Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!

Chương 17: Có vẻ rất tự tin

Trước Sau
Khả Ái tiến đến áp sát Quân Vũ, chống hai tay lên tay ghế, Quân Vũ muốn né cũng không có đường, phải ngã lưng dựa vào lưng ghế mới kéo giãn khoảng cách được một chút.

Khả Ái cố tình hơi cúi người, để lộ kẽ hở giữa hai đồi hoa lấp ló sau lớp vải.

Ả cong môi, vuốt ve yết hầu trên cổ Quân Vũ.

“Nếu chẳng may em sơ sót lắc nhẹ đầu thôi, e rằng những thứ anh cần sẽ mãi mãi không có được”

Quân Vũ biết rõ hàm ý trong lời nói của ả. Anh biết rõ cảm xúc vui buồn của Dạ Sâm đều do Khả Ái quyết định, nhưng nếu vì vậy mà muốn uy hiếp anh thì Khả Ái vốn đã tính sai rồi.

“Cô tự tin thật nhỉ ?”

“Đương nhiên rồi. Để được vị trí như hiện tại thì đương nhiên phải chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng, nắm bắt tình hình. Biết những chuyện chưa biết, bao gồm cả việc vì sao An Nhiên lại ghét anh đến như vậy?

Khả Ái úp mở câu chuyện.

Ả nói như vậy chẳng lẽ đã biết chuyện gì rồi. Không lẽ Dạ Sâm ông ta đã...

“Giữ mồm mép cho kĩ, nên nói những gì và không nên nói những gì, kẻo họa từ miệng mà ra”

“Cảm ơn đã nhắc nhỡ. Nhưng anh cũng phải biết nên làm gì và không nên làm gì để em tránh được sai sót, không thì e rằng người khổ là người khác đấy”

‘người khác’ Khả Ái nói vốn chỉ An Nhiên. Biết rõ có người chống lưng nên ả mặc sức ngông cuồng nhưng đến mức này thì có hơi tự tin quá rồi. Chắc Khả Ái quyết định sẽ đặt cược ván cờ vận mệnh này vào tay Dạ Sâm rồi nhỉ? Nếu được thì ăn cả còn ngã thì về không.

Thật muốn xem nếu Dạ Sâm thân bại danh liệt ả còn có đường lui không đây.

“Cô về đi, tôi còn làm việc”

Khả Ái cũng không luyến tiếc ở lại làm gì. Khởi đầu như vậy là đủ, thời gian còn nhiều mặc sức chơi đùa.

“Được thôi, vậy tạm biệt nhé ! Chồng tương lai”

Khả Ái nháy mắt, đóng cửa phòng rồi thong thả bước đi.



Vạn sự khởi đầu nan, gian nan không hề nản.

Bước đầu lấy lòng của Quân Vũ, biết trước là không dễ dàng gì. Nhưng như vậy thì lại càng tăng ham muốn chiếm đoạt thôi.

Đi đến một góc khuất của hành lang, trong bóng tối, Khả Ái lấy ra chiếc điện thoại, ngón tay thoăn thoắt bấm một dãy số dài, nhấn vào nút gọi.

Sau một loạt tiếng ‘tút’ vang lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông pha lẫn tạp âm.

“Lâu quá không gặp nhỉ ? Không biết hôm nay có chuyện gì mà đại bàng lại gọi chim sẻ thế này ?”

“Lắm lời quá. Chuyện hợp tác giữa chúng ta, nên bắt đầu rồi nhỉ ?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười lớn, Khả Ái bên này cũng nở nụ cười nham hiểm.

Kịch hay bắt đầu rồi !

Hôm sau.

An Nhiên đang ngủ, cảm nhận dưới chân có gì đó kì lạ. Một thứ gì đó đang gặm, nói đúng hơn là ngậm rồi cạ răng vào ngón chân. Dù cựa mình bao nhiêu lần, cảm giác đó vẫn cứ truyền đến. Bây giờ An Nhiên không dám nghĩ đó là ảo giác nữa. Cô bừng tỉnh, bật dậy nhìn dưới chân.

Vì vừa tỉnh dậy nên còn mơ hồ, gương mặt vẫn còn ngái ngủ, ráng dụi dụi hai mắt để nhìn rõ dưới chân.

Sau khi đã nhìn rõ, bộ phận nhận thức đã đưa ra được thông tin thứ ở dưới chân, An Nhiên lúc này sững sờ, cả người cứng đờ như một pho tượng, các tế bào như ngưng hoạt động.

Sợ chứ, sợ đến nỗi không thể hét được.

Dưới chân An Nhiên là một chú chó sói màu trắng. Trông nó khá to lớn, gấp rưỡi lần An Nhiên. Hai con ngươi của nó đen tuyền, nhìn An Nhiên như nhìn con mồi.

Nó nhe hai cái nanh sắc nhọn, bộ hàm trắng muốt trông đáng sợ vô cùng.

An Nhiên nhìn chó sói, chó sói nhìn lại An Nhiên, bốn mắt nhìn nhau, cơ thể bất động. An Nhiên không biết vì sao nó lại vào được đây nhưng làm sao để đuổi nó đi đây.

Đúng lúc Lạc lạc đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, liền hiểu ngay An Nhiên đang bị dọa sợ.



Lạc Lạc cau mày chỉ tay về phía chó sói, hùng hổ quát lớn.

“Tiểu Vũ, ra ngoài. Mày dọa thiếu phu nhân sợ rồi”

Như hiểu được tiếng người, chú chó sói cụp tai, phe phẩy cái đuôi, lủi thủi đứng dậy đi ra cửa đứng.

Vừa rồi Lạc Lạc có gọi chú chó sói này là Tiểu Vũ...khoan đã...không lẽ...?!

“Đó là thú cưng của Dạ Quân Vũ sao ?”

“Vâng thưa thiếu phu nhân. Dạ thiếu gia đã nuôi nó được ba năm. Lâu nay Tiểu Vũ luôn ở trong thư phòng, không hiểu vì sao hôm nay lại chạy ra ngoài rồi vào phòng của thiếu phu nhân”

Tiểu Vũ – Dạ Quân Vũ.

Ha! Đúng là biết cách đặt tên.

An Nhiên nhìn vào mắt Tiểu Vũ.

Ánh mắt của nó nhìn cô như thể nhìn người thân quen. An Nhiên không hiểu lắm vì là lần đầu tiên gặp. Nhưng cô không có ác cảm gì với Tiểu Vũ. Hơn nữa nhìn Tiểu Vũ có vẻ khá thân thiện, mỗi lần An Nhiên nhìn nó chăm chăm là hai tai lại dựng đứng, đuôi cứ ngoe nguẩy, niềm vui hiện lên trong mắt.

An Nhiên vẫy tay về hướng Tiểu Vũ gọi nó lại, Tiểu Vũ liền đi đến bên An Nhiên, không vồ ập mà đi từ từ, chắc nó nghĩ làm vậy sẽ làm cô sợ.

An Nhiên rụt rè vươn tay chạm vào bộ lông mềm mượt của Tiểu Vũ, khá bồng bềnh và mượt, sờ hoài cũng không chán. Tiểu Vũ cũng không tỏ ra biểu cảm phản đối nên An Nhiên sờ được một lại muốn sờ thêm mười.

Dần dần An Nhiên không còn cảm thấy sợ hãi. Thay vào đó là sự thân thuộc đang nhen nhóm dần trong lòng.

“Bữa sáng sẽ được mang lên ngay. Thiếu phu nhân nên mau chóng chuẩn bị. Bác sĩ đến tái khám cho thiếu phu nhân chốc nữa sẽ đến”

“Ta biết rồi”

Luyến tiếc khi rời xa Tiểu Vũ nhưng chuyện chính cũng cần phải làm.

Mộc An Nhiên rời giường để đi sửa soạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau