Chương 180: Đụng Đến Ta Một Chút Thử Xem
- Tộc trưởng, mặc dù Lâm Hiền Ngọc là nhi tử ngài, chuyện kia năm đó khiến ngài áy náy với hắn, nhưng sáu năm, những gì ngài thiếu hắn, cũng đã trả đủ, nếu hắn vẫn luôn tiếp tục như thế, chẳng phải vô pháp vô thiên.
- Cái này...
Trong lòng Lâm Chấn Thiên thực sự rất phân vân
- Nếu tộc trưởng không đành lòng ra tay, lão phu nguyện ý thay tộc trưởng ra tay.
Lâm Khai Hoài nói rất kiên quyết.
- Đã như vậy...
- Phụ thân!
Đang lúc thời khắc Lâm Chấn Thiên mở miệng, một âm thanh, vang lên từ bên ngoài đại sảnh.
Người đi tới mặc y phục màu trắng, người khoác áo choàng màu đen, khuôn mặt tuấn tú, hai đầu lông mày của hắn lại mang theo một tia vẻ âm tàn.
- Bân...
- Phụ thân, chuyện này, nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ta sẽ giải quyết, ta sẽ mang hiền đệ về, nếu hắn không nguyện ý... Ta sẽ dùng gia pháp!
Bỏ xuống câu nói này, Lâm Bân quay người rời đi.
Nhìn thấy Lâm Bân rời đi, trên mặt Lâm Chấn Thiên toát ra một tia lo lắng.
- Đại trưởng lão, Hiền Ngọc đứa nhỏ này, huyết mạch đứt đoạn, làm sao lại lần nữa tăng lên tới cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng?
- Nghe nói là nhờ vào thiếu tộc trưởng Mục gia Mục Vân, đến cùng là biện pháp gì, lão phu cũng không biết.
- Ồ? Thiếu tộc trưởng Mục gia? Chính là Mục Vân kia sao?
Lâm Chấn Thiên hơi sững sờ:
- Tiểu tử này, động tác gần nhất cũng không nhỏ, gia nhập Mục gia, đảm nhiệm vị trí thiếu tộc trưởng, hơn nữa còn tiến vào Lôi Phong viện Thất Hiền học viện, xem ra, dã tâm không nhỏ.
- Vậy có cần diệt trừ người này hay không?
- Đại trưởng lão, ngươi thật đúng là càng già càng hồ đồ, ha ha... Nếu như thiếu tộc trưởng một tộc dễ dàng trừ bỏ như vậy, năm đại gia tộc kia cũng không gọi là năm đại gia tộc!
- Lão phu hồ đồ!
- Yên tâm đi, chuyện này, Bân nhi sẽ làm tốt.
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo, quay người dậm chân rời đi.
Một ngày này, Mục Vân, Lâm Hiền Ngọc hai người vừa mới bước vào đến trong Lôi Phong viện, chính là cảm giác được một ánh mắt âm lãnh, chăm chú nhìn vào sau lưng hắn.
Người kia mặc trường sam màu trắng, bên ngoài phủ một chiếc áo choàng, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú có phần độc ác.
- Ngươi biết hắn?
Mục Vân thấy Lâm Hiền Ngọc rõ ràng khẽ giật mình, mở miệng nói.
- Đại ca ta - Lâm Bân!
- Ồ? Chính là người cướp đoạt huyết mạch của ngươi? Xem ra dùng không tệ lắm! Cảnh giới Linh Huyệt cảnh tam trọng!
Mục Vân giễu giễu nói.
- Ta đánh cược, hắn tìm ngươi, tuyệt đối là để ngươi trở lại Lâm tộc, sau đó nhốt ngươi một năm rưỡi, không nghe lời, sẽ dùng sức mạnh, sau khi nhốt ngươi vào Lâm phủ, sẽ ép hỏi ngươi về Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết...
- Sẽ không!
Lâm Hiền Ngọc nghe được lời Mục Vân, sắc mặt hắn có phần không thoải mái, lắc đầu.
- Đại ca ta không phải loại người như vậy!
Lâm Hiền Ngọc phủ định nói:
- Sáu năm qua, linh thạch ta dùng mỗi ngày, đều là hắn dùng máu, hắn vẫn luôn áy náy với ta không thôi.
- Ồ?
Mục Vân thấy Lâm Hiền Ngọc mang vẻ tôn kính với Lâm Bân, liền cười khổ.
Thế giới của võ giả, cái gì buồn cười nhất?
Thân tình, tình hữu nghị, ái tình!
Đây là thứ quý giá nhất của võ giả, cũng là tình cảm buồn cười nhất.
Sắc mặt Lâm Bân lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc, một bước đi đến trước người hai người.
- Đại ca!
- Cùng ta trở về!
Lâm Bân nhìn Lâm Hiền Ngọc, mở miệng nói:
- Ngươi cũng đã biết, hành vi hôm qua của ngươi đã khiến phụ thân không cách nào giải quyết, ngươi làm như thế, thực sự là hồ nháo.
- Đại ca, ta có nỗi khổ tâm...
- Ngươi có nỗi khổ tâm? Sáu năm qua, ngươi cả ngày tinh thần sa sút, ngươi chỉ biết nỗi khổ tâm trong lòng mình, có thể làm sao biết nỗi khổ tâm trong lòng ta với phụ thân vì ngươi xa xỉ?
- Đại ca...
Lâm Hiền Ngọc nghe được Lâm Bân, lập tức sững sờ tại chỗ.
Một lát sau, hắn dần dần cười lạnh.
- Sáu năm xa xỉ, bản thân phóng túng? Vì sao ta mới biến thành dáng vẻ như vậy?
- Vì sao? Bởi vì ngươi, không bằng ta!
Bởi vì ngươi, không bằng ta!
Nghe được sáu cái chữ này, trái tim Lâm Hiền Ngọc như bị đánh một quyền thật mạnh, âm thanh đông đông đông vang lên, hắn chỉ cảm thấy màng nhĩ đau từng cơn!
- Chỉ vì thế?
- Sáu năm qua, ngươi làm xằng làm bậy lâu như vậy, Lâm gia che chở cho ngươi, còn chưa đủ à? Hiện nay, nắm giữ thực lực thì có thể không đặt gia tộc vào trong mắt sao?
Lâm Bân chất vấn.
- Thực lực của ta lần nữa khôi phục, có một tia quan hệ với Lâm gia sao?
- Không sao? Lâm gia sinh ngươi nuôi ngươi, tất cả của ngươi đều không thể thoát ly khỏi Lâm gia, ngươi đừng quên, năm đó là ngươi tự nguyện.
Tự nguyện?
Tốt một cái tự nguyện!
Sắc mặt Lâm Hiền Ngọc trắng bệch, trong lòng hắn nguội lạnh.
- Ha ha, tự nguyện? Ta còn không biết, trên thế giới còn có người ngốc như ngươi, là đệ nhất hộ vệ của ta!
Lúc nói chuyện, một âm thanh cười ha ha đột nhiên vang lên.
Mục Vân đứng giữa hai người, nhìn Lâm Bân, sắc mặt hắn dò xét.
- Để ta xem một chút, đến cùng đến vô sỉ cỡ nào, mới có thể ra vẻ đạo mạo nói những lời này... Chậc chậc chậc, thân đệ đệ vì mình, bỏ qua huyết mạch bản thân, đổi lấy chỉ là đại ca vô tình vô nghĩa như vậy, trong lòng của đệ nhất hộ vệ của ta đã lạnh lẽo rồi!
- Ngươi là Mục Vân?
- Đúng, hân hạnh gặp mặt!
- Liên quan tới đệ đệ ta, ta hi vọng ngươi không nên nhúng tay vào, nếu không, dù ngươi là thiếu tộc trưởng Mục gia, ta cũng sẽ để ngươi hối hận.
Uy hiếp?
Mục Vân ghét nhất chính là uy hiếp.
- A, uy hiếp ta?
Mục Vân ha ha nói:
- Đã như vậy, Lâm Bân, ngươi không phải tự hỏi là thiên tài Lâm gia sao? Vậy hiện tại ta đứng ở chỗ này, ngươi chạm đến ta một chút thử xem!
Chạm đến ta một chút thử xem!
Cuồng vọng!
- Rút ra huyết mạch của thân đệ đệ, ngươi mới là Linh Huyệt cảnh tam trọng, mở huyệt Túc Tam Lý, cũng chỉ có như thế, hiện tại đệ đệ ngươi còn lợi hại hơn so với ngươi, Linh Huyệt cảnh nhị trọng, chỉ sợ không được bao lâu sẽ có thể vượt qua ngươi, đến khi đó, ngươi tính là cái gì!
Mục Vân nói chuyện, không chút khách khí.
Cũng không phải hắn không muốn khách khí, thực sự là hắn không khách khí nổi.
Nơi nào thấy qua người mặt dày vô sỉ như thế.
Huyết mạch lực lượng của Lâm Hiền Ngọc đều truyền cho hắn, tựa như Lâm Hiền Ngọc chiếm đại tiện nghi của hắn.
Linh Huyệt cảnh nhị trọng!
Nghe được lời Mục Vân, Lâm Bân cũng ngẩn người.
Lúc này, thời gian mới bao lâu, Lâm Hiền Ngọc đã vượt qua nhất trọng, thẳng tới nhị trọng.
Hắn hiểu rõ ràng, Linh Huyệt cảnh, muốn đột phá mỗi một trọng, cho dù là những thiên tài đỉnh cấp kia của Nam Vân thành, cũng ít nhất là thời gian một tháng, nếu kẹt ở một cảnh giới vẫn luôn không tiến được, một năm, thậm chí là năm năm mười năm đều có khả năng!
- Lâm Hiền Ngọc, ngươi vì đề cao cảnh giới, lại lựa chọn tin tưởng hắn, ngươi phải nhớ kỹ, như loại đề thăng này của ngươi, là dùng sinh mệnh lực của mình, là tự tìm đường chết!
Lâm Bân khàn cả giọng, dáng vẻ hắn khẩn trương như cân nhắc cho Lâm Hiền Ngọc, không giống không khí trước đó giữa hai người.
- Ai yêu, ai yêu, ta xem một chút, ta xem một chút, đây là ai? Ngươi lại có lòng mơ ước đối với võ kỹ đệ đệ mình cứ nói thẳng, sao phải nói lời đường hoàng như vậy.
Mục Vân cười hắc hắc, thanh âm bén nhọn.
- Cái này...
Trong lòng Lâm Chấn Thiên thực sự rất phân vân
- Nếu tộc trưởng không đành lòng ra tay, lão phu nguyện ý thay tộc trưởng ra tay.
Lâm Khai Hoài nói rất kiên quyết.
- Đã như vậy...
- Phụ thân!
Đang lúc thời khắc Lâm Chấn Thiên mở miệng, một âm thanh, vang lên từ bên ngoài đại sảnh.
Người đi tới mặc y phục màu trắng, người khoác áo choàng màu đen, khuôn mặt tuấn tú, hai đầu lông mày của hắn lại mang theo một tia vẻ âm tàn.
- Bân...
- Phụ thân, chuyện này, nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ta sẽ giải quyết, ta sẽ mang hiền đệ về, nếu hắn không nguyện ý... Ta sẽ dùng gia pháp!
Bỏ xuống câu nói này, Lâm Bân quay người rời đi.
Nhìn thấy Lâm Bân rời đi, trên mặt Lâm Chấn Thiên toát ra một tia lo lắng.
- Đại trưởng lão, Hiền Ngọc đứa nhỏ này, huyết mạch đứt đoạn, làm sao lại lần nữa tăng lên tới cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng?
- Nghe nói là nhờ vào thiếu tộc trưởng Mục gia Mục Vân, đến cùng là biện pháp gì, lão phu cũng không biết.
- Ồ? Thiếu tộc trưởng Mục gia? Chính là Mục Vân kia sao?
Lâm Chấn Thiên hơi sững sờ:
- Tiểu tử này, động tác gần nhất cũng không nhỏ, gia nhập Mục gia, đảm nhiệm vị trí thiếu tộc trưởng, hơn nữa còn tiến vào Lôi Phong viện Thất Hiền học viện, xem ra, dã tâm không nhỏ.
- Vậy có cần diệt trừ người này hay không?
- Đại trưởng lão, ngươi thật đúng là càng già càng hồ đồ, ha ha... Nếu như thiếu tộc trưởng một tộc dễ dàng trừ bỏ như vậy, năm đại gia tộc kia cũng không gọi là năm đại gia tộc!
- Lão phu hồ đồ!
- Yên tâm đi, chuyện này, Bân nhi sẽ làm tốt.
Lâm Chấn Thiên khoát tay áo, quay người dậm chân rời đi.
Một ngày này, Mục Vân, Lâm Hiền Ngọc hai người vừa mới bước vào đến trong Lôi Phong viện, chính là cảm giác được một ánh mắt âm lãnh, chăm chú nhìn vào sau lưng hắn.
Người kia mặc trường sam màu trắng, bên ngoài phủ một chiếc áo choàng, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú có phần độc ác.
- Ngươi biết hắn?
Mục Vân thấy Lâm Hiền Ngọc rõ ràng khẽ giật mình, mở miệng nói.
- Đại ca ta - Lâm Bân!
- Ồ? Chính là người cướp đoạt huyết mạch của ngươi? Xem ra dùng không tệ lắm! Cảnh giới Linh Huyệt cảnh tam trọng!
Mục Vân giễu giễu nói.
- Ta đánh cược, hắn tìm ngươi, tuyệt đối là để ngươi trở lại Lâm tộc, sau đó nhốt ngươi một năm rưỡi, không nghe lời, sẽ dùng sức mạnh, sau khi nhốt ngươi vào Lâm phủ, sẽ ép hỏi ngươi về Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết...
- Sẽ không!
Lâm Hiền Ngọc nghe được lời Mục Vân, sắc mặt hắn có phần không thoải mái, lắc đầu.
- Đại ca ta không phải loại người như vậy!
Lâm Hiền Ngọc phủ định nói:
- Sáu năm qua, linh thạch ta dùng mỗi ngày, đều là hắn dùng máu, hắn vẫn luôn áy náy với ta không thôi.
- Ồ?
Mục Vân thấy Lâm Hiền Ngọc mang vẻ tôn kính với Lâm Bân, liền cười khổ.
Thế giới của võ giả, cái gì buồn cười nhất?
Thân tình, tình hữu nghị, ái tình!
Đây là thứ quý giá nhất của võ giả, cũng là tình cảm buồn cười nhất.
Sắc mặt Lâm Bân lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc, một bước đi đến trước người hai người.
- Đại ca!
- Cùng ta trở về!
Lâm Bân nhìn Lâm Hiền Ngọc, mở miệng nói:
- Ngươi cũng đã biết, hành vi hôm qua của ngươi đã khiến phụ thân không cách nào giải quyết, ngươi làm như thế, thực sự là hồ nháo.
- Đại ca, ta có nỗi khổ tâm...
- Ngươi có nỗi khổ tâm? Sáu năm qua, ngươi cả ngày tinh thần sa sút, ngươi chỉ biết nỗi khổ tâm trong lòng mình, có thể làm sao biết nỗi khổ tâm trong lòng ta với phụ thân vì ngươi xa xỉ?
- Đại ca...
Lâm Hiền Ngọc nghe được Lâm Bân, lập tức sững sờ tại chỗ.
Một lát sau, hắn dần dần cười lạnh.
- Sáu năm xa xỉ, bản thân phóng túng? Vì sao ta mới biến thành dáng vẻ như vậy?
- Vì sao? Bởi vì ngươi, không bằng ta!
Bởi vì ngươi, không bằng ta!
Nghe được sáu cái chữ này, trái tim Lâm Hiền Ngọc như bị đánh một quyền thật mạnh, âm thanh đông đông đông vang lên, hắn chỉ cảm thấy màng nhĩ đau từng cơn!
- Chỉ vì thế?
- Sáu năm qua, ngươi làm xằng làm bậy lâu như vậy, Lâm gia che chở cho ngươi, còn chưa đủ à? Hiện nay, nắm giữ thực lực thì có thể không đặt gia tộc vào trong mắt sao?
Lâm Bân chất vấn.
- Thực lực của ta lần nữa khôi phục, có một tia quan hệ với Lâm gia sao?
- Không sao? Lâm gia sinh ngươi nuôi ngươi, tất cả của ngươi đều không thể thoát ly khỏi Lâm gia, ngươi đừng quên, năm đó là ngươi tự nguyện.
Tự nguyện?
Tốt một cái tự nguyện!
Sắc mặt Lâm Hiền Ngọc trắng bệch, trong lòng hắn nguội lạnh.
- Ha ha, tự nguyện? Ta còn không biết, trên thế giới còn có người ngốc như ngươi, là đệ nhất hộ vệ của ta!
Lúc nói chuyện, một âm thanh cười ha ha đột nhiên vang lên.
Mục Vân đứng giữa hai người, nhìn Lâm Bân, sắc mặt hắn dò xét.
- Để ta xem một chút, đến cùng đến vô sỉ cỡ nào, mới có thể ra vẻ đạo mạo nói những lời này... Chậc chậc chậc, thân đệ đệ vì mình, bỏ qua huyết mạch bản thân, đổi lấy chỉ là đại ca vô tình vô nghĩa như vậy, trong lòng của đệ nhất hộ vệ của ta đã lạnh lẽo rồi!
- Ngươi là Mục Vân?
- Đúng, hân hạnh gặp mặt!
- Liên quan tới đệ đệ ta, ta hi vọng ngươi không nên nhúng tay vào, nếu không, dù ngươi là thiếu tộc trưởng Mục gia, ta cũng sẽ để ngươi hối hận.
Uy hiếp?
Mục Vân ghét nhất chính là uy hiếp.
- A, uy hiếp ta?
Mục Vân ha ha nói:
- Đã như vậy, Lâm Bân, ngươi không phải tự hỏi là thiên tài Lâm gia sao? Vậy hiện tại ta đứng ở chỗ này, ngươi chạm đến ta một chút thử xem!
Chạm đến ta một chút thử xem!
Cuồng vọng!
- Rút ra huyết mạch của thân đệ đệ, ngươi mới là Linh Huyệt cảnh tam trọng, mở huyệt Túc Tam Lý, cũng chỉ có như thế, hiện tại đệ đệ ngươi còn lợi hại hơn so với ngươi, Linh Huyệt cảnh nhị trọng, chỉ sợ không được bao lâu sẽ có thể vượt qua ngươi, đến khi đó, ngươi tính là cái gì!
Mục Vân nói chuyện, không chút khách khí.
Cũng không phải hắn không muốn khách khí, thực sự là hắn không khách khí nổi.
Nơi nào thấy qua người mặt dày vô sỉ như thế.
Huyết mạch lực lượng của Lâm Hiền Ngọc đều truyền cho hắn, tựa như Lâm Hiền Ngọc chiếm đại tiện nghi của hắn.
Linh Huyệt cảnh nhị trọng!
Nghe được lời Mục Vân, Lâm Bân cũng ngẩn người.
Lúc này, thời gian mới bao lâu, Lâm Hiền Ngọc đã vượt qua nhất trọng, thẳng tới nhị trọng.
Hắn hiểu rõ ràng, Linh Huyệt cảnh, muốn đột phá mỗi một trọng, cho dù là những thiên tài đỉnh cấp kia của Nam Vân thành, cũng ít nhất là thời gian một tháng, nếu kẹt ở một cảnh giới vẫn luôn không tiến được, một năm, thậm chí là năm năm mười năm đều có khả năng!
- Lâm Hiền Ngọc, ngươi vì đề cao cảnh giới, lại lựa chọn tin tưởng hắn, ngươi phải nhớ kỹ, như loại đề thăng này của ngươi, là dùng sinh mệnh lực của mình, là tự tìm đường chết!
Lâm Bân khàn cả giọng, dáng vẻ hắn khẩn trương như cân nhắc cho Lâm Hiền Ngọc, không giống không khí trước đó giữa hai người.
- Ai yêu, ai yêu, ta xem một chút, ta xem một chút, đây là ai? Ngươi lại có lòng mơ ước đối với võ kỹ đệ đệ mình cứ nói thẳng, sao phải nói lời đường hoàng như vậy.
Mục Vân cười hắc hắc, thanh âm bén nhọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất