Chương 9
Dịch + beta: Bánh
———-
Tập đoàn Long Hoa là một tập đoàn đa ngành có quy mô lớn hàng đầu trong nước, phạm vi kinh doanh chủ yếu tập trung vào ba lĩnh vực: bất động sản, tài chính là xây dựng.
Mà công ty nhờ đến công ty luật Hoàng Cảng lần này là một công ty xây dựng dưới trướng Long Hoa.
Mười năm trước, công ty này đã kí hợp đồng với chính quyền địa phương để xây dựng một trạm thu phí BOT*, kỳ hạn kinh doanh là 20 năm.
*Trạm BOT (hợp đồng xây dựng – kinh doanh – chuyển giao trong kinh tế) là hợp đồng được ký giữa cơ quan nhà nước có thẩm quyền và nhà đầu tư để xây dựng công trình kết cấu hạ tầng. Sau khi hoàn thành công trình, nhà đầu tư được quyền kinh doanh công trình trong một thời hạn nhất định. Khi hết thời hạn, nhà đầu tư chuyển giao công trình đó cho cơ quan nhà nước có thẩm quyền quản lý”
Như vậy, trạm BOT (trạm thu phí) là địa điểm mà các phương tiện giao thông đi qua phải trả tiền phí để nhà đầu tư dự án thu hồi vốn và lợi nhuận. Mục đích của việc thu phí này là:
Nhà đầu tư thu hồi vốn và lợi nhuận: Vì dự án được triển khai trên 100% vốn của nhà đầu tư.Chi trả, bảo trì, nâng cấp các tuyến đường thuộc dự án BOT.
Từ lúc thành lập trạm thu phí cho đến nay, cả hai bên đều tuân thủ theo những quy tắc trong hợp đồng, nhưng năm nay, không biết ở phía trên đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vẫn chưa tới hạn thu phí thường niên như trong hợp đồng đã quy định, nhưng bên kia lại gửi thông báo nói muốn hủy bỏ quyền thu tiền của bọn họ.
Vụ này không quá phức tạp, nhưng vì có dính dáng đến chính phủ nên thành ra lại khó để giải quyết.
Tần Khanh cùng Cố Thanh Quân giống như hai cái con quay, xoay như chong chóng, sáng vừa mới đến khách sạn, buổi chiều đã vội đi gặp người đại diện của phía công ty xây dựng.
Không chỉ phải đi gặp giám đốc của công ty mà còn phải gọi điện trao đổi với những người có liên quan đến dự án này.
Hai người bận tối tăm mặt mũi, cơm tối cũng chưa kịp ăn, lúc về lại khách sạn đã là 8 9 giờ tối.
Cố Thanh Quân gọi cho quầy lễ tân yêu cầu hai phần mì hải sản, hắn không ở chung phòng với Tần Khanh, nhân viên phục vụ liền đem hai phần ăn khuya vào riêng cho từng phòng.
Tần Khanh ăn xong thì đi tắm nước nóng, thư giãn sau một ngày bận rộn.
Công ty của cậu không bao giờ để nhân viên của mình chịu thiệt thòi lúc phải đi công tác, đã chọn phòng hạng thương gia cho cả hai người.
Phòng ở của cậu hôm nay không chỉ to rộng sáng loáng, mà còn được trang bị đủ loại thiết bị phục vụ cho công việc, ngay chỗ lối ra vào còn có một cái phòng bếp nhỏ đơn giản.
Tần Khanh mặc áo ngủ rộng rãi ngồi vào ghế làm việc, mở điện thoại lên gọi video cho Quý Lãng.
Đổ chuông còn chưa được vài giây, người kia đã bắt máy, giống như anh đang ngồi chờ sẵn cậu gọi tới vậy.
“Chào buổi tối.”
Tần Khanh lúng túng chào hỏi, cậu vẫn chưa quen với phương thức liên lạc của các cặp tình nhân trẻ như thế này.
Quý Lãng vẫn còn mặc bộ quần áo ở nhà từ đêm qua, anh nghe thấy lời chào cứng đờ từ đầu dây bên kia, cầm lòng không đặng mà thấp giọng cười một tiếng.
“Chào buổi tối, Tần Khanh.”
Anh cũng chào lại một câu, nhưng giọng điệu lại rất tự nhiên.
Hai người chào nhau xong, không khí bắt đầu chìm trong sự xấu hổ nhè nhẹ.
Để tạo đề tài, Tần Khanh vắt hết óc suy nghĩ một chút, lại hỏi một cách cứng đờ, “Anh… hôm nay anh khỏe không?”
Quý Lãng cũng rất thành thật, anh lắc đầu, cười khổ, “Hình như không khỏe lắm.”
Đêm nay anh vốn tính sẽ làm cho mình một tô mì trứng đơn giản, nhưng không chỉ xào cháy trứng, sợi mì cũng bị anh nấu tới nhũn ra, hương vị lại càng thêm khó tả.
Ngay cả một tô mì cũng không nấu nổi, Quý Lãng có thể tự tưởng tượng ra sáng mai tình hình sẽ bi thảm cỡ não, đành phải tự giác chạy xuống dưới lầu mua sữa bò cùng bột ngũ cốc về.
“Anh bị sao à?” Quả nhiên là Tần Khanh liền lập tức lo lắng.
“Không có việc gì, ừm… chỉ là muốn ăn cơm em nấu.” Quý Lãng vừa nói vừa điều chỉnh tư thế ngồi, tựa lưng vào gối đầu trên giường.
Tần Khanh nghe xong những lời này, trong lòng liền nổi lên một chút ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng có chút rối rắm.
“Mấy hôm nữa em sẽ về, anh cố chịu một chút.” Cậu rối rít an ủi.
“Không sao đâu, anh tự lo cho mình được, em cứ thong thả thôi.”
Quý Lãng cười cười, lại hỏi Tần Khanh, “Tối nay em lại ăn mì sao?”
Tần Khanh có hơi sửng sốt rồi mới nhận ra ly mì trên bàn cũng đã lọt vào màn hình.
“Ừm… Thanh Quân mới kêu mì hải sản cho em.”
Tần Khanh ngượng ngùng mà xoay camera ra chỗ khác, làm ly mì biến mất khỏi khung hình.
Quý Lãng im lặng vài giây, không biết nên hỏi Tần Khanh tên kia là ai trước, hay là hỏi cậu tại sao giờ này mới chịu ăn trước.
Tần Khanh nhìn bộ dạng muốn hỏi rồi lại thôi của anh, kiên nhẫn ngồi chờ, bỗng tiếng gõ cửa dồn dập truyền tới từ bên ngoài.
“Xin lỗi anh, em ra mở cửa đã, lát nữa em sẽ gọi lại ha.”
Tần Khanh vội vội vàng vàng nhấn nút kết thúc cuộc trò chuyện, bước nhanh ra tới cửa nhìn xuyên qua mắt mèo.
Sau khi xác nhận người ngoài cửa là Cố Thanh Quân, trái tim đang đập thình thịch của cậu mới an ổn trở lại.
Tần Khanh mở cửa, biểu tình vô cùng ghét bỏ, hỏi hắn, “Tối khuya rồi còn muốn làm gì nữa?”
Cố Thanh Quân đang rất kích động không khác gì Columbus lúc phát hiện ra vùng đất mới, chạy nhanh qua ôm bả vai Tần Khanh, dẫn cậu vào trong phòng.
“Đi thôi, anh đây đã có một phát hiện vô cùng quan trọng!”
Tần Khanh không hiểu, đóng cửa lại, mặc kệ tên kia ngồi phè ra lên chỗ mình vừa ngồi lúc nãy.
“Lúc nãy tớ vừa lục lại hợp đồng năm đó của bọn họ ra xem.”
“Tớ phát hiện điều khoản số 1200 trái với điều kiện có hiệu lực mà pháp luật đã quy định, chúng ta có thể dùng cái này để biện hộ!” Cố Thanh Quân kích động vỗ bàn, đôi mắt đào hoa phát sáng.
Tần Khanh nghe vậy cũng không còn bình tĩnh nữa, xoay người đi lấy một đống tài liệu cùng với laptop của mình.
“Vi phạm luật nào? Luật hợp đồng sao?” Cậu mở bản sao hợp đồng ra, vội mở một phần hồ sơ khác ra trên laptop để so sánh.
“Không không không, là thế này, năm đó mới ban hành một quy định hành chính mới.. để tớ nói cho cậu hiểu..”
Hai người đều là những kẻ tham công tiếc việc, một khi đã bắt tay vào làm liền có thể nói không ngừng nghỉ tới mấy tiếng đồng hồ, cậu nói rồi tôi nói, phối hợp vô cùng ăn ý lại rất xuất sắc.
Cố Thanh Quân quyết định xong phương án biện hộ bước đầu rồi mới cảm thấy thỏa mãn mà quay về phòng của mình, Tần Khanh nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 1 giờ 30 sáng rồi.
Cậu có chút buồn ngủ, ngáp một cái, chắc giờ này Quý Lãng cũng đã ngủ rồi.
Tần Khanh lấy điện thoại đang được đặt ở trên bàn, dự định sẽ nhắn tin giải thích cho Quý Lãng một chút.
Nhưng khi lúc cậu giơ điện thoại lên, lại vô cùng hoảng sợ khi phát hiện cuộc gọi video vẫn chưa kết thúc, trong màn hình vẫn là hình ảnh trần nhà trong phòng ngủ của cậu.
“Nói chuyện xong rồi?” Hình ảnh hơi rung lắc một chút, người trong video lập tức biến lại thành Quý Lãng.
“Ừm, ngại quá, lúc nãy chắc do em vội quá, không nhấn nút tắt kịp.”
Tần Khanh để ý thấy sắc mặt Quý Lãng đang không tốt, không hiểu sao lại thấy thấp thỏm trong lòng.
“Anh có thể nhấn nút tắt mà…”
“Tần Khanh.” Quý Lãng ngắt lời cậu, không vui, “Em cảm thấy chuyện để người đàn ông khác đến phòng của em khi đã khuya thế này là thích hợp sao?”
Anh cau mày, giọng điệu rất nghiêm túc, không phải đang có ý trêu chọc.
Tần Khanh sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu ra Quý Lãng đang hiểu lầm về mối quan hệ của mình và Cố Thanh Quân, lập tức liền thấy ấm ức, sốt ruột muốn giải thích, “Thanh Quân là bạn cùng phòng thời đại học của em, lúc đó anh cũng gặp cậu ấy rồi. Bọn em đã quen biết nhau nhiều năm, căn bản là không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Tối nay là do em không biết chú ý, em xin lỗi. Nhưng mà nội dung cuộc trò chuyện của bọn em anh cũng nghe rồi mà, em và cậu ấy là quan hệ đồng nghiệp bạn bè bình thường cả thôi, anh đừng nóng giận.”
Tần Khanh cuống đến nỗi hốc mắt ửng hồng, cầm điện thoại ấp úng nhận lỗi với Quý Lãng.
Bạn cùng phòng của Tần Khanh, họ Cố.
Trong trí nhớ của Quý Lãng đúng thật là có một người như thế.
Năm đó, khi Tần Khanh chuẩn bị thi, người này với cậu cứ như hình với bóng.
Mỗi lần anh và Từ Hiểu Nhu đến thư viện để tìm Tần Khanh, đều có thể thấy cái tên kia ngồi sát ngay bên cậu.
Bố là chủ công ty luật, mẹ là trưởng công tố viên của tỉnh, một tên công tử bột xuất thân từ một gia đình làm ngành pháp luật, rất hay dùng đôi mắt đào hoa kia để ngó nghiêng Tần Khanh.
Năm đó Quý Lãng vừa nhìn hắn đã thấy ghét, làm sao có thể biết được đến tận bây giờ Tần Khanh vẫn chưa chịu ném cái cục kẹo mạch nha này đi chứ.
“Phải không? Bạn bè còn kêu em là cục cưng sao?” Quý Lãng cười lạnh, sự nóng giận cố kiềm nén trong lòng lại càng tăng lên chứ không giảm xuống nổi.
Tần Khanh bị hỏi đến ngơ ngẩn, cậu há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể vô lực mà nói ra một câu, “Cậu ấy quen miệng thôi.”
Cái tên Cố Thanh Quân này vẫn luôn ba trợn như thế, mỗi lần nói chuyện với ai, vừa há mồm đã nào là “Cục cưng”, nào là “Em yêu”, Tần Khanh cũng phải tốn một khoảng thời gian rất lâu mới có thể quen với thói miệng mồm tùy tiện của hắn.
“Đây là lời giải thích của em?” Quý Lãng tức giận cười, biểu tình cũng để lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, giờ anh chỉ muốn xuyên qua phía bên kia màn hình, bắt Tần Khanh về nhốt lại bên cạnh mình.
“Quý Lãng, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Tần Khanh mệt mỏi che mắt lại, không nói gì nữa.
Lúc đầu Quý Lãng chỉ là có hơi bất mãn mà thôi, nhưng sau khi biết người bên cạnh Tần Khanh là Cố Thanh Quân, tâm trạng của anh biến thành vô cùng bất an khủng hoảng chỉ trong nháy mắt.
Hồi chuông báo động vang lên trong đầu anh, một âm thanh trong tiềm thức đang điên cuồng nhắc nhở anh rằng Cố Thanh Quân có bao nhiêu nguy hiểm.
“Em mệt rồi, Quý Lãng, về sau chuyện này sẽ không lặp lại nữa đâu, chúng ta bình tĩnh một chút đi, được không?” Tần Khanh tỏ vẻ nhún nhường, dọn sẵn bậc thang chờ anh bước xuống.
Quý Lãng im lặng một lát, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Cứ để điện thoại thế này đi, anh chờ em ngủ rồi sẽ tắt.”
Ít nhất phải đảm bảo Tần Khanh an toàn khi ở một mình.
Nhưng Tần Khanh nghe xong những lời này, vẻ mặt có chút buồn bã.
Cậu ngập ngừng một chút, cuối cùng không nói nữa, coi như là đồng ý với yêu cầu của Quý Lãng.
Điện thoại được đặt xuống bên cạnh gối, Tần Khanh tắt đèn, xoay lưng về phía nó rúc vào trong chăn.
Nhưng cậu không ngủ được, ánh mắt trống rỗng nhìn vào trong màn đêm, mở mắt lâu, hốc mắt cũng bắt đầu nóng bỏng ướt át.
Tần Khanh vùi mặt vào trong chăn, khẽ dụi mắt.
Cậu không biết tại sao Quý Lãng lại có ý thù ghét Cố Thanh Quân như vậy, ba năm trước lúc cậu muốn đến Hoàng Cảng làm việc, Quý Lãng cũng vì Cố Thanh Quân mà cãi nhau với cậu một trận.
Không tin tưởng cậu đến vậy sao? Sự tủi thân từ tận đáy lòng giống như một hạt giống xuyên thủng lớp vỏ, lặng lẽ sinh sôi nảy nở trong bóng đêm mờ mịt.
Người bên kia màn hình giống như cảm nhận được điều đó, không lâu sau, một âm thanh áy náy truyền tới qua loa điện thoại.
“Tần Khanh, lúc nãy thái độ của anh không tốt, anh xin lỗi.”
Nhưng Tần Khanh vẫn rúc ở trong chăn, không trả lời anh.
Quý Lãng để điện thoại lên chiếc gối bên kia, nghiêng mặt nhìn nó thật chăm chú.
“Anh tin em mà.” Anh nhẹ giọng.
Tối hôm đó, Quý Lãng nửa tỉnh nửa mơ, mơ được một giấc mơ vô cùng chân thật.
Bối cảnh của giấc mơ là một quán bar hỗn loạn ầm ĩ, anh không thể nào hòa nhập vào khung cảnh đó, chỉ có thể vờ mắt điếc tai ngơ.
Tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc, những thân thể trẻ tuổi nhảy vặn vẹo vừa buông thả lại vừa phóng đãng trên sàn nhảy, nhưng gương mặt của tất cả trai gái ở đây đều mơ hồ.
Anh vội nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được người mà mình muốn tìm bên quầy rượu.
Tần Khanh đã say bất tỉnh nhân sự, hai má cậu ửng đỏ, ánh mắt mê ly, mềm như cục bông mà ghé vào quầy, trông cậu có vẻ thất thần, mặc người chà đạp.
Cậu đang khoác áo khoác của một tên đàn ông xa lạ nào đó, tên kia đang ngồi sát ngay cạnh, hắn nhân cơ hội duỗi tay ôm cậu vào lòng, thậm chí còn cúi người kề sát vào gần bờ môi của cậu một cách hèn hạ.
“Dừng lại” Quý Lãng hét lớn một tiếng, ngay sau đó, tên kia chậm rãi quay mặt lại, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía anh.
Mọi thứ bỗng nhiên im bặt.
Chuông báo thức làm Quý Lãng thoát khỏi cơn mơ, nhưng anh vẫn nhớ ra được gương mặt của Cố Thanh Quân.
Giấc mơ này quá chân thật, làm anh mới sáng đã tinh thần không yên, giống như đang báo hiệu cho một điềm xấu nào đó.
Chẳng lẽ những gì xảy ra trong giấc mơ cũng chính là một mảnh nhỏ trong ký ức của anh sao? Quý Lãng không có manh mối, xoa mặt một cách khó chịu.
Lúc Cố Thanh Quân nhìn thấy Tần Khanh trong nhà ăn, bộ dạng của cậu vô cùng uể oải.
“Cục cưng à, tối hôm qua cậu đi ăn trộm hả?”
Cố Thanh Quân chồm qua, nghiêm túc thưởng thức hai cục đen thui dưới mắt Tần Khanh.
Tần Khanh liếc xéo hắn một cái, yếu ớt nói, “Cút đi, lo mà ăn sáng đi, tớ đang không có tâm trạng đâu đấy.”
Cố Thanh Quân rất biết điều mà ngậm mồm lại, cùng cậu đi tìm chỗ ngồi trong nhà ăn.
“Tớ sẽ gọi cho cậu một phần sủi cảo tôm, một bánh dứa, thêm một trà sữa uyên ương.”
“Thấy sao hả?” Người đàn ông xem còn chưa hết hai trang trong cuốn menu đã gọi đồ ăn một cách rất thuần thục, Tần Khanh lười biếng ậm ừ vài tiếng, không có tâm trạng quan tâm hắn gọi món gì.
Chờ đồ ăn được đem lên hết rồi, Cố Thanh Quân lột trứng trong chén chè trứng gà*, bắt đầu nhiều chuyện bằng mọi cách: “Cậu làm sao vậy? Mới một đêm đã đổi tính đổi nết rồi.”
*Chè trứng gà: Một món ăn đặc biệt của người Hoa, ăn vào buổi sáng có tác dụng làm thoải mái tinh thần, bồi bổ cho cơ thể, chè có hương thơm, vị đắng của trà tàu hòa cùng cái mềm, béo của trứng gà tạo nên một sự kết hợp là lạ, độc đáo và khác biệt với các loại chè thông thường.
Còn không phải là vì con công đào hoa là cậu sao, Tần Khanh dỗi từ tận đáy lòng.
“Tớ nhọc lòng vì chuyện chung thân đại sự của đời cậu.”
“Cố Thanh Quân, sao cậu vẫn chưa kết hôn?” Tần Khanh uống một ngụm trà sữa thật lớn, tâm trạng ổn định lại được một chút.
Động tác lột trứng của người kia hơi dừng lại, rồi chỉ đành lặng lẽ che giấu điều đó đi.
“Tớ ra sao bộ cậu còn không biết à? Chơi thêm mấy năm nữa đã.”
Cố Thanh Quân cười hê hê, gắp thêm mấy cục sủi cảo tôm.
“Tiểu Tần à, đừng vì mình đã kết hôn mà đi đuổi cùng giết tận mấy con chó độc thân như vậy nha.”
Tần Khanh nghe xong, vốn định dỗi hắn hai câu, bỗng có thông báo nhảy ra trên màn hình điện thoại.
Quý Lãng hỏi cậu đã ăn sáng chưa.
Tuy trong lòng Tần Khanh vẫn chưa quá thoải mái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắn tin trả lời anh.
Cố Thanh Quân thấy cậu ôm điện thoại suy nghĩ nên dùng từ như thế nào cũng yên tĩnh hẳn, không trêu chọc cậu nữa.
Một lát sau, một quả trứng gà trơn tuột được thả vào chén của người đang tập trung nhắn tin.
———–
———-
Tập đoàn Long Hoa là một tập đoàn đa ngành có quy mô lớn hàng đầu trong nước, phạm vi kinh doanh chủ yếu tập trung vào ba lĩnh vực: bất động sản, tài chính là xây dựng.
Mà công ty nhờ đến công ty luật Hoàng Cảng lần này là một công ty xây dựng dưới trướng Long Hoa.
Mười năm trước, công ty này đã kí hợp đồng với chính quyền địa phương để xây dựng một trạm thu phí BOT*, kỳ hạn kinh doanh là 20 năm.
*Trạm BOT (hợp đồng xây dựng – kinh doanh – chuyển giao trong kinh tế) là hợp đồng được ký giữa cơ quan nhà nước có thẩm quyền và nhà đầu tư để xây dựng công trình kết cấu hạ tầng. Sau khi hoàn thành công trình, nhà đầu tư được quyền kinh doanh công trình trong một thời hạn nhất định. Khi hết thời hạn, nhà đầu tư chuyển giao công trình đó cho cơ quan nhà nước có thẩm quyền quản lý”
Như vậy, trạm BOT (trạm thu phí) là địa điểm mà các phương tiện giao thông đi qua phải trả tiền phí để nhà đầu tư dự án thu hồi vốn và lợi nhuận. Mục đích của việc thu phí này là:
Nhà đầu tư thu hồi vốn và lợi nhuận: Vì dự án được triển khai trên 100% vốn của nhà đầu tư.Chi trả, bảo trì, nâng cấp các tuyến đường thuộc dự án BOT.
Từ lúc thành lập trạm thu phí cho đến nay, cả hai bên đều tuân thủ theo những quy tắc trong hợp đồng, nhưng năm nay, không biết ở phía trên đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vẫn chưa tới hạn thu phí thường niên như trong hợp đồng đã quy định, nhưng bên kia lại gửi thông báo nói muốn hủy bỏ quyền thu tiền của bọn họ.
Vụ này không quá phức tạp, nhưng vì có dính dáng đến chính phủ nên thành ra lại khó để giải quyết.
Tần Khanh cùng Cố Thanh Quân giống như hai cái con quay, xoay như chong chóng, sáng vừa mới đến khách sạn, buổi chiều đã vội đi gặp người đại diện của phía công ty xây dựng.
Không chỉ phải đi gặp giám đốc của công ty mà còn phải gọi điện trao đổi với những người có liên quan đến dự án này.
Hai người bận tối tăm mặt mũi, cơm tối cũng chưa kịp ăn, lúc về lại khách sạn đã là 8 9 giờ tối.
Cố Thanh Quân gọi cho quầy lễ tân yêu cầu hai phần mì hải sản, hắn không ở chung phòng với Tần Khanh, nhân viên phục vụ liền đem hai phần ăn khuya vào riêng cho từng phòng.
Tần Khanh ăn xong thì đi tắm nước nóng, thư giãn sau một ngày bận rộn.
Công ty của cậu không bao giờ để nhân viên của mình chịu thiệt thòi lúc phải đi công tác, đã chọn phòng hạng thương gia cho cả hai người.
Phòng ở của cậu hôm nay không chỉ to rộng sáng loáng, mà còn được trang bị đủ loại thiết bị phục vụ cho công việc, ngay chỗ lối ra vào còn có một cái phòng bếp nhỏ đơn giản.
Tần Khanh mặc áo ngủ rộng rãi ngồi vào ghế làm việc, mở điện thoại lên gọi video cho Quý Lãng.
Đổ chuông còn chưa được vài giây, người kia đã bắt máy, giống như anh đang ngồi chờ sẵn cậu gọi tới vậy.
“Chào buổi tối.”
Tần Khanh lúng túng chào hỏi, cậu vẫn chưa quen với phương thức liên lạc của các cặp tình nhân trẻ như thế này.
Quý Lãng vẫn còn mặc bộ quần áo ở nhà từ đêm qua, anh nghe thấy lời chào cứng đờ từ đầu dây bên kia, cầm lòng không đặng mà thấp giọng cười một tiếng.
“Chào buổi tối, Tần Khanh.”
Anh cũng chào lại một câu, nhưng giọng điệu lại rất tự nhiên.
Hai người chào nhau xong, không khí bắt đầu chìm trong sự xấu hổ nhè nhẹ.
Để tạo đề tài, Tần Khanh vắt hết óc suy nghĩ một chút, lại hỏi một cách cứng đờ, “Anh… hôm nay anh khỏe không?”
Quý Lãng cũng rất thành thật, anh lắc đầu, cười khổ, “Hình như không khỏe lắm.”
Đêm nay anh vốn tính sẽ làm cho mình một tô mì trứng đơn giản, nhưng không chỉ xào cháy trứng, sợi mì cũng bị anh nấu tới nhũn ra, hương vị lại càng thêm khó tả.
Ngay cả một tô mì cũng không nấu nổi, Quý Lãng có thể tự tưởng tượng ra sáng mai tình hình sẽ bi thảm cỡ não, đành phải tự giác chạy xuống dưới lầu mua sữa bò cùng bột ngũ cốc về.
“Anh bị sao à?” Quả nhiên là Tần Khanh liền lập tức lo lắng.
“Không có việc gì, ừm… chỉ là muốn ăn cơm em nấu.” Quý Lãng vừa nói vừa điều chỉnh tư thế ngồi, tựa lưng vào gối đầu trên giường.
Tần Khanh nghe xong những lời này, trong lòng liền nổi lên một chút ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng có chút rối rắm.
“Mấy hôm nữa em sẽ về, anh cố chịu một chút.” Cậu rối rít an ủi.
“Không sao đâu, anh tự lo cho mình được, em cứ thong thả thôi.”
Quý Lãng cười cười, lại hỏi Tần Khanh, “Tối nay em lại ăn mì sao?”
Tần Khanh có hơi sửng sốt rồi mới nhận ra ly mì trên bàn cũng đã lọt vào màn hình.
“Ừm… Thanh Quân mới kêu mì hải sản cho em.”
Tần Khanh ngượng ngùng mà xoay camera ra chỗ khác, làm ly mì biến mất khỏi khung hình.
Quý Lãng im lặng vài giây, không biết nên hỏi Tần Khanh tên kia là ai trước, hay là hỏi cậu tại sao giờ này mới chịu ăn trước.
Tần Khanh nhìn bộ dạng muốn hỏi rồi lại thôi của anh, kiên nhẫn ngồi chờ, bỗng tiếng gõ cửa dồn dập truyền tới từ bên ngoài.
“Xin lỗi anh, em ra mở cửa đã, lát nữa em sẽ gọi lại ha.”
Tần Khanh vội vội vàng vàng nhấn nút kết thúc cuộc trò chuyện, bước nhanh ra tới cửa nhìn xuyên qua mắt mèo.
Sau khi xác nhận người ngoài cửa là Cố Thanh Quân, trái tim đang đập thình thịch của cậu mới an ổn trở lại.
Tần Khanh mở cửa, biểu tình vô cùng ghét bỏ, hỏi hắn, “Tối khuya rồi còn muốn làm gì nữa?”
Cố Thanh Quân đang rất kích động không khác gì Columbus lúc phát hiện ra vùng đất mới, chạy nhanh qua ôm bả vai Tần Khanh, dẫn cậu vào trong phòng.
“Đi thôi, anh đây đã có một phát hiện vô cùng quan trọng!”
Tần Khanh không hiểu, đóng cửa lại, mặc kệ tên kia ngồi phè ra lên chỗ mình vừa ngồi lúc nãy.
“Lúc nãy tớ vừa lục lại hợp đồng năm đó của bọn họ ra xem.”
“Tớ phát hiện điều khoản số 1200 trái với điều kiện có hiệu lực mà pháp luật đã quy định, chúng ta có thể dùng cái này để biện hộ!” Cố Thanh Quân kích động vỗ bàn, đôi mắt đào hoa phát sáng.
Tần Khanh nghe vậy cũng không còn bình tĩnh nữa, xoay người đi lấy một đống tài liệu cùng với laptop của mình.
“Vi phạm luật nào? Luật hợp đồng sao?” Cậu mở bản sao hợp đồng ra, vội mở một phần hồ sơ khác ra trên laptop để so sánh.
“Không không không, là thế này, năm đó mới ban hành một quy định hành chính mới.. để tớ nói cho cậu hiểu..”
Hai người đều là những kẻ tham công tiếc việc, một khi đã bắt tay vào làm liền có thể nói không ngừng nghỉ tới mấy tiếng đồng hồ, cậu nói rồi tôi nói, phối hợp vô cùng ăn ý lại rất xuất sắc.
Cố Thanh Quân quyết định xong phương án biện hộ bước đầu rồi mới cảm thấy thỏa mãn mà quay về phòng của mình, Tần Khanh nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 1 giờ 30 sáng rồi.
Cậu có chút buồn ngủ, ngáp một cái, chắc giờ này Quý Lãng cũng đã ngủ rồi.
Tần Khanh lấy điện thoại đang được đặt ở trên bàn, dự định sẽ nhắn tin giải thích cho Quý Lãng một chút.
Nhưng khi lúc cậu giơ điện thoại lên, lại vô cùng hoảng sợ khi phát hiện cuộc gọi video vẫn chưa kết thúc, trong màn hình vẫn là hình ảnh trần nhà trong phòng ngủ của cậu.
“Nói chuyện xong rồi?” Hình ảnh hơi rung lắc một chút, người trong video lập tức biến lại thành Quý Lãng.
“Ừm, ngại quá, lúc nãy chắc do em vội quá, không nhấn nút tắt kịp.”
Tần Khanh để ý thấy sắc mặt Quý Lãng đang không tốt, không hiểu sao lại thấy thấp thỏm trong lòng.
“Anh có thể nhấn nút tắt mà…”
“Tần Khanh.” Quý Lãng ngắt lời cậu, không vui, “Em cảm thấy chuyện để người đàn ông khác đến phòng của em khi đã khuya thế này là thích hợp sao?”
Anh cau mày, giọng điệu rất nghiêm túc, không phải đang có ý trêu chọc.
Tần Khanh sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu ra Quý Lãng đang hiểu lầm về mối quan hệ của mình và Cố Thanh Quân, lập tức liền thấy ấm ức, sốt ruột muốn giải thích, “Thanh Quân là bạn cùng phòng thời đại học của em, lúc đó anh cũng gặp cậu ấy rồi. Bọn em đã quen biết nhau nhiều năm, căn bản là không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Tối nay là do em không biết chú ý, em xin lỗi. Nhưng mà nội dung cuộc trò chuyện của bọn em anh cũng nghe rồi mà, em và cậu ấy là quan hệ đồng nghiệp bạn bè bình thường cả thôi, anh đừng nóng giận.”
Tần Khanh cuống đến nỗi hốc mắt ửng hồng, cầm điện thoại ấp úng nhận lỗi với Quý Lãng.
Bạn cùng phòng của Tần Khanh, họ Cố.
Trong trí nhớ của Quý Lãng đúng thật là có một người như thế.
Năm đó, khi Tần Khanh chuẩn bị thi, người này với cậu cứ như hình với bóng.
Mỗi lần anh và Từ Hiểu Nhu đến thư viện để tìm Tần Khanh, đều có thể thấy cái tên kia ngồi sát ngay bên cậu.
Bố là chủ công ty luật, mẹ là trưởng công tố viên của tỉnh, một tên công tử bột xuất thân từ một gia đình làm ngành pháp luật, rất hay dùng đôi mắt đào hoa kia để ngó nghiêng Tần Khanh.
Năm đó Quý Lãng vừa nhìn hắn đã thấy ghét, làm sao có thể biết được đến tận bây giờ Tần Khanh vẫn chưa chịu ném cái cục kẹo mạch nha này đi chứ.
“Phải không? Bạn bè còn kêu em là cục cưng sao?” Quý Lãng cười lạnh, sự nóng giận cố kiềm nén trong lòng lại càng tăng lên chứ không giảm xuống nổi.
Tần Khanh bị hỏi đến ngơ ngẩn, cậu há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể vô lực mà nói ra một câu, “Cậu ấy quen miệng thôi.”
Cái tên Cố Thanh Quân này vẫn luôn ba trợn như thế, mỗi lần nói chuyện với ai, vừa há mồm đã nào là “Cục cưng”, nào là “Em yêu”, Tần Khanh cũng phải tốn một khoảng thời gian rất lâu mới có thể quen với thói miệng mồm tùy tiện của hắn.
“Đây là lời giải thích của em?” Quý Lãng tức giận cười, biểu tình cũng để lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, giờ anh chỉ muốn xuyên qua phía bên kia màn hình, bắt Tần Khanh về nhốt lại bên cạnh mình.
“Quý Lãng, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Tần Khanh mệt mỏi che mắt lại, không nói gì nữa.
Lúc đầu Quý Lãng chỉ là có hơi bất mãn mà thôi, nhưng sau khi biết người bên cạnh Tần Khanh là Cố Thanh Quân, tâm trạng của anh biến thành vô cùng bất an khủng hoảng chỉ trong nháy mắt.
Hồi chuông báo động vang lên trong đầu anh, một âm thanh trong tiềm thức đang điên cuồng nhắc nhở anh rằng Cố Thanh Quân có bao nhiêu nguy hiểm.
“Em mệt rồi, Quý Lãng, về sau chuyện này sẽ không lặp lại nữa đâu, chúng ta bình tĩnh một chút đi, được không?” Tần Khanh tỏ vẻ nhún nhường, dọn sẵn bậc thang chờ anh bước xuống.
Quý Lãng im lặng một lát, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Cứ để điện thoại thế này đi, anh chờ em ngủ rồi sẽ tắt.”
Ít nhất phải đảm bảo Tần Khanh an toàn khi ở một mình.
Nhưng Tần Khanh nghe xong những lời này, vẻ mặt có chút buồn bã.
Cậu ngập ngừng một chút, cuối cùng không nói nữa, coi như là đồng ý với yêu cầu của Quý Lãng.
Điện thoại được đặt xuống bên cạnh gối, Tần Khanh tắt đèn, xoay lưng về phía nó rúc vào trong chăn.
Nhưng cậu không ngủ được, ánh mắt trống rỗng nhìn vào trong màn đêm, mở mắt lâu, hốc mắt cũng bắt đầu nóng bỏng ướt át.
Tần Khanh vùi mặt vào trong chăn, khẽ dụi mắt.
Cậu không biết tại sao Quý Lãng lại có ý thù ghét Cố Thanh Quân như vậy, ba năm trước lúc cậu muốn đến Hoàng Cảng làm việc, Quý Lãng cũng vì Cố Thanh Quân mà cãi nhau với cậu một trận.
Không tin tưởng cậu đến vậy sao? Sự tủi thân từ tận đáy lòng giống như một hạt giống xuyên thủng lớp vỏ, lặng lẽ sinh sôi nảy nở trong bóng đêm mờ mịt.
Người bên kia màn hình giống như cảm nhận được điều đó, không lâu sau, một âm thanh áy náy truyền tới qua loa điện thoại.
“Tần Khanh, lúc nãy thái độ của anh không tốt, anh xin lỗi.”
Nhưng Tần Khanh vẫn rúc ở trong chăn, không trả lời anh.
Quý Lãng để điện thoại lên chiếc gối bên kia, nghiêng mặt nhìn nó thật chăm chú.
“Anh tin em mà.” Anh nhẹ giọng.
Tối hôm đó, Quý Lãng nửa tỉnh nửa mơ, mơ được một giấc mơ vô cùng chân thật.
Bối cảnh của giấc mơ là một quán bar hỗn loạn ầm ĩ, anh không thể nào hòa nhập vào khung cảnh đó, chỉ có thể vờ mắt điếc tai ngơ.
Tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc, những thân thể trẻ tuổi nhảy vặn vẹo vừa buông thả lại vừa phóng đãng trên sàn nhảy, nhưng gương mặt của tất cả trai gái ở đây đều mơ hồ.
Anh vội nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được người mà mình muốn tìm bên quầy rượu.
Tần Khanh đã say bất tỉnh nhân sự, hai má cậu ửng đỏ, ánh mắt mê ly, mềm như cục bông mà ghé vào quầy, trông cậu có vẻ thất thần, mặc người chà đạp.
Cậu đang khoác áo khoác của một tên đàn ông xa lạ nào đó, tên kia đang ngồi sát ngay cạnh, hắn nhân cơ hội duỗi tay ôm cậu vào lòng, thậm chí còn cúi người kề sát vào gần bờ môi của cậu một cách hèn hạ.
“Dừng lại” Quý Lãng hét lớn một tiếng, ngay sau đó, tên kia chậm rãi quay mặt lại, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía anh.
Mọi thứ bỗng nhiên im bặt.
Chuông báo thức làm Quý Lãng thoát khỏi cơn mơ, nhưng anh vẫn nhớ ra được gương mặt của Cố Thanh Quân.
Giấc mơ này quá chân thật, làm anh mới sáng đã tinh thần không yên, giống như đang báo hiệu cho một điềm xấu nào đó.
Chẳng lẽ những gì xảy ra trong giấc mơ cũng chính là một mảnh nhỏ trong ký ức của anh sao? Quý Lãng không có manh mối, xoa mặt một cách khó chịu.
Lúc Cố Thanh Quân nhìn thấy Tần Khanh trong nhà ăn, bộ dạng của cậu vô cùng uể oải.
“Cục cưng à, tối hôm qua cậu đi ăn trộm hả?”
Cố Thanh Quân chồm qua, nghiêm túc thưởng thức hai cục đen thui dưới mắt Tần Khanh.
Tần Khanh liếc xéo hắn một cái, yếu ớt nói, “Cút đi, lo mà ăn sáng đi, tớ đang không có tâm trạng đâu đấy.”
Cố Thanh Quân rất biết điều mà ngậm mồm lại, cùng cậu đi tìm chỗ ngồi trong nhà ăn.
“Tớ sẽ gọi cho cậu một phần sủi cảo tôm, một bánh dứa, thêm một trà sữa uyên ương.”
“Thấy sao hả?” Người đàn ông xem còn chưa hết hai trang trong cuốn menu đã gọi đồ ăn một cách rất thuần thục, Tần Khanh lười biếng ậm ừ vài tiếng, không có tâm trạng quan tâm hắn gọi món gì.
Chờ đồ ăn được đem lên hết rồi, Cố Thanh Quân lột trứng trong chén chè trứng gà*, bắt đầu nhiều chuyện bằng mọi cách: “Cậu làm sao vậy? Mới một đêm đã đổi tính đổi nết rồi.”
*Chè trứng gà: Một món ăn đặc biệt của người Hoa, ăn vào buổi sáng có tác dụng làm thoải mái tinh thần, bồi bổ cho cơ thể, chè có hương thơm, vị đắng của trà tàu hòa cùng cái mềm, béo của trứng gà tạo nên một sự kết hợp là lạ, độc đáo và khác biệt với các loại chè thông thường.
Còn không phải là vì con công đào hoa là cậu sao, Tần Khanh dỗi từ tận đáy lòng.
“Tớ nhọc lòng vì chuyện chung thân đại sự của đời cậu.”
“Cố Thanh Quân, sao cậu vẫn chưa kết hôn?” Tần Khanh uống một ngụm trà sữa thật lớn, tâm trạng ổn định lại được một chút.
Động tác lột trứng của người kia hơi dừng lại, rồi chỉ đành lặng lẽ che giấu điều đó đi.
“Tớ ra sao bộ cậu còn không biết à? Chơi thêm mấy năm nữa đã.”
Cố Thanh Quân cười hê hê, gắp thêm mấy cục sủi cảo tôm.
“Tiểu Tần à, đừng vì mình đã kết hôn mà đi đuổi cùng giết tận mấy con chó độc thân như vậy nha.”
Tần Khanh nghe xong, vốn định dỗi hắn hai câu, bỗng có thông báo nhảy ra trên màn hình điện thoại.
Quý Lãng hỏi cậu đã ăn sáng chưa.
Tuy trong lòng Tần Khanh vẫn chưa quá thoải mái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắn tin trả lời anh.
Cố Thanh Quân thấy cậu ôm điện thoại suy nghĩ nên dùng từ như thế nào cũng yên tĩnh hẳn, không trêu chọc cậu nữa.
Một lát sau, một quả trứng gà trơn tuột được thả vào chén của người đang tập trung nhắn tin.
———–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất