Vô Củ

Chương 63: Diễm phúc không cạn

Trước Sau
Ngô Củ hôm nay tuy rằng uống rượu không nhiều, thế nhưng cảm giác rượu này mạnh vô cùng, đầu rất đau, dạ dày cũng khó chịu, chẳng hề như rượu trái cây nhu hòa.

Ngô Củ cùng Tề Hầu sau khi cáo từ liền về phòng.

Bởi vì là gia yến, Tử Thanh cùng Yến Nga đều không có theo, là cung nhân Vệ cung hầu hạ. Thế nhưng Ngô Củ không quen, cũng chỉ nói người ta mang nước nóng đến tắm rửa, liền cho người đi ra ngoài.

Ngô Củ cởi xiêm y, tiến vào ngâm nước nóng. Cảm giác nước nóng làm rượu bốc hơi, đau đầu sắp nứt chậm rãi cũng khá hơn một chút, phi thường thư giãn, lập tức liền thả lỏng.

Ngô Củ dựa vào vách thùng tắm, ngữa đầu, cơ hồ liền ngủ thiếp đi. Vừa lúc đó, thình lình nghe tiếng cót két rất nhẹ vang lên. Ngô Củ phút chốc liền từ trong mông lung tỉnh lại. Dù sao nơi này là Vệ cung, phải có chút cảnh giới.

Ngô Củ ngẩng đầu lên, lau nước trên mặt một cái, nghe tựa hồ có thứ gì đang di động, vội vã từ trong nước đứng lên.

"Ầm!"

Vừa bước ra, chưa kịp lau người, trực tiếp đem ngoại bào đắp lên người. Ẩm ướt vô cùng khó chịu, thế nhưng bây giờ Ngô Củ cũng không lo đến những thứ này, quát.

"Là ai?"

Người bên ngoài lại không lên tiếng. Ngô Củ vội vã đi ra gian ngoài, lại không nhìn thấy ai. Gian ngoài đèn đuốc bị dập tắt, rất tối tăm, không nhìn thấy bóng người nào. Ngô Củ vội vã muốn đi đốt đèn. Kết quả có thứ gì từ sau lưng nhào đến. Một tiếng cười khanh khách, một người từ phía sau ôm lấy eo Ngô Củ.

Ngô Củ sợ hết hồn, cúi đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cánh tay trắng nõn, cùng tay áo màu hồng nhạt, còn là nửa trong suốt. Không cần suy nghĩ cũng biết là Thiếu Vệ cơ.

Khi Ngô Củ muốn bỏ qua Thiếu Vệ cơ, đột nhiên lại có một bóng người quấn lấy từ chính diện, ôm lấy cổ Ngô Củ.

Ngô Củ căn bản không chuẩn bị, suýt nữa đứng không vững.

Định nhãn nhìn kỹ, phát hiện là Tuyên Khương.

Tuyên Khương cũng mặc vô cùng chướng tai gai mắt, so với Thiếu Vệ cơ cũng không tốt hơn là bao. Mặc dù vẫn là trang phục như lúc dự tiệc, thế nhưng ngoại bào đã cởi bỏ, thân thể lộ thực sự nhiều lắm...

Tuyên Khương kéo cổ Ngô Củ. Thiếu Vệ cơ từ phía sau ôm Ngô Củ. Phút chốc mí mắt Ngô Củ nhảy lên, cảm giác mình thật "diễm phúc không cạn". Mỹ nhân kế mà một lần tới hai người.

Hai nử tử cười duyên, Ngô Củ vội vã đẩy Tuyên Khương câu cổ mình ra, cũng kéo Thiếu Vệ cơ xuống dưới. Sắc mặt Ngô Củ có chút cứng ngắc. May mà gian phòng hơi tối, căn bản thấy không rõ sắc mặt.

Tuyên Khương bị Ngô Củ đẩy ra, hờn dỗi lại muốn đưa tay ôm Ngô Củ, nói:

"Đệ đệ ghét bỏ tỷ tỷ tuổi già không đẹp? Nhìn không vừa mắt tỷ tỷ?"

Thiếu Vệ cơ cũng đến chính diện, từng bước một dán lên đi, cười nói:

"Công tử, thiếp hầu Công tử nha?"

Ngô Củ nhanh chóng lui về phía sau, cùng các nàng kéo ra khoảng cách.

Một người là tỷ tỷ Công tử Củ. Tuy rằng cũng không phải tỷ tỷ ruột, thế nhưng lý lịch khủng bố như vậy, Ngô Củ không thích. Ngô Củ thích người nhỏ tuổi hơn mình, thùy mị như chim nhỏ nép vào lòng. Tuyên Khương cay độc, tuổi cũng lớn, không phù hợp thẩm mỹ của Ngô Củ, dù có là mỹ nhân cũng không khơi dậy hứng thú.

Một người khác là nữ nhân của Tề Hầu, dù đã bị Tề Hầu bỏ rơi. Thiếu Vệ cơ luôn lẳng lơ, không thì làm sao có thể từ cung nữ thăng lên thành thiếp phu nhân? Ngô Củ không thích lẳng lơ, bởi vì làm người ta nổi da gà. Ngay cả lúc thường Tề Hầu nói vài câu ôn nhu như nước kia Ngô Củ cũng đã nổi da gà, chớ nói chi là lắc lư thân hình như rắn nước.

Ngô Củ kiên trì nhanh chóng lui về phía sau, hai người kia cứ hướng phía trước đuổi tới, phút chốc ba người lui vào gian trong.

Gian bên trong có đốt nến, bởi vậy tầm mắt của mọi người liền trở nên sáng ngời. Ngô Củ trực tiếp che lại đôi mắt, bởi vì dưới ánh sáng càng thêm cay mắt.

Tuyên Khương cùng Thiếu Vệ cơ ân cần tiếp tục hướng phía trước "tấn công", phảng phất như một ngọn sóng. Ngô Củ đã lùi tới bên cạnh giường, thực sự không thể lui được nữa. Tuyên Khương cười nói:

"Đệ đệ, xiêm y ướt, tỷ tỷ giúp ngươi cởi ra được không?"

Ngô Củ cười khan một tiếng, bắt được tay Tuyên Khương đưa qua, rất cơ trí nói:

"Sao có thể phiền tỷ tỷ làm loại việc nặng này?"

Tuyên Khương cười duyên một tiếng, muốn thuận thế hướng thân thể tới. Bất quá Ngô Củ không đón lấy, Tuyên Khương liền trực tiếp ngã xuống giường. Tuy rằng sững sờ, thế nhưng phản ứng rất nhanh, nàng nằm nghiêng trên giường, xếp đặt tư thế quyến rũ, duỗi ra chân dài khoa tay múa chân.

Ngô Củ chỉ muốn đỡ trán, lại sợ Thiếu Vệ cơ đánh lén. Trước khi Thiếu Vệ cơ nhào lên, Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Hai vị giai nhân đêm khuya bái phỏng, e rằng có chuyện quan trọng gì?"

Vừa nói chuyện, Ngô Củ vừa cố thoát vòng vây Tuyên Khương cùng Thiếu Vệ cơ. Thiếu Vệ cơ tựa hồ không có chủ kiến, luôn nhìn Tuyên Khương. Tuyên Khương hì hì nở nụ cười, nói:

"Đệ đệ nói gì? Tỷ tỷ sao không biết? Đến đây, đêm xuân ngắn ngủi, đệ đệ cớ gì ra sức khước từ, hẳn là tỷ tỷ không đủ đẹp?"

Ngô Củ nghĩ thầm.

Chắc chắn một trăm phần trăm!

Thế nhưng ngoài mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường nói:

"Sao như vậy, Củ đối với giai nhân yêu thích trước tiên lễ... sau đó binh."

Tuyên Khương cười khúc khích, liền đem chân dài duỗi đến, thiếu chút chọc mù mắt Ngô Củ.

"Lễ thế nào? Binh làm sao?"

Ngô Củ ho khan một tiếng, trấn định một chút tâm thần của chính mình, không phùn tào với Tuyên Khương, chỉ cười nói:

"Hai vị tỷ tỷ nói rõ ý đồ đến đi. Nếu chúng ta hợp, Củ làm sao dám phụ lòng ý tốt hai vị tỷ tỷ. Nếu thật không hợp, vậy e sợ chỉ có thể xin lỗi hai vị tỷ tỷ?"

Ngô Củ nói chuyện toàn xưng hô "hai vị tỷ tỷ", kết quả Thiếu Vệ cơ sắc mặt không tốt.

Bởi vì Thiếu Vệ cơ không phải là "tỷ tỷ". Nàng là nữ nhân của Tề Hầu, là em dâu Công tử Củ, mà tuổi cũng thật sự không có lớn hơn Công tử Củ. Bị gọi tỷ tỷ đương nhiên nàng không vui, nên cũng không nói chuyện.

Ngô Củ nhìn Thiếu Vệ cơ mới hiểu được vừa nãy nhất thời nóng ruột nói sai. Thế nhưng đó thật sự là theo bản năng.

Bởi vì Thiếu Vệ cơ bảo dưỡng không có tốt nên lộ ra nếp nhăn. Quả nhiên Tuyên Khương ở Vệ quốc là quốc mẫu sống trong nhung lụa. Thiếu Vệ cơ chỉ là cố tranh đấu giãy giụa, cũng không lên được vị trí chính phu nhân, đãi ngộ đúng là không giống nhau.

Tuyên Khương vừa nghe, xa xôi nở nụ cười, lập tức từ trên giường vươn mình ngồi dậy, cười nói:

"Đệ đệ rất cẩn thận."

"Cẩn thận tốt hơn. Bởi vì chỉ có cẩn thận mới không đường đột giai nhân, không phải sao?"

Hai người kia đêm khuya tới đây xác thực có mục đích. Không phải trong đội ngũ Tề quốc có Tề Hầu tọa trấn sao, khi nào đến phiên "đặc sứ" hữu danh vô thật được sử dụng mỹ nhân kế?

Ngô Củ nhìn thấy rõ ràng, nếu như mình thực sự là người háo sắc, gật đầu một cái trực tiếp liền hỏng chuyện, vậy thì thảm rồi.

Tuyên Khương thấy mình cùng Thiếu Vệ cơ không có cách nào sử dụng mỹ nhân kế, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, cười nói:

"Hôm nay tới gặp đệ đệ, quả thật là có một việc quan trọng. Không phải đệ đệ thì không còn ai khác, những người khác đều làm không được."

Ngô Củ cười nói:

"Tỷ tỷ quá nâng cao Củ. Củ không phải là loại có thể làm được việc."

Tuyên Khương thấy Công tử Củ chưa có nghe làm gì liền chối từ, lời tâng bốc hoàn toàn không được, không thể làm gì khác hơn là kiên trì cười gượng nói:

"Sự việc là như thế này..."

Nàng nói rồi giống như làm ảo thuật, từ trong y phục của chính mình móc ra một vật như hòn đá có màu trắng đỏ, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, dưới ánh nến chiếu rọi, vật kia nhìn rất đẹp.

Ngô Củ ngờ vực liếc mắt nhìn vật kia, không rõ đó là cái gì, thế nhưng ngửi được một mùi kỳ quái, như là mùi lưu huỳnh, dù rất nhạt. Bởi vì Ngô Củ trời sinh khứu giác cùng vị giác nhạy bén, cho nên có thể ngửi thấy được mùi dù rất nhạt.

Tuyên Khương thấy Công tử Củ lộ ra vẻ ngờ vực, cười nói:

"Đệ đệ, ngươi biết đây là cái gì không?"

Ngô Củ lắc đầu. Tuyên Khương cười duyên nói:

"Đệ đệ thật tệ nha, cái này cũng chưa từng thấy? Cái này gọi là... Hạc Đỉnh Hồng."

Ngô Củ vừa nghe, nghĩ thầm.

Tuyên Khương lại đây dùng sắc dụ mình, còn mang theo thạch tín. Đây là muốn giết người diệt khẩu sao?

Hạc Đỉnh Hồng kỳ thực chính là hồng tín thạch, một loại thạch tín chưa có trải qua gia công. Bởi vì có hồng thạch tín bên trong trắng có đỏ, hình dạng như đầu con hạc, người cổ đại liền đặt tên là Hạc Đỉnh Hồng.

Nếu tìm kiếm trong các ghi chép không chính thức, độc dược này thực ra chính là khoáng vật tự nhiên của Asen (III) Oxit. Độc tố sau khi đi vào cơ thể sẽ khiến cho protein trong cơ thể biến chất, mất đi hoạt tính, gây tắc nghẽn đường cung cấp dưỡng khí cho các tế bào, khiến người nhiễm độc mau chóng rơi vào trạng thái tử vong.

Bất quá Hạc Đỉnh Hồng tại cổ đại có thể bị châm bạc thử ra. Bởi vì hồng thạch tín chưa có trải qua gia công tinh luyện chứa tỷ lệ lưu huỳnh cao, cũng sẽ có mùi, cho nên vừa mới rồi Ngô Củ ngửi thấy được cũng không phải ảo giác.

Châm bạc gặp phải lưu huỳnh sẽ sản sinh một lớp màu đen bao bên ngoài châm. Tuy rằng người cổ đại không biết cái gì là phản ứng hóa học, thế nhưng cũng biết dùng châm bạc thử độc. Sau này kỹ thuật chế biến cao, lưu huỳnh bị tinh luyện sạch sẽ, châm bạc cũng không có cách nào đối phó được thạch tín. Bất quá cổ đại độc rất có hạn, châm bạc là đủ rồi.

Tuyên Khương cười nói:



"Đệ đệ biết dùng để làm gì không?"

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Khẳng định không phải cho ta ăn. Nếu để cho ta ăn, tỷ tỷ hà tất phí công phu nhiều như vậy?"

Tuyên Khương cười nói:

"Đệ đệ thật thông minh, vậy thì nói cho đệ đệ biết! Đây là để đệ đệ cho Tề Hầu ăn!"

Tuyên Khương nói, Ngô Củ cảm thấy phía sau lưng ra mồ hôi lạnh.

Tuyên Khương cũng quá tàn nhẫn, muốn giết cả Tề Hầu!

Nghĩ như vậy, Ngô Củ liền thông suốt. Vừa rồi ở buổi tiệc, Vệ Hầu thăm dò ý tứ Tề Hầu về việc liên thủ tấn công Chu Triều. Kết quả bị Tề Hầu cự tuyệt. Vì như vậy, Vệ Hầu không thoải mái. Ở một phương diện khác, hắn cũng là sợ Tề Hầu tiết lộ.

Tấn công những quốc gia khác có bị tiết lộ nhiều lắm chính là đánh giá không tốt. Thế nhưng tấn công Chu Triều bị tiết lộ chính là tội đại bất kính. Có lẽ Chu Triều sẽ tùy tiện sai khiến mấy quốc gia liên hợp đánh Vệ quốc. Những quốc gia khác vâng mệnh xong, vậy không phải xâm lược, mà là danh chính ngôn thuận hợp pháp thảo phạt. Có quốc gia nào không làm đâu?

Vệ Hầu không nghĩ tới Tề Hầu từ chối. Dù sao Vệ quốc cùng Tề quốc hai nước chặt chẽ không thể tách rời, quan hệ thông gia rắc rối phức tạp. Thế nhưng Tề Hầu liền cự tuyệt, điều này làm cho Vệ Hầu thật mất mặt, cũng làm cho Vệ Hầu cảm thấy nguy cơ.

Cứ như vậy, Vệ Hầu liền muốn giết Tề Hầu chấm dứt hậu hoạn. Dù sao Tề Hầu hiện tại ở Vệ cung, không có thời cơ nào tốt bằng lúc này.

Thế nhưng người Vệ quốc không thể giết Tề Hầu. Nếu bị người ngoài phát hiện, tất nhiên bị Tề quốc cùng những quốc gia khác "chính nghĩa" thảo phạt. Cho nên Vệ Hầu liền nghĩ đến Công tử Củ.

Ngô Củ chớp mắt một cái, nở nụ cười nói:

"Tỷ tỷ sao biết Củ thích hợp nhất?"

Tuyên Khương cười, nói:

"Bởi vì tỷ tỷ biết sau khi Tương Công qua đời lẽ ra người kế thừa chính là đệ. Vậy mà Tiểu Bạch kia không phân lớn nhỏ, không tuân theo lễ nghi, chen ngang. Bây giờ cơ hội vừa vặn, chỉ cần đệ đệ có thể đem vật này cạo chút bột phấn vào trong thức ăn của đệ đệ chúng ta. Đệ có thể kế thừa sự nghiệp Tề quốc, thời điểm đó ta cũng sẽ trợ giúp đệ đệ hưng binh chỉnh tề, mặt mày rạng rỡ kế vị."

Tuyên Khương nói còn hay hơn hát xướng. Nếu đúng là Công tử Củ, e rằng đã động lòng. Nhưng Ngô Củ không có phần tâm tư này, chỉ làm khó dễ nói:

"Nhưng... thân phận Củ... e rằng tỷ tỷ cũng nghe nói?"

Ngô Củ mịt mờ vừa hỏi. Bản thân muốn thăm dò Tuyên Khương, không nghĩ tới Tuyên Khương thật mắc câu, liền vội vàng nói:

"Đệ đệ thân phận làm sao? Ai dám nói cái gì? Coi như đệ đệ không huyết thống hoàng tộc Tề quốc đi, cũng không có gì. Thời điểm đó coi như đệ đệ muốn đem Tề quốc đổi họ đổi thị cũng theo ý đệ đệ thôi."

Ngô Củ vừa nghe, thấy quả thực quá tốt rồi. Thật giống như tất cả mọi người đều biết Công tử Củ không phải con Tề Hi Công. Lỗ nữ cho Tề Hi Công mang nón xanh cũng quá rõ ràng, không giống Tề Hầu mang mấy nón xanh cũng mịt mờ không biết.

Việc này là nhược điểm, bây giờ Tuyên Khương cũng biết. Nếu thật sự đăng vị, chắc phải bị Tuyên Khương âm thầm rút củi dưới đáy nồi.

Ngô Củ nở nụ cười, mặt lộ vẻ vẻ khó khăn, nói:

"Chuyện này... Chuyện này..."

Tuyên Khương vốn định dùng phép khích tướng, nói:

"Đệ đệ không phải là không có can đảm chứ?"

Ngô Củ vỗ bàn.

"Bốp"

Suýt nữa hù Tuyên Khương cùng Thiếu Vệ cơ. Dù sao hai người bọn họ lại đây kỳ thực cũng là lén lút, cũng sợ bị người phát hiện. Tề Hầu lại ở sát vách.

Lại nghe Ngô Củ nói:

"Tỷ tỷ đã biết Củ là giả. Củ liền nói tỷ tỷ nghe một tật xấu, đó chính là gan ta hơi nhỏ!"

Tuyên Khương thiếu chút bị nghẹn chết. Thế nhưng Ngô Củ còn nói câu sau.

Dù sao nếu như không giả ý xã giao, có khả năng cũng bị Vệ Hầu và Tuyên Khương coi là cái đinh trong mắt. Thời điểm đội ngũ Tề quốc còn ở tại Vệ quốc bọn họ sẽ ra tay ám hại thì khó lòng phòng bị.

Ngô Củ nói.

"Thế nhưng Hầu vị, Củ lại muốn."

Tuyên Khương vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Vậy..."

Ngô Củ không cho nàng nói, tiếp lời.

"Vậy để Củ suy nghĩ thêm."

Tuyên Khương lại bị nghẹn một lần, mặt đỏ rần, không phải xinh đẹp, mà là câm nín.

Ngô Củ cười nói:

"Tỷ tỷ có ý tốt, Củ sẽ tỉ mỉ suy nghĩ hai ngày. Hạc Đỉnh Hồng vẫn là đặt ở chỗ Củ đi. Củ sẽ suy nghĩ... suy nghĩ."

Công tử Củ nói đến nước này, Tuyên Khương cùng Thiếu Vệ cơ cũng không có thể ở lâu, vì vậy liền đứng dậy lặng lẽ đi.

Ngô Củ nhìn Hạc Đỉnh Hồng trên giường, nghĩ thầm.

Cần phải nghĩ một biện pháp mới được. Vệ Hầu thù day, còn có Tuyên Khương khôn khéo, kéo dài không được bao lâu!

Ngô Củ cũng mệt mỏi, trước tiên ngã vào trên giường ngủ, chờ sáng ngày mai lại nói.

Vừa mới sáng sớm Ngô Củ đã dậy. Dù sao đây là Vệ cung, còn có Hạc Đỉnh Hồng làm bạn, ngủ cũng không thế nào yên ổn.

Mặc chỉnh tề, đẩy cửa bước ra, liền thấy ngoài cửa có hai người cao tao đứng. Thấy thế nào cũng không giống như là người hầu hạ, trái lại như là canh giữ người.

Ngô Củ nở nụ cười, hỏi:

"Hai vị đây là...?"

Hai người kia nói:

"Bái kiến Công tử Tề quốc, đồ ăn sáng đã bố trí xong. Tiểu thần phụ trách dẫn ngài đi dùng đồ bữa sáng."

Ngô Củ gật gật đầu, nhìn về phía phòng bên cạnh. Phòng đóng kín cửa, không biết Tề Hầu có ở trong hay không.

"Không biết quân thượng..."

"Công tử yên tâm, Quốc quân Tề quốc đang dùng bữa sáng."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Vậy làm phiền dẫn đường."

Hai người này thái độ xem như là cung kính, vóc người quá cao to, nói chuyện mười phần hùng hổ, thoạt nhìn không giống như là cung kính, trái lại như là cưỡng chế.

Ngô Củ đi theo hai người họ. Dọc theo đường đi trong lòng luôn suy nghĩ.

Chẳng lẽ mình trúng bẫy? Theo lý mà nói sáng sớm cần phải rời khỏi Vệ cung, về dịch quán. Dù sao ngày hôm qua là gia yến, các đại phu đều không có tiến cung, hôm nay cũng nên trở lại hội hợp. Thái độ của Vệ Hầu như thế này là muốn giam lỏng người trong Vệ cung sao?

Ngô Củ đi đến nơi dùng bữa, quả nhiên thấy được Tề Hầu. Tề Hầu một thân áo choàng màu đen, khí định thần nhàn ngồi ngồi dùng đồ ăn sáng. Ngô Củ liền vội vàng đi tới đối diện hắn hành lễ.

Ngô Củ đêm qua cùng hai vị "giai nhân" đấu trí đấu dũng, thoạt nhìn Tề Hầu ngủ không nghe được. Khí sắc hắn không tệ, ngẩng đầu nhìn một cái, cũng không nói gì.

Hai người nhìn nhau không nói gì cùng ăn bữa sáng.

Khi ăn xong muốn rời khỏi Vệ cung, thế nhưng tự nhân lại đến nói, Vệ Hầu có chuyện muốn cùng hai người thương lượng. Là đại sự hết sức khẩn cấp, thỉnh bọn họ tạm thời ở trong cung một chốc. Bởi vì lúc này Vệ Hầu đã vào triều sớm. Vì vậy hai người bị dẫn về thiên phòng Lộ Tẩm cung.

Bên trong phòng trưng bày rất đơn giản, chỉ có một bàn nhỏ, một tấm chiếu. Trên bàn có hai chén nước. Hai người vào phòng, tự nhân liền lui ra.

"Lạch cạch"

Cửa đóng lại, tự nhân cũng không thấy.

Ngô Củ nhíu mày, nhìn về phía Tề Hầu. Tề hầu khí định thần nhàn uống nước, cười nói:

"Nhị ca đêm qua có giai nhân bầu bạn sao? Cô thấy Nhị ca hôm nay khí sắc không tốt, hẳn là ứng phó không được giai nhân?"

Ngô Củ vừa nghe, trong lòng cười ha ha.

Thì ra Tề Hầu đã sớm biết, không trách vừa nãy liếc mắt một cái, ánh mắt kia hơi có chút thâm ý.

Ngô Củ nhàn nhạt nói:



"Giai nhân không hợp khẩu vị."

Tề Hầu vừa nghe, suýt nữa bật cười, đem chén để xuống bàn.

Ngô Củ cũng từ trong lồng ngực móc ra một hòn đá nhỏ, để xuống.

Là Hạc Đỉnh Hồng.

Tề Hầu liếc mắt nhìn, nói:

"Là sao? Nhị ca công khai dùng, e rằng không được."

Ngô Củ cười nhạt, lơ đãng nhìn về phía Tề Hầu. Nụ cười phảng phất như gió xuân tháng ba, ôn hòa thư thái. Cười khẽ nói:

"Quân thượng thật biết nói giỡn. Nếu Củ muốn hạ độc Quân thượng thì Quân thượng ăn không biết bao nhiều cái bánh rán, cũng không biết bị độc chết qua bao nhiêu lần?"

Tề Hầu bị nghẹn một chút, trực tiếp lấy Hạc Đỉnh Hồng cho vào ống tay áo, nhỏ giọng nói:

"Được rồi, là Cô cùng Nhị ca nói chuyện cười..."

Hắn lời còn chưa nói hết, nào có biết Ngô Củ còn nói:

"Chuyện cười này cũng không buồn cười."

Tề Hầu vừa nghe, bất đắc dĩ nói:

"Là đệ có lỗi, xin nhận lỗi cùng Nhị ca được không?"

Ngô Củ không nói lời nào. Tề Hầu hạ thấp giọng nói:

"Vệ Hầu sợ là muốn giam lỏng chúng ta."

Ngô Củ nghĩ thầm.

Cũng toàn do công lao ngươi hôm qua từ chối Vệ Hầu sảng khoái như vậy. Chính mình không duyên cớ bị kéo xuống nước. Kẻ ngu si cũng nhìn ra Vệ Hầu có thái độ ngược hoàn toàn với ở đầu buổi tiệc tối qua.

Mà bây giờ hai người bọn họ ở trong cung Vệ quốc. Tề Hầu dù kiếm thuật cao siêu, cũng không có thể một mình phá vòng vây. Không biết Vệ Hầu còn có chiêu gì đối phó bọn họ.

Ngô Củ chỉ có thể vui mừng vì tối hôm qua mình giả bộ đồng ý. Dù sao cũng kéo dài một chút để tìm thời cơ.

Ngô Củ thấy Tề Hầu vẫn bình tĩnh, hỏi.

"Vậy Quân thượng có nghĩ ra biện pháp gì không?"

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Chưa nghĩ ra."

Ngô Củ mà uống nước chắc chắn sẽ phun trên mặt hắn. Ho khan hai tiếng trấn định lại, Ngô Củ liếc nhìn Tề Hầu.

Tề Hầu trái lại rất bình tĩnh, cười nói:

"Nhị ca trì hoãn Tuyên Khương, khẳng định có thể sẽ xoay chuyển được, trước tiên nhìn kỹ hẵng nói."

Chỉ sợ cũng chỉ có thể như vậy...

Tề Hầu cùng Ngô Củ ở trong phòng đợi hai canh giờ. Đã đến giữa trưa, nếu như Vệ Hầu vào triều chưa về, cũng thật là tận tụy. Đợi hai canh giờ chỉ cho hai chén nước, một người một chén, cũng không cho thêm nữa.

Ngô Củ đứng lên đi tới cửa, kéo cửa ra hướng bên ngoài nhìn. Có vài người đứng ở cửa, không cho Ngô Củ đi ra ngoài. Khi nói xin chút nước, tự nhân đáp ứng, thế nhưng cũng không ai di động.

Ngô Củ thực sự không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể đi vào, trực tiếp nằm ở trên chiếu ngủ.

Bọn họ vẫn luôn chờ đến qua giờ cơm trưa, lúc này mới có mấy tự nhân đẩy cửa đi vào, cười híp mắt nói:

"Quốc quân Tề quốc, Công tử Tề quốc, thực sự ngại quá. Trong cung đột nhiên có việc quân cơ đại sự, quả quân cùng chư vị Khanh đại phu ở Lộ Tẩm cung nghị sự. Thỉnh hai vị tạm thời trở về phòng nghỉ ngơi, thời điểm bữa tối Vệ Công thỉnh hai vị dùng tiệc bồi tội."

Nói thật dễ nghe, kỳ thực chính là đùa giỡn bọn họ. Để cho bọn họ đợi mấy canh giờ, kết quả Vệ Hầu không tới. Không biết làm cái gì, Ngô Củ không tin Vệ Hầu đang nghị sự. Hơn nữa còn không cho bọn họ xuất cung.

Buổi tối có tiệc. Vừa mở tiệc là đến nửa đêm, cửa cung cũng đóng, lại không cho bọn họ xuất cung. Cứ như vậy giam lỏng bọn họ ở trong cung. Đội ngũ Tề quốc cũng không có cách nào liên hệ cùng bọn họ, khẳng định đều bị qua loa lấy lệ rồi.

Tề Hầu nghe vậy cũng không vội vã, đứng lên liền đi về phòng, trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngô Củ muốn tiến vào phòng Tề Hầu thương lượng với hắn. Thế nhưng tự nhân không cho phép. Hai người như là tội phạm bị "đưa vào" phòng giam. Cửa bị đóng lại.

Ngô Củ vào phòng, ngã vào giường nhìn lên trần nhà.

Cơm trưa cũng không cho ăn. Vệ Hầu thị uy cũng rất tàn nhẫn!

Ngô Củ nghĩ, bụng có chút đói, liền dứt khoát nhắm mắt ngủ, dù sao bị giam ở đây cũng không có việc gì có thể làm.

Ngô Củ ngủ một giấc. Đang ngủ, liền nghe có người gõ cửa, bên ngoài còn có người gọi mình. Ngô Củ chưa tỉnh ngủ cho nên không mở cửa. Người bên ngoài e sợ, còn tưởng rằng Ngô Củ đã chạy trốn.

"Đùng!"

Cửa bị mở, có người vọt thẳng vào. Vào bên trong nhìn thấy Ngô Củ ôm chăn đang ngủ say, cơ mặt bọn họ co giật. Ngô Củ lúc này mới mở mắt ra, không nhanh không chậm nói:

"Làm sao vậy? Dùng bữa à?"

Tự nhân nói:

"Quả quân thỉnh quốc quân Tề quốc quốc cùng Công tử Tề quốc đi dự tiệc."

Ngô Củ "Ồ" một tiếng, không nhanh không chậm nói:

"Ta muốn rửa mặt thay y phục, các ngươi đi ra ngoài trước."

Mấy tự người hai mặt nhìn nhau.

Ngô Củ không dậy, nằm ở trên giường giả chết, nhất định phải rửa mặt thay y phục. Tự nhân cũng không có cách nào, dù sao đây chỉ là giam lỏng, cũng không thể thật dùng vũ lực.

Tự nhân không thể làm gì khác hơn là ra lấy nước nóng để Ngô Củ tắm rửa. Ngô Củ tắm rửa hơn nửa canh giờ, mặc quần áo nửa canh giờ, phút chốc qua một canh giờ.

Bên kia Tề Hầu tựa hồ cũng rất hiểu ý, không chỉ là muốn tắm rửa, còn muốn huân hương.

Hai người giằng co hai canh giờ, lúc này mới một thân sạch sẽ, ung dung đi ra khỏi phòng, đi gặp đối phương.

Gặp mặt trước tiên ôm quyền, không nhanh không chậm khen nhau một phen, lúc này mới "mời nhau" đi về phía trước.

Hai người đi chậm rì rì.

Vệ Hầu muốn thị uy bọn họ, đến trễ một canh giờ. Kết quả không ngờ, những tâm tư của Vệ Hầu đã bị Ngô Củ cùng Tề Hầu xem thấu. Vệ Hầu cùng Tuyên Khương đến cũng sững sờ vì không thấy hai người kia đâu.

Vệ Hầu đợi tới tức khí. Đến khi muốn giận dữ rời chỗ, mới nhìn thấy Tề Hầu cùng Công tử Củ chậm rãi đi tới.

Ngô Củ nhìn thấy Vệ Hầu sắc mặt biến thành màu đen, tâm lý rốt cục dễ chịu một chút, lấy lại một chút vốn, cười ôm quyền nói:

"Vệ Công thật khách khí, liền mở tiệc hai ngày, quá tiêu pha."

Vệ Hầu sắc mặt rất khó nhìn, lạnh lùng nói:

"Hai vị mời vào chỗ thôi."

Mọi người ngồi xuống, ngày hôm nay tiệc vẫn như cũ người rất ít, cả Thiếu Vệ cơ cũng không thấy. Chỉ có Vệ Hầu, Tuyên Khương, Ngô Củ cùng Tề Hầu. Trên bàn Vệ Hầu cùng Tuyên Khương món ăn rất phong phú, mà Ngô Củ cùng Tề Hầu ít đến mức đáng thương. Ngô Củ chỉ là xa xôi nở nụ cười, nói:

"Củ từng nghe nói Vệ quốc nông vụ lạc hậu. Hôm nay thấy chỉ sợ là hôm qua nguyên liệu thiện phòng đều lấy ra dùng sạch sẻ, cho nên hôm nay mới... đạm bạc?"

Vệ Hầu nghe trào phúng chính mình, gắp lên một khối lớn thịt nhét vào trong miệng, cười nói:

"Vệ quốc nào có như Tề quốc dồi dào, hơn nữa Tề quốc có một Công tử làm thiện phu. Vệ quốc cũng không có Công tử nấu cơm."

Hắn nói, tựa hồ hứng thú, cười rất càn rỡ, không có sợ hãi nói:

"Cô nghe nói Công tử Củ nấu ăn còn lợi hại hơn thiện phu trong Tề cung. Có việc này hay không?"

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Không phải Củ tự thổi phồng, e rằng Vệ cung cũng không có ai tay nghề hơn Củ."

Vệ Hầu cười ha ha, nói:

"Tốt a tốt a! Vậy không bằng... Ngươi liền bộc lộ tài năng cho Cô xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau