[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách

Chương 14: Lão Kha đến rồi

Trước Sau
Nhìn thấy lời mời kết bạn của Sài Cương, Tô Mạch vô thức muốn từ chối. Có điều, sau khi nghĩ tới điều gì, cậu lại đồng ý.

Vừa nhấn đồng ý xong, Sài Cương lập tức gọi video qua, Tô Mạch vốn còn câu hỏi muốn anh ta, dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Ngay sau khi ấn mở video, bên tai đã vang lên tiếng ồn ào — cái tên này, vậy mà lại chạy đến sân chơi.

“A a a! Anh Tô, anh đồng ý thật á!”

Giọng nói của Sài Cương lộ vẻ kinh ngạc lại mừng rỡ hiển nhiên cực kỳ ngoài ý muốn với việc Tô Mạch xác nhận lời mời kết bạn của anh ta.

Tối hôm qua, Sài Cương vừa thoát khỏi kịch bản đã lập tức kiểm tra phần thưởng, phần thưởng hậu hĩnh bất ngờ, anh ta vui mừng không thôi, không chờ được nữa kết bạn liền với Tô Mạch. Kết quả chờ thêm một đêm rồi mà bên phía Tô Mạch vẫn bặt vô âm tín, Sài Cương thất vọng gần chết rồi.

“Tìm nơi nào an tĩnh một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Tô Mạch cau mày.

“À được, không thành vấn đề!”

Sau một hồi lật đật tìm được một chỗ coi như an tĩnh trong sân chơi, Sài Cương vừa thở hồng hộc vừa nói: “Anh Tô có gì muốn hỏi, em đây chắc chắn biết gì nói nấy!”

“… Kịch bản diễn sinh có liên quan đến thế giới hiện thực không?” Đây là nghi vấn một mực xoay quanh tâm trí Tô Mạch sau khi rời khỏi《 Nhà cổ hoang dã 》.

Nhất là hai vật phẩm không thể giao dịch trong túi đồ là ‘oán hận của người chị’ và ‘lá thư của Hạ Vạn Lý’ càng khiến Tô Mạch cảm thấy《 Nhà cổ hoang dã 》không đơn giản.

“Ờm… cái này… cũng không liên quan mà?” Sài Cương gãi đầu, không chắc chắn lắm.

Nói cho cùng, anh ta chẳng qua cũng mới hoàn thành kịch bản lần thứ ba mà thôi, lại thêm bộ dáng cà lơ phất phơ ấy, trông cũng không giống với người “suy nghĩ sâu sắc”.

Nếu Sài Cương đã không biết, vậy cũng không cần tiết tiếp tục trò chuyện. Nghĩ vậy, Tô Mạch vừa định tắt video chat, Sài Cương lại ra vẻ thần bí: “Anh Tô, may mà lần này có anh, tôi kiếm bộn tiền rồi!”

“Hửm?”

“Đồng! Tôi lấy được rank đồng!”

Đánh giá hai lần nhiệm vụ trước của Sài Cương đều là Sắt, đương nhiên đây cũng là trạng thái bình thường của người chơi dự bị, Sài Cương rất rõ ràng, mà lần này lại có thể lấy được xếp hạng đồng, há có thể không phấn khởi?

Mộng cảnh Thiên Đường rất để ý đến xếp hạng đánh giá kịch bản của người chơi; đánh giá càng cao, phần thưởng càng hậu hĩnh, thậm chí cũng được APP coi trọng hơn. Nhất là trong khi tiến hành kịch bản mà người chơi dự bị có thể lấy được đánh giá từ hạng Sắt trở lên thì vạch xuất phát của bọn họ sau khi chuyển thành người chơi chính thức sẽ cao hơn người bình thường rất nhiều.

Như Tô Mạch chẳng hạn, lần đầu tiên làm nhiệm vụ trong kịch bản đã được xếp hạng vàng, mức đánh giá khủng bố như thế cũng hiếm như lá mùa thu trong tất cả người chơi trên toàn thế giới.

Đối với Tô Mạch mà nói, trừ những phần thưởng nên có ra thì Mộng cảnh Thiên Đường còn tặng thêm cho cậu một thanh Bản mệnh thí hồn, mặc dù không biết nó lợi hại cỡ nào nhưng Tô Mạch vẫn cảm thấy nó rất quan trọng.

Bản mệnh thí hồn không chỉ là trang bị đo ni đóng giày cho người chơi mà còn là trang bị có thể thăng cấp duy nhất trong Mộng cảnh Thiên Đường. Đừng nhìn vào vẻ ngoài của Cửu U bây giờ, đó là vì tiềm lực chưa được khai thác, đợi sau này thăng cấp rồi, nó chắc chắn có thể trở thành vũ khí khủng bố khiến người người e ngại.

Tô Mạch chẳng qua là tay mơ mới vào trò chơi, cậu cũng chẳng rõ mình đã lấy được đồ tốt lớn cỡ nào. Đương nhiên, dù biết rồi thì cũng chưa chắc cậu sẽ vui vẻ hơn phần nào — trở thành ‘đối tượng quan tâm trọng điểm’ của hệ thống cũng không phải chuyện gì tốt lạnh.

Sài Cương cảm khái một hồi lâu mới nhớ đến mục đích của mình, thế là vội vàng hỏi: “Đến tôi mà cũng được hạng đồng thì chắc là anh Tô phải cao hơn nhỉ? Chia sẻ chút đi, có phải hạng Bạc không?”

Trong ấn tượng của Sài Cương, đánh giá hạng Bạc đã là tồn tại xa ngoài tầm với. Bởi vậy, khi Tô Mạch bình tĩnh nói ra chữ “Vàng”, chỉ nghe bộp một tiếng, màn hình tối thui…

Tô Mạch chẳng quan tâm bên phía Sài Cương đã xảy ra ‘tình huống đột xuất’ gì, thấy Tô Mạch đen thui, cậu thẳng thừng tắt video chat.

Nhưng vừa cúp máy, cậu đã nhanh chóng nhận được bão tin nhắn của Sài Cương. Tô Mạch nào để ý đến anh ta, ngay tức khắc kéo người vào ‘danh sách chặn’, thế giới lại trở về yên tĩnh.

Lúc này, APP điện thoại lại nhảy ra thông báo đẩy: Sinh viên nữ của trường cao đẳng tỉnh Chiết Giang không may rơi xuống hồ tử vong lúc nửa đêm.

Sinh viên nữ này, chính là Lữ Lan Lan!



“Cho nên, sau khi chết trong trò chơi thì hệ thống sẽ ngụy trang thành sự cố ngoài ý muốn ở thế giới thực?”

Mỗi một chi tiết đều chứng minh rõ ràng lực lượng lớn lao của Mộng cảnh Thiên Đường, lòng Tô Mạch nói không gợn sóng là giả. Chẳng qua, những gợn sóng nhỏ lăn tăn thế này vẫn chưa đủ làm cậu phải biến sắc…

Mãi đến khi dạ dày kêu lên kháng nghị, Tô Mạch mới ý thức được đã qua 12 giờ rồi. Người là sắt, cơm là thép, Tô Mạch lập tức rời khỏi nhà trọ đi đến nhà ăn ở khu 10.

Khu 10 là khu ‘bệnh nặng’ trong ‘viện’, số lượng bệnh nhân có hạn. Lúc Tô Mạch đến nhà ăn, bên trong chỉ có mười mấy người. Mặc dù không nhiều người, nhưng kẻ nào cũng là nhân vật tàn nhẫn bên ngoài — nơi đây cũng không phải bệnh viện tâm thần bình thường, nói đúng ra, nó còn nguy hiểm hơn cả ngục giam ‘bảo mật tối đa’.

Bệnh nhân tâm thần bị giam giữ ở đây gần như không ai bình thường, thậm chí còn tồn tại một vài ‘dị nhân’.

Nhưng mà, ngay lúc Tô Mạch xuất hiện ở nhà ăn, khắp nơi bỗng nhiên lạnh lẽo trong nháy mắt.

Không ai dám nói chuyện, thậm chí không ai dám thở mạnh, ngoại trừ…

“Vô lượng Thiên Tôn, thí chủ cầm chắc nó rồi cầu nguyện hằng đêm, Chúa Thượng nhân từ sẽ khoan thứ cho tội lỗi của thí chủ.”

“Hu hu… Cảm tạ lão Kha, cảm tạ lão Kha.”

Cuộc đối thoại quái gở như vậy cực kỳ đột ngột trong nhà ăn yên tĩnh.

Tô Mạch ‘tiếng xấu’ vang xa, người mà lúc này còn có thể trò chuyện vui vẻ, thậm chí không quá đặt cậu vào mắt chẳng được mấy ai, chỉ có…

Ở góc nào đó của nhà ăn, một người đàn bà trung niên cầm một chuỗi tràng hạt trong tay, khom lưng cúi đầu đội ơn người đối diện, sau đó khóc lóc nỉ non lướt qua Tô Mạch chạy như điên ra ngoài.

Người đưa tràng hạt cho bà ta cũng rất kỳ quái. Rõ ràng trong miệng gọi ‘Vô lượng Thiên Tôn’, trên người lại mặc áo giáo sĩ của Cơ Đốc giáo, càng lạ hơn nữa là người đó còn cầm một chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương trong tay — người nọ đã hơn bốn mươi, thoạt nhìn trông giống trưởng lão hiền lành phúc hậu, người ta gọi là lão Kha.

Lão Kha, không ai biết tên thật của lão, mọi người đều tôn kính gọi lão là lão Kha. Có điều, lão còn có một bí danh riêng: Cổ lỗ sĩ.

Trong viện có cả đám bệnh tâm thần ở, vì cái thứ gọi là ‘ở đâu có người ở đó có giang hồ’, bệnh nhân trong ‘viện’ cũng chia ra đủ loại khác nhau, mà tên tuổi vang dội nhất trong đó chính là ‘Bốn trùm sỏ’, Tô Mạch và lão Kha chiếm hai vị trí.

Bốn trùm sỏ có đặc điểm riêng, cũng có bí danh riêng. Mặc dù cái danh ‘cổ lỗ sĩ’ của lão Kha không phải từ gì tốt đẹp nhưng đã là tên gọi cực kỳ ôn hoà trong bốn người rồi, ít nhất thì hiền lành hơn ‘máy chém’ của Tô Mạch không ít.

Sự yên tĩnh bất chợt của nhà ăn dĩ nhiên cũng thu hút sự chú ý của lão Kha, đối mặt với ánh mắt của Tô Mạch, lão vẽ một cây thánh giá trước ngực, sau đó gật đầu với cậu bằng vẻ mặt hiền lành. Đương nhiên, ẩn sau vẻ hiền lành ấy là chút xíu đề phòng nhỏ đến mức không thể nhận ra.

Tô Mạch gật đầu đáp lại, sau đó không để ý đến lão Kha, tự lấy đồ lặng lẽ ngồi ăn — quy tắc ngầm đã hình thành từ sau khi bốn người bọn họ xung đột và đấu tranh trong khoảng thời gian dài, đương nhiên Tô Mạch sẽ không phá vỡ.

Nhưng mà, vài phút sau đó, trước mặt Tô Mạch có thêm một bóng đen.

Tô Mạch buông đũa, lạnh lùng nhìn người vừa đến.

“Vô lượng Thiên Tôn, lão già cổ hủ này thấy ấn đường của cậu chuyển màu đen, hình như có hoạ sát thân… Chú Tô à, có cần lão đây giúp chú giải quyết khó khăn không?”

Ngoài miệng thì cười nói, nhưng sự đề phòng trong mắt lão Kha lại chẳng bớt được bao nhiêu — rất rõ ràng, tiếp xúc với Tô Mạch khiến lòng dạ lão Kha cũng không yên.

Không có việc gì không lên chùa cầu khấn, từ trước đến nay bốn người bọn họ nước sông không phạm nước giếng, giao lưu rất ít. Thân là lão già lừa đảo cổ lỗ sĩ giảo hoạt nhất trong bốn người, Tô Mạch cũng không tin lão già này dám mạo hiểm phá vỡ quy tắc.

Dời tầm mắt xuống, khi nhìn thấy chiếc vòng tay bằng gỗ đàn hương hồi nhỏ trong tay lão Kha, con ngươi Tô Mạch thu nhỏ lại.

“Ngồi.”

Lão Kha cũng không khách khí, cười sảng khoái ngồi xuống đối diện với Tô Mạch.

Việc lúc này đây hai người ngồi cùng một chỗ đã mang đến chấn động không nhỏ cho nhà ăn chẳng lớn bao nhiêu. Đương nhiên, tiếng xì xào bàn tán của người khác không ảnh hưởng đến hai người, ngồi xuống xong, lão Kha vuốt ve vòng tay, miệng vừa cười tủm tỉm vừa hỏi: “Chú Tô, chú thấy chuỗi tràng hạt của lão đây thế nào?”



Bản mệnh thí hồn!

Giống với Cửu U của Tô Mạch, là Bản mệnh thí hồn của lão Kha!

Bản mệnh thí hồn đại diện cho cái gì? Đại diện cho việc lão Kha không chỉ vào ‘Mộng cảnh Thiên Đường’ mà lão còn giống với cậu, chí ít đạt đến hạng vàng!

“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”

Bởi vì sự tồn tại nghịch thiên của Sở Hàn, Tô Mạch là kẻ khiến những người khác kiêng kị nhất trên danh nghĩa, nhưng bốn người bọn họ còn chờ tranh luận mới biết được ai mạnh nhất. Có điều, bốn người đều có một điểm giống nhau — sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào.

Tô Mạch như thế, lão Kha cũng thế. Vả lại người này từ trước tới giờ lấy việc bịp người làm trò mua vui, đầu óc lão ta cong queo uốn lượn, lừa đảo kiểu này, sao có thể vừa đối mặt đã ‘đối xử bộc trực thành khẩn’ với Tô Mạch?

Nếu chọn ra một trong bốn người khiến Tô Mạch không muốn liên hệ nhất, ngoài lão Kha ra thì chẳng còn ai. Bởi vậy, trông thấy lão Kha lấy tràng hạt ra, sau phút kinh ngạc thì phản ứng đầu tiên của Tô Mạch chính là: câu người vào bẫy.

Đương nhiên, không muốn giao thiệp không có nghĩa Tô Mạch sợ lão. Nếu lão Kha thật sự có can đảm đánh chủ ý lên người cậu, Tô Mạch cũng không ngại biến lão thành tử sĩ.

“Ha ha, chú đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, lão đây nhát gan, không dám trêu vào Sở biến thái.” Miệng thì nói vậy nhưng khuôn mặt lão Kha lại chẳng thấy sợ hãi bao nhiêu, thậm chí còn thấp giọng thầm thì: “Chú có thể nhận ra ‘Thánh quang’, chắc hẳn hoàn thành kịch bản rồi, cũng được xếp hạng vàng hử?”

Mộng cảnh Thiên Đường vượt xa hiểu biết thông thường, chuyện kỳ lạ cổ quái như thế dù ai nói ra cũng sẽ bị xem như bệnh thần kinh — mặc dù bọn họ đúng là như thế. Lão Kha dám móc tràng hạt ra dưới hàng trăm con mắt, lại tiết lộ tin tức cho Tô Mạch, trong lòng tất có chỗ dựa.

Mặc dù giao lưu chẳng được vài câu, Tô Mạch vẫn có thể đoán được lão già này đã đi tìm hai người khác, vả lại, xác suất hai người kia đã vào Mộng cảnh Thiên Đường cũng rất lớn.

Đối mặt với lão Kha giảo hoạt, Tô Mạch không muốn nói chuyện nhiều, lấy sự lặng im đáp lại. Thấy thế, lão Kha cũng làm lơ, tiếp tục nói: “Lão đây sở dĩ dám tìm chú dĩ nhiên nắm chắc thành công… Chỉ sợ chú còn không biết, sáng nay Mặt Quỷ biến mất rồi.”

Mặt Quỷ, một trong bốn trùm sỏ.

“Mặt Quỷ thất bại rồi?”

Tô Mạch có phần không dám tin tưởng, dù sao kịch bản đầu tiên cũng không khó, hơn nữa bốn người bọn họ không có kẻ nào là quả hồng mềm.

“Không, hắn thành công rồi!” Lão Kha tiếp tục nói: “Nhưng hắn dùng ‘tiền’ mua cơ thể miễn phí.”

‘Tiền’ trong miệng lão Kha hiển nhiên để chỉ Mộng Ảo tệ, được xưng là Mộng Ảo tệ không gì không thể.

“Đi cũng tốt, dù sao đầu óc của người kia…”

Nói được một nửa, Tô Mạch bĩu môi, không muốn tiếp tục.

Lão Kha cười rạng rỡ, sau đó lại hỏi: “Trong đó thú vị lắm, chú cũng cho rằng như vậy nhỉ? Thế thì, có hứng thú liên minh không?”

Tô Mạch nhìn lão Kha bằng ánh mắt kỳ dị, giống như đang nói ‘Ông đùa tôi đấy à?’.

Theo lý mà nói, với trí thông minh của mình thì không có lý nào lại không đoán được giữa bốn người bọn họ vốn không tồn tại tín nhiệm. Vốn đã như vậy, sao lại bất chợt đưa ra đề nghị liên minh?

Có lẽ trong đó có nguyên nhân, nhưng Tô Mạch không muốn đoán, càng không muốn tìm phiền toái cho mình, lập tức từ chối không hề do dự: “Không có hứng thú, tôi quen một mình.”

Dứt lời, Tô Mạch đứng dậy, một mạch rời khỏi nhà ăn không quay đầu lại.

Nhìn theo bóng lưng biến mất của Tô Mạch, lão Kha nghịch tràng hạt, cười tủm tỉm lẩm bẩm: “Chú em à chú em, chú sẽ phát hiện nhanh thôi, Mộng cảnh Thiên Đường không phải trò chơi dành cho một người… Chậc chậc, loại người như chúng ta còn có thể hoà nhập vào ‘xã hội’ sao?”

Không sai, người giống như bọn họ vĩnh viễn không thể hòa nhập vào trong thế giới của ‘người bình thường’.

Bọn họ máu lạnh vô tình, chỉ vì bản thân; bọn họ vĩnh viễn không tín nhiệm kẻ nào ngoài bản thân mình; bọn họ lấy tính mạng người khác ra làm trò đùa, tính mạng của mình để vui chơi. Càng quan trọng hơn là, bọn họ đều có bệnh, lại còn phát bệnh liên miên…Tác giả có lời muốn nói:

Lão Kha lên sàn, mỗ lừa đảo online!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau