Chương 5
Dịch + beta: Bánh
Thật ra thì, Quý Lãng cũng không phải vừa ngả lưng đã ngủ, chỉ cần nghĩ đến người nằm bên cạnh mình là Tần Khanh, anh liền cảm thấy gò bó.
Thế nhưng chất lượng giấc ngủ của anh luôn rất tốt, lăn qua lộn lại vài lần, cuối cùng cũng dần chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, lúc Quý Lãng tỉnh lại, ổ chăn bên kia mép giường đã trống trơn, anh đưa tay sờ vào, một chút nhiệt độ còn sót lại cũng không còn.
“Lại đi sớm như vậy.” Quý Lãng nói thầm, lấy điện thoại trên tủ đầu giường ra xem giờ.
Giờ đang là 8:15, trên màn hình còn hiển thị hôm nay là ngày gì.
Hóa ra là thứ Hai rồi sao, Quý Lãng mơ mơ hồ hồ mà nghĩ.
Anh rời giường, gãi gãi cái ót, xỏ dép lê đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi hết cả rồi, Quý Lãng đi đến nhà bếp theo bản năng, dự định sẽ vơ vét chút thức ăn để lấp đầy cái bụng đói.
Thế nhưng lúc vừa ra tới phòng khách, anh liền phát hiện trên bàn có một cái hộp giữ nhiệt, giống y như cái được dùng lúc anh còn nằm viện.
Trực giác nói cho anh biết, trong đó có bữa sáng do Tần Khanh chuẩn bị cho anh.
Quý Lãng vội đi qua đó, có một tờ giấy nhắn được dán vào trên nắp nộp cùng với một dòng chữ nhỏ mềm mại – “Trong này có ngũ cốc nguyên hạt do em xay, tốt cho dạ dày, đừng bỏ bữa, nhớ ăn hết.”
Cách dùng từ ngắn gọn lại rõ ràng, người hay dùng phong cách này để nói chuyện thường rất khó đoán.
Quý Lãng gỡ giấy nhắn xuống, lật mặt sau ra xem, thấy không có gì nữa mới mở nắp hộp giữ nhiệt ra.
Hộp giữ nhiệt được chia ra thành từng tầng, tầng trên cùng có hai cái bánh bao trắng, ở dưới có ngũ cốc màu xám đen đã xay nhuyễn.
Anh lấy một cái bánh bao lên cắn một miếng, nước sốt màu vàng lập tức chảy ra, để lại một vệt nước dài trên cổ tay của Quý Lãng.
Bánh bao này là bánh bao Lưu Sa* sao? Quý Lãng vội rút khăn giấy ra lau tay, rồi kéo ghế ra ngồi xuống, vô cùng ngoan ngoãn mà làm theo lời dặn ăn hết bữa sáng của Tần Khanh.
*Bánh bao Lưu Sa (Liu Sha Bao) là một món bánh trứ danh trong menu điểm tâm của người Hoa, hấp dẫn bởi phần nhân màu đỏ trứng muối, sền sệt chảy ra khi bẻ đôi.
Thật lòng mà nói, cái thứ đen thui này ăn cũng khá ngon, ăn vào rất mềm, nuốt xuống rồi còn để lại chút vị ngọt, hương vị nguyên chất hơn so với ngũ cốc gạo, nhưng cũng không tới mức ngọt ngấy như sốt bơ vừng.
Tay nghề của Tần cục đá đúng là quá hợp với gu ăn uống của mình.
Quý Lãng ăn uống no nê xong, vô cùng có tự giác mà đi dọn dẹp cùng rửa chén, để cho ráo nước rồi lại phân loại ra cất vào tủ chén.
Thời gian còn lại, việc đầu tiên Quý Lãng làm là đi tưới cây, rồi sau đó lại đến phòng làm việc đọc sách cùng xem lại mấy tin nóng trên thời sự trong mấy năm vừa qua.
Chu Sùng Khải cho anh nghỉ ngơi một tuần trước khi trở lại công ty, Quý Lãng quyết tâm tận dụng khoảng thời gian này để kết nối với xã hội trong tám năm qua.
Đầu óc anh rất linh hoạt, học cái gì cũng có thể tiếp thu rất nhanh, thế nhưng sự thay đổi của xã hội trong khoảng thời gian tám năm cũng không phải là chuyện đùa.
Giữa trưa, Quý Lãng nhận được cơm hộp do Tần Khanh gọi cho anh.
Hai món ăn nhà làm thanh đạm cùng với một chén canh trứng thả hoa phù dung, còn có cả sủi cảo.
Quý Lãng cũng không phải kẻ kén ăn, mấy món này khá vừa miệng, nhưng anh vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Mãi cho đến lúc tối, khi Tần Khanh tan tầm, về nhà làm cho anh một đĩa cơm chiên tôm, Quý Lãng mới nhận ra, hóa ra tám năm qua, thói quen ăn uống của mình đã bị Tần Khanh chiều hư.
Đêm thứ hai cả hai ngủ chung giường, Quý Lãng và Tần Khanh vẫn đưa lưng về nhau ngủ.
Chiếc giường chưa được hai mét, nhưng cả hai lại anh ở đầu sông em cuối sông. Giống như trên giường không phải là một cặp vợ chồng, mà là kẻ thù truyền kiếp.
Quý Lãng chỉ dự định sẽ chung sống trong hòa bình với Tần Khanh, còn những việc khác đối với anh đều là dư thừa.
Không có châm chọc mỉa mai, cũng không có đả kích ngấm ngầm hay công khai, sự ngại ngùng không rõ như vậy đối với anh đã là phương án tốt nhất rồi.
Cuộc sống của hai người cứ trôi qua một cách yên ổn như thế, lặp đi lặp lại một cách đơn điệu.
Hình như Tần Khanh đã tiếp nhận sự thật rằng chồng mình mất trí nhớ, không những không oán trách số phận quá bất công, mà còn chăm sóc cho anh rất chu đáo.
Người đời thường chỉ tin những gì mà họ muốn tin, và những gì họ tin sẽ quyết định những gì mà họ thấy.
Mãi cho đến ngày Tần Khanh vô duyên vô cớ mà ngất xỉu, thứ mà Quý Lãng luôn tin vào bỗng hóa hư không, mọi thứ tưởng chừng như yên bình lúc trước đều bị đổ vỡ.
Lúc đó Quý Lãng còn đang lướt web trong phòng làm việc, bỗng nghe thấy âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.
Lòng anh bỗng quặn thắt lại, trong đầu liền nảy sinh ra mong muốn nhìn thấy Tần Khanh vô cùng mãnh liệt.
Trên thực tế, anh cũng nghe theo tiếng gọi trong nội tâm, vội vàng chạy qua mở cửa phòng làm việc của người kia.
Quý Lãng nhìn thấy người kia bất tỉnh trên bàn làm việc, cùng với ly sứ màu trắng đã vỡ nát bét bên chân cậu.
Nước bắn ra đã tích tụ thành một bãi loang lổ trên sàn.
“Tần Khanh!” Đồng tử Quý Lãng co rụt, vô cùng hốt hoảng, bế ngang cậu lên vội chạy đến phòng khám gần nhà nhất.
Phòng khám ngay cổng khu dân cư được thành lập bởi một bác sĩ Trung Y* đã về hưu.
*Trung Y: Trung y (tên tiếng Anh là Traditional Chinese Medicine) là một ngành tích hợp lí thuyết và những kinh nghiệm thực tế trong chuẩn đoán và điều trị các bệnh của y học truyền thống Trung Quốc.
Hôm nay trời vừa hửng nắng, ông lão đang ngồi dùng trà hoa cúc chơi với con vẹt của mình, bỗng có một chàng trai bất thình lình xông vào đòi khám bệnh.
Ông còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, vội vội vàng vàng chạy qua kiểm tra cậu trai đang hôn mê bất tỉnh.
Móa, đoán xem? Người này hôn mê cái gì chứ, rõ ràng là đang ngủ say.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Quý Lãng, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt đang nhắm chặt của Tần Khanh, không thể tin nổi người trong lòng mình chỉ là đang ngủ quá say mà thôi.
“Vợ cậu à?” Thầy thuốc dùng ánh mắt trêu chọc nhìn hai người, sắc mặt Quý Lãng vô cùng phức tạp, đành gật đầu.
“Đại khái là bị mất ngủ trong thời gian dài.” Xem mạch xong, thầy thuốc lấy bút ra, viết tên vài món thảo dược vào tờ kê đơn.
Quý Lãng ngạc nhiên, ngẩn người ra không nói nên lời.
Chẳng lẽ tối nào Tần Khanh cũng không ngủ sao?
“Sao có thể chứ..”
“Cái thai trong bụng vợ cậu đã hơn hai tháng rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ không giữ được đứa trẻ, mà thân thể của người lớn cũng sẽ kiệt quệ.”
Thầy thuốc là người đã trải sự đời, mấy chuyện râu ria của lớp trẻ, ông lười quản.
“Tôi đã kê thuốc bổ thai cùng an thần cho cậu ấy, cậu ra quầy tính tiền đi.”
Ông lão đưa đơn thuốc, xua tay, ý bảo Quý Lãng đi lấy thuốc rồi nhanh về đi.
Mười phút sau, Quý Lãng xách túi thuốc, trong lồng ngực còn ôm một người lớn, giống như mộng du mà quay về nhà.
Lúc anh vào cửa không cần dùng mật mã để mở khóa.
Vì lúc đi đã đóng cửa đâu.
Tối đó, Quý Lãng cố gắng nhịn cơn buồn ngủ xuống, theo sát mọi động tĩnh của Tần Khanh.
Khoảng hai ba giờ sáng, anh nghe được tiếng sột soạt truyền tới từ phía sau lưng.
Tần Khanh xốc chăn lên, xuống giường một cách thật cẩn thận, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa lại, điều khiển tay nắm cửa về lại vị trí ban đầu, về cơ bản không làm phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trong lòng Quý Lãng bỗng cảm thấy tức giận không rõ lý do, cảm thấy mình bị xem như một tên ngốc.
Anh tính toán thời gian, khoảng năm phút hơn, anh cũng học theo điệu bộ của Tần Khanh, lặng lẽ ra ngoài phòng ngủ.
Bên trong căn hộ vô cùng yên tĩnh, cả thế giới như chỉ còn lại tiếng anh thấp giọng hít thở.
Quý Lãng nhón gót chân đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy Tần Khanh đang ngồi ngoài phòng khách.
Người bình thường luôn chỉnh chu giờ lại lười biếng cuộn tròn trên sô pha, một chân gập lại, một chân lại gác trên tay vịn, nhẹ nhàng đong đưa, giống như một đứa trẻ vô tư hồn nhiên đang chơi đánh đu.
Cậu hơi nghiêng mặt, đưa lưng về phía Quý Lãng.
Đột nhiên, cậu hơi nâng ngón trỏ lên, đầu ngón tay khẽ đung đưa lên xuống.
Quý Lãng nhìn theo hướng đầu ngón tay cậu, lúc biết được Tần Khanh đang làm gì, trái tim anh giống như bị trăm ngàn mũi kim đâm vào, khiến anh ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn vô vàn.
Tần Khanh đang đếm lá trên cây trầu bà.
Một người cận thị đang nghiêm túc đếm thứ mình còn không nhìn thấy rõ.
“Tần Khanh.”
Quý Lãng không chịu nổi bầu không khí áp lực như vậy, anh không thể tưởng tượng được chuyện Tần Khanh cứ cô độc mà trải qua biết bao nhiêu đêm dài đằng đẵng như thế.
Đầu ngón tay người kia run lên, chậm rãi xoay người lại.
Quý Lãng thấy được, đôi con ngươi luôn trong sáng kia, giờ lại đen tối như giếng sâu không thấy được đáy.
Nhưng lúc đôi mắt đó nhìn đến anh, lại phát ra chút tia sáng le lói, tia sáng đó yếu ớt đến nỗi có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.
“Chăn lạnh rồi, về ngủ thôi.”
Quý Lãng không hỏi nhiều, anh xoay người đi về phòng ngủ, cố tình không xem phản ứng của người nọ.
Anh làm như mình không thèm quan tâm mà nằm lại trên giường, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Không bao lâu sau, Tần Khanh cũng nghe lời mà trở về phòng ngủ, nằm vào phía bên kia trên giường.
Đối với cậu mà nói, cùng lắm là thay đổi địa điểm giết thời gian mà thôi.
Ngồi cũng được, nằm cũng chả sao.
Còn bốn tiếng nữa là trời sẽ sáng, lặp đi lặp lại, mãi không ngừng nghỉ.
Cậu lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào bức tường một cách ngây ngốc, thế nhưng giây tiếp theo, một bức tường thịt nóng bỏng lại dán vào sau lưng cậu, khiến cậu nóng đến nỗi không nhịn được mà run rẩy.
Đại khái là sợ cậu sẽ phản kháng, người đàn ông lại duỗi tay ra ôm chặt eo Tần Khanh.
Hơi thở nóng rực giống như sóng vỗ vào bờ, ập vào tai cậu hết lần này đến lần khác, cho đến khi nơi đó đỏ rực.
Cậu ngửi được mùi hương trên người Quý Lãng, cùng với pheromone mùi rượu Rum trắng nồng đậm.
Quá gần, quá nóng, quá chặt.
Tần Khanh không nhớ nổi đã bao lâu mình chưa được Quý Lãng ôm như vậy, tay chân không tự giác mà nhũn ra, cơ thể theo bản năng mà thần phục dưới chân kẻ thống trị hùng mạnh đã chinh phạt nó vô số lần.
“Ưm…” Một tiếng cảm thán phát ra từ trong cuống họng.
Quý Lãng nghiêng người về trước vài centimet, vùi mặt vào vai cậu ngửi.
Quý Lãng đã có chút buồn ngủ, nhưng thân thể anh lại không buông tha mà siết lấy Tần Khanh thật chặt, muốn thân mật với cậu thêm một chút nữa.
Em ấy thơm quá.
Quý Lãng không khỏi nghĩ, nếu như Tần Khanh có pheromone, chắc chắn sẽ là hương gỗ thơm mát như bạch trà hay tuyết tùng chẳng hạn.
Tần Khanh bị anh ngửi khiến cả người đều run rẩy, hô hấp cũng rối loạn.
Quý Lãng lại ôm cậu chặt hơn, lẩm bẩm, “Đừng quậy nữa, ngủ ha…”
Hơi thở phả bên tai cậu nhanh chóng trở nên đều đặn, nhịp tim mạnh mẽ của anh như xuyên qua lớp vải áo, đánh vào sâu trong lòng cậu.
Đếm nhịp tim đều đặn của anh một hồi, đây là lần đầu tiên Tần Khanh cảm thấy buồn ngủ trong suốt hai tháng nay, cậu cuộn mình vào trong lồng ngực của Quý Lãng, tiến vào mộng đẹp.
Thật ra thì, Quý Lãng cũng không phải vừa ngả lưng đã ngủ, chỉ cần nghĩ đến người nằm bên cạnh mình là Tần Khanh, anh liền cảm thấy gò bó.
Thế nhưng chất lượng giấc ngủ của anh luôn rất tốt, lăn qua lộn lại vài lần, cuối cùng cũng dần chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, lúc Quý Lãng tỉnh lại, ổ chăn bên kia mép giường đã trống trơn, anh đưa tay sờ vào, một chút nhiệt độ còn sót lại cũng không còn.
“Lại đi sớm như vậy.” Quý Lãng nói thầm, lấy điện thoại trên tủ đầu giường ra xem giờ.
Giờ đang là 8:15, trên màn hình còn hiển thị hôm nay là ngày gì.
Hóa ra là thứ Hai rồi sao, Quý Lãng mơ mơ hồ hồ mà nghĩ.
Anh rời giường, gãi gãi cái ót, xỏ dép lê đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi hết cả rồi, Quý Lãng đi đến nhà bếp theo bản năng, dự định sẽ vơ vét chút thức ăn để lấp đầy cái bụng đói.
Thế nhưng lúc vừa ra tới phòng khách, anh liền phát hiện trên bàn có một cái hộp giữ nhiệt, giống y như cái được dùng lúc anh còn nằm viện.
Trực giác nói cho anh biết, trong đó có bữa sáng do Tần Khanh chuẩn bị cho anh.
Quý Lãng vội đi qua đó, có một tờ giấy nhắn được dán vào trên nắp nộp cùng với một dòng chữ nhỏ mềm mại – “Trong này có ngũ cốc nguyên hạt do em xay, tốt cho dạ dày, đừng bỏ bữa, nhớ ăn hết.”
Cách dùng từ ngắn gọn lại rõ ràng, người hay dùng phong cách này để nói chuyện thường rất khó đoán.
Quý Lãng gỡ giấy nhắn xuống, lật mặt sau ra xem, thấy không có gì nữa mới mở nắp hộp giữ nhiệt ra.
Hộp giữ nhiệt được chia ra thành từng tầng, tầng trên cùng có hai cái bánh bao trắng, ở dưới có ngũ cốc màu xám đen đã xay nhuyễn.
Anh lấy một cái bánh bao lên cắn một miếng, nước sốt màu vàng lập tức chảy ra, để lại một vệt nước dài trên cổ tay của Quý Lãng.
Bánh bao này là bánh bao Lưu Sa* sao? Quý Lãng vội rút khăn giấy ra lau tay, rồi kéo ghế ra ngồi xuống, vô cùng ngoan ngoãn mà làm theo lời dặn ăn hết bữa sáng của Tần Khanh.
*Bánh bao Lưu Sa (Liu Sha Bao) là một món bánh trứ danh trong menu điểm tâm của người Hoa, hấp dẫn bởi phần nhân màu đỏ trứng muối, sền sệt chảy ra khi bẻ đôi.
Thật lòng mà nói, cái thứ đen thui này ăn cũng khá ngon, ăn vào rất mềm, nuốt xuống rồi còn để lại chút vị ngọt, hương vị nguyên chất hơn so với ngũ cốc gạo, nhưng cũng không tới mức ngọt ngấy như sốt bơ vừng.
Tay nghề của Tần cục đá đúng là quá hợp với gu ăn uống của mình.
Quý Lãng ăn uống no nê xong, vô cùng có tự giác mà đi dọn dẹp cùng rửa chén, để cho ráo nước rồi lại phân loại ra cất vào tủ chén.
Thời gian còn lại, việc đầu tiên Quý Lãng làm là đi tưới cây, rồi sau đó lại đến phòng làm việc đọc sách cùng xem lại mấy tin nóng trên thời sự trong mấy năm vừa qua.
Chu Sùng Khải cho anh nghỉ ngơi một tuần trước khi trở lại công ty, Quý Lãng quyết tâm tận dụng khoảng thời gian này để kết nối với xã hội trong tám năm qua.
Đầu óc anh rất linh hoạt, học cái gì cũng có thể tiếp thu rất nhanh, thế nhưng sự thay đổi của xã hội trong khoảng thời gian tám năm cũng không phải là chuyện đùa.
Giữa trưa, Quý Lãng nhận được cơm hộp do Tần Khanh gọi cho anh.
Hai món ăn nhà làm thanh đạm cùng với một chén canh trứng thả hoa phù dung, còn có cả sủi cảo.
Quý Lãng cũng không phải kẻ kén ăn, mấy món này khá vừa miệng, nhưng anh vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Mãi cho đến lúc tối, khi Tần Khanh tan tầm, về nhà làm cho anh một đĩa cơm chiên tôm, Quý Lãng mới nhận ra, hóa ra tám năm qua, thói quen ăn uống của mình đã bị Tần Khanh chiều hư.
Đêm thứ hai cả hai ngủ chung giường, Quý Lãng và Tần Khanh vẫn đưa lưng về nhau ngủ.
Chiếc giường chưa được hai mét, nhưng cả hai lại anh ở đầu sông em cuối sông. Giống như trên giường không phải là một cặp vợ chồng, mà là kẻ thù truyền kiếp.
Quý Lãng chỉ dự định sẽ chung sống trong hòa bình với Tần Khanh, còn những việc khác đối với anh đều là dư thừa.
Không có châm chọc mỉa mai, cũng không có đả kích ngấm ngầm hay công khai, sự ngại ngùng không rõ như vậy đối với anh đã là phương án tốt nhất rồi.
Cuộc sống của hai người cứ trôi qua một cách yên ổn như thế, lặp đi lặp lại một cách đơn điệu.
Hình như Tần Khanh đã tiếp nhận sự thật rằng chồng mình mất trí nhớ, không những không oán trách số phận quá bất công, mà còn chăm sóc cho anh rất chu đáo.
Người đời thường chỉ tin những gì mà họ muốn tin, và những gì họ tin sẽ quyết định những gì mà họ thấy.
Mãi cho đến ngày Tần Khanh vô duyên vô cớ mà ngất xỉu, thứ mà Quý Lãng luôn tin vào bỗng hóa hư không, mọi thứ tưởng chừng như yên bình lúc trước đều bị đổ vỡ.
Lúc đó Quý Lãng còn đang lướt web trong phòng làm việc, bỗng nghe thấy âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.
Lòng anh bỗng quặn thắt lại, trong đầu liền nảy sinh ra mong muốn nhìn thấy Tần Khanh vô cùng mãnh liệt.
Trên thực tế, anh cũng nghe theo tiếng gọi trong nội tâm, vội vàng chạy qua mở cửa phòng làm việc của người kia.
Quý Lãng nhìn thấy người kia bất tỉnh trên bàn làm việc, cùng với ly sứ màu trắng đã vỡ nát bét bên chân cậu.
Nước bắn ra đã tích tụ thành một bãi loang lổ trên sàn.
“Tần Khanh!” Đồng tử Quý Lãng co rụt, vô cùng hốt hoảng, bế ngang cậu lên vội chạy đến phòng khám gần nhà nhất.
Phòng khám ngay cổng khu dân cư được thành lập bởi một bác sĩ Trung Y* đã về hưu.
*Trung Y: Trung y (tên tiếng Anh là Traditional Chinese Medicine) là một ngành tích hợp lí thuyết và những kinh nghiệm thực tế trong chuẩn đoán và điều trị các bệnh của y học truyền thống Trung Quốc.
Hôm nay trời vừa hửng nắng, ông lão đang ngồi dùng trà hoa cúc chơi với con vẹt của mình, bỗng có một chàng trai bất thình lình xông vào đòi khám bệnh.
Ông còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, vội vội vàng vàng chạy qua kiểm tra cậu trai đang hôn mê bất tỉnh.
Móa, đoán xem? Người này hôn mê cái gì chứ, rõ ràng là đang ngủ say.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Quý Lãng, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt đang nhắm chặt của Tần Khanh, không thể tin nổi người trong lòng mình chỉ là đang ngủ quá say mà thôi.
“Vợ cậu à?” Thầy thuốc dùng ánh mắt trêu chọc nhìn hai người, sắc mặt Quý Lãng vô cùng phức tạp, đành gật đầu.
“Đại khái là bị mất ngủ trong thời gian dài.” Xem mạch xong, thầy thuốc lấy bút ra, viết tên vài món thảo dược vào tờ kê đơn.
Quý Lãng ngạc nhiên, ngẩn người ra không nói nên lời.
Chẳng lẽ tối nào Tần Khanh cũng không ngủ sao?
“Sao có thể chứ..”
“Cái thai trong bụng vợ cậu đã hơn hai tháng rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ không giữ được đứa trẻ, mà thân thể của người lớn cũng sẽ kiệt quệ.”
Thầy thuốc là người đã trải sự đời, mấy chuyện râu ria của lớp trẻ, ông lười quản.
“Tôi đã kê thuốc bổ thai cùng an thần cho cậu ấy, cậu ra quầy tính tiền đi.”
Ông lão đưa đơn thuốc, xua tay, ý bảo Quý Lãng đi lấy thuốc rồi nhanh về đi.
Mười phút sau, Quý Lãng xách túi thuốc, trong lồng ngực còn ôm một người lớn, giống như mộng du mà quay về nhà.
Lúc anh vào cửa không cần dùng mật mã để mở khóa.
Vì lúc đi đã đóng cửa đâu.
Tối đó, Quý Lãng cố gắng nhịn cơn buồn ngủ xuống, theo sát mọi động tĩnh của Tần Khanh.
Khoảng hai ba giờ sáng, anh nghe được tiếng sột soạt truyền tới từ phía sau lưng.
Tần Khanh xốc chăn lên, xuống giường một cách thật cẩn thận, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa lại, điều khiển tay nắm cửa về lại vị trí ban đầu, về cơ bản không làm phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trong lòng Quý Lãng bỗng cảm thấy tức giận không rõ lý do, cảm thấy mình bị xem như một tên ngốc.
Anh tính toán thời gian, khoảng năm phút hơn, anh cũng học theo điệu bộ của Tần Khanh, lặng lẽ ra ngoài phòng ngủ.
Bên trong căn hộ vô cùng yên tĩnh, cả thế giới như chỉ còn lại tiếng anh thấp giọng hít thở.
Quý Lãng nhón gót chân đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy Tần Khanh đang ngồi ngoài phòng khách.
Người bình thường luôn chỉnh chu giờ lại lười biếng cuộn tròn trên sô pha, một chân gập lại, một chân lại gác trên tay vịn, nhẹ nhàng đong đưa, giống như một đứa trẻ vô tư hồn nhiên đang chơi đánh đu.
Cậu hơi nghiêng mặt, đưa lưng về phía Quý Lãng.
Đột nhiên, cậu hơi nâng ngón trỏ lên, đầu ngón tay khẽ đung đưa lên xuống.
Quý Lãng nhìn theo hướng đầu ngón tay cậu, lúc biết được Tần Khanh đang làm gì, trái tim anh giống như bị trăm ngàn mũi kim đâm vào, khiến anh ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn vô vàn.
Tần Khanh đang đếm lá trên cây trầu bà.
Một người cận thị đang nghiêm túc đếm thứ mình còn không nhìn thấy rõ.
“Tần Khanh.”
Quý Lãng không chịu nổi bầu không khí áp lực như vậy, anh không thể tưởng tượng được chuyện Tần Khanh cứ cô độc mà trải qua biết bao nhiêu đêm dài đằng đẵng như thế.
Đầu ngón tay người kia run lên, chậm rãi xoay người lại.
Quý Lãng thấy được, đôi con ngươi luôn trong sáng kia, giờ lại đen tối như giếng sâu không thấy được đáy.
Nhưng lúc đôi mắt đó nhìn đến anh, lại phát ra chút tia sáng le lói, tia sáng đó yếu ớt đến nỗi có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.
“Chăn lạnh rồi, về ngủ thôi.”
Quý Lãng không hỏi nhiều, anh xoay người đi về phòng ngủ, cố tình không xem phản ứng của người nọ.
Anh làm như mình không thèm quan tâm mà nằm lại trên giường, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Không bao lâu sau, Tần Khanh cũng nghe lời mà trở về phòng ngủ, nằm vào phía bên kia trên giường.
Đối với cậu mà nói, cùng lắm là thay đổi địa điểm giết thời gian mà thôi.
Ngồi cũng được, nằm cũng chả sao.
Còn bốn tiếng nữa là trời sẽ sáng, lặp đi lặp lại, mãi không ngừng nghỉ.
Cậu lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào bức tường một cách ngây ngốc, thế nhưng giây tiếp theo, một bức tường thịt nóng bỏng lại dán vào sau lưng cậu, khiến cậu nóng đến nỗi không nhịn được mà run rẩy.
Đại khái là sợ cậu sẽ phản kháng, người đàn ông lại duỗi tay ra ôm chặt eo Tần Khanh.
Hơi thở nóng rực giống như sóng vỗ vào bờ, ập vào tai cậu hết lần này đến lần khác, cho đến khi nơi đó đỏ rực.
Cậu ngửi được mùi hương trên người Quý Lãng, cùng với pheromone mùi rượu Rum trắng nồng đậm.
Quá gần, quá nóng, quá chặt.
Tần Khanh không nhớ nổi đã bao lâu mình chưa được Quý Lãng ôm như vậy, tay chân không tự giác mà nhũn ra, cơ thể theo bản năng mà thần phục dưới chân kẻ thống trị hùng mạnh đã chinh phạt nó vô số lần.
“Ưm…” Một tiếng cảm thán phát ra từ trong cuống họng.
Quý Lãng nghiêng người về trước vài centimet, vùi mặt vào vai cậu ngửi.
Quý Lãng đã có chút buồn ngủ, nhưng thân thể anh lại không buông tha mà siết lấy Tần Khanh thật chặt, muốn thân mật với cậu thêm một chút nữa.
Em ấy thơm quá.
Quý Lãng không khỏi nghĩ, nếu như Tần Khanh có pheromone, chắc chắn sẽ là hương gỗ thơm mát như bạch trà hay tuyết tùng chẳng hạn.
Tần Khanh bị anh ngửi khiến cả người đều run rẩy, hô hấp cũng rối loạn.
Quý Lãng lại ôm cậu chặt hơn, lẩm bẩm, “Đừng quậy nữa, ngủ ha…”
Hơi thở phả bên tai cậu nhanh chóng trở nên đều đặn, nhịp tim mạnh mẽ của anh như xuyên qua lớp vải áo, đánh vào sâu trong lòng cậu.
Đếm nhịp tim đều đặn của anh một hồi, đây là lần đầu tiên Tần Khanh cảm thấy buồn ngủ trong suốt hai tháng nay, cậu cuộn mình vào trong lồng ngực của Quý Lãng, tiến vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất