Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!

Chương 18: Cậu...rất ghét Quân Vũ sao ?

Trước Sau
Khoảng một tiếng sau.

Lưu Trạch Thần từ ngoài cửa đi vào, dáng vẻ điềm đạm, từ tốn mà một bác sĩ thực thụ phải có.

Một lần nữa gặp lại người quen, An Nhiên có chút bất ngờ nhưng không lộ rõ niềm vui trên mặt.

An Nhiên cười mỉm, nụ cười xã giao.

“Lâu rồi không gặp, Lưu Trạch Thần”

Lưu Trạch Thần cũng mỉm cười xem như lời đáp.

Lưu Trạch Thần lấy cái ghế ngồi bên cạnh An Nhiên. Thuần phục thực hiện các thao tác khám bệnh. Dáng vẻ làm việc của Lưu Trạch Thần vô cùng nghiêm túc.

Hồi còn đi học, Lưu Trạch Thần rất mong muốn trở thành bác sĩ. Không ngờ lớn lên ước mơ ấy đã thành hiện thực. Chắc cậu ta vui lắm nhỉ ?

Sau khi đã đo huyết áp, Lưu Trạch Thần cất gọn đồ vào lại hộp.

Lưu Trạch Thần nhìn An Nhiên. Cô không hiểu ánh mắt cậu ta muốn nói gì nhưng chắc chắn đó là một điều cô chưa từng biết đến.

An Nhiên cũng không để tâm mấy. Nhưng khi nhìn Lưu Trạch Thần, lại bắt gặp ánh mắt cậu ta nhìn cô, ánh mắt cũng chan chứa điều gì đó khó nói, nhiều lần như vậy cũng khiến An Nhiên thấy không thoải mái.

“Cậu có gì muốn nói với tôi sao ?”

Lưu Trạch Thần bừng tỉnh, quay mặt sang nơi khác, sửa soạn để đi về.

Nhưng có vẻ có thứ gì đó khiến Lưu Trạch Thần cắn rứt, tay cài khóa hộp cũng khựng lại, trầm tư một hồi lâu mới nói.

“Cậu...rất ghét Quân Vũ sao ?”

Nghe đến tên Quân Vũ, sắc mặt An Nhiên thay đổi. Mày đẹp cũng cau lại, trong mắt như có tia lửa.

“Tất nhiên là tôi rất hận. Làm sao tôi có thể không hận được”



An Nhiên chợt khựng, nhận thức được có điều gì đó sai sai.

Mà khoan đã! Vì sao Lưu Trạch Thần lại hỏi một câu kì lạ như vậy ? Tại sao lại biết cô hận Dạ Quân Vũ ?

Trong cái đêm kinh hoàng đó, không lẽ Lưu Trạch Thần cũng có mặt ?

“Lưu Trạch Thần, cậu nói đi tại sao cậu biết tôi hận anh ta ?”

An Nhiên dò xét như nghi ngờ điều gì.

Lưu Trạch Thần ý thức được, liền bâng quơ cho qua chuyện.

“Tôi nghe Dạ Quân Vũ nói”

Nghe vậy An Nhiên cũng khá nghi ngờ.

Nghĩ đến việc hai người họ là bạn thân, chuyện như vậy kể nhau nghe cũng là chuyện thường nên loại bỏ hiềm nghi trong lòng.

“Mặc dù tôi chỉ nghe kể. Nhưng mà An Nhiên này, cậu có chắc rằng Quân Vũ đã giết cha mẹ cậu không ?”

An Nhiên chỉ vào mắt mình, nỗi ấm ức hiện lên trên khuôn mặt.

“Chính đôi mắt này đã chứng kiến tất cả. Máu của mẹ tôi, của cha tôi và cả khuôn mặt ác quỷ của anh ta, tôi tận mắt nhìn thấy...”

An Nhiên chợt nhận ra bản thân quá kích động nên kiềm hãm cơ nóng giận trong lòng, hít thở sâu trở về trạng thái bình tĩnh vốn có, cô nói.

“Nhưng vì sao lại nói như vậy ?”

An Nhiên cảm thấy hôm nay Lưu Trạch Thần có chút kì lạ.

Nói những chuyện cô không thể hiểu.

“Anh biết chuyện gì sao ?”

Nếu Quân Vũ kể chuyện cho Lưu Trạch Thần nghe thì An Nhiên không quan tâm. Nhưng nếu anh kể cho cậu ta nghe những bí ẩn mà An Nhiên chưa biết thì thật lòng cô buộc phải bận tâm.



Lưu Trạch Thần như bị nói trúng tim đen, giật thót tim, liếc mắt nhìn An Nhiên rồi lại nhìn sang nơi khác.

“Thuốc của cậu tôi sẽ đưa cho người hầu đi mua. Tôi ghi rõ tên thuốc vì muốn mua đúng loại. Trên đời này có rất nhiều loại thuốc giống nhau nếu nhìn vẻ bề ngoài. Nhưng bên trong lại là loại thuốc khác nhau. Cuộc sống cũng vậy, không phải thứ gì nhìn bằng mắt thì sự thật chính là như vậy. Có những chuyện cũng cần phải dùng cả trái tim và lí luận để có được đáp án chính xác”

An Nhiên nghe ra được hàm ý Lưu Trạch Thần dành cho cô.

Khi An Nhiên muốn hỏi thêm, Lưu Trạch Thần đã mở cửa ra về khiến câu hỏi còn chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại ở cổ họng.

Vì những lời của Lưu Trạch Thần. Sự hận thù của An Nhiên có hơi lung lay.

Cô nghi ngờ về mắt của mình, về kí ức nhớ được.

Nếu sự thật đúng như những gì An Nhiên nhìn thấy, chắc chắn sẽ trả thù. Nhưng nếu không phải thì làm sao ?

An Nhiên cứ lo suy nghĩ không để ý đến vừa có người bước vào phòng. Người này còn không gọi An Nhiên lấy một câu, nhàn nhã ngồi xuống ghế, vừa thưởng thức trà nóng vừa chờ đến khi An Nhiên nhận ra sự hiện diện của người đó.

Một lúc sau khi An Nhiên đã sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, khi hoàn hồn liền bắt gặp ánh mắt Dạ Quân Vũ.

Phong thái anh vô cùng điềm đạm, chỉ là đôi chân mày hơi cau lại.

An Nhiên xém tí thì la lên vì bắt gặp ánh mắt đó, cũng may kịp thời ngăn chặn được tiếng hét chưa ra khỏi miệng.

Đến bây giờ An Nhiên mới nhận thức được sự hiện diện của Quân Vũ khiến anh thấy có chút không vui.

Quân Vũ đặt tách trà xuống bàn, đối mắt với An Nhiên.

“Nghe nói hôm qua cô bị té xuống hồ bơi?”

“...”

“Cũng không vô dụng hoàn toàn nhỉ ?”

“...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau