Chương 2
Bên tai có tiếng nói chuyện rầm rì, lúc ẩn lúc hiện, nhưng trước sau không ngừng, vừa lúc giữ cho một người đang căng thẳng thần kinh nghe được điểm vi diệu trong đó.
Trương Vô Kỵ không khỏi nhíu mày, trừ bị tiếng nói chuyện quấy rầy nghỉ ngơi, phần lớn là vì là thân thể khó chịu.
Một luồng hàn khí từ hai bên trái phải dưới xương sườn chui ra, ngang ngược đẩy đi tất cả nhiệt độ trong cơ thể, khiến Trương Vô Kỵ đứng giữa trời đông, không ngừng run rẩy, lại không có cách nào sinh ra một chút nhiệt độ, chỉ có thể cảm nhận rõ ràng hàn khí này như hóa thành ngàn vạn cây băng châm, đâm vào tứ chi ngũ tạng của hắn.
Trong mấy hơi, hắn vì đau đớn mà mồ hôi tuôn như suối, đầu óc u ám.
Mình làm sao thế này?
Từ sau khi Trương Vô Kỵ đại thành Cửu Dương Thần Công, có thể xưng là nóng lạnh bất xâm, chưa từng trải nghiệm cảm thụ như vậy nữa. Nhưng cảm giác này lại có chút quen thuộc, là thứ đã từng ngày ngày đêm đêm làm bạn với hắn.
Hắn có một phỏng đoán, lại không thể tin được.
"Trương gia gia! Vô Kỵ Ca ca lại bắt đầu phát run rồi!"
Một giọng nữ non nớt vang lên, sau đó Trương Vô Kỵ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Trương Tam Phong bước nhanh tới giường, chỉ thấy Trương Vô Kỵ sắc mặt trắng xanh, môi thâm tím, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong dính trên người, cuộn tròn lại không ngừng run rẩy, vội vàng đỡ hắn dậy, vận Cửu Dương Công của Võ Đang giúp hắn xua tan khí lạnh.
Cảm giác đứa trẻ trong ngực dần dần thả lỏng lại, Trương Tam Phong lấy mấy cái gối lót sau lưng hắn, sờ trán Trương Vô Kỵ một chút, thấy nhiệt độ cơ thể hắn hình như có tăng lên, lại vén quần áo hắn ra, nhìn dấu tay màu xanh tím in trên trái phải dưới xương sườn hắn, sờ lên lạnh ngắt, cảm giác như đang chạm vào băng đá chứ không phải cơ thể người. Trương Tam Phong cởi quần áo đẫm mồ hôi cho hắn, trông thấy từng chiếc xương sườn nổi rõ trên người Trương Vô Kỵ, làn da thật mỏng bọc lấy xương cốt trẻ con mảnh khảnh, tưởng như chạm nhẹ vào là gãy nát.
Trương Vô Kỵ từ nhỏ lớn lên ở Băng Hỏa Đảo, lại có trưởng bối võ công cao cường dạy dỗ, thân thể cường kiện hơn hẳn so với những đứa trẻ bình thường, vậy mà chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã bị tra tấn đến mức này. Thiếu Lâm Tự bởi vì chuyện cũ không muốn dạy hắn Cửu Dương Công của Thiếu Lâm, Diệt Tuyệt sư thái phái Nga Mi bởi vì Ân Tố Tố chỉ sợ cũng sẽ không muốn cứu "nghiệt chủng" này. Nhìn Trương Vô Kỵ bệnh tình ngày càng chuyển biến xấu, giọt máu cuối cùng của Trương Thúy Sơn, cuối cùng cũng giữ không nổi.
Trương Tam Phong vuốt râu dài, lại nghĩ tới đề nghị vừa rồi của Thường Ngộ Xuân. Nếu thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể để Thường Ngộ Xuân mang theo Trương Vô Kỵ đi tìm Hồ Thanh Ngưu thử thời vận.
Mà lúc này, trong lòng Trương Vô Kỵ đang nổi sóng to gió lớn, nhất thời đè ép cả nỗi khổ hàn độc. Một sớm say rượu, tỉnh dậy lại trở về quá khứ, sự tình không thể tưởng tượng được khiến Trương Vô Kỵ gần như hoài nghi mình uống quá nhiều rượu sinh ra ảo giác. Nhưng mọi thứ ở đây lại quá chân thật đến mức làm hắn không thể nghi ngờ nổi, chỉ có thể tiếp nhận sự thật mình đã trở lại quá khứ.
Tới đâu hay tới đó đi. Trên đời nếu thực sự có cái gọi là khí vận, vậy Trương Vô Kỵ tự tin mình có thể xem như người đại khí vận, mọi chuyện luôn có thể gặp dữ hóa lành. Bối rối qua đi liền lập tức bình tĩnh lại, thấy Trương Tam Phong sắc mặt ảm đạm, còn ra sức an ủi vài câu.
Mà hành động này, trong mắt Trương Tam Phong, lại càng thêm đau lòng.
Lúc này cửa mở, một bé gái bưng một chậu nước nóng vào: "Trương gia gia, con lấy nước nóng với quần áo tới rồi."
Trương Vô Kỵ theo tiếng nhìn sang, trông thấy bé gái kia ước chừng tám, chín tuổi, một thân áo vải thô sạch sẽ, tóc ố vàng búi thành hai búi tròn nhỏ hai bên, ngũ quan thanh tú, mặt mày sáng sủa, không phải Chu Chỉ Nhược thì là ai?
"Vất vả Chỉ Nhược, đặt cái chậu xuống rồi ra ngoài đi, còn lại cứ để ta."
Trương Vô Kỵ toàn thân không có sức lực, mặc cho Trương Tam Phong lau rửa cho hắn, trong lòng đã nhận rõ mình đang ở giai đoạn nào: chính là sau khi Trương Tam Phong dẫn hắn lên Thiếu Lâm vấp phải trắc trở, trên đường quay về cứu được Chu Chỉ Nhược và Thường Ngộ Xuân.
Lúc này thân thể của hắn suy yếu, hàn độc càng ngày càng nghiêm trọng, Trương Tam Phong mang theo hắn tìm một trấn nhỏ tạm thời tu dưỡng, Chu Chỉ Nhược và Thường Ngộ Xuân cũng ở cùng với họ. Hiện tại Thường Ngộ Xuân đang thuyết phục Trương Tam Phong, để hắn mang Trương Vô Kỵ đi tìm Hồ Thanh Ngưu chữa bệnh. Không bao lâu sau, Trương Tam Phong đành phải gật đầu đồng ý.
Trương Vô Kỵ nếu đã sống lại, bí tịch Cửu Dương Thần Công hắn đương nhiên sẽ không quên, không phải lo về tính mạng, bây giờ có đi tìm Hồ Thanh Ngưu hay không, với hắn mà nói đã chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ là chuyện nghịch chuyển thời gian như vậy khó mà nói ra, hắn muốn lấy ra những bí kíp đó dù sao cũng phải tìm được cái cớ hợp lý. Quan trọng hơn là, nếu như hắn không đi cùng Thường Ngộ Xuân, vậy Hồ Thanh Ngưu và Vương Nan Cô nhất định khó thoát khỏi độc thủ của Kim Hoa Bà Bà, Dương Bất Hối cũng không có ai che chở đi tìm Dương Tiêu. Trương Vô Kỵ cân nhắc một hồi, quyết định vẫn đi cùng Thường Ngộ Xuân.
"Vô Kỵ, con ở đây nghỉ ngơi một lát, Chỉ Nhược sẽ chăm sóc cho con." Trương Tam Phong dặn dò vài câu lại đi ra ngoài.
Không lâu sau, Chu Chỉ Nhược bưng một bát cháo tới: "Vô Kỵ ca ca, huynh cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, không lạnh nữa." Trương Vô Kỵ cười cười với cô bé: "Đa tạ Chỉ Nhược muội muội chăm sóc ta."
Sống lại một lần, Trương Vô Kỵ không muốn có bất cứ gút mắt gì với bất kỳ ai trong bốn cô gái nữa. Nếu biết mình tuyệt không phải lương phối, vậy nhân lúc tất cả còn chưa phát sinh, dập tắt nó trước. Không có mình, chắc hẳn cuộc sống của các nàng sẽ trôi qua thư thái hơn đời trước không ít.
Lúc này đương nhiên không có gì phải bận tâm. Chu Chỉ Nhược mới bao nhiêu tuổi? Quá né tránh ngược lại trông như cố tình. Mình đã quyết định đến Hồ Điệp Cốc, sau khi đưa Dương Bất Hối đi tìm Dương Tiêu sẽ về núi Võ Đang, hai người cũng sẽ không còn giao thoa quá sâu.
Chỉ là...
Trương Vô Kỵ trong lòng thở dài, mình trở về vẫn muộn một bước. Nếu có thể ở trở lại trước tiệc mừng thọ, nói không chừng còn có thể cứu được cha mẹ. Nhưng nghĩ lại, cha mẹ hổ thẹn vô cùng với Tam sư bá, người trong võ lâm cũng sẽ không bởi vì mình sống lại mà từ bỏ mưu tính với Đồ Long Đao, vẫn sẽ ép lên núi. Việc này thực sự đã là mệnh định, không cách nào sửa đổi.
Hắn uống xong cháo, lại nói lời cảm tạ với Chu Chỉ Nhược, thấy sắc mặt cô hơi khác thường, nhịn không được hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
"Muội được Trương gia gia cứu, vô cùng cảm kích người, vốn định theo người trở về, chỉ làm một tỳ nữ dọn dẹp quét tước muội cũng chịu. Nhưng người nói Võ Đang các huynh không thu nữ tử, muốn đưa muội đến Nga Mi bái Diệt Tuyệt sư thái làm thầy..." Chu Chỉ Nhược nói, mắt phủ kín ánh nước: "Vô Kỵ ca ca, muội sợ."
"Phái Nga Mi do Quách Tương nữ hiệp sáng lập, là danh môn chính phái vô cùng có uy vọng trong chốn võ lâm, không hề thua kém Võ Đang. Diệt Tuyệt sư thái lại là chưởng môn Nga Mi, võ công trác tuyệt, ghét ác như thù, sẽ đối xử tốt với muội." Diệt Tuyệt sư thái quả thực rất tốt với Chu Chỉ Nhược, chỉ là...
Trương Vô Kỵ nhớ tới Kỷ Hiểu Phù cùng lời thề độc của Chu Chỉ Nhược, có chút líu lưỡi. Nhưng dù sao cũng không thể nói xấu Diệt Tuyệt sư thái với Chu Chỉ Nhược. Cô vốn đã sợ hãi, nếu lại thêm một tầng thành kiến, ngày sau thầy trò sống chung rất ngượng ngùng, không có lợi cho cô. Huống chi, đời này Chu Chỉ Nhược sẽ không có bất cứ quan hệ gì với hắn, Diệt Tuyệt sư thái cũng sẽ không ép cô làm gì nữa.
Trương Vô Kỵ không khỏi nhíu mày, trừ bị tiếng nói chuyện quấy rầy nghỉ ngơi, phần lớn là vì là thân thể khó chịu.
Một luồng hàn khí từ hai bên trái phải dưới xương sườn chui ra, ngang ngược đẩy đi tất cả nhiệt độ trong cơ thể, khiến Trương Vô Kỵ đứng giữa trời đông, không ngừng run rẩy, lại không có cách nào sinh ra một chút nhiệt độ, chỉ có thể cảm nhận rõ ràng hàn khí này như hóa thành ngàn vạn cây băng châm, đâm vào tứ chi ngũ tạng của hắn.
Trong mấy hơi, hắn vì đau đớn mà mồ hôi tuôn như suối, đầu óc u ám.
Mình làm sao thế này?
Từ sau khi Trương Vô Kỵ đại thành Cửu Dương Thần Công, có thể xưng là nóng lạnh bất xâm, chưa từng trải nghiệm cảm thụ như vậy nữa. Nhưng cảm giác này lại có chút quen thuộc, là thứ đã từng ngày ngày đêm đêm làm bạn với hắn.
Hắn có một phỏng đoán, lại không thể tin được.
"Trương gia gia! Vô Kỵ Ca ca lại bắt đầu phát run rồi!"
Một giọng nữ non nớt vang lên, sau đó Trương Vô Kỵ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Trương Tam Phong bước nhanh tới giường, chỉ thấy Trương Vô Kỵ sắc mặt trắng xanh, môi thâm tím, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong dính trên người, cuộn tròn lại không ngừng run rẩy, vội vàng đỡ hắn dậy, vận Cửu Dương Công của Võ Đang giúp hắn xua tan khí lạnh.
Cảm giác đứa trẻ trong ngực dần dần thả lỏng lại, Trương Tam Phong lấy mấy cái gối lót sau lưng hắn, sờ trán Trương Vô Kỵ một chút, thấy nhiệt độ cơ thể hắn hình như có tăng lên, lại vén quần áo hắn ra, nhìn dấu tay màu xanh tím in trên trái phải dưới xương sườn hắn, sờ lên lạnh ngắt, cảm giác như đang chạm vào băng đá chứ không phải cơ thể người. Trương Tam Phong cởi quần áo đẫm mồ hôi cho hắn, trông thấy từng chiếc xương sườn nổi rõ trên người Trương Vô Kỵ, làn da thật mỏng bọc lấy xương cốt trẻ con mảnh khảnh, tưởng như chạm nhẹ vào là gãy nát.
Trương Vô Kỵ từ nhỏ lớn lên ở Băng Hỏa Đảo, lại có trưởng bối võ công cao cường dạy dỗ, thân thể cường kiện hơn hẳn so với những đứa trẻ bình thường, vậy mà chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã bị tra tấn đến mức này. Thiếu Lâm Tự bởi vì chuyện cũ không muốn dạy hắn Cửu Dương Công của Thiếu Lâm, Diệt Tuyệt sư thái phái Nga Mi bởi vì Ân Tố Tố chỉ sợ cũng sẽ không muốn cứu "nghiệt chủng" này. Nhìn Trương Vô Kỵ bệnh tình ngày càng chuyển biến xấu, giọt máu cuối cùng của Trương Thúy Sơn, cuối cùng cũng giữ không nổi.
Trương Tam Phong vuốt râu dài, lại nghĩ tới đề nghị vừa rồi của Thường Ngộ Xuân. Nếu thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể để Thường Ngộ Xuân mang theo Trương Vô Kỵ đi tìm Hồ Thanh Ngưu thử thời vận.
Mà lúc này, trong lòng Trương Vô Kỵ đang nổi sóng to gió lớn, nhất thời đè ép cả nỗi khổ hàn độc. Một sớm say rượu, tỉnh dậy lại trở về quá khứ, sự tình không thể tưởng tượng được khiến Trương Vô Kỵ gần như hoài nghi mình uống quá nhiều rượu sinh ra ảo giác. Nhưng mọi thứ ở đây lại quá chân thật đến mức làm hắn không thể nghi ngờ nổi, chỉ có thể tiếp nhận sự thật mình đã trở lại quá khứ.
Tới đâu hay tới đó đi. Trên đời nếu thực sự có cái gọi là khí vận, vậy Trương Vô Kỵ tự tin mình có thể xem như người đại khí vận, mọi chuyện luôn có thể gặp dữ hóa lành. Bối rối qua đi liền lập tức bình tĩnh lại, thấy Trương Tam Phong sắc mặt ảm đạm, còn ra sức an ủi vài câu.
Mà hành động này, trong mắt Trương Tam Phong, lại càng thêm đau lòng.
Lúc này cửa mở, một bé gái bưng một chậu nước nóng vào: "Trương gia gia, con lấy nước nóng với quần áo tới rồi."
Trương Vô Kỵ theo tiếng nhìn sang, trông thấy bé gái kia ước chừng tám, chín tuổi, một thân áo vải thô sạch sẽ, tóc ố vàng búi thành hai búi tròn nhỏ hai bên, ngũ quan thanh tú, mặt mày sáng sủa, không phải Chu Chỉ Nhược thì là ai?
"Vất vả Chỉ Nhược, đặt cái chậu xuống rồi ra ngoài đi, còn lại cứ để ta."
Trương Vô Kỵ toàn thân không có sức lực, mặc cho Trương Tam Phong lau rửa cho hắn, trong lòng đã nhận rõ mình đang ở giai đoạn nào: chính là sau khi Trương Tam Phong dẫn hắn lên Thiếu Lâm vấp phải trắc trở, trên đường quay về cứu được Chu Chỉ Nhược và Thường Ngộ Xuân.
Lúc này thân thể của hắn suy yếu, hàn độc càng ngày càng nghiêm trọng, Trương Tam Phong mang theo hắn tìm một trấn nhỏ tạm thời tu dưỡng, Chu Chỉ Nhược và Thường Ngộ Xuân cũng ở cùng với họ. Hiện tại Thường Ngộ Xuân đang thuyết phục Trương Tam Phong, để hắn mang Trương Vô Kỵ đi tìm Hồ Thanh Ngưu chữa bệnh. Không bao lâu sau, Trương Tam Phong đành phải gật đầu đồng ý.
Trương Vô Kỵ nếu đã sống lại, bí tịch Cửu Dương Thần Công hắn đương nhiên sẽ không quên, không phải lo về tính mạng, bây giờ có đi tìm Hồ Thanh Ngưu hay không, với hắn mà nói đã chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ là chuyện nghịch chuyển thời gian như vậy khó mà nói ra, hắn muốn lấy ra những bí kíp đó dù sao cũng phải tìm được cái cớ hợp lý. Quan trọng hơn là, nếu như hắn không đi cùng Thường Ngộ Xuân, vậy Hồ Thanh Ngưu và Vương Nan Cô nhất định khó thoát khỏi độc thủ của Kim Hoa Bà Bà, Dương Bất Hối cũng không có ai che chở đi tìm Dương Tiêu. Trương Vô Kỵ cân nhắc một hồi, quyết định vẫn đi cùng Thường Ngộ Xuân.
"Vô Kỵ, con ở đây nghỉ ngơi một lát, Chỉ Nhược sẽ chăm sóc cho con." Trương Tam Phong dặn dò vài câu lại đi ra ngoài.
Không lâu sau, Chu Chỉ Nhược bưng một bát cháo tới: "Vô Kỵ ca ca, huynh cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, không lạnh nữa." Trương Vô Kỵ cười cười với cô bé: "Đa tạ Chỉ Nhược muội muội chăm sóc ta."
Sống lại một lần, Trương Vô Kỵ không muốn có bất cứ gút mắt gì với bất kỳ ai trong bốn cô gái nữa. Nếu biết mình tuyệt không phải lương phối, vậy nhân lúc tất cả còn chưa phát sinh, dập tắt nó trước. Không có mình, chắc hẳn cuộc sống của các nàng sẽ trôi qua thư thái hơn đời trước không ít.
Lúc này đương nhiên không có gì phải bận tâm. Chu Chỉ Nhược mới bao nhiêu tuổi? Quá né tránh ngược lại trông như cố tình. Mình đã quyết định đến Hồ Điệp Cốc, sau khi đưa Dương Bất Hối đi tìm Dương Tiêu sẽ về núi Võ Đang, hai người cũng sẽ không còn giao thoa quá sâu.
Chỉ là...
Trương Vô Kỵ trong lòng thở dài, mình trở về vẫn muộn một bước. Nếu có thể ở trở lại trước tiệc mừng thọ, nói không chừng còn có thể cứu được cha mẹ. Nhưng nghĩ lại, cha mẹ hổ thẹn vô cùng với Tam sư bá, người trong võ lâm cũng sẽ không bởi vì mình sống lại mà từ bỏ mưu tính với Đồ Long Đao, vẫn sẽ ép lên núi. Việc này thực sự đã là mệnh định, không cách nào sửa đổi.
Hắn uống xong cháo, lại nói lời cảm tạ với Chu Chỉ Nhược, thấy sắc mặt cô hơi khác thường, nhịn không được hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
"Muội được Trương gia gia cứu, vô cùng cảm kích người, vốn định theo người trở về, chỉ làm một tỳ nữ dọn dẹp quét tước muội cũng chịu. Nhưng người nói Võ Đang các huynh không thu nữ tử, muốn đưa muội đến Nga Mi bái Diệt Tuyệt sư thái làm thầy..." Chu Chỉ Nhược nói, mắt phủ kín ánh nước: "Vô Kỵ ca ca, muội sợ."
"Phái Nga Mi do Quách Tương nữ hiệp sáng lập, là danh môn chính phái vô cùng có uy vọng trong chốn võ lâm, không hề thua kém Võ Đang. Diệt Tuyệt sư thái lại là chưởng môn Nga Mi, võ công trác tuyệt, ghét ác như thù, sẽ đối xử tốt với muội." Diệt Tuyệt sư thái quả thực rất tốt với Chu Chỉ Nhược, chỉ là...
Trương Vô Kỵ nhớ tới Kỷ Hiểu Phù cùng lời thề độc của Chu Chỉ Nhược, có chút líu lưỡi. Nhưng dù sao cũng không thể nói xấu Diệt Tuyệt sư thái với Chu Chỉ Nhược. Cô vốn đã sợ hãi, nếu lại thêm một tầng thành kiến, ngày sau thầy trò sống chung rất ngượng ngùng, không có lợi cho cô. Huống chi, đời này Chu Chỉ Nhược sẽ không có bất cứ quan hệ gì với hắn, Diệt Tuyệt sư thái cũng sẽ không ép cô làm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất