[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách
Chương 15: Chân tướng ra sao
Sau khi trở lại nhà trọ khu 10, ánh mắt loé lên vẻ nghiêm trọng.
Lão Kha nói không nhiều, nhưng lượng tin tức truyền đạt lại không ít. Mà thứ làm cậu để ý nhất trong đó chính là ba người còn lại.
Tô Mạch nhìn như vô dục vô cầu lại không hề có nguyên tắc, thực tế đúng là vậy. Bởi những thứ mà cậu quan tâm trên đời này quá ít, không có lưu luyến đương nhiên không thể có dục vọng — một vài thời điểm, ngay cả dục vọng sống sót cũng không có.
Có điều, đúng như lời lão Kha nói, ‘Mộng cảnh Thiên Đường’ cho cậu những kích thích mới mẻ, để cậu nhìn thấy một thế giới mới toanh.
Con người đều có lòng hiếu kỳ, Tô Mạch cũng không ngoại lệ. Không thể phủ nhận rằng cậu và Sở Hàn đều nảy sinh hứng thú dào dạt với trò chơi kinh khủng này. Lão Kha cười cợt gọi nó là ‘Mộng đẹp’, Tô Mạch sao lại không?
Mặc dù mới chỉ trải qua kịch bản một lần nhưng Tô Mạch đã nghiện, dẫu sao thế giới hiện thực vốn dĩ cũng buồn tẻ vô vị. Tô Mạch như thế, Sở Hàn như thế, tin chắc rằng ba người kia cũng như thế.
Mà đây, mới chính là nguyên nhân khiến Tô Mạch không yên.
Thành ý trong cái gọi là liên minh của Cổ lỗ sĩ chẳng biết được mấy phần nhưng việc thăm dò Tô Mạch lại là thật. Nói một câu không khách khí thì chỉ sợ có mỗi ba người Tô Mạch trong cái ‘viện’ này mới đáng để Cổ lỗ sĩ đặc biệt hao tổn tâm tư thăm dò — đây là kiêu ngạo của quái vật, cũng là sự công nhận với đối phương.
Có lẽ Mộng cảnh Thiên Đường có vô số người chơi, thậm chí có vô số người chơi thâm niên cao cấp, thực lực của bọn họ có lẽ bỏ xa bốn người phía trên, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc đáng để bốn người bọn họ nhìn bằng con mắt khác.
Đương nhiên, người giỏi trong Mộng cảnh Thiên Đường hằng hà sa số, có lẽ bốn người bọn họ sẽ thất bại, có lẽ sẽ bị đánh rất thảm, nhưng thế thì sao? Chẳng qua cũng chết một lần mà thôi.
Vời bọn họ mà nói, chết chỉ là chuyện nhỏ, nhỏ xíu xiu mà thôi…
Mặt khác, bốn người bọn họ có một điểm giống nhau: không tin bất cứ một ai. Nhưng nếu phải chọn ra người không đáng tin nhất trong đó, vậy chắc chắn là một trong ba kẻ còn lại.
Bởi thế mà Tô Mạch không thèm để ý đến đề nghị liên minh của lão Kha — hồ ly già đang dụ cậu vào bẫy trăm phần trăm.
“Ha ha, càng ngày càng thú vị.” Ngồi trên ghế sô pha, Tô Mạch tuỳ ý lướt điện thoại. Lúc nhìn thấy biểu tượng APP Mộng cảnh, cậu ngừng tay lại, sau đó lẩm bẩm: “Dám kéo cả bốn người chúng tao vào, mày ăn tạp thật đấy!”
“Hê hê, ông đây nhất định có thể cho nó ăn ngập họng!”
Trên bàn trà đen nhánh chợt xuất hiện một bóng người, rõ ràng giống với Tô Mạch nhưng lại tỏa luồng khí tà ác. Người kia vuốt dao găm Cửu U, hưng phấn hỏi: “Phá hỏng rồi thì sao?”
“Anh vui là được…”
Sở Hàn hài lòng biến mất, mà thứ biến mất cùng với hắn là nụ cười trên mặt Tô Mạch.
Tần suất Sở Hàn xuất hiện gần đây quá nhiều!
Tần suất Sở Hàn xuất hiện nhiều chỉ có thể chỉ rõ một điểm: Tâm trạng Tô Mạch không ổn định, càng ngày càng không ổn định.
Người trong viện đều biết Sở Hàn rất đáng sợ, nhưng không ai biết vì sao Sở Hàn lại biến thái điên cuồng như vậy, đến cả bác sĩ Liêu hiểu bọn họ nhất cũng không rõ. Trong lòng Tô Mạch vẫn luôn cất giấu một bí mật, bí mật này chỉ có cậu và Sở Hàn biết rõ. Nguyên nhân chính là, sự xuất hiện thường xuyên của Sở Hàn cũng không phải điềm lành.
“Có lẽ do quá kích thích?”
Không nghĩ nhiều thêm, Tô Mạch lại mở APP Mộng cảnh ra, hạt giống vàng trên túi đồ cực kỳ thu hút sự chú ý của cậu. Không nhắc đến phần thưởng thêm là Bản mệnh thí hồn, theo bản năng của mình, Tô Mạch cảm thấy hạt giống vàng này mới là phần thưởng lớn nhất trong những thành tựu của hạng vàng.
Đáng tiếc, tác dụng của hạt giống giờ còn chưa rõ, Tô Mạch tuỳ tiện liếc qua mấy lần rồi dừng lại trên hai cái rương.
Hai cái rương đều có thể mở, nhưng rương vàng cần 300 đồng Mộng Ảo tệ mới mở được. Tô Mạch nhướng mày, dứt khoát tiêu 5 đồng Mộng Ảo tệ để mở rương sắt.
Cậu lấy được một cuốn sách triệu hồi.
Lũ chuột (hệ bóng tối): Sách triệu hồi hệ bóng tối cấp E, có thể triệu hồi lũ chuột chiến đấu; Giới hạn thời gian: 3 phút; Số lần sử dụng: 1/1.
Mặc dù là một cuốn sách duy nhất nhưng nó đã xem như đồ hữu dụng với Tô Mạch trắng tay.
Rương sắt đã thế này, rương vàng chắc chắn còn hơn nữa. Có điều, cẩn thận suy xét đến trong tay mình chỉ còn lại 375 đồng Mộng Ảo tệ, Tô Mạch cũng không sốt ruột mở nó ra.
Khi thấy đạo cụ tiếp theo, Tô Mạch càng hài lòng hơn nữa.
Một que kẹo ngọt ngào: Có thể biến nhân vật tử vong (bao gồm người chơi và nhân vật trong kịch bản) thành một que kẹo trong vòng hai phút, khôi phục lại sau một giờ; Số lần sử dụng: 1/1.
Đây coi như sự đáp lại của Đàm Nhạc trước việc mình đưa dao găm cho anh ta à? Nhưng đạo cụ này quả thực có ích, tương đương với sinh mạng thứ hai. Điều duy nhất làm Tô Mạch bất mãn chính là muốn hồi sinh bản thân thì bên cạnh nhất định phải có người đáng tin cậy.
Cậu có người đáng để tin tưởng không? Đáp án là không có.
Sau đó là dao găm xẻ quỷ, là trang bị cấp sắt, tăng thêm 100% tổn thương đối với sinh vật khác loài. Còn lại thì Tô Mạch cũng không nhìn ra có lợi lộc gì khi chinh phục được kịch bản giả linh dị.
Cuối cùng là ‘oán hận của người chị’ và ‘lá thư của Hạ Vạn Lý’.
Sau khi nhìn thấy hai món đồ này, Tô Mạch chần chờ một lát rồi thoát khỏi APP Mộng cảnh. Tiếp theo đó, cậu mở công cụ tìm kiếm nào đó ra rồi nhập hai chữ ‘Đàm Nhạc’ vào.
Mười mấy trang đầu cơ bản đều là tin tức vô dụng, đương lúc cậu cho rằng mình nghĩ quá nhiều thì ánh mắt đột ngột dừng lại ở một đường dẫn mấy năm về trước: Tiết lộ bí mật! Vụ án mạng động thời ở huyện Huỳnh Kinh thuộc địa cấp thị Nhã An tỉnh Tứ Xuyên sáu mươi năm trước!
Sau khi nhấn vào liên kết, Tô Mạch trừng lớn mắt, khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh vậy mà giờ đây hiện lên vài phần nặng nề. Cậu càng xem càng hoảng, càng xem càng chấn động, đọc đến phần cuối, đến cả ngón tay cũng run rẩy không kiềm chế được!
Bởi vì, nhân vật chính trong tấm ảnh mơ hồ đó giống y đúc Đàm Nhạc bọn họ từng gặp trong ngục giam!
Chẳng lẽ kịch bản《 Nhà cổ hoang dã 》cải biên dựa vào vụ án thật? Nhưng mà, đây cũng không phải nguyên nhân khiến Tô Mạch khiếp sợ.
Điều chân chính làm cậu sợ hãi là sự kiện nhân vật chính tự sát trong tù, lại càng khiếp đảm hơn là dao găm mà anh ta dùng để tự sát lại giống y đúc dao găm mà Tô Mạch đưa cho Đàm Nhạc!
Người viết đưa ra một nghi vấn ở dòng cuối cùng của website: Đàm Nhạc ở trong ngục giam rốt cuộc lấy dao găm ở chỗ nào?
Người viết phỏng đoán rằng đó là đồ biển thủ từ chỗ giám ngục, nhưng Tô Mạch biết được đáp án chân chính — dao găm là cậu cung cấp, là chính tay cậu đưa cho Đàm Nhạc.
Nhưng rõ ràng cậu đến từ sáu mươi năm sau!
Bất thường, quá bất thường…
Tô Mạch có thể khẳng định, lúc ấy mình đưa dao găm cho Đàm Nhạc hoàn toàn xuất phát từ ý thức tự chủ, cũng không phải hành vi bị hệ thống cưỡng chế. Cho nên, đây là sự kiện đột phát ngẫu nhiên, tuyệt đối không phải là tất nhiên.
Còn nữa, con dao găm ấy cũng không phải đồ của Tô Mạch mà là thứ cậu lấy trong tay Sài Cương trước khi vào nhà hoang. Sài Cương lấy ở đâu thì không biết, nhưng đây cũng là sự kiện ngẫu nhiên. Cho nên, dựa vào suy luận logic, xác suất cái gọi là ‘ngẫu nhiên’ gần như bằng không.
Không phải ngẫu nhiên, vậy thì là tất nhiên.
Thế nào là tất nhiên? Là quy luật phát triển khách quan không thay đổi theo ý chí của con người. Dựa theo quy luật ‘tất nhiên’, Đàm Nhạc của 60 năm trước chắc chắn sẽ tự sát bằng dao găm; dao găm chắc chắn được cung cấp bởi Tô Mạch của 60 năm sau; Tô Mạch chắc chắn sẽ lấy dao găm từ chỗ Sài Cương; Sài Cương chắc chắn sẽ đem dao găm vào trong kịch bản, cũng chắc chắn đưa nó cho Tô Mạch trước khi vào nhà hoang.
Nhưng những việc ‘tất nhiên’ phía trên, ngoại trừ sự kiện Đàm Nhạc tự sát ra thì tất cả đều là ngẫu nhiên. Dựa vào đó, đáp án duy nhất mà Tô Mạch có thể nghĩ ra là: Nghịch xuyên qua, thuận phát triển.
Đàm Nhạc của 60 năm trước chắc chắn sẽ gặp phải ngược đãi, sau khi vào tù chắc chắn sẽ gặp được Tô Mạch của 60 năm sau, sau đó tự sát bằng dao găm Tô Mạch cung cấp… Bởi vì Tô Mạch của 60 năm sau chắc chắn sẽ vào Mộng cảnh Thiên Đường, chắc chắn tao ngộ kịch bản diễn sinh《 Nhà cổ hoang dã 》, chắc chắn sẽ phá giải chân tướng và gặp Đàm Nhạc, sau đó cung cấp dao găm.
Nghịch xuyên qua, thuận phát triển? Đây nào phải do người, thần sáng thế cũng chẳng được đến vậy phải không? Chẳng lẽ APP Mộng cảnh đã lớn mạnh đến mức không chỉ có thể khống chế được thân thể của người chơi mà thậm chí còn có thể thao túng được linh hồn và tư tưởng của người chơi nữa?
Chẳng lẽ cuộc đời của cậu đã được định trước từ lâu? Tựa như con rối bị giật dây diễn từng bước theo kịch bản đã viết sẵn?
Nếu đúng như vậy, APP Mộng cảnh đã không thể chỉ dùng khủng bố để hình dung!
Càng nghĩ kỹ càng thấy sợ…
Tô Mạch nhanh chóng động não, sau đó, cậu bị ‘chân tướng’ mình suy luận được làm cho khiếp sợ.
Ngây ngẩn gần nửa giờ, cảm giác nguy hiểm chưa từng có vẫn cứ sinh sôi…
“Giao cho tôi, giao thân thể cho tôi!”
“Không, không được!”
“Sở Hàn, anh bình tĩnh một chút!”Tác giả có lời muốn nói:
Tô Mạch: Sở Hàn, anh bình tĩnh một chút!
Sở Hàn: Em cũng không cho anh, anh bình tĩnh kiểu gì!
Lão Kha nói không nhiều, nhưng lượng tin tức truyền đạt lại không ít. Mà thứ làm cậu để ý nhất trong đó chính là ba người còn lại.
Tô Mạch nhìn như vô dục vô cầu lại không hề có nguyên tắc, thực tế đúng là vậy. Bởi những thứ mà cậu quan tâm trên đời này quá ít, không có lưu luyến đương nhiên không thể có dục vọng — một vài thời điểm, ngay cả dục vọng sống sót cũng không có.
Có điều, đúng như lời lão Kha nói, ‘Mộng cảnh Thiên Đường’ cho cậu những kích thích mới mẻ, để cậu nhìn thấy một thế giới mới toanh.
Con người đều có lòng hiếu kỳ, Tô Mạch cũng không ngoại lệ. Không thể phủ nhận rằng cậu và Sở Hàn đều nảy sinh hứng thú dào dạt với trò chơi kinh khủng này. Lão Kha cười cợt gọi nó là ‘Mộng đẹp’, Tô Mạch sao lại không?
Mặc dù mới chỉ trải qua kịch bản một lần nhưng Tô Mạch đã nghiện, dẫu sao thế giới hiện thực vốn dĩ cũng buồn tẻ vô vị. Tô Mạch như thế, Sở Hàn như thế, tin chắc rằng ba người kia cũng như thế.
Mà đây, mới chính là nguyên nhân khiến Tô Mạch không yên.
Thành ý trong cái gọi là liên minh của Cổ lỗ sĩ chẳng biết được mấy phần nhưng việc thăm dò Tô Mạch lại là thật. Nói một câu không khách khí thì chỉ sợ có mỗi ba người Tô Mạch trong cái ‘viện’ này mới đáng để Cổ lỗ sĩ đặc biệt hao tổn tâm tư thăm dò — đây là kiêu ngạo của quái vật, cũng là sự công nhận với đối phương.
Có lẽ Mộng cảnh Thiên Đường có vô số người chơi, thậm chí có vô số người chơi thâm niên cao cấp, thực lực của bọn họ có lẽ bỏ xa bốn người phía trên, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc đáng để bốn người bọn họ nhìn bằng con mắt khác.
Đương nhiên, người giỏi trong Mộng cảnh Thiên Đường hằng hà sa số, có lẽ bốn người bọn họ sẽ thất bại, có lẽ sẽ bị đánh rất thảm, nhưng thế thì sao? Chẳng qua cũng chết một lần mà thôi.
Vời bọn họ mà nói, chết chỉ là chuyện nhỏ, nhỏ xíu xiu mà thôi…
Mặt khác, bốn người bọn họ có một điểm giống nhau: không tin bất cứ một ai. Nhưng nếu phải chọn ra người không đáng tin nhất trong đó, vậy chắc chắn là một trong ba kẻ còn lại.
Bởi thế mà Tô Mạch không thèm để ý đến đề nghị liên minh của lão Kha — hồ ly già đang dụ cậu vào bẫy trăm phần trăm.
“Ha ha, càng ngày càng thú vị.” Ngồi trên ghế sô pha, Tô Mạch tuỳ ý lướt điện thoại. Lúc nhìn thấy biểu tượng APP Mộng cảnh, cậu ngừng tay lại, sau đó lẩm bẩm: “Dám kéo cả bốn người chúng tao vào, mày ăn tạp thật đấy!”
“Hê hê, ông đây nhất định có thể cho nó ăn ngập họng!”
Trên bàn trà đen nhánh chợt xuất hiện một bóng người, rõ ràng giống với Tô Mạch nhưng lại tỏa luồng khí tà ác. Người kia vuốt dao găm Cửu U, hưng phấn hỏi: “Phá hỏng rồi thì sao?”
“Anh vui là được…”
Sở Hàn hài lòng biến mất, mà thứ biến mất cùng với hắn là nụ cười trên mặt Tô Mạch.
Tần suất Sở Hàn xuất hiện gần đây quá nhiều!
Tần suất Sở Hàn xuất hiện nhiều chỉ có thể chỉ rõ một điểm: Tâm trạng Tô Mạch không ổn định, càng ngày càng không ổn định.
Người trong viện đều biết Sở Hàn rất đáng sợ, nhưng không ai biết vì sao Sở Hàn lại biến thái điên cuồng như vậy, đến cả bác sĩ Liêu hiểu bọn họ nhất cũng không rõ. Trong lòng Tô Mạch vẫn luôn cất giấu một bí mật, bí mật này chỉ có cậu và Sở Hàn biết rõ. Nguyên nhân chính là, sự xuất hiện thường xuyên của Sở Hàn cũng không phải điềm lành.
“Có lẽ do quá kích thích?”
Không nghĩ nhiều thêm, Tô Mạch lại mở APP Mộng cảnh ra, hạt giống vàng trên túi đồ cực kỳ thu hút sự chú ý của cậu. Không nhắc đến phần thưởng thêm là Bản mệnh thí hồn, theo bản năng của mình, Tô Mạch cảm thấy hạt giống vàng này mới là phần thưởng lớn nhất trong những thành tựu của hạng vàng.
Đáng tiếc, tác dụng của hạt giống giờ còn chưa rõ, Tô Mạch tuỳ tiện liếc qua mấy lần rồi dừng lại trên hai cái rương.
Hai cái rương đều có thể mở, nhưng rương vàng cần 300 đồng Mộng Ảo tệ mới mở được. Tô Mạch nhướng mày, dứt khoát tiêu 5 đồng Mộng Ảo tệ để mở rương sắt.
Cậu lấy được một cuốn sách triệu hồi.
Lũ chuột (hệ bóng tối): Sách triệu hồi hệ bóng tối cấp E, có thể triệu hồi lũ chuột chiến đấu; Giới hạn thời gian: 3 phút; Số lần sử dụng: 1/1.
Mặc dù là một cuốn sách duy nhất nhưng nó đã xem như đồ hữu dụng với Tô Mạch trắng tay.
Rương sắt đã thế này, rương vàng chắc chắn còn hơn nữa. Có điều, cẩn thận suy xét đến trong tay mình chỉ còn lại 375 đồng Mộng Ảo tệ, Tô Mạch cũng không sốt ruột mở nó ra.
Khi thấy đạo cụ tiếp theo, Tô Mạch càng hài lòng hơn nữa.
Một que kẹo ngọt ngào: Có thể biến nhân vật tử vong (bao gồm người chơi và nhân vật trong kịch bản) thành một que kẹo trong vòng hai phút, khôi phục lại sau một giờ; Số lần sử dụng: 1/1.
Đây coi như sự đáp lại của Đàm Nhạc trước việc mình đưa dao găm cho anh ta à? Nhưng đạo cụ này quả thực có ích, tương đương với sinh mạng thứ hai. Điều duy nhất làm Tô Mạch bất mãn chính là muốn hồi sinh bản thân thì bên cạnh nhất định phải có người đáng tin cậy.
Cậu có người đáng để tin tưởng không? Đáp án là không có.
Sau đó là dao găm xẻ quỷ, là trang bị cấp sắt, tăng thêm 100% tổn thương đối với sinh vật khác loài. Còn lại thì Tô Mạch cũng không nhìn ra có lợi lộc gì khi chinh phục được kịch bản giả linh dị.
Cuối cùng là ‘oán hận của người chị’ và ‘lá thư của Hạ Vạn Lý’.
Sau khi nhìn thấy hai món đồ này, Tô Mạch chần chờ một lát rồi thoát khỏi APP Mộng cảnh. Tiếp theo đó, cậu mở công cụ tìm kiếm nào đó ra rồi nhập hai chữ ‘Đàm Nhạc’ vào.
Mười mấy trang đầu cơ bản đều là tin tức vô dụng, đương lúc cậu cho rằng mình nghĩ quá nhiều thì ánh mắt đột ngột dừng lại ở một đường dẫn mấy năm về trước: Tiết lộ bí mật! Vụ án mạng động thời ở huyện Huỳnh Kinh thuộc địa cấp thị Nhã An tỉnh Tứ Xuyên sáu mươi năm trước!
Sau khi nhấn vào liên kết, Tô Mạch trừng lớn mắt, khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh vậy mà giờ đây hiện lên vài phần nặng nề. Cậu càng xem càng hoảng, càng xem càng chấn động, đọc đến phần cuối, đến cả ngón tay cũng run rẩy không kiềm chế được!
Bởi vì, nhân vật chính trong tấm ảnh mơ hồ đó giống y đúc Đàm Nhạc bọn họ từng gặp trong ngục giam!
Chẳng lẽ kịch bản《 Nhà cổ hoang dã 》cải biên dựa vào vụ án thật? Nhưng mà, đây cũng không phải nguyên nhân khiến Tô Mạch khiếp sợ.
Điều chân chính làm cậu sợ hãi là sự kiện nhân vật chính tự sát trong tù, lại càng khiếp đảm hơn là dao găm mà anh ta dùng để tự sát lại giống y đúc dao găm mà Tô Mạch đưa cho Đàm Nhạc!
Người viết đưa ra một nghi vấn ở dòng cuối cùng của website: Đàm Nhạc ở trong ngục giam rốt cuộc lấy dao găm ở chỗ nào?
Người viết phỏng đoán rằng đó là đồ biển thủ từ chỗ giám ngục, nhưng Tô Mạch biết được đáp án chân chính — dao găm là cậu cung cấp, là chính tay cậu đưa cho Đàm Nhạc.
Nhưng rõ ràng cậu đến từ sáu mươi năm sau!
Bất thường, quá bất thường…
Tô Mạch có thể khẳng định, lúc ấy mình đưa dao găm cho Đàm Nhạc hoàn toàn xuất phát từ ý thức tự chủ, cũng không phải hành vi bị hệ thống cưỡng chế. Cho nên, đây là sự kiện đột phát ngẫu nhiên, tuyệt đối không phải là tất nhiên.
Còn nữa, con dao găm ấy cũng không phải đồ của Tô Mạch mà là thứ cậu lấy trong tay Sài Cương trước khi vào nhà hoang. Sài Cương lấy ở đâu thì không biết, nhưng đây cũng là sự kiện ngẫu nhiên. Cho nên, dựa vào suy luận logic, xác suất cái gọi là ‘ngẫu nhiên’ gần như bằng không.
Không phải ngẫu nhiên, vậy thì là tất nhiên.
Thế nào là tất nhiên? Là quy luật phát triển khách quan không thay đổi theo ý chí của con người. Dựa theo quy luật ‘tất nhiên’, Đàm Nhạc của 60 năm trước chắc chắn sẽ tự sát bằng dao găm; dao găm chắc chắn được cung cấp bởi Tô Mạch của 60 năm sau; Tô Mạch chắc chắn sẽ lấy dao găm từ chỗ Sài Cương; Sài Cương chắc chắn sẽ đem dao găm vào trong kịch bản, cũng chắc chắn đưa nó cho Tô Mạch trước khi vào nhà hoang.
Nhưng những việc ‘tất nhiên’ phía trên, ngoại trừ sự kiện Đàm Nhạc tự sát ra thì tất cả đều là ngẫu nhiên. Dựa vào đó, đáp án duy nhất mà Tô Mạch có thể nghĩ ra là: Nghịch xuyên qua, thuận phát triển.
Đàm Nhạc của 60 năm trước chắc chắn sẽ gặp phải ngược đãi, sau khi vào tù chắc chắn sẽ gặp được Tô Mạch của 60 năm sau, sau đó tự sát bằng dao găm Tô Mạch cung cấp… Bởi vì Tô Mạch của 60 năm sau chắc chắn sẽ vào Mộng cảnh Thiên Đường, chắc chắn tao ngộ kịch bản diễn sinh《 Nhà cổ hoang dã 》, chắc chắn sẽ phá giải chân tướng và gặp Đàm Nhạc, sau đó cung cấp dao găm.
Nghịch xuyên qua, thuận phát triển? Đây nào phải do người, thần sáng thế cũng chẳng được đến vậy phải không? Chẳng lẽ APP Mộng cảnh đã lớn mạnh đến mức không chỉ có thể khống chế được thân thể của người chơi mà thậm chí còn có thể thao túng được linh hồn và tư tưởng của người chơi nữa?
Chẳng lẽ cuộc đời của cậu đã được định trước từ lâu? Tựa như con rối bị giật dây diễn từng bước theo kịch bản đã viết sẵn?
Nếu đúng như vậy, APP Mộng cảnh đã không thể chỉ dùng khủng bố để hình dung!
Càng nghĩ kỹ càng thấy sợ…
Tô Mạch nhanh chóng động não, sau đó, cậu bị ‘chân tướng’ mình suy luận được làm cho khiếp sợ.
Ngây ngẩn gần nửa giờ, cảm giác nguy hiểm chưa từng có vẫn cứ sinh sôi…
“Giao cho tôi, giao thân thể cho tôi!”
“Không, không được!”
“Sở Hàn, anh bình tĩnh một chút!”Tác giả có lời muốn nói:
Tô Mạch: Sở Hàn, anh bình tĩnh một chút!
Sở Hàn: Em cũng không cho anh, anh bình tĩnh kiểu gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất