Chương 74: Long đế
Hoàng thành Long tộc.
Thành quách nguy nga hùng vĩ, đối với người thường cả đời không có tư cách tiến vào mà nói, mặc dù cùng hết trí tưởng tượng, cũng không có cách nào miêu tả được một chút.
Đối với Long tộc thì thôi, cũng không có khái niệm “tường thành”, càng nhiều thì càng có ý nghĩa tượng trưng chí cao vô thượng.
Sáu hòn đảo di động bao bọc chung quanh đảo lớn hoàng thành cao vút tầm mây ở trung ương, lơ lửng giữa không trung, gió mây vô tận phía chân đảo, như là từng cái khăn lụa màu bạc, cùng mưa khói mờ mịt chậm rãi bay.
Mỹ lệ hào quang phủ khắp quỳnh lâu điện ngọc, linh cơ dồi dào quẩn quanh.
Mặc cung trang phiền phức, Đoạn Hồi Xuyên trong bộ dạng thiếu nữ đang ngồi trên một cái thuyền rồng cực đại, cùng với các thị nữ trúng tuyển, xuyên qua tầng tầng đám mây hào quang, hạ cánh bên cổng phụ của hoàng thành.
Nội vụ thừa tướng là thanh quy tộc nhân, bọn họ da dày thịt béo, lưng che vảy giáp, sức phòng ngự cũng được xếp vào hạng mạnh ở Long Uyên giới, chỉ là tốc độ siêu chậm hiếm thấy, từ thuyền rồng các thị nữ nối đuôi nhau mà ra, theo thanh quy thừa tướng tới điện Minh Hi học tập lễ nghi cùng quy củ, mất nguyên một ngày.
Đoạn Hồi Xuyên đi sau cùng, cẩn thận nhấc làn váy bước từng bước nhỏ, để tránh việc không cẩn thận đạp phải làm lộ, dọc theo đường đi vẻ mặt gian giảo nhìn chung quanh, nhưng đáng tiếc bốn phía không ngừng có Hắc Long Vệ qua lại tuần tra, hắn căn bản không tìm được cơ hội lén lút trốn.
Sau khi kiểm tra đối chiếu lai lịch thân phận từng người, thanh quy thừa tướng đưa một đám thị nữ đến tẩm thất dàn xếp, cũng may Hắc Long chuẩn bị vẹn toàn cho thân phận Đoạn Hồi Xuyên, hơn nữa cóThánh Giới che lấp, tạm thời không ai phát hiện ra hắn là hàng giả mạo danh thế thân.
Chỉ là so với các thị nữ khác “hùng tráng” hơn chút thôi.
Học tập lễ nghi mấy ngày này, các thị nữ mới lên cấp bị cưỡng chế ở lại Minh Hi điện không được ra ngoài, ngoài điện có Hắc Long Vệ ngày đêm canh gác, Đoạn Hồi Xuyên bị ép mỗi ngày mặc nữ trang, đọc thuộc lòng các đại điển tịch điều lệ, hành tẩu ngồi nằm đều phải chú trọng, còn phải học tập thi vũ hoa cỏ, nuôi nấng linh thú.
Ngoài điện bị canh nghiêm ngặt, liên tiếp chừng mấy ngày, hắn cũng không tìm thấy thời cơ tránh đi, đại hôn kỳ hạn ngày càng gần, Đoạn Hồi Xuyên lo lắng buồn bực, Ngôn Diệc Quân đáng thương, lông mèo đã bị tuốt rơi mất vài miếng.
Cuối cùng cũng coi như trời không phụ người có lòng, ngay trước đêm trưởng hoàng tử đại hôn, rốt cục hắn bắt được một cơ hội.
Bộ Hồng Loan trang sức cấp cho trưởng hoàng tử phi dùng trong đại hôn rốt cục đã chế tạo xong, thanh quy thừa tướng từ trong chúng thị nữ kén cá chọn canh, Đoạn Hồi Xuyên lợi dụng ưu thế thể trạng dễ dàng đẩy các thị nữ mềm mại qua một bên, tự mình đứng lên trước nhất.
Thanh quy thừa tướng nhìn thấy hắn nhất thời sáng mắt lên —— đúng là một thị nữ tỉnh táo thoát tục khỏe mạnh!
“Ngươi, chính là ngươi, người cao lớn vạm vỡ kia! Tên gọi là gì?”
Tráng nữ Đoạn Hồi Xuyên thận trọng mang theo vài phần hơi ngại ngùng nói: “Diệc Quân.”
Ngôn mèo nhỏ bám trên ngực hắn: “…”
“Diệc Quân, rất tốt, chính là ngươi, đưa Hồng Loan trang sức này đến tẩm cung của trưởng hoàng tử phi, không được để muộn! Hắc Long Vệ ngoài cửa sẽ đưa ngươi tới.”
Đoạn Hồi Xuyên trong bụng mừng rỡ, dứt khoát lĩnh nhiệm vụ.
Hắc Long Vệ dẫn đường là một tiểu tử trẻ tuổi cao gầy, ở trong hoàng thành mỗi ngày sáng tối đi tuần tra thời gian dài quá mức khô khan, thật vất vả mới được tiếp xúc gần gũi một chút với phái khác, mặt đầy hưng phấn, không ngừng tìm cách tiếp lời, tính cách tiểu tử đầy nhiệt tình, khuyết điểm duy nhất chính là thẩm mỹ kỳ lạ.
Dọc theo đường đi Đoạn Hồi Xuyên trong bóng tối chú ý Hắc Long Vệ tuần tra trên đường, thấy phương hướng đi tẩm cung của long đế, càng xa cách mất tập trung với tiểu tử.
Tiểu tử rốt cục lấy dũng khí: “Diệc Quân, ngươi khen người ta sao?”
Đoạn Hồi Xuyên thiếu chút nữa giẫm váy, dở khóc dở cười chỉ vào mũi của mình: “… Ngươi mắt mù à? Lại coi trọng ta? Ta chỗ nào giống nữ nhân?”
Hắc Long tiểu tử cuống lên: “Làm sao không giống? Dung mạo ngươi dễ nhìn, còn tiền đột hậu kiều (ngực tấn công mông phòng thủ), Diệc Quân, ngươi là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy!”
“Khụ khục…” Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên bị nghẹn nước miếng, ho kịch liệt, ôm ngực khụ một trận sóng mãnh liệt, đôi mắt Hắc Long tiểu tử vẫn nhìn thẳng.
Bỗng, “Diệc Quân” không biết lẩm bẩm một câu “đừng cào ta” với ai, hai cái tay nâng trước ngực chen lấn, bất ngờ, dụng lực không cẩn thận, bộ ngực cao vút bị chen, rơi,…
Hắc Long tiểu tử: “…”
Đoạn Hồi Xuyên: “…”
Mẹ ơi, hắn còn có thể cấp cứu một chút không?
Hắc Long tiểu tử hoảng sợ trợn mắt lên, không chờ hắn phản ứng lại, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên ra quyền, trực tiếp đánh người ngất xỉu, lôi hai cánh tay, kéo tới một góc nhỏ không người.
Con mèo đen nhỏ từ trong quần áo của hắn chui ra, bò lên trên bả vai, không thể làm gì khác hơn là lấy thịt đệm đâm đâm gò má của hắn: “Lớn như vậy còn nghịch ngợm, nhỡ có người tới nên làm sao bây giờ?”
Đoạn Hồi Xuyên xòe tay, mặt vô tội nhìn lại y: “Còn không phải là anh nhích tới nhích lui, cào em không thoải mái.”
“Ai cho em nói lung tung, không ra thể thống gì!”
“Xuỵt! Có tuần tra đến!”
Ngôn Diệc Quân nhẹ nhàng chớp chớp mắt mèo tối om, quyết định thật nhanh: “Anh có đạo chú thuật, có thể dùng một lát.”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh con mèo đen đột nhiên nhạt nhòa, biến ảo thành bóng đen cực mông lung, sát mặt đất trượt tới người Hắc Long tiểu tử đã ngất, chốc lát, tiểu tử mở mắt ra, trong con ngươi là ánh mắt thâm trầm ôn nhu mà Đoạn Hồi Xuyên quen biết.
Ngôn Diệc Quân điều khiển thân thể tiểu tử chầm chậm đứng dậy, lay động một chút, tựa hồ hơi có chút không khỏe.
“Làm sao vậy? Không được miễn cưỡng.” Đoạn Hồi Xuyên vội vã nâng đỡ.
Ngôn Diệc Quân chậm rãi lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ hơi vận dụng mấy phần vu lực, trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không xúc động Huyết vu nguyền rủa phản phệ. Em cẩn thận phân biệt phương vị chưa?”
“Ừm!” Đoạn Hồi Xuyên cẩn thận chú ý động tĩnh bốn phía, thấp giọng nói: “Đi theo đường này! Chúng ta nhanh lên!”
…
Ngôn Diệc Quân cầm thông hành lệnh thanh quy thừa tướng ban tặng, một đường quang minh chính đại mà đi đến chu vi Cửu Tiêu điện của long đế, kỳ quái chính là, một đường bọn họ đi tới chung quanh thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng cố tình ở Cửu Tiêu điện một Hắc Long Vệ cũng không có.
Ánh nắng chiều tà cuối cùng lưu luyến từ từ phai màu trên ngói lưu ly, màn đêm yên lặng như tờ chậm rãi giáng lâm.
Đèn chong trước điện lẳng lặng bùng cháy lên, tia sáng trong bóng đêm thoáng như hai đám quỷ hỏa tịch mịch.
Cửu Tiêu điện tiêu điều tịch liêu chẳng khác nào một hung thú viễn cổ đang ngủ say, bốn phía giấu giếm âm lãnh sát cơ, dường như lúc nào cũng có thể đột nhiên mở cái miệng lớn dữ tợn ra nuốt hai người vào trong bụng.
Ngôn Diệc Quân đi đến trước chính điện, một luồng kình khí cực mạnh trong nháy mắt làm đầu choáng váng, từng vòng sóng gợn vô hình đẩy ra, thân thể y cứng đờ, vội lùi mấy bước, mới miễn cưỡng tránh được lực phản chấn của pháp trận.
Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới nhìn rõ, cả tòa Cửu Tiêu điện bị một màng hào quang mỹ lệ bao phủ, triệt để ngăn trong ngoài đại điện thành hai thế giới.
Trừ phi phá giải được toà trận pháp phòng hộ áo cổ (cổ kính, cổ xưa) này, bằng không cũng không cách nào đi vào trong.
“Chẳng trách không cần người trông coi!” Đoạn Hồi Xuyên đâm đâm tấm bình phong vô hình này, dù cho vuốt rồng sắc bén cũng không có cách nào để lại được một dấu ấn trên mặt bề mặt của nó.
“Nếu như chúng ta xông vào, động tĩnh hẳn không nhỏ, cả tòa hoàng thành dễ đều bị kinh động.”
Đoạn Hồi Xuyên cắn răng: “Em đến thử xem, anh thay em cảnh giới.”
Hắn há mồm phun ra Thánh Giới, truyền vào linh lực mênh mông để khắc chế, ánh sáng màu tím nhạt mông lung bao phủ hắn, Đoạn Hồi Xuyên duỗi ra một bàn tay kề sát lên hào quang bình phong, tinh tế cảm thụ pháp lực cương mãnh bành trướng lưu chuyển trong đó, thử nghiệm điều khiển sức mạnh Thánh Giới phá ra một cái lỗ nho nhỏ.
Đoạn Hồi Xuyên ngừng suy nghĩ, lông mày càng cau càng chặt, mồ hôi mỏng che kín cái trán, mãi đến tận linh lực gần như khô cạn, mới miễn cưỡng cảm giác được bình phong có một tia buông lỏng.
“Nhanh vào đi, em không chống đỡ được lâu.” Hắn dùng lực xé ra một vết nứt cao bằng nửa người, để Ngôn Diệc Quân đi vào trước, đợi thân ảnh của hai người biến mất ở cửa đại điện, vết nứt đột nhiên hợp lại, không nhìn ra một điểm sơ hở.
Đại điện trống trải vắng lặng chôn trong một mảnh đen kịt, không khói lửa cũng không có ánh đèn, chỉ có tiếng chân hai người đạp trên gạch bạch ngọc, vang vọng thanh lãnh.
Vừa bước vào trong điện, một luồng hàn khí lạnh lẽo đầy uy thế khó tả đã bao bọc lên sống lưng.
Cơ hồ mỗi một tầng cửa điện, đều có một cấm chế nghiêm ngặt bí mật, như những cái dây khóa im lìm ngang ngược, che giấu nghiêm mật toà đại điện nguy nga tượng trưng cho quyền lợi Long tộc chí cao vô thượng này.
Hai người một đường loại bỏ cấm chế đi đến cấm địa long đế bế quan, Đoạn Hồi Xuyên ngước nhìn một cái cửa đá cự đại sâu tít tắp, trên cửa đá có bức phù điêu hai con long, như một đôi mắt quỷ quyệt hung dữ, ở trên cao nhìn xuống.
“Phụ hoàng!” Đoạn Hồi Xuyên nằm nhoài xuống ngó qua khe cửa hô hoán, âm thanh của hắn như là bị cánh cửa cực lớn nuốt hết, không một tiếng động biến mất không còn tăm tích.
Bên trong không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Đoạn Hồi Xuyên không còn cách nào khác, đành phải giở lại trò cũ, cánh cửa đơn giản này cũng chịu ảnh hưởng của Thánh Giới, hai người dùng hết tâm lực dằn vặt đến khi sắc trời tờ mờ sáng, cửa đá rốt cục bị đẩy ra một cái khe hở một người có thể qua.
Tiến vào cấm địa, như đi đến một thế giới khác sáng tối âm u.
Đập vào mắt không phải rường cột chạm trổ cao chót vót, mà là một bích hồ bao la bát ngát, mái vòm tinh hà lưu chuyển, mặt hồ trơn nhẵn như gương phản chiếu ánh sao lấp lóe, như là vẩy một tầng sương mỏng ánh bạc.
Một Cự Long màu vàng lẳng lặng chìm nổi trong hồ nước, cái đầu to lớn dựa vào bên hồ, sừng sắc bén như đao, thân thể dài như núi uốn lượn như sóng nổi trên mặt nước, cơ hồ khiến hồ nước như sắp tràn ra.
“Phụ hoàng…” Đoạn Hồi Xuyên chấn động mà ngước nhìn Thần Long uy nghiêm áo cổ, nhất thời tắt tiếng, khó có thể dùng lời diễn tả được cảm giác thân cận nổi lên trong lòng, hắn không kìm lòng được tới gần Cự Long, muốn duỗi tay sờ soạng vảy trơn bóng dày đặc.
Mãi đến khi đột nhiên phát hiện đáy hồ tựa như có màu đỏ sẫm quỷ dị lan tràn, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên biến sắc, lao vào trong hồ!
Ngôn Diệc Quân buông tha thân thể Hắc Long tiểu tử, cái bóng màu đen ở bên hồ từ từ ngưng tụ thành hình, thu về hình người, con mắt đen nhìn chăm chú vào thân ảnh đang bơi trong hồ, giữa hai lông mày trồi lên vài sợi ưu lo.
Hồ nước mát lạnh như sương, vào trong nước lại là thấu xương lạnh giá, ngay cả Đoạn Hồi Xuyên thể phách cường hãn, cũng cóng đến run lên.
Đoạn Hồi Xuyên bơi đến đáy hồ, thân thể long đế cao lớn như một bức tường thành lớn, hiện nay ở giữa tường thành có một cái mâu hàn băng lớn cắm vào!
Máu rồng đỏ sẫm không ngừng từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ hết hồ nước, từng tia từng tia vu lực màu xanh đen như cá mập truy đuổi mùi máu tanh, nấn ná với vết thương, dùng năng lực hồi phục mạnh mẽ của Long tộc cũng chậm chạp không có cách nào khép ngay lại.
Vô số phù văn trận pháp dày đặc trói buộc chặt chẽ khóa trên thân rồng, khiến cho nó không có cách nào nhúc nhích.
Đoạn Hồi Xuyên mò tới vuốt rồng nỗ lực phá đoạn dây khóa, chợt thấy không đúng, định thần nhìn lại, vuốt rồng nguyên bản năm móng đã bị người chém mất một móng, chỉ còn tứ móng!
Hắn không thể tin trợn mắt lên, phút chốc hai mắt đỏ đậm như máu!
Long đế tựa hồ bị kẻ tự tiện xông vào kinh động, đang trầm miên bỗng thức tỉnh, một đôi mắt rồng màu vàng sậm đột nhiên mở, đồng tử thu thành một đường dựng thẳng chiếu ra gương mặt kinh ngạc của Ngôn Diệc Quân.
“Vu tộc nhân lớn mật! Dám xông vào hoàng thành Long tộc! Muốn chết!” Tiếng rồng gầm huyền ảo, tức giận vang vọng khắp thế giới này, mặt hồ vốn bình tĩnh trong phút chốc sôi trào dâng lên.
Một cái lợi trảo cứng như kim thiết đột nhiên từ trên trời đập xuống, toàn bộ bầu trời như đều bị bóng tối bao phủ!
Bị long đế tập trung một khắc kia, Ngôn Diệc Quân chỉ cảm thấy máu khắp người đều đình chỉ lưu động, uy thế khủng bố đến cực điểm làm y bất động đứng yên bên hồ, cả hô hấp cũng khó khăn!
“Phụ hoàng! Dừng tay!”
Một thân ảnh nhanh như điện đột ngột từ đáy hồ nhảy lên, lao thẳng tới chỗ Ngôn Diệc Quân, bảo hộ người ở dưới thân!
Vuốt rồng cự đại miễn cưỡng dừng lại ở khoảng cách không tới một tấc ở sau lưng hắn, long đế nghe tiếng hô hoán thân quen đành kinh nghi bất định dời đi vuốt rồng ——
Vì vậy Đoạn Hồi Xuyên vẫn còn xuyên nữ trang ló đầu ra, váy vóc lũ lượt ướt dầm dề chật vật dính vào trên người, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, đối diện với Cự Long cũng rơi vào cứng ngắc, nước mắt lưng tròng.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phụ:… Ngươi là ai thế?
Đoạn: Con gái ngươi!
Phụ:… Đánh rắm!
Thành quách nguy nga hùng vĩ, đối với người thường cả đời không có tư cách tiến vào mà nói, mặc dù cùng hết trí tưởng tượng, cũng không có cách nào miêu tả được một chút.
Đối với Long tộc thì thôi, cũng không có khái niệm “tường thành”, càng nhiều thì càng có ý nghĩa tượng trưng chí cao vô thượng.
Sáu hòn đảo di động bao bọc chung quanh đảo lớn hoàng thành cao vút tầm mây ở trung ương, lơ lửng giữa không trung, gió mây vô tận phía chân đảo, như là từng cái khăn lụa màu bạc, cùng mưa khói mờ mịt chậm rãi bay.
Mỹ lệ hào quang phủ khắp quỳnh lâu điện ngọc, linh cơ dồi dào quẩn quanh.
Mặc cung trang phiền phức, Đoạn Hồi Xuyên trong bộ dạng thiếu nữ đang ngồi trên một cái thuyền rồng cực đại, cùng với các thị nữ trúng tuyển, xuyên qua tầng tầng đám mây hào quang, hạ cánh bên cổng phụ của hoàng thành.
Nội vụ thừa tướng là thanh quy tộc nhân, bọn họ da dày thịt béo, lưng che vảy giáp, sức phòng ngự cũng được xếp vào hạng mạnh ở Long Uyên giới, chỉ là tốc độ siêu chậm hiếm thấy, từ thuyền rồng các thị nữ nối đuôi nhau mà ra, theo thanh quy thừa tướng tới điện Minh Hi học tập lễ nghi cùng quy củ, mất nguyên một ngày.
Đoạn Hồi Xuyên đi sau cùng, cẩn thận nhấc làn váy bước từng bước nhỏ, để tránh việc không cẩn thận đạp phải làm lộ, dọc theo đường đi vẻ mặt gian giảo nhìn chung quanh, nhưng đáng tiếc bốn phía không ngừng có Hắc Long Vệ qua lại tuần tra, hắn căn bản không tìm được cơ hội lén lút trốn.
Sau khi kiểm tra đối chiếu lai lịch thân phận từng người, thanh quy thừa tướng đưa một đám thị nữ đến tẩm thất dàn xếp, cũng may Hắc Long chuẩn bị vẹn toàn cho thân phận Đoạn Hồi Xuyên, hơn nữa cóThánh Giới che lấp, tạm thời không ai phát hiện ra hắn là hàng giả mạo danh thế thân.
Chỉ là so với các thị nữ khác “hùng tráng” hơn chút thôi.
Học tập lễ nghi mấy ngày này, các thị nữ mới lên cấp bị cưỡng chế ở lại Minh Hi điện không được ra ngoài, ngoài điện có Hắc Long Vệ ngày đêm canh gác, Đoạn Hồi Xuyên bị ép mỗi ngày mặc nữ trang, đọc thuộc lòng các đại điển tịch điều lệ, hành tẩu ngồi nằm đều phải chú trọng, còn phải học tập thi vũ hoa cỏ, nuôi nấng linh thú.
Ngoài điện bị canh nghiêm ngặt, liên tiếp chừng mấy ngày, hắn cũng không tìm thấy thời cơ tránh đi, đại hôn kỳ hạn ngày càng gần, Đoạn Hồi Xuyên lo lắng buồn bực, Ngôn Diệc Quân đáng thương, lông mèo đã bị tuốt rơi mất vài miếng.
Cuối cùng cũng coi như trời không phụ người có lòng, ngay trước đêm trưởng hoàng tử đại hôn, rốt cục hắn bắt được một cơ hội.
Bộ Hồng Loan trang sức cấp cho trưởng hoàng tử phi dùng trong đại hôn rốt cục đã chế tạo xong, thanh quy thừa tướng từ trong chúng thị nữ kén cá chọn canh, Đoạn Hồi Xuyên lợi dụng ưu thế thể trạng dễ dàng đẩy các thị nữ mềm mại qua một bên, tự mình đứng lên trước nhất.
Thanh quy thừa tướng nhìn thấy hắn nhất thời sáng mắt lên —— đúng là một thị nữ tỉnh táo thoát tục khỏe mạnh!
“Ngươi, chính là ngươi, người cao lớn vạm vỡ kia! Tên gọi là gì?”
Tráng nữ Đoạn Hồi Xuyên thận trọng mang theo vài phần hơi ngại ngùng nói: “Diệc Quân.”
Ngôn mèo nhỏ bám trên ngực hắn: “…”
“Diệc Quân, rất tốt, chính là ngươi, đưa Hồng Loan trang sức này đến tẩm cung của trưởng hoàng tử phi, không được để muộn! Hắc Long Vệ ngoài cửa sẽ đưa ngươi tới.”
Đoạn Hồi Xuyên trong bụng mừng rỡ, dứt khoát lĩnh nhiệm vụ.
Hắc Long Vệ dẫn đường là một tiểu tử trẻ tuổi cao gầy, ở trong hoàng thành mỗi ngày sáng tối đi tuần tra thời gian dài quá mức khô khan, thật vất vả mới được tiếp xúc gần gũi một chút với phái khác, mặt đầy hưng phấn, không ngừng tìm cách tiếp lời, tính cách tiểu tử đầy nhiệt tình, khuyết điểm duy nhất chính là thẩm mỹ kỳ lạ.
Dọc theo đường đi Đoạn Hồi Xuyên trong bóng tối chú ý Hắc Long Vệ tuần tra trên đường, thấy phương hướng đi tẩm cung của long đế, càng xa cách mất tập trung với tiểu tử.
Tiểu tử rốt cục lấy dũng khí: “Diệc Quân, ngươi khen người ta sao?”
Đoạn Hồi Xuyên thiếu chút nữa giẫm váy, dở khóc dở cười chỉ vào mũi của mình: “… Ngươi mắt mù à? Lại coi trọng ta? Ta chỗ nào giống nữ nhân?”
Hắc Long tiểu tử cuống lên: “Làm sao không giống? Dung mạo ngươi dễ nhìn, còn tiền đột hậu kiều (ngực tấn công mông phòng thủ), Diệc Quân, ngươi là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy!”
“Khụ khục…” Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên bị nghẹn nước miếng, ho kịch liệt, ôm ngực khụ một trận sóng mãnh liệt, đôi mắt Hắc Long tiểu tử vẫn nhìn thẳng.
Bỗng, “Diệc Quân” không biết lẩm bẩm một câu “đừng cào ta” với ai, hai cái tay nâng trước ngực chen lấn, bất ngờ, dụng lực không cẩn thận, bộ ngực cao vút bị chen, rơi,…
Hắc Long tiểu tử: “…”
Đoạn Hồi Xuyên: “…”
Mẹ ơi, hắn còn có thể cấp cứu một chút không?
Hắc Long tiểu tử hoảng sợ trợn mắt lên, không chờ hắn phản ứng lại, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên ra quyền, trực tiếp đánh người ngất xỉu, lôi hai cánh tay, kéo tới một góc nhỏ không người.
Con mèo đen nhỏ từ trong quần áo của hắn chui ra, bò lên trên bả vai, không thể làm gì khác hơn là lấy thịt đệm đâm đâm gò má của hắn: “Lớn như vậy còn nghịch ngợm, nhỡ có người tới nên làm sao bây giờ?”
Đoạn Hồi Xuyên xòe tay, mặt vô tội nhìn lại y: “Còn không phải là anh nhích tới nhích lui, cào em không thoải mái.”
“Ai cho em nói lung tung, không ra thể thống gì!”
“Xuỵt! Có tuần tra đến!”
Ngôn Diệc Quân nhẹ nhàng chớp chớp mắt mèo tối om, quyết định thật nhanh: “Anh có đạo chú thuật, có thể dùng một lát.”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh con mèo đen đột nhiên nhạt nhòa, biến ảo thành bóng đen cực mông lung, sát mặt đất trượt tới người Hắc Long tiểu tử đã ngất, chốc lát, tiểu tử mở mắt ra, trong con ngươi là ánh mắt thâm trầm ôn nhu mà Đoạn Hồi Xuyên quen biết.
Ngôn Diệc Quân điều khiển thân thể tiểu tử chầm chậm đứng dậy, lay động một chút, tựa hồ hơi có chút không khỏe.
“Làm sao vậy? Không được miễn cưỡng.” Đoạn Hồi Xuyên vội vã nâng đỡ.
Ngôn Diệc Quân chậm rãi lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ hơi vận dụng mấy phần vu lực, trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không xúc động Huyết vu nguyền rủa phản phệ. Em cẩn thận phân biệt phương vị chưa?”
“Ừm!” Đoạn Hồi Xuyên cẩn thận chú ý động tĩnh bốn phía, thấp giọng nói: “Đi theo đường này! Chúng ta nhanh lên!”
…
Ngôn Diệc Quân cầm thông hành lệnh thanh quy thừa tướng ban tặng, một đường quang minh chính đại mà đi đến chu vi Cửu Tiêu điện của long đế, kỳ quái chính là, một đường bọn họ đi tới chung quanh thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng cố tình ở Cửu Tiêu điện một Hắc Long Vệ cũng không có.
Ánh nắng chiều tà cuối cùng lưu luyến từ từ phai màu trên ngói lưu ly, màn đêm yên lặng như tờ chậm rãi giáng lâm.
Đèn chong trước điện lẳng lặng bùng cháy lên, tia sáng trong bóng đêm thoáng như hai đám quỷ hỏa tịch mịch.
Cửu Tiêu điện tiêu điều tịch liêu chẳng khác nào một hung thú viễn cổ đang ngủ say, bốn phía giấu giếm âm lãnh sát cơ, dường như lúc nào cũng có thể đột nhiên mở cái miệng lớn dữ tợn ra nuốt hai người vào trong bụng.
Ngôn Diệc Quân đi đến trước chính điện, một luồng kình khí cực mạnh trong nháy mắt làm đầu choáng váng, từng vòng sóng gợn vô hình đẩy ra, thân thể y cứng đờ, vội lùi mấy bước, mới miễn cưỡng tránh được lực phản chấn của pháp trận.
Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới nhìn rõ, cả tòa Cửu Tiêu điện bị một màng hào quang mỹ lệ bao phủ, triệt để ngăn trong ngoài đại điện thành hai thế giới.
Trừ phi phá giải được toà trận pháp phòng hộ áo cổ (cổ kính, cổ xưa) này, bằng không cũng không cách nào đi vào trong.
“Chẳng trách không cần người trông coi!” Đoạn Hồi Xuyên đâm đâm tấm bình phong vô hình này, dù cho vuốt rồng sắc bén cũng không có cách nào để lại được một dấu ấn trên mặt bề mặt của nó.
“Nếu như chúng ta xông vào, động tĩnh hẳn không nhỏ, cả tòa hoàng thành dễ đều bị kinh động.”
Đoạn Hồi Xuyên cắn răng: “Em đến thử xem, anh thay em cảnh giới.”
Hắn há mồm phun ra Thánh Giới, truyền vào linh lực mênh mông để khắc chế, ánh sáng màu tím nhạt mông lung bao phủ hắn, Đoạn Hồi Xuyên duỗi ra một bàn tay kề sát lên hào quang bình phong, tinh tế cảm thụ pháp lực cương mãnh bành trướng lưu chuyển trong đó, thử nghiệm điều khiển sức mạnh Thánh Giới phá ra một cái lỗ nho nhỏ.
Đoạn Hồi Xuyên ngừng suy nghĩ, lông mày càng cau càng chặt, mồ hôi mỏng che kín cái trán, mãi đến tận linh lực gần như khô cạn, mới miễn cưỡng cảm giác được bình phong có một tia buông lỏng.
“Nhanh vào đi, em không chống đỡ được lâu.” Hắn dùng lực xé ra một vết nứt cao bằng nửa người, để Ngôn Diệc Quân đi vào trước, đợi thân ảnh của hai người biến mất ở cửa đại điện, vết nứt đột nhiên hợp lại, không nhìn ra một điểm sơ hở.
Đại điện trống trải vắng lặng chôn trong một mảnh đen kịt, không khói lửa cũng không có ánh đèn, chỉ có tiếng chân hai người đạp trên gạch bạch ngọc, vang vọng thanh lãnh.
Vừa bước vào trong điện, một luồng hàn khí lạnh lẽo đầy uy thế khó tả đã bao bọc lên sống lưng.
Cơ hồ mỗi một tầng cửa điện, đều có một cấm chế nghiêm ngặt bí mật, như những cái dây khóa im lìm ngang ngược, che giấu nghiêm mật toà đại điện nguy nga tượng trưng cho quyền lợi Long tộc chí cao vô thượng này.
Hai người một đường loại bỏ cấm chế đi đến cấm địa long đế bế quan, Đoạn Hồi Xuyên ngước nhìn một cái cửa đá cự đại sâu tít tắp, trên cửa đá có bức phù điêu hai con long, như một đôi mắt quỷ quyệt hung dữ, ở trên cao nhìn xuống.
“Phụ hoàng!” Đoạn Hồi Xuyên nằm nhoài xuống ngó qua khe cửa hô hoán, âm thanh của hắn như là bị cánh cửa cực lớn nuốt hết, không một tiếng động biến mất không còn tăm tích.
Bên trong không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Đoạn Hồi Xuyên không còn cách nào khác, đành phải giở lại trò cũ, cánh cửa đơn giản này cũng chịu ảnh hưởng của Thánh Giới, hai người dùng hết tâm lực dằn vặt đến khi sắc trời tờ mờ sáng, cửa đá rốt cục bị đẩy ra một cái khe hở một người có thể qua.
Tiến vào cấm địa, như đi đến một thế giới khác sáng tối âm u.
Đập vào mắt không phải rường cột chạm trổ cao chót vót, mà là một bích hồ bao la bát ngát, mái vòm tinh hà lưu chuyển, mặt hồ trơn nhẵn như gương phản chiếu ánh sao lấp lóe, như là vẩy một tầng sương mỏng ánh bạc.
Một Cự Long màu vàng lẳng lặng chìm nổi trong hồ nước, cái đầu to lớn dựa vào bên hồ, sừng sắc bén như đao, thân thể dài như núi uốn lượn như sóng nổi trên mặt nước, cơ hồ khiến hồ nước như sắp tràn ra.
“Phụ hoàng…” Đoạn Hồi Xuyên chấn động mà ngước nhìn Thần Long uy nghiêm áo cổ, nhất thời tắt tiếng, khó có thể dùng lời diễn tả được cảm giác thân cận nổi lên trong lòng, hắn không kìm lòng được tới gần Cự Long, muốn duỗi tay sờ soạng vảy trơn bóng dày đặc.
Mãi đến khi đột nhiên phát hiện đáy hồ tựa như có màu đỏ sẫm quỷ dị lan tràn, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên biến sắc, lao vào trong hồ!
Ngôn Diệc Quân buông tha thân thể Hắc Long tiểu tử, cái bóng màu đen ở bên hồ từ từ ngưng tụ thành hình, thu về hình người, con mắt đen nhìn chăm chú vào thân ảnh đang bơi trong hồ, giữa hai lông mày trồi lên vài sợi ưu lo.
Hồ nước mát lạnh như sương, vào trong nước lại là thấu xương lạnh giá, ngay cả Đoạn Hồi Xuyên thể phách cường hãn, cũng cóng đến run lên.
Đoạn Hồi Xuyên bơi đến đáy hồ, thân thể long đế cao lớn như một bức tường thành lớn, hiện nay ở giữa tường thành có một cái mâu hàn băng lớn cắm vào!
Máu rồng đỏ sẫm không ngừng từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ hết hồ nước, từng tia từng tia vu lực màu xanh đen như cá mập truy đuổi mùi máu tanh, nấn ná với vết thương, dùng năng lực hồi phục mạnh mẽ của Long tộc cũng chậm chạp không có cách nào khép ngay lại.
Vô số phù văn trận pháp dày đặc trói buộc chặt chẽ khóa trên thân rồng, khiến cho nó không có cách nào nhúc nhích.
Đoạn Hồi Xuyên mò tới vuốt rồng nỗ lực phá đoạn dây khóa, chợt thấy không đúng, định thần nhìn lại, vuốt rồng nguyên bản năm móng đã bị người chém mất một móng, chỉ còn tứ móng!
Hắn không thể tin trợn mắt lên, phút chốc hai mắt đỏ đậm như máu!
Long đế tựa hồ bị kẻ tự tiện xông vào kinh động, đang trầm miên bỗng thức tỉnh, một đôi mắt rồng màu vàng sậm đột nhiên mở, đồng tử thu thành một đường dựng thẳng chiếu ra gương mặt kinh ngạc của Ngôn Diệc Quân.
“Vu tộc nhân lớn mật! Dám xông vào hoàng thành Long tộc! Muốn chết!” Tiếng rồng gầm huyền ảo, tức giận vang vọng khắp thế giới này, mặt hồ vốn bình tĩnh trong phút chốc sôi trào dâng lên.
Một cái lợi trảo cứng như kim thiết đột nhiên từ trên trời đập xuống, toàn bộ bầu trời như đều bị bóng tối bao phủ!
Bị long đế tập trung một khắc kia, Ngôn Diệc Quân chỉ cảm thấy máu khắp người đều đình chỉ lưu động, uy thế khủng bố đến cực điểm làm y bất động đứng yên bên hồ, cả hô hấp cũng khó khăn!
“Phụ hoàng! Dừng tay!”
Một thân ảnh nhanh như điện đột ngột từ đáy hồ nhảy lên, lao thẳng tới chỗ Ngôn Diệc Quân, bảo hộ người ở dưới thân!
Vuốt rồng cự đại miễn cưỡng dừng lại ở khoảng cách không tới một tấc ở sau lưng hắn, long đế nghe tiếng hô hoán thân quen đành kinh nghi bất định dời đi vuốt rồng ——
Vì vậy Đoạn Hồi Xuyên vẫn còn xuyên nữ trang ló đầu ra, váy vóc lũ lượt ướt dầm dề chật vật dính vào trên người, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, đối diện với Cự Long cũng rơi vào cứng ngắc, nước mắt lưng tròng.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phụ:… Ngươi là ai thế?
Đoạn: Con gái ngươi!
Phụ:… Đánh rắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất