Vô Hạn Tế Đàn

Chương 17: Tế đàn

Trước Sau
Phòng 3029 tầng ba khách sạn giáp thuộc khu dân nghèo.

Phòng rộng chừng ba mươi mét vuông, trang trí nội và ngoại thất thống nhất, đều là phong cách của thế kỷ trước.

Vừa vào cửa, bên phải chính là phòng vệ sinh, bồn rửa tay, bồn tiểu, vòi sen đủ cả, lại đi lên trước là bàn ghế thuần mộc, gia công thô ráp, bên cạnh còn toát gờ ráp, sâu nhất là giường sắt đơn dựa gần ô cửa sổ duy nhất trong phòng, may mắn là khăn trải giường vỏ chăn còn sạch, an ủi người ta không ít.

Thông qua Giang Tễ Sơ, Tạ Ký hiểu đơn giản giá hàng ở khu dân nghèo.

Ở khách sạn một ngày một trăm điểm, không có nhà bếp, ăn cơm chỉ có thể mua tại siêu thị dưới lầu, một bữa cơm thấp nhất năm mươi điểm.

Khu vực chủ thành cấm ăn ngủ ngoài trời, người vi phạm bị cưỡng chế đầu nhập trạm kiểm soát cấp theo sau cấp độ trạm kiểm soát cao nhất đã thông qua.

Nói cách khác, dù mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm, phí tổn mỗi ngày ở khu dân nghèo cũng đạt tới hai trăm điểm.

Hiện tại anh có một ngàn điểm, tính toán chi li có thể ở lại năm ngày, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Phạm vi điểm ải tân thủ có thể đại được là từ không đến một ngàn.

Một ngàn điểm này là điểm max anh và Giang Tễ Sơ cùng nhau vượt qua ải tân thủ, giải quyết Ngưu Khố Ngân mới đổi lấy được, với hành vi chỉ cầu ổn thỏa qua ải của bọn Vương Đán nhiều nhất có thể nhận được năm trăm điểm.

Người có năng lực đã sớm đi vào trạm kiểm soát cao cấp, còn lang thang ở trạm kiểm soát cấp thấp thậm chí trạm kiểm soát tân thủ, đại đa số chỉ có thực lực ăn trợ cấp xã hội cho hộ nghèo.

Anh ăn theo quy luật ngày ba bữa, không có thói quen bỏ bữa sáng, hơn nữa anh mất không ít máu vì cứu Giang Tễ Sơ, Giang Tễ Sơ lại trọng thương, hai người đều cần dưỡng thân thể.

Điểm của bọn họ chỉ đủ duy trì bốn ngày —— Đây là dưới tình huống không mua đồ dùng khác.

Thảo nào trên đường khu dân nghèo không người, đều bôn ba vì mạng sống hết rồi.

Tạ Ký chưa bao giờ miệng ăn núi lở, chưa kể giờ anh thậm chí còn không có núi.

Nếu chỉ có mình anh, anh ngủ một giấc liền sẽ đi thẳng trạm kiểm soát tiếp theo, nhưng do sổ sinh tử cưỡng chế trói định, còn phải suy xét đến Giang Tễ Sơ, người vừa mới sống sót trên ranh giới sinh tử.

Hai người bọn họ yêu cầu hai gian phòng, giờ phút này lại vì bàn kế tiếp nên ở với nhau thế nào mà một người ngồi đuôi giường một người ngồi cạnh bàn trong im lặng.

Phỏng chừng Giang Tễ Sơ còn đang giận, đi với anh một chặng ở ải tân thủ, cuối cùng mạo hiểm sinh mệnh vượt ải, chỉ vì sau khi ra tìm anh gây rối, xả giận cho cái đồng hồ bị vỡ thành hai đoạn.

Giờ thì hay rồi, hai người dùng chung một sổ sinh tử trở thành đồng đội, Giang Tễ Sơ tìm anh gây rối tương đương tự gây phiền cho mình.

Trừ phi Giang Tễ Sơ muốn trực tiếp giết anh…

Quỷ tiếp dẫn nói, muốn chiếm sổ sinh tử cho riêng mình, trừ phi một bên khác tử vong.

Hơn nữa khi một bên tử phong, tất cả điểm đều thuộc sở hữu của người còn sống.

Trói định không có chỗ nào tốt, giết người cướp của lại có thể một vốn bốn lời.

Đây không thể nghi ngờ là tai họa ngầm khổng lồ được mai phục giữa anh và Giang Tễ Sơ, để bọn họ không thể không phòng bị lẫn nhau.

Tạ Ký nhìn Giang Tễ Sơ, đối phương rõ ràng còn đang giận, khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia trầm đến sắp nhỏ nước.

Anh bất đắc dĩ nói: “Còn không vui sao?”

Giang Tễ Sơ liếc anh một cái, không nói gì.

“Nghĩ thoáng chút, xài chung một quyển sổ sinh tử tốt hơn là chết.” Tạ Ký, “Cậu phải nghĩ về đồng hồ kia của cậu, chờ thương tích của cậu tốt lên tôi đánh với cậu một trận, chẳng qua trước đó phải nói, tôi sẽ sửa cho cậu, nhưng đánh nhau sẽ không nhường, cậu xuống tay quá hung ác.”

Lời nói của Giang Tễ Sơ mang theo trào phúng: “Tôi hung ác?” Mỗi ngày nhớ thương đào mồ người ta, một đao một Thọ Nhân là ai dở?

Tạ Ký chớp chớp mắt: “Thế hai ta tám lạng nửa cân?”

Giang Tễ Sơ nỗ lực khống chế mình không cãi lại, lảng sang chính sự: “Đêm mai đi ải tiếp theo.”

Tạ Ký: “Đêm mai?” Anh theo bản năng nhìn ngực Giang Tễ Sơ, trên người đối phương là quần áo mới tốn một trăm điểm mua, cách vải dệt anh nhìn không tới miệng vết thương, nhưng anh nhớ rõ vết thương kia nghiêm trọng biết bao nhiêu, chỉ cần ngâm vào chất lỏng xanh lam muộn một chút thôi sẽ toi mạng.

Trên cổ tay anh cũng có miệng vết thương lấy máu, căn cứ vào tốc độ khôi phục của mình, Giang Tễ Sơ khẳng định không thể khỏi hẳn vào tối mai.

Tạ Ký: “Cậu còn muốn mang thương tích vào ải?”

Giang Tễ Sơ: “Không đáng ngại.”



Tạ Ký: “Làm sao không đáng ngại, cậu quên mất lần này lật xe thế nào rồi à?”

Khi anh thuyết phục Ngưu Nhị đối phó Ngưu Khố Ngân, anh liền phát hiện Ngưu Nhị không trung hậu chính trực như lời Ngưu Phú Quý nói, không có phản ứng mạnh với nhiều mạng người, chỉ sau khi nhìn thấy thi thể Ngưu Vy mới quyết định báo thù Ngưu Khố Ngân.

Lúc ấy anh liền hoài nghi Ngưu Nhị quyết định đối phó Ngưu Khố Ngân thậm chí không phải vì Ngưu Vy, mà là vì chính mình.

Người đã chết một lần, mới biết được tử vong có bao nhiêu đáng sợ.

Cho nên anh nhắc nhở Giang Tễ Sơ cẩn thận với Ngưu Nhị, không ngờ vẫn xảy ra tai nạn, anh lúc ấy chỉ lo Ngưu Khố Ngân, không lưu ý khác thường phía sau.

Giang Tễ Sơ xem như ‘tấm chiếu cũ’, cũng không chú tới tập kích bất ngờ của Ngưu Nhị, hơn phân nửa là thương quá nặng, ý thức mơ hồ, tâm phòng bị hạ thấp.

Tuy Tạ Ký cũng rất muốn nhanh rời khỏi tế đàn, nhưng anh không hy vọng đồng đội của mình tiếp tục bị thương, một là vô nhân đạo, hai là nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến anh.

Giang Tễ Sơ không biện giải cho sai lầm, mím môi rồi chỉ nói: “Sẽ không có lần sau. Đến ngày mai đã gần như khôi phục hết.”

Tạ Ký: “Cậu đã thông qua hai ba mươi cái trạm kiểm soát, cũng không thiếu hai ngày này, gấp cái gì.”

Giang Tễ Sơ trầm mặc một lát: “Không ai muốn ở tế đàn.”

Tạ Ký cười: “Đúng, không ai muốn ở tế đàn, nhưng cũng phải chuẩn bị kỹ càng, vừa lúc ngày mai tôi đi dạo chủ thành, nhận biết đường, nếu cậu khôi phục, ngày mốt chúng ta vào ải tiếp theo.”

Giang Tễ Sơ suy xét: “Ngày mai tôi dẫn anh đi.”

Tạ Ký: “Cậu vẫn nên nghỉ ngơi đi.”

Giang Tễ Sơ: “Đi đường mà thôi. Hơn nữa ngày mai tôi cũng muốn ra ngoài.”

Sự tình liền định ra như thế.

Sáng sớm hôm sau sau khi ăn sáng, hai người cùng nhau ra ngoài.

Khu dân nghèo là khu lớn nhất chủ thành, cũng là khu vực hoang vắng rách nát nhất, có hai khu khác là khu bình dân và khu tuyển chọn, nhưng điều kiện vào khu bình dân là vượt qua tầng thứ hai, điều kiện vào khu tuyển chọn là vượt qua tầng thứ tư.

Theo lời Giang Tễ Sơ, cậu có mua căn hộ ở khu tuyển chọn, kết quả sau khi trói định sổ sinh tử với anh, trạm kiểm soát cao nhất đã thông qua đều thành không, phòng ở liền thành vật trưng bày xem còn xem không được.

Nghe thôi cũng rất lấy làm giận.

Tạ Ký hỏi thăm giá nhà ba khu vực, khu dân nghèo bắt đầu với một trăm ngàn điểm, khu bình dân một triệu điểm, khu tuyển chọn năm triệu điểm.

Bọn họ một đường đi đến cuối khu dân nghèo, nơi đó đứng lặng một tòa tế đàn khổng lồ nối tiếp lên trời.

Đế tế đàn làm từ hắc ngọc, dựng lên bảy mặt, có hơi giống tháp, góc cạnh lại không rõ ràng như vậy, chỉnh thể mang màu nâu sẫm, từ bên ngoài không nhìn ra vật liệu vách tường, hoa văn hung thú toàn làm trạng thái thành kính phi tiên, vờn quanh từ tầng chót theo thứ tự về phía trước, mãi đến khi hoàn toàn đi hết vào đám mây.

“Tên đầy đủ của tế đàn là Bán bộ Phong đô Tứ tượng Phong hồn Luân hồi Hỗn độn Đại Tế đàn.” Giang Tễ Sơ, “Trạm kiểm soát chính thức có bảy mặt tám tầng, nối liền ba đại khu.”

Tạ Ký kinh ngạc: “Tên dài như vậy, làm sao cậu nhớ rõ?”

Giang Tễ Sơ: “…”

Giang Tễ Sơ: “Muốn vào trạm kiểm soát, phải thông qua bậc thang hắc ngọc đi vào trong tế đàn.”

Tạ Ký: “Mỗi mặt có gì khác nhau sao?”

Giang Tễ Sơ: “Không có.”

Tạ Ký hiểu rõ, xây dựng như vậy là để đẹp mắt hoặc là phân luồng.

Anh tiếp tục hỏi: “Bảy mặt tám tầng, tương ứng với ải tân thủ đến tầng ải chính thức cuối cùng, tầng thứ bảy?”

Giang Tễ Sơ ngẩng đầu nhìn lên đám mây.

“Chỉ cần thông qua tầng thứ bảy, là có thể rời khỏi tế đàn. Tầng thứ tám, là chỗ ở của người cầm quyền tế đàn.”

“Mọi người, quỷ, quái vật, boss ở tế đàn, đều gọi ả là… Nữ Vương.”

“Đồn rằng, tế đàn do ả thành lập, đến nay đã được mấy ngàn năm.”

Mấy ngàn năm…

Tạ Ký: “Trong mấy ngàn năm này, từng có ai thành công rời khỏi tế đàn không?”



Trong lời nói của Giang Tễ Sơ không biết châm chọc ai: “Có.”

Tạ Ký cân nhắc ra cái gì từ trong thái độ của Giang Tễ Sơ: “Là vị anh hùng nào?”

Giang Tễ Sơ: “Bọn họ đều nói có, nhưng không ai có thể nói ra tên họ cụ thể.”

Tạ Ký hiểu ngay tức khắc.

Bánh vẽ sao.

* Bánh vẽ: sử dụng trí tưởng tượng để an ủi bản thân.

Cái gọi là người thành công rời đi chẳng qua là biểu tượng hão huyền, khích lệ người vào ải bò lên trên.

Có thể đếm được ngàn năm, thật sự không một ai thành công rời hỏi tế đàn sao…

Anh nghĩ đến Giang Tễ Sơ đang đứng bên cạnh.

Khi sổ sinh tử của Giang Tễ Sơ chưa bắt đầu lại con số không, anh từng xem sổ sinh tử của đối phương, nhưng Giang Tễ Sơ chỉ cho anh xem vài trang.

Tạ Ký: “Tầng cao nhất cậu đã qua là tầng mấy?”

Tầm mắt Giang Tễ Sơ tùy ý dừng trên một đoạn hoa văn nào đó, giọng nói vững vàng: “Không quan trọng.”

Ngoại trừ tế đàn, khu dân nghèo không có gì đáng xem, hai người về cơ bản vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Đa số là anh hỏi vấn đề liên quan đến tế đàn, Giang Tễ Sơ đáp.

Tạ Ký biết được tốc độ dòng chảy thời gian trong thế giới tế đàn là thống nhất, tỷ lệ tốc độ chảy thời gian với thế giới hiện thực tương đương 28:1.

Đồng thời khi anh ở tế đàn, anh ở thế giới hiện thực sẽ tiến hành hoạt động dựa theo tính cách vốn có, cùng kiểu với thế thân, cũng có thể nói là vỏ rỗng, một khi anh tử vong trong thế giới tế đàn, thế giới hiện thực cũng sẽ tử vong.

Như vậy cũng được, ít nhất cha mẹ anh hoặc là thư ký cũng không lo lắng và báo công an vì anh đột ngột mất tích.

Bằng không liều sống liều chết trở về rồi lại không biết nên giải thích thế nào.

Dạo xong khu dân nghèo đã gần chạng vạng, Tạ Ký lại cùng Giang Tễ Sơ đi đến một tòa núi hoang ngoài chủ thành.

Cũng là mộ viên của tất cả người đã chết trong tế đàn.

Nói là mộ viên, nhưng càng giống như đống lớn mồ mả hình thành ngày qua ngày.

Tất cả mọi nơi nhìn thấy đều thấy nấm mồ, không có quy luật, không có hình thức thống nhất, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy túc mục.

Tạ Ký khẽ nhíu mày.

Rốt cuộc bao nhiêu người đã bị kéo vào tế đàn, có bao nhiêu người không tiếng động hôn mê tại đây.

Giang Tễ Sơ: “Tôi đi bái mộ một người, anh tự tiện.”

Tạ Ký không theo sau, chỉ xa xa nhìn Giang Tễ Sơ quen cửa quen nẻo đi đến đứng yên trước ngôi mộ vô danh nào đó.

Ráng chiều là màu sắc bão hòa ấm, ngay cả Giang Tễ Sơ luôn mang theo sắc mặt người khác thiếu mình tám củ cũng hiếm khi hiểu lộ vài phần bình thản.

Hẳn là đang nói chuyện với người đã khuất, chẳng qua cách quá xa, anh nghe không thấy.

Tuyệt đại đa số người đều chết trong trạm kiểm soát, thi thể không mang ra được, đồng đội sẽ đem di vật sinh thời của người ấy đến mai táng.

Giang Tễ Sơ đặt bó diên vĩ mua trên đường trước mộ, giọng nói cậu rất nhẹ, như là đang dỗ người: “Lúc trước quá vội, chưa kịp cáo biệt với cậu.”

Một lát sau.

“Cậu có thể thấy người đàn ông đứng bên kia không, Tạ Ký, sổ sinh tử của bọn tôi tình cờ bị trói định bên nhau… Không, không phải tình cờ.”

“Nữ Vương không cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến quyền uy của ả, chỉ có ả có thể làm được điều đó. Dưới sự cuồng vọng, dễ sinh sơ suất nhất, kế hoạch bị bắt tiến hành trước thời hạn, xác suất thành công cũng sẽ đề cao.”

“Tôi không có cách báo thù cho cậu, nhưng Tạ Ký có thể.”

“Cậu chờ một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau