Chương 33
Bối Cẩm Nghi vẫn luôn ở hiện trường, chỉ là người tham gia quá nhiều, nàng không phân thân nổi, bây giờ mới khoan thai tới muộn. Tống Thanh Thư giành trước nghênh tiếp nàng, không quá khách quan nói lại tiền căn hậu quả một lần, liền để nàng đi tìm trưởng bối Võ Đang và Không Động thương lượng cụ thể xem xử trí thế nào.
"Hắn mở miệng trào phúng võ công của Không Động chúng ta trước, chúng ta nhịn không được, muốn cho hắn kiến thức một phen!" Có người trong Không Động tính tình nóng nảy đã kêu lên.
Trương Vô Kỵ nghiêm mặt không nói lời nào.
Tống Thanh Thư thay hắn nói: "Ta rõ ràng nghe thấy các ngươi mở miệng lăng nhục mẫu thân của Vô Kỵ! Vô Kỵ xưa nay cẩn thận, nếu không phải các ngươi gây sự trước, hắn tuyệt đối sẽ không xúc động!"
"Ân Tố Tố kia vốn chính là yêu nữ Ma giáo, còn không cho chúng ta nói sao?"
Trương Vô Kỵ giận dữ: "Ngươi câm miệng!"
"Được rồi!" Bối Cẩm Nghi hét lớn một tiếng, quay đầu chắp tay với Tiền Hữu Tuệ cùng Du Liên Châu: "Hai vị môn hạ đệ tử huyên náo như thế, không thể để cho họ ở lại xem võ nữa, mong rằng thông cảm."
Du Liên Châu nhẹ gật đầu, để Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư trở về. Tiền Hữu Tuệ giận đệ tử không nên hồn, cùng nhau xông lên cũng không lấy được phất thắng, dứt khoát mang theo đệ tử cùng nhau rời sân.
"... Vậy là ngươi đối phó với ông ta như thế?" Trương Vô Kỵ nghe Tống Thanh Thư kể lại chuyện với Tây Hoa Tử, buồn cười: "Ai dạy ngươi?"
"Tự học thành tài." Tống Thanh Thư rất đắc ý: "Ta phạm sai lầm liền giả bộ đáng thương, cha ta sẽ không đành lòng phạt nặng ta hơn. Ừm, sửa một chút tới đâu cũng dùng được."
Trương Vô Kỵ ôm y vào lòng: "Thật không ngờ, tiểu Thanh Thư của ta hóa ra thông minh như vậy!"
"Ta vẫn luôn rất thông minh!" Tống Thanh Thư cuối cùng cũng cảm thấy mình có chỗ ưu việt hơn Trương Vô Kỵ, lập tức khoe mẽ: "Ta từ nhỏ đã có khả năng gặp qua là không quên, học cái gì cũng đều rất nhanh. Nếu bây giờ vẫn là tiền triều, nói không chừng ta còn có thể đạt được Thám Hoa!"
"Ta nghe nói trong tam giáp thi Đình đứng đầu là Trạng Nguyên, nếu Thanh Thư thật sự đi thi, hẳn phải là Trạng Nguyên lang." Trương Vô Kỵ học võ rất nhanh, đọc sách tuy được, nhưng cũng không có linh khí gì, khá khâm phục người có văn tài. "Mà ta không giống, nói không chừng đến cả thi Tú Tài cũng chẳng nổi."
Tống Thanh Thư có chút kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng y, Trương Vô Kỵ gần như không khác nào thiên tài.
"Ta cũng không phải người toàn trí toàn năng, luôn có thứ không am hiểu, cha ta nói ta ở phương diện này quả thực dốt đặc cán mai." Trương Vô Kỵ nhớ lại trên Băng Hỏa đảo, Trương Thúy Sơn cố hết sức dạy hắn đọc sách luyện chữ, cha mẹ hắn đều là người văn thải phong lưu, kết quả sinh ra khúc gỗ mục. Chuyện khi đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, giờ nhớ lại, vừa ấm áp vừa đau buồn.
Tống Thanh Thư chú ý tới thần sắc hắn biến hóa, lại nhích gần vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Những cái đó chẳng qua để tiêu khiển thôi, đến khi lâm trận đối địch, chẳng lẽ ta lại đi lấy tranh chữ ra nện sao? Ta còn muốn đổi với ngươi đây."
"Đừng đổi! Thanh Thư linh tú như vậy, biến thành cái đầu gỗ như ta, thật quá lãng phí." Trương Vô Kỵ tưởng tượng một chút cảnh Tống Thanh Thư đứng bên cửa sổ đặt bút, dưới tay ngọc viết nên nét chữ như giun bò, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa kỳ quái. "Lại nói, cha ta có một môn công phu rất vừa ý, là từ trong thư pháp ngộ ra được, đến cả nghĩa phụ ta cũng thán phục. Ta không có chút ngộ tính nào với thư hoạ, học không được tinh túy, vẫn luôn tiếc nuối, không bằng Thanh Thư ngươi học đi?"
Tống Thanh Thư hai mắt tỏa sáng, lại nghi hoặc: "Ngươi dạy ta à? Ngươi không phải nói không biết sao?"
Trương Vô Kỵ suy nghĩ một chút, nói: "Ta có thể bắt chước được ba thành, chỉ có thể viết mấy chữ, cụ thể cần dựa vào chính ngươi lĩnh hội."
Tống Thanh Thư trong lòng vui vẻ, cười đến mắt cong lên, Trương Vô Kỵ nhìn thèm ăn nhỏ dãi, cúi mặt xuống.
Bị một cái tát đập vừa vặn.
Ngày hôm sau, hai người đi ngang qua lôi đài một vòng xong, lập tức rời đi.
Hai người vừa đi vừa nói, đến bên một thác nước.
Trương Vô Kỵ bước tới sờ sờ vách đá bóng loáng, quan sát phạm vi xung quanh, hài lòng gật đầu: "Nơi này không tệ." Nói liền rút bội kiếm ra.
Tống Thanh Thư tránh ra một chút, tập trung tinh thần nhìn động tác của Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ ngẫm nghĩ một phen, bỗng nhiên từ dưới đất vọt lên, một kiếm đâm ra, kiếm quang chớp động, lấy kiếm viết thay, tạc ra nét bút sắc nhọn trên vách đá. Trong lúc khắc hoạ, Trương Vô Kỵ mượn lực mỗi lần mũi kiếm va chạm với vách đá, một mực đằng trên không trung, kình phong phần phật, ống tay áo bay lên, hạ xuống nét bút cuối cùng cũng đồng thời rơi trên mặt đất, thu kiếm vào vỏ.
Tống Thanh Thư sớm đã nhịn không được lớn tiếng khen hay, chờ Trương Vô Kỵ rơi xuống đất lập tức chạy tới, mắt sáng lấp lánh: "Vô Kỵ, thật sự là vô cùng thần kỳ! Kiếm thế sắc bén, duệ không thể đỡ!"
Trương Vô Kỵ lắc đầu: "Ta chỉ được hình mà không được thần. Bộ võ công thư pháp này, cha ta trên Băng Hỏa Đảo không ngừng cải tiến hoàn thiện, bảo với ta nó không câu nệ ở chiêu thức, mà là ứng tâm mà động, giống như ngươi đặt bút viết chữ vậy, bởi vậy người khác nhau dùng cũng khác nhau. Cha ta luyện thể chữ Nhan, lúc ra chiêu hùng hậu vững vàng, mẹ ta luyện chữ Trâm Hoa nhỏ, học xong vận dụng vô cùng bén nhọn."
Tống Thanh Thư nghiêm túc lắng nghe, bước lên cũng không vội ra tay, mà là cẩn thận hồi ức lại cảm ngộ của mình với thư pháp ngày xưa, nghĩ định sau đó động. Động tác tuy không thuần thục bằng Trương Vô Kỵ, nhưng càng có danh sĩ tiêu sái.
Rơi xuống đất xem, mặc dù viết cùng một câu với Trương Vô Kỵ, lại không phải cùng một kiểu chữ. Trương Vô Kỵ là chữ Khải ngay ngắn, Tống Thanh Thư là Hành Thư phiêu dật phong lưu, vết khắc không sâu, so sánh có thể thấy được nội lực không đủ, nhưng chữ viết cốt tú thần thanh, tự có một cỗ linh khí.
"Thanh Thư tuy không thuần thục, nhưng bắt được tinh túy, thật sự là chữ đẹp. Mà ta không giỏi thư pháp, chỉ là thường thường, coi như kiếm pháp thông thường mà dùng." Trương Vô Kỵ tổng kết: "Thiên hạ có vô số chữ viết, chẳng qua biến hóa tổ hợp hoành phiết nại câu(*), trong đó hàm chứa tất cả võ học biến hóa, chỉ là người có thể ngộ được đến ba phần xưa nay không nhiều. Thanh Thư, ngươi phải chuyên cần luyện tập."
Tống Thanh Thư cảm thấy thái độ Trương Vô Kỵ nghiêm túc dị thường, chợt nhớ ra bộ võ công này là Trương Thúy Sơn sáng tạo, ý nghĩa không tầm thường, bây giờ Vô Kỵ trịnh trọng dạy cho mình như vậy, đương nhiên ký thác kỳ vọng.
Tống Thanh Thư lòng có sở cảm, quay đầu đối diện với ánh mắt của Trương Vô Kỵ, nhìn nhau cười một tiếng, một cảm giác ngọt ngào ăn ý tự nhiên sinh ra.
Quần Anh Hội rất nhanh liền kết thúc.
Mấy ngày này, Trương Vô Kỵ không thường ở lôi đài, ngược lại càng thích mang theo Tống Thanh Thư du sơn ngoạn thủy khắp nơi. Nhưng hắn cũng không thể vì vậy mà thanh nhàn, thường xuyên sẽ có người tìm tới cửa sinh sự. Mặc dù là ở Nga Mi, nhưng phái Nga Mi cũng không thể quản được khắp nơi, Trương Vô Kỵ những ngày qua có phần không yên ổn.
Nhưng thường xuyên đấu võ như thế lại có rất nhiều chỗ tốt với Trương Vô Kỵ, giúp võ công của hắn tiến bộ nhanh chóng, đã có dấu hiệu chạm đến tầng thứ sáu của Cửu Dương Thần Công.
Cửu Dương Thần Công tổng cộng có chín tầng, nhập môn nhanh chóng, nhưng càng về sau tu luyện càng khó khăn. Cứ ba tầng là một ranh giới, ba tầng đầu dù tùy tiện cho một người chưa hề tiếp xúc với võ công cũng có thể lấy ra môn đạo, không thể tính là võ học, chẳng qua là một môn công phu tinh xảo giúp tăng cường sức khỏe, nhưng học rất nhanh; ba tầng giữa trình tự pháp môn hết sức phức tạp, người tu tập nhất định phải nắm rõ tất cả huyệt vị kinh mạch trên thân thể người như lòng bàn tay, lại phải có danh sư khai mở phương hướng mới có thể nhẹ nhàng vượt qua; ba tầng cuối chính là thông thiên chi lộ của người tập võ, là ranh giới giữa thiên tài và tầm thường, nếu nói tu luyện đến tầng thứ sáu chỉ cần chăm chỉ khổ luyện là được, thì để có thể đột phá từ tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy chỉ dựa vào được căn cốt ngộ tính, nếu không có một chút linh quang, cũng chỉ có thể uổng phí thời gian.
Thế sự chính là tàn nhẫn như vậy, nỗ lực đến được một vị trí, còn lại nhất định phải do trời phú quyết định. Trương Vô Kỵ nhớ lại những võ công tuyệt thế mình từng biết, Cửu Dương Thần Công cũng vậy, Cửu Âm Chân Kinh cũng thế, không có chỗ nào mà không phải là người có duyên một khi chỉ điểm tức hóa rồng, kẻ vô duyên hao hết tâm huyết cũng chỉ có thể khốn trong ao cạn.
Nội lực lại vận qua một vòng, Trương Vô Kỵ mở mắt ra, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.
Ngày mai họ sẽ rời khỏi Nga Mi, mình cũng không cùng Tống Thanh Thư về Võ Đang, mà là đi theo Tiền Hữu Tuệ tới Không Động thay Không Động Ngũ lão trị liệu ẩn tật xong mới trở về. Dù cho Trương Tùng Khê đã tỏ rõ một khi hắn xảy ra vấn đề gì sẽ tìm Không Động tính sổ, nhưng hắn vẫn không cảm thấy Không Động sẽ để tâm với mình bao nhiêu, càng không cần nhắc tới sự tồn tại của những thế lực khác.
Trương Vô Kỵ không tiếng động nhíu nhíu mày, muốn bắt đi hắn, đơn giản chỉ có hai cách là dùng thuốc hoặc dùng sức mạnh. Hắn không cảm thấy trên đời này còn có người có thể dùng thuốc đối phó hắn, nhưng nếu là sức mạnh, hắn lẻ loi một mình, ứng phó không nổi chiến thuật biển người.
Bây giờ, nan đề hắn bối rối nhất chính là thời gian.
Trong đêm đen yên lặng như tờ, cửa một tiểu viện tạm trú bỗng nhiên bị đẩy ra, một người trung niên chậm rãi đi ra.
"Trần Hữu Lượng, muộn vậy rồi còn chưa ngủ à?" Có người nghe thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng hô một tiếng.
"Ngủ không được, trong bụng trống trơn, định xuống núi kiếm gì bỏ bụng." Trần Hữu Lượng cười cười, đi thẳng xuống núi.
Bởi vì có Nga Mi che chở, dưới chân núi dân cư dồi dào, tuy đã đêm khuya, vẫn còn mấy con phố đèn đuốc sáng trưng, bóng người qua lại, đại đa số cửa hàng trên đường vẫn có người trực đêm, nhưng náo nhiệt nhất chính là hàng ăn uống nhỏ, mùi cơm canh thơm lừng làm sâu thèm trong bụng ngo ngoe rục rịch.
"Ở đây!" Một quán mì nhỏ, có người chào hỏi, thì ra là một tăng nhân.
Trần Hữu Lượng vừa thấy, liền lộ ra vui mừng: "Sư phụ!" Nói liền đi qua, kéo băng ghế ngồi xuống, cười nói: "Con còn tưởng sư phụ không đến!"
"Thịnh hội như thế, ta không đành lòng bỏ lỡ." Viên Chân híp mắt cười mở: "Nếu không phải ta có việc trì hoãn chậm trễ, nhất định là muốn đích thân đến xem. Ta bảo ngươi đặc biệt chú ý người kia, ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Hữu Lượng nói: "Trương Vô Kỵ à? Kẻ này trên võ đạo thiên phú hơn người, con không phải đối thủ của hắn, muốn chế phục hắn, nhất định phải là sư phụ người tự mình ra tay!"
Viên Chân nhẹ gật đầu: "Ngươi mấy ngày qua đi theo hắn, không lộ dấu vết chứ?"
"Sư phụ yên tâm, con tuy mỗi ngày đều đi theo hắn, nhưng cũng không tới gần, hơn nữa vẫn luôn dùng thuật dịch dung thay đổi bộ dạng, hắn không nhận ra con!" Trần Hữu Lượng lời nói xoay chuyển: "Sư phụ, con thật ra có chút thu hoạch. Hắn ngày mai không theo Võ Đang trở về, mà là đến Không Động. Nhắc tới cũng kỳ quái, hắn và Không Động xích mích với nhau đến vậy, làm sao còn muốn đi Không Động?"
"Có lẽ là đi chữa bệnh cho Không Động Ngũ lão." Viên Chân tất nhiên biết tổn thương mà Thất Thương Quyền gây ra cho thân thể, cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa. "Quan hệ của hắn với Võ Đang thế nào? Sau này lục đại phái đánh lên Quang Minh Đỉnh, hắn sẽ đứng ở bên nào?"
"Hắn có phần bảo vệ mẫu thân mình, thân ở Võ Đang, nhưng sau này thật sự có xung đột, thì chưa chắc." Trần Hữu Lượng ngạc nhiên nói: "Sư phụ, người làm sao khẳng định Thiên Ưng Giáo sẽ đi hỗ trợ? Bọn họ không phải đã tự lập môn hộ sao?."
"Đám người kia loạn thành thế này, chính là vì đoạt ngôi vị giáo chủ Minh Giáo, nếu Minh Giáo không còn, vậy làm loạn còn ý nghĩa gì nữa?" Viên Chân nói, trên mặt lộ ra buồn bã vô cớ. Lão nhiều phen mưu đồ, mắt thấy tâm nguyện sắp được đền bù, tâm kế thâm trầm như lão cũng không nhịn được lo được lo mất: "Ta châm ngòi khắp nơi, cuối cùng thấy được thanh thế hôm nay, vốn là chuyện cực tốt. Chẳng qua Minh Giáo đại nạn lâm đầu, chắc chắn ngưng tụ lòng người chèo chống, nếu không thể một mẻ hốt gọn, tất dục hỏa trùng sinh, ta phen này khổ tâm cũng đều phải hóa thành dã tràng xe cát!"
"Sư phụ hà tất như thế? Chúng ta đều biết người trong Minh Giáo ngăn cách rất sâu, cho dù tập hợp lại, cũng phải nội chiến rồi mới ngự ngoại! Có gì phải sợ?" Trần Hữu Lượng không chấp nhất bằng Viên Chân, cho nên càng thêm tỉnh tào.
"Ngươi nói rất đúng, đúng là như thế!" Viên Chân suy nghĩ kỹ một hồi: "Nhưng cũng phải giảm biến số xuống đến mức thấp nhất ta mới an tâm. Nếu Trương Vô Kỵ kia thật sự trác tuyệt như thế, sau này lỡ hắn thật sự phản bội gia nhập Minh Giáo, thái độ của phái Võ Đang nhất định sẽ bị ảnh hưởng, Minh Giáo lại thêm một trợ lực. Hừm, ta phải nghĩ cách để Võ Đang không thân cận với hắn mới được... Hữu Lượng, tình hình của ngươi ở Cái Bang hiện tại thế nào rồi?"
"Không tốt lắm, Sử Hỏa Long kia thực sự không dễ sống chung." Trần Hữu Lượng nói liền tức giận lên: "Còn anh hùng?! Con thấy chính là thứ ăn hại! Nhượng bộ Thát Tử Mông Cổ như thế, thật sự là... thật sự là... Hừ!"
"Ngươi quá nóng vội, mới khiến cho Sử Hỏa Long đề phòng ngươi, làm ngươi dừng bước ở đệ tử bốn túi." Viên Chân biết đệ tử này lòng tràn đầy phản Nguyên, "Cái Bang bây giờ lẫn vào cũng không quá tốt, ngày càng suy thoái, Nguyên Đình(*) lại nhiều mặt chèn ép người trong giang hồ, Sử Hỏa Long giấu tài cũng là hành động bất đắc dĩ. Dựng cờ phản Nguyên không phải chuyện dễ, ngươi muốn nói động được bọn họ không phải dễ dàng như vậy."
Trần Hữu Lượng nghiến răng nghiến lợi: "Con cũng biết thời cơ không chín muồi, ít nhất cũng phải chờ con thành trưởng lão, lại tích lũy lực đạo mới có thể... Nhưng con chỉ mới lộ ý tứ đã dung không được con, đúng là lũ ăn mày!"
Viên Chân lại trấn an vài câu, cuối cùng nói: "Xem ra ngươi phải tìm cơ hội lập công trạng mới được... Ta ngẫm lại, xem có biện pháp nào có thể một mũi tên trúng ba con chim."
Ánh nến lập lòe, Viên Chân lại hỏi thêm mấy vấn đề, bỗng nhiên trong mắt sáng lên: "Ngươi thấy Tống Thanh Thư thế nào?"
"Cái gì?" Trần Hữu Lượng nhất thời phản ứng không kịp, nhưng vẫn là vô thức nói: "Y thiên phú không tệ, cách đối nhân xử thế cũng rất khiến người ta ưa thích."
"So với Trương Vô Kỵ thì sao?"
"Trương Vô Kỵ võ công tà môn, Tống Thanh Thư so ra kém hắn."
"Tà môn... Tà môn thì tốt!" Viên Chân vỗ tay cười to: "Hữu Lượng, ta có cách rồi! Ngươi về Cái Bang trước một chuyến, sau đó đi Võ Đang, cùng kết giao bằng hữu với Tống Thanh Thư đi!"
"Hắn mở miệng trào phúng võ công của Không Động chúng ta trước, chúng ta nhịn không được, muốn cho hắn kiến thức một phen!" Có người trong Không Động tính tình nóng nảy đã kêu lên.
Trương Vô Kỵ nghiêm mặt không nói lời nào.
Tống Thanh Thư thay hắn nói: "Ta rõ ràng nghe thấy các ngươi mở miệng lăng nhục mẫu thân của Vô Kỵ! Vô Kỵ xưa nay cẩn thận, nếu không phải các ngươi gây sự trước, hắn tuyệt đối sẽ không xúc động!"
"Ân Tố Tố kia vốn chính là yêu nữ Ma giáo, còn không cho chúng ta nói sao?"
Trương Vô Kỵ giận dữ: "Ngươi câm miệng!"
"Được rồi!" Bối Cẩm Nghi hét lớn một tiếng, quay đầu chắp tay với Tiền Hữu Tuệ cùng Du Liên Châu: "Hai vị môn hạ đệ tử huyên náo như thế, không thể để cho họ ở lại xem võ nữa, mong rằng thông cảm."
Du Liên Châu nhẹ gật đầu, để Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư trở về. Tiền Hữu Tuệ giận đệ tử không nên hồn, cùng nhau xông lên cũng không lấy được phất thắng, dứt khoát mang theo đệ tử cùng nhau rời sân.
"... Vậy là ngươi đối phó với ông ta như thế?" Trương Vô Kỵ nghe Tống Thanh Thư kể lại chuyện với Tây Hoa Tử, buồn cười: "Ai dạy ngươi?"
"Tự học thành tài." Tống Thanh Thư rất đắc ý: "Ta phạm sai lầm liền giả bộ đáng thương, cha ta sẽ không đành lòng phạt nặng ta hơn. Ừm, sửa một chút tới đâu cũng dùng được."
Trương Vô Kỵ ôm y vào lòng: "Thật không ngờ, tiểu Thanh Thư của ta hóa ra thông minh như vậy!"
"Ta vẫn luôn rất thông minh!" Tống Thanh Thư cuối cùng cũng cảm thấy mình có chỗ ưu việt hơn Trương Vô Kỵ, lập tức khoe mẽ: "Ta từ nhỏ đã có khả năng gặp qua là không quên, học cái gì cũng đều rất nhanh. Nếu bây giờ vẫn là tiền triều, nói không chừng ta còn có thể đạt được Thám Hoa!"
"Ta nghe nói trong tam giáp thi Đình đứng đầu là Trạng Nguyên, nếu Thanh Thư thật sự đi thi, hẳn phải là Trạng Nguyên lang." Trương Vô Kỵ học võ rất nhanh, đọc sách tuy được, nhưng cũng không có linh khí gì, khá khâm phục người có văn tài. "Mà ta không giống, nói không chừng đến cả thi Tú Tài cũng chẳng nổi."
Tống Thanh Thư có chút kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng y, Trương Vô Kỵ gần như không khác nào thiên tài.
"Ta cũng không phải người toàn trí toàn năng, luôn có thứ không am hiểu, cha ta nói ta ở phương diện này quả thực dốt đặc cán mai." Trương Vô Kỵ nhớ lại trên Băng Hỏa đảo, Trương Thúy Sơn cố hết sức dạy hắn đọc sách luyện chữ, cha mẹ hắn đều là người văn thải phong lưu, kết quả sinh ra khúc gỗ mục. Chuyện khi đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, giờ nhớ lại, vừa ấm áp vừa đau buồn.
Tống Thanh Thư chú ý tới thần sắc hắn biến hóa, lại nhích gần vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Những cái đó chẳng qua để tiêu khiển thôi, đến khi lâm trận đối địch, chẳng lẽ ta lại đi lấy tranh chữ ra nện sao? Ta còn muốn đổi với ngươi đây."
"Đừng đổi! Thanh Thư linh tú như vậy, biến thành cái đầu gỗ như ta, thật quá lãng phí." Trương Vô Kỵ tưởng tượng một chút cảnh Tống Thanh Thư đứng bên cửa sổ đặt bút, dưới tay ngọc viết nên nét chữ như giun bò, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa kỳ quái. "Lại nói, cha ta có một môn công phu rất vừa ý, là từ trong thư pháp ngộ ra được, đến cả nghĩa phụ ta cũng thán phục. Ta không có chút ngộ tính nào với thư hoạ, học không được tinh túy, vẫn luôn tiếc nuối, không bằng Thanh Thư ngươi học đi?"
Tống Thanh Thư hai mắt tỏa sáng, lại nghi hoặc: "Ngươi dạy ta à? Ngươi không phải nói không biết sao?"
Trương Vô Kỵ suy nghĩ một chút, nói: "Ta có thể bắt chước được ba thành, chỉ có thể viết mấy chữ, cụ thể cần dựa vào chính ngươi lĩnh hội."
Tống Thanh Thư trong lòng vui vẻ, cười đến mắt cong lên, Trương Vô Kỵ nhìn thèm ăn nhỏ dãi, cúi mặt xuống.
Bị một cái tát đập vừa vặn.
Ngày hôm sau, hai người đi ngang qua lôi đài một vòng xong, lập tức rời đi.
Hai người vừa đi vừa nói, đến bên một thác nước.
Trương Vô Kỵ bước tới sờ sờ vách đá bóng loáng, quan sát phạm vi xung quanh, hài lòng gật đầu: "Nơi này không tệ." Nói liền rút bội kiếm ra.
Tống Thanh Thư tránh ra một chút, tập trung tinh thần nhìn động tác của Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ ngẫm nghĩ một phen, bỗng nhiên từ dưới đất vọt lên, một kiếm đâm ra, kiếm quang chớp động, lấy kiếm viết thay, tạc ra nét bút sắc nhọn trên vách đá. Trong lúc khắc hoạ, Trương Vô Kỵ mượn lực mỗi lần mũi kiếm va chạm với vách đá, một mực đằng trên không trung, kình phong phần phật, ống tay áo bay lên, hạ xuống nét bút cuối cùng cũng đồng thời rơi trên mặt đất, thu kiếm vào vỏ.
Tống Thanh Thư sớm đã nhịn không được lớn tiếng khen hay, chờ Trương Vô Kỵ rơi xuống đất lập tức chạy tới, mắt sáng lấp lánh: "Vô Kỵ, thật sự là vô cùng thần kỳ! Kiếm thế sắc bén, duệ không thể đỡ!"
Trương Vô Kỵ lắc đầu: "Ta chỉ được hình mà không được thần. Bộ võ công thư pháp này, cha ta trên Băng Hỏa Đảo không ngừng cải tiến hoàn thiện, bảo với ta nó không câu nệ ở chiêu thức, mà là ứng tâm mà động, giống như ngươi đặt bút viết chữ vậy, bởi vậy người khác nhau dùng cũng khác nhau. Cha ta luyện thể chữ Nhan, lúc ra chiêu hùng hậu vững vàng, mẹ ta luyện chữ Trâm Hoa nhỏ, học xong vận dụng vô cùng bén nhọn."
Tống Thanh Thư nghiêm túc lắng nghe, bước lên cũng không vội ra tay, mà là cẩn thận hồi ức lại cảm ngộ của mình với thư pháp ngày xưa, nghĩ định sau đó động. Động tác tuy không thuần thục bằng Trương Vô Kỵ, nhưng càng có danh sĩ tiêu sái.
Rơi xuống đất xem, mặc dù viết cùng một câu với Trương Vô Kỵ, lại không phải cùng một kiểu chữ. Trương Vô Kỵ là chữ Khải ngay ngắn, Tống Thanh Thư là Hành Thư phiêu dật phong lưu, vết khắc không sâu, so sánh có thể thấy được nội lực không đủ, nhưng chữ viết cốt tú thần thanh, tự có một cỗ linh khí.
"Thanh Thư tuy không thuần thục, nhưng bắt được tinh túy, thật sự là chữ đẹp. Mà ta không giỏi thư pháp, chỉ là thường thường, coi như kiếm pháp thông thường mà dùng." Trương Vô Kỵ tổng kết: "Thiên hạ có vô số chữ viết, chẳng qua biến hóa tổ hợp hoành phiết nại câu(*), trong đó hàm chứa tất cả võ học biến hóa, chỉ là người có thể ngộ được đến ba phần xưa nay không nhiều. Thanh Thư, ngươi phải chuyên cần luyện tập."
Tống Thanh Thư cảm thấy thái độ Trương Vô Kỵ nghiêm túc dị thường, chợt nhớ ra bộ võ công này là Trương Thúy Sơn sáng tạo, ý nghĩa không tầm thường, bây giờ Vô Kỵ trịnh trọng dạy cho mình như vậy, đương nhiên ký thác kỳ vọng.
Tống Thanh Thư lòng có sở cảm, quay đầu đối diện với ánh mắt của Trương Vô Kỵ, nhìn nhau cười một tiếng, một cảm giác ngọt ngào ăn ý tự nhiên sinh ra.
Quần Anh Hội rất nhanh liền kết thúc.
Mấy ngày này, Trương Vô Kỵ không thường ở lôi đài, ngược lại càng thích mang theo Tống Thanh Thư du sơn ngoạn thủy khắp nơi. Nhưng hắn cũng không thể vì vậy mà thanh nhàn, thường xuyên sẽ có người tìm tới cửa sinh sự. Mặc dù là ở Nga Mi, nhưng phái Nga Mi cũng không thể quản được khắp nơi, Trương Vô Kỵ những ngày qua có phần không yên ổn.
Nhưng thường xuyên đấu võ như thế lại có rất nhiều chỗ tốt với Trương Vô Kỵ, giúp võ công của hắn tiến bộ nhanh chóng, đã có dấu hiệu chạm đến tầng thứ sáu của Cửu Dương Thần Công.
Cửu Dương Thần Công tổng cộng có chín tầng, nhập môn nhanh chóng, nhưng càng về sau tu luyện càng khó khăn. Cứ ba tầng là một ranh giới, ba tầng đầu dù tùy tiện cho một người chưa hề tiếp xúc với võ công cũng có thể lấy ra môn đạo, không thể tính là võ học, chẳng qua là một môn công phu tinh xảo giúp tăng cường sức khỏe, nhưng học rất nhanh; ba tầng giữa trình tự pháp môn hết sức phức tạp, người tu tập nhất định phải nắm rõ tất cả huyệt vị kinh mạch trên thân thể người như lòng bàn tay, lại phải có danh sư khai mở phương hướng mới có thể nhẹ nhàng vượt qua; ba tầng cuối chính là thông thiên chi lộ của người tập võ, là ranh giới giữa thiên tài và tầm thường, nếu nói tu luyện đến tầng thứ sáu chỉ cần chăm chỉ khổ luyện là được, thì để có thể đột phá từ tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy chỉ dựa vào được căn cốt ngộ tính, nếu không có một chút linh quang, cũng chỉ có thể uổng phí thời gian.
Thế sự chính là tàn nhẫn như vậy, nỗ lực đến được một vị trí, còn lại nhất định phải do trời phú quyết định. Trương Vô Kỵ nhớ lại những võ công tuyệt thế mình từng biết, Cửu Dương Thần Công cũng vậy, Cửu Âm Chân Kinh cũng thế, không có chỗ nào mà không phải là người có duyên một khi chỉ điểm tức hóa rồng, kẻ vô duyên hao hết tâm huyết cũng chỉ có thể khốn trong ao cạn.
Nội lực lại vận qua một vòng, Trương Vô Kỵ mở mắt ra, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.
Ngày mai họ sẽ rời khỏi Nga Mi, mình cũng không cùng Tống Thanh Thư về Võ Đang, mà là đi theo Tiền Hữu Tuệ tới Không Động thay Không Động Ngũ lão trị liệu ẩn tật xong mới trở về. Dù cho Trương Tùng Khê đã tỏ rõ một khi hắn xảy ra vấn đề gì sẽ tìm Không Động tính sổ, nhưng hắn vẫn không cảm thấy Không Động sẽ để tâm với mình bao nhiêu, càng không cần nhắc tới sự tồn tại của những thế lực khác.
Trương Vô Kỵ không tiếng động nhíu nhíu mày, muốn bắt đi hắn, đơn giản chỉ có hai cách là dùng thuốc hoặc dùng sức mạnh. Hắn không cảm thấy trên đời này còn có người có thể dùng thuốc đối phó hắn, nhưng nếu là sức mạnh, hắn lẻ loi một mình, ứng phó không nổi chiến thuật biển người.
Bây giờ, nan đề hắn bối rối nhất chính là thời gian.
Trong đêm đen yên lặng như tờ, cửa một tiểu viện tạm trú bỗng nhiên bị đẩy ra, một người trung niên chậm rãi đi ra.
"Trần Hữu Lượng, muộn vậy rồi còn chưa ngủ à?" Có người nghe thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng hô một tiếng.
"Ngủ không được, trong bụng trống trơn, định xuống núi kiếm gì bỏ bụng." Trần Hữu Lượng cười cười, đi thẳng xuống núi.
Bởi vì có Nga Mi che chở, dưới chân núi dân cư dồi dào, tuy đã đêm khuya, vẫn còn mấy con phố đèn đuốc sáng trưng, bóng người qua lại, đại đa số cửa hàng trên đường vẫn có người trực đêm, nhưng náo nhiệt nhất chính là hàng ăn uống nhỏ, mùi cơm canh thơm lừng làm sâu thèm trong bụng ngo ngoe rục rịch.
"Ở đây!" Một quán mì nhỏ, có người chào hỏi, thì ra là một tăng nhân.
Trần Hữu Lượng vừa thấy, liền lộ ra vui mừng: "Sư phụ!" Nói liền đi qua, kéo băng ghế ngồi xuống, cười nói: "Con còn tưởng sư phụ không đến!"
"Thịnh hội như thế, ta không đành lòng bỏ lỡ." Viên Chân híp mắt cười mở: "Nếu không phải ta có việc trì hoãn chậm trễ, nhất định là muốn đích thân đến xem. Ta bảo ngươi đặc biệt chú ý người kia, ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Hữu Lượng nói: "Trương Vô Kỵ à? Kẻ này trên võ đạo thiên phú hơn người, con không phải đối thủ của hắn, muốn chế phục hắn, nhất định phải là sư phụ người tự mình ra tay!"
Viên Chân nhẹ gật đầu: "Ngươi mấy ngày qua đi theo hắn, không lộ dấu vết chứ?"
"Sư phụ yên tâm, con tuy mỗi ngày đều đi theo hắn, nhưng cũng không tới gần, hơn nữa vẫn luôn dùng thuật dịch dung thay đổi bộ dạng, hắn không nhận ra con!" Trần Hữu Lượng lời nói xoay chuyển: "Sư phụ, con thật ra có chút thu hoạch. Hắn ngày mai không theo Võ Đang trở về, mà là đến Không Động. Nhắc tới cũng kỳ quái, hắn và Không Động xích mích với nhau đến vậy, làm sao còn muốn đi Không Động?"
"Có lẽ là đi chữa bệnh cho Không Động Ngũ lão." Viên Chân tất nhiên biết tổn thương mà Thất Thương Quyền gây ra cho thân thể, cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa. "Quan hệ của hắn với Võ Đang thế nào? Sau này lục đại phái đánh lên Quang Minh Đỉnh, hắn sẽ đứng ở bên nào?"
"Hắn có phần bảo vệ mẫu thân mình, thân ở Võ Đang, nhưng sau này thật sự có xung đột, thì chưa chắc." Trần Hữu Lượng ngạc nhiên nói: "Sư phụ, người làm sao khẳng định Thiên Ưng Giáo sẽ đi hỗ trợ? Bọn họ không phải đã tự lập môn hộ sao?."
"Đám người kia loạn thành thế này, chính là vì đoạt ngôi vị giáo chủ Minh Giáo, nếu Minh Giáo không còn, vậy làm loạn còn ý nghĩa gì nữa?" Viên Chân nói, trên mặt lộ ra buồn bã vô cớ. Lão nhiều phen mưu đồ, mắt thấy tâm nguyện sắp được đền bù, tâm kế thâm trầm như lão cũng không nhịn được lo được lo mất: "Ta châm ngòi khắp nơi, cuối cùng thấy được thanh thế hôm nay, vốn là chuyện cực tốt. Chẳng qua Minh Giáo đại nạn lâm đầu, chắc chắn ngưng tụ lòng người chèo chống, nếu không thể một mẻ hốt gọn, tất dục hỏa trùng sinh, ta phen này khổ tâm cũng đều phải hóa thành dã tràng xe cát!"
"Sư phụ hà tất như thế? Chúng ta đều biết người trong Minh Giáo ngăn cách rất sâu, cho dù tập hợp lại, cũng phải nội chiến rồi mới ngự ngoại! Có gì phải sợ?" Trần Hữu Lượng không chấp nhất bằng Viên Chân, cho nên càng thêm tỉnh tào.
"Ngươi nói rất đúng, đúng là như thế!" Viên Chân suy nghĩ kỹ một hồi: "Nhưng cũng phải giảm biến số xuống đến mức thấp nhất ta mới an tâm. Nếu Trương Vô Kỵ kia thật sự trác tuyệt như thế, sau này lỡ hắn thật sự phản bội gia nhập Minh Giáo, thái độ của phái Võ Đang nhất định sẽ bị ảnh hưởng, Minh Giáo lại thêm một trợ lực. Hừm, ta phải nghĩ cách để Võ Đang không thân cận với hắn mới được... Hữu Lượng, tình hình của ngươi ở Cái Bang hiện tại thế nào rồi?"
"Không tốt lắm, Sử Hỏa Long kia thực sự không dễ sống chung." Trần Hữu Lượng nói liền tức giận lên: "Còn anh hùng?! Con thấy chính là thứ ăn hại! Nhượng bộ Thát Tử Mông Cổ như thế, thật sự là... thật sự là... Hừ!"
"Ngươi quá nóng vội, mới khiến cho Sử Hỏa Long đề phòng ngươi, làm ngươi dừng bước ở đệ tử bốn túi." Viên Chân biết đệ tử này lòng tràn đầy phản Nguyên, "Cái Bang bây giờ lẫn vào cũng không quá tốt, ngày càng suy thoái, Nguyên Đình(*) lại nhiều mặt chèn ép người trong giang hồ, Sử Hỏa Long giấu tài cũng là hành động bất đắc dĩ. Dựng cờ phản Nguyên không phải chuyện dễ, ngươi muốn nói động được bọn họ không phải dễ dàng như vậy."
Trần Hữu Lượng nghiến răng nghiến lợi: "Con cũng biết thời cơ không chín muồi, ít nhất cũng phải chờ con thành trưởng lão, lại tích lũy lực đạo mới có thể... Nhưng con chỉ mới lộ ý tứ đã dung không được con, đúng là lũ ăn mày!"
Viên Chân lại trấn an vài câu, cuối cùng nói: "Xem ra ngươi phải tìm cơ hội lập công trạng mới được... Ta ngẫm lại, xem có biện pháp nào có thể một mũi tên trúng ba con chim."
Ánh nến lập lòe, Viên Chân lại hỏi thêm mấy vấn đề, bỗng nhiên trong mắt sáng lên: "Ngươi thấy Tống Thanh Thư thế nào?"
"Cái gì?" Trần Hữu Lượng nhất thời phản ứng không kịp, nhưng vẫn là vô thức nói: "Y thiên phú không tệ, cách đối nhân xử thế cũng rất khiến người ta ưa thích."
"So với Trương Vô Kỵ thì sao?"
"Trương Vô Kỵ võ công tà môn, Tống Thanh Thư so ra kém hắn."
"Tà môn... Tà môn thì tốt!" Viên Chân vỗ tay cười to: "Hữu Lượng, ta có cách rồi! Ngươi về Cái Bang trước một chuyến, sau đó đi Võ Đang, cùng kết giao bằng hữu với Tống Thanh Thư đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất