[Vô Hạn Lưu] Trò Chơi Truy Đuổi

Chương 4: Nữ quỷ lúc nửa đêm

Trước Sau
Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

Nữ quỷ lúc nửa đêm

Khi Giang Úc thực sự bước ra khỏi phòng học, Ngu Dao phớt lờ ánh mắt của những người khác, ôm lấy cánh tay Giang Úc để anh cùng mình rời khỏi trường, ngoài ý muốn, Giang Úc không nhìn thấy Trần Vu xuất hiện.

Ngu Dao cắt đứt sự chú ý của anh nói:

"Nhìn kìa! Anh trai tôi đang ở đó! "Giang Úc nhìn về phía ven đường, một chiếc Bentley màu đen dừng ở đó, trên xe là một người đan ông trẻ tuổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Mặt mày anh khí, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên cánh tay Ngu Dao đang khoác anh.

Giang Úc bất động thanh sắc chậm rãi giữ khoảng cách với Ngu Dao để tránh hiểu lầm, Ngu Dao cũng không nhận ra điều này, nàng sải bước đi về phía trước cao hứng gọi về phía người đàn ông kia, rồi bước vào sau xe ngồi.

Ngu Dao: "Giang Úc mau lên đây! "

Đang lúc Giang Úc muốn cảm ơn lòng tốt của nàng, đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, hắn nhìn anh qua gương chiếu hậu, Giang Úc có chút không được tự nhiên.

"Quấn ca! Để tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là anh trai tôi Ngu Quấn, anh, đây là bạn học của em Giang Úc, cậu ấy sẽ đi cùng chúng ta! Giang Úc mau lên đây!"

Giang Úc đành phải cười với người đàn ông trong xe: "Xin chào, Quấn ca, nhà em ở ngay phía trước..." Cho nên không cần phải đưa đi đâu.

"Được rồi, lên xe đi" vừa ra có mấy chiếc xe đến cổng trường đón người, không kiên nhẫn bấm còi thúc giục.

"..." Giang Úc đành phải mở cửa xe, yên lặng ngồi lên, Lúc này Ngu Quấn mới thu hồi ánh mắt, Giang Úc thầm nghĩ, may mắn là nhà anh cách trường học rất gần, lát nữa liền xuống xe.

Ngu Quấn: "Đi ăn cơm trước đi, chỗ ngồi đã đặt xong rồi."

Ngu Dao: "Đã sớm chết đói rồi a!".

Giang Úc: "......"

Giang Úc mắt thấy xe đi về hướng càng ngày càng xa nhà...

Tác giả: Ngu Quấn: Mang đi (bắt cóc) Úc Úc

Ngu Quấn gọi món Triều Châu, Ngu Dao từ đầu đến cuối vẫn quấn lấy Ngu Quấn nói chuyện, Giang Úc ở một bên yên lặng ăn đồ ăn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nội dung trò chuyện Giang Úc cũng nghe đại khái, Ngu Quấn hai năm nay mới trở về mở công ty, lúc trước là ở nước ngoài. Đợi đến khi bữa cơm gần kết thúc, đã qua 7h30, sắc trời đã tối, đèn trên đường sáng lên.

Giang Úc thấy Ngu Quấn đứng lên, tưởng hắn sẽ rời đi, ai ngờ điện thoại di động của Ngu Quấn vang lên, nhìn hắn nhận điện thoại đi tới một bên, Giang Úc đành phải ngồi trở lại.

Ngu Quấn cúp điện thoại nói: "Xin lỗi, tạm thời có công việc, không có biện pháp đưa cậu trở về được, để cho cậu một mình trở về cũng không an toàn. Nên cậu cùng Ngu Dao về nhà ở một đêm, ngày mai tôi sẽ đưa cậu trở về".

Giang Úc lần đầu tiên biết thế nào phiền muộn: "..."

Ngu Dao dùng khuỷu tay chạm vào Giang Úc, nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Giang Úc, nàng an ủi nói.

"Chỗ này cách nhà tôi rất gần, đi hai bước liền đến." Ngu Dao quả thật không khoa trương, nhà nàng ở ngay tiểu khu bên cạnh khách sạn, thật sự đi hai bước là tới.

Giang Úc: "Vậy làm phiền cậu..."

Đập vào mắt là một biệt thự, trang trí đơn giản ấm áp, so với căn nhà nhỏ cũ nát của Giang Đào tốt hơn rất nhiều, Ngu Dao nghe ca ca nàng an bài trước khi đi, an bài cho Giang Úc ở phòng khách.

Giang Úc ôm tâm lý sẽ ở lại đây một đêm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền nằm ở trên giường ngủ.

Đêm khuya, một góc nào đó trong phòng truyền đến tiếng xào xạc, Giang Úc bị thanh âm đánh thức, anh cau mày, mở mắt ra liền thấy được một màn kinh khủng.



Một gương mặt đẫm máu cơ hồ dán lên mặt anh, Giang Úc sợ tới mức vội vàng lui ra, đó là một nữ quỷ đứng ở tư thế cực kỳ vặn vẹo. Nửa người dưới của ả ta đưa lưng về phía trước, nửa người trên khom lưng nhìn Giang Úc, ngũ quan của ả bị đè bẹp, cả người sưng phù da nhăn nheo nứt ra một cái miệng lớn, ả nứt ra miệng to, đang phun máu tươi ra ngoài, hết thảy đều khiến người ta sởn tóc gáy.

Tim Giang Úc chạm đến cổ họng, lại mạnh mẽ bị anh nuốt trở về. Anh cẩn thận đề phòng thi thể nữ quỷ đó, chậm rãi đi về phía cửa phòng. Nhãn cầu "Nữ Thi" theo từng động tác của anh chuyển động, mỗi một lần đều khiến Giang Úc cảm thấy kinh hãi.

Anh từng bước từng bước hướng cửa phòng đi tới, trong nháy mắt bước ra khỏi cửa phòng, Giang Úc cái gì cũng không để ý trực tiếp chạy xuống lầu, phía sau truyền đến tiếng lao xuống lầu dồn dập.

"Rầm rầm..." Trực giác Giang Úc bảo anh không thể quay đầu nhìn lại, trực giác của anh không sai, ở sau lưng anh là nữ quỷ kia dùng động tác vặn vẹo mà người thường không cách nào làm được, rất nhanh tứ chi đuổi theo anh.

Giang Úc sờ lên tay nắm cửa, trong nháy mắt mở cửa đụng phải một bức tường.

Giang Úc: "A..."

Dùng sức quá mạnh lại không hề phòng bị, anh ôm cái mũi đau nhức không thôi, đối diện truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo quan tâm.

"Không sao chứ?" Giang Úc không để ý quay đầu lại nhìn lại, trí nhớ đuổi theo nữ quỷ của anh không thấy đâu, phòng khách trống rỗng chỉ có hai người Giang Úc và Ngu Quấn.

"Sao không bật đèn?" Người đàn ông bật đèn phòng khách lên, đi vào cửa cởi áo khoác treo lên bên cạnh cửa, vừa hỏi Giang Úc.

Giang Úc trong lúc nhất thời không trả lời được, bởi vì có quỷ đuổi theo anh và anh chưa kịp bật...

Ánh mắt Ngu Quấn nhìn về phía chân Giang Úc, hồi tưởng lại vừa mới mở cửa trong nháy mắt hắn thấy một đôi mắt tròn xoe mở to, giống như một chú cún con đang sợ hãi.

Giang Úc bị nhìn thấy có chút xấu hổ.

"Sao cậu không mang giày?"

"Xin lỗi, em quên mất"

"Muộn như vậy còn không ngủ?"

Ngu Quấn khẽ cúi đầu, cằm bị Giang Úc đụng đỏ lên một mảnh, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, lời Giang Úc nói đến bên miệng lại bị nuốt trở về trong bụng.

Làm thế nào để anh giải thích tất cả những gì anh vừa thấy? Nhưng bộ dáng trầm mặc của anh trong mắt Ngu Quấn lại bị giải thích thành ủy khuất.

Ngu Quấn: "Làm sao vậy, lạ giường sao? Ngủ không quen sao? Hay là... Sợ ngủ một mình? "

"..." Bởi vì cùng em gái hắn là bạn bè? Luôn cảm giác đối phương coi mình như một đứa trẻ, nhưng ở góc độ nào đó, bị Ngu Quấn nói đúng.

"Sợ thì đến ngủ cùng với tôi" Ngu Quấn thần sắc thản nhiên nói, nói xong liền đi lên lầu hai trước, như thể tùy Giang Úc lựa chọn, Giang Úc ngẩn người, vẫn đi theo đến ngoài cửa phòng Ngu Quấn.

Anh vốn là muốn xin lỗi Ngu Quấn, bởi anh đụng trúng cằm hắn bị thương. Lại thấy Ngu Quấn đưa lưng về phía Giang Úc, tự nhiên cởi áo ra, thân thể nam nhân phát triển thành thục, dáng người nổi bật, cơ bắp lưng phình ra lưu loát toát ra hình tam giác ngược, làn da cũng trắng.

Giang Úc không biết làm sao dời tầm mắt.

"Tiến vào đi" Thanh âm trầm thấp của nam nhân truyền đến, Giang Úc cứng ngắc đứng ở nơi đó, tiến thoái lưỡng nan, Ngu Quấn ngoài ý muốn nhướng mày nói.

"Không phải sợ sao?"

"Vào đi, tôi muốn đóng cửa"

..

Ngu Quấn bảo anh ngủ trước, tự mình đi vào tắm rửa, tiếng nước ào ạt trong phòng vệ sinh tựa hồ có tác dụng ru ngủ, Giang Úc nằm trên giường, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.

Một đêm không có mộng, buổi sáng tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình anh, Giang Úc đi tới phòng khách dưới lầu, Ngu Quấn vừa vặn đang ăn sáng, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, cằm lại xanh một mảng, quay đầu lại bảo dì giúp việc làm thêm một phần, gọi anh qua.

"Thực xin lỗi, tối hôm qua đụng phải anh" Giang Úc có chút xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Ngu Quấn, cho đến bây giờ mới nói ra câu xin lỗi kia.



"Ừm"

"Chào buổi sáng mọi người!" Thanh âm tràn đầy năng lượng của thiếu nữ chào hỏi hai người.

Ăn sáng xong, Ngu Quấn đưa hai người đến trường học, Giang Úc cùng Ngu Dao chào tạm biệt Ngu Quấn, vẻ mặt bình thản ở trong ánh mắt ghen tị của người khác, Trần Du đem một màn này thu vào tầm mắt, nghiến răng nghiến lợi.

"Giang Úc!" Gã sải bước về phía trước ngăn trở đường đi của anh, cảm thấy nụ cười của Giang Úc đối với Ngu Dao thập phần chướng mắt.

"Mày mà cũng xứng đứng chung một chỗ với Ngu Dao?!"

Giang Úc kỳ quái hỏi ngược lại: "Vậy anh cảm thấy tôi nên đứng chung với ai?"

Lại là loại thái độ này, Trần Vu nhìn Giang Úc, cảm giác quái dị trong lòng lại dâng lên, Giang Úc cười lên đặc biệt đẹp mắt, phảng phất như có gì đó hấp dẫn, làm cho người ta không thể dời mắt, gã nhận thấy tâm tính mình có vấn đề cũng đã muộn.

Hai má gã bị anh nhẹ nhàng chạm vào một chút, gã khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lại, Giang Úc duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt gã, ở bên tai gã hạ thấp giọng nói ái muội hỏi.

"Chả lẽ là anh sao?"

"Sao mặt anh lại đỏ rồi?" Trần Vu bị hành động của anh làm cho sửng sốt, lui về sau hai bước, hồi lâu cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh, cuối cùng chạy trối chết.

Giang Úc rất bất ngờ trước phản ứng của gã, anh trầm ngâm nhìn hướng Trần Vu rời đi.

Kế tiếp tương đối bình an vô sự trải qua một ngày, Giang Úc lần này sợ Ngu Dao sẽ chặn anh, anh đã sớm ra khỏi phòng học về nhà sớm.

Giang Đào hôm qua đợi cả đêm, gã mượn máy quay từ bạn bè, lại mua đủ loại đồ chơi tình dục, kể cả đạo cụ trừng phạt anh đều chuẩn bị xong, chờ Giang Úc về nhà.

Lần này gã nhất định sẽ dạy dỗ Giang Úc thành cẩu của gã, cha mẹ Giang Úc chết sớm, tài sản đều ở trong tay gã bảo quản, anh ăn uống cái nào không phải lấy từ gã? Muốn ăn no, phải ngoan ngoãn cầu xin gã, đây không phải là hoàn toàn bị gã khống chế sao?

Nghĩ đến những ngày sau này, Giang Đào cười đến không khép miệng lại được, nhưng mà chờ trái chờ phải, cũng không thể đợi được Giang Úc về nhà! Điện thoại cũng không thể liên lạc được.

Giang Đào gọi điện thoại hỏi trường, giáo viên lại nói Giang Úc đã rời trường, bọn họ đi học vào ban ngày, cũng không có vụ ở qua đêm trong khuôn viên trường.

Giang Đào tức giận đến đỏ mặt

"Giang Úc?" Hôm nay gã về đến nhà, nhìn thấy thiếu niên đã ở trong phòng khách, tức giận đến không biết gì!

"Mày! Lại đây và quỳ xuống! "Giang Đào bước đến trước mặt Giang Úc, bày ra bộ dáng hung tợn ra lệnh, nghĩ thầm quả nhiên không thể đối xử với Giang Úc quá tốt!

Giang Úc từ nhỏ đã chỉ cần lớn tiếng một cái, liền sợ tới mức không dám động đậy! Không nghĩ tới gã chỉ là ôn hòa một ngày, liền để cho anh lên mặt!

Giang Úc nghe xong nhíu mày đôi mày xinh đẹp lại, Giang Đào nhìn thấy vẻ mặt ấy tâm tình lại rung động.

Giang Đào ngoài mặt bày ra hung ác, trong lòng đã sớm có kế hoạch, gã muốn nhân lúc Giang Úc phạm sai lầm làm cái cớ để giáo huấn Giang Úc, mượn cơ hội để anh quỳ xuống, chỉ cần Giang Úc chịu quỳ xuống, vậy có nghĩa là cách khiến anh làm cẩu lại gần một bước, nghĩ tới đây lửa giận trong lòng gã đã sớm tiêu tan.

Chỉ thấy Giang Úc cúi đầu, yên lặng quỳ xuống trước mặt gã, trong lòng Giang Đào kinh hỉ nổ tung, cảm nhận được khoái cảm vì hoàn toàn chi phối được người khác.

Giang Đào cười lạnh một tiếng

"Biết mình đã phạm phải sai lầm gì không?! Lại dám đêm không về nhà! "

" Mày có biết tao lo lắng cho mày như thế nào không?" Giang Đào cởi thắt lưng trên bụng mập mạp của mình, ở trong không khí ba ba rung động, hài lòng nhìn thấy bả vai khẽ co rút của thiếu niên.

"Hôm nay tao phải giáo huấn mày một chút, để cho mày nhớ kĩ!" Nói xong dùng roi da quất lên.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau