Chương 7
Lâm Tử Thanh đã quá tự tin về thân thể của nguyên chủ. Thân thể này đã cực kỳ yếu kém. Ăn sáng kết thúc chưa bao lâu, biểu hiện của cảm sốt càng trở nên nặng hơn.
Nguyên chủ trước khi bị cô nhi viện người nhặt về, bản thân đã nằm bất tỉnh ở trời đông giá rét. Nếu không phải thần linh phù hộ, năm tuổi nguyên chủ đã chết vì lạnh.
Nguyên chủ rất thường xuyên ốm vặt, nhẹ không nói, bệnh nặng rồi mới giám uống thuốc. Đến mùa đông, lại càng nguyên trọng hơn, thân thể cũng vô cùng đau nhức. Những chuyện này, Lâm phụ Lâm mẫu chưa từng biết đến. Vẫn là do nguyên chủ kiên trì, từng năm đó nhẫn nãi hết thảy.
Là Hạ Tư Viễn cho nguyên chủ chút hơi ấm, làm nguyên chủ cảm động, nguyên chủ thích hắn mà toàn tâm toàn ý đối đãi. Nguyên chủ suy nghĩ đơn giản cực, ai tốt với hắn, hắn sẽ tốt về gấp bội. Biết Hạ Tư Viễn phản bội, nguyên chủ cả thế giới hoàn toàn sụp đổ, suy nghĩ tự sát dần dần hình thành.
Lâm Tử Thanh hôn hôn trầm trầm, cơn đau đầu làm hắn mệt nhọc vô cùng, cổ họng cực kỳ khô khát rát ngứa khó chịu, thở ra từng hơi thở nóng bỏng nặng nhọc.
Hoắc Tinh Tuyền ngồi một bên giường xem thanh niên, đôi mày nhíu chặt lại. Dù đã uống qua thuốc hạ sốt, nhưng thể chất thiếu niên đặc thù, một liều thuốc uống xong sẽ lập tức khỏi hẳn?!
Bác sĩ lại cho hắn chuyền thêm nước biển, người hắn sốt cao, mất nước cũng nhiều. Lại không hạ sốt, chỉ có thể đưa đến bệnh viện.
Nam nhân vén sợi tóc rơi xuống khuôn mặt nhỏ, ngón tay lơ ý chạm vào làn da nóng như hòn than của thanh niên. Một luồng điện giật lan đến đầu não, rụt tay trở về.
Nhưng mà, đã có thứ nhanh hơn cầm lấy tay của hắn, áp vào mặt cọ cọ. " Mát quá..." Sốt đến thần trí không rõ ràng, Lâm Tử Thanh cảm giác được hắn bắt được một khối băng, mát lạnh làm hắn thoải mái. Theo bản năng tìm kiếm.
Bị ốm đau tra trấn là chuyện mà hắn phải vượt qua mỗi ngày ở kiếp trước. Khi đó cha mẹ, ca ca và tỷ tỷ sẽ luôn túc trực bên cạnh hắn, nhẹ giọng trấn an. Lâm Tử Thanh hắn luyến tiếc rời khỏi, nhưng hắn không có sự lựa chọn. Thân thể suy kiệt từng ngày, hắn chết đi trong một ngày mùa đông. Thật đáng tiếc, hắn không thể ngắm được tuyết rơi. Hắn rất thích tuyết, nhưng chỉ ngắm nhìn từ xa, không thể chạm vào. Xuyên đến thế giới này, hắn rất muốn được chạm vào tuyết một lần, hắn cũng mãn nguyện a.
Ông trời lần nữa cho hắn một cơ hội mới, một cuộc sống mới, một trái tim khỏe mạnh. Hắn cũng tin tưởng, sẽ có người nào đó ở kiếp này quan tâm yêu chiều hắn giống người thân ở kiếp trước. Những gì không thể thực hiện ở kiếp trước, hắn sẽ làm ở kiếp này.
" Quản gia, chuẩn bị xe. Đưa phu nhân đến bệnh viện!! " Hoắc Tinh Tuyền lạnh giọng hô, trong giọng nói Hoắc quản gia nghe ra được run rẩy. Hắn không giám chậm trễ, lập tức cho tài xế chuẩn bị xe. Thiếu gia, càng lúc càng để ý thiếu phu nhân. Là một chuyện đáng để vui mừng.
Hoắc Tinh Tuyền Huyền nhìn thanh niên suy yếu tựa vào người khác mà không phải hắn, trong lòng tấc có một nỗi hụt hẫng. Nam nhân đẩy xe lăn đi theo sau, ánh mắt luôn không rời thanh niên. Hắn cận lực không chế muốn cướp thanh niên trở về, nhưng hắn đã không làm vậy. Một vì suy nghĩ cho thanh niên, một phần vì hắn không tiện. Chỉ làm trễ nãi thời gian đến bệnh viện mà thôi. Hắn càng lúc càng không thể kiềm chế cảm xúc với con người này.
Người này đột nhiên xuất hiện trong thế giới của hắn, mọi hình ảnh của hắn đều hiện rõ ra trong đầu của hắn. Là mỉm cười, là làm nũng, là ngượng ngùng, là quan tâm, là mệt mỏi... tất cả nhất nhất hắn đều ghi nhớ.
" Mệt mỏi quá..." Lâm Tử Thanh nhẹ giọng rên rỉ, hắn thật sự mệt mỏi, thân thể vô lực lợi hại. Hắn ủy khuất mà khóc nấc lên. Từng tiếng khóc nghẹn ngào như đâm vào trái tim của nam nhân.
" Không khó chịu, một chút nữa là tốt rồi. " Lâm Tử Thanh chạm đến được sự mát lạnh, hắn vô thức bò đến, cọ cọ, tìm một vị trí thoải mái, trầm trầm lại ngủ tiếp rồi. Giọng nói thanh thanh trầm trầm làm hắn mê luyến, tin tưởng. Hắn yếu ớt gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng một thanh. " Được. " Hắn toàn tâm toàn ý giao phó cho người này.
" Thiếu gia. " Hoắc quản gia nhìn thiếu phu nhân hoàn toàn ngồi trong lòng thiếu gia, không yên tâm lên tiếng. Hắn vừa sợ thiếu gia ngồi không thoải mái, ảnh hưởng đến hai chân, cũng sợ thiếu phu nhân khó chịu, không giám cưỡng chế mang hắn ngồi sang bên cạnh. Tình thế tiến thoái lưỡng nan.
" Không ngại, cứ để hắn như vậy đi. " Hoắc Tinh Tuyền uyền lắc đầu, thanh niên vóc dáng cực nhỏ, hoàn toàn lọt thỏm ở trong lòng của hắn. Hoắc Tinh Huyền một tay ôm hắn, một tay vỗ lưng nhẹ lưng hắn. Cảm giác thật thật mới lạ, nhưng hắn luyến tiếc buông hắn của hắn ra.
Hoắc Tinh Tuyền uyền cẩn thận đo trọng lực lượng của người trong lòng. Lâm gia không thiếu tiền, vì sao Lâm Tử Thanh lại gầy yếu như vậy?! Trên người không có bao nhiêu miếng thịt, chạm đến đâu cũng là xương. Là do thời gian dài mà dưỡng thành. Không khí trong xe biến lạnh lẽo, Hoắc quản gia cùng tài xế thấy ánh mắt chết chóc muốn giết người, thu hồi ánh mắt, ngoảnh mặt làm ngơ. Chết rồi chết rồi, sao thiếu gia lại tức giận rồi?
Người trong lòng khó chịu, giật giật hai cái. Áp suất lạnh lẽo biến mất. Nam nhân ôm thanh niên càng chặt, làm hắn ấm áp thêm một chút.
Bác sĩ đã chờ sẵn ở cổng bệnh viên, nhẹ nhàng đặt thanh niên lên xe cứu thương, đẩy vào bên trong bệnh viện. Vị này là Hoắc gia người, bệnh viện người không giám chậm trễ.
Nguyên chủ trước khi bị cô nhi viện người nhặt về, bản thân đã nằm bất tỉnh ở trời đông giá rét. Nếu không phải thần linh phù hộ, năm tuổi nguyên chủ đã chết vì lạnh.
Nguyên chủ rất thường xuyên ốm vặt, nhẹ không nói, bệnh nặng rồi mới giám uống thuốc. Đến mùa đông, lại càng nguyên trọng hơn, thân thể cũng vô cùng đau nhức. Những chuyện này, Lâm phụ Lâm mẫu chưa từng biết đến. Vẫn là do nguyên chủ kiên trì, từng năm đó nhẫn nãi hết thảy.
Là Hạ Tư Viễn cho nguyên chủ chút hơi ấm, làm nguyên chủ cảm động, nguyên chủ thích hắn mà toàn tâm toàn ý đối đãi. Nguyên chủ suy nghĩ đơn giản cực, ai tốt với hắn, hắn sẽ tốt về gấp bội. Biết Hạ Tư Viễn phản bội, nguyên chủ cả thế giới hoàn toàn sụp đổ, suy nghĩ tự sát dần dần hình thành.
Lâm Tử Thanh hôn hôn trầm trầm, cơn đau đầu làm hắn mệt nhọc vô cùng, cổ họng cực kỳ khô khát rát ngứa khó chịu, thở ra từng hơi thở nóng bỏng nặng nhọc.
Hoắc Tinh Tuyền ngồi một bên giường xem thanh niên, đôi mày nhíu chặt lại. Dù đã uống qua thuốc hạ sốt, nhưng thể chất thiếu niên đặc thù, một liều thuốc uống xong sẽ lập tức khỏi hẳn?!
Bác sĩ lại cho hắn chuyền thêm nước biển, người hắn sốt cao, mất nước cũng nhiều. Lại không hạ sốt, chỉ có thể đưa đến bệnh viện.
Nam nhân vén sợi tóc rơi xuống khuôn mặt nhỏ, ngón tay lơ ý chạm vào làn da nóng như hòn than của thanh niên. Một luồng điện giật lan đến đầu não, rụt tay trở về.
Nhưng mà, đã có thứ nhanh hơn cầm lấy tay của hắn, áp vào mặt cọ cọ. " Mát quá..." Sốt đến thần trí không rõ ràng, Lâm Tử Thanh cảm giác được hắn bắt được một khối băng, mát lạnh làm hắn thoải mái. Theo bản năng tìm kiếm.
Bị ốm đau tra trấn là chuyện mà hắn phải vượt qua mỗi ngày ở kiếp trước. Khi đó cha mẹ, ca ca và tỷ tỷ sẽ luôn túc trực bên cạnh hắn, nhẹ giọng trấn an. Lâm Tử Thanh hắn luyến tiếc rời khỏi, nhưng hắn không có sự lựa chọn. Thân thể suy kiệt từng ngày, hắn chết đi trong một ngày mùa đông. Thật đáng tiếc, hắn không thể ngắm được tuyết rơi. Hắn rất thích tuyết, nhưng chỉ ngắm nhìn từ xa, không thể chạm vào. Xuyên đến thế giới này, hắn rất muốn được chạm vào tuyết một lần, hắn cũng mãn nguyện a.
Ông trời lần nữa cho hắn một cơ hội mới, một cuộc sống mới, một trái tim khỏe mạnh. Hắn cũng tin tưởng, sẽ có người nào đó ở kiếp này quan tâm yêu chiều hắn giống người thân ở kiếp trước. Những gì không thể thực hiện ở kiếp trước, hắn sẽ làm ở kiếp này.
" Quản gia, chuẩn bị xe. Đưa phu nhân đến bệnh viện!! " Hoắc Tinh Tuyền lạnh giọng hô, trong giọng nói Hoắc quản gia nghe ra được run rẩy. Hắn không giám chậm trễ, lập tức cho tài xế chuẩn bị xe. Thiếu gia, càng lúc càng để ý thiếu phu nhân. Là một chuyện đáng để vui mừng.
Hoắc Tinh Tuyền Huyền nhìn thanh niên suy yếu tựa vào người khác mà không phải hắn, trong lòng tấc có một nỗi hụt hẫng. Nam nhân đẩy xe lăn đi theo sau, ánh mắt luôn không rời thanh niên. Hắn cận lực không chế muốn cướp thanh niên trở về, nhưng hắn đã không làm vậy. Một vì suy nghĩ cho thanh niên, một phần vì hắn không tiện. Chỉ làm trễ nãi thời gian đến bệnh viện mà thôi. Hắn càng lúc càng không thể kiềm chế cảm xúc với con người này.
Người này đột nhiên xuất hiện trong thế giới của hắn, mọi hình ảnh của hắn đều hiện rõ ra trong đầu của hắn. Là mỉm cười, là làm nũng, là ngượng ngùng, là quan tâm, là mệt mỏi... tất cả nhất nhất hắn đều ghi nhớ.
" Mệt mỏi quá..." Lâm Tử Thanh nhẹ giọng rên rỉ, hắn thật sự mệt mỏi, thân thể vô lực lợi hại. Hắn ủy khuất mà khóc nấc lên. Từng tiếng khóc nghẹn ngào như đâm vào trái tim của nam nhân.
" Không khó chịu, một chút nữa là tốt rồi. " Lâm Tử Thanh chạm đến được sự mát lạnh, hắn vô thức bò đến, cọ cọ, tìm một vị trí thoải mái, trầm trầm lại ngủ tiếp rồi. Giọng nói thanh thanh trầm trầm làm hắn mê luyến, tin tưởng. Hắn yếu ớt gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng một thanh. " Được. " Hắn toàn tâm toàn ý giao phó cho người này.
" Thiếu gia. " Hoắc quản gia nhìn thiếu phu nhân hoàn toàn ngồi trong lòng thiếu gia, không yên tâm lên tiếng. Hắn vừa sợ thiếu gia ngồi không thoải mái, ảnh hưởng đến hai chân, cũng sợ thiếu phu nhân khó chịu, không giám cưỡng chế mang hắn ngồi sang bên cạnh. Tình thế tiến thoái lưỡng nan.
" Không ngại, cứ để hắn như vậy đi. " Hoắc Tinh Tuyền uyền lắc đầu, thanh niên vóc dáng cực nhỏ, hoàn toàn lọt thỏm ở trong lòng của hắn. Hoắc Tinh Huyền một tay ôm hắn, một tay vỗ lưng nhẹ lưng hắn. Cảm giác thật thật mới lạ, nhưng hắn luyến tiếc buông hắn của hắn ra.
Hoắc Tinh Tuyền uyền cẩn thận đo trọng lực lượng của người trong lòng. Lâm gia không thiếu tiền, vì sao Lâm Tử Thanh lại gầy yếu như vậy?! Trên người không có bao nhiêu miếng thịt, chạm đến đâu cũng là xương. Là do thời gian dài mà dưỡng thành. Không khí trong xe biến lạnh lẽo, Hoắc quản gia cùng tài xế thấy ánh mắt chết chóc muốn giết người, thu hồi ánh mắt, ngoảnh mặt làm ngơ. Chết rồi chết rồi, sao thiếu gia lại tức giận rồi?
Người trong lòng khó chịu, giật giật hai cái. Áp suất lạnh lẽo biến mất. Nam nhân ôm thanh niên càng chặt, làm hắn ấm áp thêm một chút.
Bác sĩ đã chờ sẵn ở cổng bệnh viên, nhẹ nhàng đặt thanh niên lên xe cứu thương, đẩy vào bên trong bệnh viện. Vị này là Hoắc gia người, bệnh viện người không giám chậm trễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất