Chương 7: Chính Sự Đường đãi tiệc
Ngô Củ đại thể biết bên cạnh Tề Hoàn Công có nhiều năng thần dị nhân. Cuộc đời Tề Hoàn Công có rất nhiều truyền kỳ, không chỉ là chiến tích sự nghiệp to lớn, cũng thu hút đến bên cạnh một đám người tài ba, cũng có rất nhiều chuyện xưa, điển cố.
Đông Quách Nha chính là một trong số đó. Đông Quách Nha là vị đại thần liều chết can gián, làm người thẳng thắn, nói chuyện khắc nghiệt, xuất thân phi thường lại ngốc ở trong Tề cung, bị coi như cu li.
Đông Quách Nha có một đặc điểm là mặc kệ người khác có thích nghe hay không, chỉ cần bản thân muốn nói nhất định sẽ nói ra. Ở thời điểm hắn làm Đại gián rất nhiều lần liều chết gián ngôn, chọc giận Tề Hầu. Bất quá Tề Hầu cũng không có giết hắn. Đông Quách Nha cũng có bản lĩnh riêng để bảo vệ tánh mạng, hơn nữa từng bước thăng chức, trở thành Thượng khanh Thượng Đại phu.
Ngô Củ vừa nghe đại danh liền biết đây là một trong năm truyền kỳ ngày sau ở bên cạnh Tề Hoàn Công. Trong lòng Ngô Củ tức khắc chỉ còn lại có hai chữ "Quả nhiên".
Đông Quách Nha mồm miệng lanh lợi, tư duy gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa lời nói khắc nghiệt. Quả nhiên là văn nhân nghé con mới sinh không sợ hổ.
Ngô Củ nghe Đông Quách Nha nói, không những không có tức giận, ngược lại phi thường cao hứng.
Đông Quách Nha ngày sau là đại thần bên Tề Hoàn Công. Vậy Ngô Củ muốn bảo vệ mạng thì phải cùng Đông Quách Nha xây dựng quan hệ tốt. Hiện giờ Đông Quách Nha được đưa đến trước mắt, Ngô Củ liền nắm cơ hội.
Ngô Củ cười nói:
"Đông Quách tiên sinh hữu lễ."
Đông Quách Nha không nghĩ tới vị Công tử trước mắt cùng những gì mình nghe nói không có giống nhau. Đông Quách Nha nghe nói Công tử Củ tự đại ngạo mạn, ỷ vào sự thông tuệ nên kén chọn thu nhận người khác, nơi chốn kiêng kị hắn, khó thành châu báu. Hiện giờ gặp người thật, hắn lại thấy có bất đồng lớn.
Công tử Củ chẳng những khiêm nhường hữu lễ, hơn nữa thân thiện chịu nghe người khác nói. Mới vừa rồi Đông Quách Nha cố ý dùng từ khắc nghiệt công kích Công tử Củ. Công tử Củ thế nhưng vẫn luôn mỉm cười nghe. Cả tiểu đồng nghe cũng không nổi nữa, vậy mà Công tử Củ không có tức khí, còn khách khí kêu hắn là sư phó.
Nháy mắt Đông Quách Nha liền đối với vị Công tử khiêm tốn trước mắt có nhiều thiện cảm. Hắn lập tức làm lễ nói:
"Không dám nhận, không dám nhận. Công tử hữu lễ, mới vừa rồi là Đông Quách nói năng lỗ mãng."
Tử Thanh nhìn hai người kia biến thành "thưởng thức lẫn nhau", kỳ quái duỗi tay gãi gãi tóc.
Mới vừa rồi cái người kêu cái gì Nha này còn vẻ mặt khắc nghiệt, như thế nào xoay mặt liền trở nên khách khí như vậy?
Tử Thanh không rõ, liền đứng ở một bên.
Ngô Củ đi vào thiện phòng, Đông Quách Nha chính là sư phó của Ngô Củ. Hiện giờ vẫn là sáng sớm, cũng không có quá nhiều việc bận rộn, hai người liền tùy tiện trò chuyện.
Đang nói chuyện đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng vọt vào trong phòng.
"Vụt!"
Mọi người hoa cả mắt. Đông Quách Nha đang nói chuyện cùng Ngô Củ, bị giật mình hoảng sợ, trừng mắt.
Một nam tử trẻ tuổi mặc một thân y phục trắng đã bay vào phòng.
Nam tử kia chính là Thiệu Hốt.
Thiệu Hốt xoay người, bảo kiếm bên hông hắn lóe lên. Nhìn thấy Ngô Củ, hắn lập tức tiến lên hô to.
"Công tử!"
"Tam đệ, nhỏ giọng một chút!"
Thiệu Hốt hô một tiếng, phía sau lại có một nam tử mặc y phục màu xanh đi đến. Đó là Quản Di Ngô.
Ngô Củ lắp bắp kinh hãi, nói:
"Quản sư phó, Thiệu sư phó."
Đông Quách Nha nghe Ngô Củ nói như vậy, liền biết tiến vào chính là đại danh đỉnh đỉnh Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt, không khỏi nhìn chăm chú.
Quản Di Ngô bộ dáng tiên phong đạo cốt, diện mạo đoan chính, để một chòm râu dài, nhìn là biết người mưu sỹ.
Mà Thiệu Hốt nhìn rất trẻ.
Thiệu Hốt thấy Ngô Củ, lập tức nói:
"Công tử, Tề Hầu thật sự đưa ngài tới nhà bếp, thật buồn cười!"
Quản Di Ngô đi vào, vỗ bả vai Thiệu Hốt, nói:
"Tam đệ, tạm thời đừng nóng nảy."
Thiệu Hốt tính tình tương đối nóng vội, duỗi tay đáp ở trên bảo kiếm. Bảo kiếm phát ra âm thanh rung động, giống như rời vỏ bất cứ lúc nào.
Quản Di Ngô nhìn thoáng qua Đông Quách Nha. Hắn lúc này tất nhiên không nhận biết Đông Quách Nha. Dù gì hiện giờ Đông Quách Nha bất quá chỉ là một người nhóm lửa mà thôi, còn chưa bộc lộ tài hoa.
Đông Quách Nha sao không hiểu, sao không biết bọn họ muốn tránh nói chuyện, vì thế nói:
"Củi không đủ, ta đi lấy chút củi tới."
Đông Quách Nha nói, liền đi ra khỏi phòng. Quản Di Ngô nhìn thoáng qua, nói:
"Tử Thanh, ngươi đi canh cửa."
Tử Thanh a một tiếng, nói:
"Dạ, Quản sư phó."
Tử Thanh thực mau liền đến cửa phòng nhìn xung quanh.
Thiệu Hốt vừa thấy Đông Quách Nha đi ra ngoài, Tử Thanh cũng đi canh cửa, lập tức nói:
"Công tử, ngài chịu ủy khuất."
Ngô Củ đè thấp giọng, nói:
"Hai vị sư phó, sao đến nơi đây? Nếu để Tề Hầu biết, sẽ trách tội hai vị sư phó."
Thiệu Hốt cười lạnh một tiếng, tay nắm chuôi kiếm càng thêm dùng sức.
"Tề Hầu nếu là đường đường chính chính trị tội, ta còn xem hắn là đại trượng phu! Hiện tại ngược lại!"
Ngô Củ nghe xong, kỳ quái nói:
"Tề Hầu khó xử nhị vị sư phó?"
Theo lý mà nói cũng không nên như thế. Tề Hầu muốn Quản Di Ngô đại tài, hẳn là không so đo hiềm khích trước đây, đãi ngộ mới phải.
Quản Di Ngô nói Thiệu Hốt tạm thời đừng nóng nảy, lắc đầu nói:
"Vẫn chưa khó xử."
Thiệu Hốt nói:
"Cái gì mà vẫn chưa khó xử, rõ ràng muốn cho chúng ta bất kham!"
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Quản Di Ngô ổn trọng, nói:
"Mới vừa rồi hai người chúng ta nhận được tin Tề Hầu mở tiệc mừng. Buổi tối hôm nay ở Chính Sự Đường có yến tiệc, có mời hai người chúng ta qua tham gia tiệc khao thưởng đánh bại Lỗ quân."
"Hừ"
Thiệu Hốt cười lạnh một tiếng, nói:
"Nghe đi, nghe đi, là Chính Sự Đường đãi tiệc, lại là chúc mừng đánh bại Lỗ quân. Chẳng lẽ không phải cho chúng ta bất kham?"
Chính Sự Đường là nơi Tề Hầu cùng các đại thần thương lượng chính sự. Nghe tên liền biết. Chính Sự Đường đãi yến tiệc, đây là chuyện chưa bao giờ có. Quả thực chưa từng nghe thấy.
Càng đừng nói Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt hiện tại vẫn là tội thần, thế nhưng được mời đi chúc mừng chiến thắng Lỗ quân. Trách không được Thiệu Hốt trên mặt không có ánh sáng. Cách làm này đơn giản là hung hăng tát vào mặt Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt.
Ngô Củ vừa nghe, trong lòng lại hiểu rõ cười.
Thì ra Tề Hầu hiện tại là muốn chiêu mộ Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt. Chẳng qua ý tưởng của Tề Hầu, người khác đoán không ra. Tề Hầu mời Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt đến Chính Sự Đường ăn tiệc, kỳ thật là muốn biểu đạt thành ý. Bất quá tư tưởng của Tề Hầu luôn ngạo mạn, lại cao cao tại thượng, không giống ý tưởng của thần tử.
Ngô Củ trầm ngâm một chút.
Ta không có chí lớn, cũng không muốn cùng Tề Hoàn Công tranh cao thấp. Dù sao Tề Hoàn Công là kiêu hùng bá chủ trong lịch sử. Là vầng thái dương còn chưa có hoàn toàn lộ ra. Bản thân ta là ngôi sao nhỏ không bằng ai, nào dám tranh cùng nhật nguyệt? Ngô Củ ta rất biết tự mình hiểu lấy.
Còn nữa, Ngô Củ đời trước phải tranh đấu cả đời, đã mệt mỏi, ở thời điểm chết đã tinh bì lực tẫn. Nên đời này không nghĩ tranh cái gì nữa, chỉ cần thanh thản ổn định sống đã thấy thực đầy đủ.
Bất quá Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt đối xử với Ngô Củ thực tốt. Từ lúc Ngô Củ mở mắt ra đến giờ, hai vị sư phó này có thể nói là tận tâm tận lực, so với người cha ruột của Ngô Củ đời trước còn muốn tốt hơn. Ngô Củ thực cảm kích bọn họ, tất nhiên cũng không hy vọng Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt có sự cố.
Ngô Củ trầm ngâm nói:
"Nhị vị sư phó nghe Củ nói một lời."
Thiệu Hốt nghe Công tử nói chuyện, hít sâu hai hơi, trầm tĩnh nghe.
Ngô Củ nói:
"Trước mắt ta không khác gì tù nhân, may mắn có thể bảo mệnh. Tề Hầu mời hai vị sư phó dự tiệc, hai vị sư phó không thể không đi."
Thiệu Hốt vừa nghe, phi thường không vui, nói:
"Muốn đi nhị ca cứ đi, dù sao ta cũng không đi. Ta một ngày là thần của Công tử, cả đời là thần của Công tử. Muốn ta cùng Tề Hầu giả Nhan phụ Thế. Ta thà rằng ở trước mặt mọi người tự vận!"
Ngô Củ vừa nghe lập tức giữ chặt tay Thiệu Hốt, trong lòng "thình thịch" mãnh liệt.
"Thiệu sư phó, trăm triệu không thể!"
Quản Di Ngô cũng hoảng sợ. Tam sư đệ bản tính ra sao hắn rất tỏ, cũng không hay nói lời vui đùa, dọa Quản Di Ngô một thân mồ hôi lạnh.
"Tam đệ, thong thả nghe Công tử nói xong!"
Ngô Củ lôi kéo Thiệu Hốt, không cho hắn rút kiếm, nói:
"Thiệu sư phó trung tâm trong lòng Củ minh bạch. Nhưng đáng tiếc Thiệu sư phó theo sai chủ, áp sai bảo. Hiện giờ Củ trở thành tù nhân, liên luỵ nhị vị sư phó, sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy nhị vị sư phó xảy ra chuyện. Mặc kệ nhị vị sư phó là vì Củ cũng được, hoặc là vì nghiệp lớn Tề quốc cũng thế, khẩn cầu nhị vị sư phó nhẫn nhịn."
Thiệu Hốt nhìn chằm chằm tay Ngô Củ lôi kéo tay mình. Ánh mắt chớp động một chút, hắn không nói gì, chỉ là đem đầu nghiêng qua một bên, tựa hồ như không nghe. Trong lòng Thiệu Hốt cách làm của Tề Hầu là nhục nhã lòng trung thành của hắn.
Ngô Củ thấy Thiệu Hốt vẫn cứ lãnh ngạnh, hạ quyết tâm, lập tức kéo vạt áo, liền cong gối quỳ xuống.
"Củ cầu nhị vị sư phó."
Thiệu Hốt hoảng sợ, thân thể chấn động. Quản Di Ngô cũng sợ tới mức không chịu được. Hai người vội vàng đi đem Ngô Củ giữ lại, không cho quỳ xuống.
Thiệu Hốt vội vàng nói:
"Công tử làm gì vậy! Đây là muốn ép Thiệu Hốt chết sao!"
Quản Di Ngô vội vàng nói:
"Tam đệ, Công tử nói đúng. Hiện giờ bảo trọng thân thể, lưu một mạng mới có thể báo đại ân của Công tử, vạn lần không thể lỗ mãng!"
Thiệu Hốt nhìn Ngô Củ, sắc mặt lập tức liền mềm mại xuống, nói:
"Công tử mời mau đứng dậy, Thiệu Hốt nghe theo ngài là được."
Hắn nói, nhưng tựa hồ không cam lòng. Thở dài một hơi, hắn nâng Ngô Củ lên, liền quay đầu rời khỏi phòng bếp.
Quản Di Ngô nhìn Thiệu Hốt đi ra ngoài, nhẹ nhàng thở ra, dìu Ngô Củ, nói:
"Vẫn là Công tử có biện pháp. Thiệu Hốt rất cứng đầu, ta cùng đại ca khuyên hắn rất lâu, nói cũng không tác động được."
Ngô Củ cũng nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Còn làm phiền Quản sư phó chiếu cố Thiệu sư phó nhiều hơn."
Quản Di Ngô nói:
"Đây là tất nhiên, thỉnh Công tử yên tâm."
Ngô Củ cùng Quản Di Ngô dặn dò nhau mấy câu, Quản Di Ngô liền vội vàng rời đi.
Hắn ra khỏi phòng, quả nhiên thấy Thiệu Hốt đứng ở bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng, một bộ rầu rĩ không vui.
Quản Di Ngô đi qua, cùng Thiệu Hốt sóng vai trở về. Đột nhiên mở miệng, giọng rất thấp, cũng không giống đột nhiên mở miệng, phảng phất như đắn đo rất nhiều, Quản Di Ngô sâu kín nói:
"Tam đệ, bất luận ngươi đối với Công tử có loại tâm tư gì, đều từ bỏ đi, chớ nên để người khác nhìn ra. Thân là bề tôi, chỉ lo trung quân, đưa tới cho Công tử phiền phức không cần thiết sẽ bị lên án."
Thiệu Hốt ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua Quản Di Ngô. Quản Di Ngô híp mắt, trong mắt đều là đúng rồi.
Thiệu Hốt vội vàng lại cúi đầu, nhìn đôi ủng màu trắng, thấp giọng nói:
"Thiệu Hốt đã biết."
Trong tẩm điện.
Tề Hầu một thân triều bào màu đen, khoanh tay đứng ở phía trên đại điện.
Ở trong tẩm điện Tề Hầu, có một cái bản đồ khắc bằng gỗ treo ở trên tường. Đây là Tề Hầu sau khi hồi cung cố ý cho người làm treo lên.
Nghe nói bản đồ là Tề Hầu tự thân vẽ ra.
Năm đó Chư Nhi đăng cơ, cùng Văn Khương dâm loạn. Bào Thúc Nha cùng Quản Di Ngô thương lượng, chuẩn bị hộ tống Công tử Tiểu Bạch cùng Công tử Củ đi khỏi Tề quốc tị nạn.
Từ khi đó, Tiểu Bạch không phải Công tử, chỉ là một người bình thường không có thế lực mà thôi. Bọn họ một đường đào vong, đầu tiên là đi vào Đàm quốc. Ở Đàm quốc hắn cũng không có được thu nhận, ngược lại thu được chế nhạo cùng lạnh nhạt, cuối cùng bị Quốc quân Đàm quốc đuổi ra khỏi thành. Sỉ nhục đó hắn nhất nhất ghi tạc trong lòng.
Về sau, Bào Thúc Nha lại mang theo hắn đến vài quốc gia khác. Mỗi lần qua một vùng đất, hắn liền sẽ kỹ càng tỉ mỉ vẽ lại bản đồ. Những bức bản đồ có độ chuẩn xác phi thường kinh người.
Tề Hầu vẫn luôn lưu trữ những bức bản đồ đó. Rốt cuộc có một ngày, hắn về tới Tề cung, đem này những bản đồ đó chế thành một bản đồ bằng gỗ treo ở trong tẩm điện.
Tề Hầu khoanh tay đứng, triều bào màu đen càng khiến dáng người hắn cao lớn đĩnh bạt, có một loại khí chất kiêu hùng không ai bì nổi.
Tề Hầu nhìn bản đồ, liền nghe được có người mở cửa điện đi vào, âm thanh thực nhẹ. Người nọ đi vào, quỳ trên mặt đất.
"Quân Thượng."
Tề Hầu cũng không có quay đầu lại, tựa hồ biết là ai đang quỳ gối nơi đó. Ánh mắt hắn vẫn cứ nhìn chăm chú vào bản đồ. Híp mắt, giọng hơi có chút khàn khàn, nặng nề nói:
"Công tử Củ...... thế nào?"
Người nọ quỳ, không có ngẩng đầu, trong đại điện không đốt đèn, tối tăm một mảnh, bóng tối che khuất khuôn mặt người nọ, thấy không rõ.
Liền nghe người nọ nói:
"Hồi bẩm Quân Thượng, Công tử Củ đã gia nhập thiện phòng. Hôm nay sáng sớm, Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt đã đến tìm Công tử Củ."
Tề Hầu cười một tiếng. Tiếng cười có chút khàn khàn. Hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt Tề Hầu từ trong bóng tối hơi chút lộ ra, một đôi mắt hẹp dài nheo lại, bên trong tràn ngập ý cười, nói:
"Đã biết, ngươi trở về âm thầm theo dõi, chớ để người khác nhìn ra manh mối, cẩn thận để ý...... nhị ca của Cô."
Người nọ lập tức nói:
"Dạ, tiểu thần cáo lui."
Đông Quách Nha chính là một trong số đó. Đông Quách Nha là vị đại thần liều chết can gián, làm người thẳng thắn, nói chuyện khắc nghiệt, xuất thân phi thường lại ngốc ở trong Tề cung, bị coi như cu li.
Đông Quách Nha có một đặc điểm là mặc kệ người khác có thích nghe hay không, chỉ cần bản thân muốn nói nhất định sẽ nói ra. Ở thời điểm hắn làm Đại gián rất nhiều lần liều chết gián ngôn, chọc giận Tề Hầu. Bất quá Tề Hầu cũng không có giết hắn. Đông Quách Nha cũng có bản lĩnh riêng để bảo vệ tánh mạng, hơn nữa từng bước thăng chức, trở thành Thượng khanh Thượng Đại phu.
Ngô Củ vừa nghe đại danh liền biết đây là một trong năm truyền kỳ ngày sau ở bên cạnh Tề Hoàn Công. Trong lòng Ngô Củ tức khắc chỉ còn lại có hai chữ "Quả nhiên".
Đông Quách Nha mồm miệng lanh lợi, tư duy gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa lời nói khắc nghiệt. Quả nhiên là văn nhân nghé con mới sinh không sợ hổ.
Ngô Củ nghe Đông Quách Nha nói, không những không có tức giận, ngược lại phi thường cao hứng.
Đông Quách Nha ngày sau là đại thần bên Tề Hoàn Công. Vậy Ngô Củ muốn bảo vệ mạng thì phải cùng Đông Quách Nha xây dựng quan hệ tốt. Hiện giờ Đông Quách Nha được đưa đến trước mắt, Ngô Củ liền nắm cơ hội.
Ngô Củ cười nói:
"Đông Quách tiên sinh hữu lễ."
Đông Quách Nha không nghĩ tới vị Công tử trước mắt cùng những gì mình nghe nói không có giống nhau. Đông Quách Nha nghe nói Công tử Củ tự đại ngạo mạn, ỷ vào sự thông tuệ nên kén chọn thu nhận người khác, nơi chốn kiêng kị hắn, khó thành châu báu. Hiện giờ gặp người thật, hắn lại thấy có bất đồng lớn.
Công tử Củ chẳng những khiêm nhường hữu lễ, hơn nữa thân thiện chịu nghe người khác nói. Mới vừa rồi Đông Quách Nha cố ý dùng từ khắc nghiệt công kích Công tử Củ. Công tử Củ thế nhưng vẫn luôn mỉm cười nghe. Cả tiểu đồng nghe cũng không nổi nữa, vậy mà Công tử Củ không có tức khí, còn khách khí kêu hắn là sư phó.
Nháy mắt Đông Quách Nha liền đối với vị Công tử khiêm tốn trước mắt có nhiều thiện cảm. Hắn lập tức làm lễ nói:
"Không dám nhận, không dám nhận. Công tử hữu lễ, mới vừa rồi là Đông Quách nói năng lỗ mãng."
Tử Thanh nhìn hai người kia biến thành "thưởng thức lẫn nhau", kỳ quái duỗi tay gãi gãi tóc.
Mới vừa rồi cái người kêu cái gì Nha này còn vẻ mặt khắc nghiệt, như thế nào xoay mặt liền trở nên khách khí như vậy?
Tử Thanh không rõ, liền đứng ở một bên.
Ngô Củ đi vào thiện phòng, Đông Quách Nha chính là sư phó của Ngô Củ. Hiện giờ vẫn là sáng sớm, cũng không có quá nhiều việc bận rộn, hai người liền tùy tiện trò chuyện.
Đang nói chuyện đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng vọt vào trong phòng.
"Vụt!"
Mọi người hoa cả mắt. Đông Quách Nha đang nói chuyện cùng Ngô Củ, bị giật mình hoảng sợ, trừng mắt.
Một nam tử trẻ tuổi mặc một thân y phục trắng đã bay vào phòng.
Nam tử kia chính là Thiệu Hốt.
Thiệu Hốt xoay người, bảo kiếm bên hông hắn lóe lên. Nhìn thấy Ngô Củ, hắn lập tức tiến lên hô to.
"Công tử!"
"Tam đệ, nhỏ giọng một chút!"
Thiệu Hốt hô một tiếng, phía sau lại có một nam tử mặc y phục màu xanh đi đến. Đó là Quản Di Ngô.
Ngô Củ lắp bắp kinh hãi, nói:
"Quản sư phó, Thiệu sư phó."
Đông Quách Nha nghe Ngô Củ nói như vậy, liền biết tiến vào chính là đại danh đỉnh đỉnh Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt, không khỏi nhìn chăm chú.
Quản Di Ngô bộ dáng tiên phong đạo cốt, diện mạo đoan chính, để một chòm râu dài, nhìn là biết người mưu sỹ.
Mà Thiệu Hốt nhìn rất trẻ.
Thiệu Hốt thấy Ngô Củ, lập tức nói:
"Công tử, Tề Hầu thật sự đưa ngài tới nhà bếp, thật buồn cười!"
Quản Di Ngô đi vào, vỗ bả vai Thiệu Hốt, nói:
"Tam đệ, tạm thời đừng nóng nảy."
Thiệu Hốt tính tình tương đối nóng vội, duỗi tay đáp ở trên bảo kiếm. Bảo kiếm phát ra âm thanh rung động, giống như rời vỏ bất cứ lúc nào.
Quản Di Ngô nhìn thoáng qua Đông Quách Nha. Hắn lúc này tất nhiên không nhận biết Đông Quách Nha. Dù gì hiện giờ Đông Quách Nha bất quá chỉ là một người nhóm lửa mà thôi, còn chưa bộc lộ tài hoa.
Đông Quách Nha sao không hiểu, sao không biết bọn họ muốn tránh nói chuyện, vì thế nói:
"Củi không đủ, ta đi lấy chút củi tới."
Đông Quách Nha nói, liền đi ra khỏi phòng. Quản Di Ngô nhìn thoáng qua, nói:
"Tử Thanh, ngươi đi canh cửa."
Tử Thanh a một tiếng, nói:
"Dạ, Quản sư phó."
Tử Thanh thực mau liền đến cửa phòng nhìn xung quanh.
Thiệu Hốt vừa thấy Đông Quách Nha đi ra ngoài, Tử Thanh cũng đi canh cửa, lập tức nói:
"Công tử, ngài chịu ủy khuất."
Ngô Củ đè thấp giọng, nói:
"Hai vị sư phó, sao đến nơi đây? Nếu để Tề Hầu biết, sẽ trách tội hai vị sư phó."
Thiệu Hốt cười lạnh một tiếng, tay nắm chuôi kiếm càng thêm dùng sức.
"Tề Hầu nếu là đường đường chính chính trị tội, ta còn xem hắn là đại trượng phu! Hiện tại ngược lại!"
Ngô Củ nghe xong, kỳ quái nói:
"Tề Hầu khó xử nhị vị sư phó?"
Theo lý mà nói cũng không nên như thế. Tề Hầu muốn Quản Di Ngô đại tài, hẳn là không so đo hiềm khích trước đây, đãi ngộ mới phải.
Quản Di Ngô nói Thiệu Hốt tạm thời đừng nóng nảy, lắc đầu nói:
"Vẫn chưa khó xử."
Thiệu Hốt nói:
"Cái gì mà vẫn chưa khó xử, rõ ràng muốn cho chúng ta bất kham!"
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Quản Di Ngô ổn trọng, nói:
"Mới vừa rồi hai người chúng ta nhận được tin Tề Hầu mở tiệc mừng. Buổi tối hôm nay ở Chính Sự Đường có yến tiệc, có mời hai người chúng ta qua tham gia tiệc khao thưởng đánh bại Lỗ quân."
"Hừ"
Thiệu Hốt cười lạnh một tiếng, nói:
"Nghe đi, nghe đi, là Chính Sự Đường đãi tiệc, lại là chúc mừng đánh bại Lỗ quân. Chẳng lẽ không phải cho chúng ta bất kham?"
Chính Sự Đường là nơi Tề Hầu cùng các đại thần thương lượng chính sự. Nghe tên liền biết. Chính Sự Đường đãi yến tiệc, đây là chuyện chưa bao giờ có. Quả thực chưa từng nghe thấy.
Càng đừng nói Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt hiện tại vẫn là tội thần, thế nhưng được mời đi chúc mừng chiến thắng Lỗ quân. Trách không được Thiệu Hốt trên mặt không có ánh sáng. Cách làm này đơn giản là hung hăng tát vào mặt Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt.
Ngô Củ vừa nghe, trong lòng lại hiểu rõ cười.
Thì ra Tề Hầu hiện tại là muốn chiêu mộ Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt. Chẳng qua ý tưởng của Tề Hầu, người khác đoán không ra. Tề Hầu mời Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt đến Chính Sự Đường ăn tiệc, kỳ thật là muốn biểu đạt thành ý. Bất quá tư tưởng của Tề Hầu luôn ngạo mạn, lại cao cao tại thượng, không giống ý tưởng của thần tử.
Ngô Củ trầm ngâm một chút.
Ta không có chí lớn, cũng không muốn cùng Tề Hoàn Công tranh cao thấp. Dù sao Tề Hoàn Công là kiêu hùng bá chủ trong lịch sử. Là vầng thái dương còn chưa có hoàn toàn lộ ra. Bản thân ta là ngôi sao nhỏ không bằng ai, nào dám tranh cùng nhật nguyệt? Ngô Củ ta rất biết tự mình hiểu lấy.
Còn nữa, Ngô Củ đời trước phải tranh đấu cả đời, đã mệt mỏi, ở thời điểm chết đã tinh bì lực tẫn. Nên đời này không nghĩ tranh cái gì nữa, chỉ cần thanh thản ổn định sống đã thấy thực đầy đủ.
Bất quá Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt đối xử với Ngô Củ thực tốt. Từ lúc Ngô Củ mở mắt ra đến giờ, hai vị sư phó này có thể nói là tận tâm tận lực, so với người cha ruột của Ngô Củ đời trước còn muốn tốt hơn. Ngô Củ thực cảm kích bọn họ, tất nhiên cũng không hy vọng Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt có sự cố.
Ngô Củ trầm ngâm nói:
"Nhị vị sư phó nghe Củ nói một lời."
Thiệu Hốt nghe Công tử nói chuyện, hít sâu hai hơi, trầm tĩnh nghe.
Ngô Củ nói:
"Trước mắt ta không khác gì tù nhân, may mắn có thể bảo mệnh. Tề Hầu mời hai vị sư phó dự tiệc, hai vị sư phó không thể không đi."
Thiệu Hốt vừa nghe, phi thường không vui, nói:
"Muốn đi nhị ca cứ đi, dù sao ta cũng không đi. Ta một ngày là thần của Công tử, cả đời là thần của Công tử. Muốn ta cùng Tề Hầu giả Nhan phụ Thế. Ta thà rằng ở trước mặt mọi người tự vận!"
Ngô Củ vừa nghe lập tức giữ chặt tay Thiệu Hốt, trong lòng "thình thịch" mãnh liệt.
"Thiệu sư phó, trăm triệu không thể!"
Quản Di Ngô cũng hoảng sợ. Tam sư đệ bản tính ra sao hắn rất tỏ, cũng không hay nói lời vui đùa, dọa Quản Di Ngô một thân mồ hôi lạnh.
"Tam đệ, thong thả nghe Công tử nói xong!"
Ngô Củ lôi kéo Thiệu Hốt, không cho hắn rút kiếm, nói:
"Thiệu sư phó trung tâm trong lòng Củ minh bạch. Nhưng đáng tiếc Thiệu sư phó theo sai chủ, áp sai bảo. Hiện giờ Củ trở thành tù nhân, liên luỵ nhị vị sư phó, sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy nhị vị sư phó xảy ra chuyện. Mặc kệ nhị vị sư phó là vì Củ cũng được, hoặc là vì nghiệp lớn Tề quốc cũng thế, khẩn cầu nhị vị sư phó nhẫn nhịn."
Thiệu Hốt nhìn chằm chằm tay Ngô Củ lôi kéo tay mình. Ánh mắt chớp động một chút, hắn không nói gì, chỉ là đem đầu nghiêng qua một bên, tựa hồ như không nghe. Trong lòng Thiệu Hốt cách làm của Tề Hầu là nhục nhã lòng trung thành của hắn.
Ngô Củ thấy Thiệu Hốt vẫn cứ lãnh ngạnh, hạ quyết tâm, lập tức kéo vạt áo, liền cong gối quỳ xuống.
"Củ cầu nhị vị sư phó."
Thiệu Hốt hoảng sợ, thân thể chấn động. Quản Di Ngô cũng sợ tới mức không chịu được. Hai người vội vàng đi đem Ngô Củ giữ lại, không cho quỳ xuống.
Thiệu Hốt vội vàng nói:
"Công tử làm gì vậy! Đây là muốn ép Thiệu Hốt chết sao!"
Quản Di Ngô vội vàng nói:
"Tam đệ, Công tử nói đúng. Hiện giờ bảo trọng thân thể, lưu một mạng mới có thể báo đại ân của Công tử, vạn lần không thể lỗ mãng!"
Thiệu Hốt nhìn Ngô Củ, sắc mặt lập tức liền mềm mại xuống, nói:
"Công tử mời mau đứng dậy, Thiệu Hốt nghe theo ngài là được."
Hắn nói, nhưng tựa hồ không cam lòng. Thở dài một hơi, hắn nâng Ngô Củ lên, liền quay đầu rời khỏi phòng bếp.
Quản Di Ngô nhìn Thiệu Hốt đi ra ngoài, nhẹ nhàng thở ra, dìu Ngô Củ, nói:
"Vẫn là Công tử có biện pháp. Thiệu Hốt rất cứng đầu, ta cùng đại ca khuyên hắn rất lâu, nói cũng không tác động được."
Ngô Củ cũng nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Còn làm phiền Quản sư phó chiếu cố Thiệu sư phó nhiều hơn."
Quản Di Ngô nói:
"Đây là tất nhiên, thỉnh Công tử yên tâm."
Ngô Củ cùng Quản Di Ngô dặn dò nhau mấy câu, Quản Di Ngô liền vội vàng rời đi.
Hắn ra khỏi phòng, quả nhiên thấy Thiệu Hốt đứng ở bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng, một bộ rầu rĩ không vui.
Quản Di Ngô đi qua, cùng Thiệu Hốt sóng vai trở về. Đột nhiên mở miệng, giọng rất thấp, cũng không giống đột nhiên mở miệng, phảng phất như đắn đo rất nhiều, Quản Di Ngô sâu kín nói:
"Tam đệ, bất luận ngươi đối với Công tử có loại tâm tư gì, đều từ bỏ đi, chớ nên để người khác nhìn ra. Thân là bề tôi, chỉ lo trung quân, đưa tới cho Công tử phiền phức không cần thiết sẽ bị lên án."
Thiệu Hốt ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua Quản Di Ngô. Quản Di Ngô híp mắt, trong mắt đều là đúng rồi.
Thiệu Hốt vội vàng lại cúi đầu, nhìn đôi ủng màu trắng, thấp giọng nói:
"Thiệu Hốt đã biết."
Trong tẩm điện.
Tề Hầu một thân triều bào màu đen, khoanh tay đứng ở phía trên đại điện.
Ở trong tẩm điện Tề Hầu, có một cái bản đồ khắc bằng gỗ treo ở trên tường. Đây là Tề Hầu sau khi hồi cung cố ý cho người làm treo lên.
Nghe nói bản đồ là Tề Hầu tự thân vẽ ra.
Năm đó Chư Nhi đăng cơ, cùng Văn Khương dâm loạn. Bào Thúc Nha cùng Quản Di Ngô thương lượng, chuẩn bị hộ tống Công tử Tiểu Bạch cùng Công tử Củ đi khỏi Tề quốc tị nạn.
Từ khi đó, Tiểu Bạch không phải Công tử, chỉ là một người bình thường không có thế lực mà thôi. Bọn họ một đường đào vong, đầu tiên là đi vào Đàm quốc. Ở Đàm quốc hắn cũng không có được thu nhận, ngược lại thu được chế nhạo cùng lạnh nhạt, cuối cùng bị Quốc quân Đàm quốc đuổi ra khỏi thành. Sỉ nhục đó hắn nhất nhất ghi tạc trong lòng.
Về sau, Bào Thúc Nha lại mang theo hắn đến vài quốc gia khác. Mỗi lần qua một vùng đất, hắn liền sẽ kỹ càng tỉ mỉ vẽ lại bản đồ. Những bức bản đồ có độ chuẩn xác phi thường kinh người.
Tề Hầu vẫn luôn lưu trữ những bức bản đồ đó. Rốt cuộc có một ngày, hắn về tới Tề cung, đem này những bản đồ đó chế thành một bản đồ bằng gỗ treo ở trong tẩm điện.
Tề Hầu khoanh tay đứng, triều bào màu đen càng khiến dáng người hắn cao lớn đĩnh bạt, có một loại khí chất kiêu hùng không ai bì nổi.
Tề Hầu nhìn bản đồ, liền nghe được có người mở cửa điện đi vào, âm thanh thực nhẹ. Người nọ đi vào, quỳ trên mặt đất.
"Quân Thượng."
Tề Hầu cũng không có quay đầu lại, tựa hồ biết là ai đang quỳ gối nơi đó. Ánh mắt hắn vẫn cứ nhìn chăm chú vào bản đồ. Híp mắt, giọng hơi có chút khàn khàn, nặng nề nói:
"Công tử Củ...... thế nào?"
Người nọ quỳ, không có ngẩng đầu, trong đại điện không đốt đèn, tối tăm một mảnh, bóng tối che khuất khuôn mặt người nọ, thấy không rõ.
Liền nghe người nọ nói:
"Hồi bẩm Quân Thượng, Công tử Củ đã gia nhập thiện phòng. Hôm nay sáng sớm, Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt đã đến tìm Công tử Củ."
Tề Hầu cười một tiếng. Tiếng cười có chút khàn khàn. Hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt Tề Hầu từ trong bóng tối hơi chút lộ ra, một đôi mắt hẹp dài nheo lại, bên trong tràn ngập ý cười, nói:
"Đã biết, ngươi trở về âm thầm theo dõi, chớ để người khác nhìn ra manh mối, cẩn thận để ý...... nhị ca của Cô."
Người nọ lập tức nói:
"Dạ, tiểu thần cáo lui."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất