Vô Hạn Tế Đàn

Chương 9: Ai côn

Trước Sau
Giá sắt lần lượt cong queo dưới sự va chạm của Ban Tùy, tấm vải nhựa che kín đầu y.

Là một người trưởng thành, Ban Tùy hoàn toàn có thể tự mình bò ra khỏi vải nhựa, nhưng quan tài của Ngưu Khố Ngân đang ở sau lưng y mấy mét, hơn nữa tiếng kinh hô của người vây xem hết đợt này tới đợt khác làm tăng bầu không khí, sợ tới mức y chỉ có thể giãy giụa lung tung, hô to cứu mạng.

“Cứu mạng ——”

“A!!”

“Đừng lại đây! Đừng lại đây!”

Người vốn dĩ muốn ra tay giúp một phen nghe được câu ‘đừng lại đây’ sau lưng khẩn cấp phanh lại tại chỗ.

Chẳng lẽ Ngưu Khố Ngân bò ra từ quan tài? Thế bọn họ đi qua không phải chôn cùng Ban Tùy sao!

Tạ Ký xem đến rõ ràng, quan tài của Ngưu Khố Ngân không một chút động tĩnh, thuần túy là Ban Tùy tự dọa mình.

Huống chi ngay cả khi Ngưu Khố Ngân đi ra, anh cũng không có gì phải sợ, tiến lên vài bước kéo người dưới lều ra.

Ban Tùy thấy ánh sáng, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, ngồi tại chỗ khóc không ngừng, đến câu cảm ơn cũng quên nói.

Lúc này mọi người thấy Ngưu Khố Ngân không có động tĩnh gì, mới chen chúc đến bên Ban Tùy bày ra tình cảm đồng đội.

“Không sao không sao.”

“Đừng khóc.”

“Đừng tự dọa mình.”

Bàn cúng và linh bằng chuẩn bị đầy đủ giờ rối tung rối mù, chú Ngưu tức giận bật dậy khỏi ghế, bước bước nhỏ đi đến trước mặt Ban Tùy.

Tuy rằng lưng đã còm, nhưng Ban Tùy còn ngồi trên đất, vì thế ông thổi râu trừng mắt, lấy khí thế trịch thượng nhìn xuống phát hỏa với Ban Tùy: “Đồ con cháu bất hiếu! Tang lễ của Ngưu Lão đã bị mày làm thành cái gì!”

Ban Tùy run run nấc cụt: “Xin lỗi…”

Chú Ngưu: “Xin lỗi thì có ích gì! Đêm nay mày túc trực bên linh cữu bồi tội với Ngưu Lão! Bốn người còn lại, trước khi trời tối dựng lại linh bằng, ngày mai còn phải hạ táng!”

Ông một bên mắng một bên lại muốn chỉ người, tay vừa nhấc đúng lúc chỉ vào Tạ Ký lui về trong đám người.

Tạ Ký hơi hơi mỉm cười, tay phải đặt lên chuôi trường đao của Giang Tễ Sơ.

Chú Ngưu nuốt ngụm nước miếng, ngón tay dịch sang bên phải mấy tấc.

Giang Tễ Sơ lười nhác giương mắt, chú Ngưu lại nuốt thêm ngụm nước bọt, chỉ hận trong thôn sao lại tới hai tên đại sát tinh, ngón tay tiếp tục dịch sang phải: “Đây, đây, đây, còn đây nữa, bốn người các người, một lát liền đi dựng linh bằng, nếu chậm trễ đêm nay túc trực linh cữu, bốn người các người cùng nhau làm!”

Vương Đán: “??”

Vương Đán: “Ok, ông yên tâm!”

Giấy trắng quấn quanh ai côn rơi không báo trước, bàn cúng và linh bằng liên tiếp sập, dùng chân nghĩ cũng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện, ai nguyện ý đi cùng Ban Tùy?

Ban Tùy lúc này hồi thần.

Y biết bản thân mấy cân mấy lượng, đêm nay một mình túc trực linh cữu với Ngưu Khố Ngân hẳn phải chết không nghi ngờ, mà hai người Tạ Ký và Giang Tễ Sơ hai lần đối mặt với Ngưu Khố Ngân đều còn sống, chỉ cần hai người đó nguyện ý giúp y, nói không chừng còn có thể đào ra con đường sống.

Giang Tễ Sơ mỗi ngày nắm đao, nhìn qua thời thời khắc khắc đều muốn chém người, muốn cầu chỉ có thể cầu Tạ Ký.

Y bất chấp đứng lên, tay chân chấm đất trực tiếp bò về phía Tạ Ký, nước mắt vừa mới nghẹn muốn cho Ngưu Khố Ngân cuồn cuộn không ngừng rơi xuống đất.

Ban Tùy: “Anh Tạ cứu em, anh Tạ, cầu xin anh cứu em!”

Chế độ phong kiến chấm dứt hàng trăm năm, Tạ Ký càng không có đam mê để người khác quỳ nói chuyện với mình, khom người muốn đỡ người.

Ban Tùy không muốn dậy, y muốn biểu hiện đáng thương hơn một chút.

Tạ Ký dìu y đứng lên, y lệch hướng ngồi xổm xuống.

Kết quả ngồi xổm không được.

Tạ Ký nhìn qua lịch sự văn nhã tay lại có sức mạnh đến không ngờ, không có nửa điểm sượng kéo Ban Tùy đứng thẳng.



Ban Tùy ngốc một lát, lại gân cổ lên bắt đầu khóc: “Anh Tạ, anh giúp em đi, ngoài kia em trên có già dưới có trẻ, cả nhà chỉ trông cậy vào em đó anh Tạ!”

Tạ Ký còn chưa nói, chú Ngưu ngồi trở lại trên ghế xa xa mắng: “Đêm nay chỉ có thể mình mày túc trực linh cữu! Ai cũng không được giúp!”

Tạ Ký buông tay: “Cậu thấy đó.”

Ban Tùy lại nhìn Giang Tễ Sơ, tối hôm qua lúc chú Ngưu bảo Tạ Ký túc trực linh cữu, là Giang Tễ Sơ một đao chém con sư tử đá ở cửa, ép buộc cùng thủ với Tạ Ký.

Ban Tùy: “Anh Giang, anh Giang, anh cứu em…”

Giang Tễ Sơ còn chả để ý Ban Tùy, hãy còn ôm đao dựa vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần.

Ban Tùy hít nước mũi: “Thế anh Tạ, anh có thể nói cho em biết, hôm qua các anh túc trực linh cữu sống sót thế nào không?”

Đây cũng không phải bí ẩn gì, Tạ Ký đơn giản thuật lại, biểu cảm của đồng đội vây xung quanh muốn học hỏi kinh nghiệm đều xuất sắc ngoạn mục.

Lừa và lợn ở hậu viện tình thương mến thương kéo boss đi chơi?!

Ban Tùy càng há miệng lớn hơn.

Nghe xong hình như cũng không có chỗ nào để tham khảo học tập…

“Cậu đừng quá bi quan.” Tạ Ký giải thích nói, “Căn cứ theo quan sát hai ngày nay, tốc độ là ngạnh thương của Ngưu Khố Ngân, tôi suy đoán đây là đường sống trạm kiểm soát để cho chúng ta.”

Ban Tùy đỏ mắt: “Em biết rồi, cảm ơn anh Tạ.”

Giang Tễ Sơ vẫn luôn muốn đi tìm thi thể Ngưu Nhị, kết quả Ban Tùy ở chỗ này cọ mãi không buông, không kiên nhẫn lôi kéo Tạ Ký muốn đi.

Kết quả Vương Đán đang muốn hỏi chi tiết một chút, cũng muốn đi kéo Tạ Ký, không cẩn thận cái kéo phải tay áo Giang Tễ Sơ.

Vương Đán: “…”

Giang Tễ Sơ liếc mắt nhìn qua.

Vương Đán lời đã đến bên môi, xấu hổ đổi từ: “Cái đó, hai người đi đây vậy?”

Giang Tễ Sơ lạnh lùng nói: “Tư bôn.”

Thôn Ngưu Gia mùa hè mưa nhiều, đường đất đầy ổ gà ổ vịt, bầu trời hôm nay vẫn âm u như cũ, cũng may không khí không tồi, lại không có quá nhiều công trình kiến trúc, không khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Tạ Ký và Giang Tễ Sơ vác một cái xẻng, sóng vai đi trên đường đất.

Trong thôn hoang vắng, bên tai chỉ có tiếng chim và tiếng gió xào xạc trên cành lá.

Tạ Ký nghĩ đến những gì Giang Tễ Sơ nói vừa rồi, vẫn cảm thấy buồn cười, vì thế nghiêng đầu trêu người bên cạnh: “Tư bôn?”

Giang Tễ Sơ mặt không đổi sắc: “Đi tìm con thứ hai Ngưu gia không biết tư bôn ở đâu kỳ thật là bị Ngưu Khố Ngân hại chết.”

Tạ Ký: “Lời này của cậu cũng quá súc tích rồi.”

Giang Tễ Sơ: “Đi đến mộ mất một tiếng, còn nhây nữa không đủ thời gian.”

Tạ Ký: “Đi mất một tiếng? Xa như vậy. Thương thế của cậu chịu nổi không?”

Giang Tễ Sơ: “Anh chịu không nổi tôi cũng có thể chống đỡ.”

Người trẻ tuổi còn rất hiếu thắng.

Tạ Ký năm nay cũng mới hai sáu tuổi, đang đứng ở thời kỳ trẻ khỏe, nhưng anh hiểu thân thể là tiền tài cách mạng, từ trước đến nay không tán thành việc tàn phá thân thể.

“Lát nữa phải làm việc phí sức, có thể giữ sức thì giữ chút.” Anh móc túi tiền từ trong túi, cười tủm tỉm quơ quơ với Giang Tễ Sơ.

Giang Tễ Sơ không hiểu Tạ Ký có ý gì.

Làm như ở chốn hẻo lánh lạc hậu như thôn Ngưu Gia còn có thể gọi xe không bằng?

Sau đó cậu liền nhìn thấy Tạ Ký chạm vào máy kéo dự phòng một hộ dân, móc mấy tờ tiền đỏ thuê một chiếc máy kéo đầy xăng.

Tập đoàn Tạ thị thực nghiệp lập nghiệp, sau sản nghiệp trải rộng sang giới giải trí, thương hiệu trang sức xa xỉ, gần đây lại tiến quân đến ngành internet.

* Thực nghiệp: từ chung chỉ những công cuộc cần thiết cho sự sống của con người như công nghiệp, nông nghiệp, thương nghiệp.



Là người nối nghiệp Tạ thị, Tạ Ký vốn nên mặc tây trang sang trọng thong dong tản bộ cùng y hương tấn ảnh trong yến hội ở cao ốc cao tầng san sát, giờ anh ta trong bộ trang phục hưu nhàn giá cả xa xỉ ngồi ghế lái máy kéo, nắm tay lái tróc sơn vui vẻ chạy trên đồng ruộng.

* Y hương tấn ảnh: chỉ người phụ nữ dáng vẻ tốt đẹp.

Thấy thế nào cũng không cảm nổi.

Cố tình người này làm như không phát giác được, còn tự hào nói với Giang Tễ Sơ ngồi bên cạnh: “Thế nào, giữ sức đi.”

Giang Tễ Sơ bị mặt đất phập phồng lắc lư chấn đến lung lay trái phải, ngặt nỗi chấn còn mạnh hơn đi bộ, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Có cái gì anh không lái được không?”

Tạ Ký tự hỏi lúc lâu: “Quân đội không được, tôi chỉ là một người làm ăn thành thật, cái khác cơ bản đều thử qua.”

Giang Tễ Sơ nghĩ đến hành động hai ngày nay của Tạ Ký, cùng với mục đích chuyến này của họ.

Người làm ăn thành thật.

Buổi sáng mở quan tài buổi chiều đào mồ.

Người thành thật nghe được có chết cũng đào mồ sống lại.

Tạ Ký nắm tay lái, Giang Tễ Sơ chỉ đường, hai người không bao lâu liền tới phụ cận hố chôn đào hôm qua.

Tập tục thôn Ngưu Gia là người chết nhà ai liền chôn ở đồng ruộng nhà đó được phân, tuy rằng Ngưu Khố Ngân sau này tìm căn chuyển đến, nhưng gã kế thừa đất đai của thân thích, diện tích không hề nhỏ.

Đúng với quan niệm cha con tụ hội dưới suối vàng, phần mộ của Ngưu Đại chỉ cách hố chôn của Ngưu Khố Ngân mấy thước.

Tâm nguyện của Ngưu Khố Ngân là hút máu Thọ Nhân con thứ hai mình bồi dưỡng, nhằm kéo dài tuổi thọ, thu thập máu của họ chỉ là điều kiện chuẩn bị.

Cho nên thi thể của Ngưu Nhị nhất định giấu ở một nơi an toàn lại tiện cho Ngưu Khố Ngân tùy thời lấy dùng.

Nghĩ tới nghĩ lui, phần mộ của Ngưu Đại là lựa chọn hoàn hảo.

Chưa kể đồng ruộng nhà Ngưu Khố Ngân ít người lui tới, cho dù có, với khí tượng mưa nhiều của thôn Ngưu Gia, một trận mưa đi qua liền không chừa chút dấu vết nào.

Giang Tễ Sơ là người tàn nhẫn phái hành động không nói nhiều, cắm đao ở nơi có thể tùy tay sờ đến, xách xẻng bắt đầu hạ độc thủ với mộ phần Ngưu Đại.

Đào một tầng lại một tầng bùn đất, quan tài của Ngưu Đại hiện ra trước mặt bọn họ.

Hy vọng gần trong gang tấc, cánh mũi Tạ Ký lại khẽ nhúc nhích, nhíu mày nói: “Không đúng lắm.”

Giang Tễ Sơ: “Cái gì?”

Tạ Ký: “Có mùi hôi thối. Ngưu Nhị đã bị Ngưu Khố Ngân luyện thành Thọ Nhân, theo lý thuyết xác chết không máu sẽ không thối rữa nhanh như vậy.”

Anh nghĩ đến cái gì, cắm xẻng trong đống đất, trực tiếp nhảy vào mộ hố.

Quan tài đóng lỏng lẻo dễ dàng bị mở, lộ ra thi thể với lớp da bong tróc, bộ dáng khó coi bên trong.

Thi thể mặc váy hoa dài thêu hoa xinh đẹp, tóc dài, dáng người phập phồng quyến rũ.

Là nữ.

Giang Tễ Sơ: “Ngưu Vy.”

Trong quan tài không có Ngưu Đại, cũng không phải Ngưu Nhị trong tưởng tượng của họ, mà là Ngưu Vy bị đồn tư bôn với Ngưu Nhị.

Cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, đúng là thời điểm như hoa như ngọc.

Theo cách nói của ba mẹ cô, cô nàng độc lập, hiếu học, hiếu thắng.

Có lẽ là Ngưu Vy vô tình gặp phải Ngưu Khố Ngân và Ngưu Nhị giằng co, lại có lẽ là Ngưu Khố Ngân giận chó đánh mèo, một sinh mệnh xán lạn lóa mắt, có được vô hạn khả năng lặng yên không một tiếng động nằm trong quan tài không thuộc về mình, nếu không phải bọn họ muốn tìm Ngưu Nhị, có khi vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện.

Nhất thời Tạ Ký và Giang Tễ Sơ không ai nói chuyện, cả cánh đồng hoang tàn vắng vẻ im phăng phắc.

Giây lát sau, Tạ Ký nhỏ giọng nói câu mạo phạm, thật cẩn thận khép lại nắp quan tài, lấy xẻng lấp đất vào hố.

Giang Tễ Sơ: “Còn chôn ở đây?”

“Tôi đã gặp ba mẹ cô ấy, bọn họ vẫn luôn muốn ép máu Ngưu Vy, đưa trở về nói không chừng còn không giữ nổi thi thể.” Tạ Ký, “Trước chôn ở đây đi, chúng ta cũng không biết cô ấy muốn cáo biệt thế gian này ở đâu, nhanh nhanh tìm thấy Ngưu Nhị, Ngưu Nhị hiểu cô ấy hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau