Chương 4: Biên cương tiểu thành 4
HAMIstore.
=*=*=*=*=
Chỉ thấy 5-6 tên Man tộc đang đuổi giết một người hướng về phía tửu lâu, mà người bị đuổi giết kia đúng là nam tây trang từng giúp đỡ Hạ Thụy Trạch.
Lúc này áo vest của anh đã sớm không thấy đâu, trên sơ mi trắng nhuộm đỏ máu tươi, trong tay cầm theo thanh đại đao cũng dính đầy máu, tuy bị truy đuổi nhưng dáng vẻ không có chút hoảng loạn nào.
Hạ Thụy Trạch lập tức giơ nỏ tiễn lên nhắm vào đám Man tộc, vạn nhất thấy tình huống không ổn có thể giúp đỡ một phen.
Đáng tiếc bọn họ đều di chuyển rất nhanh, Hạ Thụy Trạch ngắm bắn có chút khó khăn.
Rất nhanh nam tây trang đã chạy đến tòa sân viện nằm ở phía Tây tửu lâu kia, thân mình vừa chuyển liền tiến thẳng vào sân.
Sau đó chỉ thấy anh bình tĩnh xoay người đứng thẳng, không tiếp tục chạy trốn mà ung dung trờ đợi truy binh đuổi đến, một chút cũng không nhìn thấy dáng vẻ chật vật trước đó, ngược lại giống như đã sớm có chuẩn bị.
Nháy mắt, trong đầu Hạ Thụy Trạch đột nhiên toát ra một suy đoán khủng bố, cậu dường như đã biết đống thi thể Man tộc trong sân là có chuyện gì rồi....
Cậu chỉ vừa hoàn thành nhiệm vụ giết chết ba tên Man tộc, mà vị đại lão bưu hãn dưới kia sẽ không phải đã sớm làm xong?
Sau khi ý thức được thực lực cường đại của đối phương, rất có thể anh đang cố ý "câu" những tên Man tộc kia, trong lòng Hạ Thụy Trạch không khỏi dâng lên vô vàn kính nể, thật không hổ là đại lão vừa phản ứng nhanh lẹ vừa có thể thuận tay giúp cậu một phen, tiếp theo có thể nhìn thấy đại lão phát uy đi?
Đại lão quả nhiên không phụ sự mong đợi của Hạ Thụy Trạch, khác với người chỉ biết cầm đại đao chém lung tung như Hạ Thụy Trạch, nam tây trang hẳn từng rèn luyện qua, vô luận là công kích hay né đòn đều vô cùng chuyên nghiệp.
Hơn nữa anh rất giỏi lợi dụng địa hình trong sân, tận lực tránh cho bản thân bị vây công, vì vậy tuy không chiếm ưu thế về hình thể nhưng chiến đấu cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Chỉ là đồng thời bị năm tên Man tộc công kích, qua thời gian dài áp lực của nam tây trang khẳng định không nhỏ.
Hạ Thụy Trạch nhớ ra chính mình không thể trực tiếp xử lý Man tộc bằng một mũi tên, chi bằng giúp nam tây trang một phen, cũng coi như một cái nhân tình.
Nghĩ vậy Hạ Thụy Trạch lập tức nhắm ngay vào một tên Man tộc đang tạm thời đứng ngoài vòng chiến đấu, bóp cò.
"Vèo" một tiếng, mũi tên thẳng tắp bay vào giữa bụng Man tộc, máu tươi lập tức trào ra.
Man tộc nhanh chóng nhận ra có người mai phục, mà nam tây trang cũng ý thức được có người đang giúp mình, động tác lập tức càng thêm linh hoạt tàn nhẫn, thừa dịp Man tộc cả kinh, một đao chém đứt chân một tên, nhanh chóng đá hắn qua một bên, hô lên: "Bắn hắn!"
Hạ Thụy Trạch quả quyết nghe theo sự chỉ huy của đại lão, bắn chuẩn mũi tên vào kẻ đã mất đi khả năng hành động kia, hai người hợp lực nhanh chóng giải quyết xong một tên Man tộc.
Cổ tay Hạ Thụy Trạch truyền đến rung động nhỏ, nhắc nhở cậu chiến tích lần này đã được tính lên đầu mình.
Hạ Thụy Trạch cũng không muốn đoạt đầu người với nam tây trang, kế tiếp chỉ tập trung nhắm vào những tên Man tộc khác, nam tây trang thật ra không thèm để ý, sau đó lại tạo cơ hội cho Hạ Thụy Trạch bắn chết thêm một tên Man tộc khác, giúp Hạ Thụy Trạch thu thêm một chiến tích.
Cuối cùng, năm tên Man tộc bị hai người hợp lực xử lý xong.
Nam tây trang thả lỏng người mệt mỏi dựa vào đại thụ trong sân nghỉ ngơi, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thụy Trạch ẩn nấp.
Hạ Thụy Trạch cũng không có ý trốn tránh, ló mặt phất tay chào hỏi đối phương.
Hai người bọn họ không thể hiểu thấu đột nhiên xuất hiện trong thế giới này, cũng có thể xem như anh em đồng cảnh ngộ, nhìn từ tuyên bố của nhiệm vụ, giữa bọn họ không hề có mâu thuẫn lợi ích nào, không thuộc về trạng thái đối địch, hợp tác là hoàn toàn có khả năng.
Nam tây trang nhìn thấy người hỗ trợ thế nhưng lại là Hạ Thụy Trạch, không khỏi lộ ra vẻ mặt tươi cười kinh hỷ, giơ ngón cái về phía cậu biểu thị tán thưởng.
Cái này làm cho Hạ Thụy Trạch vô cùng ngượng ngùng, rõ ràng đối phương mới là dũng sĩ dám một mình cận chiến với năm tên Man tộc, cậu chỉ trốn ở phía xa bắn lén, cơ bản không có chút nguy hiểm nào, còn thu hoạch được hai chiến tích, thật là có chút hổ thẹn, liền vội vàng giơ lên ngón cái tỏ vẻ kính nể.
Nghĩ đến đây Hạ Thụy Trạch mới nhớ tới đồng hồ trên tay, nhanh chóng cúi xuống xem thử, trên mặt đồng hồ quả nhiên xuất hiện hai lần nhắc nhở mới:
[ Giết chết một binh sĩ Man tộc phổ thông, lực lượng +0,1 ]
[ Giết chết một binh sĩ Man tộc phổ thông, lực lượng +0,1 ]
Ngoại trừ cái này, còn có thêm một nhắc nhở đặc thù:
[ Mở ra bảo rưởng bạch thiết: nhận được bảo thạch bạch sắc ]
Bảo thạch bạch sắc đặt trong giao diện vũ khí, được giới thiệu là:
[ Bảo Thạch Bạch Sắc: Tiêu hao phẩm dùng một lần, có thể lâm thời đem vũ khí phẩm cấp bạch sắc tăng lên một cấp nhỏ, thời hạn một tiếng ]
Hạ Thụy Trạch một tay thưởng thức bảo thạch bạch sắc, một tay nâng lên nỏ tiễn, quả nhiên phát hiện phía trước nỏ tiễn có một vị trí có thể khảm bảo thạch vào, cậu lập tức hiểu ra tác dụng của viên bảo thạch này.
So sánh ra, sự xuất hiện của bảo rương này mới càng thêm khó hiểu.
Hạ Thụy Trạch thăm dò nhìn về hướng tiểu viện, phát hiện trên người một trong hai tên Man tộc mình vừa giải quyết đang trôi lơ lửng một rương gỗ màu nâu, ngược lại rương sắt màu trắng xuất hiện trên người tên Man tộc cậu giết chết trước khi nam tây trang đến đã sớm không thấy đâu.
Thì ra không cần phải chạm vào bảo rương, qua một thời gian nó sẽ tự động xuất hiện trong không gian của cậu?
Thế này đúng là thuận tiện.
Nhưng trong lòng Hạ Thụy Trạch cũng trào ra nghi hoặc, cậu nhìn về phía năm tên Man tộc mới chết, chỉ có một tên trên người xuất hiện bảo rương bằng gỗ.
Không biết là thật sự chỉ có một cái, hay là bảo rương xuất hiện trên người những tên Man tộc do nam tây trang giết chết, cậu sẽ không thể nhìn thấy?
Trong lòng Hạ Thụy Trạch kỳ thật nghiêng về suy đoán đầu tiên hơn, bởi vì khi chơi game vận khí của cậu phi thường may mắn, khả năng xuất hiện bảo rương cao hơn những người chơi khác nhiều.
Hơn nữa còn không phải chỉ trong một trò, mà tất cả game cậu chơi đều như vậy, qua thời gian dài bản thân liền mất đi hứng thú đối với những trò chơi thiên về vận khí.
Mạc danh kỳ diệu tiến vào thế giới này, cho dù là tuyên bố nhiệm vụ, số liệu cá nhân hay là giả thiết về bảo rương vân vân, đều vô cùng giống thiết lập trong game, trong lòng Hạ Thụy Trạch không khỏi mong đợi, thể chất âu hoàng của cậu có thể kéo dài một chút là tốt rồi.
Sự xuất hiện của bảo rương còn cần tiếp tục quan sát, Hạ Thụy Trạch càng để ý đến hai nhắc nhở kia, xem ra sau khi nhiệm vụ hoàn thành, giết chết Man tộc thực lực vẫn sẽ tăng lên, chỉ là không biết giới hạn cao nhất là bao nhiêu.
Nếu trong khoảng thời gian ngắn không chạm tới giới hạn cao nhất, có khả năng vị trí của thợ săn cùng con mồi phải đổi lại rồi!
Về điểm này thì nam tây trang sau khi nghỉ ngơi đã bắt đầu kéo thi thể của Man tộc ném vào hậu viện hẳn đã sớm nhìn ra.
Tính sơ qua, số lượng Man tộc nam tây trang xử lý phải gấp 2-3 lần Hạ Thụy Trạch, nếu tất cả đều có thể chuyển hóa thành thực lưc, vậy chẳng trách người này có thể giáp mặt đối chiến với tận 5 tên.
Nam tây trang giấu thi thể đám Man tộc vào trong hậu viện, ngay cả tên trên người xuất hiện bảo rương cũng bị kéo vào, toàn bộ quá trình không có chút dị thường, tựa hồ căn bản không nhìn thấy bảo rương lơ lửng phía trên.
Thấy vậy Hạ Thụy Trạch sờ sờ mũi, thu lại ý tưởng muốn đối phương sờ vào bảo rương, đợi nó tự động xuất hiện trong không gian của cậu vậy.
Sau khi thu thập xong hiện trường, nam tây trang đứng trong sân bắt đầu khua tay múa chân làm mấy thủ thế với Hạ Thụy Trạch, tựa hồ muốn cùng cậu giao lưu một chút.
=*=*=*=*=
Chỉ thấy 5-6 tên Man tộc đang đuổi giết một người hướng về phía tửu lâu, mà người bị đuổi giết kia đúng là nam tây trang từng giúp đỡ Hạ Thụy Trạch.
Lúc này áo vest của anh đã sớm không thấy đâu, trên sơ mi trắng nhuộm đỏ máu tươi, trong tay cầm theo thanh đại đao cũng dính đầy máu, tuy bị truy đuổi nhưng dáng vẻ không có chút hoảng loạn nào.
Hạ Thụy Trạch lập tức giơ nỏ tiễn lên nhắm vào đám Man tộc, vạn nhất thấy tình huống không ổn có thể giúp đỡ một phen.
Đáng tiếc bọn họ đều di chuyển rất nhanh, Hạ Thụy Trạch ngắm bắn có chút khó khăn.
Rất nhanh nam tây trang đã chạy đến tòa sân viện nằm ở phía Tây tửu lâu kia, thân mình vừa chuyển liền tiến thẳng vào sân.
Sau đó chỉ thấy anh bình tĩnh xoay người đứng thẳng, không tiếp tục chạy trốn mà ung dung trờ đợi truy binh đuổi đến, một chút cũng không nhìn thấy dáng vẻ chật vật trước đó, ngược lại giống như đã sớm có chuẩn bị.
Nháy mắt, trong đầu Hạ Thụy Trạch đột nhiên toát ra một suy đoán khủng bố, cậu dường như đã biết đống thi thể Man tộc trong sân là có chuyện gì rồi....
Cậu chỉ vừa hoàn thành nhiệm vụ giết chết ba tên Man tộc, mà vị đại lão bưu hãn dưới kia sẽ không phải đã sớm làm xong?
Sau khi ý thức được thực lực cường đại của đối phương, rất có thể anh đang cố ý "câu" những tên Man tộc kia, trong lòng Hạ Thụy Trạch không khỏi dâng lên vô vàn kính nể, thật không hổ là đại lão vừa phản ứng nhanh lẹ vừa có thể thuận tay giúp cậu một phen, tiếp theo có thể nhìn thấy đại lão phát uy đi?
Đại lão quả nhiên không phụ sự mong đợi của Hạ Thụy Trạch, khác với người chỉ biết cầm đại đao chém lung tung như Hạ Thụy Trạch, nam tây trang hẳn từng rèn luyện qua, vô luận là công kích hay né đòn đều vô cùng chuyên nghiệp.
Hơn nữa anh rất giỏi lợi dụng địa hình trong sân, tận lực tránh cho bản thân bị vây công, vì vậy tuy không chiếm ưu thế về hình thể nhưng chiến đấu cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Chỉ là đồng thời bị năm tên Man tộc công kích, qua thời gian dài áp lực của nam tây trang khẳng định không nhỏ.
Hạ Thụy Trạch nhớ ra chính mình không thể trực tiếp xử lý Man tộc bằng một mũi tên, chi bằng giúp nam tây trang một phen, cũng coi như một cái nhân tình.
Nghĩ vậy Hạ Thụy Trạch lập tức nhắm ngay vào một tên Man tộc đang tạm thời đứng ngoài vòng chiến đấu, bóp cò.
"Vèo" một tiếng, mũi tên thẳng tắp bay vào giữa bụng Man tộc, máu tươi lập tức trào ra.
Man tộc nhanh chóng nhận ra có người mai phục, mà nam tây trang cũng ý thức được có người đang giúp mình, động tác lập tức càng thêm linh hoạt tàn nhẫn, thừa dịp Man tộc cả kinh, một đao chém đứt chân một tên, nhanh chóng đá hắn qua một bên, hô lên: "Bắn hắn!"
Hạ Thụy Trạch quả quyết nghe theo sự chỉ huy của đại lão, bắn chuẩn mũi tên vào kẻ đã mất đi khả năng hành động kia, hai người hợp lực nhanh chóng giải quyết xong một tên Man tộc.
Cổ tay Hạ Thụy Trạch truyền đến rung động nhỏ, nhắc nhở cậu chiến tích lần này đã được tính lên đầu mình.
Hạ Thụy Trạch cũng không muốn đoạt đầu người với nam tây trang, kế tiếp chỉ tập trung nhắm vào những tên Man tộc khác, nam tây trang thật ra không thèm để ý, sau đó lại tạo cơ hội cho Hạ Thụy Trạch bắn chết thêm một tên Man tộc khác, giúp Hạ Thụy Trạch thu thêm một chiến tích.
Cuối cùng, năm tên Man tộc bị hai người hợp lực xử lý xong.
Nam tây trang thả lỏng người mệt mỏi dựa vào đại thụ trong sân nghỉ ngơi, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thụy Trạch ẩn nấp.
Hạ Thụy Trạch cũng không có ý trốn tránh, ló mặt phất tay chào hỏi đối phương.
Hai người bọn họ không thể hiểu thấu đột nhiên xuất hiện trong thế giới này, cũng có thể xem như anh em đồng cảnh ngộ, nhìn từ tuyên bố của nhiệm vụ, giữa bọn họ không hề có mâu thuẫn lợi ích nào, không thuộc về trạng thái đối địch, hợp tác là hoàn toàn có khả năng.
Nam tây trang nhìn thấy người hỗ trợ thế nhưng lại là Hạ Thụy Trạch, không khỏi lộ ra vẻ mặt tươi cười kinh hỷ, giơ ngón cái về phía cậu biểu thị tán thưởng.
Cái này làm cho Hạ Thụy Trạch vô cùng ngượng ngùng, rõ ràng đối phương mới là dũng sĩ dám một mình cận chiến với năm tên Man tộc, cậu chỉ trốn ở phía xa bắn lén, cơ bản không có chút nguy hiểm nào, còn thu hoạch được hai chiến tích, thật là có chút hổ thẹn, liền vội vàng giơ lên ngón cái tỏ vẻ kính nể.
Nghĩ đến đây Hạ Thụy Trạch mới nhớ tới đồng hồ trên tay, nhanh chóng cúi xuống xem thử, trên mặt đồng hồ quả nhiên xuất hiện hai lần nhắc nhở mới:
[ Giết chết một binh sĩ Man tộc phổ thông, lực lượng +0,1 ]
[ Giết chết một binh sĩ Man tộc phổ thông, lực lượng +0,1 ]
Ngoại trừ cái này, còn có thêm một nhắc nhở đặc thù:
[ Mở ra bảo rưởng bạch thiết: nhận được bảo thạch bạch sắc ]
Bảo thạch bạch sắc đặt trong giao diện vũ khí, được giới thiệu là:
[ Bảo Thạch Bạch Sắc: Tiêu hao phẩm dùng một lần, có thể lâm thời đem vũ khí phẩm cấp bạch sắc tăng lên một cấp nhỏ, thời hạn một tiếng ]
Hạ Thụy Trạch một tay thưởng thức bảo thạch bạch sắc, một tay nâng lên nỏ tiễn, quả nhiên phát hiện phía trước nỏ tiễn có một vị trí có thể khảm bảo thạch vào, cậu lập tức hiểu ra tác dụng của viên bảo thạch này.
So sánh ra, sự xuất hiện của bảo rương này mới càng thêm khó hiểu.
Hạ Thụy Trạch thăm dò nhìn về hướng tiểu viện, phát hiện trên người một trong hai tên Man tộc mình vừa giải quyết đang trôi lơ lửng một rương gỗ màu nâu, ngược lại rương sắt màu trắng xuất hiện trên người tên Man tộc cậu giết chết trước khi nam tây trang đến đã sớm không thấy đâu.
Thì ra không cần phải chạm vào bảo rương, qua một thời gian nó sẽ tự động xuất hiện trong không gian của cậu?
Thế này đúng là thuận tiện.
Nhưng trong lòng Hạ Thụy Trạch cũng trào ra nghi hoặc, cậu nhìn về phía năm tên Man tộc mới chết, chỉ có một tên trên người xuất hiện bảo rương bằng gỗ.
Không biết là thật sự chỉ có một cái, hay là bảo rương xuất hiện trên người những tên Man tộc do nam tây trang giết chết, cậu sẽ không thể nhìn thấy?
Trong lòng Hạ Thụy Trạch kỳ thật nghiêng về suy đoán đầu tiên hơn, bởi vì khi chơi game vận khí của cậu phi thường may mắn, khả năng xuất hiện bảo rương cao hơn những người chơi khác nhiều.
Hơn nữa còn không phải chỉ trong một trò, mà tất cả game cậu chơi đều như vậy, qua thời gian dài bản thân liền mất đi hứng thú đối với những trò chơi thiên về vận khí.
Mạc danh kỳ diệu tiến vào thế giới này, cho dù là tuyên bố nhiệm vụ, số liệu cá nhân hay là giả thiết về bảo rương vân vân, đều vô cùng giống thiết lập trong game, trong lòng Hạ Thụy Trạch không khỏi mong đợi, thể chất âu hoàng của cậu có thể kéo dài một chút là tốt rồi.
Sự xuất hiện của bảo rương còn cần tiếp tục quan sát, Hạ Thụy Trạch càng để ý đến hai nhắc nhở kia, xem ra sau khi nhiệm vụ hoàn thành, giết chết Man tộc thực lực vẫn sẽ tăng lên, chỉ là không biết giới hạn cao nhất là bao nhiêu.
Nếu trong khoảng thời gian ngắn không chạm tới giới hạn cao nhất, có khả năng vị trí của thợ săn cùng con mồi phải đổi lại rồi!
Về điểm này thì nam tây trang sau khi nghỉ ngơi đã bắt đầu kéo thi thể của Man tộc ném vào hậu viện hẳn đã sớm nhìn ra.
Tính sơ qua, số lượng Man tộc nam tây trang xử lý phải gấp 2-3 lần Hạ Thụy Trạch, nếu tất cả đều có thể chuyển hóa thành thực lưc, vậy chẳng trách người này có thể giáp mặt đối chiến với tận 5 tên.
Nam tây trang giấu thi thể đám Man tộc vào trong hậu viện, ngay cả tên trên người xuất hiện bảo rương cũng bị kéo vào, toàn bộ quá trình không có chút dị thường, tựa hồ căn bản không nhìn thấy bảo rương lơ lửng phía trên.
Thấy vậy Hạ Thụy Trạch sờ sờ mũi, thu lại ý tưởng muốn đối phương sờ vào bảo rương, đợi nó tự động xuất hiện trong không gian của cậu vậy.
Sau khi thu thập xong hiện trường, nam tây trang đứng trong sân bắt đầu khua tay múa chân làm mấy thủ thế với Hạ Thụy Trạch, tựa hồ muốn cùng cậu giao lưu một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất