Vô Thượng Thần Đế

Chương 147: Lần Đầu Gặp Mặt

Trước Sau
- Ta hiểu rõ!

- Ta biết ngươi không phục, chỉ là mặc dù Mục Vân kia được lập làm thiếu tộc trưởng, nhưng nếu muốn làm đến tộc trưởng cũng phải đi qua một đoạn đường rất dài.

Trung niên vận phụ nói tiếp:

- Nếu như hắn tầm thường, vậy vị trí thiếu tộc trưởng, hắn cũng không giữ được, nếu như hắn là kỳ tài, vậy người muốn hắn chết cũng sẽ không chỉ có chúng ta, Lâm gia bọn hắn, có thể cho phép một Mục Thanh Vũ xuất hiện, nhưng sẽ không cho phép người thứ hai.

- Ừm!

...

Một đường tiến lên, Mục Vân và những ngân giáp hộ vệ kia cũng quen biết không sai biệt lắm, cũng từ trong miệng những người này lấy được không ít tin tức mình muốn hiểu rõ.

Vị phụ thân tiện nghi kia của mình, thê thiếp thành đàn, không thua gì một hoàng đế.

Nhiều nữ nhân, hài tử đương nhiên cũng nhiều, toàn bộ Mục gia, hài tử của tiện nghi phụ thân cộng lại mười, nhưng làm cho Mục Vân lưu ý nhất chỉ có mấy người.

Một phòng đại phu nhân, một phòng nhị phu nhân, một phòng tam phu nhân.

Phu nhân ba phòng này đều có lai lịch lớn, mà nhi tử cũng không tầm thường.

- Xem ra đi vào Nam Vân thành cũng sẽ là một chuyện rất có ý tứ, gia tộc nội đấu, ngoại đấu, so với Bắc Vân thành càng thêm đặc sắc.

Mục Vân mỉm cười nói:

- Mà thân phận thiếu tộc trưởng này, tại Mục gia hẳn là rất có tác dụng, có thể gõ cảnh báo cho những thiếu gia tiểu thư kia, thiếu tộc trưởng này, Mục Vân ta không làm thì thôi, đã làm thì ai cũng không thể ngấp nghé.

Liên tiếp tiến lên mười ngày, trên đường đi có ngân giáp hộ vệ hộ tống, ngược lại không xảy ra vấn đề gì.

Một ngày này, phía trước đội ngũ rốt cục xuất hiện một thành thị nguy nga hùng vĩ.

Từ xa nhìn lại, tường thành cao tới mấy chục mét như một cự thú Thương Lan phủ phục ẩn núp, chờ đợi thôn phệ mỗi một vị võ giả đến đây.

Cách gần đó, Mục Vân mới phát hiện, tường thành này chính là dùng Hắc Tinh Thạch hiếm thấy tạo thành.

Hắc Tinh Thạch có thể tính là vật liệu luyện khí thiết yếu, một khối Hắc Tinh Thạch lớn chừng bàn tay có giá trị mười viên linh thạch hạ phẩm.

Mà trước mắt, Nam Vân thành diện tích vạn vạn mẫu đất toàn bộ dùng Hắc Tinh Thạch tạo thành, giá trị đến cùng bao nhiêu, Mục Vân khó mà đánh giá.

- Quả nhiên là địa phương mạnh hơn Bắc Vân thành nhiều.

Mục Vân vỗ tường thành, tự nhủ:

- Chỉ là Hắc Tinh Thạch này vẫn hơi kém một chút, nếu như dùng Hắc Vân Thạch thì mới thật là mạnh không biên giới.

- Hắc Vân Thạch?

Nghe thấy Mục Vân lầm bầm lầu bầu nói, từng ngân giáp võ sĩ xung quanh trợn mắt hốc mồm.



Hắc Vân Thạch, một viên giá trị mười viên linh thạch trung phẩm, sao có thể dùng để kiến thiết tường thành?

Nhưng nói trở lại, đoạn đường này đi tới, đi ngang qua thành thị lớn nhỏ, Mục Vân ở bên cạnh họ, hoàn toàn không giống như một nhà quê từ nơi Bắc Vân thành nhỏ bé kia đi ra, ngược lại là kiến thức rộng rãi, có rất nhiều vật liệu, không cần bọn hắn hỏi, Mục Vân đã biết rõ ràng.

Xem ra, tộc trưởng lập Mục Vân làm thiếu tộc trưởng cũng không phải làm ẩu.

Đội xe một mực tiến lên, chỉ là vừa rồi cưỡi Kim Thiết Vân Sư tiến vào trong thành, bá bá bá, trong nháy mắt, Mục Vân đã cảm giác được không dưới trăm ánh mắt rơi vào trên người hắn.

Nam Vân thành là hạch tâm mệnh mạch của Nam Vân Đế Quốc, ở đây không chỉ có Mục gia, hoàng thất và ngũ đại thế lực đỉnh tiêm, còn có các gia tộc thực lực lớn nhỏ rắc rối phức tạp.

- Xem ra, người chú ý ta cũng không ít, cũng tốt, như vậy cũng có thể nói rõ, vị trí thiếu tộc trưởng Mục gia này, hàm kim lượng vẫn rất cao.

Dạo chơi tiến lên, Mục Vân đột nhiên đi trên đường lớn của Nam Vân thành.

Trong lúc nhất thời, đi trên đường phố, hội tụ ánh mắt cũng càng ngày càng mật.

Trọn vẹn qua nửa canh giờ, đại đội mới đi đến vị trí của Mục gia.

Giờ phút này, ngoài cửa lớn Mục gia lần lượt từng bóng người đứng thẳng, nhìn đội ngũ từ xa đến gần.

- Cung nghênh thiếu tộc trưởng hồi tộc.

Đội ngũ vừa đến ngoài cửa lớn Mục gia, lần lượt từng bóng người đã nối đuôi nhau đi ra, đem Nghênh đón bọn người Mục Vân tiến vào trong phủ đệ Mục gia.

Không thể không nói, đại sảnh Mục gia thực sự là tráng lệ không tưởng nổi.

Giờ phút này, toàn bộ trong đại sảnh, từng bóng người đứng thẳng, quả nhiên là rối loạn hỗn loạn, để đầu óc Mục Vân quay cuồng một trận.

Mà ở trên chỗ ngồi cao nhất, Mục Thanh Vũ một bộ đồ thanh sam, đang ngồi.

- Vân nhi, ngươi là lần đầu tiên đến Mục gia tông tộc, những người này, sau này đều là tộc nhân của ngươi, hiện tại, ngươi cũng nên cố gắng nhận thức một chút.

Nghe thấy Mục Thanh Vũ nói vậy, Mục Vân cười lạnh liên tục.

- Nhận biết cũng không cần?

Mục Vân lạnh lùng đáp lại nói:

- Mục tộc trưởng, ngươi không cảm thấy, ta thân là thiếu tộc trưởng Mục gia, mà tộc nhân Mục gia lại không biết người nào, có hoang đường quá không?

- Làm càn, sao ngươi có thể nói chuyện với phụ thân ngươi như thế?

Mục Vân vừa dứt lời, một bên khác đã đột nhiên vang lên một tiếng quát.

Ngẩng đầu nhìn lại, một người trung niên vận đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn Mục Vân, song mắt trừng trừng.

- Đại phu nhân, ta nói sai chỗ nào sao?

- Tộc trưởng là tộc trưởng, uy nghiêm cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, ngươi nói như vậy là bất kính!



Đại phu nhân mắt hạnh tràn ngập vẻ tức giận, quát.

- Dừng!

Biện pháp đe dọa như vậy, đối với Mục Vân trước đây có lẽ có tác dụng, thế nhưng đối với hiện tại hắn thì thực sự là trò trẻ con.

- Ta chính là thiếu tộc trưởng, nói chuyện với tộc trưởng như thế nào, không cần ngươi đến quản?

- Làm càn!

Đại phu nhân quát:

- Ngươi chỉ vừa tiến vào Mục gia, ta chính là đại phu nhân, ta dạy bảo ngươi, có gì không ổn?

- Làm càn? Ngươi mới là làm càn!

Mục Vân không khách khí nói:

- Mục Vân ta thiên địa đều không bái, sao phải nghe một vị phụ nhân như ngươi? Mà ngươi thì tính là cái gì? Cha mẹ ta sinh ta, có ân tái tạo đối với ta, ngươi sinh ta nuôi ta sao? Bây giờ ta kiểu gì, có liên quan gì tới ngươi?

Mục Vân nói như thế, xem như khách khí.

Đáy lòng của hắn trong sớm đã mắng toàn bộ phụ nhân trước mắt này.

Lão tử muốn như thế nào, cần ngươi quản sao?

- Tộc trưởng...

- Tốt, đừng nói!

Lúc này, Mục Thanh Vũ mở miệng, âm thanh không nóng không lạnh nói:

- Mục Vân, xem ra không cần ta giới thiệu cho ngươi những tộc nhân này, ngươi đã nhận biết rồi?

Vừa rồi tuyệt không có người nào giới thiệu đại phu nhân cho Mục Vân, thế nhưng Mục Vân trực tiếp mở miệng hô lên tên của đại phu nhân.

Mục Thanh Vũ không khó phán đoán, Mục Vân trên đường đi đã có chút hiểu rõ đối với người Mục gia.

- Không cần, ta không có hứng thú hiểu rõ những người này!

Khoát tay áo, Mục Vân không nhịn được nói.

- Tốt, những ngày gần đây, ngươi làm quen quy củ trong Mục gia một chút, qua vài ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi mở mang kiến thức thanh niên tài tuấn của Nam Vân thành.

Kiến thức thanh niên tài tuấn Nam Vân thành?

Mục Vân ngẩn người, lão hồ ly này rõ ràng muốn mình so một trận với những tên kia.

So thì so, sợ cái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau