Chương 54
" Sao còn chưa đi?! " Lâm Tử Thanh nhìn nam nhân chần chừ đứng ở cửa, không hiểu ra sao thúc dục.
"Không quên gì sao?!" Nam nhân có chút buồn bã nói. Ánh mắt trông mong nhìn thanh niên. Nhìn tiểu ái nhân cố tình cái gì cũng không hiểu, hắn chỉ còn cách nâng cờ trắng đầu hàng. " Hôn chào tạm biệt. " Thức dậy hôn một cái, đi làm hôn một cái, trở về hôn một cái. Tất cả đều không thể thiếu. Nếu không có những nụ hôn này, nam nhân hắn sẽ chẳng còn tinh thần hay sức sống để làm việc.
"Chụt! Được rồi, đi đi. " Lâm Tử Thanh chu môi, in đậm một nụ hôn lên môi của nam nhân. Có chút không kiên nhẫn tiễn người đi làm. Người này, càng ngày càng biết làm nũng, thật là hết cách mà.
Nam nhân hôn đáp lại thanh niên ôm một cái thật chặt, lưu luyến không bỏ rời đi. Lâm Tử Thanh nhìn bóng xe biến mất, ba chân bốn cằng chuẩn bị làm chuyện tiếp theo.
" Lão bản sinh nhật vui vẻ." Bước vào cửa Vĩnh Thịnh. Đã thấy nhân viên đứng thẳng hai hàng dài, vang dội tiếng chúc mừng vang lên. Nam nhân sửng sờ một chút. Hắn cũng không để ý đến, hôm nay lại chính là sinh nhật của hắn.
Nam nhân cười nhẹ nói lời cảm ơn mọi người. Phân phó cho Nam Tùng Anh chuẩn bị cơm trưa cho toàn bộ nhân viên, chi phí cứ tính cho hắn, còn có hôm nay sẽ được nghỉ ngơi nữa ngày. Nhân viên vừa nghe miệng cười không dứt, hoan hô liên tục.
Tiểu ái nhân mấy ngày này thần thần bí bí, ậm ừ không chịu nói là vì muốn chuẩn bị bất ngờ cho hắn đi. Hoắc Tinh Tuyền nhìn cười ngọt ngào thanh niên ở trong khung hình, ôn nhu vuốt ve nó. Ngay đến chính hắn đều nhớ không ra, thanh niên lại vì hắn suy nghĩ nhiều đến vậy. Hoắc Tinh Tuyền chưa gì đã muốn tan làm, muốn trở về nhà ngay. Hắn rất mong chờ đến tối nay.
" Hoắc gia gia, cháu đi đây. Mọi người ở nhà nhớ chuẩn bị cho thật tốt đấy nhé. " Hoắc quản gia chắc chắn gật đầu, cùng với dì Lưu tiễn thanh niên ra khỏi cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được trong mắt đối phương tràn đầy ý cười. Có lẽ, sinh nhật nam nay của thiếu gia là đặc biệt nhất.
Sau những ngày tháng làm việc chăm chỉ không ngơi nghỉ, Lâm Tử Thanh cuối cùng cũng tiết kiệm được số tiền kha khá để có thể rước về món quà bí mật dành tặng cho lão công. Là món quà mà tự tay hắn kỳ công thiết kế, phối màu. Chỉ là có hơi chút thất vọng, vì hắn không thể tham gia quá trình chế tác nó.
Lâm Tử Thanh đứng ngồi không yên, mông nhỏ nhích tới nhích lui. Tài xế thấy vậy mỉm cười, chuyên tâm lái xe.
Tài xế không biết, đây là chuyến xe cuối cùng của cuộc đời mình. Thế sự vô thường, không ai có thể lường trước được tương lai. Có lẽ, chỉ vài phút nữa thôi tử thần sẽ mang chúng ta đi.
Tài xế đồng tử co rút lợi hại, trái tim đập bang bang liên hồi. Lấy thâm niên lái xe cùng kỹ năng khi có chuyện khẩn cấp bất ngờ xảy ra. Tài xế đánh tay lái tránh né đi...Một chiếc xe tải mất lái lao về phía xe của bọn họ,..Với tốc độ cực kỳ nhanh!
Xe hơi rung lắc kịch liệt, Lâm Tử Thanh bị đánh ngã qua một bên xe, đau đớn làm hắn rít lên một tiếng. Lâm Tử Thanh nâng mắt khiếp sợ nhìn cửa kính...Một cơn đánh ập vào hắn tứ chi, cái gì cũng chưa kịp phản ứng, đã phải lầm vào hôn mê vô tận...
" Bang.." Một tiếng va đập mạnh vang động cả màng nhĩ. Người qua đường kinh hãi chứng kiến hết thảy. Có người thét lớn lên vì quá sợ hãi, có người còn giữ được một tia bình tĩnh, tay run run gọi cứu trợ đến...
" Ha hả, tốt lắm tốt lắm. Tiền xe cho các người. Nhớ lấy, bịt lại cái miệng cho tốt. " Hằng Phỉ chân bắt lên bàn, khoái chí cười cười cũng không quên đe doạ. Ánh mắt không che dấu được vui sướng, hân hoan. Cuối cùng, hẳn đã có thể trở thành Hằng gia tiểu thiếu gia. Sẽ không còn một ai, có thể thay thế vị trí của hắn. Hắn có nên, đi chúc mừng không nhỉ?!
"Xin chào tiên sinh...Chúng tôi có một tin tức xấu báo cho ngài..." Chưa kịp vui mừng khi người gọi đến là số liên lạc của thanh niên...Hoắc Tinh Tuyền giật mình khi người nói chuyện với hắn không phải là ái nhân.
"... Có, chuyện gì sao?! " Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên bất an. Hắn không giám chắc, bản thân sẽ có thể bình tĩnh để nghe đến cuối cùng.
"Thưa tiên sinh..." Hai bên tai trở nên ù ù, Hoắc Tinh Tuyền đã không còn nghe rõ đối phương nói gì. Hắn hoảng loạn lao ra khỏi phòng làm việc, như một người mất hồn lao ra khỏi công ty.
Nam Tùng Anh nhìn lão bản, nguyên nhân khiến lão bản thành ra như vậy chỉ có một. Hắn lập tức chạy sát theo sau, không cho người đã mất đi bình tĩnh lái xe.
Tài xế không thể qua khỏi, người còn lại bị thương nặng sống chết chưa rõ. Máu loãng chảy đỏ cả xe cứu thương.
Bác sĩ cố gắng hô hấp cho nạn nhân. Tài xế xe tải không bị thương, đã chạy khỏi hiện trường khi cảnh sát đến.
Chiếc xe ô tô con bị tông vào cột bê tông, bị đầu của xe tải đâm cho biến dạng. Người còn sống sót duy nhất hai chân bị kẹt cứng, đội cứu hộ mất một lúc lâu mới có thể mang người ra. May mắn không có thêm thương vong nào nữa...Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng, quá khủng khiếp...Có lẽ, sẽ có người sẽ không bao giờ quên được hình ảnh này.
"Không quên gì sao?!" Nam nhân có chút buồn bã nói. Ánh mắt trông mong nhìn thanh niên. Nhìn tiểu ái nhân cố tình cái gì cũng không hiểu, hắn chỉ còn cách nâng cờ trắng đầu hàng. " Hôn chào tạm biệt. " Thức dậy hôn một cái, đi làm hôn một cái, trở về hôn một cái. Tất cả đều không thể thiếu. Nếu không có những nụ hôn này, nam nhân hắn sẽ chẳng còn tinh thần hay sức sống để làm việc.
"Chụt! Được rồi, đi đi. " Lâm Tử Thanh chu môi, in đậm một nụ hôn lên môi của nam nhân. Có chút không kiên nhẫn tiễn người đi làm. Người này, càng ngày càng biết làm nũng, thật là hết cách mà.
Nam nhân hôn đáp lại thanh niên ôm một cái thật chặt, lưu luyến không bỏ rời đi. Lâm Tử Thanh nhìn bóng xe biến mất, ba chân bốn cằng chuẩn bị làm chuyện tiếp theo.
" Lão bản sinh nhật vui vẻ." Bước vào cửa Vĩnh Thịnh. Đã thấy nhân viên đứng thẳng hai hàng dài, vang dội tiếng chúc mừng vang lên. Nam nhân sửng sờ một chút. Hắn cũng không để ý đến, hôm nay lại chính là sinh nhật của hắn.
Nam nhân cười nhẹ nói lời cảm ơn mọi người. Phân phó cho Nam Tùng Anh chuẩn bị cơm trưa cho toàn bộ nhân viên, chi phí cứ tính cho hắn, còn có hôm nay sẽ được nghỉ ngơi nữa ngày. Nhân viên vừa nghe miệng cười không dứt, hoan hô liên tục.
Tiểu ái nhân mấy ngày này thần thần bí bí, ậm ừ không chịu nói là vì muốn chuẩn bị bất ngờ cho hắn đi. Hoắc Tinh Tuyền nhìn cười ngọt ngào thanh niên ở trong khung hình, ôn nhu vuốt ve nó. Ngay đến chính hắn đều nhớ không ra, thanh niên lại vì hắn suy nghĩ nhiều đến vậy. Hoắc Tinh Tuyền chưa gì đã muốn tan làm, muốn trở về nhà ngay. Hắn rất mong chờ đến tối nay.
" Hoắc gia gia, cháu đi đây. Mọi người ở nhà nhớ chuẩn bị cho thật tốt đấy nhé. " Hoắc quản gia chắc chắn gật đầu, cùng với dì Lưu tiễn thanh niên ra khỏi cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được trong mắt đối phương tràn đầy ý cười. Có lẽ, sinh nhật nam nay của thiếu gia là đặc biệt nhất.
Sau những ngày tháng làm việc chăm chỉ không ngơi nghỉ, Lâm Tử Thanh cuối cùng cũng tiết kiệm được số tiền kha khá để có thể rước về món quà bí mật dành tặng cho lão công. Là món quà mà tự tay hắn kỳ công thiết kế, phối màu. Chỉ là có hơi chút thất vọng, vì hắn không thể tham gia quá trình chế tác nó.
Lâm Tử Thanh đứng ngồi không yên, mông nhỏ nhích tới nhích lui. Tài xế thấy vậy mỉm cười, chuyên tâm lái xe.
Tài xế không biết, đây là chuyến xe cuối cùng của cuộc đời mình. Thế sự vô thường, không ai có thể lường trước được tương lai. Có lẽ, chỉ vài phút nữa thôi tử thần sẽ mang chúng ta đi.
Tài xế đồng tử co rút lợi hại, trái tim đập bang bang liên hồi. Lấy thâm niên lái xe cùng kỹ năng khi có chuyện khẩn cấp bất ngờ xảy ra. Tài xế đánh tay lái tránh né đi...Một chiếc xe tải mất lái lao về phía xe của bọn họ,..Với tốc độ cực kỳ nhanh!
Xe hơi rung lắc kịch liệt, Lâm Tử Thanh bị đánh ngã qua một bên xe, đau đớn làm hắn rít lên một tiếng. Lâm Tử Thanh nâng mắt khiếp sợ nhìn cửa kính...Một cơn đánh ập vào hắn tứ chi, cái gì cũng chưa kịp phản ứng, đã phải lầm vào hôn mê vô tận...
" Bang.." Một tiếng va đập mạnh vang động cả màng nhĩ. Người qua đường kinh hãi chứng kiến hết thảy. Có người thét lớn lên vì quá sợ hãi, có người còn giữ được một tia bình tĩnh, tay run run gọi cứu trợ đến...
" Ha hả, tốt lắm tốt lắm. Tiền xe cho các người. Nhớ lấy, bịt lại cái miệng cho tốt. " Hằng Phỉ chân bắt lên bàn, khoái chí cười cười cũng không quên đe doạ. Ánh mắt không che dấu được vui sướng, hân hoan. Cuối cùng, hẳn đã có thể trở thành Hằng gia tiểu thiếu gia. Sẽ không còn một ai, có thể thay thế vị trí của hắn. Hắn có nên, đi chúc mừng không nhỉ?!
"Xin chào tiên sinh...Chúng tôi có một tin tức xấu báo cho ngài..." Chưa kịp vui mừng khi người gọi đến là số liên lạc của thanh niên...Hoắc Tinh Tuyền giật mình khi người nói chuyện với hắn không phải là ái nhân.
"... Có, chuyện gì sao?! " Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên bất an. Hắn không giám chắc, bản thân sẽ có thể bình tĩnh để nghe đến cuối cùng.
"Thưa tiên sinh..." Hai bên tai trở nên ù ù, Hoắc Tinh Tuyền đã không còn nghe rõ đối phương nói gì. Hắn hoảng loạn lao ra khỏi phòng làm việc, như một người mất hồn lao ra khỏi công ty.
Nam Tùng Anh nhìn lão bản, nguyên nhân khiến lão bản thành ra như vậy chỉ có một. Hắn lập tức chạy sát theo sau, không cho người đã mất đi bình tĩnh lái xe.
Tài xế không thể qua khỏi, người còn lại bị thương nặng sống chết chưa rõ. Máu loãng chảy đỏ cả xe cứu thương.
Bác sĩ cố gắng hô hấp cho nạn nhân. Tài xế xe tải không bị thương, đã chạy khỏi hiện trường khi cảnh sát đến.
Chiếc xe ô tô con bị tông vào cột bê tông, bị đầu của xe tải đâm cho biến dạng. Người còn sống sót duy nhất hai chân bị kẹt cứng, đội cứu hộ mất một lúc lâu mới có thể mang người ra. May mắn không có thêm thương vong nào nữa...Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng, quá khủng khiếp...Có lẽ, sẽ có người sẽ không bao giờ quên được hình ảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất