Chương 59: Lôi đình chi uy
Sự sụp đổ vẫn tiếp diễn, thậm chí tốc độ ngày càng nhanh đến trầm trọng, còi báo động kêu mãnh liệt, cả tòa đấu giá tiếng kêu than dậy khắp trời đất, đám người kịp chạy trốn nằm rạp dưới gầm ghế, run lẩy bẩy.
Mãi đến khi một cái đầu dị thú khổng lồ từ trong hang đất lở chậm rãi bay lên, rung động trong nháy mắt nhấn tạm dừng.
Đám người trong cơn khủng hoảng rốt cục phát hiện con quái vật khổng lổ này vượt qua phạm trù nhận thức, quái vật không ngừng kéo dài thân lân khôi ngô che kín bầu trời, thần kinh mọi người gần như đứt đoạn vì quá mức chấn động và sợ hãi.
Mọi người sợ đến quên cả gào thét, điều duy nhất có thể làm, chỉ là không hẹn mà cùng ngửa đầu, khiếp sợ tuyệt vọng ngước nhìn con cự thú dài mãi không thấy điểm dừng kia!
Thân thể dài ngoằng hùng hồn của nó phủ kín một lớp vảy màu đen bóng loáng, bị ánh đèn lờ mờ giội rửa sáng như ánh kim loại lạnh lẽo, sừng phân nhánh sắc bén như đao, bốn cái lợi trảo cắt gạch đá hoa cương dễ như cắt đậu hũ.
Nó kéo cái đuôi dài đằng đẵng, xoay quanh trên khoảng không sân khấu, đôi mắt đen kịt bễ nghễ tứ phương, xem thường giun dế dưới chân.
Đó là thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại—— rồng.
Một con rồng thật màu đen.
Một khắc lộ ra hình dáng kia, đám người sợ hãi đủ kiểu rơi vào trạng thái tắt tiếng hồi lâu, trong bọn họ đại đa số người cả đời ở thương trường đã kinh qua bao sóng gió, thấy núi Thái Sơn sụp trước mắt mà sắc vẫn bất biến, lại chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày sẽ gặp phải một màn khiếp đảm như vậy.
Phương, Đường hai nhà chậm một chút mới rời khỏi phòng riêng, may mắn thoát được đợt lở đất đầu tiên, nhưng vận may của bọn họ cũng chấm dứt tại đây, cửa thoát hiểm phía sau đã bị gạch đá vụn rơi xuống ngăn chặn, mặt khác phía sân khấu rộng rãi kia, đã bị Hắc Long khổng lồ chiếm giữ!
Tình cảnh hỗn loạn không biết phải đi đâu, bọn họ đành lui về nằm phục ở trước cửa sổ gian phòng, mờ mịt luống cuống mà lén lút đi xuống nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy, con ngươi suýt nữa lọt ra ngoài.
Rồng! Là rồng trong truyền thuyết!
Giờ khắc này, Đoạn Hồi Xuyên đang ôm Ngôn Diệc Quân đứng lặng trên lôi vân, giữa không trung xa xa đối mặt với Hắc Long.
So với Hắc Long cự đại, bóng người của hắn cơ hồ bị che ngợp trong bầu trời vảy đen đến không có cách nào nhận biết, hai người nhỏ bé đến mức thậm chí còn không đủ trình độ so to nhỏ với con mắt rồng.
Trươc một vị quái vật khổng lồ như vậy, uy thế vô hình nặng trịch bao phủ xuống, lôi vân rung động có xu thế tán loạn.
Con rồng này, là hướng về phía hắn tới!
Tự dưng, hắn trong lòng đốc định.
Đoạn Hồi Xuyên hít sâu một hơi, không dễ dàng ổn định lại lôi vân, Ngôn Diệc Quân ôm cổ hắn, hơi nhíu mày, con mắt hắc trầm chợt lóe một tia u quang, thở dài nói: “Thả anh xuống đây đi.”
“Nhưng mà…” Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới nhớ tới đối phương cũng không phải người bình thường, hắn theo bản năng vẫn xem Ngôn Diệc Quân là một bác sĩ gầy yếu, nhưng lại nhớ đối phương năm xưa lúc báo thù ra tay tàn nhẫn quả quyết, có lẽ trên thực tế ai bảo vệ ai còn chưa chắc chắn đây.
Ý thức được điểm này, động tác thả xuống của Đoạn Hồi Xuyên hiện ra mấy phần ngượng ngùng: “Vậy anh cẩn thận. Cái tên này hẳn là hướng em tới, anh lui xa một chút.”
Hắn che trước người Ngôn Diệc Quân, hướng về phía Hắc Long hất cằm lên, giọng trầm thấp không có vẻ sợ hãi chút nào: “Người bên kia, tự báo tên đi.”
Trả lời hắn chính là một tiếng gào thét dài dòng, Đoạn Hồi Xuyên miệt thị cười gằn chọc giận nó, rung chấn của tiếng gầm cự đại lan ra, trong chớp mắt làm vỡ nát mấy món thủy tinh gần đấy!
Đèn, ly rượu, cửa sổ, kệ trưng bày… Không một thứ gì may mắn thoát khỏi, mảnh kiếng bể như mưa như sao, như một trận pháo hoa lạnh lùng, phá vỡ chút vẻ đẹp còn sót lại, lần thứ hai thổi hiện trường đã tàn lại càng tàn thêm.
Tóc đen ngổn ngang múa tung trong cuồng phong, Đoạn Hồi Xuyên tiện tay hất ra tóc mái, đứng bất động trong trung tâm gió bão, mắt cũng không chớp, chậm chạp nhếch miệng, khiêu khích nói: “Thì ra mày gọi là ‘Gào’?”
Ngôn Diệc Quân ở phía sau hắn vì câu nghịch ngợm này âm thầm cười cười, nhưng nhìn thấy dưới chân thủy triều lan tràn mà tới sau bóng tối, ý cười liền thoáng qua, y nhẹ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận, nó còn có trợ giúp.”
Bóng tối không biết từ đâu mà đến, từ khắp mọi nơi tụ lại, chúng nó bò theo vách tường, mặt đất, hướng về phía vương miện kim cương xông lên!
Mắt thấy hắc ám sắp nuốt chửng vương miện, ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên khinh bỉ mà nham hiểm, tiện tay cho một mũi tên điện quang lam tím xuyên tới, đạo tặc lén lút ẩn thân trong bóng tối không chịu được ánh sáng miễn cưỡng đóng đinh tại chỗ cũ!
Máu tươi đỏ sẫm tung toé, chảy dọc theo nền gạch nứt nẻ, nơi bóng tối, một bóng người quỷ dị chậm rãi hiện lên, mũi tên lôi đình kia đã tinh chuẩn xuyên qua lòng gã, một tiếng di ngôn cũng không kịp xuất khẩu, đã oán độc tắt hơi.
“Càn rỡ.” Đoạn Hồi Xuyên khẽ xì một tiếng, không có bố thí cho đối phương nửa ánh mắt thương hại: “Đồ của người khác không nên động loạn.”
Nhưng kết cục của con ma đen đủi này, vẻn vẹn chỉ là làm bóng tối bốn phía yên tĩnh một thoáng, rồi ngay lập tức tranh tiên khủng hậu vồ tới, dù cho có nát thành bụi, cũng không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Nhưng con Hắc Long đối diện, cũng không để hắn tùy thời ra tay, Đoạn Hồi Xuyên nhướn mày, cảm thấy khá vướng tay chân, một tia sét bạo liệt vờn quanh ngón tay, ẩn nhẫn chưa phát.
Cuối cùng đánh vỡ đối lập cân bằng hai bên, là một cây roi bạc quất qua như một con trăn.
Vu lực xanh thẫm âm thầm quấn quanh roi bạc, trong lúc huy động, giống như có sức sống kì dị, như bệnh độc ăn vào xương, bị roi xanh kia dính lên, không một kẻ nào không chật vật ngã ra khỏi bóng tối bảo vệ, kẻ nọ nối tiếp kẻ kia bị lộ.
Thành viên Bỉ Ngạn nằm vùng bốn phía, không phải ai cũng nhận ra ngoại hình của Chấp Tiên Nhân, nhưng không ai không biết cây roi bạc mang tính biểu trưng này, một khắc đối phương ra tay, như là thổi lên một loại tín hiệu chiến đấu, trong khoảnh khắc, dồn dập ra tay!
Các sắc thái xanh đa dạng xen lẫn trong không trung, đánh cho nhóm vu tộc theo Dực mà đến không ứng phó kịp, công kích xen kẽ đối chọi gay gắt, quỷ dị vu thuật tầng tầng lớp lớp, hiện trường ngổn ngang cơ hồ bị đánh thành cái sàng, thế cuộc càng ngày càng phức tạp hỗn loạn.
“Bọn họ là…” Đoạn Hồi Xuyên cũng bị mấy người này làm cả kinh, song phương ẩu đả khí thế ngất trời, hắn thành ra người ngoài cuộc.
Ngôn Diệc Quân nói nhỏ lời ít mà ý nhiều: “Là người của anh.”
“…” Đoạn Hồi Xuyên nghiêng đầu liếc y một cái, ánh mắt phức tạp.
Thế cuộc giằng co, làm Hắc Long không chịu được, giành trước chủ động!
Một hơi thở lửa được khạc ra, trong nháy mắt hỏa táng nguyên trần nhà đấu giá, đốt ra một cái lỗ to đùng! Gạch vỡ vụn cùng thép bị nung giàn giụa đập xuống!
Quần chúng phía dưới sợ hãi muôn dạng, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi tử vong giáng lâm.
Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được mắng môt tiếng, chợt một tấm bình phong tím phẳng như gương được trải ra, trung tâm là lôi vân ở phía dưới, trong nháy mắt bao trùm cả sàn đấu giá rách nát, ngăn cách nhiệt độ cực nóng và đá rơi, bảo vệ người vô tội bên trong.
Quả cầu lửa giống như mảnh vỡ ầm ầm nện trên mặt bình phong, tạo ra tiếng nổ bạo liệt đinh tai nhức óc, nhìn lên trên xem, chẳng khác nào một trận lửa tận thế đốt sạch thế giưới, người nhát gan ngay tại chỗ bị doạ ngất đi.
“Hừ.” Hắc Long bồi hồi ở trên khoảng không, phát ra một tiếng cười lạnh xem thường, hàm rộng mở ra, miệng nói tiếng người: “Nhị Thái tử điện hạ cao quý, tự lo không xong, còn để ý đến tính mạng giun dế sao?”
“Vậy ra mày biết nói, tao còn tưởng rằng mày là người câm đấy.” Đoạn Hồi Xuyên ánh mắt tối om nhìn chằm chằm đối phương: “Xưng tên ra, trên hoàng tuyền lộ, tránh làm ma quỷ vô danh.”
“Nhiều năm không gặp, Nhị điện hạ vẫn lộ liễu ương ngạnh như vậy, không biết khiêm tốn là gì.” Thân Hắc Long tự do chậm rãi tới gần, đuôi rồng mạnh mẽ hơi lay động, sau đó là một trận lốc cuồn cuộn.
“Ta tên Dực, được trưởng điện hạ tự mình ban tên cho, tôn ti có khác biệt, ta vốn không muốn làm khó dễ ngài, nhưng trưởng điện hạ nghiêm lệnh, cần phải đưa ngài về, kính xin Nhị điện hạ thứ cho ta tội phạm thượng.”
Hắc Long ngữ điệu cổ ảo, giống như một thân sĩ nho nhã lễ độ, khẩu khí lại kiêu căng, không đặt thân thể phàm thai nhỏ bé của Đoạn Hồi Xuyên vào đáy mắt tẹo nào.
“Hi vọng bản lãnh của ngươi, không thấp hơn khẩu khí của ngươi.” Đoạn Hồi Xuyên khinh bỉ cười gằn.
Linh khí tử lam lôi lưu đột nhiên xuất hiện quanh người hắn, sét quanh đầu ngón tay cực kỳ thôi bạo tàn ác bành trướng, ngưng tụ thành từng cây từng cây kiếm băng lôi đình, phân tán thành hình cung, chìm nổi giữa không trung.
Kiếm ý vô hình xông ra vô tận, hồ quang nhảy nhót lấp loé trên lưỡi kiếm, lôi đình cuồng bạo và hàn băng ngưng túc vào một chỗ, như nước với lửa nối liền không phân.
Bốn phía là bầu không khí khốc liệt vô cùng sắc bén, khí lưu điên cuồng bên trong cắt rời ra một vùng thế giới.
Sàn đấu giá yếu ớt trong uy thế kinh khủng phát ra một tiếng thống khổ rên rỉ cuối cùng, rốt cục hoàn toàn sụp đổ, may mắn được bình phong tím chống đỡ lại.
Hang lớn đen ngòm lộ ra dưới bầu trời tối mù mịt.
Chẳng biết lúc nào, mây đen bao trùm đánh ra một tiếng sấm trầm trọng, từ nơi cực xa chậm rãi hạ xuống, ép nền trời đen kịt không chịu nổi gánh nặng, nặng nề buông xuống, dường như chỉ cần nhón chân lên là có thể lên.
Ngay cả ánh trăng cũng bị mây đen canh phòng nghiêm ngặt, không thể thổ lộ chút gì.
Trong bóng tối đen kịt không thể miêu tả này, lôi điện quanh thân Đoạn Hồi Xuyên cơ hồ trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, sáng chói lóa mắt, tư thế kiên cường của hắn dưới điện quang bao phủ hiện ra đặc biệt rõ ràng.
Một đóa sen xanh tím khổng lồ dưới chân hắn chậm rãi tỏa ra, đóa hoa phản chiếu trong con ngươi lạnh lùng của Hắc Long.
Nó rốt cục không kiềm chế nữa, một tiếng rồng ngâm cuồng ngạo xé rách bầu trời đêm, thân hình khổng lồ như dãy núi chập trùng, tốc độ nhanh như chớp, dựng thẳng đồng tử khóa chặt bóng người nhỏ bé chỉ cần đập một móng vuốt là chết ngay đang đứng trên hoa sen, cưỡi mây đạp gió, gào thét lao đến!
Tầm ngắm của Đoạn Hồi Xuyên cũng đón nhận một đòn long trọng mang theo tử vong này, lực lượng sấm sét quanh thân vận chuyển tới cực hạn, sấm sét hung hãn dâng trào trong nháy mắt che mất bóng người của hắn, cự kiếm lôi đình mang theo sức mạnh khai thiên tích địa, tầng tầng va vào thân thể hùng vĩ của Chân long!
Tất cả người cùng vật trên mặt đất, lúc này đã biến thành cỏ dại ven đường, trong bão táp lênh đênh bất lực.
Chớp mắt, cương phong nộ hống, phong vân lôi động, thiên địa bất động, ngày đêm đảo lộn!
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Tuy rằng bạn trai ta thâm tàng bất lộ, nhưng khẳng định y không biết, ta cũng thâm tàng bất lộ! 【 đắc ý vẫy đuôi. jpg
Ngôn: Mỉm cười
Mãi đến khi một cái đầu dị thú khổng lồ từ trong hang đất lở chậm rãi bay lên, rung động trong nháy mắt nhấn tạm dừng.
Đám người trong cơn khủng hoảng rốt cục phát hiện con quái vật khổng lổ này vượt qua phạm trù nhận thức, quái vật không ngừng kéo dài thân lân khôi ngô che kín bầu trời, thần kinh mọi người gần như đứt đoạn vì quá mức chấn động và sợ hãi.
Mọi người sợ đến quên cả gào thét, điều duy nhất có thể làm, chỉ là không hẹn mà cùng ngửa đầu, khiếp sợ tuyệt vọng ngước nhìn con cự thú dài mãi không thấy điểm dừng kia!
Thân thể dài ngoằng hùng hồn của nó phủ kín một lớp vảy màu đen bóng loáng, bị ánh đèn lờ mờ giội rửa sáng như ánh kim loại lạnh lẽo, sừng phân nhánh sắc bén như đao, bốn cái lợi trảo cắt gạch đá hoa cương dễ như cắt đậu hũ.
Nó kéo cái đuôi dài đằng đẵng, xoay quanh trên khoảng không sân khấu, đôi mắt đen kịt bễ nghễ tứ phương, xem thường giun dế dưới chân.
Đó là thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại—— rồng.
Một con rồng thật màu đen.
Một khắc lộ ra hình dáng kia, đám người sợ hãi đủ kiểu rơi vào trạng thái tắt tiếng hồi lâu, trong bọn họ đại đa số người cả đời ở thương trường đã kinh qua bao sóng gió, thấy núi Thái Sơn sụp trước mắt mà sắc vẫn bất biến, lại chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày sẽ gặp phải một màn khiếp đảm như vậy.
Phương, Đường hai nhà chậm một chút mới rời khỏi phòng riêng, may mắn thoát được đợt lở đất đầu tiên, nhưng vận may của bọn họ cũng chấm dứt tại đây, cửa thoát hiểm phía sau đã bị gạch đá vụn rơi xuống ngăn chặn, mặt khác phía sân khấu rộng rãi kia, đã bị Hắc Long khổng lồ chiếm giữ!
Tình cảnh hỗn loạn không biết phải đi đâu, bọn họ đành lui về nằm phục ở trước cửa sổ gian phòng, mờ mịt luống cuống mà lén lút đi xuống nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy, con ngươi suýt nữa lọt ra ngoài.
Rồng! Là rồng trong truyền thuyết!
Giờ khắc này, Đoạn Hồi Xuyên đang ôm Ngôn Diệc Quân đứng lặng trên lôi vân, giữa không trung xa xa đối mặt với Hắc Long.
So với Hắc Long cự đại, bóng người của hắn cơ hồ bị che ngợp trong bầu trời vảy đen đến không có cách nào nhận biết, hai người nhỏ bé đến mức thậm chí còn không đủ trình độ so to nhỏ với con mắt rồng.
Trươc một vị quái vật khổng lồ như vậy, uy thế vô hình nặng trịch bao phủ xuống, lôi vân rung động có xu thế tán loạn.
Con rồng này, là hướng về phía hắn tới!
Tự dưng, hắn trong lòng đốc định.
Đoạn Hồi Xuyên hít sâu một hơi, không dễ dàng ổn định lại lôi vân, Ngôn Diệc Quân ôm cổ hắn, hơi nhíu mày, con mắt hắc trầm chợt lóe một tia u quang, thở dài nói: “Thả anh xuống đây đi.”
“Nhưng mà…” Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới nhớ tới đối phương cũng không phải người bình thường, hắn theo bản năng vẫn xem Ngôn Diệc Quân là một bác sĩ gầy yếu, nhưng lại nhớ đối phương năm xưa lúc báo thù ra tay tàn nhẫn quả quyết, có lẽ trên thực tế ai bảo vệ ai còn chưa chắc chắn đây.
Ý thức được điểm này, động tác thả xuống của Đoạn Hồi Xuyên hiện ra mấy phần ngượng ngùng: “Vậy anh cẩn thận. Cái tên này hẳn là hướng em tới, anh lui xa một chút.”
Hắn che trước người Ngôn Diệc Quân, hướng về phía Hắc Long hất cằm lên, giọng trầm thấp không có vẻ sợ hãi chút nào: “Người bên kia, tự báo tên đi.”
Trả lời hắn chính là một tiếng gào thét dài dòng, Đoạn Hồi Xuyên miệt thị cười gằn chọc giận nó, rung chấn của tiếng gầm cự đại lan ra, trong chớp mắt làm vỡ nát mấy món thủy tinh gần đấy!
Đèn, ly rượu, cửa sổ, kệ trưng bày… Không một thứ gì may mắn thoát khỏi, mảnh kiếng bể như mưa như sao, như một trận pháo hoa lạnh lùng, phá vỡ chút vẻ đẹp còn sót lại, lần thứ hai thổi hiện trường đã tàn lại càng tàn thêm.
Tóc đen ngổn ngang múa tung trong cuồng phong, Đoạn Hồi Xuyên tiện tay hất ra tóc mái, đứng bất động trong trung tâm gió bão, mắt cũng không chớp, chậm chạp nhếch miệng, khiêu khích nói: “Thì ra mày gọi là ‘Gào’?”
Ngôn Diệc Quân ở phía sau hắn vì câu nghịch ngợm này âm thầm cười cười, nhưng nhìn thấy dưới chân thủy triều lan tràn mà tới sau bóng tối, ý cười liền thoáng qua, y nhẹ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận, nó còn có trợ giúp.”
Bóng tối không biết từ đâu mà đến, từ khắp mọi nơi tụ lại, chúng nó bò theo vách tường, mặt đất, hướng về phía vương miện kim cương xông lên!
Mắt thấy hắc ám sắp nuốt chửng vương miện, ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên khinh bỉ mà nham hiểm, tiện tay cho một mũi tên điện quang lam tím xuyên tới, đạo tặc lén lút ẩn thân trong bóng tối không chịu được ánh sáng miễn cưỡng đóng đinh tại chỗ cũ!
Máu tươi đỏ sẫm tung toé, chảy dọc theo nền gạch nứt nẻ, nơi bóng tối, một bóng người quỷ dị chậm rãi hiện lên, mũi tên lôi đình kia đã tinh chuẩn xuyên qua lòng gã, một tiếng di ngôn cũng không kịp xuất khẩu, đã oán độc tắt hơi.
“Càn rỡ.” Đoạn Hồi Xuyên khẽ xì một tiếng, không có bố thí cho đối phương nửa ánh mắt thương hại: “Đồ của người khác không nên động loạn.”
Nhưng kết cục của con ma đen đủi này, vẻn vẹn chỉ là làm bóng tối bốn phía yên tĩnh một thoáng, rồi ngay lập tức tranh tiên khủng hậu vồ tới, dù cho có nát thành bụi, cũng không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Nhưng con Hắc Long đối diện, cũng không để hắn tùy thời ra tay, Đoạn Hồi Xuyên nhướn mày, cảm thấy khá vướng tay chân, một tia sét bạo liệt vờn quanh ngón tay, ẩn nhẫn chưa phát.
Cuối cùng đánh vỡ đối lập cân bằng hai bên, là một cây roi bạc quất qua như một con trăn.
Vu lực xanh thẫm âm thầm quấn quanh roi bạc, trong lúc huy động, giống như có sức sống kì dị, như bệnh độc ăn vào xương, bị roi xanh kia dính lên, không một kẻ nào không chật vật ngã ra khỏi bóng tối bảo vệ, kẻ nọ nối tiếp kẻ kia bị lộ.
Thành viên Bỉ Ngạn nằm vùng bốn phía, không phải ai cũng nhận ra ngoại hình của Chấp Tiên Nhân, nhưng không ai không biết cây roi bạc mang tính biểu trưng này, một khắc đối phương ra tay, như là thổi lên một loại tín hiệu chiến đấu, trong khoảnh khắc, dồn dập ra tay!
Các sắc thái xanh đa dạng xen lẫn trong không trung, đánh cho nhóm vu tộc theo Dực mà đến không ứng phó kịp, công kích xen kẽ đối chọi gay gắt, quỷ dị vu thuật tầng tầng lớp lớp, hiện trường ngổn ngang cơ hồ bị đánh thành cái sàng, thế cuộc càng ngày càng phức tạp hỗn loạn.
“Bọn họ là…” Đoạn Hồi Xuyên cũng bị mấy người này làm cả kinh, song phương ẩu đả khí thế ngất trời, hắn thành ra người ngoài cuộc.
Ngôn Diệc Quân nói nhỏ lời ít mà ý nhiều: “Là người của anh.”
“…” Đoạn Hồi Xuyên nghiêng đầu liếc y một cái, ánh mắt phức tạp.
Thế cuộc giằng co, làm Hắc Long không chịu được, giành trước chủ động!
Một hơi thở lửa được khạc ra, trong nháy mắt hỏa táng nguyên trần nhà đấu giá, đốt ra một cái lỗ to đùng! Gạch vỡ vụn cùng thép bị nung giàn giụa đập xuống!
Quần chúng phía dưới sợ hãi muôn dạng, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi tử vong giáng lâm.
Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được mắng môt tiếng, chợt một tấm bình phong tím phẳng như gương được trải ra, trung tâm là lôi vân ở phía dưới, trong nháy mắt bao trùm cả sàn đấu giá rách nát, ngăn cách nhiệt độ cực nóng và đá rơi, bảo vệ người vô tội bên trong.
Quả cầu lửa giống như mảnh vỡ ầm ầm nện trên mặt bình phong, tạo ra tiếng nổ bạo liệt đinh tai nhức óc, nhìn lên trên xem, chẳng khác nào một trận lửa tận thế đốt sạch thế giưới, người nhát gan ngay tại chỗ bị doạ ngất đi.
“Hừ.” Hắc Long bồi hồi ở trên khoảng không, phát ra một tiếng cười lạnh xem thường, hàm rộng mở ra, miệng nói tiếng người: “Nhị Thái tử điện hạ cao quý, tự lo không xong, còn để ý đến tính mạng giun dế sao?”
“Vậy ra mày biết nói, tao còn tưởng rằng mày là người câm đấy.” Đoạn Hồi Xuyên ánh mắt tối om nhìn chằm chằm đối phương: “Xưng tên ra, trên hoàng tuyền lộ, tránh làm ma quỷ vô danh.”
“Nhiều năm không gặp, Nhị điện hạ vẫn lộ liễu ương ngạnh như vậy, không biết khiêm tốn là gì.” Thân Hắc Long tự do chậm rãi tới gần, đuôi rồng mạnh mẽ hơi lay động, sau đó là một trận lốc cuồn cuộn.
“Ta tên Dực, được trưởng điện hạ tự mình ban tên cho, tôn ti có khác biệt, ta vốn không muốn làm khó dễ ngài, nhưng trưởng điện hạ nghiêm lệnh, cần phải đưa ngài về, kính xin Nhị điện hạ thứ cho ta tội phạm thượng.”
Hắc Long ngữ điệu cổ ảo, giống như một thân sĩ nho nhã lễ độ, khẩu khí lại kiêu căng, không đặt thân thể phàm thai nhỏ bé của Đoạn Hồi Xuyên vào đáy mắt tẹo nào.
“Hi vọng bản lãnh của ngươi, không thấp hơn khẩu khí của ngươi.” Đoạn Hồi Xuyên khinh bỉ cười gằn.
Linh khí tử lam lôi lưu đột nhiên xuất hiện quanh người hắn, sét quanh đầu ngón tay cực kỳ thôi bạo tàn ác bành trướng, ngưng tụ thành từng cây từng cây kiếm băng lôi đình, phân tán thành hình cung, chìm nổi giữa không trung.
Kiếm ý vô hình xông ra vô tận, hồ quang nhảy nhót lấp loé trên lưỡi kiếm, lôi đình cuồng bạo và hàn băng ngưng túc vào một chỗ, như nước với lửa nối liền không phân.
Bốn phía là bầu không khí khốc liệt vô cùng sắc bén, khí lưu điên cuồng bên trong cắt rời ra một vùng thế giới.
Sàn đấu giá yếu ớt trong uy thế kinh khủng phát ra một tiếng thống khổ rên rỉ cuối cùng, rốt cục hoàn toàn sụp đổ, may mắn được bình phong tím chống đỡ lại.
Hang lớn đen ngòm lộ ra dưới bầu trời tối mù mịt.
Chẳng biết lúc nào, mây đen bao trùm đánh ra một tiếng sấm trầm trọng, từ nơi cực xa chậm rãi hạ xuống, ép nền trời đen kịt không chịu nổi gánh nặng, nặng nề buông xuống, dường như chỉ cần nhón chân lên là có thể lên.
Ngay cả ánh trăng cũng bị mây đen canh phòng nghiêm ngặt, không thể thổ lộ chút gì.
Trong bóng tối đen kịt không thể miêu tả này, lôi điện quanh thân Đoạn Hồi Xuyên cơ hồ trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, sáng chói lóa mắt, tư thế kiên cường của hắn dưới điện quang bao phủ hiện ra đặc biệt rõ ràng.
Một đóa sen xanh tím khổng lồ dưới chân hắn chậm rãi tỏa ra, đóa hoa phản chiếu trong con ngươi lạnh lùng của Hắc Long.
Nó rốt cục không kiềm chế nữa, một tiếng rồng ngâm cuồng ngạo xé rách bầu trời đêm, thân hình khổng lồ như dãy núi chập trùng, tốc độ nhanh như chớp, dựng thẳng đồng tử khóa chặt bóng người nhỏ bé chỉ cần đập một móng vuốt là chết ngay đang đứng trên hoa sen, cưỡi mây đạp gió, gào thét lao đến!
Tầm ngắm của Đoạn Hồi Xuyên cũng đón nhận một đòn long trọng mang theo tử vong này, lực lượng sấm sét quanh thân vận chuyển tới cực hạn, sấm sét hung hãn dâng trào trong nháy mắt che mất bóng người của hắn, cự kiếm lôi đình mang theo sức mạnh khai thiên tích địa, tầng tầng va vào thân thể hùng vĩ của Chân long!
Tất cả người cùng vật trên mặt đất, lúc này đã biến thành cỏ dại ven đường, trong bão táp lênh đênh bất lực.
Chớp mắt, cương phong nộ hống, phong vân lôi động, thiên địa bất động, ngày đêm đảo lộn!
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Tuy rằng bạn trai ta thâm tàng bất lộ, nhưng khẳng định y không biết, ta cũng thâm tàng bất lộ! 【 đắc ý vẫy đuôi. jpg
Ngôn: Mỉm cười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất