Chương 126: Cơ Hội
Ngồi khoanh chân trên mặt đất, Mục Lâm Thần lặng yên hấp thu giọt thần lực trong lòng bàn tay vào cơ thể.
Mục Vân đứng ở một bên, hô hấp của hắn dần dần dồn dập lên.
Hắn muốn kiểm tra thử, đến cùng thần lực này chỉ có tác dụng đối với chính hắn, hay có tác dụng đối tất cả mọi người, có thể cải thiện tư chất.
Mục Vân tận mắt thấy Mục Lâm Thần hút một giọt thần lực vào cơ thể, hắn cũng đứng ở một bên, không nhúc nhích.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần, mặt trời treo trên trời cao, dần dần ngã về tây, màn đêm chậm rãi buông xuống.
- Hô...
Đột nhiên, trong tiểu viện, một tiếng hô vang lên, hai mắt của Mục Lâm Thần đang khép hờ, liền mở ra.
- Như thế nào, nghĩa phụ?
Mục Vân có phần chờ mong.
- Vân nhi, ngươi nói một chút với ta, linh dịch này, ngươi có được từ nơi nào?
Mục Lâm Thần nghiêm túc nói.
- Ách... Thế nào? Không có hiệu quả?
- Không, không phải!
Mục Lâm Thần kích động đứng dậy, cười ha ha một tiếng nói:
- Một giọt linh dịch này, quả thực là kỳ dược, thậm chí đều mạnh hơn so đan dược tam phẩm, đan dược tứ phẩm, hiện tại nghĩa phụ đã mở huyệt Khí Hải, mà lại có thể rõ ràng cảm giác được, tư chất của ta hình như đã có một sự thay đổi nghiêng trời, đời này, ta vẫn có cơ hội đột phá đến Thông Thần thập trọng.
Thân thể của Mục Lâm Thần run rẩy, giống như đứa trẻ lôi kéo Mục Vân.
- Ách, đây là ta ngoài ý muốn đoạt được, cũng chỉ có một bình thôi!
Mục Vân tay cầm bình sứ, lúng túng nói.
- Chỉ có một bình...
Mục Lâm Thần cẩn thận nói:
- Vân nhi, đừng để người khác biết được, nếu không, sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho ngươi, linh dịch này của ngươi, quả thực có thể so với đan dược tứ phẩm!
Trong lòng Mục Vân biết rõ, những thần lực này hóa thành nước, là hắn lấy ra từ trong cơ thể mình, đã trải qua pha loãng, hiệu quả không tính là rất mạnh đối với Mục Lâm Thần.
- Xem ra lần tiếp theo phải rút ra càng nhiều hơn!
Mục Vân hạ quyết tâm, trong lòng thì thầm.
- Nghĩa phụ, đã như vậy, vậy ngài tìm mấy đệ tử hạch tâm của gia tộc và một ít hộ vệ trung thành đi!
- Ngươi muốn...
- Không sai!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Đệ tử hạch tâm của gia tộc là hi vọng giúp Mục gia chúng ta ngày sau trưởng thành, mà hộ vệ trung tâm của gia tộc lại là lực lượng bảo vệ cần thiết nhất hiện tại của gia tộc.
- Ta hiểu, Vân nhi, điểm này, ngươi lại quyết đoán hơn so với ta!
Mục Lâm Thần nhịn không được cười lên nói:
- Ngươi cũng hiểu, một giọt linh dịch này, có thể so với một đan dược tứ phẩm, lấy ra thoải mái như vậy, ngươi có thể cam lòng sao?
- Không có gì cam lòng không cam lòng, lợi ích gia tộc mới là quan trọng nhất.
Mục Vân dặn dò:
- Nghĩa phụ, nhớ lấy phải lựa chọn người trung tâm nhất, dù là thiên tư khá thấp.
- Tiểu tử thối, nghĩa phụ làm tộc trưởng Mục gia mười năm, điểm này vẫn có thể tin vào ta.
Mục Lâm Thần cười ha ha một tiếng, tâm tình thật tốt, rời khỏi viện lạc của mình.
Đối với sự thay đổi trong lòng, Mục Vân cảm giác có chút ngạc nhiên, trong lúc bất tri bất giác, hắn hình như đã xem Mục gia như nhà của hắn.
Kiếp trước, hắn là một cô nhi, mà một đời này sống lại, Mục Lâm Thần là nghĩa phụ của hắn, Mục gia, cũng là nhà của hắn.
Bên trong một tòa đình viện Mục gia, ước chừng hơn ba mươi con cháu Mục gia, tuổi tác rất xa nhau từ bảy tuổi đến mười mấy tuổi, từng người đều đứng thẳng.
Mà sau lưng hơn ba mươi vị con cháu Mục gia, có hơn mười hộ vệ Mục gia dáng người thẳng tắp.
Những hộ vệ này có người là người Mục gia, có người là hộ vệ Mục gia thuê đến.
Giờ phút này, hơn mười người đứng ở trong sân, biểu hiện trên mặt bọn hắn rất khác nhau.
Bọn hắn đều được tộc trưởng vội vã gọi trở về, căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mục Vân nhìn hơn mười người kia, hơi thở ra một hơi, mở miệng nói:
- Nghĩa phụ gọi các ngươi tới, là tin tưởng các ngươi, Mục Vân ta tự nhiên cũng tin tưởng các ngươi, ta không thích nói nhảm nữa, hôm nay gọi các ngươi tới, là cho các ngươi một cơ hội thay đổi bản thân.
- Cơ hội này, sẽ thay đổi cuộc đời của các ngươi, đề cao tư chất của các ngươi, để các ngươi trong tương lai ba năm, năm năm, thậm chí là trong vòng mười năm, tăng lên sức mạnh bản thân, mà cơ hội này chỉ cần các ngươi tận tâm tận lực bảo vệ Mục gia, ta chỉ cần lời hứa của các ngươi, sẽ không đưa ra bất kỳ trói buộc nào của các ngươi!
Lời của Mục Vân vừa rơi xuống, trong toàn bộ viện lạc, tiếng bàn tán dần dần vang lên.
Cơ hội?
Cơ hội gì?
- Hiện tại, mọi người nghe ta nói, ta có được một ít diệu dược, các ngươi chỉ cần luyện hóa, đủ để thay đổi tư chất của các ngươi, hiện tại bắt đầu, từng người tiến lên!
Mục Vân nói, đi vào bên trong phòng.
- Diệu dược tăng lên tư chất? Không thể nào, chuyện tốt như vậy, thiếu tộc trưởng lại không có bất kỳ điều kiện nào?
- Chỉ là miệng hứa hẹn tận tâm tận lực bảo vệ Mục gia, không có bất kỳ trói buộc nào?
- Đến cùng là cơ hội gì, là thần đan diệu dược nào?
- Thiếu tộc trưởng đang nói đùa sao!
Thân là hộ vệ, bọn hắn thật sự hiểu, chỉ là cầm thù lao bảo vệ Mục gia, vào thời khắc liều mạng, ai cũng sẽ giữ lại chút tâm tư của mình.
Đây cũng là căn bệnh chung trong tất cả gia tộc lớn.
Họ khác hộ vệ, cũng không có khả năng toàn tâm toàn ý bảo vệ gia tộc, chỉ có thể dùng võ lực cường đại để chấn nhiếp, hoặc tài lực cường đại để mua chuộc.
Mà Mục Vân lại nói, không có bất kỳ trói buộc nào!
Chuyện tốt như vậy sẽ diễn ra trên đầu bọn hắn?
- Ta tới trước!
Mục Vân đi vào trong nhà, một tiếng quát đột nhiên vang lên, một hộ vệ khác họ, trực tiếp đi vào trong phòng.
Chuyện tốt như vậy, hắn ngược lại là muốn nhìn, đến cùng là thật hay giả.
- Ha ha...
Không cần một lát, trong gian phòng đã truyền đến một trận cười to, tên hộ vệ đi vào trước đó kia, lại cười ha ha, đi ra.
- Linh Huyệt cảnh nhất trọng, không nghĩ tới Hàn Canh ta đời này có thể bước vào đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng!
Nam tử kia cười ha ha, trên mặt tràn ngập vui mừng.
- Linh Huyệt cảnh nhất trọng, nói đùa cái gì!
- Đúng vậy, Hàn Canh kẹt ở Tụ Khiếu cảnh thập trọng đã mười năm, thế mà một bước lên mây!
- Cái này...
Trong lúc nhất thời, đám người ngốc trệ.
Hàn Canh là lão hộ vệ Mục gia, những năm gần đây vẫn luôn bị vây ở cảnh giới Nhục Thể thập trọng, vì thiên tư thấp, thời gian mười năm, hắn vẫn luôn bị kẹt ở thập trọng, không cách nào tiến thêm.
Mà lần này, lại đột nhiên bước vào đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh, có thể nói là một bước lên trời.
Ở Mục gia, hộ vệ Linh Huyệt cảnh, không chỉ đãi ngộ được tăng lên, còn sẽ nhận được sự coi trọng của tộc trưởng, đạt được càng nhiều lợi ích tốt.
Đủ gọi là một bước lên trời!
- Ta tới, ta tới!
Nhìn thấy Hàn Canh đột phá cảnh giới, lập tức có người nhịn không được vọt vào.
Trong vòng nửa ngày, trong tiểu viện, vẫn y như cũ có hơn mười người đứng thẳng, chỉ là giờ phút này, biểu cảm trên mặt mọi người lại hoàn toàn khác với lúc trước.
Hưng phấn!
Bọn hắn không kiềm chế nổi hưng phấn và cuồng nhiệt, xuất hiện ở trong ánh mắt mọi người.
Mục Vân đứng ở một bên, hô hấp của hắn dần dần dồn dập lên.
Hắn muốn kiểm tra thử, đến cùng thần lực này chỉ có tác dụng đối với chính hắn, hay có tác dụng đối tất cả mọi người, có thể cải thiện tư chất.
Mục Vân tận mắt thấy Mục Lâm Thần hút một giọt thần lực vào cơ thể, hắn cũng đứng ở một bên, không nhúc nhích.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần, mặt trời treo trên trời cao, dần dần ngã về tây, màn đêm chậm rãi buông xuống.
- Hô...
Đột nhiên, trong tiểu viện, một tiếng hô vang lên, hai mắt của Mục Lâm Thần đang khép hờ, liền mở ra.
- Như thế nào, nghĩa phụ?
Mục Vân có phần chờ mong.
- Vân nhi, ngươi nói một chút với ta, linh dịch này, ngươi có được từ nơi nào?
Mục Lâm Thần nghiêm túc nói.
- Ách... Thế nào? Không có hiệu quả?
- Không, không phải!
Mục Lâm Thần kích động đứng dậy, cười ha ha một tiếng nói:
- Một giọt linh dịch này, quả thực là kỳ dược, thậm chí đều mạnh hơn so đan dược tam phẩm, đan dược tứ phẩm, hiện tại nghĩa phụ đã mở huyệt Khí Hải, mà lại có thể rõ ràng cảm giác được, tư chất của ta hình như đã có một sự thay đổi nghiêng trời, đời này, ta vẫn có cơ hội đột phá đến Thông Thần thập trọng.
Thân thể của Mục Lâm Thần run rẩy, giống như đứa trẻ lôi kéo Mục Vân.
- Ách, đây là ta ngoài ý muốn đoạt được, cũng chỉ có một bình thôi!
Mục Vân tay cầm bình sứ, lúng túng nói.
- Chỉ có một bình...
Mục Lâm Thần cẩn thận nói:
- Vân nhi, đừng để người khác biết được, nếu không, sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho ngươi, linh dịch này của ngươi, quả thực có thể so với đan dược tứ phẩm!
Trong lòng Mục Vân biết rõ, những thần lực này hóa thành nước, là hắn lấy ra từ trong cơ thể mình, đã trải qua pha loãng, hiệu quả không tính là rất mạnh đối với Mục Lâm Thần.
- Xem ra lần tiếp theo phải rút ra càng nhiều hơn!
Mục Vân hạ quyết tâm, trong lòng thì thầm.
- Nghĩa phụ, đã như vậy, vậy ngài tìm mấy đệ tử hạch tâm của gia tộc và một ít hộ vệ trung thành đi!
- Ngươi muốn...
- Không sai!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Đệ tử hạch tâm của gia tộc là hi vọng giúp Mục gia chúng ta ngày sau trưởng thành, mà hộ vệ trung tâm của gia tộc lại là lực lượng bảo vệ cần thiết nhất hiện tại của gia tộc.
- Ta hiểu, Vân nhi, điểm này, ngươi lại quyết đoán hơn so với ta!
Mục Lâm Thần nhịn không được cười lên nói:
- Ngươi cũng hiểu, một giọt linh dịch này, có thể so với một đan dược tứ phẩm, lấy ra thoải mái như vậy, ngươi có thể cam lòng sao?
- Không có gì cam lòng không cam lòng, lợi ích gia tộc mới là quan trọng nhất.
Mục Vân dặn dò:
- Nghĩa phụ, nhớ lấy phải lựa chọn người trung tâm nhất, dù là thiên tư khá thấp.
- Tiểu tử thối, nghĩa phụ làm tộc trưởng Mục gia mười năm, điểm này vẫn có thể tin vào ta.
Mục Lâm Thần cười ha ha một tiếng, tâm tình thật tốt, rời khỏi viện lạc của mình.
Đối với sự thay đổi trong lòng, Mục Vân cảm giác có chút ngạc nhiên, trong lúc bất tri bất giác, hắn hình như đã xem Mục gia như nhà của hắn.
Kiếp trước, hắn là một cô nhi, mà một đời này sống lại, Mục Lâm Thần là nghĩa phụ của hắn, Mục gia, cũng là nhà của hắn.
Bên trong một tòa đình viện Mục gia, ước chừng hơn ba mươi con cháu Mục gia, tuổi tác rất xa nhau từ bảy tuổi đến mười mấy tuổi, từng người đều đứng thẳng.
Mà sau lưng hơn ba mươi vị con cháu Mục gia, có hơn mười hộ vệ Mục gia dáng người thẳng tắp.
Những hộ vệ này có người là người Mục gia, có người là hộ vệ Mục gia thuê đến.
Giờ phút này, hơn mười người đứng ở trong sân, biểu hiện trên mặt bọn hắn rất khác nhau.
Bọn hắn đều được tộc trưởng vội vã gọi trở về, căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mục Vân nhìn hơn mười người kia, hơi thở ra một hơi, mở miệng nói:
- Nghĩa phụ gọi các ngươi tới, là tin tưởng các ngươi, Mục Vân ta tự nhiên cũng tin tưởng các ngươi, ta không thích nói nhảm nữa, hôm nay gọi các ngươi tới, là cho các ngươi một cơ hội thay đổi bản thân.
- Cơ hội này, sẽ thay đổi cuộc đời của các ngươi, đề cao tư chất của các ngươi, để các ngươi trong tương lai ba năm, năm năm, thậm chí là trong vòng mười năm, tăng lên sức mạnh bản thân, mà cơ hội này chỉ cần các ngươi tận tâm tận lực bảo vệ Mục gia, ta chỉ cần lời hứa của các ngươi, sẽ không đưa ra bất kỳ trói buộc nào của các ngươi!
Lời của Mục Vân vừa rơi xuống, trong toàn bộ viện lạc, tiếng bàn tán dần dần vang lên.
Cơ hội?
Cơ hội gì?
- Hiện tại, mọi người nghe ta nói, ta có được một ít diệu dược, các ngươi chỉ cần luyện hóa, đủ để thay đổi tư chất của các ngươi, hiện tại bắt đầu, từng người tiến lên!
Mục Vân nói, đi vào bên trong phòng.
- Diệu dược tăng lên tư chất? Không thể nào, chuyện tốt như vậy, thiếu tộc trưởng lại không có bất kỳ điều kiện nào?
- Chỉ là miệng hứa hẹn tận tâm tận lực bảo vệ Mục gia, không có bất kỳ trói buộc nào?
- Đến cùng là cơ hội gì, là thần đan diệu dược nào?
- Thiếu tộc trưởng đang nói đùa sao!
Thân là hộ vệ, bọn hắn thật sự hiểu, chỉ là cầm thù lao bảo vệ Mục gia, vào thời khắc liều mạng, ai cũng sẽ giữ lại chút tâm tư của mình.
Đây cũng là căn bệnh chung trong tất cả gia tộc lớn.
Họ khác hộ vệ, cũng không có khả năng toàn tâm toàn ý bảo vệ gia tộc, chỉ có thể dùng võ lực cường đại để chấn nhiếp, hoặc tài lực cường đại để mua chuộc.
Mà Mục Vân lại nói, không có bất kỳ trói buộc nào!
Chuyện tốt như vậy sẽ diễn ra trên đầu bọn hắn?
- Ta tới trước!
Mục Vân đi vào trong nhà, một tiếng quát đột nhiên vang lên, một hộ vệ khác họ, trực tiếp đi vào trong phòng.
Chuyện tốt như vậy, hắn ngược lại là muốn nhìn, đến cùng là thật hay giả.
- Ha ha...
Không cần một lát, trong gian phòng đã truyền đến một trận cười to, tên hộ vệ đi vào trước đó kia, lại cười ha ha, đi ra.
- Linh Huyệt cảnh nhất trọng, không nghĩ tới Hàn Canh ta đời này có thể bước vào đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng!
Nam tử kia cười ha ha, trên mặt tràn ngập vui mừng.
- Linh Huyệt cảnh nhất trọng, nói đùa cái gì!
- Đúng vậy, Hàn Canh kẹt ở Tụ Khiếu cảnh thập trọng đã mười năm, thế mà một bước lên mây!
- Cái này...
Trong lúc nhất thời, đám người ngốc trệ.
Hàn Canh là lão hộ vệ Mục gia, những năm gần đây vẫn luôn bị vây ở cảnh giới Nhục Thể thập trọng, vì thiên tư thấp, thời gian mười năm, hắn vẫn luôn bị kẹt ở thập trọng, không cách nào tiến thêm.
Mà lần này, lại đột nhiên bước vào đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh, có thể nói là một bước lên trời.
Ở Mục gia, hộ vệ Linh Huyệt cảnh, không chỉ đãi ngộ được tăng lên, còn sẽ nhận được sự coi trọng của tộc trưởng, đạt được càng nhiều lợi ích tốt.
Đủ gọi là một bước lên trời!
- Ta tới, ta tới!
Nhìn thấy Hàn Canh đột phá cảnh giới, lập tức có người nhịn không được vọt vào.
Trong vòng nửa ngày, trong tiểu viện, vẫn y như cũ có hơn mười người đứng thẳng, chỉ là giờ phút này, biểu cảm trên mặt mọi người lại hoàn toàn khác với lúc trước.
Hưng phấn!
Bọn hắn không kiềm chế nổi hưng phấn và cuồng nhiệt, xuất hiện ở trong ánh mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất