Chương 181: Hứa Hẹn
- Ngươi...
Nhìn bộ dáng vô lại của Mục Vân, trong lòng Lâm Bân dần lên hỏa khí.
- Ta nói không đúng sao? Khi ngươi vừa xuất hiện, không phải lo lắng Lâm Hiền Ngọc cùng ta tu luyện công pháp quỷ dị gì, nhưng khi nghe hắn tăng lên tới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, lập tức chuyển dời sự chú ý đến trên công pháp tu luyện.
- Ngươi nói mọi thứ của hắn đều là của Lâm gia, thế nhưng ngươi làm đại ca, những năm này, có chú ý hắn một chút xíu nào sao?
- Chỗ ngươi chú ý chỉ là hôm nay hắn tốn bao nhiêu linh thạch, ngày mai tốn bao nhiêu.
- Chỗ ngươi quan tâm, chỉ là ngươi đoạt đi huyết mạch của hắn, cho hắn đầy đủ đền bù là đủ rồi, nhưng ngươi có từng nghĩ tới? Hắn là đệ đệ của ngươi, ngươi đoạt đi huyết mạch của hắn, bất kỳ đền bù gì cũng không thể đền bù hắn!
Đối mặt với Mục Vân chất vấn, sắc mặt Lâm Bân dần trở nên lạnh lẽo.
- Ngươi, đáng chết!
Cho dù Mục Vân là thiếu tộc trưởng Mục gia, thế nhưng Lâm Bân hắn cũng là một trong những người có tranh đoạt vị trí tộc trưởng Lâm gia nhất, giết Mục Vân, Lâm gia vẫn sẽ bảo đảm hắn.
Vừa dứt lời, đầu ngón tay Lâm Bân hội tụ chân nguyên, trực tiếp điểm ra một chỉ mãnh liệt.
Đinh...
Chỉ là, mắt thấy một chỉ sắp điểm trúng mặt Mục Vân thì một tiếng đinh minh vang lên, bóng người Lâm Hiền Ngọc đón đỡ trước người Mục Vân.
- Lâm Hiền Ngọc, ngươi...
- Lâm Bân, Mục Vân là chủ nhân của ta, ngươi không thể thương tổn hắn, trừ phi ngươi giết ta trước.
Lâm Hiền Ngọc chữ chữ âm vang, dứt khoát nói.
- Mục Vân, ngươi, rất tốt!
Nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Hiền Ngọc, Lâm Bân giận không kềm được.
Lâm Hiền Ngọc đã bao giờ nói như vậy với hắn! Toàn bộ là bởi vì Mục Vân.
- Ta biết ta rất tốt, không cần ngươi khen ta!
Mục Vân cười nói:
- Lâm thiếu gia, không sao đâu, ta sẽ đi trước, ta thế nhưng đạo sư Lôi Phong viện không giống loại con cái nhà giàu các ngươi, chỉ lo tu luyện là được, ta còn phải dạy bảo học viên.
Không giống những con cái nhà giàu các ngươi?
Lâm Bân gần như muốn phun ra một ngụm lão huyết, Mục Vân rõ ràng là con em nhà giàu lớn nhất, thiếu tộc trưởng Mục gia, còn có đệ tử nhà giàu nào danh tiếng lớn hơn này sao?
Gia hỏa này quả thực là cực kỳ vô sỉ.
Nhìn Lâm Hiền Ngọc đi sát đằng sau sau lưng Mục Vân, trong mắt Lâm Bân lóe ra hàn ý.
- Lâm Hiền Ngọc, huyết mạch tẫn phế nhưng lại có thể bắt đầu tu luyện, mà lại trong khoảng thời gian ngắn tu luyện đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, mở huyệt nội quan, ta ngược lại muốn xem thử ngươi tu luyện đến tột cùng là công pháp võ kỹ thần bí khó lường gì!
Bình thường mà nói, võ giả mất hết huyết mạch thì cả đời sẽ không thể nào bước vào võ đạo.
- Thế nhưng thiên hạ rộng lớn, không thiếu phương pháp thần bí khó lường như thế, xem ra, Mục Vân kia tuyệt đối đã dùng thần pháp cỡ này hấp dẫn Lâm Hiền Ngọc, để cho hắn sử dụng.
- Đệ đệ tốt, sáu năm trước, lúc ngươi quyết định cống hiến ra lực lượng huyết mạch thì ngươi nên nghĩ đến, cả đời như ngươi cũng sẽ là một phế vật.
Trong lòng Lâm Bân dần lên sát ý.
- Đại ca ngươi mười bảy tuổi, Linh Huyệt cảnh tam trọng, rất lợi hại, thế nhưng so với ngươi thì hắn lại kém một ít, mà tâm tính của hắn không đủ, năm đó thật không rõ, phụ thân ngươi là nghĩ như thế nào.
Đi trên đường, Mục Vân ngậm một ngọn cỏ trong miệng, nói.
- Hiện tại, hối hận không?
- Hối hận sao?
Lâm Hiền Ngọc cười khổ lắc đầu.
- Chính ta quyết định thì ta phải tự mình gánh chịu, giống như hiện tại, ta đã quyết định tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết thì đó chính là quyết định phải thần phục ngươi, ta sẽ trung với quyết định của mình, sẽ không vi phạm.
- Ừm, mặc dù nghe có chút cứng nhắc, nhưng mà ta thích.
Mục Vân nhẹ gật đầu:
- À đúng rồi, hôm nay là lần đầu tiên ta giảng bài, ngươi cũng tới nghe một chút đi, hẳn là sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Nghe được lời này của Mục Vân, con ngươi Lâm Hiền Ngọc mở ra.
Cho tới nay, tin tức hắn nghe về Mục Vân đều là đệ nhất ngu ngốc nhất Bắc Vân thành, đệ nhất phế vật, mà liên quan tới thân phận đạo sư Bắc Vân học viện của Mục Vân thì hắn còn chưa hề thực sự hiểu rõ.
Mà hiện tại, thế đã là Linh Huyệt cảnh nhị trọng, mở huyệt nội quan, Mục Vân giảng bài có thể có tác dụng gì đối với hắn?
Mang thái độ chần chờ, Lâm Hiền Ngọc đi theo Mục Vân vào sơ cấp cửu ban.
Chỉ là thân là hộ vệ, hắn chỉ đứng ở cửa phòng học, như một môn thần, uy vũ bất phàm.
Nhìn hơn một trăm chỗ ngồi dưới giảng đài, nhưng số người chỉ không đến một nửa, Mục Vân sầm mặt lại.
- Thiết Phong, xảy ra chuyện gì? Không biết hôm nay là ta giảng bài sao?
Nhìn thấy Mục Vân tức giận, Thiết Phong vẻ mặt đau khổ đứng dậy:
- Mục đạo sư, rất nhiều đồng học còn không biết có đạo sư đến, còn có một bộ phận...
- Còn có một bộ phận nghe nói ta là tân đạo sư, không muốn tới nghe giảng bài, cảm thấy lãng phí thời gian sao?
- Vâng...
Thật ra Thiết Phong đã tận lực.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Vân, hắn đã cảm giác Mục Vân rất lợi hại.
Chỉ là cho dù hắn tận tình khuyên bảo khuyên thế nào thì những bạn học kia cũng không nguyện ý tin tưởng, dù sao trước đó, hắn đã làm quá nhiều.
- Tốt, rất tốt!
Mục Vân vỗ tay, nói:
- Hiện tại, đạo sư điểm danh trước, đồng học đến đây ngày hôm nay, thì báo danh chuẩn bị, sau một tháng, ta sẽ giúp mỗi một người các ngươi đột phá một cảnh giới, làm không được, Mục Vân ta sẽ đứng ở cửa vào của Thất Hiền học viện, quỳ xuống đất hô to ba tiếng Mục Vân ta là phế vật!
- Cái gì!
Nghe được Mục Vân hứa hẹn, hơn năm mươi học sinh nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong một tháng đề thăng một cảnh giới, nói đùa cái gì chứ?
Đừng nói một tháng, cho dù ba tháng cũng không thể đảm bảo mỗi người đều sẽ đột phá!
Dù sao mỗi một võ giả đều có bình cảnh của mình, vạn nhất vị học viên nào đó vừa lúc ở bình cảnh thì có thể trong vòng nửa năm cũng không thể đột phá.
Cử động lần này của Mục Vân nghe như điên cuồng.
Thật ra, đây là Mục Vân đã lui bước tương đối lớn!
Hắn biết trước đó sơ cấp cửu ban bị một ít đạo sư lừa gạt quá nhiều lần, đã mất đi lòng tin, cho nên mới nói như vậy, muốn khích lệ bọn hắn.
Nếu không thì hắn đã sớm kéo những học viên dám trốn học tới, hành hung một trận lại nói.
- Thôi đi, ngược lại là một gia hỏa tự đại
Ngồi dưới ghế, Mục Phong Hành cắt một tiếng, ghé vào trên mặt bàn, cúi đầu nhìn thư quyển trong tay mình.
- Rất đẹp trai! Mục đạo sư, ngươi quá đẹp trai!
Chỉ là, Mục Vân vừa nói xong thì một âm thanh gần như khiến tất cả mọi người nghe đều cảm thấy tê dại, quanh quẩn trên lớp học.
Mục Vân kém chút nữa đã không đứng vững, một mông té ngã bên cạnh bục giảng.
Nhìn một nữ sinh đứng lên, mặc một chiếc váy sam ống dài màu đen, một đôi chân dài bại lộ trong không khí.
Lại nhìn lên, cả người trên dưới thiếu nữ lộ ra một khí tức thanh xuân mười sáu mười bảy tuổi, tóc dài phiêu tán, tản ra mùi thơm ngát nhẹ nhàng.
Mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ như nguyệt nha, rất đáng yêu.
Nhìn bộ dáng vô lại của Mục Vân, trong lòng Lâm Bân dần lên hỏa khí.
- Ta nói không đúng sao? Khi ngươi vừa xuất hiện, không phải lo lắng Lâm Hiền Ngọc cùng ta tu luyện công pháp quỷ dị gì, nhưng khi nghe hắn tăng lên tới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, lập tức chuyển dời sự chú ý đến trên công pháp tu luyện.
- Ngươi nói mọi thứ của hắn đều là của Lâm gia, thế nhưng ngươi làm đại ca, những năm này, có chú ý hắn một chút xíu nào sao?
- Chỗ ngươi chú ý chỉ là hôm nay hắn tốn bao nhiêu linh thạch, ngày mai tốn bao nhiêu.
- Chỗ ngươi quan tâm, chỉ là ngươi đoạt đi huyết mạch của hắn, cho hắn đầy đủ đền bù là đủ rồi, nhưng ngươi có từng nghĩ tới? Hắn là đệ đệ của ngươi, ngươi đoạt đi huyết mạch của hắn, bất kỳ đền bù gì cũng không thể đền bù hắn!
Đối mặt với Mục Vân chất vấn, sắc mặt Lâm Bân dần trở nên lạnh lẽo.
- Ngươi, đáng chết!
Cho dù Mục Vân là thiếu tộc trưởng Mục gia, thế nhưng Lâm Bân hắn cũng là một trong những người có tranh đoạt vị trí tộc trưởng Lâm gia nhất, giết Mục Vân, Lâm gia vẫn sẽ bảo đảm hắn.
Vừa dứt lời, đầu ngón tay Lâm Bân hội tụ chân nguyên, trực tiếp điểm ra một chỉ mãnh liệt.
Đinh...
Chỉ là, mắt thấy một chỉ sắp điểm trúng mặt Mục Vân thì một tiếng đinh minh vang lên, bóng người Lâm Hiền Ngọc đón đỡ trước người Mục Vân.
- Lâm Hiền Ngọc, ngươi...
- Lâm Bân, Mục Vân là chủ nhân của ta, ngươi không thể thương tổn hắn, trừ phi ngươi giết ta trước.
Lâm Hiền Ngọc chữ chữ âm vang, dứt khoát nói.
- Mục Vân, ngươi, rất tốt!
Nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Hiền Ngọc, Lâm Bân giận không kềm được.
Lâm Hiền Ngọc đã bao giờ nói như vậy với hắn! Toàn bộ là bởi vì Mục Vân.
- Ta biết ta rất tốt, không cần ngươi khen ta!
Mục Vân cười nói:
- Lâm thiếu gia, không sao đâu, ta sẽ đi trước, ta thế nhưng đạo sư Lôi Phong viện không giống loại con cái nhà giàu các ngươi, chỉ lo tu luyện là được, ta còn phải dạy bảo học viên.
Không giống những con cái nhà giàu các ngươi?
Lâm Bân gần như muốn phun ra một ngụm lão huyết, Mục Vân rõ ràng là con em nhà giàu lớn nhất, thiếu tộc trưởng Mục gia, còn có đệ tử nhà giàu nào danh tiếng lớn hơn này sao?
Gia hỏa này quả thực là cực kỳ vô sỉ.
Nhìn Lâm Hiền Ngọc đi sát đằng sau sau lưng Mục Vân, trong mắt Lâm Bân lóe ra hàn ý.
- Lâm Hiền Ngọc, huyết mạch tẫn phế nhưng lại có thể bắt đầu tu luyện, mà lại trong khoảng thời gian ngắn tu luyện đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, mở huyệt nội quan, ta ngược lại muốn xem thử ngươi tu luyện đến tột cùng là công pháp võ kỹ thần bí khó lường gì!
Bình thường mà nói, võ giả mất hết huyết mạch thì cả đời sẽ không thể nào bước vào võ đạo.
- Thế nhưng thiên hạ rộng lớn, không thiếu phương pháp thần bí khó lường như thế, xem ra, Mục Vân kia tuyệt đối đã dùng thần pháp cỡ này hấp dẫn Lâm Hiền Ngọc, để cho hắn sử dụng.
- Đệ đệ tốt, sáu năm trước, lúc ngươi quyết định cống hiến ra lực lượng huyết mạch thì ngươi nên nghĩ đến, cả đời như ngươi cũng sẽ là một phế vật.
Trong lòng Lâm Bân dần lên sát ý.
- Đại ca ngươi mười bảy tuổi, Linh Huyệt cảnh tam trọng, rất lợi hại, thế nhưng so với ngươi thì hắn lại kém một ít, mà tâm tính của hắn không đủ, năm đó thật không rõ, phụ thân ngươi là nghĩ như thế nào.
Đi trên đường, Mục Vân ngậm một ngọn cỏ trong miệng, nói.
- Hiện tại, hối hận không?
- Hối hận sao?
Lâm Hiền Ngọc cười khổ lắc đầu.
- Chính ta quyết định thì ta phải tự mình gánh chịu, giống như hiện tại, ta đã quyết định tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết thì đó chính là quyết định phải thần phục ngươi, ta sẽ trung với quyết định của mình, sẽ không vi phạm.
- Ừm, mặc dù nghe có chút cứng nhắc, nhưng mà ta thích.
Mục Vân nhẹ gật đầu:
- À đúng rồi, hôm nay là lần đầu tiên ta giảng bài, ngươi cũng tới nghe một chút đi, hẳn là sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Nghe được lời này của Mục Vân, con ngươi Lâm Hiền Ngọc mở ra.
Cho tới nay, tin tức hắn nghe về Mục Vân đều là đệ nhất ngu ngốc nhất Bắc Vân thành, đệ nhất phế vật, mà liên quan tới thân phận đạo sư Bắc Vân học viện của Mục Vân thì hắn còn chưa hề thực sự hiểu rõ.
Mà hiện tại, thế đã là Linh Huyệt cảnh nhị trọng, mở huyệt nội quan, Mục Vân giảng bài có thể có tác dụng gì đối với hắn?
Mang thái độ chần chờ, Lâm Hiền Ngọc đi theo Mục Vân vào sơ cấp cửu ban.
Chỉ là thân là hộ vệ, hắn chỉ đứng ở cửa phòng học, như một môn thần, uy vũ bất phàm.
Nhìn hơn một trăm chỗ ngồi dưới giảng đài, nhưng số người chỉ không đến một nửa, Mục Vân sầm mặt lại.
- Thiết Phong, xảy ra chuyện gì? Không biết hôm nay là ta giảng bài sao?
Nhìn thấy Mục Vân tức giận, Thiết Phong vẻ mặt đau khổ đứng dậy:
- Mục đạo sư, rất nhiều đồng học còn không biết có đạo sư đến, còn có một bộ phận...
- Còn có một bộ phận nghe nói ta là tân đạo sư, không muốn tới nghe giảng bài, cảm thấy lãng phí thời gian sao?
- Vâng...
Thật ra Thiết Phong đã tận lực.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Vân, hắn đã cảm giác Mục Vân rất lợi hại.
Chỉ là cho dù hắn tận tình khuyên bảo khuyên thế nào thì những bạn học kia cũng không nguyện ý tin tưởng, dù sao trước đó, hắn đã làm quá nhiều.
- Tốt, rất tốt!
Mục Vân vỗ tay, nói:
- Hiện tại, đạo sư điểm danh trước, đồng học đến đây ngày hôm nay, thì báo danh chuẩn bị, sau một tháng, ta sẽ giúp mỗi một người các ngươi đột phá một cảnh giới, làm không được, Mục Vân ta sẽ đứng ở cửa vào của Thất Hiền học viện, quỳ xuống đất hô to ba tiếng Mục Vân ta là phế vật!
- Cái gì!
Nghe được Mục Vân hứa hẹn, hơn năm mươi học sinh nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong một tháng đề thăng một cảnh giới, nói đùa cái gì chứ?
Đừng nói một tháng, cho dù ba tháng cũng không thể đảm bảo mỗi người đều sẽ đột phá!
Dù sao mỗi một võ giả đều có bình cảnh của mình, vạn nhất vị học viên nào đó vừa lúc ở bình cảnh thì có thể trong vòng nửa năm cũng không thể đột phá.
Cử động lần này của Mục Vân nghe như điên cuồng.
Thật ra, đây là Mục Vân đã lui bước tương đối lớn!
Hắn biết trước đó sơ cấp cửu ban bị một ít đạo sư lừa gạt quá nhiều lần, đã mất đi lòng tin, cho nên mới nói như vậy, muốn khích lệ bọn hắn.
Nếu không thì hắn đã sớm kéo những học viên dám trốn học tới, hành hung một trận lại nói.
- Thôi đi, ngược lại là một gia hỏa tự đại
Ngồi dưới ghế, Mục Phong Hành cắt một tiếng, ghé vào trên mặt bàn, cúi đầu nhìn thư quyển trong tay mình.
- Rất đẹp trai! Mục đạo sư, ngươi quá đẹp trai!
Chỉ là, Mục Vân vừa nói xong thì một âm thanh gần như khiến tất cả mọi người nghe đều cảm thấy tê dại, quanh quẩn trên lớp học.
Mục Vân kém chút nữa đã không đứng vững, một mông té ngã bên cạnh bục giảng.
Nhìn một nữ sinh đứng lên, mặc một chiếc váy sam ống dài màu đen, một đôi chân dài bại lộ trong không khí.
Lại nhìn lên, cả người trên dưới thiếu nữ lộ ra một khí tức thanh xuân mười sáu mười bảy tuổi, tóc dài phiêu tán, tản ra mùi thơm ngát nhẹ nhàng.
Mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ như nguyệt nha, rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất