Vô Thượng Thần Đế

Chương 187: Dạ Sát (1)

Trước Sau
Cái gì?

Nghe thấy Lăng Vũ Nguyệt yêu cầu, Mục Vân dở khóc dở cười.

Bái Mạc Vấn làm đạo sư?

- Chuyện này đơn giản, tương lai, Mạc Vấn sẽ đến thu ngươi làm đồ đệ!

Mục Vân tiếc hận nói:

- Nhưng ta khuyên ngươi, bái lão già Mạc Vấn kia làm sư, còn không bằng bái ta làm sư, ngươi khẳng định sẽ hối hận.

- Dừng! Vậy ngày mai rồi xem!

- Tốt, nhưng mà hôm nay, vấn đề của Tô Hân Nhiên còn chưa giải quyết!

Mục Vân nói tiếp:

- Tô Hân Nhiên, ngươi tiếp tục luyện chế Khí Khiếu Đan một lần.

- Còn nữa sao?

Lăng Vũ Nguyệt trừng mắt lên.

- Một lần nữa, nhưng mà lần này, ngươi dựa theo ta nói mà làm, không nên dùng lô hỏa phía dưới đan lô, dùng chân nguyên làm dẫn lực, hội tụ đan điền...

Mục Vân không ngừng giảng thuật, ra hiệu Tô Hân Nhiên làm theo từng bước hắn hướng dẫn.

Lần này, Lăng Vũ Nguyệt không nói gì nữa.

Bởi vì nàng đột nhiên kinh ngạc phát hiện, theo Tô Hân Nhiên dựa theo yêu cầu của Mục Vân đếnlúc đầu cũng không dẫn động lô hỏa của đan lô, lòng bàn tay nàng lại tự động hiện ra một ngọn lửa màu đỏ.

Trong cơ thể chứa hỏa diễm?

Làm sao có thể!

Liền Tô Hân Nhiên cũng bị một màn này làm chấn kinh.

Nàng chỉ mờ mịt làm theo Mục Vân chỉ thị, làm sao biết sẽ xảy ra biến hóa như thế.

- Tiếp tục!

Vì phòng ngừa Tô Hân Nhiên phân tâm, Mục Vân không ngừng ra lệnh.

Một bên khác, Lâm Hiền Ngọc cũng đã trợn mắt hốc mồm.

Trong cơ thể võ giả chứa hỏa diễm, hỏa diễm bực này được xưng là cái gì, hắn cũng biết.

Linh hỏa!

Thế giới võ giả vô cùng mênh mông, mỗi ngày đều đang xuất hiện vô số truyền kỳ.

Liên quan tới linh hỏa, Lâm Hiền Ngọc đã từng có phần hiểu rõ, thế nhưng vẫn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết.

Không ngờ, bây giờ hắn lại tận mắt chứng kiến!

Cuối cùng, theo Mục Vân chỉ thị, Khí Khiếu Đan, đan thành!

Luyện đan hoàn thành, trong lò đan truyền đến hương thơm.

Lấy đan dược ra, nhìn đan dược trong tay, Tô Hân Nhiên trở nên kích động.



Xong rồi!

Nàng thế đã thật xong rồi!

Cực khổ mấy năm, nàng vẫn luôn tạc đan, thế nhưng lại không ngờ, hôm nay đã luyện chế thành công một viên Khí Khiếu Đan, hơn nữa còn là đan dược trung đẳng nhất phẩm.

- Mục đạo sư, ta thành công, ta thành công rồi.

Tô Hân Nhiên quá hưng phấn, trực tiếp ôm Mục Vân, cong hai chân lên, không ngừng la to.

- Khụ khụ...

Bị một đôi hung khí đè ép, Mục Vân lúng túng ho khan một tiếng, sắc mặt Tô Hân Nhiên ửng đỏ, lúc này mới nhảy xuống.

- Thật ra ngươi cũng không phải không thể luyện đan, mà là trong cơ thể ngươi có mang linh hỏa, cho nên mới chưa từng thành công.

Mục Vân chậm rãi nói:

- Trong thiên địa, hỏa, có mộc chi hỏa, địa chi hỏa, thiên chi hỏa, mà một số võ giả, trời sinh thể chất đặc thù, trong cơ thể sẽ sinh ra một loại hỏa diễm, chính là linh hỏa.

Linh hỏa?

Nghe thấy Mục Vân giải thích, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt đều không rõ ràng cho lắm.

- Linh hỏa, ta chỉ nhìn thấy trong một ít ghi chép kỳ thú tạp đàm, không ngờ, thế gian này thật sự có tồn tại.

Lâm Hiền Ngọc ở bên cạnh mở miệng nói.

- Ồ? không ngờ ngươi còn biết linh hỏa!

Mục Vân sững sờ, nói:

- Linh hỏa, xác thực tồn tại, chỉ là loại tồn tại này thực sự rất hiếm thấy, mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm mới có thể xuất hiện một lần, mà cho dù một số võ giả có thể chất linh hỏa, nhưng có thể cả một đời cũng không thể phát hiện.

- Thiên hỏa, địa hỏa đều là tự nhiên tích lũy vô số năm sinh ra, cần võ giả dùng thực lực cường đại thu lấy, mà linh hỏa lại sinh ra trong cơ thể võ giả, bình thường thì sinh ra vào thời gian chí cương chí dương, mà lại cần rất nhiều tình huống đặc thù, ngươi, rất may mắn!

Nhìn Tô Hân Nhiên, Mục Vân cười nói.

Tư khi Tô Hân Nhiên nói nàng luyện đan vẫn luôn tạc đan thì trong lòng Mục Vân đã xuất hiện loại ý nghĩ này, chỉ là không ngờ, thật đúng là như thế.

Có thể nói, một luyện đan sư nắm giữ linh hỏa, có thể luyện chế đan dược, phẩm cấp tuy kém những luyện đan sư thu phục địa hỏa, thiên hỏa, thế nhưng đan dược do bọn hắn luyện chế sẽ có phẩm chất và đẳng cấp cao hơn luyện đan sư khác luyện chế.

Bởi vì linh hỏa là có sẵn trong cơ thể võ giả, có thể nói là tâm ý liên thông với võ giả, loại luyện đan sư này luyện chế đan dược, phẩm bậc sẽ chỉ cao, sẽ không thấp.

- Như vậy Mục đạo sư, nói như vậy, ta sẽ có thể trở thành một luyện đan sư!

- Đương nhiên!

- Quá tốt, quá tốt.

Mặt mũi Tô Hân Nhiên tràn đầy mừng rỡ.

- Cao hứng sớm như vậy làm gì? Linh hỏa là dễ khống chế như vậy sao? Không cẩn thận, ngươi vẫn sẽ tạc đan!

Bá bá bá...

Mục Vân vừa dứt lời thì từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

Ngoài luyện đan thất, lần lượt từng bóng người lấp lóe vừa đi vừa về.

Bành bành bành bành...

Bốn tiếng bành bành vang lên, cửa luyện đan thất bị trực tiếp phá vỡ, mấy chục bóng người rầm rầm trực tiếp xông vào.



Hơn mười người lách mình tiến vào, toàn bộ đều mặc phục sức ám kim sắc, nhanh chóng vây quanh bốn người.

- Các ngươi là ai?

- Người của Hoàng gia!

Nhìn võ phục ám kim sắc kia, Lâm Hiền Ngọc lạnh lùng nói, mà trường kiếm của hắn thì đã nắm trong tay.

- Hoàng thất sao? Nhanh như vậy đã tìm tới.

Nhìn những võ giả mặc võ phục ám kim sắc, Mục Vân rụt cổ lại, đứng sau lưng Lâm Hiền Ngọc.

- Bọn gia hỏa này đều là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, nhị trọng, ta không có hứng thú, cho ngươi luyện tập đi!

- ...

Lâm Hiền Ngọc không còn gì để nói.

Mặc dù hơn mười người này đều là Linh Huyệt cảnh nhất trọng nhị trọng, nhưng cũng có một chút võ giả Linh Huyệt cảnh tam trọng, thậm chí là tứ trọng.

Mà hai thống lĩnh đầu đội lông công phía sau rõ ràng là cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng.

- Lên!

Hai người kia nhìn bốn người, không chút nào do dự, lập tức hạ lệnh.

Khanh...

Trường kiếm ra khỏi vỏ, Lâm Hiền Ngọc vạch ra một kiếm.

Phốc phốc phốc phốc, trường kiếm qua đi, tiên huyết chảy ngang, chỉ là, nhìn một kiếm của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vân lại híp híp mắt.

Phong Khởi Vân Trảm!

Một chiêu này của Lâm Hiền Ngọc lại chứa uẩn ý Phong Khởi Vân Trảm ở trong đó.

- Xú tiểu tử, dám học trộm chiêu kiếm của ta, ta đã học bao lâu mới có thể, ngươi còn dám học trộm.

Nhìn thấy một chiêu một thức của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vân hùng hổ nói.

Hai người Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt mặt xạm lại.

Bây giờ đã đến lúc nào rồi, người khác đã giết đến tận cửa mà Mục đạo sư này còn ở đây so đo học trộm hay không học trộm.

- Ngươi học trộm thì thôi, cũng không học tốt, để ta làm mẫu cho ngươi một chút!

Mục Vân đương nhiên không quan tâm những chuyện đó, giờ phút này, mười mấy người vòng qua Lâm Hiền Ngọc, đi thẳng tới trước người Mục Vân.

Thanh Khuyết Kiếm lên, một Phong Khởi Vân Trảm.

Phốc phốc phốc phốc...

Trong chốc lát, sau một khắc, chỗ cổ của hơn mười bóng người đồng loạt xuất hiện vết máu, đồng loạt ngã xuống đất.

Một kiếm, mất mạng!

- Nhìn thấy chưa? Đây mới thực sự là Phong Khởi Vân Trảm, biết chưa?

Nhìn thấy bộ dáng kia của Mục Vân, Lâm Hiền Ngọc đen mặt lại.

Gia hỏa này, thật không biết ban đầu đáp ứng làm hộ vệ của hắn ba năm là đúng hay sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau