Chương 2: Tôi muốn cô phải sống
“Hoặc là tôi tự tay giết chết cô, còn không đừng nghĩ đến việc tự sát” Quân Vũ cười lạnh, mạnh mẽ hất cằm cô sang bên, lạnh lùng một cách vô tình.
“ Vậy ...anh giết tôi đi... tại sao... còn giữ tôi ...ở bên cạnh để làm gì?”
Quân Vũ bình tĩnh trả lời.
“ Tôi muốn cô phải sống. Sống để tận hưởng cảm giác một mình lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này. Những thứ tôi đã trải qua cô đều phải nếm thử”
Hai mắt An Nhiên mông lung, đẫm lệ nhìn anh.
“ Vậy nên khiến... tôi yêu anh, sau đó ...giết ... ba mẹ tôi cũng là ...một phần trong kế hoạch ???”
Lời nói vừa dứt, hai hàng nước mắt nóng hổi đua nhau chảy liên tục không ngừng. Một loạt hình ảnh máu me hiện lên trong đầu An Nhiên.
Quân Vũ mặt không biến sắc. Anh nhướn người lên trước, cách gương mặt cô chỉ vài xăng-ti-mét. Lạnh lùng buông lời cay đắng.
“Phải!”
Mặc dù biết trước câu trả lời nhưng cũng không đau lòng bằng việc chính miệng anh thừa nhận. An Nhiên tự hỏi liệu Quân Vũ có từng cảm thấy tội lỗi dù chỉ một chút hay không? Có từng hối hận việc mình đã làm hay không?
Dạ Quân Vũ, anh có cảm thấy lương tâm cắn rứt không?
An Nhiên nhắm mắt, nuốt cơn đau xuống, nói:
“Lúc trước... anh không phải người máu lạnh như vậy? Tại sao ...bây giờ anh lại ...thay đổi thành người ...như thế ? Tại sao vậy hả ?”
Quân Vũ nhìn cô đuôi mắt hơi cong , khóe môi nhếch lên vẽ ra nụ cười đầy khinh thường.
“Sao? Hối hận rồi à? Chẳng phải trước đây cô sống chết muốn cưới tôi sao ? Thề non hẹn biển đủ thứ. Giờ đạt được ý nguyện rồi thì phải vui chứ nhỉ ?”
An Nhiên cười lạnh, tiếng cười pha lẫn sự đau đớn.
“Sai lầm lớn nhất trong đời tôi ...là yêu anh”
Miệng thì nói lời cay độc nhưng trong lòng An Nhiên rõ ràng rất đau. Như ngàn vết cắt vào tim.
Cô hối hận rồi ! Nếu năm đó không yêu anh, cuộc đời cô cũng không thảm hại như bây giờ.
“Được thôi, vậy thì cô dùng cả đời này để hận tôi đi!”
Nói xong, Quân Vũ đứng phắt dậy, phủi bụi rồi quay người bỏ đi. Trông anh ta có vẻ đang không vui nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Cả tầng hai lại rơi vào không gian yêu tĩnh. Người nào người nấy đều quay lại vị trí của mình.
Bên ngoài, ánh trăng vẫn tỏa sáng giữa trời đêm. An Nhiên vẫn ngồi đó, khóc đến khi hai mắt sưng húp mới từ từ thiếp đi vì mệt mỏi. Cứ thế, lại một ngày trôi qua trong vô nghĩa!
Sáng hôm sau, An Nhiên bị đánh thức bởi tiếng bàn tán của đám vệ sĩ canh cửa, họ bàn tán sôi nổi chẳng màng đến việc An Nhiên có tỉnh hay không. Cảm giác như họ cố ý nói to để cô vừa kịp nghe được.
Không cần nói cũng biết trong tâm họ vốn thật sự xem An Nhiên là tù nhân, vị trí còn thấp kém hơn cả họ.
“ Biết gì chưa? Sáng nay tao vừa thấy Dạ thiếu gia đi về cùng một cô gái, xinh cực”
Người kia nghe vậy thì mắt trợn ngược, hỏi:
“ Không phải Dạ thiếu gia đã cưới vợ rồi à? Hóa ra người giàu cũng cần giải tỏa, làm tao trước nay cứ nghĩ bọn nhà giàu cao sang lắm, quyền quý lắm”
Người đàn ông cao to tặc lưỡi.
“Mày mới vào thì còn non. Như tao làm ở đây không lâu nhưng cũng thừa biết tâm tính bọn nhà giàu. Nhìn vậy mà không phải vậy đâu...”
Hắn ta dừng giữa chừng, chỉ tay về phía An Nhiên, mắt vẫn hướng về người đối diện.
“Đồ chơi! Là đồ chơi thôi! Ha ha ha...!”
Hai người cười phá lên.
Gã gầy gò lên tiếng, như muốn thăm dò đối phương. Gã liếc trộm An Nhiên.
“Không biết có được hưởng tí lộc không nhỉ ?”
“Mày thích thì tao canh cửa cho mày nhưng xong thì tới lượt tao nhá. Dù sao cũng là đồ bỏ, tàn tới nơi rồi, có bị chơi cũng không bị gì đâu”
Hai người càng nói càng hưng phấn. Dần dần lộ ra vẻ biến thái.
An Nhiên biết họ đang nghĩ gì, muốn làm gì nhưng làm sao trốn chạy ?
Giương mắt nhìn cánh cửa bị bọn chúng mở ra nhanh chóng, thầm cười cho bản thân, thảm hại đến mức trơ mắt nhìn những kẻ có ý nghĩ đồi bại với mình mà không làm được gì.
Không ngờ cả đời nguyện ước vui vẻ, lại chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ rơi vào bước đường cùng bí lối.
An Nhiên nén nước mắt, trừng mắt nhìn chúng càng ngày tiến lại gần.
Gã ốm yếu đứng canh cách đó khoảng vài bước chân, còn gã cao to đã ngồi xổm trước mặt cô lúc nào không hay.
Bàn tay thô ráp chai sạn đặt lên miệng An Nhiên , miết miết vài cái, gã dùng lực đè ngón tay cái đi vào miệng cô, khuấy đảo bên trong một lúc lâu rồi lại di chuyển xuống cổ, chạy dọc theo cánh tay. An Nhiên càng trừng mắt lại càng khiến cho gã hứng thú hơn.
Cô không thể nói vì cổ họng khô khan, bỏng rát đến hô hấp cũng phải thở mạnh mới có thể tranh giành một chút không khí. An Nhiên chỉ biết dùng sức vùng vẫy điên cuồng, vậy mà gã ta không hề dừng lại.
“Ngoan, xinh đẹp thế này mà bị nhốt không ở đây thì phí. Chi bằng trước khi chết khô trong này thì vui vẻ với bọn anh đi. Xem như hưởng thụ lần cuối ?!”
Dứt lời, gã le lưỡi liếm lấy cái cổ An Nhiên khiến cô nổi da gà, cảm giác ghê tởm vô cùng.
Sợi xích trói hai bên tay An Nhiên được cố định từ hai góc tường hai bên nên muốn chạy cũng không thể.
Mặc An Nhiên giãy giụa loạn xạ, gã to con liền tháo thắt lưng, tụt quần xuống trước mặt cô, để lộ chiếc quần tam giác đang phập phồng. An Nhiên sợ tái mặt nhưng nhất quyết không cầu xin vì chắc chắn rằng sẽ không hề hấn với chúng.
Con người khó đoán ở lòng dạ, huống chi bọn chúng vốn đã có ý định không đứng đắn, dùng lời nói cũng vô ích.
An Nhiên cắn răng rít lên, vung mạnh hai tay, tiếng xích sắt kêu lách cách chói tai.
“C... cút...ra... th...thằng...khốn!”
An Nhiên thở hồng hộc sau khi dứt lời, ráng điều chỉnh hô hấp ổn định. Chỉ có làm vậy thì mới giảm ít cơn đau từ cổ họng.
Thật sự quá đau đớn mà.
“Ê mày nghe nó nói gì không? Ha ha”
Gã cao to không sợ hãi mà còn nói lớn cho tên ốm nghe. Chúng cười như được mùa, giọng cười của chúng vang vọng cả căn phòng.
Thoáng chốc, chiếc quần tam giác nhỏ cũng bị tụt xuống. An Nhiên hốt hoảng theo phản xạ tự nhiên mà nhắm mắt, không muốn làm ô uế đôi mắt vì thứ dơ bẩn này.Cô co rúm người, cơ thể run lên bần bật. Bên tai liên tục văng vẳng tiếng cười dâm dục của chúng.
Gã cao to luồn tay vào váy cô, mơn trớn chạy ngược lên trên. Gã không ngừng le cái lưỡi liếm láp khắp người cô. Thấy cô ngậm chặt môi, nhắm mắt để gã chiếm ưu thế khiến gã càng phấn khích bội phần.
“Ngoan nào, em sẽ được sung sướng!”
“ Vậy ...anh giết tôi đi... tại sao... còn giữ tôi ...ở bên cạnh để làm gì?”
Quân Vũ bình tĩnh trả lời.
“ Tôi muốn cô phải sống. Sống để tận hưởng cảm giác một mình lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này. Những thứ tôi đã trải qua cô đều phải nếm thử”
Hai mắt An Nhiên mông lung, đẫm lệ nhìn anh.
“ Vậy nên khiến... tôi yêu anh, sau đó ...giết ... ba mẹ tôi cũng là ...một phần trong kế hoạch ???”
Lời nói vừa dứt, hai hàng nước mắt nóng hổi đua nhau chảy liên tục không ngừng. Một loạt hình ảnh máu me hiện lên trong đầu An Nhiên.
Quân Vũ mặt không biến sắc. Anh nhướn người lên trước, cách gương mặt cô chỉ vài xăng-ti-mét. Lạnh lùng buông lời cay đắng.
“Phải!”
Mặc dù biết trước câu trả lời nhưng cũng không đau lòng bằng việc chính miệng anh thừa nhận. An Nhiên tự hỏi liệu Quân Vũ có từng cảm thấy tội lỗi dù chỉ một chút hay không? Có từng hối hận việc mình đã làm hay không?
Dạ Quân Vũ, anh có cảm thấy lương tâm cắn rứt không?
An Nhiên nhắm mắt, nuốt cơn đau xuống, nói:
“Lúc trước... anh không phải người máu lạnh như vậy? Tại sao ...bây giờ anh lại ...thay đổi thành người ...như thế ? Tại sao vậy hả ?”
Quân Vũ nhìn cô đuôi mắt hơi cong , khóe môi nhếch lên vẽ ra nụ cười đầy khinh thường.
“Sao? Hối hận rồi à? Chẳng phải trước đây cô sống chết muốn cưới tôi sao ? Thề non hẹn biển đủ thứ. Giờ đạt được ý nguyện rồi thì phải vui chứ nhỉ ?”
An Nhiên cười lạnh, tiếng cười pha lẫn sự đau đớn.
“Sai lầm lớn nhất trong đời tôi ...là yêu anh”
Miệng thì nói lời cay độc nhưng trong lòng An Nhiên rõ ràng rất đau. Như ngàn vết cắt vào tim.
Cô hối hận rồi ! Nếu năm đó không yêu anh, cuộc đời cô cũng không thảm hại như bây giờ.
“Được thôi, vậy thì cô dùng cả đời này để hận tôi đi!”
Nói xong, Quân Vũ đứng phắt dậy, phủi bụi rồi quay người bỏ đi. Trông anh ta có vẻ đang không vui nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Cả tầng hai lại rơi vào không gian yêu tĩnh. Người nào người nấy đều quay lại vị trí của mình.
Bên ngoài, ánh trăng vẫn tỏa sáng giữa trời đêm. An Nhiên vẫn ngồi đó, khóc đến khi hai mắt sưng húp mới từ từ thiếp đi vì mệt mỏi. Cứ thế, lại một ngày trôi qua trong vô nghĩa!
Sáng hôm sau, An Nhiên bị đánh thức bởi tiếng bàn tán của đám vệ sĩ canh cửa, họ bàn tán sôi nổi chẳng màng đến việc An Nhiên có tỉnh hay không. Cảm giác như họ cố ý nói to để cô vừa kịp nghe được.
Không cần nói cũng biết trong tâm họ vốn thật sự xem An Nhiên là tù nhân, vị trí còn thấp kém hơn cả họ.
“ Biết gì chưa? Sáng nay tao vừa thấy Dạ thiếu gia đi về cùng một cô gái, xinh cực”
Người kia nghe vậy thì mắt trợn ngược, hỏi:
“ Không phải Dạ thiếu gia đã cưới vợ rồi à? Hóa ra người giàu cũng cần giải tỏa, làm tao trước nay cứ nghĩ bọn nhà giàu cao sang lắm, quyền quý lắm”
Người đàn ông cao to tặc lưỡi.
“Mày mới vào thì còn non. Như tao làm ở đây không lâu nhưng cũng thừa biết tâm tính bọn nhà giàu. Nhìn vậy mà không phải vậy đâu...”
Hắn ta dừng giữa chừng, chỉ tay về phía An Nhiên, mắt vẫn hướng về người đối diện.
“Đồ chơi! Là đồ chơi thôi! Ha ha ha...!”
Hai người cười phá lên.
Gã gầy gò lên tiếng, như muốn thăm dò đối phương. Gã liếc trộm An Nhiên.
“Không biết có được hưởng tí lộc không nhỉ ?”
“Mày thích thì tao canh cửa cho mày nhưng xong thì tới lượt tao nhá. Dù sao cũng là đồ bỏ, tàn tới nơi rồi, có bị chơi cũng không bị gì đâu”
Hai người càng nói càng hưng phấn. Dần dần lộ ra vẻ biến thái.
An Nhiên biết họ đang nghĩ gì, muốn làm gì nhưng làm sao trốn chạy ?
Giương mắt nhìn cánh cửa bị bọn chúng mở ra nhanh chóng, thầm cười cho bản thân, thảm hại đến mức trơ mắt nhìn những kẻ có ý nghĩ đồi bại với mình mà không làm được gì.
Không ngờ cả đời nguyện ước vui vẻ, lại chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ rơi vào bước đường cùng bí lối.
An Nhiên nén nước mắt, trừng mắt nhìn chúng càng ngày tiến lại gần.
Gã ốm yếu đứng canh cách đó khoảng vài bước chân, còn gã cao to đã ngồi xổm trước mặt cô lúc nào không hay.
Bàn tay thô ráp chai sạn đặt lên miệng An Nhiên , miết miết vài cái, gã dùng lực đè ngón tay cái đi vào miệng cô, khuấy đảo bên trong một lúc lâu rồi lại di chuyển xuống cổ, chạy dọc theo cánh tay. An Nhiên càng trừng mắt lại càng khiến cho gã hứng thú hơn.
Cô không thể nói vì cổ họng khô khan, bỏng rát đến hô hấp cũng phải thở mạnh mới có thể tranh giành một chút không khí. An Nhiên chỉ biết dùng sức vùng vẫy điên cuồng, vậy mà gã ta không hề dừng lại.
“Ngoan, xinh đẹp thế này mà bị nhốt không ở đây thì phí. Chi bằng trước khi chết khô trong này thì vui vẻ với bọn anh đi. Xem như hưởng thụ lần cuối ?!”
Dứt lời, gã le lưỡi liếm lấy cái cổ An Nhiên khiến cô nổi da gà, cảm giác ghê tởm vô cùng.
Sợi xích trói hai bên tay An Nhiên được cố định từ hai góc tường hai bên nên muốn chạy cũng không thể.
Mặc An Nhiên giãy giụa loạn xạ, gã to con liền tháo thắt lưng, tụt quần xuống trước mặt cô, để lộ chiếc quần tam giác đang phập phồng. An Nhiên sợ tái mặt nhưng nhất quyết không cầu xin vì chắc chắn rằng sẽ không hề hấn với chúng.
Con người khó đoán ở lòng dạ, huống chi bọn chúng vốn đã có ý định không đứng đắn, dùng lời nói cũng vô ích.
An Nhiên cắn răng rít lên, vung mạnh hai tay, tiếng xích sắt kêu lách cách chói tai.
“C... cút...ra... th...thằng...khốn!”
An Nhiên thở hồng hộc sau khi dứt lời, ráng điều chỉnh hô hấp ổn định. Chỉ có làm vậy thì mới giảm ít cơn đau từ cổ họng.
Thật sự quá đau đớn mà.
“Ê mày nghe nó nói gì không? Ha ha”
Gã cao to không sợ hãi mà còn nói lớn cho tên ốm nghe. Chúng cười như được mùa, giọng cười của chúng vang vọng cả căn phòng.
Thoáng chốc, chiếc quần tam giác nhỏ cũng bị tụt xuống. An Nhiên hốt hoảng theo phản xạ tự nhiên mà nhắm mắt, không muốn làm ô uế đôi mắt vì thứ dơ bẩn này.Cô co rúm người, cơ thể run lên bần bật. Bên tai liên tục văng vẳng tiếng cười dâm dục của chúng.
Gã cao to luồn tay vào váy cô, mơn trớn chạy ngược lên trên. Gã không ngừng le cái lưỡi liếm láp khắp người cô. Thấy cô ngậm chặt môi, nhắm mắt để gã chiếm ưu thế khiến gã càng phấn khích bội phần.
“Ngoan nào, em sẽ được sung sướng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất