳ đầu Xuân Thu chỉ có các nước bị coi là man di mới tự lập là vua, cùng Chu Thiên tử địa vị ngang nhau. Khi đó Tề Hầu mặc dù đã phi thường mạnh mẽ, thế nhưng vẫn không dám xưng Vương.
Quản Di Ngô sau khi nghe, lại nói hắn không biết chuyện này, cần hỏi Tân Tư Không.
Tân Tư Không trả lời là: ở cổ đại có Nghiêu Thuấn tài đức sáng suốt vượt qua thần tử, cho nên bọn họ mới có thể trở thành Vương. Mà bây giờ Tề Hầu bá nghiệp lại dựa vào thần tử, cho nên không thể xưng Vương.
Ở Tề quốc, bất kể là người cùng chung hoạn nạn với Tề Hầu như Bảo Thúc Nha, hay là tướng quốc Quản Di Ngô, đều không ai dám cùng Tề Hầu thẳng thắn nói như thế. Chỉ có hai người dám thẳng thắn nói cùng Tề Hầu. Một chính là Đông Quách Nha dùng miệng lưỡi lanh lợi tuyên truyền giác ngộ. Một người khác là Đại Tư Lý, chưởng quản pháp luật cương trực công chính, Tân Tư Không.
Ngô Củ nghe đến tên của Địch Nhi, phút chốc ngây ngẩn cả người. Lập tức liền thấy tiểu Địch Nhi "tung tăng" chạy đến giơ một đóa hoa cúc nhỏ, bi bô nói:
"Thúc thúc, cho ngài cài tóc!"
Ngô Củ nhìn bao đậu đỏ trước mắt cũng chỉ có ba tuổi, tròn tròn, manh manh, miệng nhỏ môi phấn hồng, còn có chút bụ bẫm, nói chuyên bi bô ngốc ngốc. Làm sao cũng không nghĩ ra được, đứa bé này nhiều năm sau là đại danh đỉnh đỉnh Tân Tư Không.
Con Dịch Nha là Tân Tư Không!?
Không biết Dịch Nha còn có đứa con khác hay không. Nhưng Ngô Củ nghe đến cái tên của đứa bé này, liền biết chắc chắn Dịch Nha không có nấu con. Nếu thật sự tiểu Địch Nhi bị nấu, vậy về sau chức vụ Đại Tư Lý không ai có thể làm rồi.
Ngô Củ nhìn chằm chằm bao đậu đỏ một chút. Tiểu Địch Nhi đem hoa giơ lên thật cao, tay nhỏ không nhẹ nhàng vỗ vỗ chân Ngô Củ, làm nũng quơ quơ, nói:
"Thúc thúc!"
Ngô Củ tỉnh táo lại, nhận hoa "cài tóc" tiểu Địch Nhi đưa tới, cười nói:
"Địch Nhi thật ngoan."
Tiểu Địch Nhi khá là tự hào ưỡn ưỡn ngực nhỏ, được khen ngợi đặc biệt đắc ý.
Ngô Củ suy nghĩ một chút, cười híp mắt nói:
"Địch Nhi muốn có nghĩa phụ không?"
Biểu tình Ngô Củ phảng phất là "con buôn" thấy mối hời, nói xong còn lấy lòng đưa cho tiểu Địch Nhi một cái bánh bao sữa hình thỏ nhỏ. Tiểu Địch Nhi vội vàng nhận lấy bánh bao, đặt ở bên mép hôn hai cái, mắt to chớp chớp vẻ mặt không rõ nói:
"Thúc thúc, cái gì là nghĩa phụ?"
Ngô Củ vừa nói ra, Tử Thanh sợ hết hồn. Ngay cả Dịch Nha cũng sợ hết hồn, giật mình nhìn Ngô Củ.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Ta và Địch Nhi hợp ý. Ta thấy nó liền yêu thích. Ta nghe nói Địch Nhi sẽ bị đưa đến Lâm Truy thành. Nếu nó nhận ta làm nghĩa phụ, ta sẽ thỉnh với Quân thượng cho Địch Nhi đi theo. Địch Nhi ngoan như vậy, tất nhiên sẽ không quấy rối."
Dịch Nha càng giật mình, lập tức nói:
"Công tử yêu thích Địch Nhi, là Địch Nhi có phúc phận."
Hắn nói, vội vàng hướng Địch Nhi nói:
"Địch Nhi, nhanh bái kiến nghĩa phụ đi."
Tiểu Địch Nhi vẫn là một mặt hồ đồ. Ngô Củ ngồi chồm hỗm xuống, cùng tiểu Địch Nhi ngang bằng, cười sờ tóc mềm mại của nó nói:
"Nghĩa phụ chính là người mỗi ngày cho con ăn ngon, mỗi ngày cùng con chơi. Chúng ta luôn ở bên nhau, sẽ dẫn con đi gặp phụ thân. Tiểu Địch Nhi cảm thấy thế nào?"
Tiểu Địch Nhi vừa nghe, nhất thời cao hứng mở to hai mắt, lập tức ngọt ngào hô một tiếng:
"Nghĩa phụ."
Ngô Củ nghĩ thầm mình vừa vặn không có con, mang theo Địch Nhi cũng không tồi.
Thứ nhất, Địch Nhi rất đáng yêu, cũng nghe lời hiểu chuyện.
Thứ hai, Địch Nhi tương lai đại danh đỉnh đỉnh Tân Tư Không, là trọng thần của Tề Hoàn Công, có Địch Nhi ở bên người, cũng có chỗ dựa. Vạn nhất ngày nào đó Tề Hầu làm khó dễ muốn trị mình thì sao làm.
Thứ ba, cũng là vì Địch Nhi. Bây giờ không biết là lịch sử đã có sai lệch đến đâu, có bị hậu nhân thêm mắm dặm muối hay là bởi vì thật sự đã xảy ra. Địch Nhi hai mươi năm sau sẽ là Tân Tư Không ngông cuồng tự đại. Thế nên vì lý do an toàn, có thêm chút bảo hiểm, Ngô Củ vẫn có ý định thu Địch Nhi làm nghĩa tử. Tốt xấu gì mình cũng là Công tử, Dịch Nha không thể đối với nghĩa tử của Công tử ra tay.
Ngô Củ cảm thấy biện pháp của mình quả thật là một mũi tên trúng ba con chim. Hơn nữa Địch Nhi cũng yêu thích mình, ngày sau dọc đường đi cũng sẽ không buồn chán, có thể thỉnh thoảng bóp bóp má thịt của Địch Nhi giải buồn.
Tiểu Địch Nhi đích xác rất yêu thích Ngô Củ. Bởi vì Ngô Củ biết làm kẹo hồ lô, còn làm bánh sơn tra, làm bánh bao ngọt rất ngon, nói chuyện ôn nhu, khi cười híp mắt, đối với nó cực kỳ tốt.
Tiểu Địch Nhi bám Ngô Củ không cho đi, còn muốn Ngô Củ cùng mình chơi. Dịch Nha cũng không có cách nào, Ngô Củ liền đem tiểu Địch Nhi ôm lên, cười nói:
"Con ngoan, ngày hôm nay cùng nghĩa phụ ngủ được chứ?"
Tiểu Địch Nhi lập tức dùng sức gật đầu, nói:
"Dạ! Nghĩa phụ xinh đẹp!"
Tử Thanh đã một mặt bất đắc dĩ.
Công tử vẻ mặt kia rõ ràng chính là đang lừa gạt trẻ con, thoạt nhìn ân cần đầy đủ.
Dịch Nha cuối cùng liền đem Địch Nhi giao cho Ngô Củ, sau đó tự mình đi trước.
Ngô Củ ôm tiểu Địch Nhi. Vì không có kinh nghiệm ôm trẻ nhỏ, lại là đứa bé ba tuổi nên có chút khó khăn. Đừng thấy Địch Nhi nhỏ tuổi, thế nhưng ôm nặng trình trịch. Cả người nó đều là thịt, ôm đi lâu càng mỏi tay.
Ngô Củ ôm tiểu Địch Nhi đi một phút chốc, Tử Thanh liền vội vàng nói:
"Công tử, hay để Tử Thanh ôm cho. Ngài cẩn thận một chút kẻo ngã."
Ngô Củ ra một đầu mồ hôi, mệt đến thở hồng hộc nói:
"Không có gì, không có gì."
Tiểu Địch Nhi cũng thật ngoan, ôm cổ Ngô Củ. Ngô Củ chính là đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cơ hồ chính là kẹp, thế nhưng Địch Nhi cũng không nháo, còn nắm một cái bánh bao, mặt đầy tươi cười.
Ngô Củ vừa đi vừa nói:
"Con trai ngoan, chúng ta trở lại uống nước ngọt có được hay không?"
Tiểu Địch Nhi hiếu kỳ nói:
"Nghĩa phụ, nước ngọt là cái gì?"
Ngô Củ cười nói:
"Chính là nước rất ngọt, uống rất ngon."
Ngô Củ ôm Địch Nhi về phòng của mình, trên đường còn gặp Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha. Thiệu Hốt không quen biết Địch Nhi, trước đây cũng chưa từng thấy nó. Đột nhiên nhìn thấy Ngô Củ ôm một đứa bé ba tuổi, hắn kinh ngạc nói:
"Công tử, đây là con cái nhà ai?"
Ngô Củ cười nói:
"Là con trai của ta."
Thiệu Hốt sững sờ, trong nháy mắt đầy mặt không tự nhiên. Vì trời tối, Ngô Củ cũng không để ý, chỉ vội vàng trở về làm nước ngọt cho tiểu Địch Nhi uống. Hại Thiệu Hốt hồn bay phách lạc kéo Đông Quách Nha đi uống rượu...
Ngô Củ ôm Địch Nhi trở về phòng, dùng nước nóng pha một bình trà hoa cúc và táo khô, còn cố ý cho nhiều mật ong. Tiểu Địch Nhi đặc biệt thích uống trà này, liền vừa ăn bánh bao vừa uống trà. Ngô Củ biết nó còn chưa có ăn cơm, cố ý nói Tử Thanh đi bưng chút đồ ăn đến.
Ăn cơm xong, liền tắm rửa, cuối cùng Ngô Củ ôm tiểu Địch Nhi lên trên giường. Trước khi ngủ còn kể chuyện cổ tích. Hai người chơi mệt mỏi, liền đâu đầu vào nhau ngủ.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Tề Hầu liền nghe tự nhân đến bẩm báo. Lúc này Tề Hầu mới mặc chỉnh tề, đang ngồi chuẩn bị ăn sáng, liền nghe tự nhân nói:
"Quân thượng, hôm qua ban đêm, Công tử thu một nghĩa tử."
Tề Hầu vừa đem cháo tới bên mép, liền dừng lại, thả muỗng xuống, hơi kinh ngạc nói:
"Nghĩa tử?"
Tự nhân nói:
"Là như thế này thưa Quân thượng, hôm qua dùng bữa tối xong, Công tử ở hoa viên gặp con trai Ung Vu là Địch Nhi. Vì Công tử yêu thích Địch Nhi cho nên liền thu Địch Nhi làm nghĩa tử."
Lửa giận một hơi dâng lên đến đỉnh đầu...
Tề Hầu không ăn nữa. Tuy rằng Tề Hầu là trọng sinh, đời trước đã trải qua một lần, thế nhưng hắn căn bản không biết Địch Nhi là Tân Tư Không, còn tưởng rằng là đứa con mà Dịch Nha muốn nấu. Dù sao mọi người đều kêu con Dịch Nha là Địch Nhi.
Dịch Nha là kẻ thù của Tề Hầu. Năm đó Tề Hầu tín nhiệm hắn, Dịch Nha lại âm thầm trợ giúp Công tử Vô Khuy soán vị hành thích vua.
Kết quả sáng sớm, Tề Hầu liền nghe nói Công tử Củ thu nhận con kẻ thù làm con nuôi. Tề Hầu giận đến một miếng cháo cũng không ăn, lập tức gọi người đem ngoại bào ra, phủ thêm ngoại bào liền ra ngoài.
Tề Hầu đi đến phòng Công tử Củ. Tử Thanh ngồi ở bậc thang, nhìn thấy Tề Hầu đến, vội vã nghênh đón, có chút hoang mang nói:
"Quân thượng, Công tử còn chưa dậy."
Tề Hầu vừa nghe, hỏi
"Công tử Củ bị bệnh?"
Tử Thanh nói:
"Hồi bẩm Quân thượng, Công tử thân thể rất tốt, cũng không có bệnh. Chỉ là... chỉ là đêm hôm qua, Công tử cùng Địch Nhi chơi hơi trễ. Cho nên... cho nên bây giờ còn chưa dậy. Thỉnh Quân thượng đợi một chốc, Tử Thanh đi gọi Công tử dậy."
Tề Hầu lại nghe được là vì đứa bé kia, quả thực bị chọc tức chết rồi.
"Kẽo kẹt"
Vừa lúc này cửa phòng mở ra. Một bao đậu đỏ từ bên trong chạy ra, trong tay còn giơ một xâu kẹo hồ lô. Nó lao ra rất nhanh vừa vặn đụng trúng chân Tề Hầu.
Chính là Địch Nhi.
Địch Nhi có chút ngây người, suýt nữa mông nhỏ ngồi xuống đất. Tề Hầu dùng một tay nắm lấy nó, Địch Nhi liền ôm lấy cẳng chân hắn, ngẩng đầu lên. Nó ngẩng đầu nhìn cái người cao to.
Địch Nhi không biết Tề Hầu là quốc quân, chớp mắt to nhìn Tề Hầu, giơ kẹo hồ lô, nói:
"Bá bá, ăn kẹo hồ lô không?"
Bá bá?
Tuy rằng Công tử Củ không có lớn hơn hắn bao nhiêu, thế nhưng quả thật là lớn hơn. Công tử Củ thu Địch Nhi làm con nuôi, Địch Nhi lại gọi hắn là bá bá. Tề Hầu lại bị chọc tức đến đỉnh đầu ngứa ngáy.
Chẳng lẽ tướng mạo Cô già lắm sao?
Tử Thanh thấy Địch Nhi lao ra, liền vội vàng đem Địch Nhi từ trên người Tề hầu xuống, nói:
"Quân thượng, Địch Nhi vô ý va chạm."
Hắn nói, liền đối với Địch Nhi nói:
"Địch Nhi, đây là quốc quân, phải hành lễ, không thể gọi bừa."
Địch Nhi nghe như hiểu mà như không hiểu, liền để Tử Thanh lôi kéo quỳ xuống hành lễ tạ tội.
Tề Hầu cũng không tiện cùng một đứa bé tranh cãi, khoát tay áo một cái, nói:
"Thôi, Cô đi về trước."
Hắn nói liền đi. Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh liền nghe thấy Công tử Củ bên trong gọi hắn.
Ngô Củ căn bản không biết Tề Hầu đã đến rồi liền đi, hơn nữa đối với việc thu con Dịch Nha làm con nuôi không vừa ý.
Bởi vì Ngô Củ thu Địch Nhi làm con nuôi, cho nên Công Tôn Thấp Bằng cũng không cần đem Địch Nhi đưa đến Lâm Truy thành. Địch Nhi từ đây liền theo Ngô Củ như cái đuôi nhỏ, Ngô Củ đi tới chỗ nào nó đi tới chỗ đó.
Tề Hầu còn nhiều lần nhìn thấy, không ít hơn năm lần, Công tử Củ cùng Địch Nhi hôn nhẹ má nhau, ngọt ơi là ngọt đi.
Rất nhanh đội ngũ liền khởi hành. Bọn họ ở Lương Khâu ấp trì hoãn có chút lâu, lộ trình nhất định phải tăng tốc mới được. Đội ngũ ở Lương Khâu ấp nhập thêm các loại tiếp tế, liền chuẩn bị xuất phát.
Lần này gia tăng thêm số lượng là Dịch Nha cùng Địch Nhi. Dịch Nha thân là thiện phu tất nhiên đi cuối đội ngũ. Địch Nhi thì khác, Địch Nhi tuổi còn nhỏ, đi cùng đội ngũ tuyệt đối không chịu nỗi, vì vậy Ngô Củ đem Địch Nhi ôm lên xe.
Nhưng lâu nay, Tề Hầu đều là ngồi cùng xe với Công tử Củ. Tề Hầu tất nhiên không muốn để cho Địch Nhi lên xe. Thế nhưng nếu hắn nói ra, hiển nhiên là lòng dạ hẹp hòi, khắt khe với một đứa bé, thực sự không phải tác phong quân tử. Vì vậy hắn đành phải thôi.
Ngô Củ ôm Địch Nhi lên xe. Địch Nhi tính tình thành thật, hơn nữa tựa hồ đặc biệt yêu thích Tề Hầu. Đừng thấy Tề Hầu lạnh như băng, thân hình cao lớn, thế nhưng Địch Nhi rất thích Tề Hầu. Nhìn thấy Tề Hầu, nó không sợ, còn chủ động cùng Tề Hầu nói chuyện. Có được món ăn ngon, nó liền giơ tay nhỏ hỏi bá bá có ăn hay không.
Tề Hầu nhẫn đến cơ hồ bị nội thương. Lần nào cũng bị gọi là bá bá.
Dù cho không gọi quốc quân cũng nên gọi một câu thúc thúc mới đúng chứ!
Địch Nhi mặc dù là đứa bé thế nhưng thân thể tốt hơn so với Ngô Củ. Dọc theo đường đi nó cũng phi thường hiểu chuyện, còn biết chăm sóc người. Nhìn thấy nghĩa phụ say xe, nó còn dùng tay bụ bẩm vỗ chân bụ bẫm, chính nghĩa nói:
"Nghĩa phụ nằm lên đùi Địch Nhi. Địch Nhi vỗ vỗ cho nghĩa phụ ngủ!"
Tề Hầu rất không tiết rẽ liếc mắt nhìn tay chân như ngó sen của Địch Nhi. Tứ chi ngắn ngủn căn bản không đủ nằm, bất quá Công tử Củ đặc biệt yêu thích Địch Nhi hiểu chuyện biết săn sóc, còn ôn nhu khen ngợi Địch Nhi.
Chẳng biết vì sao, Tề Hầu thấy có chút chua xót, như ăn mấy xâu hồ lô không có nhúng mật. Ăn nhiều đến ợ chua, trong dạ dày cũng ẩn ẩn cồn cào.
Dọc đường đi thật là vắng vẻ. Ban đầu còn có thể dừng chân ở thôn xóm nhỏ càng về sau càng hoang vu, mãi cho đến Thời Thủy.
Thiếu Vệ cơ kiêu căng, đột nhiên bị Tề Hầu lạnh nhạt, con trai duy nhất là Công tử Nguyên còn bị Tề Hầu mắng một trận. Hơn nữa Tề Hầu nói những lời không tốt, lúc đó Cao Hề, Bảo Thúc Nha đều có mặt. Một đám đại thần làm chứng, còn là lời nhất ngôn cửu đỉnh. Công tử Nguyên trong nháy mắt mất cơ hội tranh đoạt vị trí Thái tử. Thiếu Vệ cơ làm sao có thể không ghi hận. Nàng muốn trả thù.
Nàng muốn trả thù, một là do những năm này tính cách kiêu căng, hai là Thiếu Vệ cơ không có sợ hãi.
Tề quốc cùng Vệ quốc quan hệ rất tốt, vẫn luôn có hôn nhân qua lại. Thêm nữa chính là mẫu thân đã mất của Tề Hầu cùng quốc quân Vệ quốc hiện tại là người thân. Thiếu Vệ cơ nghĩ hai nước quan hệ không thể phá vỡ, có Vệ quốc làm núi lớn chống lưng, cho nên nàng mới không có sợ hãi.
Thế nhưng nàng khẳng định không nghĩ tới, Tề Hầu muốn trả nàng về nước. Xử lý như vậy, đối với một nữ nhân đã xuất giá mà nói, còn đáng sợ hơn so với xử tử.
Ngô Củ đối với xử phạt này hoàn toàn hài lòng, vì vậy cũng không nói gì, tùy ý Tề Hầu xử lý.
Ngô Củ cảm thấy cũng nên khởi hành rời Lương Khâu ấp. Bọn họ đáng ra đã khởi hành, thế nhưng đột nhiên mình bị bệnh, khởi hành cũng bị trì hoãn.
Tề Hầu phân phó ở thêm mấy ngày, không phải gấp rút lên đường, xa mã mệt nhọc Công tử Củ khẳng định chịu không được.
Ngô Củ lại bắt đầu dưỡng bệnh thoải mái. Thế nhưng có một điểm Ngô Củ không vui, đó chính là tuy rằng không phát sốt, thế nhưng miệng lại đắng, ăn cái gì cũng không vô, cả loại bánh thích nhất cũng không ăn được. Sợ là sinh bệnh mấy ngày nay, mỗi ngày ăn thanh đạm, dạ dày đã có chút không tiêu hóa tốt, dẫn đến không muốn ăn.
Tề Hầu đốc thúc Dịch Nha làm đồ ăn khác cho Công tử Củ, bất quá cũng không có hiệu quả. Nếu không ăn gì, Công tử Củ vốn gầy yếu, sẽ càng khó chịu đựng nổi.
Ngô Củ kỳ thực cũng rất gấp, nhưng ăn không vô, cũng không dám trễ nải hành trình nghênh tiếp Công chúa. Vì vậy Ngô Củ suy nghĩ một biện pháp, nói Tử Thanh đi kiếm chút xích qua tử đến.
Xích qua tử kỳ thực chính là sơn tra. Thời cổ gọi là xích qua tử, đến thời Đường Tống còn có cái tên rất dễ nghe, gọi là đường cầu tử.
Sơn tra đúng mùa thu là chín rộ, quả này bởi vì quá chua, không có cách nào làm nguyên liệu nấu ăn. Vỏ ngoài sơn tra khi chín có màu đỏ đẹp mắt. Màu sắc xinh đẹp nhưng vị chua chát cho nên thời đại này người ta không dám ăn. Trên chợ cũng không buôn bán, sơn tra chỉ dùng làm thuốc.
Tử Thanh tìm nửa ngày, cũng chỉ tìm tới một sọt xích qua tử, từng quả từng quả đỏ tươi màu sắc cực kỳ đẹp, rất tươi mới. Nguyên do là Dịch Nha nghe nói Công tử Củ tìm thứ này, cố ý cho người đi hái về.
Ngô Củ nhìn sọt quả, nước bọt suýt nữa liền chảy xuống. Không cần ăn cũng biết rất chua, tuyệt đối có thể kích thích thèm ăn. Bất quá ăn trực tiếp sợ không tốt, còn có thể chua ê răng, thời điểm đó sợ cũng ăn không vô. Vì vậy Ngô Củ liền nói Tử Thanh ôm sọt xích qua tử cùng mình đi phòng bếp.
Vì không phải thời gian dùng bữa, mọi người vừa nghỉ ngơi. Bởi vì chuyện phát cháo nên mọi người đều là người quen biết. Thấy Công tử Củ đến, lập tức có người tới hỏi:
"Công tử, có dặn dò gì sao?"
Ngô Củ xua tay nói:
"Không có, chỉ là đột nhiên muốn đến làm chút thức ăn."
Thiện phu ở đây biết Công tử Củ có tay nấu ăn, tất nhiên đều sùng bái Công tử Củ, cũng không có thấy hèn hạ. Hơn nữa khi Ngô Củ làm việc cũng không kiêng kị người khác nhìn, luôn cho người khác học.
Ngô Củ làm rất tùy ý, ai cũng có thể xem, hỏi còn tỉ mỉ giải đáp, cũng không thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không có ra vẻ Công tử.
Những người kia thấy Ngô Củ lấy một sọt xích qua tử đều kinh ngạc. Họ từng thấy quả này, thế nhưng không ai dùng, vì quả này quá chua, cả người thích ăn chua cũng không ăn nổi. Vị chua cũng không giấu được, nếu bỏ vào nồi xào nấu thức ăn cũng trở nên không ngon.
Thiện phu rất nhiệt tình, tất cả đều đến giúp đỡ. Ngô Củ bởi vì bệnh nặng mới khỏi, không dám dính nước lạnh, mấy thiện phu liền chủ động hỗ trợ đem quả ngâm muối, rồi rửa sạch sẽ.
Những quả tròn tròn màu đỏ, rửa qua nước lạnh hiện ra càng đỏ tươi loá mắt. Từng quả từng quả phi thường đẹp mắt khiến người ta yêu thích. Ngô Củ lại nói bọn họ hỗ trợ lấy hạt bên trong ra, sau đó còn dùng que tre xâu lại, dự định làm kẹo hồ lô.
Thời đại này đương nhiên là không có đường phèn, Ngô Củ cũng không có đường đỏ, cũng không cần lo vì đã có mật ong.
Ngô Củ lấy một bát lớn mật ong, liền đem xâu sơn tra trực tiếp nhúng vào bên trong mật ong, lăn tròn cho mật ong bao bọc bên ngoài. Căn cứ khẩu vị của mình mà cho mật ong ngấm nhiều hay ít. Mật ong vị ngọt, sơn tra vị chua, kết hợp vừa vặn xúc tiến muốn ăn.
Hơn nữa kẹo hồ lô này nhìn đẹp dị thường. Sơn tra đỏ au, phủ lên một lớp si rô mật ong óng ánh, phảng phất như khoác thêm cho sơn tra một tầng sa y quý giá, nhìn rất dụ người. Sơn tra vị chua, mật ong mùi thơm ngát, không cần nếm thử, chỉ là ngửi một cái liền thèm nhỏ dãi.
Làm xong, Ngô Củ đem kẹo hồ lô phân ra, để cho nhóm thiện phu một chút, còn lại lấy đi, giữ ăn từ từ.
Bởi vì xích qua tử thật quá nhiều, làm một đống kẹo hồ lô cũng không dùng hết. Vì vậy Ngô Củ liền đem số còn lại luộc chín, bỏ vỏ, nghiền nát trộn thêm mật ong vào. Sau đó cho hỗn hợp vào những cái hủ vuông. Chờ hỗn hợp định hình, lại lấy ra dùng dao cắt thành những miếng nhỏ. Những thiện phu vừa hỗ trợ vừa học cách làm của Ngô Củ.
Làm xong một đống miếng sơn tra, Ngô Củ lại nói người ta đi lấy một cái chậu đặt ở trên lửa. Sau đó đem những miếng sơn tra đặt ở bên trong nướng. Rất nhanh mùi hương chua ngọt liền tỏa ra. Khi sơn tra chín liền thành bánh sơn tra.
Không có bao lâu, một sọt xích qua tử đã biến thành một đống kẹo hồ lô cùng bánh sơn tra khai vị. Vừa bắt mắt, màu sắc cũng đẹp đẽ, thoạt nhìn đặc biệt ngon miệng.
Ngô Củ đem bánh sơn tra chia ra, sau đó mang theo "chiến lợi phẩm" chuẩn bị trở về phòng hưởng dụng.
Có kẹo hồ lô cùng bánh sơn tra, thật không sợ mình không muốn ăn.
Ngô Củ cùng Tử Thanh mang bánh cùng kẹo đã gói kỹ lưỡng mang về, vừa đi vừa ăn. Thời đại này cũng chưa có kẹo hồ lô, cũng không biết kẹo hồ lô là món trẻ con rất thích, Ngô Củ cũng không tính mất mặt.
Hai người còn chưa đi về đến phòng, liền phát hiện một bóng dáng đi theo bọn họ. Ngô Củ vừa quay đầu lại, bóng dáng kia co chân chạy trốn ở sau tường đá bên cạnh.
Ngô Củ nhìn kỹ, thì ra là đứa bé.
Kia không phải là con Dịch Nha, Địch Nhi sao?
Địch Nhi trốn ở sau tường đá, cắn ngón tay. Một bộ chảy nước miếng, mắt to dùng sức chớp chớp lén lút nhìn Ngô Củ. Nói chính xác là nó lén lút nhìn kẹo hồ lô trong tay Ngô Củ.
Kẹo hồ lô là món trẻ con rất yêu thích. Hàng năm đi dạo hội chùa, đều sẽ nhìn thấy trong tay mấy bạn nhỏ giơ kẹo hồ lô, đắc ý liếm liếm vỏ đường bên ngoài.
Màu sắc bắt mắt như thế, sáng lấp lánh lại thơm ngát, nhóm trẻ con tất nhiên yêu thích. Hơn nữa Địch Nhi là em bé cổ đại, lần đầu thấy kẹo hồ lô, vừa hiếu kỳ, vừa thèm ăn.
Nhưng đứa bé vô cùng sợ người lạ, không dám đi qua bắt chuyện cùng Ngô Củ, cho nên không thể làm gì khác hơn là lén lút tha thiết mong chờ.
Ngô Củ nhìn thấy Địch Nhi tha thiết mong chờ, mắt to dùng sức chớp chớp, mi thật dài run lên, vừa đáng yêu vừa đáng thương. Nó thèm đến không chịu được, cũng sắp đem tay nhỏ cho rằng kẹo hồ lô cắn.
Vì vậy Ngô Củ liền dừng lại, nói Tử Thanh lấy bên trong sọt ra hai cái kẹo hồ liền đi tới.
Ngô Củ đi tới, Địch Nhi có chút sợ sệt, vội vã co rút lại. Ngô Củ cười híp mắt, để cho mình thoạt nhìn rất vô hại, sau đó ngồi chồm hỗm xuống, cúi đầu nhìn nhìn bạn nhỏ, đưa hai cái kẹo hồ lô tới, cười nói:
"Muốn ăn không? Đưa cho ngươi ăn, được chứ?"
Địch Nhi lập tức mở to hai mắt, một mặt kinh hỉ nhìn Ngô Củ, sau đó nhanh chóng nhận lấy kẹo hồ lô. Một tay nắm một xâu, bộ dáng có chút hấp tấp, thế nhưng vô cùng đáng yêu. Không thể chờ đợi được nữa, nó liếm mật ong mặt ngoài. Đầu lưỡi đỏ lè ra như con mèo nhỏ liếm nước, khá là đáng yêu.
Địch Nhi liếm mật ong, mắt mở to, bi bô nói:
"Tạ ơn thúc thúc!"
Địch Nhi vừa nói chuyện, quai hàm liền dao động. Ngô Củ thật không kiềm chế được, liền giơ tay nặn nặn hai gò má đầy thịt của Địch Nhi. Địch Nhi cũng không sợ hãi, còn cười khanh khách.
Bởi vì Địch Nhi thực sự rất đáng yêu, vì vậy Ngô Củ lại nói Tử Thanh lấy ra một ít bánh sơn tra, dùng khăn sạch sẽ gói kỹ, nhét vào ngực Địch Nhi, nói:
"Ngoan, từ từ ăn, một lần đừng ăn quá nhiều, sẽ ê răng."
Địch Nhi nghe không hiểu cái gì là ê răng, thế nhưng như hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
Biểu tình Địch Nhi nghiêm túc thực sự là quá manh, chu chu môi, Ngô Củ vừa thấy, cười híp mắt nói:
"Thật ngoan. Vậy hôn thúc thúc một cái đi."
Nói xong, Ngô Củ chỉ chỉ gò má của chính mình. Tử Thanh đứng ở một bên, lông mày nhảy lên, có chút không dám nhìn.
Địch Nhi lập tức đến gần, đặc biệt ngoan, hôn trên mặt Ngô Củ một cái đặc biệt vang dội.
"Chốc!"
Ngô Củ lúc này mới hài lòng, để Địch Nhi đi chơi, sau đó cùng Tử Thanh trở về phòng, bắt đầu ăn.
Ngô Củ trở về phòng, liên tiếp ăn ba xâu kẹo hồ lô, một đống bánh sơn tra, càng ăn càng cảm thấy ngon. Tử Thanh xem mà hoảng sợ.
Công tử không ăn thì thôi, một khi ăn thì ăn hung tàn như vậy?
Chờ Ngô Củ ăn đủ, nhìn lại thấy chỉ còn một xâu kẹo hồ lô, và ba miếng bánh sơn tra, chợt nhớ tới Tề Hầu.
Mình làm món ăn, phân cho người khác, nếu không dâng cho Tề Hầu, sợ là sẽ chọc hắn, nói mình không cung kính!
Vì vậy Ngô Củ liền đem xâu hồ lô còn lại cùng ba miếng bánh sơn tra đóng gói. Thời điểm đóng gói còn không cẩn thận làm một miếng bánh sơn tra vỡ vụn. Vì vậy Ngô Củ đành phải ăn, đem hai miếng bánh sơn tra nguyên vẹn cùng một xâu kẹo hồ lô giao cho tự nhân đi dâng lên Tề Hầu.
Tề Hầu mặc dù ở trong phòng, thế nhưng hắn đã sớm nghe nói Công tử Củ cùng nhóm thiện phu thân thiết, hoàn toàn không có ra vẻ Công tử, đồng thời còn làm "kẹo hồ lô" cũng không biết món đó ra sao.
Tề Hầu còn đang suy nghĩ.
Hồ lô chấm mật ngọt đó ăn thế nào? Không phải rất cứng sao?
Hồ lô trong suy nghĩ của Tề Hầu chính là trái bầu hồ lô, loại người ta thường dùng làm gáo mút, hay bình đựng chất lỏng như nước hay rượu.
Tề Hầu đợi thật lâu, chờ đến không nhịn được, lúc này mới đợi được tự nhân mang đến món kẹo hồ lô. Nhìn kỹ thì ra cũng không phải là hồ lô, mà là xích qua tử. Quả tròn vo, màu đỏ au, thật là đáng yêu.
Tề Hầu là khẩu vị tiêu chuẩn người phương bắc, thích vị mặn không thích ngọt, loại món ngọt này kỳ thực Tề Hầu rất không thích ăn. Thế nhưng còn có vị chua, thật là lạ miệng. Ăn một quả cảm thấy được vị chua, mới vừa thả xuống lại cảm thấy thèm, lại muốn thử. Hắn ăn liên tiếp hết một xâu vẫn chưa hết thèm.
Vì vậy Tề Hầu liền cầm lấy bánh sơn tra nếm. So với kẹo hồ lô kia ở ngoài ngọt bên trong chua, cảm giác bánh không giống vậy. Bánh sơn tra là hỗn hợp thịt quả sơn tra cùng mật ong, sau khi tạo hình còn đem nướng lên. Cho vào miệng vừa mềm xốp lại giòn giòn, có vị chua lẫn ngọt. Ngọt ngọt chua chua hòa vào nhau, không có ngọt đến gắt cổ cũng rất ngon miệng.
Đều là chế biến từ sơn tra và mật ong lại thành hai loại món ăn khác nhau. Tề Hầu vừa kinh ngạc, vừa đem hai miếng bánh sơn tra ăn hết, ăn xong vẫn còn thòm thèm.
Tự nhân nhìn Tề Hầu ăn xong rồi, lúc này mới trở lại phục mệnh. Ngô Củ hỏi.
"Quân thượng có ăn không?"
Tự nhân cười nói:
"Ăn hết. Quân thượng rất vừa ý Công tử làm món đó, ăn cũng không còn lại chút gì."
Ngô Củ không nghĩ tới, thì ra Tề Hầu còn có thể ăn vị chua.
Ngô Củ ăn sơn tra, còn chưa tới bữa liền cảm thấy cào ruột không chịu được. Buổi chiều liền chạy đến phòng bếp. Nhóm thiện phu khi đó đang chuẩn bị nấu bữa, lúc này không có thời gian cùng Ngô Củ nghiên cứu món ăn mới.
Ngô Củ chỉ có một mình chiếm một cái bếp riêng mà mọi người dành cho. Suy nghĩ một chút, chuẩn bị làm một ít thức ăn khi đói bụng có thể ăn ngay, món dễ nắm dễ lấy. Vì vậy dự định làm bánh bao ngọt, tỷ như bánh bao nhân đậu hay bánh nhân sữa gì đó, loại hình nho nhỏ.
Bất quá thời này còn chưa lưu hành bột chế biến sẵn. Muốn có bột phải giã nhuyễn gạo ra. Mà thời đại này cũng chưa có cối xay đá, công việc xay bột cần kỹ thuật, cũng phi thường mệt.
Ngô Củ trong lúc rảnh rỗi cũng không muốn vẫn luôn nằm ở trên giường, vì vậy liền bắt đầu ở phòng bếp kéo ống tay áo lên xay bột, chuẩn bị bột kỹ càng. Nguyên liệu nấu ăn khác cũng không cần phí sức như xay bột.
Vì thời đại này chưa có cối xay đá, Ngô Củ xay bột còn bị nhóm thiện phu vây xem, không biết đang làm gì. Ngô Củ cảm thấy như vậy quá phiền phức. Cối đá kỳ thực cũng không phải là vật rất khó thiết kế. Vì vậy Ngô Củ lấy một tấm da dê vẽ ra sơ đồ cối đá nhờ nhóm thiện phu đi chuẩn bị.
Có dụng cụ sau này bọn họ cũng có thể làm mì sợi, không cần quá khổ cực ha ha...!
Nhóm thiện phu chưa từng thấy cối xay bột bằng đá, xem lại tấm tắc khen thần kỳ. Bọn họ cũng nể phục kỳ tài của Công tử Củ. Nói Công tử Củ thực sự quá thông minh. Nếu có thứ này, về sau không cần vất vả cũng có thể làm mì.
Sau khi chuẩn bị xong bột, Ngô Củ liền bắt đầu nặn mấy cái bánh. Đột nhiên nghĩ đến đứa bé đáng yêu tiểu Địch Nhi, khi nặn bánh bao, Ngô Củ cũng chỉnh sửa hình dạng một chút, làm thành heo con thỏ con, ở phía trên ấn hạt đậu làm mắt mũi, rồi bỏ vào nồi hấp chín.
Ngô Củ bận việc xong, vừa vặn đến bữa tối, bụng đã sớm đói đến da trước bụng dính phía sau lưng, liền chuẩn bị đi trở về dùng bữa.
Khi trở về, tự nhân cùng Tử Thanh liền vội vàng nói:
"Công tử, Quân thượng mời ngài đi dùng bữa đó."
Ngô Củ vừa nghe, thấy dĩ nhiên tới thời gian dùng bữa rồi. Bất quá tỉ mỉ nghĩ lại, chỉ sợ là bởi vì lập tức liền khởi hành nên Ung thị tổ chức tiệc tiễn đưa. Vừa nãy ở phòng bếp mọi người cũng bận đến chổng vó.
Ngô Củ nhanh chóng thay đổi xiêm y, sau đó liền đi đến sảnh trước. Vừa vào đến, thấy mọi đều đã đến đủ, đã ngồi vào chỗ, chỉ chờ một mình mình. Ngô Củ tiến vào, vội vã chắp tay hành lễ nói:
"Củ bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca không cần đa lễ, nhanh ngồi vào vị trí."
Ngô Củ ngẩng đầu lên, đi vào trong bữa tiệc. Phát hiện quả nhiên là Ung thị bày tiệc tiễn đưa, bởi vì chỗ ngồi cũng có người Ung thị.
Ngô Củ vừa đến, Tề Hầu liền nói khai tiệc. Hạ nhân Ung thị nâng khai, từ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào. Dịch Nha cũng đi theo đội ngũ.
Nắp đậy vẫn chưa có mở, Ngô Củ đã ngửi thấy được một mùi hương rất hấp dẫn. Ngửi được chính là hương vị thịt dê. Mùa thu vừa vặn ăn thịt dê bổ dưỡng.
Mọi người cũng đều ngửi thấy được mùi thịt dê. Mà khi nắp mở ra, mọi người lại thấy là một con cá.
Tất cả mọi người lấy làm kỳ lạ. Rõ ràng là một con cá, hơn nữa còn là con cá hoàn chỉnh, vậy mà ngửi thấy mùi thịt dê, cũng không có mùi tanh của cá.
Tất cả mọi người đang thấy kỳ quái, Ngô Củ tựa hồ đã sớm nghĩ tới món gì. Dù sao món cá dồn thịt dê này là món ăn kinh điển nổi tiếng. Món ăn trước mắt là do ông tổ nghề nấu ăn Dịch Nha sáng tạo ra.
Người ta làm món cá dồn thịt hấp kỳ thực cũng xuất phát từ món ăn nổi tiếng này của Dịch Nha.
Thủy sản Sơn Đông rất nổi tiếng. Có cá chép ngon, lại có thịt dê tươi. Trong bụng cá là thịt dê, ở ngoài mềm trong mềm, bộ dạng gọn gàng bên trong lại giấu càn khôn. Hai thứ tươi ngon kết hợp, mùi vị tất nhiên không thể dùng lời nói miêu tả.
Ngô Củ lúc này cầm lấy đũa, nhẹ nhàng ấn mở một chút. Quả nhiên trong bụng cá là thịt dê. Xé bụng cá ra, mùi hương thịt dê càng xông vào mũi.
Bên trong bụng cá còn có măng cùng nấm, non non, giòn giòn, ngọt ngon thơm lừng. Có lẽ đây là món cá dồn thịt dê chính tông nhất.
Ngô Củ gắp lên một miếng thịt dê ăn, híp mắt tựa hồ hưởng thụ, cười nói:
"Khử tanh là dùng rượu trái cây phải không?"
Dịch Nha cười nói:
"Công tử cao minh, thưởng thức liền biết. Rượu trái cây trong veo ngon miệng, vừa có thể khử tanh, còn có thể tăng vị tươi ngon."
Tề Hầu thấy Công tử Củ ăn cao hứng, không khỏi cũng thử nếm một miếng. Thịt dê hoàn toàn không có bị mùi tanh của cá lấn át, mềm non, quả nhiên vào miệng tan ra. Hơn nữa còn là khẩu vị mặn của đồ ăn Lỗ, là khẩu vị Tề Hầu yêu thích.
Công tử Củ thích ăn. Tề Hầu cảm thấy tuy rằng mang theo Dịch Nha không phải ý nguyện của chính mình, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lợi, ít nhất dọc đường đi còn có thể ăn món ngon.
Mọi người ăn một bữa cơm, không khỏi muốn nâng ly. Trên người Ngô Củ có thương hàn còn chưa lành, cho nên không dám uống rượu, chỉ ăn no. Lại nghĩ đến bánh bao ngọt của mình, nhìn bọn họ còn uống rượu, Ngô Củ liền đứng lên trước.
Tề Hầu cho là Công tử Củ mệt mỏi, liền nói:
"Nhị ca sớm chút nghỉ ngơi."
Ngô Củ cảm ơn Tề Hầu quan tâm, liền lui ra. Bất quá cũng không phải đi về phòng nghỉ, mà đi phòng bếp.
Tử Thanh một trận bất đắc dĩ. Quả nhiên Công tử Củ còn băn khoăn bánh bao ngọt.
Ngô Củ tiến vào phòng bếp, bên trong không có người nào, liền tự nhóm lửa. Đem bánh bao ngọt hâm nóng, sau đó lấy ra chuẩn bị mang về, tiện đường nhìn xem có thấy Địch Nhi hay không, đưa cho nó mấy cái hình dạng đáng yêu.
Ngô Củ rất nhanh từ phòng bếp đi ra. Tử Thanh mang theo một cái sọt, ở phía trên đậy khăn kín để tránh cho bánh nhanh nguội.
Hai người đi hướng hoa viên, quả nhiên thấy được tiểu Địch Nhi. Bởi vì người Ung thị đều khoản đãi Tề Hầu, cho nên bên cạnh tiểu Địch Nhi không có ai. Nó một mình ngồi ở trong vườn hoa, một bộ mặt rầu rĩ dáng vẻ không vui, nâng quai hàm, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngô Củ nhìn thấy tiểu Địch Nhi hai má thịt thịt, nhất thời liền không có sức đề kháng, lập tức đi tới, nói:
"Sao một mình ở tại đây vậy?"
Tiểu Địch Nhi nhìn thấy Ngô Củ, lập tức mở to hai mắt, đã bắt đầu bi bô nói:
"Kẹo hồ lô thúc thúc!"
Ngô Củ:
"..."
Danh xưng này đơn giản thô thiển, thực sự không nhã nhặn...
Ngô Củ đi tới, ngồi ở bên cạnh tiểu Địch Nhi, hỏi.
"Ăn cơm chưa?"
Tiểu Địch Nhi lắc đầu một cái, nói:
"Vẫn chưa có ăn. Phụ thân đang bận, một chốc mới trở về, Địch Nhi chờ người về cùng ăn."
Ngô Củ nặn nặn hai má mềm, nói:
"Địch Nhi ngoan, vậy có đói bụng hay không?"
Tiểu Địch Nhi lúc này bĩu môi gật gật đầu, sờ sờ bụng nhỏ, nói:
"Đói bụng..."
Ngô Củ liền nói Tử Thanh đem sọt lại, lấy từ bên trong ra bánh bao hình thú đáng yêu. Bánh bao nhân đậu đỏ hình heo con, bánh bao sữa hình thỏ con. Tiểu Địch Nhi lần đầu nhìn thấy loại bánh đáng yêu này, không khỏi mở to hai mắt nhìn, sững sờ lại không đành lòng ăn. Đưa tay sờ sờ lỗ tai thỏ, lại sờ sờ lỗ tai heo, nói:
"Thật là đẹp a."
Ngô Củ nói:
"Nếm thử xem mùi vị như thế nào?"
Tiểu Địch Nhi do dự mãi, mãi đến khi Ngô Củ nói còn rất nhiều, lúc này mới cắn một cái bánh bao. Nhất thời đôi mắt tròn vo sững sờ, trong miệng đều là bánh bao, hàm hồ kinh ngạc nói:
"Ôi... ôi... ôi... ngọt quá, ngon quá!"
Ngô Củ thấy nó ăn cao hứng, liền lấy thêm một cái, giúp nó thổi nguội, để tránh tiểu Địch Nhi bị bỏng.
Tiểu Địch Nhi liên tiếp ăn ba cái bánh bao, đã không còn đói bụng, lúc này mới lại lộ ra vẻ mặt ưu sầu.
Ngô Củ thấy nó phát sầu nhíu mày, đặc biệt buồn cười, nói:
"Làm sao vậy, tại sao tiểu Địch Nhi không vui?"
Tiểu Địch Nhi rầu rĩ không vui nói:
"Hai ngày nữa Địch Nhi liền phải xa phụ thân... Địch Nhi không thích cùng phụ thân tách ra."
Ngô Củ tỉ mỉ hỏi. Thì ra là bởi vì mình nói không cho Dịch Nha mang theo Địch Nhi cùng lên đường, cho nên Công Tôn Thấp Bằng định đem Địch Nhi đón về Lâm Truy thành. Ngô Củ vừa nghe, nhất thời đôi mắt xoay chuyển mấy vòng.
Công Tôn Thấp Bằng muốn đón Địch Nhi?
Công Tôn Thấp Bằng mang Địch Nhi đi, Ngô Củ khẳng định không sợ chuyện Dịch Nha nấu con rồi. Thế nhưng rất kỳ quái.
Công Tôn Thấp Bằng lẽ nào cũng yêu thích trẻ con cho nên mới muốn đón Địch Nhi đi?
Liền nghe tiểu Địch Nhi nói:
"Phụ thân đối với Địch Nhi cực kỳ tốt. Địch Nhi không muốn tách ra, nhưng Địch Nhi ngày mai sẽ phải đi chỗ rất xa, không nhìn thấy phụ thân nữa."
Ngô Củ nghe nó bi bô nói chuyện, nhìn thấy nó vừa nói, mắt to lông mi thật dài đều ướt, e sợ sắp khóc lên.
Ngô Củ không sợ người khác cố tình gây sự, thế nhưng sợ tiểu Địch Nhi ủy khuất như vậy, nhất thời tâm lý có chút mềm. Theo lý mà nói, Địch Nhi đáng yêu như thế, Dịch Nha phải không đành lòng nấu mới phải, nhưng sách lịch sử liền ghi như vậy, là giấy trắng mực đen. Coi như thật sự là hậu nhân thêm mắm dặm muối khoa trương đi, Ngô Củ cũng không dám mạo hiểm.
Vừa lúc đó, Ngô Củ nhìn thấy một người mặc xiêm y màu đỏ sẫm, cầm trong tay đèn lồng, vội vã đi tới. Khi người kia đến gần thì ra là Dịch Nha.
Dịch Nha trên trán có chút mồ hôi, thoạt nhìn đi rất gấp. Nhìn thấy Địch Nhi, hắn thở phào nhẹ nhõm, lại thấy được Ngô Củ, vội vã hành lễ nói:
"Bái kiến Công tử, Vu thất lễ."
Ngô Củ khoát tay áo một cái. Địch Nhi vừa thấy là Dịch Nha, vội vã chạy tới ôm lấy chân Dịch Nha, nói:
"Phụ thân, thúc thúc rất tốt, thúc thúc cho Địch Nhi ăn bánh ngọt!"
Dịch Nha liền vội vàng đem Địch Nhi ôm lên, nói.
"Địch Nhi ngoan. Đây không phải là thúc thúc, phải gọi Công tử."
Địch Nhi nghe không hiểu, nghiêng nghiêng đầu, bi bô nói:
"Công tử."
Ngô Củ càng nhìn càng yêu thích Địch Nhi, cũng không đành lòng đem nó đưa đến nơi xa lạ như Lâm Truy thành. Tuy rằng ở trong phủ Đại Tư Hành, mọi người sẽ đối tốt với nó. Tất nhiên nó không lo ăn không lo uống, cơm ngon áo đẹp không hề thiếu. Thế nhưng Địch Nhi tuổi còn nhỏ, chính là tuổi ỷ lại vào người thân.
Ngô Củ không có phải ý tứ đi, ngồi xuống cười nói:
"Ta và Địch Nhi hợp ý, không cần gọi Công tử, quá khách khí, kêu thúc thúc là được."
Kỳ thực Ngô Củ là muốn gây áp lực cho Dịch Nha. Để Dịch Nha nhìn thấy Công tử yêu thích Địch Nhi, sẽ không dám làm cái gì nó.
Ngô Củ cười nói:
"Ngồi đi, không cần giữ lễ tiết. Nơi này cũng không có người khác, chúng ta liền tùy tiện nói chuyện phiếm."
Dịch Nha không dám ngồi xuống, ôm Địch Nhi đứng ở một bên, hai người liền nói đến Địch Nhi. Địch Nhi ôm bánh bao nhỏ chậm rãi gặm, cũng nghe không hiểu bọn họ nói cái gì.
Địch Nhi là Dịch Nha đưa về dinh thự Ung thị, không biết mẫu thân là ai. Bởi vì Dịch Nha vốn là thứ tử, Địch Nhi là con thứ tử, không danh không phận. Đến nay nó chưa được Ung thị thừa nhận, cũng không tính là tiểu thiếu gia.
Dịch Nha đem Địch Nhi buông ra, nói:
"Ngoan, Địch Nhi, con qua bên kia một chốc, hái đóa hoa đến đây tặng cho Công tử để tạ lễ, có được hay không?"
Địch Nhi vừa nghe, lập tức từ trong lòng ngực Dịch Nha trượt chân xuống, nói:
"Dạ!"
Nó nói rồi "lạch bạch" chạy đi.
Ngô Củ nhìn ra được Dịch Nha là cố ý để Địch Nhi tránh đi, tựa hồ là muốn nói một ít chuyện không muốn để cho Địch Nhi nghe được. Liền nghe Dịch Nha cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói:
"Kỳ thực không dối gạt Công tử, Vu vẫn chưa có thành hôn, tất nhiên không thể có con."
Ngô Củ có chút giật mình, nói:
"Địch Nhi không phải con ngươi?"
Dịch Nha gật gật đầu, nói:
"Địch Nhi là con của một người bằng hữu mà Vu quen khi ở phương xa. Lúc đó người Bạch Địch cướp đoạt biên cương, Vu suýt nữa chết, nhờ Tề quân cứu. Mà vị bằng hữu kia bất hạnh qua đời. Trước kia Vu thường nghe người kia nhắc thê tử mình đã chết chỉ có một đứa con tuổi nhỏ gởi cho người thân ở xa. Vu muốn đi tìm người thân của hắn thăm hỏi, cũng là muốn tỏ tâm ý... Bất quá không nghĩ tới..."
Dịch Nha dừng một chút. Hắn còn nói bất quá không nghĩ tới, khi hắn tìm tới trong nhà kia bởi vì biên cương gặp Bạch Dịch tập kích, thu hoạch lại không tốt, cho nên gia đình kia đã chạy nạn, bỏ lại đứa bé. Người trong thôn thôn thường đem cơm thừa canh cặn đút cho đứa bé kia. Thế nhưng thời đại này sinh hoạt cũng không dễ dàng, cũng không ai muốn nuôi thêm người.
Thời điểm Dịch Nha đến liền thấy một đứa bé, cũng không biết tên gọi là gì. Bởi vì nơi đó có một mảnh lau sậy, cho người ta ấn tượng rất sâu, cho nên Dịch Nha liền gọi đứa bé là Địch Nhi.
Địch Nhi ở trong nhà đã đầy mùi hôi, bên cạnh đều là cơm thừa canh cặn. Địch Nhi ngồi ở trong phòng đầy mùi hôi chơi ngón tay, cũng không khóc, cũng không nháo. Dịch Nha lúc đó không đành lòng, liền mang nó theo bên mình. Hắn cười nói:
"Vu vốn là thứ tử, nếu mang một đứa nhỏ lai lịch không rõ vào trong nhà, e sợ bà bà sẽ ghét bỏ. Còn nữa Vu tự biết thân phận đê tiện, cũng không thể thú thê, cho nên liền nói dối Địch Nhi là con Vu. Bà bà tuy rằng hung hãn, cũng không dám đuổi Địch Nhi."
Ngô Củ hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Địch Nhi không phải con ruột Dịch Nha.
Dịch Nha còn nói:
"Địch Nhi không có tên, bất quá vị bằng hữa kia là Tân thị. Vu liền đặt cho Địch Nhi đại danh là Tư Không."
Dịch Nha đặt tên Địch Nhi tựa hồ phi thường phù hợp, Tư Không là chẳng có cái gì cả. Nhưng mà Ngô Củ vừa nghe đến đại danh này suýt nữa nhảy dựng lên. Bởi vì Địch Nhi chính là Tân Tư Không.
Tân Tư Không là người ra sao?
Thủ hạ Tề Hoàn Công có năm người kiệt xuất. Cùng Đông Quách Nha, Công Tôn Thấp Bằng, Ninh Thích, Vương Tử Thành Phụ còn có Tân Tư Không. Hai mươi năm sau, Tề Hoàn Công có một Thượng khanh đại phu Đại Tư Lý, cương trực ghét dua nịnh, nói thẳng dám khuyên can.
Liên quan tới Tân Tư Không còn có một cố sự. Chuyện là sau khi Tề Hoàn Công trở thành bá chủ Xuân Thu, đã dò hỏi Quản Di Ngô, hắn có thể không chỉ là làm bá chủ, mà là làm bá vương hay không.
Bá chủ cùng xưng Vương là hai khái niệm bất đồng. Thời kỳ đầu Xuân Thu chỉ có các nước bị coi là man di mới tự lập là vua, cùng Chu Thiên tử địa vị ngang nhau. Khi đó Tề Hầu mặc dù đã phi thường mạnh mẽ, thế nhưng vẫn không dám xưng Vương.
Quản Di Ngô sau khi nghe, lại nói hắn không biết chuyện này, cần hỏi Tân Tư Không.
Tân Tư Không trả lời là: ở cổ đại có Nghiêu Thuấn tài đức sáng suốt vượt qua thần tử, cho nên bọn họ mới có thể trở thành Vương. Mà bây giờ Tề Hầu bá nghiệp lại dựa vào thần tử, cho nên không thể xưng Vương.
Ở Tề quốc, bất kể là người cùng chung hoạn nạn với Tề Hầu như Bảo Thúc Nha, hay là tướng quốc Quản Di Ngô, đều không ai dám cùng Tề Hầu thẳng thắn nói như thế. Chỉ có hai người dám thẳng thắn nói cùng Tề Hầu. Một chính là Đông Quách Nha dùng miệng lưỡi lanh lợi tuyên truyền giác ngộ. Một người khác là Đại Tư Lý, chưởng quản pháp luật cương trực công chính, Tân Tư Không.
Ngô Củ nghe đến tên của Địch Nhi, phút chốc ngây ngẩn cả người. Lập tức liền thấy tiểu Địch Nhi "tung tăng" chạy đến giơ một đóa hoa cúc nhỏ, bi bô nói:
"Thúc thúc, cho ngài cài tóc!"
Ngô Củ nhìn bao đậu đỏ trước mắt cũng chỉ có ba tuổi, tròn tròn, manh manh, miệng nhỏ môi phấn hồng, còn có chút bụ bẫm, nói chuyên bi bô ngốc ngốc. Làm sao cũng không nghĩ ra được, đứa bé này nhiều năm sau là đại danh đỉnh đỉnh Tân Tư Không.
Con Dịch Nha là Tân Tư Không!?
Không biết Dịch Nha còn có đứa con khác hay không. Nhưng Ngô Củ nghe đến cái tên của đứa bé này, liền biết chắc chắn Dịch Nha không có nấu con. Nếu thật sự tiểu Địch Nhi bị nấu, vậy về sau chức vụ Đại Tư Lý không ai có thể làm rồi.
Ngô Củ nhìn chằm chằm bao đậu đỏ một chút. Tiểu Địch Nhi đem hoa giơ lên thật cao, tay nhỏ không nhẹ nhàng vỗ vỗ chân Ngô Củ, làm nũng quơ quơ, nói:
"Thúc thúc!"
Ngô Củ tỉnh táo lại, nhận hoa "cài tóc" tiểu Địch Nhi đưa tới, cười nói:
"Địch Nhi thật ngoan."
Tiểu Địch Nhi khá là tự hào ưỡn ưỡn ngực nhỏ, được khen ngợi đặc biệt đắc ý.
Ngô Củ suy nghĩ một chút, cười híp mắt nói:
"Địch Nhi muốn có nghĩa phụ không?"
Biểu tình Ngô Củ phảng phất là "con buôn" thấy mối hời, nói xong còn lấy lòng đưa cho tiểu Địch Nhi một cái bánh bao sữa hình thỏ nhỏ. Tiểu Địch Nhi vội vàng nhận lấy bánh bao, đặt ở bên mép hôn hai cái, mắt to chớp chớp vẻ mặt không rõ nói:
"Thúc thúc, cái gì là nghĩa phụ?"
Ngô Củ vừa nói ra, Tử Thanh sợ hết hồn. Ngay cả Dịch Nha cũng sợ hết hồn, giật mình nhìn Ngô Củ.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Ta và Địch Nhi hợp ý. Ta thấy nó liền yêu thích. Ta nghe nói Địch Nhi sẽ bị đưa đến Lâm Truy thành. Nếu nó nhận ta làm nghĩa phụ, ta sẽ thỉnh với Quân thượng cho Địch Nhi đi theo. Địch Nhi ngoan như vậy, tất nhiên sẽ không quấy rối."
Dịch Nha càng giật mình, lập tức nói:
"Công tử yêu thích Địch Nhi, là Địch Nhi có phúc phận."
Hắn nói, vội vàng hướng Địch Nhi nói:
"Địch Nhi, nhanh bái kiến nghĩa phụ đi."
Tiểu Địch Nhi vẫn là một mặt hồ đồ. Ngô Củ ngồi chồm hỗm xuống, cùng tiểu Địch Nhi ngang bằng, cười sờ tóc mềm mại của nó nói:
"Nghĩa phụ chính là người mỗi ngày cho con ăn ngon, mỗi ngày cùng con chơi. Chúng ta luôn ở bên nhau, sẽ dẫn con đi gặp phụ thân. Tiểu Địch Nhi cảm thấy thế nào?"
Tiểu Địch Nhi vừa nghe, nhất thời cao hứng mở to hai mắt, lập tức ngọt ngào hô một tiếng:
"Nghĩa phụ."
Ngô Củ nghĩ thầm mình vừa vặn không có con, mang theo Địch Nhi cũng không tồi.
Thứ nhất, Địch Nhi rất đáng yêu, cũng nghe lời hiểu chuyện.
Thứ hai, Địch Nhi tương lai đại danh đỉnh đỉnh Tân Tư Không, là trọng thần của Tề Hoàn Công, có Địch Nhi ở bên người, cũng có chỗ dựa. Vạn nhất ngày nào đó Tề Hầu làm khó dễ muốn trị mình thì sao làm.
Thứ ba, cũng là vì Địch Nhi. Bây giờ không biết là lịch sử đã có sai lệch đến đâu, có bị hậu nhân thêm mắm dặm muối hay là bởi vì thật sự đã xảy ra. Địch Nhi hai mươi năm sau sẽ là Tân Tư Không ngông cuồng tự đại. Thế nên vì lý do an toàn, có thêm chút bảo hiểm, Ngô Củ vẫn có ý định thu Địch Nhi làm nghĩa tử. Tốt xấu gì mình cũng là Công tử, Dịch Nha không thể đối với nghĩa tử của Công tử ra tay.
Ngô Củ cảm thấy biện pháp của mình quả thật là một mũi tên trúng ba con chim. Hơn nữa Địch Nhi cũng yêu thích mình, ngày sau dọc đường đi cũng sẽ không buồn chán, có thể thỉnh thoảng bóp bóp má thịt của Địch Nhi giải buồn.
Tiểu Địch Nhi đích xác rất yêu thích Ngô Củ. Bởi vì Ngô Củ biết làm kẹo hồ lô, còn làm bánh sơn tra, làm bánh bao ngọt rất ngon, nói chuyện ôn nhu, khi cười híp mắt, đối với nó cực kỳ tốt.
Tiểu Địch Nhi bám Ngô Củ không cho đi, còn muốn Ngô Củ cùng mình chơi. Dịch Nha cũng không có cách nào, Ngô Củ liền đem tiểu Địch Nhi ôm lên, cười nói:
"Con ngoan, ngày hôm nay cùng nghĩa phụ ngủ được chứ?"
Tiểu Địch Nhi lập tức dùng sức gật đầu, nói:
"Dạ! Nghĩa phụ xinh đẹp!"
Tử Thanh đã một mặt bất đắc dĩ.
Công tử vẻ mặt kia rõ ràng chính là đang lừa gạt trẻ con, thoạt nhìn ân cần đầy đủ.
Dịch Nha cuối cùng liền đem Địch Nhi giao cho Ngô Củ, sau đó tự mình đi trước.
Ngô Củ ôm tiểu Địch Nhi. Vì không có kinh nghiệm ôm trẻ nhỏ, lại là đứa bé ba tuổi nên có chút khó khăn. Đừng thấy Địch Nhi nhỏ tuổi, thế nhưng ôm nặng trình trịch. Cả người nó đều là thịt, ôm đi lâu càng mỏi tay.
Ngô Củ ôm tiểu Địch Nhi đi một phút chốc, Tử Thanh liền vội vàng nói:
"Công tử, hay để Tử Thanh ôm cho. Ngài cẩn thận một chút kẻo ngã."
Ngô Củ ra một đầu mồ hôi, mệt đến thở hồng hộc nói:
"Không có gì, không có gì."
Tiểu Địch Nhi cũng thật ngoan, ôm cổ Ngô Củ. Ngô Củ chính là đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cơ hồ chính là kẹp, thế nhưng Địch Nhi cũng không nháo, còn nắm một cái bánh bao, mặt đầy tươi cười.
Ngô Củ vừa đi vừa nói:
"Con trai ngoan, chúng ta trở lại uống nước ngọt có được hay không?"
Tiểu Địch Nhi hiếu kỳ nói:
"Nghĩa phụ, nước ngọt là cái gì?"
Ngô Củ cười nói:
"Chính là nước rất ngọt, uống rất ngon."
Ngô Củ ôm Địch Nhi về phòng của mình, trên đường còn gặp Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha. Thiệu Hốt không quen biết Địch Nhi, trước đây cũng chưa từng thấy nó. Đột nhiên nhìn thấy Ngô Củ ôm một đứa bé ba tuổi, hắn kinh ngạc nói:
"Công tử, đây là con cái nhà ai?"
Ngô Củ cười nói:
"Là con trai của ta."
Thiệu Hốt sững sờ, trong nháy mắt đầy mặt không tự nhiên. Vì trời tối, Ngô Củ cũng không để ý, chỉ vội vàng trở về làm nước ngọt cho tiểu Địch Nhi uống. Hại Thiệu Hốt hồn bay phách lạc kéo Đông Quách Nha đi uống rượu...
Ngô Củ ôm Địch Nhi trở về phòng, dùng nước nóng pha một bình trà hoa cúc và táo khô, còn cố ý cho nhiều mật ong. Tiểu Địch Nhi đặc biệt thích uống trà này, liền vừa ăn bánh bao vừa uống trà. Ngô Củ biết nó còn chưa có ăn cơm, cố ý nói Tử Thanh đi bưng chút đồ ăn đến.
Ăn cơm xong, liền tắm rửa, cuối cùng Ngô Củ ôm tiểu Địch Nhi lên trên giường. Trước khi ngủ còn kể chuyện cổ tích. Hai người chơi mệt mỏi, liền đâu đầu vào nhau ngủ.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Tề Hầu liền nghe tự nhân đến bẩm báo. Lúc này Tề Hầu mới mặc chỉnh tề, đang ngồi chuẩn bị ăn sáng, liền nghe tự nhân nói:
"Quân thượng, hôm qua ban đêm, Công tử thu một nghĩa tử."
Tề Hầu vừa đem cháo tới bên mép, liền dừng lại, thả muỗng xuống, hơi kinh ngạc nói:
"Nghĩa tử?"
Tự nhân nói:
"Là như thế này thưa Quân thượng, hôm qua dùng bữa tối xong, Công tử ở hoa viên gặp con trai Ung Vu là Địch Nhi. Vì Công tử yêu thích Địch Nhi cho nên liền thu Địch Nhi làm nghĩa tử."
Lửa giận một hơi dâng lên đến đỉnh đầu...
Tề Hầu không ăn nữa. Tuy rằng Tề Hầu là trọng sinh, đời trước đã trải qua một lần, thế nhưng hắn căn bản không biết Địch Nhi là Tân Tư Không, còn tưởng rằng là đứa con mà Dịch Nha muốn nấu. Dù sao mọi người đều kêu con Dịch Nha là Địch Nhi.
Dịch Nha là kẻ thù của Tề Hầu. Năm đó Tề Hầu tín nhiệm hắn, Dịch Nha lại âm thầm trợ giúp Công tử Vô Khuy soán vị hành thích vua.
Kết quả sáng sớm, Tề Hầu liền nghe nói Công tử Củ thu nhận con kẻ thù làm con nuôi. Tề Hầu giận đến một miếng cháo cũng không ăn, lập tức gọi người đem ngoại bào ra, phủ thêm ngoại bào liền ra ngoài.
Tề Hầu đi đến phòng Công tử Củ. Tử Thanh ngồi ở bậc thang, nhìn thấy Tề Hầu đến, vội vã nghênh đón, có chút hoang mang nói:
"Quân thượng, Công tử còn chưa dậy."
Tề Hầu vừa nghe, hỏi
"Công tử Củ bị bệnh?"
Tử Thanh nói:
"Hồi bẩm Quân thượng, Công tử thân thể rất tốt, cũng không có bệnh. Chỉ là... chỉ là đêm hôm qua, Công tử cùng Địch Nhi chơi hơi trễ. Cho nên... cho nên bây giờ còn chưa dậy. Thỉnh Quân thượng đợi một chốc, Tử Thanh đi gọi Công tử dậy."
Tề Hầu lại nghe được là vì đứa bé kia, quả thực bị chọc tức chết rồi.
"Kẽo kẹt"
Vừa lúc này cửa phòng mở ra. Một bao đậu đỏ từ bên trong chạy ra, trong tay còn giơ một xâu kẹo hồ lô. Nó lao ra rất nhanh vừa vặn đụng trúng chân Tề Hầu.
Chính là Địch Nhi.
Địch Nhi có chút ngây người, suýt nữa mông nhỏ ngồi xuống đất. Tề Hầu dùng một tay nắm lấy nó, Địch Nhi liền ôm lấy cẳng chân hắn, ngẩng đầu lên. Nó ngẩng đầu nhìn cái người cao to.
Địch Nhi không biết Tề Hầu là quốc quân, chớp mắt to nhìn Tề Hầu, giơ kẹo hồ lô, nói:
"Bá bá, ăn kẹo hồ lô không?"
Bá bá?
Tuy rằng Công tử Củ không có lớn hơn hắn bao nhiêu, thế nhưng quả thật là lớn hơn. Công tử Củ thu Địch Nhi làm con nuôi, Địch Nhi lại gọi hắn là bá bá. Tề Hầu lại bị chọc tức đến đỉnh đầu ngứa ngáy.
Chẳng lẽ tướng mạo Cô già lắm sao?
Tử Thanh thấy Địch Nhi lao ra, liền vội vàng đem Địch Nhi từ trên người Tề hầu xuống, nói:
"Quân thượng, Địch Nhi vô ý va chạm."
Hắn nói, liền đối với Địch Nhi nói:
"Địch Nhi, đây là quốc quân, phải hành lễ, không thể gọi bừa."
Địch Nhi nghe như hiểu mà như không hiểu, liền để Tử Thanh lôi kéo quỳ xuống hành lễ tạ tội.
Tề Hầu cũng không tiện cùng một đứa bé tranh cãi, khoát tay áo một cái, nói:
"Thôi, Cô đi về trước."
Hắn nói liền đi. Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh liền nghe thấy Công tử Củ bên trong gọi hắn.
Ngô Củ căn bản không biết Tề Hầu đã đến rồi liền đi, hơn nữa đối với việc thu con Dịch Nha làm con nuôi không vừa ý.
Bởi vì Ngô Củ thu Địch Nhi làm con nuôi, cho nên Công Tôn Thấp Bằng cũng không cần đem Địch Nhi đưa đến Lâm Truy thành. Địch Nhi từ đây liền theo Ngô Củ như cái đuôi nhỏ, Ngô Củ đi tới chỗ nào nó đi tới chỗ đó.
Tề Hầu còn nhiều lần nhìn thấy, không ít hơn năm lần, Công tử Củ cùng Địch Nhi hôn nhẹ má nhau, ngọt ơi là ngọt đi.
Rất nhanh đội ngũ liền khởi hành. Bọn họ ở Lương Khâu ấp trì hoãn có chút lâu, lộ trình nhất định phải tăng tốc mới được. Đội ngũ ở Lương Khâu ấp nhập thêm các loại tiếp tế, liền chuẩn bị xuất phát.
Lần này gia tăng thêm số lượng là Dịch Nha cùng Địch Nhi. Dịch Nha thân là thiện phu tất nhiên đi cuối đội ngũ. Địch Nhi thì khác, Địch Nhi tuổi còn nhỏ, đi cùng đội ngũ tuyệt đối không chịu nỗi, vì vậy Ngô Củ đem Địch Nhi ôm lên xe.
Nhưng lâu nay, Tề Hầu đều là ngồi cùng xe với Công tử Củ. Tề Hầu tất nhiên không muốn để cho Địch Nhi lên xe. Thế nhưng nếu hắn nói ra, hiển nhiên là lòng dạ hẹp hòi, khắt khe với một đứa bé, thực sự không phải tác phong quân tử. Vì vậy hắn đành phải thôi.
Ngô Củ ôm Địch Nhi lên xe. Địch Nhi tính tình thành thật, hơn nữa tựa hồ đặc biệt yêu thích Tề Hầu. Đừng thấy Tề Hầu lạnh như băng, thân hình cao lớn, thế nhưng Địch Nhi rất thích Tề Hầu. Nhìn thấy Tề Hầu, nó không sợ, còn chủ động cùng Tề Hầu nói chuyện. Có được món ăn ngon, nó liền giơ tay nhỏ hỏi bá bá có ăn hay không.
Tề Hầu nhẫn đến cơ hồ bị nội thương. Lần nào cũng bị gọi là bá bá.
Dù cho không gọi quốc quân cũng nên gọi một câu thúc thúc mới đúng chứ!
Địch Nhi mặc dù là đứa bé thế nhưng thân thể tốt hơn so với Ngô Củ. Dọc theo đường đi nó cũng phi thường hiểu chuyện, còn biết chăm sóc người. Nhìn thấy nghĩa phụ say xe, nó còn dùng tay bụ bẩm vỗ chân bụ bẫm, chính nghĩa nói:
"Nghĩa phụ nằm lên đùi Địch Nhi. Địch Nhi vỗ vỗ cho nghĩa phụ ngủ!"
Tề Hầu rất không tiết rẽ liếc mắt nhìn tay chân như ngó sen của Địch Nhi. Tứ chi ngắn ngủn căn bản không đủ nằm, bất quá Công tử Củ đặc biệt yêu thích Địch Nhi hiểu chuyện biết săn sóc, còn ôn nhu khen ngợi Địch Nhi.
Chẳng biết vì sao, Tề Hầu thấy có chút chua xót, như ăn mấy xâu hồ lô không có nhúng mật. Ăn nhiều đến ợ chua, trong dạ dày cũng ẩn ẩn cồn cào.
Dọc đường đi thật là vắng vẻ. Ban đầu còn có thể dừng chân ở thôn xóm nhỏ càng về sau càng hoang vu, mãi cho đến Thời Thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất