Chương 81
Mấy hôm liền Mạc Thanh Cốc ngày nào cũng chạy xuống núi, Tống Thanh Thư nhớ tới bí mật kiếp trước Trương Vô Kỵ từng kể với y, trong lòng bất an càng ngày càng nặng. Mười mấy năm chung sống, Thất sư thúc này hữu dũng vô mưu, lỗ mãng nóng nảy, Tống Thanh Thư làm sao không biết? Nghĩ đến Trần Hữu Lượng kia người khác không chọn, chỉ đi thuyết phục Mạc Thanh Cốc, cũng là bởi vì nhắm đến điểm này.
Ân Lê Đình và y cùng nhau khuyên một hồi, nhưng Mạc Thanh Cốc tự tin vào võ công, không để tâm đới, thấy Mạc Thanh Cốc thái độ kiên quyết liền từ bỏ.
Chỉ có Tống Thanh Thư nhìn mà trong lòng càng không yên ổn, luôn cảm thấy sắp có biến cố lớn gì xảy ra.
Trương Vô Kỵ mãi chưa trở về, nhưng y cũng không thể mọi chuyện đều dựa dẫm vào Trương Vô Kỵ. Cuối cùng hạ quyết tâm, đi tìm Tống Viễn Kiều. . ngôn tình hay
"... Chính là như vậy." Tống Thanh Thư từ từ kể hết mọi chuyện, quỳ gối trước mặt Tống Viễn Kiều nói: "Hài nhi và Vô Kỵ sớm đã lưỡng tình tướng hứa, cộng ước bạc đầu, trước nay có chỗ giấu giếm phụ thân, hài nhi vô cùng áy náy, nhưng vẫn hy vọng phụ thân lý giải "
Vốn trong lòng y vẫn thấp thỏm lo âu, nhưng đến khi nói ra rồi, lại cảm thấy kỳ thật chẳng có gì, ngày xưa đúng là tự làm khó chính mình. Mà bây giờ mình thẳng thắn những chuyện này, Trần Hữu Lượng cũng không có cớ lợi dụng gây chuyện nữa.
Tống Thanh Thư một hơi nói xong, miệng thậm chí có chút khô khốc, Tống Viễn Kiều nghe xong hoàn toàn trầm mặc, khiến trong lòng y có hơi lo sợ, không dám ngẩng đầu.
Thần sắc trên mặt Tống Viễn Kiều thay đổi liên tục, đầu tiên là phẫn nộ đỏ lên, sau đó chuyển thành xanh mét, cả khuôn mặt âm trầm đến mức có thể nhỏ ra mực. Chuyện Tống Thanh Thư nói đời này ông chưa từng dám nghĩ đến, hoàn toàn mất đúng mực, nhìn con trai cúi đầu quỳ dưới đất, giơ tay lên muốn đánh, bàn tay dừng ở giữa không trung, hơi phát run lên: "Ngươi nói lời này là thật?"
"Đều là sự thật."
"Hoang đường!" Tống Viễn Kiều giận tím mặt, "Hồ đồ!"
Tống Thanh Thư nhắm mắt lại: "Mong rằng phụ thân thành toàn."
Tống Viễn Kiều cuối cùng nhịn không được, hung hăng giáng cho Tống Thanh Thư một cái tát, tiếng bạt tai vang lên quanh quẩn trong phòng. Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập vị ngai ngái, khóe miệng cũng vỡ ra, máu đỏ thắm chảy xuống, trên gương mặt như bạch ngọc sưng lên một dấu tay.
"Xin phụ thân thành toàn."
Con trai nuôi lớn đến thế này, nghiêm khắc nhất cũng bất quá là cầm thước khẻ lòng bàn tay, hoặc là cầm roi không nhẹ không nặng vụt mấy cái, nặng tay như vậy là lần đầu tiên. Tống Viễn Kiều nhìn thảm trạng của Tống Thanh Thư, nhịn không được đau lòng, nhưng Tống Thanh Thư vẻ mặt quật cường quyết không chùn bước lại khiến ông thế nào cũng không đè xuống cơn giận được.
Gian phòng trở nên cực ky yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Tống Viễn Kiều thở dốc như kéo bễ, vừa nhanh vừa vội, cuồng loạn, lực bất tòng tâm.
"Ngươi nói với ta những chuyện này, Vô Kỵ vì sao không cùng với ngươi?" Tống Viễn Kiều dường như thỏa hiệp.
"Vốn là muốn cùng Vô Kỵ nói, nhưng Vô Kỵ có việc chậm trễ, đúng lúc này lại có người gièm pha với Thất sư thúc, con liền dứt khoát nói thẳng ra, miễn cho sự tình phức tạp." Tống Thanh Thư giọng bình thản.
"Con mới bao nhiêu tuổi?" Tống Viễn Kiều lắc đầu, "Con không cưới vợ, không có con, về già..."
"Thái sư phụ cũng không cưới vợ." Tống Thanh Thư một bước cũng không nhường, "Đối với chúng con, cưới vợ hay không, có con hay không không quan trọng! Đến lúc đó thu mấy đệ tử nuôi lớn từ nhỏ, chẳng phải cũng như nhau?"
Tống Viễn Kiều trầm mặc một hồi, vẫn là nói: "Con còn nhỏ."
"Con không nhỏ!" Tống Thanh Thư bất mãn, "Năm ngoái con đã cập quan(*) rồi!"
"Con hờn dỗi với ta như vậy, tính tình vẫn chưa thành thục! Vẫn chỉ là trẻ con thôi!" Tống Viễn Kiều bỗng nhiên giận dữ, cảm xúc chuyển biến nhanh đến mức khiến Tống Thanh Thư thích ứng không kịp. "Con biết cái gì? Con cho rằng chuyện như thế này, là con đầu óc nóng lên thề non hẹn biển mấy câu với Vô Kỵ thì sẽ không có biến số sao? Vô Kỵ là ai? Ta nuôi nó từ lúc mười tuổi đến bây giờ, càng ngày càng nhìn không thấu nó! Nó có thể bình an trưởng thành đến hôm nay cần có bao nhiêu bản lĩnh? Ta cũng không biết thằng bé này âm thầm giấu giếm chúng ta làm những gì, con được mấy cân mấy lượng? Dám lấy cả cuộc đời mình ra đánh cược?!"
Cho dù Trương Vô Kỵ khắp nơi cẩn thận, như qua nhiều năm như vậy, Võ Đang cũng không thể không hề có cảm giác.
"Vô Kỵ là người như vậy sao?" Tống Thanh Thư cắn răng, "Vô Kỵ từ trước đến nay là người trọng tình trọng nghĩa!"
Tống Viễn Kiều gục đầu xuống, lộ ra vẻ mệt mỏi: "Phải, nó là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng trước chúng ta, còn có cha mẹ nó thì sao? Cha mẹ nó chết thảm trước mặt nó như vậy, làm sao nó có thể không có chút suy nghĩ nào?"
Trước khi tự sát Ân Tố Tố ôm Trương Vô Kỵ, dán bên tai Trương Vô Kỵ nói: "Nơi này có rất nhiều rất nhiều người, cùng nhau lên núi bức tử cha con. Con đừng nóng lòng báo thù, phải từ từ chờ, chỉ là một người cũng đừng buông tha." Lúc đó Ân Tố Tố không hạ giọng, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, Tống Viễn Kiều đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại ánh mắt của Trương Vô Kỵ khi ấy, đều có chút không rét mà run.
Di ngôn của mẫu thân trước khi chết, đối với một đứa con có thể tạo ra ảnh hưởng sâu sắc cỡ nào? Sợ là chính đứa con đó cũng không biết.
"Nó và Ân Di Ái là biểu huynh đệ, nó lại gần gũi với Thiên Ưng Giáo như vậy... Ta cũng không biết, mọi chuyện trên Quang Minh Đỉnh, nó rốt cuộc xuất mấy phần lực." Tống Viễn Kiều lắc đầu: "Thanh Thư, con..."
May mà phụ thân không nghĩ tới Ân Di Ái chính là Trương Vô Kỵ giả trang, nếu không càng khó xong việc.
Tống Thanh Thư biết tất cả mọi chuyện, bởi vậy không hề sợ hãi: "Lòng con như ngọc đá, không thể lay chuyển."
"Ngươi đừng hồ nháo với ta!" Tống Viễn Kiều cất cao giọng, "Muốn ta gật đầu, ngươi nói thì có tác dụng gì? Bảo Trương Vô Kỵ tự mình đến nói với ta! Loại chuyện này, để ngươi ra trước chống đỡ thì có gì mà tính?"
Tống Viễn Kiều không muốn nghi kỵ Trương Vô Kỵ, cũng yêu quý tình cảm của hai người, thế nhưng tất cả đều không thể quan trọng bằng Tống Thanh Thư. Bình thường tuy ông có ý niệm này, lại không nghĩ quá sâu, nhưng bây giờ Tống Thanh Thư thẳng thắn với ông, những suy nghĩ kia liền trào dâng như thủy triều, toàn thân như si ngốc.
Kỳ thật đối mặt với một nửa kia của con cái mình, người làm cha làm mẹ luôn luôn hận không thể điều tra sạch sẽ mười tám đời tổ tông của người ta, Tống Viễn Kiều như vậy cũng là bình thường, chỉ là liên quan đến chuyện quá mẫn cảm, khiến Tống Viễn Kiều cũng mất nặng nhẹ.
"Vậy con đi nói với thái sư phụ." Tống Thanh Thư lại cúi đầu, "Thái sư phụ sống hơn một trăm tuổi, nhìn người rất chuẩn, để ngài tới khuyên cha!"
"Ngươi trở về phòng cho ta!" Tống Viễn Kiều lại bị chọc tức, "Trước khi ta hỏi Trương Vô Kỵ xác định rõ mọi chuyện, cấm bước ra khỏi phòng một bước! Nếu không ta đánh gãy chân ngươi!"
Chẳng qua chỉ là nhốt lại mà thôi, Tống Thanh Thư cũng quen rồi, không cảm thấy khó khăn chút nào, ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài.
Nhìn y thoải mái như vậy, Tống Viễn Kiều càng khó thở.
Mà Trương Vô Kỵ lúc này đã xử lý xong chuyện của Phạm Dao, đổi về thân phận thật sự, chuẩn bị trở về Võ Đang.
Hắn tính toán tốc độ của mình với tốc độ sứ giả gửi thư, cảm thấy thư đến nơi rồi mình vài ngày nữa cũng về tới, bức thư này gửi hay không cũng chẳng khác gì, quyết định bỏ qua chuyện thư từ, trở về nói một tiếng.
"Không biết Thanh Thư bây giờ thế nào." Trương Vô Kỵ cầm trong tay cây sáo trúc sáng bóng óng ánh như ngọc, trong mắt tràn đầy tưởng niệm cùng nhu tình.
Rất nhanh thôi, hắn sẽ có thể gặp lại Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư bị Tống Viễn Kiều cấm túc, Trần Hữu Lượng nóng lòng sốt ruột hơn ai hết. Gã mỗi ngày lượn lờ trước mặt Mạc Thanh Cốc, là bởi vì biết người như Mạc Thanh Cốc dễ dàng bởi vậy phập phồng không yên nhất, mà dưới tâm tình này cũng dễ xúc động hành sự nhất.
Thế nhưng một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, nếu gã không có cách nào lôi Tống Thanh Thư vào ván cờ này, Mạc Thanh Cốc nhiều lửa giận đến mấy cũng sẽ đến lúc tiêu hao hết, vậy công sức của gã lại đổ sông đổ biển.
"Rồi sẽ có biện pháp." Trần Hữu Lượng ánh mắt âm trầm nhìn bóng đen nguy nga trên đỉnh núi. Gã đã thử lên núi, nhưng không biết Võ Đang có huyền cơ gì, gã suýt nữa lạc trong đó, đành phải lui ra chờ cơ hội, ánh mắt tối đen như mực: "Đã đến bước này rồi, ta sẽ không từ bỏ."
Năm ngày sau, một phong thư gửi đến Võ Đang.
Trong thư nói, Trương Vô Kỵ bị triều đình truy sát, thân bị trọng thương, bây giờ đang ở một nơi tĩnh dưỡng, hy vọng Võ Đang mau mau phái người đến tiếp ứng hắn.
Thư dùng đúng là đánh dấu và mật ngữ Võ Đang, lại thêm Trương Vô Kỵ quả thực quá lâu không có tin tức, không ai hoài nghi bức thư này là giả, Tống Viễn Kiều lúc này đã mang người đi tới địa chỉ kia.
Tống Thanh Thư ở một mình trong viện, tin tức gì đưa tới chỗ y cũng chậm nửa nhịp, chờ y biết, Tống Viễn Kiều đã sớm đi hơn nửa ngày.
Trương Vô Kỵ rốt cuộc đang làm gì, không ai biết rõ hơn Tống Thanh Thư, lá thư này chắc chắn là giả! Không biết có cạm bẫy gì đang chờ! Vừa nghĩ đến đây, Tống Thanh Thư kìm nén không được, cầm kiếm lao xuống núi muốn đi ngăn cản Tống Viễn Kiều.
Trần Hữu Lượng chờ ở sơn môn Võ Đang, nhìn bóng lưng chợt lóe lên, quay người rời đi.
Ân Lê Đình và y cùng nhau khuyên một hồi, nhưng Mạc Thanh Cốc tự tin vào võ công, không để tâm đới, thấy Mạc Thanh Cốc thái độ kiên quyết liền từ bỏ.
Chỉ có Tống Thanh Thư nhìn mà trong lòng càng không yên ổn, luôn cảm thấy sắp có biến cố lớn gì xảy ra.
Trương Vô Kỵ mãi chưa trở về, nhưng y cũng không thể mọi chuyện đều dựa dẫm vào Trương Vô Kỵ. Cuối cùng hạ quyết tâm, đi tìm Tống Viễn Kiều. . ngôn tình hay
"... Chính là như vậy." Tống Thanh Thư từ từ kể hết mọi chuyện, quỳ gối trước mặt Tống Viễn Kiều nói: "Hài nhi và Vô Kỵ sớm đã lưỡng tình tướng hứa, cộng ước bạc đầu, trước nay có chỗ giấu giếm phụ thân, hài nhi vô cùng áy náy, nhưng vẫn hy vọng phụ thân lý giải "
Vốn trong lòng y vẫn thấp thỏm lo âu, nhưng đến khi nói ra rồi, lại cảm thấy kỳ thật chẳng có gì, ngày xưa đúng là tự làm khó chính mình. Mà bây giờ mình thẳng thắn những chuyện này, Trần Hữu Lượng cũng không có cớ lợi dụng gây chuyện nữa.
Tống Thanh Thư một hơi nói xong, miệng thậm chí có chút khô khốc, Tống Viễn Kiều nghe xong hoàn toàn trầm mặc, khiến trong lòng y có hơi lo sợ, không dám ngẩng đầu.
Thần sắc trên mặt Tống Viễn Kiều thay đổi liên tục, đầu tiên là phẫn nộ đỏ lên, sau đó chuyển thành xanh mét, cả khuôn mặt âm trầm đến mức có thể nhỏ ra mực. Chuyện Tống Thanh Thư nói đời này ông chưa từng dám nghĩ đến, hoàn toàn mất đúng mực, nhìn con trai cúi đầu quỳ dưới đất, giơ tay lên muốn đánh, bàn tay dừng ở giữa không trung, hơi phát run lên: "Ngươi nói lời này là thật?"
"Đều là sự thật."
"Hoang đường!" Tống Viễn Kiều giận tím mặt, "Hồ đồ!"
Tống Thanh Thư nhắm mắt lại: "Mong rằng phụ thân thành toàn."
Tống Viễn Kiều cuối cùng nhịn không được, hung hăng giáng cho Tống Thanh Thư một cái tát, tiếng bạt tai vang lên quanh quẩn trong phòng. Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập vị ngai ngái, khóe miệng cũng vỡ ra, máu đỏ thắm chảy xuống, trên gương mặt như bạch ngọc sưng lên một dấu tay.
"Xin phụ thân thành toàn."
Con trai nuôi lớn đến thế này, nghiêm khắc nhất cũng bất quá là cầm thước khẻ lòng bàn tay, hoặc là cầm roi không nhẹ không nặng vụt mấy cái, nặng tay như vậy là lần đầu tiên. Tống Viễn Kiều nhìn thảm trạng của Tống Thanh Thư, nhịn không được đau lòng, nhưng Tống Thanh Thư vẻ mặt quật cường quyết không chùn bước lại khiến ông thế nào cũng không đè xuống cơn giận được.
Gian phòng trở nên cực ky yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Tống Viễn Kiều thở dốc như kéo bễ, vừa nhanh vừa vội, cuồng loạn, lực bất tòng tâm.
"Ngươi nói với ta những chuyện này, Vô Kỵ vì sao không cùng với ngươi?" Tống Viễn Kiều dường như thỏa hiệp.
"Vốn là muốn cùng Vô Kỵ nói, nhưng Vô Kỵ có việc chậm trễ, đúng lúc này lại có người gièm pha với Thất sư thúc, con liền dứt khoát nói thẳng ra, miễn cho sự tình phức tạp." Tống Thanh Thư giọng bình thản.
"Con mới bao nhiêu tuổi?" Tống Viễn Kiều lắc đầu, "Con không cưới vợ, không có con, về già..."
"Thái sư phụ cũng không cưới vợ." Tống Thanh Thư một bước cũng không nhường, "Đối với chúng con, cưới vợ hay không, có con hay không không quan trọng! Đến lúc đó thu mấy đệ tử nuôi lớn từ nhỏ, chẳng phải cũng như nhau?"
Tống Viễn Kiều trầm mặc một hồi, vẫn là nói: "Con còn nhỏ."
"Con không nhỏ!" Tống Thanh Thư bất mãn, "Năm ngoái con đã cập quan(*) rồi!"
"Con hờn dỗi với ta như vậy, tính tình vẫn chưa thành thục! Vẫn chỉ là trẻ con thôi!" Tống Viễn Kiều bỗng nhiên giận dữ, cảm xúc chuyển biến nhanh đến mức khiến Tống Thanh Thư thích ứng không kịp. "Con biết cái gì? Con cho rằng chuyện như thế này, là con đầu óc nóng lên thề non hẹn biển mấy câu với Vô Kỵ thì sẽ không có biến số sao? Vô Kỵ là ai? Ta nuôi nó từ lúc mười tuổi đến bây giờ, càng ngày càng nhìn không thấu nó! Nó có thể bình an trưởng thành đến hôm nay cần có bao nhiêu bản lĩnh? Ta cũng không biết thằng bé này âm thầm giấu giếm chúng ta làm những gì, con được mấy cân mấy lượng? Dám lấy cả cuộc đời mình ra đánh cược?!"
Cho dù Trương Vô Kỵ khắp nơi cẩn thận, như qua nhiều năm như vậy, Võ Đang cũng không thể không hề có cảm giác.
"Vô Kỵ là người như vậy sao?" Tống Thanh Thư cắn răng, "Vô Kỵ từ trước đến nay là người trọng tình trọng nghĩa!"
Tống Viễn Kiều gục đầu xuống, lộ ra vẻ mệt mỏi: "Phải, nó là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng trước chúng ta, còn có cha mẹ nó thì sao? Cha mẹ nó chết thảm trước mặt nó như vậy, làm sao nó có thể không có chút suy nghĩ nào?"
Trước khi tự sát Ân Tố Tố ôm Trương Vô Kỵ, dán bên tai Trương Vô Kỵ nói: "Nơi này có rất nhiều rất nhiều người, cùng nhau lên núi bức tử cha con. Con đừng nóng lòng báo thù, phải từ từ chờ, chỉ là một người cũng đừng buông tha." Lúc đó Ân Tố Tố không hạ giọng, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, Tống Viễn Kiều đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại ánh mắt của Trương Vô Kỵ khi ấy, đều có chút không rét mà run.
Di ngôn của mẫu thân trước khi chết, đối với một đứa con có thể tạo ra ảnh hưởng sâu sắc cỡ nào? Sợ là chính đứa con đó cũng không biết.
"Nó và Ân Di Ái là biểu huynh đệ, nó lại gần gũi với Thiên Ưng Giáo như vậy... Ta cũng không biết, mọi chuyện trên Quang Minh Đỉnh, nó rốt cuộc xuất mấy phần lực." Tống Viễn Kiều lắc đầu: "Thanh Thư, con..."
May mà phụ thân không nghĩ tới Ân Di Ái chính là Trương Vô Kỵ giả trang, nếu không càng khó xong việc.
Tống Thanh Thư biết tất cả mọi chuyện, bởi vậy không hề sợ hãi: "Lòng con như ngọc đá, không thể lay chuyển."
"Ngươi đừng hồ nháo với ta!" Tống Viễn Kiều cất cao giọng, "Muốn ta gật đầu, ngươi nói thì có tác dụng gì? Bảo Trương Vô Kỵ tự mình đến nói với ta! Loại chuyện này, để ngươi ra trước chống đỡ thì có gì mà tính?"
Tống Viễn Kiều không muốn nghi kỵ Trương Vô Kỵ, cũng yêu quý tình cảm của hai người, thế nhưng tất cả đều không thể quan trọng bằng Tống Thanh Thư. Bình thường tuy ông có ý niệm này, lại không nghĩ quá sâu, nhưng bây giờ Tống Thanh Thư thẳng thắn với ông, những suy nghĩ kia liền trào dâng như thủy triều, toàn thân như si ngốc.
Kỳ thật đối mặt với một nửa kia của con cái mình, người làm cha làm mẹ luôn luôn hận không thể điều tra sạch sẽ mười tám đời tổ tông của người ta, Tống Viễn Kiều như vậy cũng là bình thường, chỉ là liên quan đến chuyện quá mẫn cảm, khiến Tống Viễn Kiều cũng mất nặng nhẹ.
"Vậy con đi nói với thái sư phụ." Tống Thanh Thư lại cúi đầu, "Thái sư phụ sống hơn một trăm tuổi, nhìn người rất chuẩn, để ngài tới khuyên cha!"
"Ngươi trở về phòng cho ta!" Tống Viễn Kiều lại bị chọc tức, "Trước khi ta hỏi Trương Vô Kỵ xác định rõ mọi chuyện, cấm bước ra khỏi phòng một bước! Nếu không ta đánh gãy chân ngươi!"
Chẳng qua chỉ là nhốt lại mà thôi, Tống Thanh Thư cũng quen rồi, không cảm thấy khó khăn chút nào, ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài.
Nhìn y thoải mái như vậy, Tống Viễn Kiều càng khó thở.
Mà Trương Vô Kỵ lúc này đã xử lý xong chuyện của Phạm Dao, đổi về thân phận thật sự, chuẩn bị trở về Võ Đang.
Hắn tính toán tốc độ của mình với tốc độ sứ giả gửi thư, cảm thấy thư đến nơi rồi mình vài ngày nữa cũng về tới, bức thư này gửi hay không cũng chẳng khác gì, quyết định bỏ qua chuyện thư từ, trở về nói một tiếng.
"Không biết Thanh Thư bây giờ thế nào." Trương Vô Kỵ cầm trong tay cây sáo trúc sáng bóng óng ánh như ngọc, trong mắt tràn đầy tưởng niệm cùng nhu tình.
Rất nhanh thôi, hắn sẽ có thể gặp lại Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư bị Tống Viễn Kiều cấm túc, Trần Hữu Lượng nóng lòng sốt ruột hơn ai hết. Gã mỗi ngày lượn lờ trước mặt Mạc Thanh Cốc, là bởi vì biết người như Mạc Thanh Cốc dễ dàng bởi vậy phập phồng không yên nhất, mà dưới tâm tình này cũng dễ xúc động hành sự nhất.
Thế nhưng một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, nếu gã không có cách nào lôi Tống Thanh Thư vào ván cờ này, Mạc Thanh Cốc nhiều lửa giận đến mấy cũng sẽ đến lúc tiêu hao hết, vậy công sức của gã lại đổ sông đổ biển.
"Rồi sẽ có biện pháp." Trần Hữu Lượng ánh mắt âm trầm nhìn bóng đen nguy nga trên đỉnh núi. Gã đã thử lên núi, nhưng không biết Võ Đang có huyền cơ gì, gã suýt nữa lạc trong đó, đành phải lui ra chờ cơ hội, ánh mắt tối đen như mực: "Đã đến bước này rồi, ta sẽ không từ bỏ."
Năm ngày sau, một phong thư gửi đến Võ Đang.
Trong thư nói, Trương Vô Kỵ bị triều đình truy sát, thân bị trọng thương, bây giờ đang ở một nơi tĩnh dưỡng, hy vọng Võ Đang mau mau phái người đến tiếp ứng hắn.
Thư dùng đúng là đánh dấu và mật ngữ Võ Đang, lại thêm Trương Vô Kỵ quả thực quá lâu không có tin tức, không ai hoài nghi bức thư này là giả, Tống Viễn Kiều lúc này đã mang người đi tới địa chỉ kia.
Tống Thanh Thư ở một mình trong viện, tin tức gì đưa tới chỗ y cũng chậm nửa nhịp, chờ y biết, Tống Viễn Kiều đã sớm đi hơn nửa ngày.
Trương Vô Kỵ rốt cuộc đang làm gì, không ai biết rõ hơn Tống Thanh Thư, lá thư này chắc chắn là giả! Không biết có cạm bẫy gì đang chờ! Vừa nghĩ đến đây, Tống Thanh Thư kìm nén không được, cầm kiếm lao xuống núi muốn đi ngăn cản Tống Viễn Kiều.
Trần Hữu Lượng chờ ở sơn môn Võ Đang, nhìn bóng lưng chợt lóe lên, quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất