Chương 151: Tụ Tiên Các
- Vâng!
Cùng lúc đó, một ít thám tử của Mục gia, liên đới lấy Tiêu gia, Diệp gia, Cổ gia, thậm chí hoàng thất, cũng đang bẩm báo tin tức với chủ nhân của bọn hắn,....
Oanh...
Thiên lôi ầm ầm, người trong cuộc Mục Vân còn ở trong Lôi Âm cốc, chỉ là chỗ hắn đứng hiện tại không còn là ngoài trăm mét Lôi Âm cốc, mà là năm mươi mét.
Nơi này, mỗi một đạo lôi điện đánh xuống, một ít lực lượng lôi đình đã cường hãn hơn trước đó không chỉ gấp mười lần.
- Hắc hắc, qua nửa ngày nữa, xem như luyện thành tầng thứ nhất Thiên Lôi Thần Thể Quyết - màng da!
Nhìn mặt ngoài cơ thể của mình xuất hiện thanh quang nhẹ nhàng, trong lòng Mục Vân mừng thầm.
Tầng thứ nhất Thiên Lôi Thần Thể Quyết chính là dẫn lôi nhập thể, bao phủ mặt ngoài thân thể bằng một loại lôi màng, loại lôi màng này, theo tu luyện đề cao sẽ càng ngày càng mạnh.
Giờ phút này, cho dù là phàm khí trung phẩm thì cũng căn bản không cách nào thương tới Mục Vân nửa phần.
Đây chính là sau khi dùng lôi điện rèn luyện thân thể, hình thành màng da, cường độ lớn hơn.
- Tầng thứ nhất là cơ sở nhất, tầng thứ hai là hình thành màng xương, phải cần lực lượng lôi điện càng thêm cường đại, đến tầng thứ ba, trong cơ thể có thể chứa một tia lực lượng lôi điện, mới xem như một tiến bộ lớn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Mục Vân sải bước ra, lần nữa tiến lên.
Mà ngoài Lôi Âm cốc, Thanh Trĩ và Thanh Sương đã trợn mắt hốc mồm.
Bọn hắn nhìn tận mắt Mục Vân một bước bước vào trong phạm vi lôi điện kia, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét, năm mươi mét, khoảng cách như vậy, cho dù cảnh giới hiện nay của hai người bọn hắn cũng khó có thể chống cự, thực sự là khó có thể tưởng tượng, Mục Vân làm sao có thể tiếp tục chống đỡ.
Liên tiếp nửa tháng, Mục Vân mỗi ngày đều đi vào trong Lôi Âm cốc này, ăn uống ngủ nghỉ đều có Thanh Trĩ, Thanh Sương phụ trách, hắn chỉ lo tu luyện.
Rốt cục, một ngày này, bàn tay Mục Vân nắm chặt, trong lòng bàn tay xuất hiện thanh quang.
Tầng thứ ba Thiên Lôi Thần Thể Quyết, tu luyện thành công.
Lần này, cho dù là phàm khí cực phẩm thì cũng không cách nào làm bị thương thân thể của hắn chút nào.
- Thiên Lôi Thần Thể Quyết, quả nhiên là cường hãn, cho dù bằng vào tu vi của ta kiếp trước, cũng căn bản không thể nào mở ra võ kỹ tinh diệu như thế, trong Tru Tiên Đồ có ngàn ngàn vạn võ kỹ như vậy, một ngày nào đó, ta muốn tìm tòi nghiên cứu ra bí mật ở trong đó.
Trong lòng hạ quyết tâm, Mục Vân quyết định tạm thời gác lại chuyện tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết.
Hắn hiện nay, tu vi của hắn chỉ Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở ra huyệt hợp cốc, dựa vào loại cảnh giới này có thể tu luyện tới tầng thứ ba, đã là miễn cưỡng.
Lại tiếp tục, thân thể của hắn sẽ không chịu nổi.
Kế tiếp, chính là suy nghĩ Vô Tâm Kiếm Phổ.
Những ngày gần đây, Mục Vân cũng một mực đang suy tư bốn bức vẽ tờ đơn giản đến nổ kia, đến cùng là chưa đựng hàm nghĩa gì, chỉ là vẫn không thu hoạch được gì.
Đang lúc Mục Vân muốn lần nữa xuất ra Vô Tâm Kiếm Phổ suy tư một phen thì Thanh Trĩ người nhẹ nhàng đi tới.
- Thiếu tộc trưởng!
- Thế nào rồi?
- Tộc trưởng có lệnh, để thiếu tộc trưởng lập tức trở về trong tộc.
- Ồ?
Nhíu mày, Mục Vân nói:
- Có cái đại sự gì sao?
- Thiếu tộc trưởng quên rồi sao? Tộc trưởng đại nhân nói muốn dẫn thiếu tộc trưởng mở mang kiến thức thanh niên tài tuấn Nam Vân thành một chút, hôm nay, trong Tụ Tiên các của Nam Vân thành có đấu võ.
Đấu võ?
- Là đấu võ gì?
- Tụ Tiên các là một thế lực có chút thần bí trong Nam Vân Đế Quốc, ngoài là một nhà tửu lâu, thế nhưng trên thực tế lại làm lấy các loại sinh ý, mà mỗi tháng, Tụ Tiên các đều sẽ xuất ra một món bảo bối để tiến hành đấu võ, bất kỳ người nào đều có thể ra sân, người thắng liên tiếp mười trận sẽ thắng được bảo bối!
Nhìn thấy thần sắc khinh thường trên mặt Mục Vân, Thanh Trĩ lại lần nữa nói:
- Thiếu tộc trưởng không thể khinh thường Tụ Tiên các, bảo bối trong này, mỗi một món đều vô cùng trân quý, mà khiêu chiến chỉ tiến hành giữa các võ giả cùng cảnh giới!
- Ồ? Vậy Mục Thanh Vũ kia muốn ta tham gia loại tranh tài này đúng không?
- Thiếu tộc trưởng, cũng không nhỏ hơn nhìn loại này tranh tài!
Thanh Sương cũng mở miệng nói:
- Hiện nay, thanh niên tài tuấn của tứ đại gia tộc cùng với chư vị hoàng tử của hoàng thất đều rất nóng lòng với cuộc tỷ thí này, thực sự là bởi vì phần thưởng kia quá mê người!
- Mê người? Tốt, vậy đi xem một chút đi!
Sở dĩ Mục Vân nguyện ý đi cũng không phải bởi vì phần thưởng, mà là hắn cũng muốn biết, đến cùng tu vi của những thiên tài Nam Vân thành này là ở vào loại cảnh giới nào.
Nam Vân thành là đô thành của Nam Vân Đế Quốc, trình độ phồn hoa so với Bắc Vân thành không chỉ gấp trăm lần.
Tụ Tiên các ở vị trí trung tâm của Nam Vân thành, chiếm diện tích ngàn mẫu, từ xa nhìn lại, Ba chữ to Tụ Tiên các nổi trội dị thường.
Mà giờ khắc này, trước cửa Tụ Tiên các, xe ngựa không thông, có rất nhiều người đang đứng đó.
Chỉ là, khi bọn hắn nhìn thấy xe ngựa của Mục Vân thì lập tức nhường đường.
Mục gia là siêu cấp gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong Nam Vân thành, bọn hắn đương nhiên không dám ngăn cản, đường đi lúc đầu chật như nêm cối, lập tức mở ra một con đường.
- Mục Vân, Mục Vân!
Chỉ là vừa xuyên qua đám người chen chúc, một tiếng hô hoán đã vang lên, xe ngựa dừng lại, xuyên thấu qua màn xe, nhìn người la lên, Mục Vân híp híp mắt.
- Dừng xe!
- Vâng!
Xe ngựa dừng lại, một bóng người giống như quỷ mị chui vào trong xe ngựa của Mục Vân.
- Tiêu đại tiểu thư, cô thế chính vị hôn thê của Mục Vân ta, cô vào xe ngựa của ta như vậy, không sợ người khác đàm tiếu sao?
Người vừa tới không phải là người khác, chính là Tiêu Doãn Nhi.
- Không có gì phải sợ, lần này ta tới là vì để xem đấu võ, đừng lộ ra!
Sau khi Tiêu Doãn Nhi lên xe thì bắt đầu cởi y phục.
Trong chớp mắt, một mỹ nhân thanh tú động lòng người trước mặt Mục Vân đột nhiên biến thành một thanh niên tuấn lãng, chỉ là bộ ngực cao vút kia, cho dù bị buộc lại thì vẫn như cũ nhìn cực kỳ sung mãn, giống như cơ ngực tráng kiện.
Nhưng sắc mặt “Nam nhân” thanh tú như thế, cơ ngực cường tráng như vậy, thực sự là để người khó mà tin được.
- Thất thần làm gì? Đi nhanh lên!
Tiêu Doãn Nhi thúc giục nói:
- Ngươi cũng tới đấu võ sao? Cũng thế, Mục thúc thúc lập ngươi làm thiếu tộc trưởng, khẳng định phải để ngươi biểu hiện, đấu võ ở Tụ Tiên các này gần như là thiên tài của toàn bộ Nam Vân thành đều sẽ tới, không những phần thưởng phong phú, cũng là cơ hội mở rộng danh khí rất tốt.
- Nhưng mà ngươi chỉ là nhục thân thập trọng, vẫn chưa tới...? Linh Huyệt cảnh nhất trọng, quả nhiên, Mục thúc thúc lập ngươi làm thiếu tộc trưởng, xem ra không phải làm tùy ý.
- Nhưng Linh Huyệt cảnh nhất trọng, ngươi chỉ là vừa bước vào, những võ giả Linh Huyệt cảnh nhất trọng tới tham gia đấu võ đều liều mạng áp chế cảnh giới, ngươi muốn thắng mười trận, khó, rất khó!
Nghe tiểu nha đầu bên cạnh líu ríu liên tục nói không ngừng, Mục Vân cười khổ một tiếng, xem như trả lời.
- Chẳng lẽ ngươi không chướng mắt vị hôn phu như ta sao?
- Bình thường thôi, chướng mắt cũng không quan hệ, dù sao chỉ là làm dáng một chút, nếu như ta thật không nguyện ý, lấy cái chết bức bách, cha ta cũng sẽ không ngạnh bức ta!
Tiêu Doãn Nhi tuyệt không lo lắng cái gọi là hôn ước.
Cùng lúc đó, một ít thám tử của Mục gia, liên đới lấy Tiêu gia, Diệp gia, Cổ gia, thậm chí hoàng thất, cũng đang bẩm báo tin tức với chủ nhân của bọn hắn,....
Oanh...
Thiên lôi ầm ầm, người trong cuộc Mục Vân còn ở trong Lôi Âm cốc, chỉ là chỗ hắn đứng hiện tại không còn là ngoài trăm mét Lôi Âm cốc, mà là năm mươi mét.
Nơi này, mỗi một đạo lôi điện đánh xuống, một ít lực lượng lôi đình đã cường hãn hơn trước đó không chỉ gấp mười lần.
- Hắc hắc, qua nửa ngày nữa, xem như luyện thành tầng thứ nhất Thiên Lôi Thần Thể Quyết - màng da!
Nhìn mặt ngoài cơ thể của mình xuất hiện thanh quang nhẹ nhàng, trong lòng Mục Vân mừng thầm.
Tầng thứ nhất Thiên Lôi Thần Thể Quyết chính là dẫn lôi nhập thể, bao phủ mặt ngoài thân thể bằng một loại lôi màng, loại lôi màng này, theo tu luyện đề cao sẽ càng ngày càng mạnh.
Giờ phút này, cho dù là phàm khí trung phẩm thì cũng căn bản không cách nào thương tới Mục Vân nửa phần.
Đây chính là sau khi dùng lôi điện rèn luyện thân thể, hình thành màng da, cường độ lớn hơn.
- Tầng thứ nhất là cơ sở nhất, tầng thứ hai là hình thành màng xương, phải cần lực lượng lôi điện càng thêm cường đại, đến tầng thứ ba, trong cơ thể có thể chứa một tia lực lượng lôi điện, mới xem như một tiến bộ lớn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Mục Vân sải bước ra, lần nữa tiến lên.
Mà ngoài Lôi Âm cốc, Thanh Trĩ và Thanh Sương đã trợn mắt hốc mồm.
Bọn hắn nhìn tận mắt Mục Vân một bước bước vào trong phạm vi lôi điện kia, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét, năm mươi mét, khoảng cách như vậy, cho dù cảnh giới hiện nay của hai người bọn hắn cũng khó có thể chống cự, thực sự là khó có thể tưởng tượng, Mục Vân làm sao có thể tiếp tục chống đỡ.
Liên tiếp nửa tháng, Mục Vân mỗi ngày đều đi vào trong Lôi Âm cốc này, ăn uống ngủ nghỉ đều có Thanh Trĩ, Thanh Sương phụ trách, hắn chỉ lo tu luyện.
Rốt cục, một ngày này, bàn tay Mục Vân nắm chặt, trong lòng bàn tay xuất hiện thanh quang.
Tầng thứ ba Thiên Lôi Thần Thể Quyết, tu luyện thành công.
Lần này, cho dù là phàm khí cực phẩm thì cũng không cách nào làm bị thương thân thể của hắn chút nào.
- Thiên Lôi Thần Thể Quyết, quả nhiên là cường hãn, cho dù bằng vào tu vi của ta kiếp trước, cũng căn bản không thể nào mở ra võ kỹ tinh diệu như thế, trong Tru Tiên Đồ có ngàn ngàn vạn võ kỹ như vậy, một ngày nào đó, ta muốn tìm tòi nghiên cứu ra bí mật ở trong đó.
Trong lòng hạ quyết tâm, Mục Vân quyết định tạm thời gác lại chuyện tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết.
Hắn hiện nay, tu vi của hắn chỉ Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở ra huyệt hợp cốc, dựa vào loại cảnh giới này có thể tu luyện tới tầng thứ ba, đã là miễn cưỡng.
Lại tiếp tục, thân thể của hắn sẽ không chịu nổi.
Kế tiếp, chính là suy nghĩ Vô Tâm Kiếm Phổ.
Những ngày gần đây, Mục Vân cũng một mực đang suy tư bốn bức vẽ tờ đơn giản đến nổ kia, đến cùng là chưa đựng hàm nghĩa gì, chỉ là vẫn không thu hoạch được gì.
Đang lúc Mục Vân muốn lần nữa xuất ra Vô Tâm Kiếm Phổ suy tư một phen thì Thanh Trĩ người nhẹ nhàng đi tới.
- Thiếu tộc trưởng!
- Thế nào rồi?
- Tộc trưởng có lệnh, để thiếu tộc trưởng lập tức trở về trong tộc.
- Ồ?
Nhíu mày, Mục Vân nói:
- Có cái đại sự gì sao?
- Thiếu tộc trưởng quên rồi sao? Tộc trưởng đại nhân nói muốn dẫn thiếu tộc trưởng mở mang kiến thức thanh niên tài tuấn Nam Vân thành một chút, hôm nay, trong Tụ Tiên các của Nam Vân thành có đấu võ.
Đấu võ?
- Là đấu võ gì?
- Tụ Tiên các là một thế lực có chút thần bí trong Nam Vân Đế Quốc, ngoài là một nhà tửu lâu, thế nhưng trên thực tế lại làm lấy các loại sinh ý, mà mỗi tháng, Tụ Tiên các đều sẽ xuất ra một món bảo bối để tiến hành đấu võ, bất kỳ người nào đều có thể ra sân, người thắng liên tiếp mười trận sẽ thắng được bảo bối!
Nhìn thấy thần sắc khinh thường trên mặt Mục Vân, Thanh Trĩ lại lần nữa nói:
- Thiếu tộc trưởng không thể khinh thường Tụ Tiên các, bảo bối trong này, mỗi một món đều vô cùng trân quý, mà khiêu chiến chỉ tiến hành giữa các võ giả cùng cảnh giới!
- Ồ? Vậy Mục Thanh Vũ kia muốn ta tham gia loại tranh tài này đúng không?
- Thiếu tộc trưởng, cũng không nhỏ hơn nhìn loại này tranh tài!
Thanh Sương cũng mở miệng nói:
- Hiện nay, thanh niên tài tuấn của tứ đại gia tộc cùng với chư vị hoàng tử của hoàng thất đều rất nóng lòng với cuộc tỷ thí này, thực sự là bởi vì phần thưởng kia quá mê người!
- Mê người? Tốt, vậy đi xem một chút đi!
Sở dĩ Mục Vân nguyện ý đi cũng không phải bởi vì phần thưởng, mà là hắn cũng muốn biết, đến cùng tu vi của những thiên tài Nam Vân thành này là ở vào loại cảnh giới nào.
Nam Vân thành là đô thành của Nam Vân Đế Quốc, trình độ phồn hoa so với Bắc Vân thành không chỉ gấp trăm lần.
Tụ Tiên các ở vị trí trung tâm của Nam Vân thành, chiếm diện tích ngàn mẫu, từ xa nhìn lại, Ba chữ to Tụ Tiên các nổi trội dị thường.
Mà giờ khắc này, trước cửa Tụ Tiên các, xe ngựa không thông, có rất nhiều người đang đứng đó.
Chỉ là, khi bọn hắn nhìn thấy xe ngựa của Mục Vân thì lập tức nhường đường.
Mục gia là siêu cấp gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong Nam Vân thành, bọn hắn đương nhiên không dám ngăn cản, đường đi lúc đầu chật như nêm cối, lập tức mở ra một con đường.
- Mục Vân, Mục Vân!
Chỉ là vừa xuyên qua đám người chen chúc, một tiếng hô hoán đã vang lên, xe ngựa dừng lại, xuyên thấu qua màn xe, nhìn người la lên, Mục Vân híp híp mắt.
- Dừng xe!
- Vâng!
Xe ngựa dừng lại, một bóng người giống như quỷ mị chui vào trong xe ngựa của Mục Vân.
- Tiêu đại tiểu thư, cô thế chính vị hôn thê của Mục Vân ta, cô vào xe ngựa của ta như vậy, không sợ người khác đàm tiếu sao?
Người vừa tới không phải là người khác, chính là Tiêu Doãn Nhi.
- Không có gì phải sợ, lần này ta tới là vì để xem đấu võ, đừng lộ ra!
Sau khi Tiêu Doãn Nhi lên xe thì bắt đầu cởi y phục.
Trong chớp mắt, một mỹ nhân thanh tú động lòng người trước mặt Mục Vân đột nhiên biến thành một thanh niên tuấn lãng, chỉ là bộ ngực cao vút kia, cho dù bị buộc lại thì vẫn như cũ nhìn cực kỳ sung mãn, giống như cơ ngực tráng kiện.
Nhưng sắc mặt “Nam nhân” thanh tú như thế, cơ ngực cường tráng như vậy, thực sự là để người khó mà tin được.
- Thất thần làm gì? Đi nhanh lên!
Tiêu Doãn Nhi thúc giục nói:
- Ngươi cũng tới đấu võ sao? Cũng thế, Mục thúc thúc lập ngươi làm thiếu tộc trưởng, khẳng định phải để ngươi biểu hiện, đấu võ ở Tụ Tiên các này gần như là thiên tài của toàn bộ Nam Vân thành đều sẽ tới, không những phần thưởng phong phú, cũng là cơ hội mở rộng danh khí rất tốt.
- Nhưng mà ngươi chỉ là nhục thân thập trọng, vẫn chưa tới...? Linh Huyệt cảnh nhất trọng, quả nhiên, Mục thúc thúc lập ngươi làm thiếu tộc trưởng, xem ra không phải làm tùy ý.
- Nhưng Linh Huyệt cảnh nhất trọng, ngươi chỉ là vừa bước vào, những võ giả Linh Huyệt cảnh nhất trọng tới tham gia đấu võ đều liều mạng áp chế cảnh giới, ngươi muốn thắng mười trận, khó, rất khó!
Nghe tiểu nha đầu bên cạnh líu ríu liên tục nói không ngừng, Mục Vân cười khổ một tiếng, xem như trả lời.
- Chẳng lẽ ngươi không chướng mắt vị hôn phu như ta sao?
- Bình thường thôi, chướng mắt cũng không quan hệ, dù sao chỉ là làm dáng một chút, nếu như ta thật không nguyện ý, lấy cái chết bức bách, cha ta cũng sẽ không ngạnh bức ta!
Tiêu Doãn Nhi tuyệt không lo lắng cái gọi là hôn ước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất