[Vô Hạn Lưu] Trò Chơi Truy Đuổi
Chương 10: Căn hộ quỷ dị
Bên dưới đính kèm thêm hình ảnh khi Ken bị cảnh sát bắt đi.
Giang Úc đọc xong gấp tờ báo lại, lúc này mới vội vàng đi làm.
Công việc của tiệm gà rán rất đơn giản, chính là đóng hộp lại đóng gói, thật vất vả mới đến giờ tan tầm, Giang Úc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh chào tạm biệt bà chủ, đẩy cửa ra thì một cơn gió mạnh ập đến, không khí tràn ngập mùi rác rưởi, luôn luôn nhắc nhở mọi người đang sống trong một môi trường như thế nào.
Giang Úc đi trên đường cái, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa đóng cửa, còn hoạt động đều là những cửa hàng tiện lợi.
Anh ta đi bộ đến căn hộ thì vô tình nhìn thấy một người không ngờ tới_Brown Ken, ông ta vô cùng suy sụp nằm ở ven đường, quần áo lộn xộn, không khác gì một kẻ vô gia cư.
Thật ngạc nhiên khi ông ta lại ở đây, dù sao thì ngày hôm qua ông ta mới bị cảnh sát mang đi, bằng chứng trên bao đều chỉ ra ông là hung thủ, không nghĩ tới nhanh như vậy ông ta đã được thả.
Giang Úc tiến lên hô: "Ông Brown?"
Ken: "Cậu là ai?
Ông Brown nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Giang Úc.
Giang Úc: "Tôi là Giang Úc, chúng ta sống cùng tòa chung cư với nhau đấy".
Ken nghe xong liền hiểu, ông ta chán chường nằm nằm xuống đất, thay đổi tư thế, giọng điệu ôn hòa không ngờ đến.
"Tìm tôi có chuyện gì? Nhóc con".
Giang Úc: "Tôi muốn hỏi một chút về bà Mary".
Ken: "Là bà ta à?" Ken nghe đã hiểu, ông ta biết những thiếu niên rất hiếu kỳ, anh muốn nghe thì ông ta nói thôi.
"Tôi không giết bà ấy... Những ngày đó tôi đã ở trong quán bar, có rất nhiều người có thể làm chứng cho tôi và cái giá phải trả là tôi sẽ bị nhốt trong trại cai nghiện ba tháng! Không có gì tệ hơn điều này! ĐM tôi đã thoát khỏi diện tình nghi vì sử dụng ma túy! "Ken càng nói càng nóng nảy, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt lồi lõm, thậm chí không thể kiểm soát được nước bọt của mình.
Giang Úc không còn lời nào để nói, chỉ có thể an ủi: "Sẽ khá hơn thôi."
Ken ngừng lại cơn phát điên, bình tĩnh nói: "Đúng vậy... Cậu nói đúng, cám ơn, nhóc... Về nhà đi, nơi này không an toàn vào ban đêm, không cần phải quan tâm đến tôi. "
"Cảm ơn, ông Brown." Giang Úc vừa định rời đi, lại bị gọi lại.
Ken: "Đúng rồi, nhóc, tránh xa cái nơi đạo đức giả đó ra, rời xa căn hộ kia..."
Là nhắc nhở anh sao? Giang Úc dừng một chút, gật đầu cảm ơn ông ta, mới bước vào căn hộ.
Hôm nay Ngu Quấn không xuất hiện, ôm mèo đen, Giang Úc mím môi suy nghĩ.
Anh quyết định hôm nay sẽ đi ngủ sớm.
Mới đầu vì con mèo đen ở dưới gầm giường,phát ra vài tiếng cào gỗ, Giang Úc nửa tỉnh nửa mê hỏi.
"Mimi?"
Động tĩnh dưới gầm giường dừng lại, mèo đen lại kêu lên, Giang Úc đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Bởi vì thanh âm của mèo đen lại từ bên ngoài phòng truyền đến, con mèo đáp lại Giang Úc, tựa hồ có chút vội vàng cào cửa.
Dưới gầm giường đó... Có kinh nghiệm từ lần trước, Giang Úc có vẻ bình tĩnh không ít, anh bật đèn bàn nhìn xuống đáy giường, quả nhiên nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng.
Một ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt ngây ngốc đối diện với Giang Úc lộ ra một nụ cười rùng rợn, một giây sau gã liền hưng phấn hét lên, bò ra, hình thể gã phì nhiêu, lúc bò ra có chút khó khăn, hai tay lung tung nắm lấy mặt đất, cuối cùng giãy dụa ra.
"Tôi tìm thấy rồi! Tôi tìm thấy rồi! "
Gã chạy ra khỏi phòng Giang Úc đuổi theo con mèo đen, mèo đen kinh hách chạy trốn, phát ra từng trận kêu thảm thiết.
Giang Úc sắc mặt tái mét, lập tức đuổi theo, anh đi ra mới phát hiện, cửa nhà nh đã bị mở mà anh không hề hat biết, bà Smith mặc đầm ngủ xuất hiện ở ngoài cửa, thét chói tai.
"Dodge!! Chúa ơi, con đã làm gì vậy?!" Giang Úc giúp bà ta khống chế lại Dodge đang hưng phấn, Dodge vẫn nhìn chằm chằm mèo đen, miệng vẫn lẩm bẩm.
"Thịt... Thịt..." Dodge vẻ mặt ngốc nghếch, nhưng gã rất cường tráng, gã mút tay, nhìn con mèo đen chảy nước miếng.
Nhìn một con mèo và vô thức hét lên từ "thịt"? Gã ta muốn ăn thịt mèo hả?
"Dodge, quá thất lễ!" Bà Smith răn dạy gã, áy náy quay đầu xin lỗi Giang Úc.
"Thật xin lỗi... Giang"
"Anh ta là con của bà sao?" Giang Úc không chú ý tới cái này, anh hỏi
" Nó tên là Dodge, đứa bé tôi mà nhận nuôi, nó có bệnh tâm thần, cho nên không có đi ra ngoài, thật xin lỗi, sau này tôi nhất định phải trông chừng nó hơn, thân ái, xin cậu đừng sợ nó."
Giang Úc: "Anh ta có thể mở khóa cửa?" Giang Úc nhìn về phía cửa trong lòng rất nghi hoặc.
"Không... Không... nó là một thằng ngốc, làm thế nào nó có thể mở khóa cửa được..." Bà Smith cũng nhìn thấy cửa mở, bởi vì không thuyết phục được có vẻ hơi lúng túng.
"Có thể nó đã lẻn vào nhà trong lúc cậu mở cửa, Dodge không biết mở khóa, nó cũng không có thói quen ăn cắp"
"Nhà của cậu có hư hại gì không? Chúng tôi sẽ bồi thường" Bà Smith giống như né tránh Giang Úc truy vấn, vội vàng nói.
Giang Úc lắc đầu, trong phòng không có gì đáng giá, bà Smith liên tục xin lỗi mới mang theo Dodge về nhà.
Ánh mắt Giang Úc tối tăm nhìn theo hướng hai người rời đi, lý do của bà Smith rõ ràng đầy sơ hở, làm cho người ta không khỏi hoài nghi tính chân thật của lời nói.
Bà Mary không thích ra ngoài, có ra ngoài cũng chỉ vì mua sắm, mà những con mèo hoang bà ta nuôi làm cho tầng dưới vô cùng dơ dấy, bẩn thỉu, phiền toái đến công tác dọn vệ sinh của bà Smith, dưới tình huống này mà bà Smith cũng không hề oán hận sao? Vẫn tuyên bố hai người là bạn tốt sao?
Anh có rất nhiều sự hoài nghi.
Có lẽ anh cần đến nhà bà Mary để nhìn một cái? Giang Úc suy nghĩ về khả năng này.
......
"Tại sao cậu lại sống ở đây? Cậu có nhiều lựa chọn hơn mà" Cessie và Giang Úc gặp nhau trong thang máy, cô ta bắt đầu vô thức nhìn Giang Úc, miệng phun ra một ngụm thuốc lá phụ nữ nhịn không được nói.
"Sao cô lại hỏi vậy?" Giang Úc quay đầu nhìn cô ta.
"Cậu không phát hiện ra sao?" Người sống ở đây đều bất thường, bệnh tâm thần, nghiện rượu, bệnh tật... ai cũng có vết nhơ trên người".
“...... Sở thích đặc biệt? "Cessi nghe được câu hỏi của anh, cẩn thận nói.
"Người ở phòng 302, hắn thích số cô gái....." Giang Úc nghe được lông mày chậm rãi nhíu lại, cảm thấy chán ghét những điều này.
Cessie quanh năm lăn lộn ở nơi phong nguyệt này, biết rõ người khác đang suy nghĩ gì, trong lòng rất ấn tượng tốt đối với thiếu niên này, lần đầu tiên thấy Giang Úc liền nhắc nhở anh rằng cô ta đang rất ấn tượng với anh, chỉ là bên ngoài khó mà thể hiện ra.
Giang Úc có lẽ là người bình thường nhất trong tòa chung cư này, tuổi tác anh không lớn, trong mắt không có quá nhiều tạp chất, vừa nhìn đã biết là một chú bê con mới tiếp xúc với xã hội.
Cessie cũng không phải là một cô bé 17 tuổi đơn thuần, không ai ở đây mà tránh khỏi sự tha hóa, chỉ là vấn đề thời gian, hoặc... từ lấy cô ta làm điểm khởi đầu cho sự sa ngã cũng tốt.
"Đừng nhìn tôi, cũng không phải tôi, tôi không tiếp công việc của hàng xóm thì phiền toái lắm, tôi cũng không có bệnh." Cô ra nhếch đôi môi đỏ mọng, giày cao gót gõ gõ xuống sàn, tới gần Giang Úc muốn sờ tay lên lồng ngực anh, dụ dỗ nói.
"Nếu là cậu, tôi không ngại, trên người cậu có mùi vị trai tân tuyệt vời, hãy suy nghĩ một chút để cho tôi giúp cậu..." Tay chậm rãi vươn tới. Trước khi chạm đến Giang Úc, đã bị anh nhanh chóng ngăn lại.
"Không cần!" Giang Úc vội vàng né tránh, vành tai đỏ bừng.
"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến Etinburg, chị của tôi sẽ mời cậu uống một ly." Nói xong Cessie rời khỏi thang máy trước, Giang Úc chờ cô ta đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi làm thêm thường lệ, bà Barbara nói cho Giang Úc biết ngày mai là ngày nghỉ không cần phải đi làm, Giang Úc quyết định đi Etinburg một chuyến.
Sắc trời dần tối, cả con phố đã sáng đèn đỏ màu rượu vang, vừa mới đi vào quán bar, Giang Úc đã bị mấy người phụ nữ vây quanh, vừa hỏi "Nhóc con tới tìm ai vậy?"
Vừa động tay động chân với Giang Úc, muốn nhéo mặt anh.
"..." Diện mạo của Giang Úc cũng có thể được coi là khuôn mặt trẻ con trong số người châu Á, cho dù vóc dáng của anh không thấp, nhưng trong một đám người da trắng cũng sẽ bị cho là chỉ khoảng 15 tuổi.
"Tôi đang tìm Cessie"
"Cessie?! Cô ta chơi trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên à? " Những nguồ phụ nữ hoảng sợ, một số người quen hét lên với quầy bar.
"Cessie, cô thật sự sẽ gặp xui xẻo đó!"
"Đừng nguyền rủa tôi!" Cessie đi giày cao gót đi tới, nhìn thấy một đám người vây quanh Giang Úc, bừng tỉnh.
"Đừng dọa sợ cậu ấy, thân ái, hãy đến đây!"
"..." Cessie đưa Giang Úc đến một chỗ ngồi riêng.
"Ồ, tôi sẽ gọi giúp cậu! Hai ly New York Lover " Cessie vẫy tay với người phục vụ, sau đó cô ta ngồi đối diện Với Giang Úc.
"Đừng hiểu lầm, tôi hơi say",
"..." Bất quá mục đích Giang Úc đến đây không phải để uống rượu.
"Cessie, tôi muốn nói chuyện với cô về bà Smith"
"Giang Úc, sự tò mò của cậu thực sự mạnh mẽ" Cessie nhìn ánh mắt cố chấp của Giang Úc, thua trận.
"Được rồi, về khía cạnh nào của bà ta?"
"Con nuôi của bà ấy..."
"Là cái thằng ngốc đó sao, cậu thấy nó rồi sao? "Cessie thản nhiên nói, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Giang Úc.
"Sao vậy, chị của tôi đây là người biết rõ nhất" Đây không phải là mục đích của Giang Úc, anh chuyển đề tài lại hỏi
"Bà Smith cũng thích mèo sao?" Lưng bà ta đã cong vòng, đi lại vô cùng bất tiện, mà không hề oán hận còn giúp bà Mary xử lý sự dơ dấy của đám mèo hoang mà bà Mary cho ăn suốt mười năm?
"Ồ! Làm sao có thể, bà già đó ghét nhất là mèo đó. "Cessie dường như nghe thấy một trò đùa, ôm bụng cười.
"Bà lão đó nói nhảm đó, bà ta ở trong tòa nhà kia 40 năm, khôn khéo hơn bất cứ ai, tôi còn nhìn thấy trên mặt bà ta từng có vết thương bị mèo cào, nhất định là vết thương mà bà ta bị khi đuổi đám mèo kia." Giang Úc lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô ta, trong lòng anh yên lặng nghĩ.
So với xua đuổi, bà ta càng có khả năng muốn bắt những con mèo kia, mặc dù chỉ là suy đoán của anh, nhưng bà Smith có khả năng đang ăn thịt mèo.
"Đừng nghĩ nữa, trong tòa nhà không có ai thích bà già Mary đó, bất kỳ ai cũng có khả năng giết bà ta, nơi này rất nhiều người phạm tội." Cessie thờ ơi, nhìn móng tay
"Cho nên tôi khuyên cậu nên sớm rời đi, cậu ở chỗ này sạch sẽ giống như một con cừu nhỏ." Cessie vừa nói còn ở trên đầu làm ra cử chỉ như hai cái sừng.
“...... Tôi sẽ cẩn thận".
Cessi không thể phủ nhận, tầm mắt của cô bị một người hấp dẫn, những người phụ nữ làm nghề này, đều rất biết quan sát lời nói, hơn nữa con phố này nếu xuất hiện một người mới, họ có khả năng là người đầu tiên biết được tin tức.
Vì vậy khi người đàn ông xa lạ và lạnh lùng đi vào quán bar, tìm người, Cessie suy đoán, hắn muốn tìm là Giang Úc, dù sao Giang Úc cũng là người mới duy nhất tới nơi này.
"Tôi có cảm giác... Hắn đang tìm cậu."
Giang Úc nghe vậy quay đầu nhìn lại, thấy được Ngu Quấn.
"Anh?" Ngu Quấn vừa lúc cũng nhìn thấy anh, hắn đi tới, ánh mắt đánh giá rượu trên bàn. Không biết vì sao, Giang Úc có loại ảo giác bị cha mẹ bắt được, nhưng rõ ràng anh không làm gì cả.
"Uống rượu rồi?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, Cessie nhìn người đàn ông này, trực giác bản thân cho biết thân phận của hắn không đơn giản, giơ tay nhấc chân đều là hơi thở của "người có tiền", ánh mắt sắc bén, không hợp với khu ổ chuột, cùng bọn họ là hai thái cực, thuộc về người của một thế giới khác.
Cô ta quay đầu nhìn Giang Úc, ánh mắt hỏi anh vì sao lại quen biết loại người này.
"Ừm... Chỉ cần uống một chút, đây là Cessie, chúng tôi đang ở cùng một tòa chung cư, tôi muốn hỏi cô ấy một số chuyện "Giang Úc bất giác giải thích, trong lòng Cessie có chút kinh ngạc, ánh mắt đảo quanh hai người, chính Giang Úc cũng không ý thức được, giống như hắn là một người vô cùng thân thiết, làm sao mà cậu ấy sẽ tiếp xúc với loại người này như vậy?
Nói cách khác, khi một người đàn ông tìm tới Giang Úc, Giang Úc chẳng lẽ không phát giác sao? Cách người này nhìn Giang Úc, Giang Úc đã trở thành mục tiêu.
Giang Úc tạm biệt Cessie, có chút ngượng ngùng vì Ngu Quấn đã thay anh thanh toán tiền rượu, vì thế khi đi cùng Ngu Quấn, anh hỏi.
"Anh ơi, anh ăn gì chưa?"
"Chưa"
"Vậy anh đến nhà em nhé? Em nấu cho anh ăn" Cessie nghe xong, vô cùng im lặng nhìn hai người rời đi.
"Đó là ai vậy? Thật là một đại gia đẹp trai!" Người bạn tốt tò mò tiến lại hỏi Cessie.
"Gay" Cessie lần này trả lời rất chắc chắn.
Giang Úc đọc xong gấp tờ báo lại, lúc này mới vội vàng đi làm.
Công việc của tiệm gà rán rất đơn giản, chính là đóng hộp lại đóng gói, thật vất vả mới đến giờ tan tầm, Giang Úc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh chào tạm biệt bà chủ, đẩy cửa ra thì một cơn gió mạnh ập đến, không khí tràn ngập mùi rác rưởi, luôn luôn nhắc nhở mọi người đang sống trong một môi trường như thế nào.
Giang Úc đi trên đường cái, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa đóng cửa, còn hoạt động đều là những cửa hàng tiện lợi.
Anh ta đi bộ đến căn hộ thì vô tình nhìn thấy một người không ngờ tới_Brown Ken, ông ta vô cùng suy sụp nằm ở ven đường, quần áo lộn xộn, không khác gì một kẻ vô gia cư.
Thật ngạc nhiên khi ông ta lại ở đây, dù sao thì ngày hôm qua ông ta mới bị cảnh sát mang đi, bằng chứng trên bao đều chỉ ra ông là hung thủ, không nghĩ tới nhanh như vậy ông ta đã được thả.
Giang Úc tiến lên hô: "Ông Brown?"
Ken: "Cậu là ai?
Ông Brown nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Giang Úc.
Giang Úc: "Tôi là Giang Úc, chúng ta sống cùng tòa chung cư với nhau đấy".
Ken nghe xong liền hiểu, ông ta chán chường nằm nằm xuống đất, thay đổi tư thế, giọng điệu ôn hòa không ngờ đến.
"Tìm tôi có chuyện gì? Nhóc con".
Giang Úc: "Tôi muốn hỏi một chút về bà Mary".
Ken: "Là bà ta à?" Ken nghe đã hiểu, ông ta biết những thiếu niên rất hiếu kỳ, anh muốn nghe thì ông ta nói thôi.
"Tôi không giết bà ấy... Những ngày đó tôi đã ở trong quán bar, có rất nhiều người có thể làm chứng cho tôi và cái giá phải trả là tôi sẽ bị nhốt trong trại cai nghiện ba tháng! Không có gì tệ hơn điều này! ĐM tôi đã thoát khỏi diện tình nghi vì sử dụng ma túy! "Ken càng nói càng nóng nảy, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt lồi lõm, thậm chí không thể kiểm soát được nước bọt của mình.
Giang Úc không còn lời nào để nói, chỉ có thể an ủi: "Sẽ khá hơn thôi."
Ken ngừng lại cơn phát điên, bình tĩnh nói: "Đúng vậy... Cậu nói đúng, cám ơn, nhóc... Về nhà đi, nơi này không an toàn vào ban đêm, không cần phải quan tâm đến tôi. "
"Cảm ơn, ông Brown." Giang Úc vừa định rời đi, lại bị gọi lại.
Ken: "Đúng rồi, nhóc, tránh xa cái nơi đạo đức giả đó ra, rời xa căn hộ kia..."
Là nhắc nhở anh sao? Giang Úc dừng một chút, gật đầu cảm ơn ông ta, mới bước vào căn hộ.
Hôm nay Ngu Quấn không xuất hiện, ôm mèo đen, Giang Úc mím môi suy nghĩ.
Anh quyết định hôm nay sẽ đi ngủ sớm.
Mới đầu vì con mèo đen ở dưới gầm giường,phát ra vài tiếng cào gỗ, Giang Úc nửa tỉnh nửa mê hỏi.
"Mimi?"
Động tĩnh dưới gầm giường dừng lại, mèo đen lại kêu lên, Giang Úc đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Bởi vì thanh âm của mèo đen lại từ bên ngoài phòng truyền đến, con mèo đáp lại Giang Úc, tựa hồ có chút vội vàng cào cửa.
Dưới gầm giường đó... Có kinh nghiệm từ lần trước, Giang Úc có vẻ bình tĩnh không ít, anh bật đèn bàn nhìn xuống đáy giường, quả nhiên nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng.
Một ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt ngây ngốc đối diện với Giang Úc lộ ra một nụ cười rùng rợn, một giây sau gã liền hưng phấn hét lên, bò ra, hình thể gã phì nhiêu, lúc bò ra có chút khó khăn, hai tay lung tung nắm lấy mặt đất, cuối cùng giãy dụa ra.
"Tôi tìm thấy rồi! Tôi tìm thấy rồi! "
Gã chạy ra khỏi phòng Giang Úc đuổi theo con mèo đen, mèo đen kinh hách chạy trốn, phát ra từng trận kêu thảm thiết.
Giang Úc sắc mặt tái mét, lập tức đuổi theo, anh đi ra mới phát hiện, cửa nhà nh đã bị mở mà anh không hề hat biết, bà Smith mặc đầm ngủ xuất hiện ở ngoài cửa, thét chói tai.
"Dodge!! Chúa ơi, con đã làm gì vậy?!" Giang Úc giúp bà ta khống chế lại Dodge đang hưng phấn, Dodge vẫn nhìn chằm chằm mèo đen, miệng vẫn lẩm bẩm.
"Thịt... Thịt..." Dodge vẻ mặt ngốc nghếch, nhưng gã rất cường tráng, gã mút tay, nhìn con mèo đen chảy nước miếng.
Nhìn một con mèo và vô thức hét lên từ "thịt"? Gã ta muốn ăn thịt mèo hả?
"Dodge, quá thất lễ!" Bà Smith răn dạy gã, áy náy quay đầu xin lỗi Giang Úc.
"Thật xin lỗi... Giang"
"Anh ta là con của bà sao?" Giang Úc không chú ý tới cái này, anh hỏi
" Nó tên là Dodge, đứa bé tôi mà nhận nuôi, nó có bệnh tâm thần, cho nên không có đi ra ngoài, thật xin lỗi, sau này tôi nhất định phải trông chừng nó hơn, thân ái, xin cậu đừng sợ nó."
Giang Úc: "Anh ta có thể mở khóa cửa?" Giang Úc nhìn về phía cửa trong lòng rất nghi hoặc.
"Không... Không... nó là một thằng ngốc, làm thế nào nó có thể mở khóa cửa được..." Bà Smith cũng nhìn thấy cửa mở, bởi vì không thuyết phục được có vẻ hơi lúng túng.
"Có thể nó đã lẻn vào nhà trong lúc cậu mở cửa, Dodge không biết mở khóa, nó cũng không có thói quen ăn cắp"
"Nhà của cậu có hư hại gì không? Chúng tôi sẽ bồi thường" Bà Smith giống như né tránh Giang Úc truy vấn, vội vàng nói.
Giang Úc lắc đầu, trong phòng không có gì đáng giá, bà Smith liên tục xin lỗi mới mang theo Dodge về nhà.
Ánh mắt Giang Úc tối tăm nhìn theo hướng hai người rời đi, lý do của bà Smith rõ ràng đầy sơ hở, làm cho người ta không khỏi hoài nghi tính chân thật của lời nói.
Bà Mary không thích ra ngoài, có ra ngoài cũng chỉ vì mua sắm, mà những con mèo hoang bà ta nuôi làm cho tầng dưới vô cùng dơ dấy, bẩn thỉu, phiền toái đến công tác dọn vệ sinh của bà Smith, dưới tình huống này mà bà Smith cũng không hề oán hận sao? Vẫn tuyên bố hai người là bạn tốt sao?
Anh có rất nhiều sự hoài nghi.
Có lẽ anh cần đến nhà bà Mary để nhìn một cái? Giang Úc suy nghĩ về khả năng này.
......
"Tại sao cậu lại sống ở đây? Cậu có nhiều lựa chọn hơn mà" Cessie và Giang Úc gặp nhau trong thang máy, cô ta bắt đầu vô thức nhìn Giang Úc, miệng phun ra một ngụm thuốc lá phụ nữ nhịn không được nói.
"Sao cô lại hỏi vậy?" Giang Úc quay đầu nhìn cô ta.
"Cậu không phát hiện ra sao?" Người sống ở đây đều bất thường, bệnh tâm thần, nghiện rượu, bệnh tật... ai cũng có vết nhơ trên người".
“...... Sở thích đặc biệt? "Cessi nghe được câu hỏi của anh, cẩn thận nói.
"Người ở phòng 302, hắn thích số cô gái....." Giang Úc nghe được lông mày chậm rãi nhíu lại, cảm thấy chán ghét những điều này.
Cessie quanh năm lăn lộn ở nơi phong nguyệt này, biết rõ người khác đang suy nghĩ gì, trong lòng rất ấn tượng tốt đối với thiếu niên này, lần đầu tiên thấy Giang Úc liền nhắc nhở anh rằng cô ta đang rất ấn tượng với anh, chỉ là bên ngoài khó mà thể hiện ra.
Giang Úc có lẽ là người bình thường nhất trong tòa chung cư này, tuổi tác anh không lớn, trong mắt không có quá nhiều tạp chất, vừa nhìn đã biết là một chú bê con mới tiếp xúc với xã hội.
Cessie cũng không phải là một cô bé 17 tuổi đơn thuần, không ai ở đây mà tránh khỏi sự tha hóa, chỉ là vấn đề thời gian, hoặc... từ lấy cô ta làm điểm khởi đầu cho sự sa ngã cũng tốt.
"Đừng nhìn tôi, cũng không phải tôi, tôi không tiếp công việc của hàng xóm thì phiền toái lắm, tôi cũng không có bệnh." Cô ra nhếch đôi môi đỏ mọng, giày cao gót gõ gõ xuống sàn, tới gần Giang Úc muốn sờ tay lên lồng ngực anh, dụ dỗ nói.
"Nếu là cậu, tôi không ngại, trên người cậu có mùi vị trai tân tuyệt vời, hãy suy nghĩ một chút để cho tôi giúp cậu..." Tay chậm rãi vươn tới. Trước khi chạm đến Giang Úc, đã bị anh nhanh chóng ngăn lại.
"Không cần!" Giang Úc vội vàng né tránh, vành tai đỏ bừng.
"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến Etinburg, chị của tôi sẽ mời cậu uống một ly." Nói xong Cessie rời khỏi thang máy trước, Giang Úc chờ cô ta đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi làm thêm thường lệ, bà Barbara nói cho Giang Úc biết ngày mai là ngày nghỉ không cần phải đi làm, Giang Úc quyết định đi Etinburg một chuyến.
Sắc trời dần tối, cả con phố đã sáng đèn đỏ màu rượu vang, vừa mới đi vào quán bar, Giang Úc đã bị mấy người phụ nữ vây quanh, vừa hỏi "Nhóc con tới tìm ai vậy?"
Vừa động tay động chân với Giang Úc, muốn nhéo mặt anh.
"..." Diện mạo của Giang Úc cũng có thể được coi là khuôn mặt trẻ con trong số người châu Á, cho dù vóc dáng của anh không thấp, nhưng trong một đám người da trắng cũng sẽ bị cho là chỉ khoảng 15 tuổi.
"Tôi đang tìm Cessie"
"Cessie?! Cô ta chơi trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên à? " Những nguồ phụ nữ hoảng sợ, một số người quen hét lên với quầy bar.
"Cessie, cô thật sự sẽ gặp xui xẻo đó!"
"Đừng nguyền rủa tôi!" Cessie đi giày cao gót đi tới, nhìn thấy một đám người vây quanh Giang Úc, bừng tỉnh.
"Đừng dọa sợ cậu ấy, thân ái, hãy đến đây!"
"..." Cessie đưa Giang Úc đến một chỗ ngồi riêng.
"Ồ, tôi sẽ gọi giúp cậu! Hai ly New York Lover " Cessie vẫy tay với người phục vụ, sau đó cô ta ngồi đối diện Với Giang Úc.
"Đừng hiểu lầm, tôi hơi say",
"..." Bất quá mục đích Giang Úc đến đây không phải để uống rượu.
"Cessie, tôi muốn nói chuyện với cô về bà Smith"
"Giang Úc, sự tò mò của cậu thực sự mạnh mẽ" Cessie nhìn ánh mắt cố chấp của Giang Úc, thua trận.
"Được rồi, về khía cạnh nào của bà ta?"
"Con nuôi của bà ấy..."
"Là cái thằng ngốc đó sao, cậu thấy nó rồi sao? "Cessie thản nhiên nói, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Giang Úc.
"Sao vậy, chị của tôi đây là người biết rõ nhất" Đây không phải là mục đích của Giang Úc, anh chuyển đề tài lại hỏi
"Bà Smith cũng thích mèo sao?" Lưng bà ta đã cong vòng, đi lại vô cùng bất tiện, mà không hề oán hận còn giúp bà Mary xử lý sự dơ dấy của đám mèo hoang mà bà Mary cho ăn suốt mười năm?
"Ồ! Làm sao có thể, bà già đó ghét nhất là mèo đó. "Cessie dường như nghe thấy một trò đùa, ôm bụng cười.
"Bà lão đó nói nhảm đó, bà ta ở trong tòa nhà kia 40 năm, khôn khéo hơn bất cứ ai, tôi còn nhìn thấy trên mặt bà ta từng có vết thương bị mèo cào, nhất định là vết thương mà bà ta bị khi đuổi đám mèo kia." Giang Úc lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô ta, trong lòng anh yên lặng nghĩ.
So với xua đuổi, bà ta càng có khả năng muốn bắt những con mèo kia, mặc dù chỉ là suy đoán của anh, nhưng bà Smith có khả năng đang ăn thịt mèo.
"Đừng nghĩ nữa, trong tòa nhà không có ai thích bà già Mary đó, bất kỳ ai cũng có khả năng giết bà ta, nơi này rất nhiều người phạm tội." Cessie thờ ơi, nhìn móng tay
"Cho nên tôi khuyên cậu nên sớm rời đi, cậu ở chỗ này sạch sẽ giống như một con cừu nhỏ." Cessie vừa nói còn ở trên đầu làm ra cử chỉ như hai cái sừng.
“...... Tôi sẽ cẩn thận".
Cessi không thể phủ nhận, tầm mắt của cô bị một người hấp dẫn, những người phụ nữ làm nghề này, đều rất biết quan sát lời nói, hơn nữa con phố này nếu xuất hiện một người mới, họ có khả năng là người đầu tiên biết được tin tức.
Vì vậy khi người đàn ông xa lạ và lạnh lùng đi vào quán bar, tìm người, Cessie suy đoán, hắn muốn tìm là Giang Úc, dù sao Giang Úc cũng là người mới duy nhất tới nơi này.
"Tôi có cảm giác... Hắn đang tìm cậu."
Giang Úc nghe vậy quay đầu nhìn lại, thấy được Ngu Quấn.
"Anh?" Ngu Quấn vừa lúc cũng nhìn thấy anh, hắn đi tới, ánh mắt đánh giá rượu trên bàn. Không biết vì sao, Giang Úc có loại ảo giác bị cha mẹ bắt được, nhưng rõ ràng anh không làm gì cả.
"Uống rượu rồi?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, Cessie nhìn người đàn ông này, trực giác bản thân cho biết thân phận của hắn không đơn giản, giơ tay nhấc chân đều là hơi thở của "người có tiền", ánh mắt sắc bén, không hợp với khu ổ chuột, cùng bọn họ là hai thái cực, thuộc về người của một thế giới khác.
Cô ta quay đầu nhìn Giang Úc, ánh mắt hỏi anh vì sao lại quen biết loại người này.
"Ừm... Chỉ cần uống một chút, đây là Cessie, chúng tôi đang ở cùng một tòa chung cư, tôi muốn hỏi cô ấy một số chuyện "Giang Úc bất giác giải thích, trong lòng Cessie có chút kinh ngạc, ánh mắt đảo quanh hai người, chính Giang Úc cũng không ý thức được, giống như hắn là một người vô cùng thân thiết, làm sao mà cậu ấy sẽ tiếp xúc với loại người này như vậy?
Nói cách khác, khi một người đàn ông tìm tới Giang Úc, Giang Úc chẳng lẽ không phát giác sao? Cách người này nhìn Giang Úc, Giang Úc đã trở thành mục tiêu.
Giang Úc tạm biệt Cessie, có chút ngượng ngùng vì Ngu Quấn đã thay anh thanh toán tiền rượu, vì thế khi đi cùng Ngu Quấn, anh hỏi.
"Anh ơi, anh ăn gì chưa?"
"Chưa"
"Vậy anh đến nhà em nhé? Em nấu cho anh ăn" Cessie nghe xong, vô cùng im lặng nhìn hai người rời đi.
"Đó là ai vậy? Thật là một đại gia đẹp trai!" Người bạn tốt tò mò tiến lại hỏi Cessie.
"Gay" Cessie lần này trả lời rất chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất