[Vô Hạn Lưu] Trò Chơi Truy Đuổi
Chương 9: Căn hộ quỷ dị
"Không phải tôi... Không phải tôi..." Trạng thái tinh thần yếu kém của ông ta gần như bị người trong chung cư nhận định là hung thủ giết người.
"Chúa ơi!" Đám người lại một lần nữa xôn xao, Giang Úc nghe thấy, nhìn sang, thi thể được hai người dùng cáng khiêng ra khỏi phòng, đầu thi thể phủ vải trắng xẹp xuống rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là một thi thể không đầu.
Lúc này nhân viên lục soát ghế sô pha đột nhiên tiến đến bên tai Toke nói cái gì đó, Toke vẻ mặt kinh ngạc qua đi, lập tức ra hiệu rút lui.
"Bọn họ cũng dọn đi ghế sofa!" Có người hô to, Giang Úc nhìn cái sô pha cũ nát kia, có chút nghi vấn.
"Đầu cô ấy sẽ không giấu trong ghế sofa chứ?! Chúa ơi! Tôi đã nằm ở đó cả đêm qua khi say rượu đó! "Hiển nhiên không chỉ có một mình anh ta nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều liên tưởng đến không ít tình tiết kinh dị, đáng tiếc cảnh sát không có bất kỳ phản ứng nào, bọn họ chỉ nhanh chóng thu dọn mọi thứ và rời đi.
Toke: "Cảm ơn mọi người đã phối hợp với chúng tôi"
Ngay sau đó tất cả nhân viên dần dần rời khỏi, hiện trường được niêm phong, Toke mang theo một nhóm người nhanh chóng rút lui, quá trình chỉ mất 40 phút, Giang Úc nheo mắt, điều tra ngắn gọn, sau khi tìm thấy cái đầu mất tích của thi thể, liền khẩn trương muốn kết thúc, đơn giản chỉ làm cho đủ công tác.
Những người bị nhốt trong tòa nhà rốt cuộc cũng được giải phóng, Giang Úc theo mọi người đi ra khỏi chung cư, anh đi ra ngoài mới phát hiện, hoàn cảnh bên ngoài so với toà nhà, cũng không tốt hơn là bao nhiêu, phòng ốc chung quanh đều cũ kỹ và đổ nát, đường phố chất đầy rác rưởi, bốc ra mùi hôi thối.
Nơi Giang Úc làm việc cách tòa nhà chỗ anh ở một con phố, tên là "Tiệm gà rán cô Barbara" cửa hàng không lớn, chỉ bán đồ ăn mang về.
Khi anh đến, bên ngoài có một hàng dài người xếp hàng.
Có người nhận ra Giang Úc, người Trung Quốc trong mắt người nước ngoài rất dễ phân biệt, rốt cục cũng biết vì sao gà rán hôm nay lên chậm như vậy, không khỏi oán giận với anh.
"Thân ái nhanh lên đi, anh không thể chờ được nữa"
"Xin lỗi" Giang Úc xin lỗi đẩy cửa vào tiệm gà rán.
"Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Nhanh đến và giúp tôi, tôi sắp chết rồi! " Trong cửa hàng tổng cộng chỉ có ba người, vợ chồng ông bà chủ và một nhân viên, chính là Giang Úc. Người đang phàn nàn chính là bà chủ, ngày thường bà ấy cùng chồng phụ trách ở bếp, hôm nay Giang Úc không thể đến quầy lễ tân, chạy 2 việc cùng một lúc khiến bà ấy bận đến sứt đầu mẻ trán.
Giang Úc chỉ có thể nhanh chóng mặc quần áo làm việc vào, đứng ở cửa sổ gà rán đóng gói, thuần thục đem gà rán đã rán xong dùng hộp đựng lại, sau đó bỏ vào túi giấy, đưa cho khách hàng, trên mặt lộ ra nụ cười kinh doanh tiêu chuẩn.
"Hoan nghênh lần sau trở lại" cô gái vừa rồi còn có chút oán hận, nhìn thấy nụ cười của Giang Úc trong nháy mắt oán hận liền tan biến, bộ dạng đẹp quả thật dễ dàng khiến người ta tha thứ, thành thật mà nói cô ấy chạy tới nơi này mua gà rán, chính là vì Giang Úc ở đây.
Công việc của tiệm gà rán rất khô khan, Giang Úc phụ trách công việc đóng gói tại quầy lễ tân, khách tập trung vào 9-12 giờ sáng, và 5-6 giờ chiều, khi không có khách anh có thể ngồi nghỉ ngơi, cũng không phải là công việc cực nhọc gì.
"Giang Úc, sáng nay xảy ra chuyện gì vậy?" Mãi đến sáu giờ chiều, Giang Úc Phi treo biển đóng cửa bên ngoài cửa hàng gà rán, bà chủ vẫn như thường lệ thưởng một túi gà rán cho Giang Úc, cũng hỏi Giang Úc vì sao sáng nay lại đến trễ.
"Cám ơn" Giang Úc đem chuyện sáng nay nói với bà ấy một chút, "Trong toà chung cư của cháu đã xảy ra một vụ án giết người, sáng nay khi cháu thức dậy, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, không cho người bên trong tòa nhà ra ngoài."
Bà chủ Barbara bên ngoài nghiêm khắc, nhưng thực chất rất chiếu cố Giang Úc. Nghe được chuyện ngoài ý muốn, bà lo lắng nhìn Giang Úc.
"Vậy hung thủ đã bị bắt được chưa?" Giang Úc lắc đầu
"Vẫn chưa ạ"
Bà Barbara: "Chỗ ở của cậu không quá an toàn, hãy đổi chỗ khác đi".
Giang Úc: "Cảm ơn, cháu sẽ chú ý." Về phần chuyển nhà, chỉ sợ là không được.
Rời khỏi tiệm gà rán, Giang Úc xách gà rán trở về căn hộ, nhà bà Mary ở hành lang lầu một vẫn bị phong tỏa, hành lang tối tăm và yên tĩnh.
Căn hộ này ngày thường trông như thế này, đi trong hành lang hầu như không gặp được người, lặng lẽ chỉ nghe thấy tiếng bước chân của anh. Giang Úc lên thang máy, thang máy chậm rãi đi lên tầng năm. Anh xa xa nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa nhà anh, Giang Úc cảm thấy có chút kỳ quái, chờ thang máy dừng lại, Giang Úc thấy rõ người kia, trên mặt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, một người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này _Ngu Quấn.
"Giang Úc" Ngu Quấn giương mắt nhìn Giang Úc, gương mặt anh tuấn kia vẫn lạnh lùng trước sau như một.
"Sao anh lại ở đây?" Ngu Quấn không phải NPC của phó bản trước sao? Hắn là người chơi à?
"Nghe nói cậu ở đây" Câu trả lời của Ngu Quấn khiến Giang Úc sửng sốt, trong đầu Giang Úc bất giác hiện ra câu cuối cùng Ngu Dao nói với anh ở phó bản trước.
"Tôi khuyên cậu nên tránh xa Ngu Quấn"
Điều này thật vô nghĩa, nếu Ngu Quấn muốn có được thứ gì, vì sao không phó bản trước không động thủ? Hắn đột ngột xuất hiện ở chỗ này như vậy, giống như thật sự chỉ là tới tìm anh để ôn chuyện, Giang Úc đứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh người đan ông kia lấy chìa khóa ra, nói với Ngu Quấn.
" Mời vào" Dù thế nào đi nữa cũng không thể đứng ở hành lang nói chuyện.
Căn hộ Giang Úc thuê không lớn, tất cả đồ đạc chỉ cung cấp cho một người dùng, anh bảo Ngu Quấn ngồi xuống ghế sô pha đơn.
Ngu Quấn nhìnphần gà rán trong tay anh hỏi: " Đây là thứ cậu định ăn sao ".
Giang Úc dừng lại, bởi vì không ngờ trước khi Ngu Quấn xuất hiện, anh định dùng gà rán làm bữa tối. Mèo đen không biết từ nơi nào chạy ra, quen thuộc cọ cọ bắp chân Ngu Quấn, Ngu Quấn vươn ngón tay thon dài ôm nó lên.
"Không có, cái này là bà chủ tặng, tôi định làm cái khác ăn, anh đã ăn chưa, ăn cùng tôi không?" Giang Úc tiếp tục hỏi
"Được" Giang Úc nghe được câu trả lời của hắn, mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong có chút nguyên liệu nấu ăn được trữ, anh chọn mấy nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị nấu món Trung Quốc, kỹ năng nấu nướng của anh cũng bình thường, cũng may là có một quyển sách dạy nấu ăn nên anh có thể làm theo.
Giang Úc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ngu Quấn, hắn yên lặng ngồi trên sô pha, vuốt ve con mèo trên đùi, tựa nhưng yên bình trôi qua từng năm tháng.
Giang Úc thu hồi ánh mắt, nhìn thức ăn trong nồi.
Giọn nói bất thình lình vang lên ở sau lưng anh, khiến Giang Úc cả người tê dại, người này bước đi sao lại không có tiếng động.
"Cần giúp đỡ không?"
Giang Úc lắc đầu nói: " Sắp xong rồi".
Lúc ăn cơm Ngu Quấn vốn cũng không phải là người nói nhiều, Giang Úc thì không tìm được chủ đề chung của hai người, trong phòng khách chỉ có âm thanh bát đũa va chạm, không khí ngoài ý muốn hài hòa, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.
Sau bữa cơm đã gần chín giờ, dưới lầu truyền đến tiếng xe cảnh sát được điều động lến, lúc nào cũng nhắc nhở Giang Úc rằng nơi này vào ban đêm không hề yên bình. Giang Úc nhìn đồng hồ treo tường, ngập ngừng đi đến bên Ngu Quấn.
"Quấn ca, buổi tối ngủ ở chỗ tôi đi?" Tuy rằng anh cũng biết Ngu Quấn là một người đàn ông trưởng thành, nhưng nơi này là ban đêm ở khu ổ chuột thành phố New York, nơi có tỷ lệ tội phạm cao nhất ở New York, huống chi ở phó bản trước, Giang Úc còn bởi vì nữ quỷ NPC kia, làm cho hoảng sợ chạy đến chỗ Ngu Quấn ngủ một đêm, hiện tại lại rối rắm những thứ này, nên giờ cũng đã khuya.
Ngu Quấn: "Được"
Giang Úc từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ quần áo rộng thùng thình nhất cho Ngu Quấn, hai người vóc người giống nhau, dáng người Ngu Quấn lại lớn hơn anh một chút, lồng ngực cường tráng lờ mơ qua lớp vải như ẩn như hiện, dáng người của hắn quả thực có thể dùng từ " tác phẩm nghệ thuật " để hình dung, Giang Úc lại không có thói quen nhìn chằm chằm dáng người của người khác, như vậy rất bất lịch sự.
Chiếc giường chỉ rộng 1m5 đối với hai người đàn ông trưởng thành mà nói có chút chật chội, vừa xoay người là có thể đụng phải cánh tay của người bên cạnh, cho nên Giang Úc tận lực nghiêng người đưa lưng về phía Ngu Quấn, anh nghe Ngu Quấn ở trong bóng tối hỏi.
Ngu Quấn: "Buổi sáng nơi này đã xảy ra án mạng? "
Giang Úc: "Ừm, anh đã nghe về nó chưa? "
Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Úc cảm giác hơi thở ấm áp của Ngu Quấn phả lên cổ anh, khiến Giang Úc có chút ngứa ngáy.
Anh hết sức bỏ qua áo giác này, đem cả quá trình nói Ngu Quấn biết.
Ngu Quấn: "Nếu cần giúp đỡ gì thì có thể đến tìm tôi."
Giang Úc nghe được những lời này, đè nén lại chút khác thường trong lòng mình lại.
"Được"
Dần dần cơn buồn ngủ ập đến, anh rất nhanh nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn không có phòng bị gì ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Ngu Quấn đột nhiên mở mắt ra, trong bóng đêm đem tay sờ về phía Giang Úc, nhẹ nhàng ôm anh vào trong lồng ngực mình, đem khoảng cách của hai người dán chặt lại, thân thể ấm áp bám vào, làm cho Giang Úc trong giấc ngủ cảm thấy không thoải mái điều chỉnh tư thế của mình một chút, Ngu Quấn phối hợp với anh tìm một tư thế thoải mái.
Buổi sáng tỉnh lại, Giang Úc không nhìn thấy bóng dáng của Ngu Quấn ở trong nhà mình, anh đoán là Ngu Quẩn có việc riêng, nên rời đi trước, đổ đầy thức ăn mèo cho Mimi, nó ăn đến phát ra âm thanh ùng ục.
Giang Úc nhịn không được sờ sờ vào bộ lông của nó, tạm biệt nó và ra cửa, nhìn thấy sạp báo nhỏ Giang Úc quyết định mua một tờ, xem có tin tức gì lớn.
Đúng như anh suy đoán, sự việc của bad Mary đã được đưa tin, giới truyền thông nghe tin mà đến, miêu tả các loại chi tiết tại hiện trường, lấy vụ việc thu lời, nói đây là thủ đoạn giết người tàn nhẫn nhất ở thành phố New York trong một năm qua.
Báo đăng tin:
【Khi bà Mary được tìm thấy, bà đã chết được một tuần và phân mèo hôi thối đã che giấu mùi xác chết của bà ấy.
Đầu bà đã bị cắt gọn và giấu trong lớp bông của ghế sô pha, quỷ dị chính là tại hiện trường không tìm thấy bất kỳ ADN nào và cũng không có một giọt máu.
Pháp y suy đoán là bởi vì hung thủ đã cắt đứt động mạch kính của nạn nhân trước, xử lý vết máu, sau đó cắt đầu nạn nhân, đặt bề mặt vết cắt vào chảo chiên chín, điểm này có thể nhìn thấy từ vết cắt của nạn nhân, có một phần thịt đã chín.
Để xác nhận điều này, các nhân viên đang tìm kiếm liệu có DNA vết máu ở cống thoát nước nhà của nạn nhân hay không.
Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là, chúng tôi tìm thấy thịt mèo trong dạ dày người chết, mà theo hàng xóm của Bà Mary cho biết, bà Mary khi còn sống là một người cực kỳ yêu mèo, một ngày trước khi chết, bà đặt ở trước cửa nhà rất nhiều thức ăn cho mèo.
Pháp y suy đoán: "Rất có thể bà Mary đã bị khống chế khi còn sống, và bị ép phải ăn thịt mèo. "
"Đây là hành vi giết người cực kỳ ác liệt và biến thái, chúng ta nhất định phải bắt được tên sát nhân tàn ác này".
Cảnh sát Toke đã nói rằng cảnh sát đã bắt giữ Brown Ken, người hàng xóm của bà Mary? Và liệt ông ta vào diện tình nghi nghiêm trọng, vì bị tình nghi nghiêm trọng, trước khi thất nghiệp ông ta từng là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình...】
"Chúa ơi!" Đám người lại một lần nữa xôn xao, Giang Úc nghe thấy, nhìn sang, thi thể được hai người dùng cáng khiêng ra khỏi phòng, đầu thi thể phủ vải trắng xẹp xuống rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là một thi thể không đầu.
Lúc này nhân viên lục soát ghế sô pha đột nhiên tiến đến bên tai Toke nói cái gì đó, Toke vẻ mặt kinh ngạc qua đi, lập tức ra hiệu rút lui.
"Bọn họ cũng dọn đi ghế sofa!" Có người hô to, Giang Úc nhìn cái sô pha cũ nát kia, có chút nghi vấn.
"Đầu cô ấy sẽ không giấu trong ghế sofa chứ?! Chúa ơi! Tôi đã nằm ở đó cả đêm qua khi say rượu đó! "Hiển nhiên không chỉ có một mình anh ta nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều liên tưởng đến không ít tình tiết kinh dị, đáng tiếc cảnh sát không có bất kỳ phản ứng nào, bọn họ chỉ nhanh chóng thu dọn mọi thứ và rời đi.
Toke: "Cảm ơn mọi người đã phối hợp với chúng tôi"
Ngay sau đó tất cả nhân viên dần dần rời khỏi, hiện trường được niêm phong, Toke mang theo một nhóm người nhanh chóng rút lui, quá trình chỉ mất 40 phút, Giang Úc nheo mắt, điều tra ngắn gọn, sau khi tìm thấy cái đầu mất tích của thi thể, liền khẩn trương muốn kết thúc, đơn giản chỉ làm cho đủ công tác.
Những người bị nhốt trong tòa nhà rốt cuộc cũng được giải phóng, Giang Úc theo mọi người đi ra khỏi chung cư, anh đi ra ngoài mới phát hiện, hoàn cảnh bên ngoài so với toà nhà, cũng không tốt hơn là bao nhiêu, phòng ốc chung quanh đều cũ kỹ và đổ nát, đường phố chất đầy rác rưởi, bốc ra mùi hôi thối.
Nơi Giang Úc làm việc cách tòa nhà chỗ anh ở một con phố, tên là "Tiệm gà rán cô Barbara" cửa hàng không lớn, chỉ bán đồ ăn mang về.
Khi anh đến, bên ngoài có một hàng dài người xếp hàng.
Có người nhận ra Giang Úc, người Trung Quốc trong mắt người nước ngoài rất dễ phân biệt, rốt cục cũng biết vì sao gà rán hôm nay lên chậm như vậy, không khỏi oán giận với anh.
"Thân ái nhanh lên đi, anh không thể chờ được nữa"
"Xin lỗi" Giang Úc xin lỗi đẩy cửa vào tiệm gà rán.
"Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Nhanh đến và giúp tôi, tôi sắp chết rồi! " Trong cửa hàng tổng cộng chỉ có ba người, vợ chồng ông bà chủ và một nhân viên, chính là Giang Úc. Người đang phàn nàn chính là bà chủ, ngày thường bà ấy cùng chồng phụ trách ở bếp, hôm nay Giang Úc không thể đến quầy lễ tân, chạy 2 việc cùng một lúc khiến bà ấy bận đến sứt đầu mẻ trán.
Giang Úc chỉ có thể nhanh chóng mặc quần áo làm việc vào, đứng ở cửa sổ gà rán đóng gói, thuần thục đem gà rán đã rán xong dùng hộp đựng lại, sau đó bỏ vào túi giấy, đưa cho khách hàng, trên mặt lộ ra nụ cười kinh doanh tiêu chuẩn.
"Hoan nghênh lần sau trở lại" cô gái vừa rồi còn có chút oán hận, nhìn thấy nụ cười của Giang Úc trong nháy mắt oán hận liền tan biến, bộ dạng đẹp quả thật dễ dàng khiến người ta tha thứ, thành thật mà nói cô ấy chạy tới nơi này mua gà rán, chính là vì Giang Úc ở đây.
Công việc của tiệm gà rán rất khô khan, Giang Úc phụ trách công việc đóng gói tại quầy lễ tân, khách tập trung vào 9-12 giờ sáng, và 5-6 giờ chiều, khi không có khách anh có thể ngồi nghỉ ngơi, cũng không phải là công việc cực nhọc gì.
"Giang Úc, sáng nay xảy ra chuyện gì vậy?" Mãi đến sáu giờ chiều, Giang Úc Phi treo biển đóng cửa bên ngoài cửa hàng gà rán, bà chủ vẫn như thường lệ thưởng một túi gà rán cho Giang Úc, cũng hỏi Giang Úc vì sao sáng nay lại đến trễ.
"Cám ơn" Giang Úc đem chuyện sáng nay nói với bà ấy một chút, "Trong toà chung cư của cháu đã xảy ra một vụ án giết người, sáng nay khi cháu thức dậy, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, không cho người bên trong tòa nhà ra ngoài."
Bà chủ Barbara bên ngoài nghiêm khắc, nhưng thực chất rất chiếu cố Giang Úc. Nghe được chuyện ngoài ý muốn, bà lo lắng nhìn Giang Úc.
"Vậy hung thủ đã bị bắt được chưa?" Giang Úc lắc đầu
"Vẫn chưa ạ"
Bà Barbara: "Chỗ ở của cậu không quá an toàn, hãy đổi chỗ khác đi".
Giang Úc: "Cảm ơn, cháu sẽ chú ý." Về phần chuyển nhà, chỉ sợ là không được.
Rời khỏi tiệm gà rán, Giang Úc xách gà rán trở về căn hộ, nhà bà Mary ở hành lang lầu một vẫn bị phong tỏa, hành lang tối tăm và yên tĩnh.
Căn hộ này ngày thường trông như thế này, đi trong hành lang hầu như không gặp được người, lặng lẽ chỉ nghe thấy tiếng bước chân của anh. Giang Úc lên thang máy, thang máy chậm rãi đi lên tầng năm. Anh xa xa nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa nhà anh, Giang Úc cảm thấy có chút kỳ quái, chờ thang máy dừng lại, Giang Úc thấy rõ người kia, trên mặt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, một người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này _Ngu Quấn.
"Giang Úc" Ngu Quấn giương mắt nhìn Giang Úc, gương mặt anh tuấn kia vẫn lạnh lùng trước sau như một.
"Sao anh lại ở đây?" Ngu Quấn không phải NPC của phó bản trước sao? Hắn là người chơi à?
"Nghe nói cậu ở đây" Câu trả lời của Ngu Quấn khiến Giang Úc sửng sốt, trong đầu Giang Úc bất giác hiện ra câu cuối cùng Ngu Dao nói với anh ở phó bản trước.
"Tôi khuyên cậu nên tránh xa Ngu Quấn"
Điều này thật vô nghĩa, nếu Ngu Quấn muốn có được thứ gì, vì sao không phó bản trước không động thủ? Hắn đột ngột xuất hiện ở chỗ này như vậy, giống như thật sự chỉ là tới tìm anh để ôn chuyện, Giang Úc đứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh người đan ông kia lấy chìa khóa ra, nói với Ngu Quấn.
" Mời vào" Dù thế nào đi nữa cũng không thể đứng ở hành lang nói chuyện.
Căn hộ Giang Úc thuê không lớn, tất cả đồ đạc chỉ cung cấp cho một người dùng, anh bảo Ngu Quấn ngồi xuống ghế sô pha đơn.
Ngu Quấn nhìnphần gà rán trong tay anh hỏi: " Đây là thứ cậu định ăn sao ".
Giang Úc dừng lại, bởi vì không ngờ trước khi Ngu Quấn xuất hiện, anh định dùng gà rán làm bữa tối. Mèo đen không biết từ nơi nào chạy ra, quen thuộc cọ cọ bắp chân Ngu Quấn, Ngu Quấn vươn ngón tay thon dài ôm nó lên.
"Không có, cái này là bà chủ tặng, tôi định làm cái khác ăn, anh đã ăn chưa, ăn cùng tôi không?" Giang Úc tiếp tục hỏi
"Được" Giang Úc nghe được câu trả lời của hắn, mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong có chút nguyên liệu nấu ăn được trữ, anh chọn mấy nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị nấu món Trung Quốc, kỹ năng nấu nướng của anh cũng bình thường, cũng may là có một quyển sách dạy nấu ăn nên anh có thể làm theo.
Giang Úc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ngu Quấn, hắn yên lặng ngồi trên sô pha, vuốt ve con mèo trên đùi, tựa nhưng yên bình trôi qua từng năm tháng.
Giang Úc thu hồi ánh mắt, nhìn thức ăn trong nồi.
Giọn nói bất thình lình vang lên ở sau lưng anh, khiến Giang Úc cả người tê dại, người này bước đi sao lại không có tiếng động.
"Cần giúp đỡ không?"
Giang Úc lắc đầu nói: " Sắp xong rồi".
Lúc ăn cơm Ngu Quấn vốn cũng không phải là người nói nhiều, Giang Úc thì không tìm được chủ đề chung của hai người, trong phòng khách chỉ có âm thanh bát đũa va chạm, không khí ngoài ý muốn hài hòa, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.
Sau bữa cơm đã gần chín giờ, dưới lầu truyền đến tiếng xe cảnh sát được điều động lến, lúc nào cũng nhắc nhở Giang Úc rằng nơi này vào ban đêm không hề yên bình. Giang Úc nhìn đồng hồ treo tường, ngập ngừng đi đến bên Ngu Quấn.
"Quấn ca, buổi tối ngủ ở chỗ tôi đi?" Tuy rằng anh cũng biết Ngu Quấn là một người đàn ông trưởng thành, nhưng nơi này là ban đêm ở khu ổ chuột thành phố New York, nơi có tỷ lệ tội phạm cao nhất ở New York, huống chi ở phó bản trước, Giang Úc còn bởi vì nữ quỷ NPC kia, làm cho hoảng sợ chạy đến chỗ Ngu Quấn ngủ một đêm, hiện tại lại rối rắm những thứ này, nên giờ cũng đã khuya.
Ngu Quấn: "Được"
Giang Úc từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ quần áo rộng thùng thình nhất cho Ngu Quấn, hai người vóc người giống nhau, dáng người Ngu Quấn lại lớn hơn anh một chút, lồng ngực cường tráng lờ mơ qua lớp vải như ẩn như hiện, dáng người của hắn quả thực có thể dùng từ " tác phẩm nghệ thuật " để hình dung, Giang Úc lại không có thói quen nhìn chằm chằm dáng người của người khác, như vậy rất bất lịch sự.
Chiếc giường chỉ rộng 1m5 đối với hai người đàn ông trưởng thành mà nói có chút chật chội, vừa xoay người là có thể đụng phải cánh tay của người bên cạnh, cho nên Giang Úc tận lực nghiêng người đưa lưng về phía Ngu Quấn, anh nghe Ngu Quấn ở trong bóng tối hỏi.
Ngu Quấn: "Buổi sáng nơi này đã xảy ra án mạng? "
Giang Úc: "Ừm, anh đã nghe về nó chưa? "
Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Úc cảm giác hơi thở ấm áp của Ngu Quấn phả lên cổ anh, khiến Giang Úc có chút ngứa ngáy.
Anh hết sức bỏ qua áo giác này, đem cả quá trình nói Ngu Quấn biết.
Ngu Quấn: "Nếu cần giúp đỡ gì thì có thể đến tìm tôi."
Giang Úc nghe được những lời này, đè nén lại chút khác thường trong lòng mình lại.
"Được"
Dần dần cơn buồn ngủ ập đến, anh rất nhanh nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn không có phòng bị gì ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Ngu Quấn đột nhiên mở mắt ra, trong bóng đêm đem tay sờ về phía Giang Úc, nhẹ nhàng ôm anh vào trong lồng ngực mình, đem khoảng cách của hai người dán chặt lại, thân thể ấm áp bám vào, làm cho Giang Úc trong giấc ngủ cảm thấy không thoải mái điều chỉnh tư thế của mình một chút, Ngu Quấn phối hợp với anh tìm một tư thế thoải mái.
Buổi sáng tỉnh lại, Giang Úc không nhìn thấy bóng dáng của Ngu Quấn ở trong nhà mình, anh đoán là Ngu Quẩn có việc riêng, nên rời đi trước, đổ đầy thức ăn mèo cho Mimi, nó ăn đến phát ra âm thanh ùng ục.
Giang Úc nhịn không được sờ sờ vào bộ lông của nó, tạm biệt nó và ra cửa, nhìn thấy sạp báo nhỏ Giang Úc quyết định mua một tờ, xem có tin tức gì lớn.
Đúng như anh suy đoán, sự việc của bad Mary đã được đưa tin, giới truyền thông nghe tin mà đến, miêu tả các loại chi tiết tại hiện trường, lấy vụ việc thu lời, nói đây là thủ đoạn giết người tàn nhẫn nhất ở thành phố New York trong một năm qua.
Báo đăng tin:
【Khi bà Mary được tìm thấy, bà đã chết được một tuần và phân mèo hôi thối đã che giấu mùi xác chết của bà ấy.
Đầu bà đã bị cắt gọn và giấu trong lớp bông của ghế sô pha, quỷ dị chính là tại hiện trường không tìm thấy bất kỳ ADN nào và cũng không có một giọt máu.
Pháp y suy đoán là bởi vì hung thủ đã cắt đứt động mạch kính của nạn nhân trước, xử lý vết máu, sau đó cắt đầu nạn nhân, đặt bề mặt vết cắt vào chảo chiên chín, điểm này có thể nhìn thấy từ vết cắt của nạn nhân, có một phần thịt đã chín.
Để xác nhận điều này, các nhân viên đang tìm kiếm liệu có DNA vết máu ở cống thoát nước nhà của nạn nhân hay không.
Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là, chúng tôi tìm thấy thịt mèo trong dạ dày người chết, mà theo hàng xóm của Bà Mary cho biết, bà Mary khi còn sống là một người cực kỳ yêu mèo, một ngày trước khi chết, bà đặt ở trước cửa nhà rất nhiều thức ăn cho mèo.
Pháp y suy đoán: "Rất có thể bà Mary đã bị khống chế khi còn sống, và bị ép phải ăn thịt mèo. "
"Đây là hành vi giết người cực kỳ ác liệt và biến thái, chúng ta nhất định phải bắt được tên sát nhân tàn ác này".
Cảnh sát Toke đã nói rằng cảnh sát đã bắt giữ Brown Ken, người hàng xóm của bà Mary? Và liệt ông ta vào diện tình nghi nghiêm trọng, vì bị tình nghi nghiêm trọng, trước khi thất nghiệp ông ta từng là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình...】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất