Chương 5: Túc trực linh cữu
Lúc ăn cơm không thấy Giang Tễ Sơ, không biết đã về Ngưu gia từ lúc nào, lẻ loi một mình đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, rõ ràng ánh nắng chói chang nhưng dừng trên vỏ đao trong tay cậu lại như rơi xuống vực sâu không đáy.
Mà bản thân Giang Tễ Sơ với gương mặt trắng vô cảm, như một tác phẩm điêu khắc hãm ở trung tâm sâu nhất vực thẳm, cả người không có nửa điểm nhân khí.
Tạ Ký lại như không nhìn ra sự khác biệt giữa Giang Tễ Sơ và người khác, thậm chí hòa khí mà cười chào hỏi: “Về rồi à, ăn cơm không?”
Giang Tễ Sơ bước vào trong phòng, cực kỳ công thức hóa hỏi: “Có phát hiện?”
Tạ Ký: “Nghe nói Ngưu Khố Ngân sinh thời có hai người con, một chết một mất tích, cho nên đến xem, cậu thì sao?”
Giang Tễ Sơ: “Không khác mấy, nhưng tìm thấy mộ con trai cả của gã bên cạnh hố chôn.”
Tạ Ký gật gật đầu: “Tôi định đến xem Ngưu Khố Ngân, cậu đi không?”
Giang Tễ Sơ: “Xem Ngưu Khố Ngân?”
Tạ Ký lấy ảnh chụp trên tủ đầu giường đưa cho Giang Tễ Sơ: “Dựa theo thời gian suy đoán, năm nay Ngưu Khố Ngân phải bảy tám chục tuổi, nhưng hôm qua khi chúng ta gặp gã gã lại rất trẻ, tôi nghi ngờ là nhờ hút máu người đàn ông lúc bắt đầu trạm kiểm soát, mà nửa đêm hôm qua gã lại hút Tiểu Tuệ, muốn đến xem xem có biến hóa gì khác không.”
Biểu cảm của Giang Tễ Sơ vi diệu: “Anh lại muốn xốc quan tài của gã.”
Tạ Ký nghe ra ý vị “anh lại muốn đi tìm chết” trong đó, anh lại cười cười: “Ban ngày ban mặt, chỉ là đi xem, hẳn không quá phận đi.”
Cuối cùng hai người vẫn chung tay mở quan tài dưới ánh mắt kinh hãi của những người khác, Ngưu Khố Ngân an tĩnh nằm bên trong, không khác gì hôm qua trừ sắc mặt đen hơn.
Giang Tễ Sơ cho rằng mặt Ngưu Khố Ngân đen thuần túy là muốn chọc tức Tạ Ký.
Tạ Ký chỉ vờ như không nghe thấy.
Anh quan tâm hướng tiến hóa của Ngưu Khố Ngân hơn.
Tiến hóa hẳn có quy luật của nó, tăng lên mỗi ngày, hoặc là, tăng lên sau mỗi lần giết người.
Chỉ là hiện tại nhìn ngoại hình không ra được, còn phải chờ Ngưu Khố Nhân động thủ lần nữa.
Giang Tễ Sơ: “Hiện tại chỉ là ải tân thủ, chỉ cần thành thành thật thật nghe sắp xếp của NPC, tỉ lệ qua cửa không thấp.”
Tạ Ký: “Đó là những người khác, tôi chưa chắc có lựa chọn.”
Giang Tễ Sơ nhớ ra chính mình hại Tạ Ký trở thành người có giá trị thù hận đứng đầu của Ngưu Khố Ngân, quyết đoán câm miệng.
“Nguyên nhân không hoàn toàn ở cậu.” Tạ Ký giải thích nói, “Huống chi điểm sinh tồn còn phụ thuộc vào biểu hiện trong trạm kiểm soát, nếu thiết trí bối cảnh câu chuyện, mức độ thăm dò của nó nhất định có ít nhiều móc nối với điểm.”
“Hơn nữa quá trình thăm dò cũng là quá trình tìm hiểu nhược điểm của boss, có thể đề cao năng lực tự bảo vệ mình, cũng có thể tìm được nguyện vọng của boss, cũng nhờ đó hoàn thành nguyện vọng qua cửa.”
“Nguy hiểm là vậy, nhưng nguy hiểm có quan hệ trực tiếp với thu vào, không phải sao?”
Giang Tễ Sơ liếc mắt nhìn đám người một cái: “Điểm là Vương Đán nói với anh?”
Tạ Ký: “Đúng vậy.”
Giang Tễ Sơ hơi nhíu mày, hình như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, hãy còn vòng qua anh rời khỏi Ngưu gia.
Sau bữa trưa, Tạ Ký và Vương Đán lập tức đi tìm bạn gái của con thứ hai của Ngưu Khố Ngân —— Ngưu Vy.
Nhưng Ngưu Vy cũng không có ở nhà.
Mà là mất tích như con trai thứ hai của Ngưu Khố Ngân.
Gia đình Ngưu Vy chỉ còn mẹ cô, khi nghe Tạ Ký hỏi tới Ngưu Vy còn rất mất kiên nhẫn.
Mẹ Ngưu Vy: “Nó lớn như vậy rồi, làm sao tôi biết nó chạy đi đâu. Trưởng thành rồi, còn biết đọc sách, cái nhà cách vách đã sớm gả chồng, kiếm không ít sính lễ cho gia đình, nó thì sao, lớn xác rồi, chẳng kiếm được một xu nào cho gia đình!”
Vương Đán nhịn không được: “Một cô gái như cổ mất tích lâu như vậy, bà không sợ cổ xảy ra chuyện sao?”
Mẹ Ngưu Vy: “Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì. Nó chết càng tốt, chết rồi còn có thể kéo thi thể đi bán cho thôn bên làm âm hôn!”
Ngoại trừ em trai, Tạ Ký còn có em gái sinh đôi, nghe được những lời nhận xét của mẹ Ngưu Vy trong lòng phá lệ khó chịu.
Anh kiên nhẫn hỏi: “Chuyện của Ngưu Vy và con thứ hai nhà Ngưu Lão, bà có biết không?”
Mẹ Ngưu Vy: “Biết, tôi bảo bọn nó nhanh nhanh kết hôn, nhưng Ngưu Vy nói cái gì mà chưa đủ tuổi pháp định, tuổi pháp định gì chứ, tôi thấy nó không muốn đóng góp cho cái nhà này! Anh nó còn chưa kết hôn, em trai còn phải đi học, đều phải tốn tiền, thật là phí công nuôi nó nhiều năm!”
Tạ Ký: “Vậy cô ấy có khả năng đi chỗ nào, bà biết không?”
Mẹ Ngưu Vy: “Nó thích đi chỗ nào thì đi! Coi như tôi chưa từng sinh đứa con gái như nó!”
Sau khi rời khỏi nhà Ngưu Vy, dọc đường đi Tạ Ký đều suy nghĩ về sự biến mất của Ngưu Vy và Ngưu Nhị.
Một đôi tình nhân đột nhiên đồng thời biến mất, điều dễ liên tưởng nhất chính là tư bôn.
Anh đã hỏi Ngưu Phú Quý và mẹ Ngưu Vy về thời gian hai người mất tích, đều nói là trước khi Ngưu Khố Ngân chết.
Gia đình Ngưu Vy trọng nam khinh nữ, muốn rời đi cũng hợp tình hợp lý, nhưng Ngưu Nhị chính trực thiện lương, sẽ không bỏ đi mà không báo cho Ngưu Khố Ngân.
Bởi vậy, Ngưu Khố Ngân rất có khả năng vì con trai cả đã mất, con trai thứ hai còn muốn rời đi nên thương tâm quá độ mà xuất huyết não.
Tâm nguyện của Ngưu Khố Ngân vô cùng có khả năng là nhìn thấy con trai thứ hai đã bỏ đi, hoặc là để con trai thứ hai lo tốg chung cho gã.
Nhưng sự tình thật sự đơn giản như vậy sao?
Nếu Ngưu Khố Ngân chỉ là người cha luyến tiếc con trai, làm sao sau khi chết lại biến thành quái vật hút máu người?
Mang theo nghi vấn như vậy, Tạ Ký kết thúc nhiệm vụ một ngày.
Linh bằng đã đơn giản được dựng lên, quan tài của Ngưu Khố Ngân chuyển từ phòng đông đến linh bằng.
Tuy rằng cách không xa, nhưng ít ra không ở nhà, có thể khiến trong lòng thư thái một chút.
Buổi tối đến lượt Tạ Ký nấu cơm, cùng tổ với anh chính là Giang Tễ Sơ.
Ngưu gia không có gas, nấu cơm còn phải dùng bếp củi.
Do tính chất đặc thù của công việc nên em gái anh quanh năm không ở nhà, Tạ Tuyền từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, sau khi Tạ Tuyền vào ICU lần nữa, anh từ nước ngoài về nhà vào công ty, bầu bạn với cha mẹ, cũng chăm sóc Tạ Tuyền.
Kỳ thật Giang Tễ Sơ và Tạ Tuyền không giống nhau chút nào, Tạ Tuyền ngây thơ đơn thuần, dẫu mấy lần gặp thoáng qua tử thần cũng rất lạc quan, luôn cười ngây ngô, còn Giang Tễ Sơ lại là cái hũ nút, nếu không ai chủ động bắt chuyện, một ngày có thể không nhả ra một chữ.
Nhưng nhìn Giang Tễ Sơ vì đào hố cả ngày mà sắc mặt càng kém hơn hôm qua, thẳng lưng xách đao đứng đó như trước, anh vẫn khó tránh khỏi nghĩ tới đứa em trai không rõ tình hình của mình.
Cũng không biết Tạ Tuyền bây giờ thế nào.
Tạ Ký: “Tế Đàn tổng cộng tám tầng, cậu nói cậu qua rất nhiều tầng, nói cách khác mỗi tầng đều có trạm kiểm soát khác nhau, hơn nữa có thể đi lặp lại một tầng?”
Giang Tễ Sơ không rõ tại sao Tạ Ký đột nhiên hỏi câu này, vẫn “ừ” một tiếng.
Tạ Ký: “Tôi bị tai nạn giao thông với em trai của mình, nhưng em ấy không ở trạm kiểm soát này.”
Giang Tễ Sơ nghe hiểu ý của Tạ Ký: “Có lẽ là cậu ta bị thương không nặng.”
Nó rõ là câu an ủi, nhưng không ai không thích nghe.
“Rất có thể.” Tạ Ký vén tay áo, “Tôi thấy sân sau có vịt, hầm canh vịt cho cậu bồi bổ cơ thể, xem như phần thưởng cho cậu.”
Giang Tễ Sơ sống gần hai mươi năm, đây là lần đầu tiên được người khác khen mình khéo ăn nói, cậu không kịp suy tư, đã nghĩ đến vấn đề khác: “Ngưu Khố Ngân nuôi vịt?”
Tạ Ký: “Đúng vậy.”
Giang Tễ Sơ: “Anh hắt cháo bát bảo lên người boss, lừa boss vào trong quan tài nghe Tịch Dương Hồng, giờ còn muốn giết vịt nhà người ta?”
Tạ Ký cong mắt: “Ăn không?”
Giang Tễ Sơ: “…”
Giang Tễ Sơ: “Ăn.”
Tạ Ký xách vịt ra từ sân sau, một dao cắt tiết, rồi động tác thuần thục vặt lông mổ thịt.
Anh có thể thành thạo thôi bôi hoán trản trong yến hội, cũng có thể ăn hết đồ ăn không thêm bất kỳ gia vị nào ở dã ngoại, bản lĩnh sinh tồn hàng đầu.
* Thôi bôi hoán trản: nâng cốc kính rượu, sau này hình dung quan hệ giao hảo.
Tuy rằng Giang Tễ Sơ không biết nấu cơm, nhưng kỹ thuật dùng dao lợi hại, chỉ chỗ nào xắt chỗ đó.
Rất nghe lời.
Anh nhìn ra được, tính tình Giang Tễ Sơ có hơi cô đơn, tình nguyện tiếp xúc thập chí phối hợp với anh, đều chỉ để hai người đều có thể sống sót thông qua trạm kiểm soát, chờ đi ra ngoài lại tìm anh gây rắc rối.
Về phần hỗ trợ nấu ăn.
Hẳn là thật sự muốn uống canh vịt, rốt cuộc vịt khá béo.
Nếu có thể, anh không muốn thành địch với Giang Tễ Sơ, không phải anh phản kháng không được, đơn thuần không muốn ở trong trạm kiểm soát nguy cơ tứ phía còn phải thời khắc đề phòng đồng loại thọc đao.
Giờ cơm buổi tối mấy người làm giúp ăn ở bên ngoài, chín người bọn họ ở ăn trong sân.
Tạ Ký múc cho mình một chén canh vịt bưng lên bàn, rồi chỉ chỉ phòng bếp: “Canh ở trong nồi, muốn ăn tự lấy.”
Canh vịt thơm thuần tươi ngon, lập tức có người muốn ăn, lại bị Vương Tịnh giữ chặt: “Buổi sáng nấu cơm tôi không thấy con vịt nào, lấy ở đâu?”
Tạ Ký chỉ chỉ sân sau.
Khuôn mặt Vương Tịnh lập tức biến đủ mọi màu sắc: “Cậu làm thịt vịt boss nuôi?”
Giọng cô vừa dứt liền có người nhịn không được run lên.
Tạ Ký làm ngơ trước ánh mắt khiếp sợ của cả đám: “Ngưu Khố Ngân cũng chết rồi, chúng ta còn phải hạ táng cho gã, không ăn no làm sao có sức.”
Nói lại hỏi Giang Tễ Sơ đang cúi đầu ăn canh bên cạnh: “Ăn ngon không?”
Giang Tễ Sơ: “Ngon.”
Hương vị của canh vịt lan tỏa trong bữa ăn, tuy rằng món ăn khác của Tạ Ký cũng không tồi, nhưng mệt mỏi một ngày, ai không muốn uống ngụm canh giải khát.
Nhất là khi có hai người ăn uống đến ngon lành.
Ôm ý tưởng pháp bất trách chúng, một người mới không kiềm được, dẫn đầu múc một chén, tiếp đó trước mặt mỗi người đều đặt một chén canh vịt.
* Pháp bất trách chúng: hành vi phải bị pháp luật trừng phạt, nhưng rất nhiều người cùng làm thì không tiện trừng phạt.
Sau khi ăn xong chín người tụ lại nói về Ngưu Khố Ngân, những người khác cũng đơn giản biết được chuyện Ngưu Nhị và Ngưu Vy từ trong miệng thôn dân hỗ trợ dựng đài, dẫn đường đi đào hố chôn, đều đang suy đoán nguyện vọng của boss là tìm được Ngưu Nhị đã tư bôn, mang đến gặp Ngưu Khố Ngân một lần.
Tạ Ký không tỏ ý kiến, không tham dự thảo luận.
Sắc trời càng lúc càng tối, Vương Đán đứng ra tổng kết ngày hôm nay: “Tất cả nhanh ngủ đi, càng trễ càng nguy hiểm, hơn mười hai giờ đều đừng ra ngoài, trong phòng đặt bồn tiểu, ai nín không được thì giải quyết trong phòng, hôi thì hôi, tính mạng quan trọng.”
Có người nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì đi?”
Vương Đán: “Ải tân thủ, chỉ cần buổi tối không ra khỏi cửa không tìm đường chết, căn bản không có chuyện gì.”
Vương Đán vừa dứt lời, chú Ngưu được mấy thôn dân vây quanh đi vào trong sân.
Chú Ngưu: “Ngưu Lão đã được chuyển đến linh bằng, buổi tối cần có người ở linh bằng túc trực linh cữu cho ông ấy.”
Vương Đán: “…”
Mọi người: “…”
Không ai muốn ra cửa vào ban đêm, ngặt nỗi trạm kiểm soát ứ cho bắt đuổi người ra ngoài nửa đêm.
Vương Đán nỗ lực tìm về chức năng ngôn ngữ: “Túc trực linh cữu này yêu cầu bao nhiêu người?”
Chú Ngưu hào phóng khoát tay: “Một người là được.” Nói rồi ngón tay chỉ vào Vương Đán.
Đầu gối Vương Đán mềm nhũn, run run lui về phía sau nửa bước, khi gã cho rằng mình sắp toang rồi, ngón tay chú Ngưu lại xẹt qua gã, đáp xuống người Tạ Ký.
“Cậu đi. Đêm nay cậu đến túc trực linh cữu.”
Mục tiêu thù hận số một của Ngưu Khố Ngân, danh bất hư truyền.
Tạ Ký đặt bát canh vịt thơm phức trong tay xuống, xuyên qua khe hở giữa các thôn dân, từ từ liếc mắt nhìn linh bằng bên ngoài một cái, mặt mày tuấn lãng tiện đà tách ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Được đó.”
Mà bản thân Giang Tễ Sơ với gương mặt trắng vô cảm, như một tác phẩm điêu khắc hãm ở trung tâm sâu nhất vực thẳm, cả người không có nửa điểm nhân khí.
Tạ Ký lại như không nhìn ra sự khác biệt giữa Giang Tễ Sơ và người khác, thậm chí hòa khí mà cười chào hỏi: “Về rồi à, ăn cơm không?”
Giang Tễ Sơ bước vào trong phòng, cực kỳ công thức hóa hỏi: “Có phát hiện?”
Tạ Ký: “Nghe nói Ngưu Khố Ngân sinh thời có hai người con, một chết một mất tích, cho nên đến xem, cậu thì sao?”
Giang Tễ Sơ: “Không khác mấy, nhưng tìm thấy mộ con trai cả của gã bên cạnh hố chôn.”
Tạ Ký gật gật đầu: “Tôi định đến xem Ngưu Khố Ngân, cậu đi không?”
Giang Tễ Sơ: “Xem Ngưu Khố Ngân?”
Tạ Ký lấy ảnh chụp trên tủ đầu giường đưa cho Giang Tễ Sơ: “Dựa theo thời gian suy đoán, năm nay Ngưu Khố Ngân phải bảy tám chục tuổi, nhưng hôm qua khi chúng ta gặp gã gã lại rất trẻ, tôi nghi ngờ là nhờ hút máu người đàn ông lúc bắt đầu trạm kiểm soát, mà nửa đêm hôm qua gã lại hút Tiểu Tuệ, muốn đến xem xem có biến hóa gì khác không.”
Biểu cảm của Giang Tễ Sơ vi diệu: “Anh lại muốn xốc quan tài của gã.”
Tạ Ký nghe ra ý vị “anh lại muốn đi tìm chết” trong đó, anh lại cười cười: “Ban ngày ban mặt, chỉ là đi xem, hẳn không quá phận đi.”
Cuối cùng hai người vẫn chung tay mở quan tài dưới ánh mắt kinh hãi của những người khác, Ngưu Khố Ngân an tĩnh nằm bên trong, không khác gì hôm qua trừ sắc mặt đen hơn.
Giang Tễ Sơ cho rằng mặt Ngưu Khố Ngân đen thuần túy là muốn chọc tức Tạ Ký.
Tạ Ký chỉ vờ như không nghe thấy.
Anh quan tâm hướng tiến hóa của Ngưu Khố Ngân hơn.
Tiến hóa hẳn có quy luật của nó, tăng lên mỗi ngày, hoặc là, tăng lên sau mỗi lần giết người.
Chỉ là hiện tại nhìn ngoại hình không ra được, còn phải chờ Ngưu Khố Nhân động thủ lần nữa.
Giang Tễ Sơ: “Hiện tại chỉ là ải tân thủ, chỉ cần thành thành thật thật nghe sắp xếp của NPC, tỉ lệ qua cửa không thấp.”
Tạ Ký: “Đó là những người khác, tôi chưa chắc có lựa chọn.”
Giang Tễ Sơ nhớ ra chính mình hại Tạ Ký trở thành người có giá trị thù hận đứng đầu của Ngưu Khố Ngân, quyết đoán câm miệng.
“Nguyên nhân không hoàn toàn ở cậu.” Tạ Ký giải thích nói, “Huống chi điểm sinh tồn còn phụ thuộc vào biểu hiện trong trạm kiểm soát, nếu thiết trí bối cảnh câu chuyện, mức độ thăm dò của nó nhất định có ít nhiều móc nối với điểm.”
“Hơn nữa quá trình thăm dò cũng là quá trình tìm hiểu nhược điểm của boss, có thể đề cao năng lực tự bảo vệ mình, cũng có thể tìm được nguyện vọng của boss, cũng nhờ đó hoàn thành nguyện vọng qua cửa.”
“Nguy hiểm là vậy, nhưng nguy hiểm có quan hệ trực tiếp với thu vào, không phải sao?”
Giang Tễ Sơ liếc mắt nhìn đám người một cái: “Điểm là Vương Đán nói với anh?”
Tạ Ký: “Đúng vậy.”
Giang Tễ Sơ hơi nhíu mày, hình như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, hãy còn vòng qua anh rời khỏi Ngưu gia.
Sau bữa trưa, Tạ Ký và Vương Đán lập tức đi tìm bạn gái của con thứ hai của Ngưu Khố Ngân —— Ngưu Vy.
Nhưng Ngưu Vy cũng không có ở nhà.
Mà là mất tích như con trai thứ hai của Ngưu Khố Ngân.
Gia đình Ngưu Vy chỉ còn mẹ cô, khi nghe Tạ Ký hỏi tới Ngưu Vy còn rất mất kiên nhẫn.
Mẹ Ngưu Vy: “Nó lớn như vậy rồi, làm sao tôi biết nó chạy đi đâu. Trưởng thành rồi, còn biết đọc sách, cái nhà cách vách đã sớm gả chồng, kiếm không ít sính lễ cho gia đình, nó thì sao, lớn xác rồi, chẳng kiếm được một xu nào cho gia đình!”
Vương Đán nhịn không được: “Một cô gái như cổ mất tích lâu như vậy, bà không sợ cổ xảy ra chuyện sao?”
Mẹ Ngưu Vy: “Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì. Nó chết càng tốt, chết rồi còn có thể kéo thi thể đi bán cho thôn bên làm âm hôn!”
Ngoại trừ em trai, Tạ Ký còn có em gái sinh đôi, nghe được những lời nhận xét của mẹ Ngưu Vy trong lòng phá lệ khó chịu.
Anh kiên nhẫn hỏi: “Chuyện của Ngưu Vy và con thứ hai nhà Ngưu Lão, bà có biết không?”
Mẹ Ngưu Vy: “Biết, tôi bảo bọn nó nhanh nhanh kết hôn, nhưng Ngưu Vy nói cái gì mà chưa đủ tuổi pháp định, tuổi pháp định gì chứ, tôi thấy nó không muốn đóng góp cho cái nhà này! Anh nó còn chưa kết hôn, em trai còn phải đi học, đều phải tốn tiền, thật là phí công nuôi nó nhiều năm!”
Tạ Ký: “Vậy cô ấy có khả năng đi chỗ nào, bà biết không?”
Mẹ Ngưu Vy: “Nó thích đi chỗ nào thì đi! Coi như tôi chưa từng sinh đứa con gái như nó!”
Sau khi rời khỏi nhà Ngưu Vy, dọc đường đi Tạ Ký đều suy nghĩ về sự biến mất của Ngưu Vy và Ngưu Nhị.
Một đôi tình nhân đột nhiên đồng thời biến mất, điều dễ liên tưởng nhất chính là tư bôn.
Anh đã hỏi Ngưu Phú Quý và mẹ Ngưu Vy về thời gian hai người mất tích, đều nói là trước khi Ngưu Khố Ngân chết.
Gia đình Ngưu Vy trọng nam khinh nữ, muốn rời đi cũng hợp tình hợp lý, nhưng Ngưu Nhị chính trực thiện lương, sẽ không bỏ đi mà không báo cho Ngưu Khố Ngân.
Bởi vậy, Ngưu Khố Ngân rất có khả năng vì con trai cả đã mất, con trai thứ hai còn muốn rời đi nên thương tâm quá độ mà xuất huyết não.
Tâm nguyện của Ngưu Khố Ngân vô cùng có khả năng là nhìn thấy con trai thứ hai đã bỏ đi, hoặc là để con trai thứ hai lo tốg chung cho gã.
Nhưng sự tình thật sự đơn giản như vậy sao?
Nếu Ngưu Khố Ngân chỉ là người cha luyến tiếc con trai, làm sao sau khi chết lại biến thành quái vật hút máu người?
Mang theo nghi vấn như vậy, Tạ Ký kết thúc nhiệm vụ một ngày.
Linh bằng đã đơn giản được dựng lên, quan tài của Ngưu Khố Ngân chuyển từ phòng đông đến linh bằng.
Tuy rằng cách không xa, nhưng ít ra không ở nhà, có thể khiến trong lòng thư thái một chút.
Buổi tối đến lượt Tạ Ký nấu cơm, cùng tổ với anh chính là Giang Tễ Sơ.
Ngưu gia không có gas, nấu cơm còn phải dùng bếp củi.
Do tính chất đặc thù của công việc nên em gái anh quanh năm không ở nhà, Tạ Tuyền từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, sau khi Tạ Tuyền vào ICU lần nữa, anh từ nước ngoài về nhà vào công ty, bầu bạn với cha mẹ, cũng chăm sóc Tạ Tuyền.
Kỳ thật Giang Tễ Sơ và Tạ Tuyền không giống nhau chút nào, Tạ Tuyền ngây thơ đơn thuần, dẫu mấy lần gặp thoáng qua tử thần cũng rất lạc quan, luôn cười ngây ngô, còn Giang Tễ Sơ lại là cái hũ nút, nếu không ai chủ động bắt chuyện, một ngày có thể không nhả ra một chữ.
Nhưng nhìn Giang Tễ Sơ vì đào hố cả ngày mà sắc mặt càng kém hơn hôm qua, thẳng lưng xách đao đứng đó như trước, anh vẫn khó tránh khỏi nghĩ tới đứa em trai không rõ tình hình của mình.
Cũng không biết Tạ Tuyền bây giờ thế nào.
Tạ Ký: “Tế Đàn tổng cộng tám tầng, cậu nói cậu qua rất nhiều tầng, nói cách khác mỗi tầng đều có trạm kiểm soát khác nhau, hơn nữa có thể đi lặp lại một tầng?”
Giang Tễ Sơ không rõ tại sao Tạ Ký đột nhiên hỏi câu này, vẫn “ừ” một tiếng.
Tạ Ký: “Tôi bị tai nạn giao thông với em trai của mình, nhưng em ấy không ở trạm kiểm soát này.”
Giang Tễ Sơ nghe hiểu ý của Tạ Ký: “Có lẽ là cậu ta bị thương không nặng.”
Nó rõ là câu an ủi, nhưng không ai không thích nghe.
“Rất có thể.” Tạ Ký vén tay áo, “Tôi thấy sân sau có vịt, hầm canh vịt cho cậu bồi bổ cơ thể, xem như phần thưởng cho cậu.”
Giang Tễ Sơ sống gần hai mươi năm, đây là lần đầu tiên được người khác khen mình khéo ăn nói, cậu không kịp suy tư, đã nghĩ đến vấn đề khác: “Ngưu Khố Ngân nuôi vịt?”
Tạ Ký: “Đúng vậy.”
Giang Tễ Sơ: “Anh hắt cháo bát bảo lên người boss, lừa boss vào trong quan tài nghe Tịch Dương Hồng, giờ còn muốn giết vịt nhà người ta?”
Tạ Ký cong mắt: “Ăn không?”
Giang Tễ Sơ: “…”
Giang Tễ Sơ: “Ăn.”
Tạ Ký xách vịt ra từ sân sau, một dao cắt tiết, rồi động tác thuần thục vặt lông mổ thịt.
Anh có thể thành thạo thôi bôi hoán trản trong yến hội, cũng có thể ăn hết đồ ăn không thêm bất kỳ gia vị nào ở dã ngoại, bản lĩnh sinh tồn hàng đầu.
* Thôi bôi hoán trản: nâng cốc kính rượu, sau này hình dung quan hệ giao hảo.
Tuy rằng Giang Tễ Sơ không biết nấu cơm, nhưng kỹ thuật dùng dao lợi hại, chỉ chỗ nào xắt chỗ đó.
Rất nghe lời.
Anh nhìn ra được, tính tình Giang Tễ Sơ có hơi cô đơn, tình nguyện tiếp xúc thập chí phối hợp với anh, đều chỉ để hai người đều có thể sống sót thông qua trạm kiểm soát, chờ đi ra ngoài lại tìm anh gây rắc rối.
Về phần hỗ trợ nấu ăn.
Hẳn là thật sự muốn uống canh vịt, rốt cuộc vịt khá béo.
Nếu có thể, anh không muốn thành địch với Giang Tễ Sơ, không phải anh phản kháng không được, đơn thuần không muốn ở trong trạm kiểm soát nguy cơ tứ phía còn phải thời khắc đề phòng đồng loại thọc đao.
Giờ cơm buổi tối mấy người làm giúp ăn ở bên ngoài, chín người bọn họ ở ăn trong sân.
Tạ Ký múc cho mình một chén canh vịt bưng lên bàn, rồi chỉ chỉ phòng bếp: “Canh ở trong nồi, muốn ăn tự lấy.”
Canh vịt thơm thuần tươi ngon, lập tức có người muốn ăn, lại bị Vương Tịnh giữ chặt: “Buổi sáng nấu cơm tôi không thấy con vịt nào, lấy ở đâu?”
Tạ Ký chỉ chỉ sân sau.
Khuôn mặt Vương Tịnh lập tức biến đủ mọi màu sắc: “Cậu làm thịt vịt boss nuôi?”
Giọng cô vừa dứt liền có người nhịn không được run lên.
Tạ Ký làm ngơ trước ánh mắt khiếp sợ của cả đám: “Ngưu Khố Ngân cũng chết rồi, chúng ta còn phải hạ táng cho gã, không ăn no làm sao có sức.”
Nói lại hỏi Giang Tễ Sơ đang cúi đầu ăn canh bên cạnh: “Ăn ngon không?”
Giang Tễ Sơ: “Ngon.”
Hương vị của canh vịt lan tỏa trong bữa ăn, tuy rằng món ăn khác của Tạ Ký cũng không tồi, nhưng mệt mỏi một ngày, ai không muốn uống ngụm canh giải khát.
Nhất là khi có hai người ăn uống đến ngon lành.
Ôm ý tưởng pháp bất trách chúng, một người mới không kiềm được, dẫn đầu múc một chén, tiếp đó trước mặt mỗi người đều đặt một chén canh vịt.
* Pháp bất trách chúng: hành vi phải bị pháp luật trừng phạt, nhưng rất nhiều người cùng làm thì không tiện trừng phạt.
Sau khi ăn xong chín người tụ lại nói về Ngưu Khố Ngân, những người khác cũng đơn giản biết được chuyện Ngưu Nhị và Ngưu Vy từ trong miệng thôn dân hỗ trợ dựng đài, dẫn đường đi đào hố chôn, đều đang suy đoán nguyện vọng của boss là tìm được Ngưu Nhị đã tư bôn, mang đến gặp Ngưu Khố Ngân một lần.
Tạ Ký không tỏ ý kiến, không tham dự thảo luận.
Sắc trời càng lúc càng tối, Vương Đán đứng ra tổng kết ngày hôm nay: “Tất cả nhanh ngủ đi, càng trễ càng nguy hiểm, hơn mười hai giờ đều đừng ra ngoài, trong phòng đặt bồn tiểu, ai nín không được thì giải quyết trong phòng, hôi thì hôi, tính mạng quan trọng.”
Có người nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì đi?”
Vương Đán: “Ải tân thủ, chỉ cần buổi tối không ra khỏi cửa không tìm đường chết, căn bản không có chuyện gì.”
Vương Đán vừa dứt lời, chú Ngưu được mấy thôn dân vây quanh đi vào trong sân.
Chú Ngưu: “Ngưu Lão đã được chuyển đến linh bằng, buổi tối cần có người ở linh bằng túc trực linh cữu cho ông ấy.”
Vương Đán: “…”
Mọi người: “…”
Không ai muốn ra cửa vào ban đêm, ngặt nỗi trạm kiểm soát ứ cho bắt đuổi người ra ngoài nửa đêm.
Vương Đán nỗ lực tìm về chức năng ngôn ngữ: “Túc trực linh cữu này yêu cầu bao nhiêu người?”
Chú Ngưu hào phóng khoát tay: “Một người là được.” Nói rồi ngón tay chỉ vào Vương Đán.
Đầu gối Vương Đán mềm nhũn, run run lui về phía sau nửa bước, khi gã cho rằng mình sắp toang rồi, ngón tay chú Ngưu lại xẹt qua gã, đáp xuống người Tạ Ký.
“Cậu đi. Đêm nay cậu đến túc trực linh cữu.”
Mục tiêu thù hận số một của Ngưu Khố Ngân, danh bất hư truyền.
Tạ Ký đặt bát canh vịt thơm phức trong tay xuống, xuyên qua khe hở giữa các thôn dân, từ từ liếc mắt nhìn linh bằng bên ngoài một cái, mặt mày tuấn lãng tiện đà tách ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Được đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất