Vô Thượng Thần Đế

Chương 137: Bắc Nhất Vấn Thiên (1)

Trước Sau
Áp bách phô thiên cái địa càn quét về phía Mục Vân.

- Phong Thiên Chi Biến!

Rít lên một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, Mục Vân đặt Phong Thiên Đỉnh ở trước người, muốn chống lại chân nguyên áp bách cường đại kia.

- Loại kiến cỏ tầm thường, loại chống cự này chỉ là phí công.

Trong khi nói chuyện, năm ngón tay chân nguyên của Cảnh Ngọc đè ép về phía Mục Vân, vỗ một chưởng xuống.

Bành...

Một tiếng nổ tung không thua kém trước đó một chút nào khuấy động ra, chỉ là lần này, điểm cuối cùng của lực lượng kia chính là Mục Vân, cũng vì khuếch tán ra tới.

Nổ vang qua đi, một cái hố sâu tới mấy chục trượng, xuất hiện trên mặt đất.

Mà bóng người Mục Vân lại biến mất không thấy gì nữa.

- Loại kiến cỏ tầm thường, không có ý nghĩa, không có Phong Thiên Đỉnh, xem ngươi tiếp nhận một chưởng của ta như thế nào!

Nhìn động sâu không thấy đáy dưới mặt đất, Cảnh Ngọc cười lạnh nói.

Lúc đầu hắn dự định uy bức lợi dụ, ép hỏi ra bí mật trên người Mục Vân.

Chỉ là hắn không ngờ, Mục Vân này lại thà gãy không cong, đối mặt với võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh thất trọng như hắn mà còn sinh ra tâm tư phản kháng, thậm chí dùng Phong Thiên Đỉnh, muốn đưa mình vào chỗ chết.

- Giết ngươi, không có cách nào từ trong miệng ngươi hỏi khéo ra bí mật của ngươi, thế nhưng dù sao trên người ngươi cũng nên có thứ không muốn cho ngươi khác điều tra!

Cảnh Ngọc nói, một bước đi về phía hố sâu dưới mặt đất.

- Tiểu thư, gia hỏa này sẽ không chết đi như vậy chứ!

Trên tường viện Mục gia, trong đêm mưa, hai bóng hình xinh đẹp cầm lấy cây dù, đứng ở trên tường.

Mưa to bàng bạc rơi xuống trên cây dù tản ra bốn phía, không có một giọt dính vào trên người hai người.

- Khó nói, Cảnh Ngọc kia là Linh Huyệt cảnh thất trọng, mở ra huyệt thần cung, huyệt thần cung thông đan điền, có thể nói là một bước cuối cùng giúp võ giả nuôi đan nhuận mạch, chân nguyên vô cùng mạnh mẽ, mà Mục Vân này lại chỉ là nhục thân thập trọng, hơn nữa còn là đốn ngộ trong lúc giao chiến, nay cả Linh Huyệt cảnh cũng chưa bước vào, cản được hay không đều xem bản sự của hắn!

- A!

Hoàn nhi há to miệng, hoảng sợ nói:

- Nói như vậy, chẳng phải là hắn sẽ chết không nghi ngờ, mặc dù nhìn thực lực của hắn rất yếu, thế nhưng có rất nhiều cốt khí, chết như vậy quá uổng phí.

- Chỉ là hai người chúng ta cũng không cứu được hắn, Cảnh Ngọc kia cảnh giới thất trọng, quá mạnh, ta đoán không nhầm thì hắn vẫn còn có thủ đoạn chưa thi triển.

Phía trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Doãn Nhi ẩn chứa vẻ mong đợi.

Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy, Mục Vân sẽ không chết.

Có thể sẽ xảy ra kỳ tích.

Kỳ tích gì đây?

Chẳng lẽ Mục Vân trở tay giết chết Cảnh Ngọc sao? Làm sao có thể!



Chỉ là ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Tiêu Doãn Nhi đã lập tức cảm thấy mình bị điên, nhục thân thập trọng đánh giết Linh Huyệt cảnh thất trọng, từ xưa đến nay, không một người nào có thể làm được, bởi vì căn bản không thể nào.

- Tiểu tử, ra chịu chết đi!

Cảnh Ngọc quát một tiếng, bàn tay vươn vào hố sâu, muốn bắt Mục Vân từ trong động đất lên.

Đinh...

Chỉ là đột nhiên, một tiếng đinh vang vang lên, trong huyệt động kia, một đạo quang trụ thẳng lên cửu thiên.

Đột nhiên, hình như cho người ta một loại ảo giác, mỗi một vì sao trên toàn bộ bầu trời giấu ở tinh không phía sau màn mưa kia đều lóng lánh quang mang.

Quang mang kia chỉ vừa một thoáng, thế nhưng đã sáng tỏ như thế, làm cho tất cả mọi người biết, đó là chân thực, cũng không phải hư ảo.

Ngay sau đó, một bóng người từ trong hố sâu bay ra.

Mục Vân!

Chỉ là, thời khắc này bộ dáng Mục Vân lại thay đổi cực lớn.

Mái tóc màu đen, biến thành hắc ngân tương giáp, một đôi con ngươi cũng là tràn ngập ngân quang.

Chỉ là khí tức trong thân thể của hắn lại vào thời khắc này, hình như trống rỗng tăng vọt gấp mười, gấp mấy chục lần.

Khí tức cường đại, không ngừng lưu chuyển ở trong cơ thể hắn.

- Vừa rồi ngươi nói ta ra nhận lấy cái chết sao?

Một đôi ngân mục rơi vào trên người Cảnh Ngọc phía dưới, trong mắt Mục Vân treo vẻ dâm tà, tâm cảnh của hắn giống như trở nên khác biệt.

- Cảnh Ngọc, ngươi muốn ta chết, ta sẽ để ngươi chết, đây là Đại Tác Mệnh Thuật trong ba ngàn đại đạo vô thượng, lão tử hao phí năm mươi năm thọ mệnh đấu với ngươi, ta để ngươi xem, ai sẽ giết ai chết!

Trong lúc nói, Mục Vân phất tay, thiên địa chân nguyên điên cuồng phun trào.

Trong khoảnh khắc, bầu trời u ám, chòm sao lóng lánh, chân nguyên thiên địa điên cuồng được lực lượng tinh thần dẫn động, từ trên trời giáng xuống.

Khí tức bàng bạc giống như hóa thành đại hải trên bầu trời, gợn sóng lăn lộn, ép thẳng về phía Cảnh Ngọc.

- Ức vạn tinh thần, sao mà mênh mông, sâu kiến, ai là sâu kiến? Ngươi mới là sâu kiến!

Rống lên một tiếng, một bàn tay Mục Vân chụp về phía trước.

Oanh...

Lực lượng tinh thần mãnh liệt như sóng cả, như là lực lượng băng hàn của Tần Mộng Dao, khuấy động xuống.

Chỉ là lực lượng tinh thần này lại cường hãn hơn lực lượng băng hàn của Tần Mộng Dao gấp trăm lần, nghìn lần.

Đây mới thực sự là lực lượng thiên địa.

- Không thể nào, Đại Tác Mệnh Thuật, Đại Tác Mệnh Thuật là cái gì...

...



Nương theo một tiếng hét thảm, bóng người Cảnh Ngọc, biến mất trong quang mang mênh mông, triệt để không thấy đâu nữa.

Cảnh Ngọc cảnh giới Linh Huyệt cảnh thất trọng, triệt để bỏ mình.

- Người của Uông gia và Điêu gia dám can đảm phản kháng, hạ tràng chính là như vậy!

Mục Vân lần nữa nói, ngón tay hơi động, chỉ thẳng về phía Thiệu Danh Ngự.

Một thanh trường tiễn tinh thần phá không bắn ra, xuyên thẳng qua ngực Thiệu Danh Ngự.

Hai chiêu, hai đại võ giả Linh Huyệt cảnh thất trọng đã triệt để bỏ mình, không hề có lực hoàn thủ.

Trong chốc lát, toàn bộ phía trên võ tràng Mục gia yên tĩnh như chết!

Đây là lực lượng gì? Đám người ngốc trệ.

Một chưởng khiến cho Cảnh Ngọc hồn phi phách tán, một chỉ đã khiến cho Thiệu Danh Ngự hóa thành tro tàn.

Loại lực lượng này đã vượt xa kiến thức của bọn hắn.

Phanh...

Sau khi Mục Vân phóng thích hai chiêu, thân thể của hắn như diều bị đứt dây, trực tiếp rơi xuống đất.

- Vân nhi!

- Sư phụ!

- Vân ca!

Đám người kinh hô, lập tức vây lại.

- Vân nhi, ngươi thế nào rồi?

Nhìn thấy trên dưới toàn thân Mục Vân, khí tức hắn trôi nổi, như tùy thời đều sẽ mất đi sự sống, trong lòng Mục Lâm Thần tràn đầy tự trách.

Ở Mục gia mười năm, Mục Vân vẫn luôn bị ức hiếp, nhưng hắn làm nghĩa phụ, lại chỉ bảo đảm Mục Vân không chết là được.

Cho tới nay, vì sự vụ của Mục gia quấn thân, vì cố kỵ thái độ đại trưởng lão, nhị trưởng lão, từ đầu đến cuối hắn luôn rất áy náy khi nhìn Mục Vân.

Nhưng khoảng thời gian này, thời khắc Mục Vân quật khởi, đáy lòng của hắn nhớ thương nhất, là Mục gia, là gia tộc này.

- Ha ha... Không có việc gì, vẫn chưa chết được, nghĩa phụ, hai lão hồ ly kia, cũng không thể để chạy!

- Ngươi yên tâm, ai cũng đừng mong chạy thoát.

Ánh mắt của Mục Lâm Thần lộ ra sát ý, đứng thẳng người, ngạo nghễ đứng thẳng.

- Mục tộc trưởng, việc này là hiểu lầm... Hiểu lầm!

Uông Đông Vũ nhìn thấy Cảnh Ngọc và Thiệu Danh Ngự bỏ mình, bịch một tiếng quỳ xuống, nói:

- Mục tộc trưởng, chúng ta cũng là bị ép buộc!

- Đúng vậy, đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau