Vô Thượng Thần Đế

Chương 110: Lâm Minh (1)

Trước Sau
- Phong Thiên Đỉnh chính là huyền khí cực phẩm, dùng nó để luyện đan, luyện khí đều là cực kì thuận tay, không ngờ những năm này tông môn, hắn lại chưa nghe nói qua, thì ra là bởi vì như thế.

- Ha ha...

Ta đã nói rồi, sao lão hồ ly Ba Dụ Đức ngươi lại bởi vì một vị cường giả Linh Huyệt cảnh ngũ trọng mà cam nguyện mạo hiểm, thì ra là thế.

- Hừ!

Nghe được hai người ngươi một câu, ta một câu, sắc mặt Ba Dụ Đức tái xanh, nói không ra lời.

- Phong Thiên Đỉnh à...

Chỉ là nghe thấy Ba Dụ Đức nói vậy, Mục Vân lại âm thầm nhẹ gật đầu.

Thì ra hắn đạt được chính là Phong Thiên Đỉnh, trách không được kỳ dị như thế.

Không chỉ có thể luyện chế đan dược, còn có thể luyện chế thần binh, đỉnh lô như vậy, xuất hiện tại Thiên Vận đại lục, đúng là cực kỳ hiếm thấy.

- Gia hỏa này, không biết có gặp được Phong Thiên Đỉnh kia trong động hay không?

Trong khi nói chuyện, ánh mắt ba người đã triệt để tụ tập trên người Mục Vân.

Nhìn thấy ánh mắt ba người giống như sài lang, trong lòng Mục Vân lạnh lùng.

Hiện tại, vô luận như thế nào, ba người này sẽ không thể nào buông tha mình, nếu như để bọn hắn biết Phong Thiên Đỉnh ở trên người mình, đoán chừng ba người sẽ lập tức xông lên xé nát mình.

Chỉ là dù sao hai nhục thân thập trọng Tụ Khiếu cảnh, một cửu trọng Thông Linh cảnh, lại thêm phía sau bọn họ là hai ba mươi tên võ giả tu vi không thấp hơn lục trọng Ngưng Mạch cảnh, một trận chiến này, rất khó.

Quan trọng nhất là, một khi đánh, Mặc Dương sẽ đứng mũi chịu sào nhận uy hiếp.

- Sư phụ, ta biết ngươi đang lo lắng cho ta, nhưng ta thân là đồ đệ của ngươi, ta không sợ!

Mặc Dương đột nhiên mở miệng, ngữ khí kiên định.

- Tốt, đây mới là đồ đệ của Mục Vân ta, chỉ là, những cặn bã này muốn vây khốn ngươi và ta, căn bản không xứng.

Âm thanh vừa rơi xuống, hai tiếng leng keng đồng thời vang lên, hai thanh Thanh Khuyết Kiếm cùng nhau ra khỏi vỏ, kiếm khí dạt dào.

- Nhiều người như vậy khi dễ hai sư đồ ta, không quá thỏa đáng chứ!

Mắt thấy chém giết hết sức căng thẳng, một âm thanh thanh lãnh phiêu đãng mà tới.

Bóng người tuyết trắng, phá không lướt lên, một khí tức lạnh lẽo nhanh chóng tràn ngập.

Tần Mộng Dao mặc một chiếc váy dài màu trắng, như là tiên nữ hạ phàm, khí chất thoát tục, chỉ một đôi mắt, chăm chú nhìn đám người Mục Vân đối diện, mang theo sát ý.

- Huynh lại vụng trộm giấu giếm ta, huynh coi ta là cái gì!

Xoay người, nhìn Mục Vân, trên mặt Tần Mộng Dao lộ ra một tia bất mãn, cáu giận nói.

- Nào có, vừa rồi mà thôi, lúc đầu ta cũng muốn nói cho muôi, thế nhưng vì quá nhiều người, nên vẫn không có cơ hội!



Mục Vân gãi gãi đầu, cười khổ nói.

- Mang theo đồ đệ bảo bối của huynh mà cũng không nói cho ta, còn nói không có!

- Thật không có!

- Ta không quản huynh nữa, để bọn hắn xé huynh thành thịt nát!

- Không cần tàn nhẫn như vậy chứ!

...

Nhìn thấy dáng vẻ hai người nhìn mọi người xung quanh như không thấy, Mặc Dương nhịn không được vỗ mạnh vào mồm.

Nơi này chính là sát phạt chân chính, không phải trò đùa!

- Sư phụ, sư mẫu, khụ khụ...

Mặc Dương rốt cục nhịn không được, lôi kéo góc áo hai người.

- Ngậm miệng!

- Ngậm miệng!

Bị hai người quát một tiếng, Mặc Dương há to miệng, ngốc tại chỗ.

- Đủ rồi!

Rốt cục, ba người Đường Minh Dương chịu đựng không nổi, quát khẽ một tiếng.

- Hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, cũng không phải hiện tại, không bằng ta đưa các ngươi xuống Địa ngục ân ái đi!

Quát khẽ một tiếng, Đường Minh Dương dẫn đầu chịu đựng không nổi, chưởng phong gào thét, vỗ ra một chưởng.

Âm thanh lốp ba lốp bốp vang lên, trong chưởng phong của Đường Minh Dương xen lẫn từng tia hắc khí, tản ra khiến người buồn nôn mùi.

- Cổ Độc Âm Sát Chưởng!

- Không ngờ Đường Minh Dương này lại vô thanh vô tức luyện thành môn võ kỹ này, quả nhiên là lòng dạ khó lường.

- Hai người các ngươi không cần ở đây nói lời châm chọc, thủ đoạn các ngươi che giấu, ta cũng không phải không rõ ràng.

Thiết Sơn Hỗ một mực nhắm mắt điều tức, đột nhiên mở miệng.

- Đại gia hỏa ngươi cũng không dễ dàng chết như vậy nha, hiện tại thì tốt rồi!

Nhìn thấy Thiết Sơn Hỗ một lần nữa đứng lên, hai người Ba Dụ Đức và Thiệu Minh, âm hiểm cười lên.

- Nếu như bị một phế vật chỉ là nhục thân bát trọng đánh bại, Thiết Sơn Hỗ ta cũng không có mặt mũi ở lại Thánh Đan tông!

Đối mặt với hai người trêu chọc, Thiết Sơn Hỗ không thèm để ý chút nào.

- Các ngươi hiện tại không xuất thủ, ta cần phải xuất thủ, dù sao, Phong Thiên Đỉnh chỉ có một!



Khi nói chuyện, thân thể Thiết Sơn Hỗ lại lần nữa cất cao, bắp thịt cả người như là rễ cây co lại hở ra, trong cơ thể giống như kinh lôi nổ tung, lốp bốp vang lên.

- Ta thấy ngươi muốn chết chết!

Mà đổi thành một bên, nhìn thấy Đường Minh Dương vọt tới, Tần Mộng Dao đang lo không có nơi nổi giận, khí tức hôi thối tản ra, theo Tần Mộng Dao quát lạnh một tiếng, không ngờ lại ẩn ẩn run rẩy lên.

Ngay sau đó, Tần Mộng Dao nhô ngọc thủ ra, chỉ thấy trong bàn tay, một luồng hàn khí trôi nổi, chớp mắt hóa thành băng châu, băng châu kia nháy mắt rời khỏi bàn tay Tần Mộng Dao, bay về phía Đường Minh Dương.

Phanh...

Sau một khắc, một tiếng phanh vang lên, băng châu hóa thành vụn băng, lặng yên nổ tung, từng hạt bông tuyết phi vũ, nhiễm phải những khí thể màu đen kia.

Tạch tạch tạch...

Từng âm thanh tạch tạch tạch vang lên, khí thể màu đen lại trong nháy mắt bị vụn băng dính lên, rơi trên mặt đất, hóa thành vụn băng.

Đồng thời, hai tay Đường Minh Dương kia cũng là bị vụn băng dính chặt, máu chảy ngưng kết, bỗng nhiên dừng lại.

- Hỏng bét!

Thấy cảnh này, Đường Minh Dương lập tức muốn rút lui về sau, chỉ là Tần Mộng Dao sao có thể cho hắn cơ hội đó!

- Dám ra tay với Vân ca thì nên làm tốt chuẩn bị chết!

Âm thanh lạnh lẽo của Tần Mộng Dao vang lên, tốc độ vụn băng dính bám vào Đường Minh Dương càng lúc càng nhanh, cuối cùng nổ vang hai tiếng phanh phanh, hai tay Đường Minh Dương đã vỡ thành mảnh nhỏ.

- A...

Một tiếng hét thảm vang lên, Đường Minh Dương quỳ trên mặt đất, hai khuỷu tay đứt rời, trên mặt lộ ra biểu lộ đau đến không muốn sống, cắn chặt hàm răng.

Hai cánh tay của hắn cũng không có bởi vì hai tay triệt để nổ nát vụn mà chảy ra tiên huyết.

Ngược lại nháy mắt bị vụn băng dính chặt, vết thương đông kết, trong suốt sáng long lanh như tuyết.

Một kích phế hai tay Đường Minh Dương, Tần Mộng Dao thể hiện ra thực lực quả thực khủng bố hơn Mục Vân không chỉ gấp mười lần.

- Nhục thân thập trọng, một chiêu đánh bại Đường Minh Dương, Tần Mộng Dao, ngươi quả nhiên không đơn giản...

Trong đám người, trong mắt Thiệu Minh bộc phát ra một vòng tinh quang.

Mà đổi thành một bên, Thiết Sơn Hỗ muốn vọt ra thì nhất thời ngốc tại chỗ, không biết nên tiếp tục hay là nên dừng lại.

Tràng diện nháy mắt trở nên lúng túng.

Hai tay Đường Minh Dương hóa thành bột mịn cũng không kém hơn Thiết Sơn Hỗ bị Mục Vân kích thương, đây chính là vết thương cả một đời cũng không thể khôi phục.

Ba ba...

Ngay vào giờ phút này, một tiếng vỗ tay vang lên, tràng diện lúc đầu yên tĩnh, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung trên người thanh niên đang vỗ tay.

Thanh niên một thân trường sam màu xám, một gương mặt bình thường đến cực hạn, không lộ nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau