Vô Hạn Sủng Ái

Chương 3

Trước Sau
Lớn nhất đại vai ác Hoắc Tinh Tuyền, tối tăm con người, máu lạnh vô tình. Nguyên chủ gả qua Hoắc gia, hữu danh vô thực Hoắc gia thiếu phu nhân. Hoắc Tinh Tuyền chưa từng bạc đãi nguyên chủ, chỉ trách nguyên chủ bị hôn mê đầu óc, nghe lời Hạ Tư Viễn cùng Lâm Tử Ngọc xúi dục không ít lần làm chuyện gây bất lợi cho Hoắc Tinh Tuyền.

Cuối cùng một lần, Hạ Tư Viễn muốn nguyên chủ giết chết Hoắc Tinh Tuyền. Nguyên chủ dù sợ hãi, vẫn nhất mực làm theo. Cuối cùng kết cục đâu, bị Hoắc Tinh Tuyền uy cẩu, chết không toàn thây.

Nguyên chủ chết Hạ Tư Viễn không ngại vui sướng tiệc rượu mua vui. Nguyên chủ chết không phải quan trọng chuyện gì, hắn một cái nhíu mày cũng không hiện. Hạ Tư Viễn người này có cái gì tốt?!! Mơ mộng hão huyền ham vui thành tính. Không xét đến chuyện này, hắn giàu như nam nhân sao?! Đẹp trai như nam nhân sao?! Không có, Hạ Tư Viễn không có Hạ gia cùng nhà mẹ đẻ hắn chẳng là cái thá gì.

" Chỉ cần ngươi an phận, Hoắc thiếu phu nhân mãi mãi là của ngươi, tiền tài cùng danh vọng sẽ không thiếu phần của ngươi." A, lỗ tai muốn mang thai. Giọng nói nam nhân thật sự quá quyến rũ. Lâm Tử Thanh gật đầu. Quyền lợi cực kỳ tốt, nguyên chủ nếu thông minh điểm sẽ cơm áo vô lo sống hết đời a. Nhưng mà, sẽ không tồn tại thuốc hối hận.

" Không cần làm ra ngu xuẩn hành động. Nếu không…" Sát khí từ nam nhân làm Hoắc quản gia cùng người hầu không khỏi lùi xa. Hoắc Tinh Tuyền sống trong rắn rết hang còn muốn nguy hiểm Hoắc gia, từng chút bước lên vị trí cao nhất. Thủ đoạn của hắn, không phải người như Lâm Tử Thanh có thể gánh chịu nổi. Chỉ có ai kia không rõ được sự nguy hiểm, cứ mãi gật đầu.

" Quản gia, sắp xếp phòng ngủ cho hắn. Ngày mai mang hắn đi đăng ký kết hôn. " Hoắc quản gia gật đầu. Nhìn Hoắc Tinh Tuyền mệt mỏi, tiến lên đẩy hắn trở về phòng. Có người lại không biết tình huống, liên tục chọc người tức giận.

" Khoan đã, ngươi không đi cùng với ta sao?!! Đăng ký kết hôn không phải là muốn hai người cùng nhau a. " Hoắc Tinh Tuyền ánh mắt muốn giết chết hắn, phanh thây vạn đoạn. Lâm Tử Thanh rụt người, hắn chỉ muốn nói lên tiếng lòng thôi a. Người hắn kết hôn lại không phải là Hoắc quản gia.

Hoắc Tinh Tuyền lạnh mặt không nói, quay đầu rời đi. Lâm Tử Thanh bĩu môi. Thật thích nóng giận.

Đứng trước cửa cục dân chính, Lâm Tử Thanh méo mó, cáu kỉnh khuôn mặt đã nói lên tất cả. Nam nhân tồi nam nhân tồi!!!! Vậy mà lại để một mình hắn cùng quản gia đến cục dân chính thật. Hắn giật a hắn giận!!!!

Nhìn biểu tình đã sớm hiểu của nhân viên công tác, Lâm Tử Thanh càng không vui, tức giận muốn nổ phổi. Người ta nói ngày đi đăng ký kết hôn là ngày vui nhất đời người. Hắn đâu, hắn muốn giết người luôn rồi đây!!

Sau một giờ, thủ tục toàn bộ hoàn thành. Lâm Tử Thanh lên xe trở về Hoắc gia. Hắn nhìn ảnh nam nhân được cắt ghép rồi đưa vào trong giấy đăng ký kết hôn thì…...Thôi, ai bảo nam nhân đó đẹp trai quá làm gì. Hắn làm người rộng lượng tạm buông tha vậy.

" Tiên sinh, ta với ngươi đã kết hôn rồi. Ta gọi ngươi là gì thì thích hợp đây?!! " Lâm Tử Thanh nhìn người sẽ không có biểu tình tốt nhìn hắn mà suy nghĩ. " Gọi tiên sinh? Hoắc gia?! Tinh Tuyền?!! Hay là…Lão công?!! " Thanh niên rối rắm, rất khó chọn lựa a.

Hoắc quản giá hoá đá, người hầu cúi gầm mặt mắt nhìn xuống sàn nhà. Mồ hồi lạnh không ngừng tuôn trào. Lâm Tử Thanh thiếu gia thật sự không sợ chết. Hắn không thấy thiếu gia mặt càng ngày càng đen sao?! Bái phục, bái phục!!

" A, tuy muốn gọi ngươi là…Lão công. " Tiếng lão công này còn kéo dài ra, mềm nhũn mềm nhũn cực kỳ nổi da gà. Lâm Tử Thanh không sợ sắc mặt của nam nhân. Hắn sợ cái gì mà sợ?!! Nam nhân sẽ không vô cớ đánh mắng người đâu. Ha hả hả…Nụ cười có chút gượng gạo…Đến hắn cũng không giám chắc chắn.



" Tùy ngươi. " Hoắc Tinh Tuyền buông lời. Lâm Tử Thanh vui sướng hoan hô. Cả ngày hân hoan nhảy nhót luôn miệng lão công lão công hai tiếng. Nam nhân đen mặt, hận không thể cắt lưỡi hắn đi. Mới đó mà muốn đến bữa trưa rồi. Người hầu lục đục chuẩn bị.

Lâm Tử Thanh nhíu nhíu mày. Hắn đến Hoắc gia từ ngày hôm qua, biết được Hoắc Tinh Tuyền rất thích ăn đồ ăn phương Tây, còn sẽ luôn có một ly cà phê đen nóng hổi hổi bên cạnh.

Không phải nói nam nhân có bệnh dạ dày sao?!! Ăn gì mà toàn thức ăn nhiều dầu mỡ như vậy?!! Không phải nói nam nhân giấc ngủ luôn luôn không tốt sao?! Thích uống cà phê như vậy?!! Nhìn hốc mắt sâu hoắm, quần thâm rõ ràng kia, là không được ngủ ngon lâu mà tạo thành. Gò má hõm sâu, là trường kỳ thiếu dinh dưỡng. Hoắc gia gia chủ bị suy dinh dưỡng, sẽ không bị chê cười chứ?!! Hắn trước cười có được hay không bị giết? A, hắn biết rồi. Nam nhân hắn muốn đầu thai chuyển kiếp sớm đây mà.

" Lão công, lần sau đổi món phương Đông được không?!! " Nhão nhão dính dính, Lâm Tử Thanh gọi đến nghiện. Ha ha, ai bảo hắn lần đầu tiên có lão công đâu. Phải gọi cho thỏa thích mới được. Lâm Tử Thanh trước khi xuyên qua thế giới này, luôn luôn phải ở trong bệnh viện, tiếp xúc người cũng không nhiều lắm. Chỉ thấy ba mẹ thân thiết kêu gọi, hắn hâm mộ a. Hắn cũng không biết, có thể ở lại thế giới này bao lâu.

Hoắc Tinh Tuyền không nói, yên lặng ăn cơm. Đến buổi tối, nhìn thức ăn được làm theo kiểu phương Đông, Lâm Tử Thanh nhoẻn miệng cười nói. " Cảm ơn lão công. " Săn sóc gắp một miếng thịt vào chén nam nhân. Hoắc Tinh Tuyền nhíu mày. Hoắc quản gia hiểu, đổi cho hắn một bộ chén đũa khác. Lâm Tử Thanh có chút hụt hẫng, có cần phải từ chối rõ ràng như vậy không.

" Lão công, uống cái này. Rất tốt cho giấc ngủ. " Hoắc quản gia ánh mắt giật giật. Nhìn cà phê bị đổi thành sữa bò kia… âm thầm thắp ba nén hương. Lâm thiếu gia, cầu ngươi sớm siêu thoát.

" Lâm Tử Thanh, ngươi quá phận!!! " Hoắc Tinh Tuyền tức giận không thể át. Ánh mắt sắc như lưỡi dao bắn đến Lâm Tử Thanh trên người.

Lâm Tử Thanh sợ hãi, rụt người lại. Nhưng tên đã bắn ra thì không thể thu về được. " Lão công, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Uống nhiều cà phê như vậy, không tốt một chút nào. " Thúi nam nhân, tức giận cái gì a tức giận. Hắn không phải vì muốn tốt cho hắn sao? Hắn còn không tức giận đâu.

" Không cần ngươi bận tâm. " Bữa tối cũng không ăn nữa. Hoắc Tinh Tuyền giận dữ đùng đùng đi rồi. Lâm Tử Thanh một mình ăn cơm cũng không ngon. Dứt khoát không ăn luôn.

Lâm Tử Thanh nằm trên giường, không bận tâm trong lòng nam nhân tức giận hắn. Lâm Tử Thanh đi đến cửa sổ, nhìn hoa viên trước mặt. Bước đầu giúp ích cho giấc ngủ của nam nhân. Chính là nó! Muốn lâu dai ở chung, hắn cần thiết bày tỏ thái độ có phải hay không.

" Lão công, hoa viên kia ta có thể cải tạo nó được hay không?!! Còn có, ta muốn mua giống hoa, có được hay không?!! " Nhìn nam nhân được quản gia đẩy xuống lầu. Hắn chạy đến, nói ra yêu cầu của mình. Tối hôm qua nam nhân đối hắn phát hoả, Lâm Tử Thanh từ lâu đã không để bụng.

" Quản gia. " Hoắc Tinh Tuyền không đáp. Nhưng thái độ đã chấp thuận yêu cầu của hắn. Nam nhân mặc dù không nói, nhưng yêu cầu của hắn nam nhân sẽ thỏa mãn, cho người đi làm. Hắn mỹ tư tư, bám theo quản gia nói ra muốn cái gì cái gì.

Hắn sẽ không lấy đó mà kiêu ngạo. Hắn chẳng qua chưa chạm đến điểm mấu chốt của nam nhân mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau