Chương 176: Đệ Nhất Hộ Vệ
Thiết Phong đứng trước bục giảng, lớn tiếng nói:
- Vị này chính là đạo sư chủ nhiệm lớp chín sơ cấp chúng ta từ hôm nay, Mục Vân đạo sư, mọi người cùng hoan nghênh nào.
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên ở phòng học bốn phía, một ít học sinh rũ cụp lấy đầu, nhìn Mục Vân.
- Đến trễ!
Đột nhiên, cửa phòng học truyền đến một âm thanh.
Xoay người, nhìn người trước mắt, Mục Vân sửng sốt một chút.
Người này hắn cũng không quen thuộc, nhưng không phải lần đầu tiên gặp mặt.
Mục Phong Hành!
Nghe nói là đứa con được phụ thân ôm trở về từ bên ngoài, hình như mẫu thân hắn đã qua đời, lần thứ nhất Mục Vân gặp mặt hắn chính là ở gia tộc, có một ít ấn tượng.
- Mục Phong Hành đúng không? Vào đi!
Mục Vân nhìn Mục Phong Hành, hắn khẽ mỉm cười nói.
Chỉ là Mục Phong Hành kia, mặt hắn không biểu cảm, dáng vẻ từ tốn, chậm rãi đi đến trong phòng học, đi đến một vị trí trong góc, ngồi xuống.
Liên quan tới Mục Phong Hành này, Mục Vân cũng có một chút hiểu rõ, cũng lười quản hắn.
- Hiện tại, ta lần đầu gặp mặt mọi người, lời khách sáo, ta cũng lười nói, ta gọi Mục Vân, thiếu tộc trưởng Mục gia, thân phận này cũng không muốn giấu giếm mọi người, dù sao các ngươi sớm muộn sẽ biết!
- Với tư cách là đạo sư chủ nhiệm lớp chín sơ cấp, ta chỉ có hai yêu cầu!
Mục Vân lên tiếng nói:
- Thứ nhất, lớp học của ta, chỉ có tích cực nghe giảng, không cho phép đối xử tiêu cực, thứ hai, chỉ cần là học sinh của Mục Vân ta, chỉ có Mục Vân ta có thể đánh, có thể mắng, những người khác đều không được!
- Mục đạo sư, vậy nếu là người khác đánh chúng ta, mắng chúng ta, làm sao bây giờ?
Một tên đệ tử đột nhiên đặt câu hỏi nói.
- Làm sao bây giờ?
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Vấn đề này, ta nghĩ lớp trưởng Thiết Phong sẽ trả lời các ngươi, lại thích hợp hơn!
Thiết Phong dắt lớn giọng, hưng phấn nói:
- Mọi người yên tâm, lần này, Mục đạo sư khác với các đạo sư chủ nhiệm khác, ngài ấy nhất định sẽ dẫn đầu chúng ta đi về hướng cường đại.
Dù sao Thiết Phong cũng là lớp trưởng lớp chín sơ cấp, cũng có một chút uy tín trong lớp.
Nghe được hắn nói như vậy, một ít học sinh nhìn Mục Vân, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Còn trẻ như vậy đã có thể làm đạo sư?
- Ta biết mọi người đều có rất nhiều nghi ngờ đối với ta, ta không sợ, bởi vì về sau sẽ có rất nhiều cơ hội để các ngươi hiểu rõ, các ngươi từ từ sẽ biết, Mục Vân ta là đạo sư tốt nhất với các ngươi!
Mục Vân có chút tự ngạo nói câu này, vốn cho là dưới phòng học sẽ vang lên môt tràn tiếng vỗ tay, quần tình sục sôi, nhưng toàn bộ học sinh chỉ nhìn một cái, rồi làm ngơ hắn, ngược lại Thiết Phong lại vỗ tay cổ động.
Được rồi, được rồi, không tính toán với bọn hắn!
Trong lòng Mục Vân bất đắc dĩ thở dài.
Xem ra, lại là một lần khiêu chiến không nhỏ!
Chỉ là đối với lớp sơ cấp, muốn phát hiện hạt giống tốt, cũng không quá dễ dàng, nơi nào có nhiều thiên tài chưa được tìm thấy như vậy, nhưng ở lớp sơ cấp này, hắn vẫn phải đào tìm thử.
Qua một đợt tự giới thiệu ngắn ngủi, Mục Vân bắt đầu hiểu rõ học sinh.
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Mục Vân nghĩ nhớ kỹ những học viên này, để thuận tiện về sau dạy bảo.
- Quả nhiên, nhìn qua, hình như chỉ tiểu đệ đệ Mục Phong Hành là thiên tài, những người khác đều chẳng ra sao cả.
Mặc dù trong lòng hắn đã sớm dự liệu được, nhưng nhìn thấy loại tình cảnh này, Mục Vân vẫn y như cũ có chút thất vọng.
Sau khi rời khỏi lớp, Thiết Phong đi theo Mục Vân, trên hành lang dài dằng dặc.
- Mục đạo sư, ngài không cần thất vọng, kỳ thật lớp chín sơ cấp chúng ta cũng không kém như thế, chỉ vì một ít nguyên nhân, học viện cứ đổi đạo sư mãi, khiến tất cả mọi người có cảm giác bị bỏ rơi, trong lòng khó mà tiếp nhận, cho nên học võ cũng trở nên lười biếng.
- Kỳ thật lớp chúng ta còn có mấy người tư chất rất không tệ, giống Mục Phong Hành, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Chấp, Cổ Vũ Phàm, Tiêu Khánh Dư, Hoàng Vô Cực, mấy người bọn hắn đều là thiên tài!
Nghe Thiết Phong nói chuyện, Mục Vân cảm thấy càng ngày càng không thích hợp.
Mấy người này làm sao nghe đều giống như người của năm đại gia tộc!
Ngoại trừ Tô Hân Nhiên, những người khác đều là.
- Vậy hiện tại ta làm sao chỉ thấy Mục Phong Hành, những người khác đâu?
- Ừm, bọn hắn, bọn hắn cảm giác không có đạo sư, còn không bằng tự mình tu luyện, cho nên cả đám đều chạy đi tự mình tu luyện đi.
Tự mình tu luyện?
Con đường tu luyện, tự mình tu luyện, đúng là có thể tìm kiếm được rất nhiều, nhưng một ít người nhắm mắt làm liều, lại không thành công.
- Lần sau đều gọi bọn hắn tới, Thiết Phong, lần sau lên lớp, đạo sư cần tất cả mọi người có mặt tại chỗ.
Mục Vân đã hạ quyết tâm.
Khiến các học viên mất đi nhiệt huyết, một lần nữa dấy lên tinh thần phấn đấu, phương pháp duy nhất chính là dùng võ giả cường đại đến thúc giục bọn hắn.
Điểm này hắn rất có kinh nghiệm.
Mà tri thức luyện đan, luyện khí, tu luyện của hắn có thể nói không người nào có thể so sánh ở Thất Hiền học viện.
Đạo sư tài giỏi như vậy, những học sinh này sớm muộn cũng sẽ bị hắn chinh phục, điểm này hắn cũng không lo lắng.
Chỉ là, sau khi thuần phục, hắn cần làm lại càng nhiều.
Thiết Phong vừa rời đi, đi trên đường, một thân ảnh trực tiếp ngăn trước người Mục Vân.
- Là ngươi?
- Là ta!
- Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?
- Ta tới đây bảo vệ ngươi, một tấc cũng không rời, ba năm!
Đối thoại ngắn gọn, khiến nụ cười trên mặt Mục Vân càng ngày càng đậm.
- Lâm Hiền Ngọc, ngươi quả nhiên là kỳ tài ngút trời, ta cho ngươi thời gian một tháng, thời gian còn chưa tới một tháng, ngươi đã thành công, Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, chính là môn pháp được sáng tạo lượng thân riêng cho ngươi.
- Thiếu chủ nói đúng!
Lâm Hiền Ngọc hơi khom người, mặt hắn không thay đổi, nói.
Từ trên mặt của hắn, Mục Vân nhìn thấy biểu cảm phát ra rất chân thành.
Đối với sự xuất hiện của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vân không có chút nào ngoài ý muốn.
Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, có thể xưng là thần kỹ, vừa lúc lại thích hợp với võ giả có thể chất như Lâm Hiền Ngọc, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, cũng không tìm ra được người thứ hai.
Thời gian ba năm làm hộ vệ đã đủ.
- Tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi vẫn đi theo bên cạnh ta.
Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Nhưng, bây giờ ngươi vừa mới khôi phục cảnh giới, mấy năm không hề động võ, khuyết thiếu một ít lịch luyện, nên tôi luyện một chút cho tốt mới đúng.
Mục Vân cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến một nơi tốt, mỉm cười.
- Đi cùng ta!
- Vâng!
- Ngươi cũng không hỏi ta một chút đi nơi nào đã đồng ý sao?
- Hộ vệ, chỉ cần tuân theo lời của thiếu chủ nói là được, không cần hỏi làm cái gì!
Lâm Hiền Ngọc khẽ mỉm cười nói:
- Mà lại ngươi đã hứa với ta, sẽ không vi phạm tâm nguyện của ta.
- Cam đoan của ta ngươi cũng tin?
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:
- Ta cho ngươi biết, Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết chia thành chín tầng, thế nhưng chỉ tu luyện tầng thứ nhất, cảnh giới đủ để đến Linh Huyệt cảnh, nhưng nếu như không có tầng thứ hai, tầng thứ ba, cảnh giới người tu luyện sẽ nhanh chóng giảm xuống, sau đó thân thể ngươi sẽ chịu thống khổ như ngàn vạn con sâu cắn, trực tiếp bạo thể mà chết.
- Vị này chính là đạo sư chủ nhiệm lớp chín sơ cấp chúng ta từ hôm nay, Mục Vân đạo sư, mọi người cùng hoan nghênh nào.
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên ở phòng học bốn phía, một ít học sinh rũ cụp lấy đầu, nhìn Mục Vân.
- Đến trễ!
Đột nhiên, cửa phòng học truyền đến một âm thanh.
Xoay người, nhìn người trước mắt, Mục Vân sửng sốt một chút.
Người này hắn cũng không quen thuộc, nhưng không phải lần đầu tiên gặp mặt.
Mục Phong Hành!
Nghe nói là đứa con được phụ thân ôm trở về từ bên ngoài, hình như mẫu thân hắn đã qua đời, lần thứ nhất Mục Vân gặp mặt hắn chính là ở gia tộc, có một ít ấn tượng.
- Mục Phong Hành đúng không? Vào đi!
Mục Vân nhìn Mục Phong Hành, hắn khẽ mỉm cười nói.
Chỉ là Mục Phong Hành kia, mặt hắn không biểu cảm, dáng vẻ từ tốn, chậm rãi đi đến trong phòng học, đi đến một vị trí trong góc, ngồi xuống.
Liên quan tới Mục Phong Hành này, Mục Vân cũng có một chút hiểu rõ, cũng lười quản hắn.
- Hiện tại, ta lần đầu gặp mặt mọi người, lời khách sáo, ta cũng lười nói, ta gọi Mục Vân, thiếu tộc trưởng Mục gia, thân phận này cũng không muốn giấu giếm mọi người, dù sao các ngươi sớm muộn sẽ biết!
- Với tư cách là đạo sư chủ nhiệm lớp chín sơ cấp, ta chỉ có hai yêu cầu!
Mục Vân lên tiếng nói:
- Thứ nhất, lớp học của ta, chỉ có tích cực nghe giảng, không cho phép đối xử tiêu cực, thứ hai, chỉ cần là học sinh của Mục Vân ta, chỉ có Mục Vân ta có thể đánh, có thể mắng, những người khác đều không được!
- Mục đạo sư, vậy nếu là người khác đánh chúng ta, mắng chúng ta, làm sao bây giờ?
Một tên đệ tử đột nhiên đặt câu hỏi nói.
- Làm sao bây giờ?
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Vấn đề này, ta nghĩ lớp trưởng Thiết Phong sẽ trả lời các ngươi, lại thích hợp hơn!
Thiết Phong dắt lớn giọng, hưng phấn nói:
- Mọi người yên tâm, lần này, Mục đạo sư khác với các đạo sư chủ nhiệm khác, ngài ấy nhất định sẽ dẫn đầu chúng ta đi về hướng cường đại.
Dù sao Thiết Phong cũng là lớp trưởng lớp chín sơ cấp, cũng có một chút uy tín trong lớp.
Nghe được hắn nói như vậy, một ít học sinh nhìn Mục Vân, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Còn trẻ như vậy đã có thể làm đạo sư?
- Ta biết mọi người đều có rất nhiều nghi ngờ đối với ta, ta không sợ, bởi vì về sau sẽ có rất nhiều cơ hội để các ngươi hiểu rõ, các ngươi từ từ sẽ biết, Mục Vân ta là đạo sư tốt nhất với các ngươi!
Mục Vân có chút tự ngạo nói câu này, vốn cho là dưới phòng học sẽ vang lên môt tràn tiếng vỗ tay, quần tình sục sôi, nhưng toàn bộ học sinh chỉ nhìn một cái, rồi làm ngơ hắn, ngược lại Thiết Phong lại vỗ tay cổ động.
Được rồi, được rồi, không tính toán với bọn hắn!
Trong lòng Mục Vân bất đắc dĩ thở dài.
Xem ra, lại là một lần khiêu chiến không nhỏ!
Chỉ là đối với lớp sơ cấp, muốn phát hiện hạt giống tốt, cũng không quá dễ dàng, nơi nào có nhiều thiên tài chưa được tìm thấy như vậy, nhưng ở lớp sơ cấp này, hắn vẫn phải đào tìm thử.
Qua một đợt tự giới thiệu ngắn ngủi, Mục Vân bắt đầu hiểu rõ học sinh.
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Mục Vân nghĩ nhớ kỹ những học viên này, để thuận tiện về sau dạy bảo.
- Quả nhiên, nhìn qua, hình như chỉ tiểu đệ đệ Mục Phong Hành là thiên tài, những người khác đều chẳng ra sao cả.
Mặc dù trong lòng hắn đã sớm dự liệu được, nhưng nhìn thấy loại tình cảnh này, Mục Vân vẫn y như cũ có chút thất vọng.
Sau khi rời khỏi lớp, Thiết Phong đi theo Mục Vân, trên hành lang dài dằng dặc.
- Mục đạo sư, ngài không cần thất vọng, kỳ thật lớp chín sơ cấp chúng ta cũng không kém như thế, chỉ vì một ít nguyên nhân, học viện cứ đổi đạo sư mãi, khiến tất cả mọi người có cảm giác bị bỏ rơi, trong lòng khó mà tiếp nhận, cho nên học võ cũng trở nên lười biếng.
- Kỳ thật lớp chúng ta còn có mấy người tư chất rất không tệ, giống Mục Phong Hành, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Chấp, Cổ Vũ Phàm, Tiêu Khánh Dư, Hoàng Vô Cực, mấy người bọn hắn đều là thiên tài!
Nghe Thiết Phong nói chuyện, Mục Vân cảm thấy càng ngày càng không thích hợp.
Mấy người này làm sao nghe đều giống như người của năm đại gia tộc!
Ngoại trừ Tô Hân Nhiên, những người khác đều là.
- Vậy hiện tại ta làm sao chỉ thấy Mục Phong Hành, những người khác đâu?
- Ừm, bọn hắn, bọn hắn cảm giác không có đạo sư, còn không bằng tự mình tu luyện, cho nên cả đám đều chạy đi tự mình tu luyện đi.
Tự mình tu luyện?
Con đường tu luyện, tự mình tu luyện, đúng là có thể tìm kiếm được rất nhiều, nhưng một ít người nhắm mắt làm liều, lại không thành công.
- Lần sau đều gọi bọn hắn tới, Thiết Phong, lần sau lên lớp, đạo sư cần tất cả mọi người có mặt tại chỗ.
Mục Vân đã hạ quyết tâm.
Khiến các học viên mất đi nhiệt huyết, một lần nữa dấy lên tinh thần phấn đấu, phương pháp duy nhất chính là dùng võ giả cường đại đến thúc giục bọn hắn.
Điểm này hắn rất có kinh nghiệm.
Mà tri thức luyện đan, luyện khí, tu luyện của hắn có thể nói không người nào có thể so sánh ở Thất Hiền học viện.
Đạo sư tài giỏi như vậy, những học sinh này sớm muộn cũng sẽ bị hắn chinh phục, điểm này hắn cũng không lo lắng.
Chỉ là, sau khi thuần phục, hắn cần làm lại càng nhiều.
Thiết Phong vừa rời đi, đi trên đường, một thân ảnh trực tiếp ngăn trước người Mục Vân.
- Là ngươi?
- Là ta!
- Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?
- Ta tới đây bảo vệ ngươi, một tấc cũng không rời, ba năm!
Đối thoại ngắn gọn, khiến nụ cười trên mặt Mục Vân càng ngày càng đậm.
- Lâm Hiền Ngọc, ngươi quả nhiên là kỳ tài ngút trời, ta cho ngươi thời gian một tháng, thời gian còn chưa tới một tháng, ngươi đã thành công, Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, chính là môn pháp được sáng tạo lượng thân riêng cho ngươi.
- Thiếu chủ nói đúng!
Lâm Hiền Ngọc hơi khom người, mặt hắn không thay đổi, nói.
Từ trên mặt của hắn, Mục Vân nhìn thấy biểu cảm phát ra rất chân thành.
Đối với sự xuất hiện của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vân không có chút nào ngoài ý muốn.
Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, có thể xưng là thần kỹ, vừa lúc lại thích hợp với võ giả có thể chất như Lâm Hiền Ngọc, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, cũng không tìm ra được người thứ hai.
Thời gian ba năm làm hộ vệ đã đủ.
- Tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi vẫn đi theo bên cạnh ta.
Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Nhưng, bây giờ ngươi vừa mới khôi phục cảnh giới, mấy năm không hề động võ, khuyết thiếu một ít lịch luyện, nên tôi luyện một chút cho tốt mới đúng.
Mục Vân cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến một nơi tốt, mỉm cười.
- Đi cùng ta!
- Vâng!
- Ngươi cũng không hỏi ta một chút đi nơi nào đã đồng ý sao?
- Hộ vệ, chỉ cần tuân theo lời của thiếu chủ nói là được, không cần hỏi làm cái gì!
Lâm Hiền Ngọc khẽ mỉm cười nói:
- Mà lại ngươi đã hứa với ta, sẽ không vi phạm tâm nguyện của ta.
- Cam đoan của ta ngươi cũng tin?
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:
- Ta cho ngươi biết, Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết chia thành chín tầng, thế nhưng chỉ tu luyện tầng thứ nhất, cảnh giới đủ để đến Linh Huyệt cảnh, nhưng nếu như không có tầng thứ hai, tầng thứ ba, cảnh giới người tu luyện sẽ nhanh chóng giảm xuống, sau đó thân thể ngươi sẽ chịu thống khổ như ngàn vạn con sâu cắn, trực tiếp bạo thể mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất