Chương 17
Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư tiễn Dương Bất Hối đi rồi, bên người bỗng nhiên thanh tịnh, lại có chút buồn bã mất mát.
Hai người rời núi, xuống núi tìm nơi nghỉ chân. Lúc chia tay Chiêm Xuân tặng không họ ít tiền bạc, trên núi không cần, vào trong trấn liền lập tức tìm khách điếm nghỉ chân ở trọ.
Nghỉ ngơi một đêm, hai người xuống lầu ăn sáng, chợt một nhóm kiếm khách xông vào, hỏi thăm khắp nơi.
Tống Thanh Thư nói khẽ với Trương Vô Kỵ nói: "Nhìn quần áo của họ, là đệ tử Côn Luân, gióng trống khua chiêng như vậy không biết là tìm ai?"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy người cầm đầu lấy ra ba bức tranh, mở ra xem, chính là ba người Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối: "Mọi người nhìn đây, đây là tiểu thần y Trương Vô Kỵ mà chưởng môn chúng ta muốn tìm, cậu ấy cùng một thiếu niên tướng mạo cực xuất sắc tên Tống Thanh Thư dẫn theo một cô bé. Gia quyến của chưởng môn ta thân nhiễm bệnh nặng, nếu có thể tìm cậu ấy đến trị liệu, Côn Luân ta tất có hậu tạ!"
Mọi người trong sảnh xúm vào nhìn, người trong tranh chỉ là mấy đứa nhóc, vậy mà cũng gọi thần y, xem ra Hà Thái Xung gấp đến váng đầu rồi, tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử, nhao nhao lắc đầu nói chưa từng gặp ba đứa trẻ này. Trong đó có mấy tráng hán mặt đen xem tranh, liếc mắt nhìn nhau. Chỉ có tiểu nhị hai mắt tỏa sáng, nhớ tới khách nhân vừa mới tiếp đãi hình như xưng hô thế này, vội vàng tranh công: "Ta nhớ rồi! Hai cậu bé bên kia kìa! Ta nghe thấy một người gọi người kia Thanh Thư!"
Ánh mắt mọi người lập tức tụ lại trên người Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư, đệ tử Côn Luân vui mừng quá đỗi, vội vàng tiến đến hành lễ với Trương Vô Kỵ: "Mời Trương tiểu thần y theo chúng ta một chuyến! Xong việc tất có hậu tạ!"
Trương Vô Kỵ vừa định cự tuyệt, tráng hán mặt đen vừa vây xem chân dung lắc đầu, cất cao giọng nói: "Cậu ta không thể đi với các ngươi!"
Đệ tử Côn Luân quay đầu cả giận nói: "Các hạ là người phương nào?"
Tráng hán mặt đen lắc đầu không đáp, chỉ vui cười: "Cái gì mà gia quyến? Rõ ràng chính là tiểu thiếp! Hà Thái Xung thật giỏi làm bộ làm tịch, bắt ngoại tôn(*) của Ân giáo chủ đi xem bệnh cho tiểu thiếp của hắn! Hắn cũng xứng?"
Lời này vừa ra, mọi người lập tức đoán được thân phận của hán tử kia.
Hán tử mặt đen cùng người đồng hành trào phúng xong đệ tử Côn Luân, nghiêm sắc mặt, quay người quỳ xuống với Trương Vô Kỵ: "Đàn chủ Bạch Hổ đàn Thiên Ưng Giáo Tăng Huyền Đao, tới đón tiểu thiếu gia trở về!"
"Vô Kỵ, không thể!" Tống Thanh Thư kinh hãi, giữ chặt Trương Vô Kỵ, nghiêm mặt nói: "Thái sư phụ đã dặn chúng ta không thể có quá nhiều liên lụy với người trong Ma giáo, tránh vô ý liên lụy hậu hoạ. Huống chi ngươi tìm được đường sống trong chỗ chết, phải trở về báo bình an cho thái sư phụ mới đúng!"
"Sư huynh của cậu nói rất đúng." Đệ tử Côn Luân rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào đám người Thiên Ưng Giáo: "Trương tiểu thần y, cha cậu Trương ngũ hiệp một đời anh danh, cuối cùng bị Ân Tố Tố liên lụy, rơi vào kết cục thân tử danh liệt, ai nghe tới cũng thở dài tiếc nuối cho ông ấy. Cậu phải ngẫm lại cho kỹ, chớ có đi vào vết xe đổ của phụ thân cậu!"
"Tên ngu xuẩn ngươi, dám gọi tục danh của Ân cô nương! Ân cô nương cùng Trương ngũ hiệp tình đầu ý hợp, chính là lương duyên trời ban! Sao có thể để cho ngươi bôi nhọ!" Tăng Huyền Đao nghe thấy đệ tử Côn Luân làm nhục Ân Tố Tố, giận tím mặt, rút ra một thanh Thanh Cương đại đao động thủ với đệ tử Côn Luân. Hắn đã là đàn chủ một đàn của Thiên Ưng Giáo, mấy đệ tử Côn Luân bình thường tuyệt không phải là đối thủ, rất nhanh liền đỡ trái hở phải lên.
Tống Thanh Thư từ lúc thấy bọn họ đánh nhau liền có chút lo lắng, biết Tăng Huyền Đao dám công khai thân phận đương nhiên là không hề lo lắng, sợ đệ tử Côn Luân bị thương, định rút kiếm hỗ trợ lại bị người đè lại, quay đầu lại thấy Trương Vô Kỵ mặt trầm như nước, mắt lạnh nhìn đệ tử Côn Luân, trong ánh mắt mang theo tức giận.
"A! Đúng rồi! Dù sao những người này cũng là thủ hạ của mẫu thân hắn, lại đang dạy dỗ kẻ hạ nhục mẫu thân hắn, hắn làm sao phải cản!" Tống Thanh Thư thầm nghĩ.
Mà suy nghĩ trong lòng Trương Vô Kỵ phức tạp hơn nhiều.
Sau khi cha mẹ mất, hắn ở sống ở Võ Đương, nhìn thấy nghe thấy, đều nói mẫu thân hắn không phải. Hắn tôn kính trưởng bối, bất mãn cũng chỉ lén khổ sở chứ không dám nói ra, lúc đêm khuya tĩnh lặng thường hoài niệm giọng nói và dáng điệu nụ cười của cha mẹ, tuyệt không chịu tin họ là ác nhân, cũng không chịu tin tình cảm của cha mẹ là sai. Về sau hắn võ công đại thành, là giáo chủ Minh Giáo cao quý, không còn ai dám ở trước mặt hắn nói cha mẹ hắn không phải, nhưng sau lưng đều chửi mắng hắn là ma đầu dâm tặc, chế nhạo hắn thực chất là bất chính từ trong xương cốt. Hắn tự thấy oan uổng, nhưng lại không tìm được lời giải thích, cũng không quản được miệng lưỡi người trong thiên hạ, trong lòng một mực kìm nén ngột ngạt. Có khi mềm yếu, thậm chí từng sinh tâm ma: "Vậy ta thật sự làm một ma đầu đi!" May mà từ nhỏ phụ thân cùng nghĩa phụ mưa dầm thấm đất, để từ đáy lòng Trương Vô Kỵ tự có một cỗ khí tức hiệp nghĩa, không đến mức thật sự nhập ma chướng.
Nhưng nói đến cùng, ý nan bình.
Hôm nay Tăng Huyền Đao hét lớn một tiếng, lại thêm cơ duyên đầu thai sống lại, khiến nỗi lòng Trương Vô Kỵ chợt thông...
Ta sinh ra chính là như vậy. Cha ta có thể vứt bỏ thiên kiến bè phái để đến bên mẹ, làm sao ta lại phải mua dây buộc mình? Chỉ cần chính ta đi thẳng ngồi thẳng không thẹn với lòng, người trong thiên hạ nói thế nào, lại có thể làm phiền gì đến ta? Bọn họ nói ta là đại ma đầu, thì ta thật sự là vậy sao? Ta nếu vì không chịu nổi lời đàm tiếu mà vứt bỏ ngoại công không màng, mới thật sự là nhập ma đạ! Nếu đã quyết định, cần gì phải lo trước lo sau, gượng ép ra vẻ? Ta trước kia đi qua cả một đời, thế mà cũng không nghĩ thông suốt, sống thật là quá không thoải mái!
Trương Vô Kỵ vừa hạ quyết tâm, trận tranh đấu kia cũng đến hồi kết thúc, đệ tử Côn Luân bị cán đao của Tăng Huyền Đao đánh trọng kích vào ngực, mỗi người đều gãy mất mấy cái xương sườn, lần lượt bay ra ngoài cửa. Tăng Huyền Đao cười to: "Không đủ! Không đủ! Đệ tử Côn Luân sao lại vô dụng thế? Ta còn chưa làm nóng người đã không đứng dậy nổi rồi!"
"Trương Vô Kỵ!" Đệ tử Côn Luân đỡ nhau, đau đến sắc mặt trắng bệch, biết vừa rồi chỉ cần Trương Vô Kỵ nói một câu, mình sẽ không phải chịu khổ gãy xương, cùng hận lây cả Trương Vô Kỵ: "Ngươi là quyết tâm muốn thông đồng làm bậy với Thiên Ưng Giáo?"
"Ngươi thốt lời làm nhục mẹ ta, nên đánh." Trương Vô Kỵ mặc kệ hắn, quay đầu hỏi Tăng Huyền Đao: "Tăng đàn chủ ngàn dặm xa xôi đến Côn Luân, là đến tìm ta?"
"Vâng!" Nụ cười trên mặt Tăng Huyền Đao khi nghe thấy Trương Vô Kỵ nói lại lớn hơn vài phần, nghĩ thầm may mắn tiểu thiếu gia không học được một thân khí chất cổ hủ của mấy danh môn chính phái kia, nếu không hôm nay còn phải trắc trở hơn nhiều: "Không chỉ có ta, ngoài năm vị đàn chủ còn có Lý đường chủ của Thiên Thị đường cũng đến Côn Luân tìm người!"
"Làm sao phải gióng trống khua chiêng thế?" Trương Vô Kỵ lấy làm kinh hãi: "Thiên Ưng Giáo xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Giáo chủ phu nhân không khỏe!" Tăng Huyền Đao thu lại nụ cười, lộ ra thần sắc bi thương: "Mười mấy năm trước Ân cô nương bỗng nhiên mất tích, lão phu nhân bệnh nặng một trận, thân thể đã không còn khỏe mạnh như trước kia. Sau này Ân cô nương trở về, mọi người vừa thở phào một hơi, chớp mắt liền âm dương lưỡng cách. Lúc biết tin, lão phu nhân lập tức ngất xỉu! Về sau vẫn luôn triền miên giường bệnh, luôn nhớ người, chúng ta sai người đến Võ Đang mời người, đều bị từ chối trở về. Mấy năm chống chọi, lão phu nhân bây giờ ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, chỉ dựa vào thuốc thang mà giữ mạng, nhưng bà ấy không cam tâm đến chết vẫn không gặp được ngoại tôn! Nghe nói người mắc bệnh nan y, Trương chân nhân mang người đi tìm danh y, bà ấy liền cùng người chịu khổ..."
Lão nhân gần đất xa trời đau đáu mong con trẻ, ai nghe thấy cũng đều xúc động, Tăng Huyền Đao nói đến đây liền bắt đầu gạt lệ, Trương Vô Kỵ cũng đau lòng vô hạn. Bà ngoại kiếp trước không có duyên gặp được, thì ra dùng cách này để nhớ về hắn! Hắn từng hỏi chuyện của bà ngoại, ông ngoại và cậu đều nói rất mập mờ, có lẽ cũng là không muốn hắn khổ sở. Buồn cười hắn thế nhưng hoàn toàn không phát hiện, thực sự là bất hiếu!
"Vậy bà ngoại bây giờ thế nào rồi?" Nghĩ tới đây, Trương Vô Kỵ lại ngồi không yên, liên tục nói: "Chúng ta mau mau trở về! Ta xuất sư từ Hồ Thanh Ngưu, có lẽ có thể chăm sóc được một ít!"
"Lão phu nhân mấy năm trước đã mời Hồ Thanh Ngưu tới xem, nếu không cũng không chịu được đến hôm nay. Bây giờ đã là ngọn đèn trước gió, Ân giáo chủ và Ân đường chủ đều canh giữ trước giường, phái tất cả chúng ta tới tìm người!" Tăng Huyền Đao cảm khái: "Có tâm ý này của người, lão phu nhân biết được cũng sẽ cực kì vui mừng!"
Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư biết mình không thể ngăn được Trương Vô Kỵ đi Thiên Ưng Giáo, do dự hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Vô Kỵ, chờ chút! Ta đi với ngươi!"
Trương Vô Kỵ cùng Tăng Huyền Đao đều lấy làm kinh hãi, đồng thời kinh ngạc nhìn y.
Tống Thanh Thư nói: "Thái sư phụ bảo chúng ta cùng nhau trở về."
Đây là sợ bọn họ đem Trương Vô Kỵ đi rồi không trả! Thêm một Tống Thanh Thư, Thiên Ưng Giáo kiểu gì cũng không khả năng giữ luôn cả con trai độc nhất của Tống Viễn Kiều. Tăng Huyền Đao thu đao lại, hắn thật sự có ý tưởng này! Vừa nghĩ tới trước kia đến Võ Đang tặng lễ lại bị đuổi ra, liền vô cùng khó chịu.
Nghĩ tới đây, lại trừng mắt liếc Tống Thanh Thư. Hắn mặt đen mắt trâu, ra vẻ hung hãn có thể dọa trẻ con không dám khóc đêm.
Tống Thanh Thư đối diện với ánh mắt hắn, không chút nào sợ hãi, hơi hơi giương cằm lên, bày đủ tư thái.
Trương Vô Kỵ thấy mà buồn cười, giữ chặt ống tay áo của Tống Thanh Thư, lắc đầu với Tăng Huyền Đao.
Hai người rời núi, xuống núi tìm nơi nghỉ chân. Lúc chia tay Chiêm Xuân tặng không họ ít tiền bạc, trên núi không cần, vào trong trấn liền lập tức tìm khách điếm nghỉ chân ở trọ.
Nghỉ ngơi một đêm, hai người xuống lầu ăn sáng, chợt một nhóm kiếm khách xông vào, hỏi thăm khắp nơi.
Tống Thanh Thư nói khẽ với Trương Vô Kỵ nói: "Nhìn quần áo của họ, là đệ tử Côn Luân, gióng trống khua chiêng như vậy không biết là tìm ai?"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy người cầm đầu lấy ra ba bức tranh, mở ra xem, chính là ba người Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối: "Mọi người nhìn đây, đây là tiểu thần y Trương Vô Kỵ mà chưởng môn chúng ta muốn tìm, cậu ấy cùng một thiếu niên tướng mạo cực xuất sắc tên Tống Thanh Thư dẫn theo một cô bé. Gia quyến của chưởng môn ta thân nhiễm bệnh nặng, nếu có thể tìm cậu ấy đến trị liệu, Côn Luân ta tất có hậu tạ!"
Mọi người trong sảnh xúm vào nhìn, người trong tranh chỉ là mấy đứa nhóc, vậy mà cũng gọi thần y, xem ra Hà Thái Xung gấp đến váng đầu rồi, tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử, nhao nhao lắc đầu nói chưa từng gặp ba đứa trẻ này. Trong đó có mấy tráng hán mặt đen xem tranh, liếc mắt nhìn nhau. Chỉ có tiểu nhị hai mắt tỏa sáng, nhớ tới khách nhân vừa mới tiếp đãi hình như xưng hô thế này, vội vàng tranh công: "Ta nhớ rồi! Hai cậu bé bên kia kìa! Ta nghe thấy một người gọi người kia Thanh Thư!"
Ánh mắt mọi người lập tức tụ lại trên người Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư, đệ tử Côn Luân vui mừng quá đỗi, vội vàng tiến đến hành lễ với Trương Vô Kỵ: "Mời Trương tiểu thần y theo chúng ta một chuyến! Xong việc tất có hậu tạ!"
Trương Vô Kỵ vừa định cự tuyệt, tráng hán mặt đen vừa vây xem chân dung lắc đầu, cất cao giọng nói: "Cậu ta không thể đi với các ngươi!"
Đệ tử Côn Luân quay đầu cả giận nói: "Các hạ là người phương nào?"
Tráng hán mặt đen lắc đầu không đáp, chỉ vui cười: "Cái gì mà gia quyến? Rõ ràng chính là tiểu thiếp! Hà Thái Xung thật giỏi làm bộ làm tịch, bắt ngoại tôn(*) của Ân giáo chủ đi xem bệnh cho tiểu thiếp của hắn! Hắn cũng xứng?"
Lời này vừa ra, mọi người lập tức đoán được thân phận của hán tử kia.
Hán tử mặt đen cùng người đồng hành trào phúng xong đệ tử Côn Luân, nghiêm sắc mặt, quay người quỳ xuống với Trương Vô Kỵ: "Đàn chủ Bạch Hổ đàn Thiên Ưng Giáo Tăng Huyền Đao, tới đón tiểu thiếu gia trở về!"
"Vô Kỵ, không thể!" Tống Thanh Thư kinh hãi, giữ chặt Trương Vô Kỵ, nghiêm mặt nói: "Thái sư phụ đã dặn chúng ta không thể có quá nhiều liên lụy với người trong Ma giáo, tránh vô ý liên lụy hậu hoạ. Huống chi ngươi tìm được đường sống trong chỗ chết, phải trở về báo bình an cho thái sư phụ mới đúng!"
"Sư huynh của cậu nói rất đúng." Đệ tử Côn Luân rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào đám người Thiên Ưng Giáo: "Trương tiểu thần y, cha cậu Trương ngũ hiệp một đời anh danh, cuối cùng bị Ân Tố Tố liên lụy, rơi vào kết cục thân tử danh liệt, ai nghe tới cũng thở dài tiếc nuối cho ông ấy. Cậu phải ngẫm lại cho kỹ, chớ có đi vào vết xe đổ của phụ thân cậu!"
"Tên ngu xuẩn ngươi, dám gọi tục danh của Ân cô nương! Ân cô nương cùng Trương ngũ hiệp tình đầu ý hợp, chính là lương duyên trời ban! Sao có thể để cho ngươi bôi nhọ!" Tăng Huyền Đao nghe thấy đệ tử Côn Luân làm nhục Ân Tố Tố, giận tím mặt, rút ra một thanh Thanh Cương đại đao động thủ với đệ tử Côn Luân. Hắn đã là đàn chủ một đàn của Thiên Ưng Giáo, mấy đệ tử Côn Luân bình thường tuyệt không phải là đối thủ, rất nhanh liền đỡ trái hở phải lên.
Tống Thanh Thư từ lúc thấy bọn họ đánh nhau liền có chút lo lắng, biết Tăng Huyền Đao dám công khai thân phận đương nhiên là không hề lo lắng, sợ đệ tử Côn Luân bị thương, định rút kiếm hỗ trợ lại bị người đè lại, quay đầu lại thấy Trương Vô Kỵ mặt trầm như nước, mắt lạnh nhìn đệ tử Côn Luân, trong ánh mắt mang theo tức giận.
"A! Đúng rồi! Dù sao những người này cũng là thủ hạ của mẫu thân hắn, lại đang dạy dỗ kẻ hạ nhục mẫu thân hắn, hắn làm sao phải cản!" Tống Thanh Thư thầm nghĩ.
Mà suy nghĩ trong lòng Trương Vô Kỵ phức tạp hơn nhiều.
Sau khi cha mẹ mất, hắn ở sống ở Võ Đương, nhìn thấy nghe thấy, đều nói mẫu thân hắn không phải. Hắn tôn kính trưởng bối, bất mãn cũng chỉ lén khổ sở chứ không dám nói ra, lúc đêm khuya tĩnh lặng thường hoài niệm giọng nói và dáng điệu nụ cười của cha mẹ, tuyệt không chịu tin họ là ác nhân, cũng không chịu tin tình cảm của cha mẹ là sai. Về sau hắn võ công đại thành, là giáo chủ Minh Giáo cao quý, không còn ai dám ở trước mặt hắn nói cha mẹ hắn không phải, nhưng sau lưng đều chửi mắng hắn là ma đầu dâm tặc, chế nhạo hắn thực chất là bất chính từ trong xương cốt. Hắn tự thấy oan uổng, nhưng lại không tìm được lời giải thích, cũng không quản được miệng lưỡi người trong thiên hạ, trong lòng một mực kìm nén ngột ngạt. Có khi mềm yếu, thậm chí từng sinh tâm ma: "Vậy ta thật sự làm một ma đầu đi!" May mà từ nhỏ phụ thân cùng nghĩa phụ mưa dầm thấm đất, để từ đáy lòng Trương Vô Kỵ tự có một cỗ khí tức hiệp nghĩa, không đến mức thật sự nhập ma chướng.
Nhưng nói đến cùng, ý nan bình.
Hôm nay Tăng Huyền Đao hét lớn một tiếng, lại thêm cơ duyên đầu thai sống lại, khiến nỗi lòng Trương Vô Kỵ chợt thông...
Ta sinh ra chính là như vậy. Cha ta có thể vứt bỏ thiên kiến bè phái để đến bên mẹ, làm sao ta lại phải mua dây buộc mình? Chỉ cần chính ta đi thẳng ngồi thẳng không thẹn với lòng, người trong thiên hạ nói thế nào, lại có thể làm phiền gì đến ta? Bọn họ nói ta là đại ma đầu, thì ta thật sự là vậy sao? Ta nếu vì không chịu nổi lời đàm tiếu mà vứt bỏ ngoại công không màng, mới thật sự là nhập ma đạ! Nếu đã quyết định, cần gì phải lo trước lo sau, gượng ép ra vẻ? Ta trước kia đi qua cả một đời, thế mà cũng không nghĩ thông suốt, sống thật là quá không thoải mái!
Trương Vô Kỵ vừa hạ quyết tâm, trận tranh đấu kia cũng đến hồi kết thúc, đệ tử Côn Luân bị cán đao của Tăng Huyền Đao đánh trọng kích vào ngực, mỗi người đều gãy mất mấy cái xương sườn, lần lượt bay ra ngoài cửa. Tăng Huyền Đao cười to: "Không đủ! Không đủ! Đệ tử Côn Luân sao lại vô dụng thế? Ta còn chưa làm nóng người đã không đứng dậy nổi rồi!"
"Trương Vô Kỵ!" Đệ tử Côn Luân đỡ nhau, đau đến sắc mặt trắng bệch, biết vừa rồi chỉ cần Trương Vô Kỵ nói một câu, mình sẽ không phải chịu khổ gãy xương, cùng hận lây cả Trương Vô Kỵ: "Ngươi là quyết tâm muốn thông đồng làm bậy với Thiên Ưng Giáo?"
"Ngươi thốt lời làm nhục mẹ ta, nên đánh." Trương Vô Kỵ mặc kệ hắn, quay đầu hỏi Tăng Huyền Đao: "Tăng đàn chủ ngàn dặm xa xôi đến Côn Luân, là đến tìm ta?"
"Vâng!" Nụ cười trên mặt Tăng Huyền Đao khi nghe thấy Trương Vô Kỵ nói lại lớn hơn vài phần, nghĩ thầm may mắn tiểu thiếu gia không học được một thân khí chất cổ hủ của mấy danh môn chính phái kia, nếu không hôm nay còn phải trắc trở hơn nhiều: "Không chỉ có ta, ngoài năm vị đàn chủ còn có Lý đường chủ của Thiên Thị đường cũng đến Côn Luân tìm người!"
"Làm sao phải gióng trống khua chiêng thế?" Trương Vô Kỵ lấy làm kinh hãi: "Thiên Ưng Giáo xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Giáo chủ phu nhân không khỏe!" Tăng Huyền Đao thu lại nụ cười, lộ ra thần sắc bi thương: "Mười mấy năm trước Ân cô nương bỗng nhiên mất tích, lão phu nhân bệnh nặng một trận, thân thể đã không còn khỏe mạnh như trước kia. Sau này Ân cô nương trở về, mọi người vừa thở phào một hơi, chớp mắt liền âm dương lưỡng cách. Lúc biết tin, lão phu nhân lập tức ngất xỉu! Về sau vẫn luôn triền miên giường bệnh, luôn nhớ người, chúng ta sai người đến Võ Đang mời người, đều bị từ chối trở về. Mấy năm chống chọi, lão phu nhân bây giờ ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, chỉ dựa vào thuốc thang mà giữ mạng, nhưng bà ấy không cam tâm đến chết vẫn không gặp được ngoại tôn! Nghe nói người mắc bệnh nan y, Trương chân nhân mang người đi tìm danh y, bà ấy liền cùng người chịu khổ..."
Lão nhân gần đất xa trời đau đáu mong con trẻ, ai nghe thấy cũng đều xúc động, Tăng Huyền Đao nói đến đây liền bắt đầu gạt lệ, Trương Vô Kỵ cũng đau lòng vô hạn. Bà ngoại kiếp trước không có duyên gặp được, thì ra dùng cách này để nhớ về hắn! Hắn từng hỏi chuyện của bà ngoại, ông ngoại và cậu đều nói rất mập mờ, có lẽ cũng là không muốn hắn khổ sở. Buồn cười hắn thế nhưng hoàn toàn không phát hiện, thực sự là bất hiếu!
"Vậy bà ngoại bây giờ thế nào rồi?" Nghĩ tới đây, Trương Vô Kỵ lại ngồi không yên, liên tục nói: "Chúng ta mau mau trở về! Ta xuất sư từ Hồ Thanh Ngưu, có lẽ có thể chăm sóc được một ít!"
"Lão phu nhân mấy năm trước đã mời Hồ Thanh Ngưu tới xem, nếu không cũng không chịu được đến hôm nay. Bây giờ đã là ngọn đèn trước gió, Ân giáo chủ và Ân đường chủ đều canh giữ trước giường, phái tất cả chúng ta tới tìm người!" Tăng Huyền Đao cảm khái: "Có tâm ý này của người, lão phu nhân biết được cũng sẽ cực kì vui mừng!"
Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư biết mình không thể ngăn được Trương Vô Kỵ đi Thiên Ưng Giáo, do dự hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Vô Kỵ, chờ chút! Ta đi với ngươi!"
Trương Vô Kỵ cùng Tăng Huyền Đao đều lấy làm kinh hãi, đồng thời kinh ngạc nhìn y.
Tống Thanh Thư nói: "Thái sư phụ bảo chúng ta cùng nhau trở về."
Đây là sợ bọn họ đem Trương Vô Kỵ đi rồi không trả! Thêm một Tống Thanh Thư, Thiên Ưng Giáo kiểu gì cũng không khả năng giữ luôn cả con trai độc nhất của Tống Viễn Kiều. Tăng Huyền Đao thu đao lại, hắn thật sự có ý tưởng này! Vừa nghĩ tới trước kia đến Võ Đang tặng lễ lại bị đuổi ra, liền vô cùng khó chịu.
Nghĩ tới đây, lại trừng mắt liếc Tống Thanh Thư. Hắn mặt đen mắt trâu, ra vẻ hung hãn có thể dọa trẻ con không dám khóc đêm.
Tống Thanh Thư đối diện với ánh mắt hắn, không chút nào sợ hãi, hơi hơi giương cằm lên, bày đủ tư thái.
Trương Vô Kỵ thấy mà buồn cười, giữ chặt ống tay áo của Tống Thanh Thư, lắc đầu với Tăng Huyền Đao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất