Chương 51: Không biết
Tề Hầu vén màn xe, hướng bên ngoài nhìn dòng Thời Thủy cuồn cuộn chảy xuôi, cười nhẹ một tiếng, nói:
"Nhị ca còn nhớ nơi này không?"
Ngô Củ không biết Tề Hầu là có ý gì, chỉ trả lời.
"Tất nhiên nhớ."
Tề Hầu cười một tiếng, không biết đang nhớ lại cái gì, phảng phất là đang nhớ lại chiến thắng. Dù sao bên bờ Thời Thủy, Tề Hầu đã khiến Công tử Củ tự mình đầu hàng.
Qua Thời Thủy chính là địa giới Lỗ quốc. Tuy rằng còn chưa tới Lỗ quốc, nhưng từ nơi xa xa đã có thể nhìn thấy người xe của đội ngũ nghênh đón, còn có cờ của Lỗ quốc bay phất phới theo gió.
Ngô Củ híp mắt nhìn. Xa xa là một rừng người, phảng phất như bày binh đánh trận, căn bản không giống nghi thức tiếp đón. Hơn nữa lá cờ lớn kia đón gió phấp phới giống như là cờ chiến vậy. Từ xa đã có thể nhìn thấy chữ Mạnh rất to trên lá cờ, phi thường chói mắt.
Ngô Củ nhìn chữ này liền biết đối phương là ai. Tiếp đội ngũ đón dâu mà như bày quân đánh nhau.
Mạnh ở cổ đại được xếp vào hàng gia tộc lớn. Lỗ Trang Công có vị huynh trưởng nói ra như sấm bên tai. Năm đó thời điểm đi học Ngô Củ cũng đã học qua nhân vật này. Trong văn học có một câu nói nổi tiếng "Khánh Phủ không chết Lỗ khó yên".
Mà Khánh Phủ này chính là con lớn của Lỗ Hoàn Công, anh trai Lỗ Trang Công, chính là con trai Văn Khương. Mạnh là tên gọi khác của Khánh Phủ. Khánh Phủ cùng phu nhân của Lỗ Trang Công là Ai Khương tư thông. Sau khi Lỗ Trang Công qua đời, Khánh Phủ giết hai người thừa kế vì để giành ngôi. Có thể nói Khánh Phủ là tiếng xấu lan xa. Thế nhưng Khánh Phủ là người khởi nguồn của Mạnh thị. Mạnh Tử đại danh đỉnh đỉnh hiển thánh chính là hậu nhân của Khánh Phủ.
Ngô Củ liếc mắt nhìn lá cờ chiến kia, liền biết đối phương chính là Công tử Khánh Phủ. Phô trương to lớn như thế tựa hồ là muốn dương oai phủ đầu.
Tề Hầu cũng liếc mắt nhìn trận thế đối diện, chỉ cười lạnh một tiếng, nói:
"Khánh Phủ này là ai mà dám ở trước mặt Cô trêu chọc."
Hắn dứt lời, liền để màn xe xuống, không nhìn nữa.
Xe ngựa rất nhanh liền dừng bên bờ Thời Thủy. Tề Hầu không tiện ra khỏi biên giới, mặt khác Tề Hầu cũng có bối phận cao hơn Công chúa, cũng không tiện đi nghênh đón.
Xe ngựa của Tề Hầu dừng ở bờ bên này sông Thời Thủy, cũng không có vượt qua biên giới. Rất nhanh hết thảy đoàn người đã ổn định vững vàng. Tề Hầu lúc này mới từ trên xa giá chậm rãi bước xuống.
Lỗ quân thấy xe ngựa Tề quốc dừng lại, liền cho xe diêu xếp thành hình mũi tên, cũng nhanh chóng hướng đến sát bờ bên kia của sông Thời Thủy.
Trên xe đầu tiên đứng một người khoác chiến giáp đen, áo choàng mỏng ngắn tay màu đỏ. Nam nhân có chòm râu, thoạt nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi. Thân hình cao lớn, tướng mạo khá là hung tàn, một đôi mắt hổ, đôi môi khá dày có vẻ cay nghiệt. Phía sau lưng hắn cắm một lá cờ, mặt trên cũng có chữ Mạnh.
Hiển nhiên chính là Công tử Khánh Phủ.
Khánh Phủ thấy Tề Hầu đã xuống xe, cũng không dám bất cẩn, liền từ xe diêu nhảy xuống, cười ôm quyền hành lễ.
"Tề Công, quả quân đặc phái Khánh Phủ nghênh tiếp Tề Công đại giá!"
Tề Hầu chỉ là hơi chắp tay, nói:
"Làm phiền."
Khánh Phủ cười nói:
"Công chúa đã ở bên bờ này Thời Thủy. Tề Công đi đường xa mệt nhọc, mời vào mạc phủ!"
Tề Hầu cười khẽ một tiếng, cũng không biết là cười cái gì, nhàn nhạt nói:
"Cũng không phải hành quân đánh trận, tại sao vào mạc phủ nói chuyện?"
Mạc phủ là nơi khi đánh trận đặt bộ máy chỉ huy. Vì Tề quốc cùng Lỗ quốc bây giờ còn là trạng thái đối địch, đặc biệt giằng co. Dù Văn Khương đã nói với Lỗ Công tạm đình chiến, thế nhưng Lỗ Công không quá cam tâm, cho nên muốn thể hiện ra một chút uy lực của mình. Hắn cố ý để Khánh Phủ dẫn theo đại quân đến bày ra tư thế phủ đầu Tề Hầu, cho nên tất nhiên là có mạc phủ.
Khánh Phủ bị Tề Hầu nói thẳng, sắc mặt có chút không dễ nhìn, chuyển ánh mắt đến hướng khác, không để ý tới. Đúng lúc thấy Công tử Củ đứng ở phía sau Tề Hầu, Khánh Phủ lập tức cười nói sang chuyện khác.
"Đây không phải là Củ lão đệ sao. Mấy tháng trước Củ lão đệ cùng ta nâng ly nói chuyện vui vẻ. Hôm nay khó có dịp gặp lại, nhất định phải ra sức uống mới được."
Hắn nói, trả lại là ánh mắt có chút kỳ quái, nhìn trừng trừng.
Ngô Củ chỉ là cười nhạt, hành lễ nói:
"Củ có công vụ trên người, không tiện uống rượu."
Khánh Phủ vừa mở miệng liền bị phủ hai lần. Tề Hầu là lạnh như băng từ chối. Công tử Củ là không vết tích từ chối. Mà bất kể là loại nào, cũng làm cho Khánh Phủ cảm thấy mất mặt.
Vào lúc này, có người xuất hiện. Lại một chiếc xe diêu nhanh chóng lao đến, trên xe đứng một thiếu nữ áo váy thướt tha.
Ngô Củ vừa nhìn, tuy rằng không biết được là ai, thế nhưng trong lòng "hồi hộp". Bởi vì cô gái kia đã lên tiếng, cách thật xa liền gọi to:
"Củ ca ca! Là Củ ca ca đến?"
Ngô Củ nhanh chóng cúi đầu, âm thầm dịch đến sau lưng Tề Hầu. Muốn có vật ngăn trở, hạ thấp sự tồn tại. Cô gái kia không cần phải nói, tất nhiên là một trong những đóa hoa của Công tử Củ rồi, Vương cơ.
Vương cơ mở miệng là "Củ ca ca". Ngô Củ liền nghe một giọng trầm thấp vang lên. Âm thanh rất nhẹ, lại mang theo một tiếng cười. Tề Hầu nghiêng đầu nhìn, thấp giọng nở nụ cười, nói:
"A, qua hai ngày nên đổi lại gọi là Củ bá bá."
Xe ngựa của Vương cơ "vội vã" từ đàng xa xông lại. Vương cơ một thân y phục màu vàng phớt hồng, còn khoác một cái áo choàng dài. Bộ dáng nàng phi thường gấp gáp. Người đánh xe không phải binh lính Lỗ quốc, phỏng chừng binh lính Lỗ quốc cũng không dám đánh xe cho Vương cơ như thế. Vạn nhất làm Công chúa rớt xuống thì có mấy cái đầu cũng không đủ chém.
Vương cơ hướng bên này, trong miệng còn kêu.
"Củ ca ca! Củ ca ca!"
Ngô Củ bị nàng gọi lại cảm thấy tê cả da đầu, càng nhanh chóng lẩn trốn. Bản thân không nghĩ đến đón dâu, thế nhưng Tề Hầu chỉ mặt gọi tên, cũng không có cách nào.
Nếu Vương cơ làm bộ không quen biết cũng liền không quen biết, vậy quá tốt rồi. Ngô Củ ngẫm nghĩ vài loại đối sách, thế nhưng chung quy không nghĩ tới tình huống vừa đến cách xa "ngàn dặm" liền bị gọi to Củ ca ca.
Trong lúc nhất thời, người bình thường thành thạo điêu luyện như Ngô Củ cũng có điểm hoảng trận tuyến. Dù sao còn không có kinh nghiệm tình trường, Ngô Củ thực sự ảo não.
Công tử Củ đúng là quá nhiều nợ đào hoa!
Có thấy hắn đối với người nào không vướng tình chưa? Nhất định phải chọn những phu nhân của Tề Hầu mới chịu. Hơn nữa không chỉ một, mà quá nhiều người.
Trúng thầu không nhỏ nha!
Ngô Củ nghĩ như thế.
Bọn họ ở bên này Thời Thủy, Lỗ quân ở bên kia Thời Thủy. Tề Hầu điệu bộ này, nhất định là không dự định qua sông. Vương cơ khẳng định không thể lội qua đây. Vì vậy Ngô Củ thả lỏng một ít.
Liền nghe.
"Củ ca ca... Củ ca ca..."
Loại âm thanh này như dao đâm sau lưng. Ngô Củ đột nhiên cảm giác eo bị người siết lại. Cúi đầu nhìn liền thấy tay Tề Hầu đang ôm eo mình, Ngô Củ cảm giác phi thường không khỏe. Tề Hầu đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó đẩy một cái. Ngô Củ liền từ phía sau bị kéo ra ngoài.
Ngô Củ lảo đảo một cái, hướng phía trước đi hai bước. Không đến nỗi ngã sấp xuống, thế nhưng không kịp chuẩn bị khiến cho bộ dạng thật là đê tiện.
Ngô Củ đi ra, vừa vặn xe ngựa Vương cơ đã đến bên bờ Thời Thủy. Người đánh xa đem Vương cơ từ xe diêu xuống dưới. Vương Cơ thấy Ngô Củ, lập tức vọt tới bờ nước, hô to:
"Củ ca ca! Quả nhiên là ca ca!"
Ngô Củ lại muốn trốn, liền phát hiện không thể làm gì khác hơn, đành yên lặng nuốt xuống một hơi, ho khan một tiếng, nói:
"Đặc sứ Tề quốc đón dâu, Củ bái kiến Công chúa."
Ngô Củ không nhìn kỹ Vương Cơ, chỉ thấy Vương cơ quả nhiên chỉ mươi bốn mười lăm tuổi, như một nữ sinh sơ trung. Trên mặt nàng trang điểm, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ. Nói đẹp thì đẹp nhưng tuyệt đối không thể nói mỹ nhân. Dù sao Ngô Củ ở đây đã gặp nhiều người có sắc đẹp. Nói thật ra, Vương cơ còn không sánh nổi Lương Ngũ bị trục xuất kia.
Có thể là bởi vì Vương cơ là Chu Công chúa, chỉ cần là không khó xem, liền được lưu truyền đến mức vô cùng kỳ diệu, để các nước tới cửa cầu thân.
Vương cơ là loại hình xinh xắn lanh lợi. Một thân xiêm y màu vàng quả mơ, áo choàng lớn dài thướt tha. Thoạt nhìn trang phục khá là xa hoa.
Thời đại này, vẫn chưa có Khổng Tử, Mạnh Tử. Các quốc gia chú ý chính là mạnh được yếu thua, quý tộc phải xa hoa lãng phí, càng xa hoa lãng phí mới càng biểu lộ ra thực lực của một nước.
Xuân Thu xa hoa lãng phí thành phong trào. Đến trình độ nào có thể xét một ví dụ rất đơn giản để nói. Xuất thân thấp hèn như Quản Di Ngô (Quản Trọng) khi thành Tướng quốc được người người kính nể. Rất nhiều người sau này đem mình so với Quản Trọng, tỷ như Gia Cát Lượng.
Quản Trọng không là quý tộc, có xuất thân rất thấp, đã làm qua tiểu binh, giữ ngựa sống qua ngày, cuối cùng mới được Tề Hoàn Công nhìn trúng, biến thành một Thượng đại phu. Sau khi làm Tướng quốc, Quản Trọng cũng là người phi thường xa hoa lãng phí. Đã được Tề Hầu ban ân rất nhiều, chi phí một bữa cơm bình thường có thể nuôi sống ít nhất hai mươi người dân thường.
Quản Di Ngô không phải là quý tộc đã thế, mà Vương cơ trước mắt là quý tộc trong quý tộc. Chu Thiên tử gả con gái đến Tề quốc, tất nhiên cũng phải thể hiện ra một chút Quốc uy. Quốc uy dĩ nhiên là thể hiện ở trên người Vương cơ.
Vương cơ khoác áo thêu chỉ vàng, mang châu báu sáng loáng chạy tới. Lại ở trong một đám Lỗ quân mặc giáp đen càng đặc biệt chói mắt, còn chói muốn mù mắt.
Vương cơ vừa nghe câu chào kia, nhất thời che lại miệng mũi cười "khanh khách", nói:
"Củ ca ca từ lúc nào trở nên chính chắn như vậy? Thật cổ quái mà!"
Vương cơ nói lời này làm Ngô Củ toát một thân mồ hôi lạnh. Không thể không nói, cô gái này cảm giác cũng thật là linh nghiệm. Xác thực quái lạ, bởi vì Ngô Củ căn bản không phải Công tử Củ đi khắp nơi lưu tình, bị chọc tức đến hộc máu chết kia.
Ngô Củ biểu hiện trên mặt bất động, cố ý liếc mắt nhìn Tề Hầu bên cạnh. Tề Hầu tựa hồ không có chú ý câu nói này, mà phảng phất đang xem Ngô Củ rốt cuộc ứng đối như thế nào với Vương cơ. Hắn còn một mặt đầy ý cười.
Ngô Củ hít một hơi, thở ra một hơi.
Sợ là Tề Hầu cũng biết "mình" cùng Vương cơ thề non hẹn biển. Tề Hầu không phải thật hồ đồ, mà áng chừng rõ ràng giả bộ hồ đồ. Nhất định phải để mình tới đón dâu, nhất định là muốn mình khó coi.
Ngô Củ có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cung kính nói:
"Công chú chế nhạo."
Vương cơ lại cười "khanh khách", tựa hồ cảm thấy Công tử Củ nói thật là thú vị.
Ngô Củ rõ ràng là có nề nếp, không nghĩ tới trong nháy mắt chọc cho giai nhân hai lần cười. Mà lần sau còn thâm ý hơn lần trước.
Vương cơ dùng khăn che lại miệng mũi, luôn luôn cười duyên.
"Ai nha"
Nàng hô một tiếng, vừa vặn thổi đến một trận gió.
"Vù!"
Khăn của Vương cơ liền bị gió cuốn đi, bay qua sông Thời Thủy. Thời Thủy vốn cũng không rộng, gió thổi khăn bay hướng về phía Ngô Củ mà đến.
Chỉ một chút khăn đã rơi trước chân Ngô Củ cùng Tề Hầu. Ở bờ bên kia Vương cơ cười nói:
"Củ ca ca!"
Nàng nở nụ cười, lại có ý nghĩa không rõ. Ngô Củ sững sờ nhìn không hiểu, lập tức Vương cơ đầy mặt ngượng ngùng. Cũng chẳng biết vì sao, đột nhiên nàng nhảy lên xe ngựa. Lại một trận cười vang lên, nàng hối thúc người đánh xe nhanh chóng cho xe diêu đi trở về...
Ngô Củ suýt nữa bối rối, không hiểu đây là ý gì. Tề Hầu ngược lại nở nụ cười, sau đó chậm rãi khom người xuống đem khăn nhặt lên.
"Phạch!"
Nhẹ nhàng phủi một chút, mở khăn ra. Mặt trên của khăn có một loạt chữ.
"Giờ Tý gặp mặt, xin chớ phụ lòng."
Ngô Củ không nhìn thấy chữ kia, chỉ là nhìn thấy biểu tình Tề Hầu trong nháy mắt thay đổi mấy lần. Hắn lập tức đem khăn vứt cho Ngô Củ, cười nói:
"Nhị ca cái gì cũng có thể."
Ngô Củ tiếp nhận khăn, nhất thời cảm thấy hương thơm ngát. Trên khăn cũng không biết tẩm mùi hương gì. Vừa nhìn tám chữ kia, sắc mặt Ngô Củ trắng bệch.
Tề Hầu biểu tình cổ quái như vậy, thì ra là Vương cơ quăng đến một quả bom!
Tề Hầu cười nói:
"Giai nhân mời, Nhị ca có phúc lớn."
Ngô Củ nhanh chóng chắp tay nói:
"Quân thượng chế nhạo rồi. Khăn này không biết là của ai, cũng không biết từ nơi nào bay tới, mặt trên cũng không biết viết cái gì."
Ngô Củ vừa nói ba lần không biết, Tề Hầu liếc mắt nhìn, cũng không có nói cái gì.
Bờ bên kia Vương Cơ đột nhiên đến, rất nhanh liền đi. Khánh Phủ lúc này mới nói:
"Tề Công xa mã mệt nhọc, thỉnh qua sông nhập trướng. Khánh Phủ đã vì Tề Công cùng Công tử chuẩn bị buổi tiệc mừng."
Lúc này hắn không dám nói đi vào mạc phủ, mà thay đổi từ. Vương cơ xuất hiện ít nhiều cũng giúp hắn giảng hòa.
Tề Hầu cũng không đi, dù sao qua Thời Thủy chính là địa giới của Lỗ quốc. Tề Hầu không thể tùy tiện ra khỏi nước, miễn cho người khác dị nghị. Hắn căn bản không dự định qua Thời Thủy.
Liền cười nói:
"Tiệc thì không cần. Công tử Khánh Phủ có hảo ý, Cô nhận. Tuy nói xa mã mệt nhọc, nhưng thời gian gấp gáp, sáng sớm ngày mai xin đưa Công chúa sang sông, để lập tức xuất phát trở về. Làm phiền rồi."
Tề Hầu tuy rằng cười, nói lại lãnh đạm. Cả cơm cũng không ăn, sáng sớm mai liền đi. Khánh Phủ suy nghĩ rất lâu mới có cách để diễu võ dương oai, tất cả đều thành không đất dụng võ rồi.
Tề Hầu dứt lời, chắp tay quay đầu đi. Sắc mặt Khánh Phủ cũng thay đổi. May mà cách con sông, không thì sắc mặt quá khó nhìn của hắn, đều bị người Tề quốc thấy được hết.
Ngô Củ đối với Khánh Phủ vừa chắp tay, vừa cười nói:
"Làm phiền Công tử sáng sớm ngày mai đưa Công chúa qua sông."
Khánh Phủ thấy Công tử Củ phải đi, lập tức nói:
"Công tử Củ chậm đã!"
Ngô Củ xoay đầu lại nhìn hắn. Lúc này Tề Hầu mặc dù đã đi, thế nhưng cũng không có quá xa, còn có thể nghe thấy Khánh Phủ cùng Ngô Củ nói chuyện.
Khánh Phủ là cố ý cười nói:
"Ngươi và ta đều là Công tử, cùng uống một chén đi?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Công tử khách khí. Củ thân mang trọng trách, không dám uống rượu."
Khánh Phủ còn nói:
"Công tử, ngươi lẽ nào quên mất mấy tháng trước, chúng ta ở Khúc Phụ thành Lỗ quốc nâng ly nói chuyện vui vẻ sao? Lẽ nào quên mất mấy tháng trước, quả quân có ân với Công tử sao?"
Ngô Củ rõ ràng nhìn thấy Tề Hầu dừng một chút, hiển nhiên là nghe bọn họ nói chuyện. Ngô Củ lại mặt bất động thanh sắc, vẫn duy trì mỉm cười, nhàn nhạt nói:
"Củ tất nhiên không dám quên mấy tháng trước, ở Thời Thủy binh bại Lỗ Công dùng Củ dâng lên cầu hòa!"
Khánh Phủ nghe Công tử Củ nhàn nhạt nói, lại cảm thấy ngực thình thịch mạnh mẽ, không khỏi biến sắc. Lại thấy Công tử Củ chắp tay, rồi cũng đi trở về, hô hấp Khánh Phủ ồ ồ.
Khánh Phủ là quý tộc Lỗ quốc. Hắn đã từng cùng Công tử Củ tiếp xúc qua rất nhiều. Lúc đó Công tử Củ ăn uống vui chơi, thoạt nhìn không giống như là người có thể làm việc lớn. Là Nhị công tử Tề quốc, lúc đó lẽ ra phải do Công tử Củ kế thừa vị trí quốc quân nước Tề, cho nên Lỗ Công mới đặt hi vọng ở trên người Công tử Củ. Nào có biết Công tử Củ căn bản không bản lĩnh, đưa hắn hai trăm xe, trợ giúp hắn uy phong lẫm liệt về Lâm Truy thành. Kết quả Công tử Củ còn bị ngăn ở bên ngoài cửa chính, tức giận thổ huyết, lại bị đưa trở về Khúc Phụ thành. Quả nhiên là phế vật như rơm rác.
Nhưng bây giờ gặp lại, Công tử Củ khác hẳn. Hơn nữa đã nói lời khiến Khánh Phủ tức giận đến khó thở. Khánh Phủ cũng không biết Công tử Củ hiện nay cũng không phải Công tử Củ ngày xưa. Rõ ràng diện mạo giống nhau như đúc, giọng nói cũng giống nhau như đúc. Chỉ là trong lòng hắn nghĩ mà sợ.
Chẳng lẽ Công tử Củ thật sự là làm bộ ngu dốt, muốn thăm dò Lỗ quốc?
Khánh Phủ đã từng muốn lôi kéo Công tử Củ, kết quả không có thành công. Tề Hầu cũng không qua sông để hắn có cơ hội biểu lộ ra thực lực. Không công xếp đặt trận thế lớn như vậy, mạc phủ còn to lớn hơn trận thế. Tất cả đều lãng phí, làm sao Khánh Phủ có thể cam tâm.
Tề Hầu quay đầu lại, phất tay nói:
"Thấp Bằng, đóng trại!"
Công Tôn Thấp Bằng lập tức ôm quyền nói:
"Dạ, Quân thượng."
Công Tôn Thấp Bằng vừa muốn quay người rời đi, Tề Hầu còn nói:
"Chờ đã."
Công Tôn Thấp Bằng lập tức liền xoay người lại, ôm quyền khom người, nghe Tề Hầu dặn dò. Liền nghe Tề Hầu không vui phẫn nộ xa xôi nói:
"Dựa theo qui cách hành quân đánh trận thành lập mạc phủ, cùng Lỗ quân đối lập."
Công Tôn Thấp Bằng lập tức nói:
"Dạ!"
Hắn trả lời một tiếng, rất nhanh quay người, vẫy tay nói:
"Binh sĩ nghe lệnh, đi theo ta đóng trại!"
Tề quân ở bờ bên này đóng trại, Lỗ quân đã đóng trại bờ sông đối diện. Điệu bộ này căn bản không như là đón dâu đưa thân, mà như là lập tức sẽ xung đột vũ trang, đặc biệt giằng co.
Bởi vì mạc phủ cùng lều trại vẫn chưa có dựng xong, Tề Hầu liền lên xe trước. Ngô Củ cũng cùng lên xe.
Bọn họ vừa lên xe liền thấy bao đậu đỏ Địch Nhi ngoan ngoãn ngồi ở trong xe. Địch Nhi đang tự chơi ngón tay của mình. Hai bàn tay thịt chơi đến vui vẻ cũng không cảm thấy buồn chán.
Tiểu Địch Nhi gặp được Tề Hầu cùng nghĩa phụ, lập tức hô một tiếng.
"Bá bá"
Sau đó nó liền nhào vào trong lồng ngực Tề Hầu.
Ngô Củ bản thân còn chuẩn bị sẵn sàng tư thế đón một cái nhào nhào vào lòng. Nào có biết tiểu Địch Nhi lại nhào vào trong lồng ngực Tề Hầu. Làm người cha nuôi tức giận gần chết. Ngô Củ nghĩ thầm.
Quả nhiên nó là Tân Tư Không, không thể nghi ngờ, nhỏ như vậy liền thân cận Tề Hầu!
Tề Hầu vừa mới ở tình cảnh khó chịu, vì nhìn thấy bờ sông bên kia, Lỗ quốc phô trương thực lực của một nước. Hắn vừa vào xe, liền bị một cục tròn vo cũng nặng lắm nhào vào người.
"Đùng"
Nếu là Ngô Củ căn bản không chịu nổi, may là Tề Hầu thân hình cao lớn, khí lực cũng không tồi, vội vàng ôm được Địch Nhi.
Tề Hầu cúi đầu nhìn tiểu Địch Nhi cười ngọt ngào. Tuy rằng Tề Hầu không thích con Dịch Nha, thế nhưng đứa nhỏ này nụ cười rất chân thành, không giống ai kia dương thịnh âm suy.
Tề Hầu lành lạnh nói:
"Nói bao nhiêu lần, không phải bá bá?"
Tiểu Địch Nhi bĩu môi, tỉ mỉ suy nghĩ một chút. Mặc dù mới ba tuổi, thế nhưng nó rất thông minh, nháy mắt một cái, lập tức nói:
"Thúc thúc."
Tề Hầu ngắt gò má thịt của nó một cái, cảm giác rất tốt, nói:
"Lần sau kêu sai nữa, sẽ không cho ngươi kẹo hồ lô ăn."
Tiểu Địch Nhi trong nháy mắt vô cùng đáng thương, cảm giác trừng phạt này quá nặng. Nó lắc cánh tay nhỏ, ở trong lòng Tề Hầu làm nũng. Ngô Củ ngồi ở bên cạnh, miễn cưỡng uống xong một thùng dấm chua. Nếu không phải trong miệng không mùi vị, kỳ thực ăn không được nhiều thứ chua, bây giờ cũng cảm giác ợ chua.
Tề Hầu rõ ràng có bộ dạng "ngũ đại tam thô", "trừng mắt lạnh lẽo", "hung thần ác sát". Đôi mắt tiểu Địch Nhi có phải là bị cận thị nặng nên mới thân cận Tề Hầu?
Khi Ngô Củ sảng khoái dùng một thùng dấm chua, hai người kia náo loạn một phút chốc. Tiểu Địch Nhi lúc này mới nhìn đến Ngô Củ, ngọt ngào hô một tiếng.
"Nghĩa phụ"
Ngô Củ trong nháy mắt không còn chút tức giận, tâm cũng bị mềm đi.
Rất nhanh bên ngoài lều trại đã được dựng xong. Tử Thanh lại đây thông báo. Tề Hầu liền tự mình ôm tiểu Địch Nhi xuống xe. Bên ngoài đã không phải là một mảnh hoang vu, bốn phía đầy lều trại. Mạc phủ to lớn không thua gì mạc phủ của Lỗ quân bên kia sông.
Công Tôn Thấp Bằng có kinh nghiệm hành quân đánh trận. Hắn phụ tá Tề Hầu đã lâu nên rất hiểu ý. Hắn không chỉ là đánh qua Bạch Dịch, nam chinh bắc chiến, nhiều lần ngoại giao đàm phán. Chỉ là cái lều trại, đối với Công Tôn Thấp Bằng mà nói, cơ hồ là chuyện nhỏ.
Mạc phủ dựng xong, sắc trời đã mờ tối. Tề Hầu liếc mắt nhìn phía sau quân trướng Lỗ quốc, nói:
"Đốt lửa!"
Công Tôn Thấp Bằng vội vã sai người đi chuẩn bị lửa trại. Mạc phủ được dựng khí thế, phía trước có một đống lửa trại to lớn, bên cạnh dựng rất nhiều đuốc. Phút chốc ánh lửa sáng ngời, dường như muốn đốt sáng bầu trời mờ nhạt vậy.
Rất nhanh bờ sông đối diện cũng bắt đầu châm lửa. Hai bên không phân cao thấp. Khánh Phủ vì cách Thời Thủy, muốn biểu lộ ra Quốc uy dĩ nhiên còn cho binh lính cầm đuốc trong tay, đứng ở ven mép nước bờ bên kia. Từ bên này nhìn sang, thật giống như có thể tiến công bất cứ lúc nào.
Sắc trời đã tối đen. Tề Hầu đứng ở bên cạnh đống lửa. Nhóm thiện phu bận rộn nấu ăn. Tề Hầu vẫn luôn chắp tay sau lưng, nhìn ánh lửa bờ bên kia. Bởi vì sắc trời đã đen, dũng sĩ bờ bên kia cũng mặc giáp đen nên không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa liên miên. Không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Nhóm cận thần đi theo đều vây quanh ở bên đống lửa. Tề Hầu triệu tập mọi người, lại không nói lời nào, tất cả mọi người là hai mặt nhìn nhau. Ngô Củ cũng đứng ở bên cạnh, thấy Tề Hầu ngắm nhìn bờ bên kia, kỳ thực đại thể có thể hiểu một chút.
Tâm tình Tề Hầu không tốt, cũng không phải là bởi vì Khánh Phủ, mà là bởi vì Lỗ quốc. Lỗ quốc là một quốc gia lớn phía đông. Tuy rằng diện tích không bằng Tề quốc, thế nhưng thực lực rất mạnh, đặc biệt là vừa mới biểu lộ ra quân đội. Khí thế phi thường, mỗi một binh sĩ đều là mắt hổ có thần, uy phong to lớn.
Tuy rằng Tề Hầu cũng biết đối phương tuyệt đối là cho bọn họ xem. Nhóm binh lính này chỉ là một phần đã nguy nga như thế. Sợ là quân đội sớm đã vượt Chu Thiên tử, đây chỉ là làm dáng một chút thôi.
Thế nhưng dù làm dáng một chút, Tề Hầu nhìn trong lòng cũng có chút không vui. Bởi vì Lỗ quốc xác thực đang phát triển. Tề quốc từng trải qua hai đời quốc quân tệ hại, nội loạn mười mấy năm, từ lâu đã suy giảm, cần thời gian lấy sức. Mà trong thời gian này Lỗ quốc lặng lẽ trở nên mạnh mẽ.
Tề Hầu tâm lý có chút kiêng kỵ. Dù sao Lỗ quốc là khối thịt tươi, đời trước Tề Hầu cũng không có nuốt trôi. Ở ngay bên cạnh Tề quốc, trái lại càng ngày càng lớn mạnh.
Tề Hầu trầm mặc một lúc lâu, rốt cục mở miệng nói:
"Các vị ái khanh đều là thân tính bên cạnh mà Cô tin tưởng nhất..."
Vừa mở miệng liền nói lời tâng bốc. Ngô Củ cúi đầu nhìn lửa trại, không nói gì. Liền nghe Tề Hầu tiếp tục nói. Quả nhiên hắn nói về thực lực của Lỗ quốc. Tề Hầu muốn nghĩ một biện pháp suy yếu thực lực của Lỗ quốc.
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người trầm mặc. Lỗ quốc bây giờ đang phát triển, làm sao suy yếu. Quả thật là nan đề. Mà trong số những người ở đây, Quản Di Ngô căn bản không có bộ dạng suy tư, chỉ nói là:
"Quân thượng muốn làm suy yếu thực lực của Lỗ quốc, chẳng phải là chuyện dễ dàng đơn giản sao?"
Lời của hắn khá là ngạo khí, tất cả mọi người nhìn về phía Quản Di Ngô. Quản Di Ngô nói trước tiên là quốc, sau đó mới quân. Trước mặt Tề là Lỗ, Quản Di Ngô tất nhiên cân nhắc vì Tề quốc, mà không phải vì Tề Hầu. Cho nên đối với việc này, Quản Di Ngô sẽ vì Tề Hầu nghĩ đối sách, dù sao đây là chuyện có lợi cho Tề quốc.
Tề Hầu nhìn Quản Di Ngô, cười nói:
"Quản sư phó, mời nói."
Quản Di Ngô vuốt vuốt râu mép, híp mắt nhìn ánh lửa bờ bên kia, nói:
"Nếu như muốn suy yếu binh lực Lỗ quốc, nhất định phải cân nhắc từ khí lực của Lỗ quốc. Nếu như muốn suy yếu khí lực, thì phải cân nhắc từ quân lương Lỗ quốc. Nếu như muốn suy yếu quân lương Lỗ quốc, thì phải cân nhắc từ lương thực hàng năm Lỗ quốc sản xuất. Ăn chính là căn bản."
Quản Di Ngô dừng một chút, nói tiếp:
"Trọng nghe nói tại Lỗ quốc có một loại tơ lụa màu tím rất đẹp. Những quốc gia khác đều không thể dệt được loại lụa tinh tế và đẹp như vậy, vừa mỏng nhẹ lại sáng rực rỡ. Chỉ cần Quân thượng mặc loại xiêm y đặc chế từ loại lụa tím này, cũng quy định nhóm quan viên nhất định phải mặc lụa này. Quý tộc Tề quốc cùng bách tính tất nhiên tranh nhau noi theo. Đã như thế, Quân thượng nâng giá cả, dùng giá gấp ba lần trưng thu mua lụa này. Phàm là thương nhân buôn bán tơ lụa Lỗ quốc cứ một ngàn cây tiền thưởng ba trăm, buôn bán 10 ngàn cây, tiền thưởng năm ngàn. Thương nhân Lỗ quốc sẽ đổ xô tới bán lụa. Lỗ quốc sẽ từ bỏ đồng ruộng chỉ làm lụa. Đợi đến khi lụa Lỗ quốc buôn bán lượng lớn, Quân thượng lại cấm nhập lụa Lỗ quốc vào Tề quốc. Tiểu thương vì lợi ích tất nhiên đều sẽ đi trữ hàng đang có lợi thế. Lương thực thu hoạch trên diện rộng bị giảm xuống, Lỗ quốc tất nhiên sẽ đến những quốc gia khác mua lương thực, gần nhất là Tề quốc. Vào lúc này Tề quốc tăng cao giá bán lương thực cho Lỗ quốc. Lỗ quốc lụa bán không được, lương thực cũng không thu được, tự nhiên sẽ chịu chấn thương."
Hắn vừa dứt lời, Ngô Củ có chút sững sờ.
Thì ra Tề Hoàn Công thích màu tím có lai lịch như vậy? Trong đó cư nhiên còn có câu chuyện như thế.
Quản Di Ngô nói biện pháp này xong, thân là Thượng khanh Bảo Thúc Nha gật đầu liên tục. Quả thật là biện pháp tốt, hơn nữa còn là biện pháp rút củi dưới đáy nồi.
Ngô Củ không khỏi nhìn Quản Di Ngô thật lâu. Quản Di Ngô quả nhiên mưu lược hơn người. Chỉ có điều biện pháp này thực sự "thiếu đạo đức", e sợ sẽ bị người dân Lỗ quốc chửi rớt răng.
Tề Hầu vừa nghe, nhất thời có chút tỉnh ngộ. Kỳ thực hắn đã từng sống một đời. Đời trước Quản Di Ngô cũng đã từng đề xuất qua biện pháp tổn hại kinh tế Lỗ quốc. Bất quá khi đó là sau trận Trường Chước binh bại. Cũng không phải cao minh như thế. Hơn nữa Tề Hầu mặc dù có một bàn tay vàng, thế nhưng hắn trải qua cả đời đại sự quá nhiều, tất nhiên sẽ quên một chút việc vụn vặt.
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Quản sư phó nói thật hay. Sau khi trở về, liền dựa theo lời Quản sư phó mà làm. Vậy thì làm phiền Quản sư phó định ra một bộ cáo thị."
Quản Di Ngô chắp tay nói:
"Dạ."
Mọi người nói chuyện, rất nhanh đã tới bữa tối. Bởi vì bọn họ một đường tới đây, đã không có nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Tất cả đều là món ăn dân dã chiếm đa số, bằng không chính là một ít dưa muối, phối hợp không dễ dàng với bánh khô đã biến chất.
Mọi người tản đi trở lại lều trại dùng bữa. Ngô Củ dẫn tiểu Địch Nhi trở về lều. Hiếm thấy khi không phải ở cùng Tề Hầu, Ngô Củ tất nhiên cao hứng. Chờ bữa tối đưa tới, Ngô Củ liền cùng tiểu Địch Nhi dùng bữa. Mới vừa ăn xong, còn chưa kịp dọn dẹp, liền thấy tự nhân bên cạnh Tề Hầu đi vào.
Tự kia bởi vì Công tử Củ rơi xuống nước, vẫn luôn chiếu cố Công tử Củ, nhưng thật ra là mật thám của Tề Hầu. Bây giờ Công tử Củ đã không có quá đáng lo, hắn liền về bên cạnh Tề Hầu.
Tự nhân đi tới, trong tay nâng một cái khay đồng thau bị che lại bằng một tấm vải nhung màu đỏ tươi, phía dưới không biết là vật gì.
Ngô Củ liền vội vàng đứng lên. Tự nhân cười nói:
"Công tử, tiểu thần đưa cho ngài đồ ban thưởng. Đây là Quân thượng ban thưởng cho Công tử."
Ngô Củ không biết đó là vật gì, chỉ cười nói:
"Làm phiền."
Tự nhân liền vội vàng nói:
"Công tử không phải là khó dễ tiểu thần? Ban thưởng đã đưa đến, tiểu thần cáo lui trước, còn phải đi về phục mệnh."
Ngô Củ để Tử Thanh đưa tự nhân đi. Tự mình ngồi xuống mở tấm vải nhung màu đỏ tươi ra, Ngô Củ muốn nhìn một chút xem ban thưởng rốt cuộc là thứ gì.
Kết quả mở ra nhìn, nhất thời phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Là một xiêm y tơ lụa màu tím.
Tề Hầu quả nhiên là tác phong đại gia. Nhanh như vậy đã có đồ đưa tới!
Nhìn mà mí mắt Ngô Củ giật giật.
Ngô Củ yêu thích những màu tương đối nhạt một chút, tỷ như màu trắng, màu xanh lam cũng được, chỉ cần không phải xanh ngọc. Kết quả Tề Hầu đem đến một bộ màu tím. Lần trước là màu đỏ tía Ngô Củ cảm thấy mình mặc đã rất kỳ dị. Màu tím lần này còn bá đạo hơn. Dưới ánh sáng mờ nhạt của nến còn lấp lánh. Nếu vào ban ngày dưới ánh mặt trời, còn không biết chói mắt cỡ nào?
Hơn nữa này ngoại bào này mềm nhũn. Bởi vì là tơ lụa tốt nhất, vừa mỏng vừa nhẹ, trơn trượt không lưu tay nhìn rất phong trần. Nếu là ngày mùa hè mặc rất hoàn hảo, nhẹ nhàng mát mẻ. Bây giờ là mùa thu phủ thêm ngoại bào này, gió thu lạnh thổi một trận, cho thêm chút bông tuyết bay bay, sẽ cho hiệu ứng giống hình ảnh trong phim, khi mấy nhân vật tiên hạ phàm.
Ngô Củ nhìn ngoại bào thở dài một hơi, ném qua một bên không nhìn nữa. Lại cùng tiểu Địch Nhi đùa một chốc, rồi đi ngủ sớm. Phải chuẩn bị tinh thần, sáng sớm ngày mai đón Công chúa xong liền lập tức khởi hành.
Dọc đường đi, nói gian khổ cũng không gian khổ, nói không gian khổ cũng thật là gian khổ. Ngô Củ đã sớm nhớ Lâm Truy thành. Dù sao cũng mỗi ngày gấp rút lên đường, xóc nảy đến toàn thân muốn vỡ thành mảnh vụn.
Hơn nữa trở lại Lâm Truy thành, Vương cơ liền biến thành phu nhân của Công tử Vô Khuy. Như vậy Ngô Củ cũng có thể an tâm, miễn cho cùng Vương cơ dây dưa không rõ, không cẩn thận lại rơi mất đầu.
Ngô Củ đem tiểu Địch Nhi biến thành gối ôm, vừa mềm lại đàn hồi. Với lại tiểu Địch Nhi thành thật, để tùy ý Ngô Củ xoa nắn vò nặn, không khóc không làm khó. Đổi lại đứa bé khác hoặc là mấy đứa dễ khóc đã sớm làm ồn ào.
Ngô Củ ôm tiểu Địch Nhi ngủ rất ngon, cảm giác vừa ngủ đã tới hừng đông. Vừa mở mắt, tiểu Địch Nhi đã rời giường. Ngô Củ đang ôm chăn, nghĩ thầm khó trách đột nhiên cứng rắn. Vẫn là ôm tiểu Địch Nhi thoải mái nhất.
Ngô Củ ngồi dậy, liền nghe đến tiếng bước chân chạy bịch bịch. Không cần suy nghĩ cũng biết là tiểu Địch Nhi. Tuy rằng tiểu Địch Nhi ngoan ngoãn, thế nhưng tuổi này mấy bé trai đều hiếu động. Rất nhanh mành lều liền bị xốc lên, từ bên ngoài một thân hình nhỏ nhỏ xông vào, sau đó nhanh chóng như đạn pháo đâm vào trong lòng ngực Ngô Củ.
Ngô Củ bị va chạm, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, liền nghe tiểu Địch Nhi cười nói:
"Nghĩa phụ, nghĩa phụ! Nhìn xem, đây là xiêm y thúc thúc cho Địch Nhi. Nghĩa phụ thấy đẹp mắt không? Thúc thúc nói đã gọi người suốt đêm tạo ra đó!"
Ngô Củ cúi đầu nhìn, nhất thời liền ngây ngẩn. Tiểu Địch Nhi cũng mặc một thân y phục màu tím. Khuôn mặt non mềm trắng nõn, mặc màu tím chẳng hề hiện ra kỳ quái, trái lại đáng yêu đến loá mắt.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Tề Hầu khẳng định trước đây đã yêu thích màu tím, hơn nữa đặc biệt yêu thích. Chỉ là màu sắc này quá nhã nhặn, đại nam nhân mặc vào khó tránh khỏi có chút kỳ quái. Bây giờ Quản Di Ngô cho hắn cơ hội này, cho nên Tề Hầu mới danh chính ngôn thuận bắt đầu...
Tử Thanh nghe đến âm thanh, từ bên ngoài đến gần, nói:
"Công tử, thay y phục thôi."
Ngô Củ gật gật đầu, liền thấy Tử Thanh từ bên cạnh lấy tới một bộ xiêm y rất chỉnh tề màu tím. Đó là bộ đồ đêm qua Tề Hầu ban thưởng cho Ngô Củ.
Ngô Củ nhất thời đau đầu, nói:
"Chúng ta hiện tại ở biên giới Lỗ quốc, liền bắt đầu mặc màu tím, người khác cũng không nhìn thấy a!"
Tử Thanh là không có cách nào, dù sao là Quân thượng ban thưởng, không mặc sao được. Ngô Củ cuối cùng vẫn là mặc vào.
"Nhị ca còn nhớ nơi này không?"
Ngô Củ không biết Tề Hầu là có ý gì, chỉ trả lời.
"Tất nhiên nhớ."
Tề Hầu cười một tiếng, không biết đang nhớ lại cái gì, phảng phất là đang nhớ lại chiến thắng. Dù sao bên bờ Thời Thủy, Tề Hầu đã khiến Công tử Củ tự mình đầu hàng.
Qua Thời Thủy chính là địa giới Lỗ quốc. Tuy rằng còn chưa tới Lỗ quốc, nhưng từ nơi xa xa đã có thể nhìn thấy người xe của đội ngũ nghênh đón, còn có cờ của Lỗ quốc bay phất phới theo gió.
Ngô Củ híp mắt nhìn. Xa xa là một rừng người, phảng phất như bày binh đánh trận, căn bản không giống nghi thức tiếp đón. Hơn nữa lá cờ lớn kia đón gió phấp phới giống như là cờ chiến vậy. Từ xa đã có thể nhìn thấy chữ Mạnh rất to trên lá cờ, phi thường chói mắt.
Ngô Củ nhìn chữ này liền biết đối phương là ai. Tiếp đội ngũ đón dâu mà như bày quân đánh nhau.
Mạnh ở cổ đại được xếp vào hàng gia tộc lớn. Lỗ Trang Công có vị huynh trưởng nói ra như sấm bên tai. Năm đó thời điểm đi học Ngô Củ cũng đã học qua nhân vật này. Trong văn học có một câu nói nổi tiếng "Khánh Phủ không chết Lỗ khó yên".
Mà Khánh Phủ này chính là con lớn của Lỗ Hoàn Công, anh trai Lỗ Trang Công, chính là con trai Văn Khương. Mạnh là tên gọi khác của Khánh Phủ. Khánh Phủ cùng phu nhân của Lỗ Trang Công là Ai Khương tư thông. Sau khi Lỗ Trang Công qua đời, Khánh Phủ giết hai người thừa kế vì để giành ngôi. Có thể nói Khánh Phủ là tiếng xấu lan xa. Thế nhưng Khánh Phủ là người khởi nguồn của Mạnh thị. Mạnh Tử đại danh đỉnh đỉnh hiển thánh chính là hậu nhân của Khánh Phủ.
Ngô Củ liếc mắt nhìn lá cờ chiến kia, liền biết đối phương chính là Công tử Khánh Phủ. Phô trương to lớn như thế tựa hồ là muốn dương oai phủ đầu.
Tề Hầu cũng liếc mắt nhìn trận thế đối diện, chỉ cười lạnh một tiếng, nói:
"Khánh Phủ này là ai mà dám ở trước mặt Cô trêu chọc."
Hắn dứt lời, liền để màn xe xuống, không nhìn nữa.
Xe ngựa rất nhanh liền dừng bên bờ Thời Thủy. Tề Hầu không tiện ra khỏi biên giới, mặt khác Tề Hầu cũng có bối phận cao hơn Công chúa, cũng không tiện đi nghênh đón.
Xe ngựa của Tề Hầu dừng ở bờ bên này sông Thời Thủy, cũng không có vượt qua biên giới. Rất nhanh hết thảy đoàn người đã ổn định vững vàng. Tề Hầu lúc này mới từ trên xa giá chậm rãi bước xuống.
Lỗ quân thấy xe ngựa Tề quốc dừng lại, liền cho xe diêu xếp thành hình mũi tên, cũng nhanh chóng hướng đến sát bờ bên kia của sông Thời Thủy.
Trên xe đầu tiên đứng một người khoác chiến giáp đen, áo choàng mỏng ngắn tay màu đỏ. Nam nhân có chòm râu, thoạt nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi. Thân hình cao lớn, tướng mạo khá là hung tàn, một đôi mắt hổ, đôi môi khá dày có vẻ cay nghiệt. Phía sau lưng hắn cắm một lá cờ, mặt trên cũng có chữ Mạnh.
Hiển nhiên chính là Công tử Khánh Phủ.
Khánh Phủ thấy Tề Hầu đã xuống xe, cũng không dám bất cẩn, liền từ xe diêu nhảy xuống, cười ôm quyền hành lễ.
"Tề Công, quả quân đặc phái Khánh Phủ nghênh tiếp Tề Công đại giá!"
Tề Hầu chỉ là hơi chắp tay, nói:
"Làm phiền."
Khánh Phủ cười nói:
"Công chúa đã ở bên bờ này Thời Thủy. Tề Công đi đường xa mệt nhọc, mời vào mạc phủ!"
Tề Hầu cười khẽ một tiếng, cũng không biết là cười cái gì, nhàn nhạt nói:
"Cũng không phải hành quân đánh trận, tại sao vào mạc phủ nói chuyện?"
Mạc phủ là nơi khi đánh trận đặt bộ máy chỉ huy. Vì Tề quốc cùng Lỗ quốc bây giờ còn là trạng thái đối địch, đặc biệt giằng co. Dù Văn Khương đã nói với Lỗ Công tạm đình chiến, thế nhưng Lỗ Công không quá cam tâm, cho nên muốn thể hiện ra một chút uy lực của mình. Hắn cố ý để Khánh Phủ dẫn theo đại quân đến bày ra tư thế phủ đầu Tề Hầu, cho nên tất nhiên là có mạc phủ.
Khánh Phủ bị Tề Hầu nói thẳng, sắc mặt có chút không dễ nhìn, chuyển ánh mắt đến hướng khác, không để ý tới. Đúng lúc thấy Công tử Củ đứng ở phía sau Tề Hầu, Khánh Phủ lập tức cười nói sang chuyện khác.
"Đây không phải là Củ lão đệ sao. Mấy tháng trước Củ lão đệ cùng ta nâng ly nói chuyện vui vẻ. Hôm nay khó có dịp gặp lại, nhất định phải ra sức uống mới được."
Hắn nói, trả lại là ánh mắt có chút kỳ quái, nhìn trừng trừng.
Ngô Củ chỉ là cười nhạt, hành lễ nói:
"Củ có công vụ trên người, không tiện uống rượu."
Khánh Phủ vừa mở miệng liền bị phủ hai lần. Tề Hầu là lạnh như băng từ chối. Công tử Củ là không vết tích từ chối. Mà bất kể là loại nào, cũng làm cho Khánh Phủ cảm thấy mất mặt.
Vào lúc này, có người xuất hiện. Lại một chiếc xe diêu nhanh chóng lao đến, trên xe đứng một thiếu nữ áo váy thướt tha.
Ngô Củ vừa nhìn, tuy rằng không biết được là ai, thế nhưng trong lòng "hồi hộp". Bởi vì cô gái kia đã lên tiếng, cách thật xa liền gọi to:
"Củ ca ca! Là Củ ca ca đến?"
Ngô Củ nhanh chóng cúi đầu, âm thầm dịch đến sau lưng Tề Hầu. Muốn có vật ngăn trở, hạ thấp sự tồn tại. Cô gái kia không cần phải nói, tất nhiên là một trong những đóa hoa của Công tử Củ rồi, Vương cơ.
Vương cơ mở miệng là "Củ ca ca". Ngô Củ liền nghe một giọng trầm thấp vang lên. Âm thanh rất nhẹ, lại mang theo một tiếng cười. Tề Hầu nghiêng đầu nhìn, thấp giọng nở nụ cười, nói:
"A, qua hai ngày nên đổi lại gọi là Củ bá bá."
Xe ngựa của Vương cơ "vội vã" từ đàng xa xông lại. Vương cơ một thân y phục màu vàng phớt hồng, còn khoác một cái áo choàng dài. Bộ dáng nàng phi thường gấp gáp. Người đánh xe không phải binh lính Lỗ quốc, phỏng chừng binh lính Lỗ quốc cũng không dám đánh xe cho Vương cơ như thế. Vạn nhất làm Công chúa rớt xuống thì có mấy cái đầu cũng không đủ chém.
Vương cơ hướng bên này, trong miệng còn kêu.
"Củ ca ca! Củ ca ca!"
Ngô Củ bị nàng gọi lại cảm thấy tê cả da đầu, càng nhanh chóng lẩn trốn. Bản thân không nghĩ đến đón dâu, thế nhưng Tề Hầu chỉ mặt gọi tên, cũng không có cách nào.
Nếu Vương cơ làm bộ không quen biết cũng liền không quen biết, vậy quá tốt rồi. Ngô Củ ngẫm nghĩ vài loại đối sách, thế nhưng chung quy không nghĩ tới tình huống vừa đến cách xa "ngàn dặm" liền bị gọi to Củ ca ca.
Trong lúc nhất thời, người bình thường thành thạo điêu luyện như Ngô Củ cũng có điểm hoảng trận tuyến. Dù sao còn không có kinh nghiệm tình trường, Ngô Củ thực sự ảo não.
Công tử Củ đúng là quá nhiều nợ đào hoa!
Có thấy hắn đối với người nào không vướng tình chưa? Nhất định phải chọn những phu nhân của Tề Hầu mới chịu. Hơn nữa không chỉ một, mà quá nhiều người.
Trúng thầu không nhỏ nha!
Ngô Củ nghĩ như thế.
Bọn họ ở bên này Thời Thủy, Lỗ quân ở bên kia Thời Thủy. Tề Hầu điệu bộ này, nhất định là không dự định qua sông. Vương cơ khẳng định không thể lội qua đây. Vì vậy Ngô Củ thả lỏng một ít.
Liền nghe.
"Củ ca ca... Củ ca ca..."
Loại âm thanh này như dao đâm sau lưng. Ngô Củ đột nhiên cảm giác eo bị người siết lại. Cúi đầu nhìn liền thấy tay Tề Hầu đang ôm eo mình, Ngô Củ cảm giác phi thường không khỏe. Tề Hầu đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó đẩy một cái. Ngô Củ liền từ phía sau bị kéo ra ngoài.
Ngô Củ lảo đảo một cái, hướng phía trước đi hai bước. Không đến nỗi ngã sấp xuống, thế nhưng không kịp chuẩn bị khiến cho bộ dạng thật là đê tiện.
Ngô Củ đi ra, vừa vặn xe ngựa Vương cơ đã đến bên bờ Thời Thủy. Người đánh xa đem Vương cơ từ xe diêu xuống dưới. Vương Cơ thấy Ngô Củ, lập tức vọt tới bờ nước, hô to:
"Củ ca ca! Quả nhiên là ca ca!"
Ngô Củ lại muốn trốn, liền phát hiện không thể làm gì khác hơn, đành yên lặng nuốt xuống một hơi, ho khan một tiếng, nói:
"Đặc sứ Tề quốc đón dâu, Củ bái kiến Công chúa."
Ngô Củ không nhìn kỹ Vương Cơ, chỉ thấy Vương cơ quả nhiên chỉ mươi bốn mười lăm tuổi, như một nữ sinh sơ trung. Trên mặt nàng trang điểm, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ. Nói đẹp thì đẹp nhưng tuyệt đối không thể nói mỹ nhân. Dù sao Ngô Củ ở đây đã gặp nhiều người có sắc đẹp. Nói thật ra, Vương cơ còn không sánh nổi Lương Ngũ bị trục xuất kia.
Có thể là bởi vì Vương cơ là Chu Công chúa, chỉ cần là không khó xem, liền được lưu truyền đến mức vô cùng kỳ diệu, để các nước tới cửa cầu thân.
Vương cơ là loại hình xinh xắn lanh lợi. Một thân xiêm y màu vàng quả mơ, áo choàng lớn dài thướt tha. Thoạt nhìn trang phục khá là xa hoa.
Thời đại này, vẫn chưa có Khổng Tử, Mạnh Tử. Các quốc gia chú ý chính là mạnh được yếu thua, quý tộc phải xa hoa lãng phí, càng xa hoa lãng phí mới càng biểu lộ ra thực lực của một nước.
Xuân Thu xa hoa lãng phí thành phong trào. Đến trình độ nào có thể xét một ví dụ rất đơn giản để nói. Xuất thân thấp hèn như Quản Di Ngô (Quản Trọng) khi thành Tướng quốc được người người kính nể. Rất nhiều người sau này đem mình so với Quản Trọng, tỷ như Gia Cát Lượng.
Quản Trọng không là quý tộc, có xuất thân rất thấp, đã làm qua tiểu binh, giữ ngựa sống qua ngày, cuối cùng mới được Tề Hoàn Công nhìn trúng, biến thành một Thượng đại phu. Sau khi làm Tướng quốc, Quản Trọng cũng là người phi thường xa hoa lãng phí. Đã được Tề Hầu ban ân rất nhiều, chi phí một bữa cơm bình thường có thể nuôi sống ít nhất hai mươi người dân thường.
Quản Di Ngô không phải là quý tộc đã thế, mà Vương cơ trước mắt là quý tộc trong quý tộc. Chu Thiên tử gả con gái đến Tề quốc, tất nhiên cũng phải thể hiện ra một chút Quốc uy. Quốc uy dĩ nhiên là thể hiện ở trên người Vương cơ.
Vương cơ khoác áo thêu chỉ vàng, mang châu báu sáng loáng chạy tới. Lại ở trong một đám Lỗ quân mặc giáp đen càng đặc biệt chói mắt, còn chói muốn mù mắt.
Vương cơ vừa nghe câu chào kia, nhất thời che lại miệng mũi cười "khanh khách", nói:
"Củ ca ca từ lúc nào trở nên chính chắn như vậy? Thật cổ quái mà!"
Vương cơ nói lời này làm Ngô Củ toát một thân mồ hôi lạnh. Không thể không nói, cô gái này cảm giác cũng thật là linh nghiệm. Xác thực quái lạ, bởi vì Ngô Củ căn bản không phải Công tử Củ đi khắp nơi lưu tình, bị chọc tức đến hộc máu chết kia.
Ngô Củ biểu hiện trên mặt bất động, cố ý liếc mắt nhìn Tề Hầu bên cạnh. Tề Hầu tựa hồ không có chú ý câu nói này, mà phảng phất đang xem Ngô Củ rốt cuộc ứng đối như thế nào với Vương cơ. Hắn còn một mặt đầy ý cười.
Ngô Củ hít một hơi, thở ra một hơi.
Sợ là Tề Hầu cũng biết "mình" cùng Vương cơ thề non hẹn biển. Tề Hầu không phải thật hồ đồ, mà áng chừng rõ ràng giả bộ hồ đồ. Nhất định phải để mình tới đón dâu, nhất định là muốn mình khó coi.
Ngô Củ có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cung kính nói:
"Công chú chế nhạo."
Vương cơ lại cười "khanh khách", tựa hồ cảm thấy Công tử Củ nói thật là thú vị.
Ngô Củ rõ ràng là có nề nếp, không nghĩ tới trong nháy mắt chọc cho giai nhân hai lần cười. Mà lần sau còn thâm ý hơn lần trước.
Vương cơ dùng khăn che lại miệng mũi, luôn luôn cười duyên.
"Ai nha"
Nàng hô một tiếng, vừa vặn thổi đến một trận gió.
"Vù!"
Khăn của Vương cơ liền bị gió cuốn đi, bay qua sông Thời Thủy. Thời Thủy vốn cũng không rộng, gió thổi khăn bay hướng về phía Ngô Củ mà đến.
Chỉ một chút khăn đã rơi trước chân Ngô Củ cùng Tề Hầu. Ở bờ bên kia Vương cơ cười nói:
"Củ ca ca!"
Nàng nở nụ cười, lại có ý nghĩa không rõ. Ngô Củ sững sờ nhìn không hiểu, lập tức Vương cơ đầy mặt ngượng ngùng. Cũng chẳng biết vì sao, đột nhiên nàng nhảy lên xe ngựa. Lại một trận cười vang lên, nàng hối thúc người đánh xe nhanh chóng cho xe diêu đi trở về...
Ngô Củ suýt nữa bối rối, không hiểu đây là ý gì. Tề Hầu ngược lại nở nụ cười, sau đó chậm rãi khom người xuống đem khăn nhặt lên.
"Phạch!"
Nhẹ nhàng phủi một chút, mở khăn ra. Mặt trên của khăn có một loạt chữ.
"Giờ Tý gặp mặt, xin chớ phụ lòng."
Ngô Củ không nhìn thấy chữ kia, chỉ là nhìn thấy biểu tình Tề Hầu trong nháy mắt thay đổi mấy lần. Hắn lập tức đem khăn vứt cho Ngô Củ, cười nói:
"Nhị ca cái gì cũng có thể."
Ngô Củ tiếp nhận khăn, nhất thời cảm thấy hương thơm ngát. Trên khăn cũng không biết tẩm mùi hương gì. Vừa nhìn tám chữ kia, sắc mặt Ngô Củ trắng bệch.
Tề Hầu biểu tình cổ quái như vậy, thì ra là Vương cơ quăng đến một quả bom!
Tề Hầu cười nói:
"Giai nhân mời, Nhị ca có phúc lớn."
Ngô Củ nhanh chóng chắp tay nói:
"Quân thượng chế nhạo rồi. Khăn này không biết là của ai, cũng không biết từ nơi nào bay tới, mặt trên cũng không biết viết cái gì."
Ngô Củ vừa nói ba lần không biết, Tề Hầu liếc mắt nhìn, cũng không có nói cái gì.
Bờ bên kia Vương Cơ đột nhiên đến, rất nhanh liền đi. Khánh Phủ lúc này mới nói:
"Tề Công xa mã mệt nhọc, thỉnh qua sông nhập trướng. Khánh Phủ đã vì Tề Công cùng Công tử chuẩn bị buổi tiệc mừng."
Lúc này hắn không dám nói đi vào mạc phủ, mà thay đổi từ. Vương cơ xuất hiện ít nhiều cũng giúp hắn giảng hòa.
Tề Hầu cũng không đi, dù sao qua Thời Thủy chính là địa giới của Lỗ quốc. Tề Hầu không thể tùy tiện ra khỏi nước, miễn cho người khác dị nghị. Hắn căn bản không dự định qua Thời Thủy.
Liền cười nói:
"Tiệc thì không cần. Công tử Khánh Phủ có hảo ý, Cô nhận. Tuy nói xa mã mệt nhọc, nhưng thời gian gấp gáp, sáng sớm ngày mai xin đưa Công chúa sang sông, để lập tức xuất phát trở về. Làm phiền rồi."
Tề Hầu tuy rằng cười, nói lại lãnh đạm. Cả cơm cũng không ăn, sáng sớm mai liền đi. Khánh Phủ suy nghĩ rất lâu mới có cách để diễu võ dương oai, tất cả đều thành không đất dụng võ rồi.
Tề Hầu dứt lời, chắp tay quay đầu đi. Sắc mặt Khánh Phủ cũng thay đổi. May mà cách con sông, không thì sắc mặt quá khó nhìn của hắn, đều bị người Tề quốc thấy được hết.
Ngô Củ đối với Khánh Phủ vừa chắp tay, vừa cười nói:
"Làm phiền Công tử sáng sớm ngày mai đưa Công chúa qua sông."
Khánh Phủ thấy Công tử Củ phải đi, lập tức nói:
"Công tử Củ chậm đã!"
Ngô Củ xoay đầu lại nhìn hắn. Lúc này Tề Hầu mặc dù đã đi, thế nhưng cũng không có quá xa, còn có thể nghe thấy Khánh Phủ cùng Ngô Củ nói chuyện.
Khánh Phủ là cố ý cười nói:
"Ngươi và ta đều là Công tử, cùng uống một chén đi?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Công tử khách khí. Củ thân mang trọng trách, không dám uống rượu."
Khánh Phủ còn nói:
"Công tử, ngươi lẽ nào quên mất mấy tháng trước, chúng ta ở Khúc Phụ thành Lỗ quốc nâng ly nói chuyện vui vẻ sao? Lẽ nào quên mất mấy tháng trước, quả quân có ân với Công tử sao?"
Ngô Củ rõ ràng nhìn thấy Tề Hầu dừng một chút, hiển nhiên là nghe bọn họ nói chuyện. Ngô Củ lại mặt bất động thanh sắc, vẫn duy trì mỉm cười, nhàn nhạt nói:
"Củ tất nhiên không dám quên mấy tháng trước, ở Thời Thủy binh bại Lỗ Công dùng Củ dâng lên cầu hòa!"
Khánh Phủ nghe Công tử Củ nhàn nhạt nói, lại cảm thấy ngực thình thịch mạnh mẽ, không khỏi biến sắc. Lại thấy Công tử Củ chắp tay, rồi cũng đi trở về, hô hấp Khánh Phủ ồ ồ.
Khánh Phủ là quý tộc Lỗ quốc. Hắn đã từng cùng Công tử Củ tiếp xúc qua rất nhiều. Lúc đó Công tử Củ ăn uống vui chơi, thoạt nhìn không giống như là người có thể làm việc lớn. Là Nhị công tử Tề quốc, lúc đó lẽ ra phải do Công tử Củ kế thừa vị trí quốc quân nước Tề, cho nên Lỗ Công mới đặt hi vọng ở trên người Công tử Củ. Nào có biết Công tử Củ căn bản không bản lĩnh, đưa hắn hai trăm xe, trợ giúp hắn uy phong lẫm liệt về Lâm Truy thành. Kết quả Công tử Củ còn bị ngăn ở bên ngoài cửa chính, tức giận thổ huyết, lại bị đưa trở về Khúc Phụ thành. Quả nhiên là phế vật như rơm rác.
Nhưng bây giờ gặp lại, Công tử Củ khác hẳn. Hơn nữa đã nói lời khiến Khánh Phủ tức giận đến khó thở. Khánh Phủ cũng không biết Công tử Củ hiện nay cũng không phải Công tử Củ ngày xưa. Rõ ràng diện mạo giống nhau như đúc, giọng nói cũng giống nhau như đúc. Chỉ là trong lòng hắn nghĩ mà sợ.
Chẳng lẽ Công tử Củ thật sự là làm bộ ngu dốt, muốn thăm dò Lỗ quốc?
Khánh Phủ đã từng muốn lôi kéo Công tử Củ, kết quả không có thành công. Tề Hầu cũng không qua sông để hắn có cơ hội biểu lộ ra thực lực. Không công xếp đặt trận thế lớn như vậy, mạc phủ còn to lớn hơn trận thế. Tất cả đều lãng phí, làm sao Khánh Phủ có thể cam tâm.
Tề Hầu quay đầu lại, phất tay nói:
"Thấp Bằng, đóng trại!"
Công Tôn Thấp Bằng lập tức ôm quyền nói:
"Dạ, Quân thượng."
Công Tôn Thấp Bằng vừa muốn quay người rời đi, Tề Hầu còn nói:
"Chờ đã."
Công Tôn Thấp Bằng lập tức liền xoay người lại, ôm quyền khom người, nghe Tề Hầu dặn dò. Liền nghe Tề Hầu không vui phẫn nộ xa xôi nói:
"Dựa theo qui cách hành quân đánh trận thành lập mạc phủ, cùng Lỗ quân đối lập."
Công Tôn Thấp Bằng lập tức nói:
"Dạ!"
Hắn trả lời một tiếng, rất nhanh quay người, vẫy tay nói:
"Binh sĩ nghe lệnh, đi theo ta đóng trại!"
Tề quân ở bờ bên này đóng trại, Lỗ quân đã đóng trại bờ sông đối diện. Điệu bộ này căn bản không như là đón dâu đưa thân, mà như là lập tức sẽ xung đột vũ trang, đặc biệt giằng co.
Bởi vì mạc phủ cùng lều trại vẫn chưa có dựng xong, Tề Hầu liền lên xe trước. Ngô Củ cũng cùng lên xe.
Bọn họ vừa lên xe liền thấy bao đậu đỏ Địch Nhi ngoan ngoãn ngồi ở trong xe. Địch Nhi đang tự chơi ngón tay của mình. Hai bàn tay thịt chơi đến vui vẻ cũng không cảm thấy buồn chán.
Tiểu Địch Nhi gặp được Tề Hầu cùng nghĩa phụ, lập tức hô một tiếng.
"Bá bá"
Sau đó nó liền nhào vào trong lồng ngực Tề Hầu.
Ngô Củ bản thân còn chuẩn bị sẵn sàng tư thế đón một cái nhào nhào vào lòng. Nào có biết tiểu Địch Nhi lại nhào vào trong lồng ngực Tề Hầu. Làm người cha nuôi tức giận gần chết. Ngô Củ nghĩ thầm.
Quả nhiên nó là Tân Tư Không, không thể nghi ngờ, nhỏ như vậy liền thân cận Tề Hầu!
Tề Hầu vừa mới ở tình cảnh khó chịu, vì nhìn thấy bờ sông bên kia, Lỗ quốc phô trương thực lực của một nước. Hắn vừa vào xe, liền bị một cục tròn vo cũng nặng lắm nhào vào người.
"Đùng"
Nếu là Ngô Củ căn bản không chịu nổi, may là Tề Hầu thân hình cao lớn, khí lực cũng không tồi, vội vàng ôm được Địch Nhi.
Tề Hầu cúi đầu nhìn tiểu Địch Nhi cười ngọt ngào. Tuy rằng Tề Hầu không thích con Dịch Nha, thế nhưng đứa nhỏ này nụ cười rất chân thành, không giống ai kia dương thịnh âm suy.
Tề Hầu lành lạnh nói:
"Nói bao nhiêu lần, không phải bá bá?"
Tiểu Địch Nhi bĩu môi, tỉ mỉ suy nghĩ một chút. Mặc dù mới ba tuổi, thế nhưng nó rất thông minh, nháy mắt một cái, lập tức nói:
"Thúc thúc."
Tề Hầu ngắt gò má thịt của nó một cái, cảm giác rất tốt, nói:
"Lần sau kêu sai nữa, sẽ không cho ngươi kẹo hồ lô ăn."
Tiểu Địch Nhi trong nháy mắt vô cùng đáng thương, cảm giác trừng phạt này quá nặng. Nó lắc cánh tay nhỏ, ở trong lòng Tề Hầu làm nũng. Ngô Củ ngồi ở bên cạnh, miễn cưỡng uống xong một thùng dấm chua. Nếu không phải trong miệng không mùi vị, kỳ thực ăn không được nhiều thứ chua, bây giờ cũng cảm giác ợ chua.
Tề Hầu rõ ràng có bộ dạng "ngũ đại tam thô", "trừng mắt lạnh lẽo", "hung thần ác sát". Đôi mắt tiểu Địch Nhi có phải là bị cận thị nặng nên mới thân cận Tề Hầu?
Khi Ngô Củ sảng khoái dùng một thùng dấm chua, hai người kia náo loạn một phút chốc. Tiểu Địch Nhi lúc này mới nhìn đến Ngô Củ, ngọt ngào hô một tiếng.
"Nghĩa phụ"
Ngô Củ trong nháy mắt không còn chút tức giận, tâm cũng bị mềm đi.
Rất nhanh bên ngoài lều trại đã được dựng xong. Tử Thanh lại đây thông báo. Tề Hầu liền tự mình ôm tiểu Địch Nhi xuống xe. Bên ngoài đã không phải là một mảnh hoang vu, bốn phía đầy lều trại. Mạc phủ to lớn không thua gì mạc phủ của Lỗ quân bên kia sông.
Công Tôn Thấp Bằng có kinh nghiệm hành quân đánh trận. Hắn phụ tá Tề Hầu đã lâu nên rất hiểu ý. Hắn không chỉ là đánh qua Bạch Dịch, nam chinh bắc chiến, nhiều lần ngoại giao đàm phán. Chỉ là cái lều trại, đối với Công Tôn Thấp Bằng mà nói, cơ hồ là chuyện nhỏ.
Mạc phủ dựng xong, sắc trời đã mờ tối. Tề Hầu liếc mắt nhìn phía sau quân trướng Lỗ quốc, nói:
"Đốt lửa!"
Công Tôn Thấp Bằng vội vã sai người đi chuẩn bị lửa trại. Mạc phủ được dựng khí thế, phía trước có một đống lửa trại to lớn, bên cạnh dựng rất nhiều đuốc. Phút chốc ánh lửa sáng ngời, dường như muốn đốt sáng bầu trời mờ nhạt vậy.
Rất nhanh bờ sông đối diện cũng bắt đầu châm lửa. Hai bên không phân cao thấp. Khánh Phủ vì cách Thời Thủy, muốn biểu lộ ra Quốc uy dĩ nhiên còn cho binh lính cầm đuốc trong tay, đứng ở ven mép nước bờ bên kia. Từ bên này nhìn sang, thật giống như có thể tiến công bất cứ lúc nào.
Sắc trời đã tối đen. Tề Hầu đứng ở bên cạnh đống lửa. Nhóm thiện phu bận rộn nấu ăn. Tề Hầu vẫn luôn chắp tay sau lưng, nhìn ánh lửa bờ bên kia. Bởi vì sắc trời đã đen, dũng sĩ bờ bên kia cũng mặc giáp đen nên không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa liên miên. Không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Nhóm cận thần đi theo đều vây quanh ở bên đống lửa. Tề Hầu triệu tập mọi người, lại không nói lời nào, tất cả mọi người là hai mặt nhìn nhau. Ngô Củ cũng đứng ở bên cạnh, thấy Tề Hầu ngắm nhìn bờ bên kia, kỳ thực đại thể có thể hiểu một chút.
Tâm tình Tề Hầu không tốt, cũng không phải là bởi vì Khánh Phủ, mà là bởi vì Lỗ quốc. Lỗ quốc là một quốc gia lớn phía đông. Tuy rằng diện tích không bằng Tề quốc, thế nhưng thực lực rất mạnh, đặc biệt là vừa mới biểu lộ ra quân đội. Khí thế phi thường, mỗi một binh sĩ đều là mắt hổ có thần, uy phong to lớn.
Tuy rằng Tề Hầu cũng biết đối phương tuyệt đối là cho bọn họ xem. Nhóm binh lính này chỉ là một phần đã nguy nga như thế. Sợ là quân đội sớm đã vượt Chu Thiên tử, đây chỉ là làm dáng một chút thôi.
Thế nhưng dù làm dáng một chút, Tề Hầu nhìn trong lòng cũng có chút không vui. Bởi vì Lỗ quốc xác thực đang phát triển. Tề quốc từng trải qua hai đời quốc quân tệ hại, nội loạn mười mấy năm, từ lâu đã suy giảm, cần thời gian lấy sức. Mà trong thời gian này Lỗ quốc lặng lẽ trở nên mạnh mẽ.
Tề Hầu tâm lý có chút kiêng kỵ. Dù sao Lỗ quốc là khối thịt tươi, đời trước Tề Hầu cũng không có nuốt trôi. Ở ngay bên cạnh Tề quốc, trái lại càng ngày càng lớn mạnh.
Tề Hầu trầm mặc một lúc lâu, rốt cục mở miệng nói:
"Các vị ái khanh đều là thân tính bên cạnh mà Cô tin tưởng nhất..."
Vừa mở miệng liền nói lời tâng bốc. Ngô Củ cúi đầu nhìn lửa trại, không nói gì. Liền nghe Tề Hầu tiếp tục nói. Quả nhiên hắn nói về thực lực của Lỗ quốc. Tề Hầu muốn nghĩ một biện pháp suy yếu thực lực của Lỗ quốc.
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người trầm mặc. Lỗ quốc bây giờ đang phát triển, làm sao suy yếu. Quả thật là nan đề. Mà trong số những người ở đây, Quản Di Ngô căn bản không có bộ dạng suy tư, chỉ nói là:
"Quân thượng muốn làm suy yếu thực lực của Lỗ quốc, chẳng phải là chuyện dễ dàng đơn giản sao?"
Lời của hắn khá là ngạo khí, tất cả mọi người nhìn về phía Quản Di Ngô. Quản Di Ngô nói trước tiên là quốc, sau đó mới quân. Trước mặt Tề là Lỗ, Quản Di Ngô tất nhiên cân nhắc vì Tề quốc, mà không phải vì Tề Hầu. Cho nên đối với việc này, Quản Di Ngô sẽ vì Tề Hầu nghĩ đối sách, dù sao đây là chuyện có lợi cho Tề quốc.
Tề Hầu nhìn Quản Di Ngô, cười nói:
"Quản sư phó, mời nói."
Quản Di Ngô vuốt vuốt râu mép, híp mắt nhìn ánh lửa bờ bên kia, nói:
"Nếu như muốn suy yếu binh lực Lỗ quốc, nhất định phải cân nhắc từ khí lực của Lỗ quốc. Nếu như muốn suy yếu khí lực, thì phải cân nhắc từ quân lương Lỗ quốc. Nếu như muốn suy yếu quân lương Lỗ quốc, thì phải cân nhắc từ lương thực hàng năm Lỗ quốc sản xuất. Ăn chính là căn bản."
Quản Di Ngô dừng một chút, nói tiếp:
"Trọng nghe nói tại Lỗ quốc có một loại tơ lụa màu tím rất đẹp. Những quốc gia khác đều không thể dệt được loại lụa tinh tế và đẹp như vậy, vừa mỏng nhẹ lại sáng rực rỡ. Chỉ cần Quân thượng mặc loại xiêm y đặc chế từ loại lụa tím này, cũng quy định nhóm quan viên nhất định phải mặc lụa này. Quý tộc Tề quốc cùng bách tính tất nhiên tranh nhau noi theo. Đã như thế, Quân thượng nâng giá cả, dùng giá gấp ba lần trưng thu mua lụa này. Phàm là thương nhân buôn bán tơ lụa Lỗ quốc cứ một ngàn cây tiền thưởng ba trăm, buôn bán 10 ngàn cây, tiền thưởng năm ngàn. Thương nhân Lỗ quốc sẽ đổ xô tới bán lụa. Lỗ quốc sẽ từ bỏ đồng ruộng chỉ làm lụa. Đợi đến khi lụa Lỗ quốc buôn bán lượng lớn, Quân thượng lại cấm nhập lụa Lỗ quốc vào Tề quốc. Tiểu thương vì lợi ích tất nhiên đều sẽ đi trữ hàng đang có lợi thế. Lương thực thu hoạch trên diện rộng bị giảm xuống, Lỗ quốc tất nhiên sẽ đến những quốc gia khác mua lương thực, gần nhất là Tề quốc. Vào lúc này Tề quốc tăng cao giá bán lương thực cho Lỗ quốc. Lỗ quốc lụa bán không được, lương thực cũng không thu được, tự nhiên sẽ chịu chấn thương."
Hắn vừa dứt lời, Ngô Củ có chút sững sờ.
Thì ra Tề Hoàn Công thích màu tím có lai lịch như vậy? Trong đó cư nhiên còn có câu chuyện như thế.
Quản Di Ngô nói biện pháp này xong, thân là Thượng khanh Bảo Thúc Nha gật đầu liên tục. Quả thật là biện pháp tốt, hơn nữa còn là biện pháp rút củi dưới đáy nồi.
Ngô Củ không khỏi nhìn Quản Di Ngô thật lâu. Quản Di Ngô quả nhiên mưu lược hơn người. Chỉ có điều biện pháp này thực sự "thiếu đạo đức", e sợ sẽ bị người dân Lỗ quốc chửi rớt răng.
Tề Hầu vừa nghe, nhất thời có chút tỉnh ngộ. Kỳ thực hắn đã từng sống một đời. Đời trước Quản Di Ngô cũng đã từng đề xuất qua biện pháp tổn hại kinh tế Lỗ quốc. Bất quá khi đó là sau trận Trường Chước binh bại. Cũng không phải cao minh như thế. Hơn nữa Tề Hầu mặc dù có một bàn tay vàng, thế nhưng hắn trải qua cả đời đại sự quá nhiều, tất nhiên sẽ quên một chút việc vụn vặt.
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Quản sư phó nói thật hay. Sau khi trở về, liền dựa theo lời Quản sư phó mà làm. Vậy thì làm phiền Quản sư phó định ra một bộ cáo thị."
Quản Di Ngô chắp tay nói:
"Dạ."
Mọi người nói chuyện, rất nhanh đã tới bữa tối. Bởi vì bọn họ một đường tới đây, đã không có nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Tất cả đều là món ăn dân dã chiếm đa số, bằng không chính là một ít dưa muối, phối hợp không dễ dàng với bánh khô đã biến chất.
Mọi người tản đi trở lại lều trại dùng bữa. Ngô Củ dẫn tiểu Địch Nhi trở về lều. Hiếm thấy khi không phải ở cùng Tề Hầu, Ngô Củ tất nhiên cao hứng. Chờ bữa tối đưa tới, Ngô Củ liền cùng tiểu Địch Nhi dùng bữa. Mới vừa ăn xong, còn chưa kịp dọn dẹp, liền thấy tự nhân bên cạnh Tề Hầu đi vào.
Tự kia bởi vì Công tử Củ rơi xuống nước, vẫn luôn chiếu cố Công tử Củ, nhưng thật ra là mật thám của Tề Hầu. Bây giờ Công tử Củ đã không có quá đáng lo, hắn liền về bên cạnh Tề Hầu.
Tự nhân đi tới, trong tay nâng một cái khay đồng thau bị che lại bằng một tấm vải nhung màu đỏ tươi, phía dưới không biết là vật gì.
Ngô Củ liền vội vàng đứng lên. Tự nhân cười nói:
"Công tử, tiểu thần đưa cho ngài đồ ban thưởng. Đây là Quân thượng ban thưởng cho Công tử."
Ngô Củ không biết đó là vật gì, chỉ cười nói:
"Làm phiền."
Tự nhân liền vội vàng nói:
"Công tử không phải là khó dễ tiểu thần? Ban thưởng đã đưa đến, tiểu thần cáo lui trước, còn phải đi về phục mệnh."
Ngô Củ để Tử Thanh đưa tự nhân đi. Tự mình ngồi xuống mở tấm vải nhung màu đỏ tươi ra, Ngô Củ muốn nhìn một chút xem ban thưởng rốt cuộc là thứ gì.
Kết quả mở ra nhìn, nhất thời phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Là một xiêm y tơ lụa màu tím.
Tề Hầu quả nhiên là tác phong đại gia. Nhanh như vậy đã có đồ đưa tới!
Nhìn mà mí mắt Ngô Củ giật giật.
Ngô Củ yêu thích những màu tương đối nhạt một chút, tỷ như màu trắng, màu xanh lam cũng được, chỉ cần không phải xanh ngọc. Kết quả Tề Hầu đem đến một bộ màu tím. Lần trước là màu đỏ tía Ngô Củ cảm thấy mình mặc đã rất kỳ dị. Màu tím lần này còn bá đạo hơn. Dưới ánh sáng mờ nhạt của nến còn lấp lánh. Nếu vào ban ngày dưới ánh mặt trời, còn không biết chói mắt cỡ nào?
Hơn nữa này ngoại bào này mềm nhũn. Bởi vì là tơ lụa tốt nhất, vừa mỏng vừa nhẹ, trơn trượt không lưu tay nhìn rất phong trần. Nếu là ngày mùa hè mặc rất hoàn hảo, nhẹ nhàng mát mẻ. Bây giờ là mùa thu phủ thêm ngoại bào này, gió thu lạnh thổi một trận, cho thêm chút bông tuyết bay bay, sẽ cho hiệu ứng giống hình ảnh trong phim, khi mấy nhân vật tiên hạ phàm.
Ngô Củ nhìn ngoại bào thở dài một hơi, ném qua một bên không nhìn nữa. Lại cùng tiểu Địch Nhi đùa một chốc, rồi đi ngủ sớm. Phải chuẩn bị tinh thần, sáng sớm ngày mai đón Công chúa xong liền lập tức khởi hành.
Dọc đường đi, nói gian khổ cũng không gian khổ, nói không gian khổ cũng thật là gian khổ. Ngô Củ đã sớm nhớ Lâm Truy thành. Dù sao cũng mỗi ngày gấp rút lên đường, xóc nảy đến toàn thân muốn vỡ thành mảnh vụn.
Hơn nữa trở lại Lâm Truy thành, Vương cơ liền biến thành phu nhân của Công tử Vô Khuy. Như vậy Ngô Củ cũng có thể an tâm, miễn cho cùng Vương cơ dây dưa không rõ, không cẩn thận lại rơi mất đầu.
Ngô Củ đem tiểu Địch Nhi biến thành gối ôm, vừa mềm lại đàn hồi. Với lại tiểu Địch Nhi thành thật, để tùy ý Ngô Củ xoa nắn vò nặn, không khóc không làm khó. Đổi lại đứa bé khác hoặc là mấy đứa dễ khóc đã sớm làm ồn ào.
Ngô Củ ôm tiểu Địch Nhi ngủ rất ngon, cảm giác vừa ngủ đã tới hừng đông. Vừa mở mắt, tiểu Địch Nhi đã rời giường. Ngô Củ đang ôm chăn, nghĩ thầm khó trách đột nhiên cứng rắn. Vẫn là ôm tiểu Địch Nhi thoải mái nhất.
Ngô Củ ngồi dậy, liền nghe đến tiếng bước chân chạy bịch bịch. Không cần suy nghĩ cũng biết là tiểu Địch Nhi. Tuy rằng tiểu Địch Nhi ngoan ngoãn, thế nhưng tuổi này mấy bé trai đều hiếu động. Rất nhanh mành lều liền bị xốc lên, từ bên ngoài một thân hình nhỏ nhỏ xông vào, sau đó nhanh chóng như đạn pháo đâm vào trong lòng ngực Ngô Củ.
Ngô Củ bị va chạm, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, liền nghe tiểu Địch Nhi cười nói:
"Nghĩa phụ, nghĩa phụ! Nhìn xem, đây là xiêm y thúc thúc cho Địch Nhi. Nghĩa phụ thấy đẹp mắt không? Thúc thúc nói đã gọi người suốt đêm tạo ra đó!"
Ngô Củ cúi đầu nhìn, nhất thời liền ngây ngẩn. Tiểu Địch Nhi cũng mặc một thân y phục màu tím. Khuôn mặt non mềm trắng nõn, mặc màu tím chẳng hề hiện ra kỳ quái, trái lại đáng yêu đến loá mắt.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Tề Hầu khẳng định trước đây đã yêu thích màu tím, hơn nữa đặc biệt yêu thích. Chỉ là màu sắc này quá nhã nhặn, đại nam nhân mặc vào khó tránh khỏi có chút kỳ quái. Bây giờ Quản Di Ngô cho hắn cơ hội này, cho nên Tề Hầu mới danh chính ngôn thuận bắt đầu...
Tử Thanh nghe đến âm thanh, từ bên ngoài đến gần, nói:
"Công tử, thay y phục thôi."
Ngô Củ gật gật đầu, liền thấy Tử Thanh từ bên cạnh lấy tới một bộ xiêm y rất chỉnh tề màu tím. Đó là bộ đồ đêm qua Tề Hầu ban thưởng cho Ngô Củ.
Ngô Củ nhất thời đau đầu, nói:
"Chúng ta hiện tại ở biên giới Lỗ quốc, liền bắt đầu mặc màu tím, người khác cũng không nhìn thấy a!"
Tử Thanh là không có cách nào, dù sao là Quân thượng ban thưởng, không mặc sao được. Ngô Củ cuối cùng vẫn là mặc vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất