Vô Hạn Sủng Ái

Chương 67

Trước Sau
" Ca ca, sẽ ở lại bao lâu? " Thanh niên trông mong nhìn vào đối diện anh tuấn nam tử. Mỗi một năm qua đi, thanh niên gặp đươc ca ca chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ca ca bởi vì công việc cùng vì thanh niên nên mới trở nên bận rộn như vậy.

" Ca ca, không đi nữa." Ánh mắt nhìn thanh niên vẫn luôn như vậy, ôn nhu và dịu dàng. Nam nhân từ tốn vuốt nhẹ mái tóc mềm của của em trai, mỉm cười nói.

" Thật vậy sao? " Không dấu nổi sự kinh hỉ, thanh niên mừng rỡ reo hò. Mọi sự mệt mỏi đều muốn tan biến.

"Tiểu Chiêu, không được kích động. " Mẫu thân từ tốn nhắc nhở, thanh niên ngồi an ổn nhưng nụ cười vẫn luôn ở đó.

" Ca ca có rất nhiều thời gian, sẽ mang Tiểu Chiêu đi chơi. Tiểu Chiêu muốn đi nơi nào? " Nam nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng bệch của em trai trong lòng bất giác quặn đau.

" Không đi nơi nào. Em muốn phụ thân, mẫu thân, ca ca và em bốn người chúng ta ở bên nhau là được rồi. "

Thanh niên ngọt ngào nói ra những gì bản thân đã mơ thấy. " Gia đình chúng ta sẽ cùng nấu ăn, sẽ cùng xem phim, cùng đi dạo..."

Ca ca cùng mẫu thân kiên nhẫn lắng nghe những gì thanh niên nói. Thanh niên càng thêm hào hứng ham say nói nói không ngừng nghỉ.

"Đúng vậy, như vậy thật tốt. " Mẫu thân nặn ra một cái nụ cười. Giống như Tiểu Chiêu nói, gia đình chúng ta sẽ chỉ ở bên cạnh nhau, hưởng thụ những giây phút quý báu này.

"Tiểu Chiêu, đi ngủ rồi sao?" Nữa đêm, phụ thân trở về phong trần mệt mỏi. Mẫu thân nhẹ nhàng gật đầu, ân cầm đưa nước cho trượng phụ.

"Tỉ lệ thành công, có bao nhiêu lớn?" Phòng khách rộng như vậy chỉ có vợ chồng hai người. Không khí quá mức áp lực, cảm giác cực kỳ khó thở. Mẫu thân cẩn thận hỏi.

"40 %, đó là cao nhất. " Phụ thân thở dài một hơi, trong ánh mắt là sự chua xót.

"Ít như vậy sao..." Mẫu thân nhưng như ổn định nhưng sắc mặt đã có chút trắng. Nàng móng tay đâm vào lòng bàn tay dù vậy cũng không hề cảm thấy đau đớn.

" Chúng ta đều phải kiên cường. " Phụ thân vỗ lưng của mẫu thân, an ủi nàng cũng như an ủi chính mình.



" Phải làm sao đây? Làm sao ta có thể sống mà không có Tiểu Chiêu?" Mẫu thân không cầm cự được nữa, khóc đến nghẹn ngào. " Tiểu Chiêu tội nghiệp của chúng ta..." Phụ thân trầm lặng không nói gì, hắn chỉ là một con người bình phàm, hắn không thể chiến thắng được tử thần.

Thanh niên trốn trên hành lang, bất giác bấu chặt vạt áo trước ngực. Trái tim của ta, xin hãy cho ta thêm ít thời gian nữa.

" Mẫu thân đồ ăn làm là ngon nhất, 10 điểm. " Thanh niên ăn đến ngon lành, không quên khen ngợi tay nghề nấu nướng của mẫu thân. Thật ra, hắn cái gì đều không cảm nhận được. Cho dù đồ ăn có ngon đến đâu đối với thanh niên chỉ nhạt như nước ốc mà thôi. Nhưng trước mặt người thân, thanh niên tỏ ra bản thân vẫn ổn.

"Vậy thì ăn nhiều hơn một chút. " Mẫu thân gắp cho thanh niên một miếng thịt xào ớt chuông. Trước đây đó là món và Tiểu Chiêu thích ăn nhất.

"Mọi người đều ăn nhiều vào, không cần lại gắp thức ăn cho con a." Thanh niên gật đầu, ngăn cản ca ca và phụ thân tiếp tục gắp thức ăn. Trước mặt hắn đã xuất hiện một cái núi đồ ăn rồi a.

Ngày đó rồi cũng đến, thanh niên phải phẫu thuật cấy ghét tim. Thanh niên nằm trên xe đẩy, cố gắng nở nụ cười tươi rói nhất nhìn thân nhân. Trước khi vào phòng mổ, thanh niên đã nói...

Nam nhân miệng lẫm bẩm, trần thuật lại lời đệ đệ đã nói. " Ca ca, hãy thay em chăm sóc cho mẫu thân và phụ thân nhé." Ca ca sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt, nhưng không phải cả phần của đệ. Đệ đệ, đệ phải tự tay báo hiếu cho cha mẹ chứ. Ca ca, không làm được...Nam nhân đầu tựa vào vách tường, hai hàng nước mắt tuôn rơi... Tiểu Chiêu, không cần rời xa chúng ta. Ca ca sẽ vì Tiểu Chiêu thành tâm cầu nguyện.

"Bác sĩ, bệnh nhân nhịp tim đang giảm xuống! Bác sĩ..." Nữ y tá trông coi máy đo nhịp tim lo lắng kêu lên.

Bác sĩ phụ trách mỗ chính mồ hôi đã ướt đẫm trán, quát nói. " Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kích điện! "

Cấy ghét tim đã hoàn thành trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, tưởng chừng có thể thờ phào nhẹ nhõm nhưng bệnh nhân lại ngưng tim. Bác sĩ liên tục áp dụng các biện pháp cứu trợ... Nhưng không có lấy một tác dụng nào cả, cuối cùng chỉ còn một đường thắng...

Khi các bác sĩ cho rằng bệnh nhân đã tử vong, kỳ tích đã xuất hiện. " Bác...Bác sĩ, tim đập...Tim đập trở lại!!.."

Giọng nói của ai đó đã đánh thức tất cả mọi người. Không giám tin vào mặt mình, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra thân thế của bệnh nhân, cuối cùng nở ra nụ cười nhẹ nhõm. ".

"...Sống rồi, sống rồi..."

" Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất. " Mẫu thân phụ thân ôm nhau vỡ ào trong hạnh phúc. Mẫu thân quỳ gối, hai tay thành khẩn chắp lạy. Phụ thân và ca ca đều giống như nàng, cảm tạ thần linh đã không mang Tiểu Chiêu rời xa chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau