Chương 148: Khiêu Chiến
- Tộc trưởng, thiếu tộc trưởng vừa tới Mục gia, một ít quy củ phải nên để cho hắn hiểu được, Mục gia chúng ta dùng võ lập nghiệp, thực lực vi tôn, chỉ sợ Mục Vân kế nhiệm vị trí thiếu tộc trưởng sẽ có rất nhiều người không phục, không bằng tới so tài một trận, như thế nào?
So tài!
Lần này mở miệng, không phải đại phu nhân, mà nhị phu nhân.
Nhị phu nhân so với đại phu nhân thì càng có thêm một luồng khí tức nữ tử nhu nhược.
Chỉ là trên trán lại không thiếu khí khái hào hùng.
Dù sao Mục gia cũng là một đại gia tộc, có thể ổn thỏa vị trí nhị phu nhân trong Mục gia, nữ nhân này há lại sẽ đơn giản như vậy.
- Nói đi!
- Tộc trưởng, đứa nhỏ Khuynh Thiên này, gần đây tu luyện coi như khắc khổ, đã đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, mở huyệt nội quan, nghe nói thiếu tộc trưởng lúc còn ở cảnh giới nhục thân thập trọng đã đánh bại võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, hiện tại, so tài với đứa nhỏ Khuynh Thiên này một phen, hẳn là không ngại chứ?
Tiện nhân!
Nhìn thấy nụ cười quyến rũ của nhị phu nhân, Mục Vân mắng.
Nữ nhân này, thực sự là tiện không tưởng nổi.
- Có thể!
Mục Thanh Vũ nhẹ gật đầu, không từ chối.
- Tốt!
Mục Vân cười hắc hắc, đáp:
- Nhưng mà nhị phu nhân, ta là nông dân, hạ thủ không biết nặng nhẹ, đả thương Mục Khuynh Thiên kia cũng không phải do ta!
- Mạnh miện!
Mục Vân lời vừa rồi dứt, một tiếng rống đột nhiên vang lên.
Một bóng người từ trong đám người đi ra.
Người này mặc một bộ võ phục kim sắc, tóc dài tán ở sau ót, cao một mét chín, bắp thịt cả người nở ra, khí tức khổng vũ hữu lực, trong nháy mắt hắn vừa ra sân đã chấn nhiếp đám người.
Mục Khuynh Thiên.
Nhị tử của nhị phu nhân, khá có thành tựu về thiên phú võ học, hai mươi tuổi đã đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, thiên phú không tầm thường.
- Ngươi chính là Mục Khuynh Thiên, nhìn dáng dấp cũng không hề giống Mục Thanh Vũ!
- Mục Vân!
Vừa nghe lời này, Mục Thanh Vũ nhíu mày, đột nhiên quát.
- Khốn kiếp, lời này của ngươi có ý gì?
Mục Khuynh Thiên buồn bực quát một tiếng, tiến lên trước một bước.
Hai tay tề xuất, toàn bộ cánh tay Mục Khuynh Thiên chân nguyên bộc phát cường hãn, nhìn kỹ lại có thể phát hiện trong hai cánh tay hắn có chân nguyên đang dâng lên, khí tức cường hãn đột nhiên bộc phát.
- Cút!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân sải bước ra, đấm ra một quyền.
Động tác đơn giản đến cực hạn, một mạch mà thành, không có chút dây dưa dài dòng.
Bành...
Trong lúc đó, một tiếng phanh vang lên, hai bóng người chạm vào nhau.
Ánh mắt mọi người ở đây rơi vào trên người hai người, chỉ thấy hai bóng người đụng nhau, nhưng lại không có tách ra.
- A...
Không khí yên tĩnh cũng không duy trì bao lâu, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
Đột nhiên, Mục Khuynh Thiên kêu thảm một tiếng, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, hai tay rủ xuống dưới, rốt cuộc không nhấc lên nổi.
Gãy!
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Mục Khuynh Thiên, đám người Mục gia đang vây xem sợ hãi than.
- Mục Vân này mới chỉ nhục thân thập trọng mà đã khủng bố như vậy?
- Mặc dù Mục Khuynh Thiên ở Mục gia chúng ta không tính là thiên tài đỉnh tiêm, thế nhưng thiên phú cũng xem là tốt, cảnh giới cũng đã Linh Huyệt cảnh nhị trọng, nhưng lại bị gia hỏa này một quyền đánh gãy hai tay.
- Trời của Mục gia… muốn thay đổi!
- Khuynh Thiên...
Giữa sân, một tiếng rít chói tai tiếng vang lên, một bóng người đột nhiên xông ra, chính là nhị phu nhân.
Nhìn hai tay Mục Khuynh Thiên vô lực rủ xuống, hai mắt nhị phu nhân đỏ bừng, trên mặt thương yêu, nhìn Mục Vân lại tràn ngập căm hận.
- Tộc trưởng, Mục Vân hạ thủ tàn nhẫn như vậy, hung ác đối với huynh đệ mình như vậy, làm sao có thể đảm nhiệm vị trí thiếu tộc trưởng?
Nghe thấy nhị phu nhân cáo trạng, Mục Vân cười lạnh liên tục.
Tưởng răng Mục Vân hắn yêu thích thân phận thiếu tộc trưởng Mục gia này?
Rõ ràng vị trí này là Mục Thanh Vũ buộc hắn tới làm, bằng không thì, hắn mới lười bước vào Mục gia một bước.
- Được rồi!
- Tộc trưởng...
- Ta nói được rồi, đã nghe chưa?
Ngữ khí Mục Thanh Vũ đề cao mấy phần:
- Linh Huyệt cảnh nhị trọng, nhưng ngay cả một Linh Huyệt cảnh nhất trọng cũng đánh không lại, mất mặt xấu hổ, Mục Khuynh Thiên bế quan hối lỗi một tháng.
- Tộc trưởng...
- Không nghe thấy ta nói gì sao?
- Vâng!
Nhị phu nhân không phản kháng nữa, cúi đầu.
Toàn bộ Mục gia, Mục Thanh Vũ chính là trời, chính là mọi việc.
Mệnh lệnh của hắn chính là thái sơn áp đỉnh, ai cũng không thể phản kháng.
Chỉ là những người khác lại là từ trong miệng Mục Thanh Vũ nghe được ý ở ngoài lời lời này.
Linh Huyệt cảnh nhất trọng?
Mục Vân đã là bước vào đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng rồi?
Một tháng trước, hắn tại Bắc Vân thành, không phải chỉ vừa bước vào đến nhục thân thập trọng cảnh giới sao?
- Vân nhi, ngươi bây giờ là thiếu tộc trưởng, thế nhưng ngươi cũng phải ghi nhớ, ngươi là một thành viên Mục gia, đối đãi với tộc nhân, ngươi phải nên làm như thế nào, trong lòng mình rõ ràng.
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Tộc trưởng, nếu không còn chuyện gì thì ta lui xuống trước đây, đi đường hết một tháng, có phần vất vả.
- Ừm, lui ra đi! Các ngươi cũng đều tản đi đi.
Dần dần, sau khi Mục Vân rời khỏi, mấy người khác cũng đều dần dần tản ra. Chỉ là sau khi Mục Vân nháo trò như vậy, toàn bộ đám người Mục gia đều cảm giác được, trời của Mục gia, sợ là sắp thay đổi.
Trong một đoàn người, một nữ tử dáng người mảnh khảnh đi theo phía sau một thanh niên.
- Nương, Mục Vân kia, nhìn cũng không phải đơn giản như vậy!
Thanh niên dáng người cao ráo, sắc mặt tuấn lãng, một đôi mắt hiện ra đồng tử màu mực, rất mê người.
- Doãn Nhi, hôm nay, ngươi cũng nhìn thấy dáng vẻ của đại phu nhân và nhị phu nhân rồi, ngay cả bọn hắn cũng kinh ngạc, hiện tại phụ thân ngươi đang rất che chở Mục Vân này, đoạn thời gian gần đây, đều không cần đắc tội hắn thì tốt nhất có thể giao hảo với hắn.
- Ta hiểu rõ, nương, đại phu nhân và nhị phu nhân cả ngày chèn ép đối với ngài, hôm nay như vậy cũng là đáng đời, Mục Thậm Danh kia chính là một phế vật, ngược lại là Mục Phương Ngọc một phòng nhị phu nhân, thiên phú quả thực cao minh, nhi tử tự nhận không phải đối thủ của hắn, Mục Chiến Anh một phòng tứ phu nhân lại là một tên điên chỉ biết chiến đấu, vị trí tộc trưởng không có quan hệ gì với hắn, bây giờ chúng ta phải làm chính là ẩn nhẫn.
Ẩn nhẫn, không sai!
Nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của nhi tử, tam phu nhân nhẹ gật đầu, hài lòng cười nói.
- Ghi nhớ, thế giới này, cường giả mạnh nhất không nhất định là chúa tể giả, nhưng người thông minh nhất lại có thể là chúa tể mọi việc.
- Ta hiểu rõ, nương!
...
Cùng lúc đó, khắp nơi trong toàn bộ Mục gia đều trở nên náo nhiệt lên, một ít tộc nhân và hạ nhân càng truyền miệng, tràng diện lần đầu gặp mặt hôm nay của Mục Vân, ngang ngược càn rỡ như thế nào.
Chỉ là đối với những chuyện này, Mục Vân là người trong cuộc lại hoàn toàn không thèm để ý.
Không thể không nói, Mục gia quả nhiên không hổ là một trong ngũ đại thế lực của Nam Vân Đế Quốc, nằm trên giường lớn, cảm nhận được nệm dưới thân mềm nhũn, Mục Vân quả nhiên là có một loại cảm giác lâng lâng.
Chỉ là hiện tại, lại không phải thời gian hắn hưởng thụ.
So tài!
Lần này mở miệng, không phải đại phu nhân, mà nhị phu nhân.
Nhị phu nhân so với đại phu nhân thì càng có thêm một luồng khí tức nữ tử nhu nhược.
Chỉ là trên trán lại không thiếu khí khái hào hùng.
Dù sao Mục gia cũng là một đại gia tộc, có thể ổn thỏa vị trí nhị phu nhân trong Mục gia, nữ nhân này há lại sẽ đơn giản như vậy.
- Nói đi!
- Tộc trưởng, đứa nhỏ Khuynh Thiên này, gần đây tu luyện coi như khắc khổ, đã đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, mở huyệt nội quan, nghe nói thiếu tộc trưởng lúc còn ở cảnh giới nhục thân thập trọng đã đánh bại võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, hiện tại, so tài với đứa nhỏ Khuynh Thiên này một phen, hẳn là không ngại chứ?
Tiện nhân!
Nhìn thấy nụ cười quyến rũ của nhị phu nhân, Mục Vân mắng.
Nữ nhân này, thực sự là tiện không tưởng nổi.
- Có thể!
Mục Thanh Vũ nhẹ gật đầu, không từ chối.
- Tốt!
Mục Vân cười hắc hắc, đáp:
- Nhưng mà nhị phu nhân, ta là nông dân, hạ thủ không biết nặng nhẹ, đả thương Mục Khuynh Thiên kia cũng không phải do ta!
- Mạnh miện!
Mục Vân lời vừa rồi dứt, một tiếng rống đột nhiên vang lên.
Một bóng người từ trong đám người đi ra.
Người này mặc một bộ võ phục kim sắc, tóc dài tán ở sau ót, cao một mét chín, bắp thịt cả người nở ra, khí tức khổng vũ hữu lực, trong nháy mắt hắn vừa ra sân đã chấn nhiếp đám người.
Mục Khuynh Thiên.
Nhị tử của nhị phu nhân, khá có thành tựu về thiên phú võ học, hai mươi tuổi đã đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, thiên phú không tầm thường.
- Ngươi chính là Mục Khuynh Thiên, nhìn dáng dấp cũng không hề giống Mục Thanh Vũ!
- Mục Vân!
Vừa nghe lời này, Mục Thanh Vũ nhíu mày, đột nhiên quát.
- Khốn kiếp, lời này của ngươi có ý gì?
Mục Khuynh Thiên buồn bực quát một tiếng, tiến lên trước một bước.
Hai tay tề xuất, toàn bộ cánh tay Mục Khuynh Thiên chân nguyên bộc phát cường hãn, nhìn kỹ lại có thể phát hiện trong hai cánh tay hắn có chân nguyên đang dâng lên, khí tức cường hãn đột nhiên bộc phát.
- Cút!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân sải bước ra, đấm ra một quyền.
Động tác đơn giản đến cực hạn, một mạch mà thành, không có chút dây dưa dài dòng.
Bành...
Trong lúc đó, một tiếng phanh vang lên, hai bóng người chạm vào nhau.
Ánh mắt mọi người ở đây rơi vào trên người hai người, chỉ thấy hai bóng người đụng nhau, nhưng lại không có tách ra.
- A...
Không khí yên tĩnh cũng không duy trì bao lâu, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
Đột nhiên, Mục Khuynh Thiên kêu thảm một tiếng, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, hai tay rủ xuống dưới, rốt cuộc không nhấc lên nổi.
Gãy!
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Mục Khuynh Thiên, đám người Mục gia đang vây xem sợ hãi than.
- Mục Vân này mới chỉ nhục thân thập trọng mà đã khủng bố như vậy?
- Mặc dù Mục Khuynh Thiên ở Mục gia chúng ta không tính là thiên tài đỉnh tiêm, thế nhưng thiên phú cũng xem là tốt, cảnh giới cũng đã Linh Huyệt cảnh nhị trọng, nhưng lại bị gia hỏa này một quyền đánh gãy hai tay.
- Trời của Mục gia… muốn thay đổi!
- Khuynh Thiên...
Giữa sân, một tiếng rít chói tai tiếng vang lên, một bóng người đột nhiên xông ra, chính là nhị phu nhân.
Nhìn hai tay Mục Khuynh Thiên vô lực rủ xuống, hai mắt nhị phu nhân đỏ bừng, trên mặt thương yêu, nhìn Mục Vân lại tràn ngập căm hận.
- Tộc trưởng, Mục Vân hạ thủ tàn nhẫn như vậy, hung ác đối với huynh đệ mình như vậy, làm sao có thể đảm nhiệm vị trí thiếu tộc trưởng?
Nghe thấy nhị phu nhân cáo trạng, Mục Vân cười lạnh liên tục.
Tưởng răng Mục Vân hắn yêu thích thân phận thiếu tộc trưởng Mục gia này?
Rõ ràng vị trí này là Mục Thanh Vũ buộc hắn tới làm, bằng không thì, hắn mới lười bước vào Mục gia một bước.
- Được rồi!
- Tộc trưởng...
- Ta nói được rồi, đã nghe chưa?
Ngữ khí Mục Thanh Vũ đề cao mấy phần:
- Linh Huyệt cảnh nhị trọng, nhưng ngay cả một Linh Huyệt cảnh nhất trọng cũng đánh không lại, mất mặt xấu hổ, Mục Khuynh Thiên bế quan hối lỗi một tháng.
- Tộc trưởng...
- Không nghe thấy ta nói gì sao?
- Vâng!
Nhị phu nhân không phản kháng nữa, cúi đầu.
Toàn bộ Mục gia, Mục Thanh Vũ chính là trời, chính là mọi việc.
Mệnh lệnh của hắn chính là thái sơn áp đỉnh, ai cũng không thể phản kháng.
Chỉ là những người khác lại là từ trong miệng Mục Thanh Vũ nghe được ý ở ngoài lời lời này.
Linh Huyệt cảnh nhất trọng?
Mục Vân đã là bước vào đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng rồi?
Một tháng trước, hắn tại Bắc Vân thành, không phải chỉ vừa bước vào đến nhục thân thập trọng cảnh giới sao?
- Vân nhi, ngươi bây giờ là thiếu tộc trưởng, thế nhưng ngươi cũng phải ghi nhớ, ngươi là một thành viên Mục gia, đối đãi với tộc nhân, ngươi phải nên làm như thế nào, trong lòng mình rõ ràng.
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Tộc trưởng, nếu không còn chuyện gì thì ta lui xuống trước đây, đi đường hết một tháng, có phần vất vả.
- Ừm, lui ra đi! Các ngươi cũng đều tản đi đi.
Dần dần, sau khi Mục Vân rời khỏi, mấy người khác cũng đều dần dần tản ra. Chỉ là sau khi Mục Vân nháo trò như vậy, toàn bộ đám người Mục gia đều cảm giác được, trời của Mục gia, sợ là sắp thay đổi.
Trong một đoàn người, một nữ tử dáng người mảnh khảnh đi theo phía sau một thanh niên.
- Nương, Mục Vân kia, nhìn cũng không phải đơn giản như vậy!
Thanh niên dáng người cao ráo, sắc mặt tuấn lãng, một đôi mắt hiện ra đồng tử màu mực, rất mê người.
- Doãn Nhi, hôm nay, ngươi cũng nhìn thấy dáng vẻ của đại phu nhân và nhị phu nhân rồi, ngay cả bọn hắn cũng kinh ngạc, hiện tại phụ thân ngươi đang rất che chở Mục Vân này, đoạn thời gian gần đây, đều không cần đắc tội hắn thì tốt nhất có thể giao hảo với hắn.
- Ta hiểu rõ, nương, đại phu nhân và nhị phu nhân cả ngày chèn ép đối với ngài, hôm nay như vậy cũng là đáng đời, Mục Thậm Danh kia chính là một phế vật, ngược lại là Mục Phương Ngọc một phòng nhị phu nhân, thiên phú quả thực cao minh, nhi tử tự nhận không phải đối thủ của hắn, Mục Chiến Anh một phòng tứ phu nhân lại là một tên điên chỉ biết chiến đấu, vị trí tộc trưởng không có quan hệ gì với hắn, bây giờ chúng ta phải làm chính là ẩn nhẫn.
Ẩn nhẫn, không sai!
Nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của nhi tử, tam phu nhân nhẹ gật đầu, hài lòng cười nói.
- Ghi nhớ, thế giới này, cường giả mạnh nhất không nhất định là chúa tể giả, nhưng người thông minh nhất lại có thể là chúa tể mọi việc.
- Ta hiểu rõ, nương!
...
Cùng lúc đó, khắp nơi trong toàn bộ Mục gia đều trở nên náo nhiệt lên, một ít tộc nhân và hạ nhân càng truyền miệng, tràng diện lần đầu gặp mặt hôm nay của Mục Vân, ngang ngược càn rỡ như thế nào.
Chỉ là đối với những chuyện này, Mục Vân là người trong cuộc lại hoàn toàn không thèm để ý.
Không thể không nói, Mục gia quả nhiên không hổ là một trong ngũ đại thế lực của Nam Vân Đế Quốc, nằm trên giường lớn, cảm nhận được nệm dưới thân mềm nhũn, Mục Vân quả nhiên là có một loại cảm giác lâng lâng.
Chỉ là hiện tại, lại không phải thời gian hắn hưởng thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất