Vô Thượng Thần Đế

Chương 186: Linh Hỏa

Trước Sau
- Mục Vân? Chính là thiếu tộc trưởng Mục gia sao?

- Lục gia, Mục Vân này là người thừa kế vị trí thiếu tộc trưởng được tộc trưởng Mục gia - Mục Thanh Vũ vừa tuyên bố, trước đó lớn lên ở Bắc Vân thành, gần đây mới đi vào Nam Vân thành.

- Ồ, vừa tới đã dám giết người của hoàng thất ta, thật đúng là thất phu không sợ, dẫn người đi bắt hắn, ta ngược lại muốn thử Mục gia có lời gì muốn nói!

Hoàng Thương Kha cười lạnh một tiếng:

- Mặc dù Lão cửu ngày thường trong thích nữ sắc, làm loạn một ít, thế nhưng không tới lượt hắn giáo huấn, cho dù Mục Thanh Vũ cũng không thể nói gì hơn.

- Vâng!

Nghe được Hoàng Thương Kha nói vậy, mấy trăm người tản ra khỏi Lôi Phong viện, tìm kiếm Mục Vân.

- Lão cửu, ngươi chết rồi thì chết thôi, nhưng có thể mượn cớ để Mục gia ra một chút máu, cũng đáng!

Nhìn thi thể Hoàng Thượng Vũ, Hoàng Thương Kha mặt không chút thay đổi nói.

- Lập tức bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng, sau khi bắt được Mục Vân thì đưa đến trong hoàng cung, mặc cho phụ hoàng xử lý, ta ngược lại muốn xem thử, , Mục gia sẽ bàn giao chuyện này như thế nào!

Mà giờ khắc này, một bên khác, Mục Vân đang mang theo Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt đi vào trong phòng luyện đan của Lôi Phong viện.

Thất Hiền học viện thân là đại viện đứng đầu trong Nam Vân Đế Quốc, mỗi một đại viện trong thất đại viện đều có phòng luyện đan và phòng luyện khí riêng.

Trong những đan phòng và khí phòng này đều có một vài người chuyên trông coi, học viên muốn đi vào trong đó tu luyện thì nhất định phải giao nạp đầy đủ linh thạch, mới có thể đổi được một ít thiết bị luyện đan và kim loại luyện khí.

- Tiểu hỏa tử, bây giờ đã qua giờ tý, không thể tiến vào trong phòng luyện đan!

Mấy người Mục Vân vừa xuất hiện tại ngoài cửa phòng luyện đan thì đã có một bóng người hơi còng lưng đứng chặn ở cửa vào, nhìn bốn người, hơi trừng mắt lên.

- Lão tiên sinh, ta là vừa tới Lôi Phong viện, hai vị này là đệ tử của ta, có một chút không hiểu rõ đối với đan dược, ta không rõ quy định của học viện lắm, còn xin lão tiên sinh dàn xếp một chút, sẽ không tốn quá nhiều thời gian!

- Tốt!

Nếp nhăn trên mặt lão giả mang hắc bào kia run lên, nói:

- Nhưng mà phải tranh thủ thời gian.

- Được rồi, đa tạ lão tiên sinh!

- Mục đạo sư, nhanh lên đi.

Một bên khác, Tô Hân Nhiên đã không kịp chờ đợi.

- Không được vô lễ, lão tiên sinh nguyện ý chờ chúng ta, đối với lão tiên sinh, chúng ta phải tôn kính, các ngươi đều lập tức khom người, cảm tạ lão tiên sinh.

Mục Vân đột nhiên quát.

Nhìn thấy Mục Vân đột nhiên nổi giận, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt đều ngẩn ngơ.

Mỗi một viện trong thất đại viện giống như Lôi Phong viện đều có rất nhiều lão đầu trông coi phòng luyện khí, phòng luyện đan, bọn hắn sớm đã tập mãi thành thói quen, còn hành đại lễ gì?

Chỉ là, nhìn thấy sắc mặt Mục Vân âm trầm, hai người không dám lỗ mãng, cuối cùng vẫn cuối người thi lễ về phía lão tiên sinh kia.

- Không biết tôn tính đại danh của lão tiên sinh là gì?

- Lão đầu tử thì có tôn tính đại danh gì, gọi ta Cam lão đầu là được!



Lão giả thổn thức một tiếng nói.

Cam lão đầu?

Tô Hân Nhiên lập tức không vui !

- Này! Lão nhân ngươi, Mục đạo sư lễ độ đối với ngươi như vậy, sao ngươi còn chiếm tiện nghi, Cam lão đầu? Sao không nói luôn là ông nội nuôi?

- Tô Hân Nhiên, nếu còn vô lễ nữa thì hôm nay ta sẽ không dạy ngươi!

- Mục đạo sư...

- Ha ha... Vị học viên này hiểu lầm!

Lão giả ha ha cười nói:

- Là Cam Ngọt, không phải Khô Cạn!

Mục Vân xin lỗi nói:

- Thật có lỗi, Cam lão, học viên tuổi trẻ không hiểu chuyện, mời ngài thông cảm.

- Ngươi không phải cũng rất trẻ trung sao?

Cam lão cười ha ha một tiếng nói:

- Được rồi, tranh thủ thời gian đi vào đi, mắt chặt thời gian.

- Tốt!

Nói xong, Mục Vân mang theo mấy người đi vào trong phòng luyện đan.

- Có ý tứ, có ý tứ, đã lâu rồi chưa gặp hậu bối hiểu lễ phép như vậy, Thất Hiền học viện tranh phong trục lợi, người trẻ tuổi như vậy thật sự càng ngày càng ít gặp.

Nhìn bóng lưng mấy người rời khỏi, Cam lão mỉm cười, tiến vào trong phòng luyện đan, bắt đầu kiểm tra từng phòng.

Một bên khác, Tô Hân Nhiên lại vểnh miệng nhỏ lên, một mặt bất mãn.

- Mục đạo sư, trong Thất Hiền học viện không biết có bao nhiêu lão giả như vậy, sao ngài phải hèn mọn như vậy, chẳng lẽ gặp ai cũng phải hành đại lễ sao?

- Tiểu nha đầu, làm người thì phải kính già yêu trẻ hiểu chưa?

Mục Vân cười khổ nói:

- Ngươi kém chút gây đại họa.

Mục Vân cũng không nhiều giải thích, dẫn ba người đi tìm một phòng luyện đan, bắt đầu để Tô Hân Nhiên luyện đan.

Lão đầu bình thường?

Thất Hiền học viện đúng là không thiếu lão đầu bình thường như vậy, thế nhưng lão nhân này lại không bình thường!

Sống mấy ngàn năm, mặc dù không có tu vi, thế nhưng nhãn lực vẫn phải có.

Nhìn khí tức lão giả này như yếu đuối, thế nhưng lại đâu vào đấy, rất rõ ràng, lão giả này không phải một lão giả bình thường.

- Mục đạo sư, ta bắt đầu!



Một bên khác, Tô Hân Nhiên đã chuẩn bị kỹ càng tài liệu luyện đan, bắt đầu dẫn động lô hỏa, tiến hành luyện đan.

Tô Hân Nhiên lựa chọn là đan dược trung đẳng nhất phẩm - Khí Khiếu Đan.

Khí Khiếu Đan là đan dược trợ giúp võ giả cảnh giới nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh mở rộng nội đan, ngưng tụ khí kình càng thêm hùng hậu.

Trong đan dược nhất phẩm cũng coi là phi thường nổi danh.

Nhìn Tô Hân Nhiên mỗi một bước đều cực kỳ tiêu chuẩn, gần như tiêu chuẩn đến không thể bắt bẻ.

Thế nhưng cuối cùng, trong nháy mắt lên đan, trong lò đan lại phịch một tiếng nổ tung.

Tạc đan!

- Ngươi làm lại một lần nữa!

Nhìn thấy động tác của Tô Hân Nhiên, Mục Vân không nói gì thêm, chỉ yêu cầu Tô Hân Nhiên làm lại một lần nữa, còn hắn thì cầm những cặn bã phế đan kia suy nghĩ.

- Được!

Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân nghiêm túc, Tô Hân Nhiên nhẹ gật đầu.

- Phanh...

Lần thứ hai tạc đan!

- Phanh...

Lần thứ ba tạc đan!

- Phanh......

Lần lượt tạc đan, mỗi một lần, Mục Vân đều không nói lời nào, chỉ yêu cầu Tô Hân Nhiên lần nữa luyện đan.

Lăng Vũ Nguyệt ở bên cạnh rốt cục nhìn không được, kéo Tô Hân Nhiên nói:

- Vui vẻ, ta thấy hắn chỉ đang dụ dỗ ngươi, Mạc đại sư cũng không có cách, sao hắn lại có thể...

- Hả?

Nhìn bộ dáng Lăng Vũ Nguyệt tức giận, Mục Vân cười.

- Ngươi cũng không tin sao?

- Mục đạo sư, ngài đừng nóng giận, Vũ Nguyệt không phải có ý đó.

- Ý đó là ý gì?

Mục Vân cười nói:

- Lăng Vũ Nguyệt, ta đi vào sơ cấp cửu ban là muốn dạy bảo học viên của ta thật tốt, vì để mỗi người bọn hắn được đề thăng, ta sẽ tận hết khả năng, thỏa mãn học viên của ta, thế nhưng nếu ngươi không tin ta, thì ta sẽ mời rời khỏi ban cấp của ta!

Nói đến đây, Mục Vân cũng hơi tức giận.

Tiểu nha đầu này, một chút kiên nhẫn cũng không có, tương lai cho dù dạy bảo thành tài thì có lẽ cũng không phải kẻ tốt lành gì.

- Tốt, ta là một đan sư nhị phẩm, tiểu thư Linh Bảo các, mộng tưởng của ta cho tới nay chính là bái Mạc Vấn đại sư làm sư phụ, nếu ngươi có thể làm được, Lăng Vũ Nguyệt ta nhất định sẽ xem ngươi là đạo sư, một ngày làm sư, cả đời là cha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau