Chương 194: Không Lưu Để Qua Đêm Thù (2)
Trước đó, bọn hắn đã từng đổi một vị lại một vị đạo sư, nhưng mỗi một lần, bọn hắn bị đánh, đám đạo sư đều bảo bọn hắn nhịn, để bọn hắn không nên gây chuyện.
Nhịn?
Võ giả cần nhịn, thế nhưng mỗi một lần đều nhịn, vậy thì không phải là võ giả, là một con chó!
- Được, lần này Hiên Viên Chá ta sẽ đích thân ra sân, đánh đám rùa đen vương bát đản kia kêu cha gọi mẹ!
Mục Vân vừa mới nói xong, một tên học viên đứng dậy, nhịn không được quát.
Học viên kia mặc trường sam bằng gấm, người khoác áo khoác màu đen, dáng vẻ rất anh tuấn, chỉ là giờ phút này trên mặt hắn lại có một tím một xanh, hiển nhiên là vừa rồi bị ăn đòn.
Hiên Viên Chá?
- Tiểu Hiên! Ngươi đã có lòng tin như vậy, trận đầu để ngươi ra sân!
Mục Vân nhìn Hiên Viên Chá, nói sảng khoái.
- Khụ khụ...
Hiên Viên Chá giả vờ ho han, liền ngồi xuống, nói:
- Mục đạo sư, người có tài mới làm được, ta làm dự bị là được, dự bị là được!
-...
Trên luyện võ trường, có mười mấy học viên lớp chín tám sơ cấp đang nói chuyện phiếm.
- Lớp trưởng, lần này thật sự là đã nghiền!
Văn Phong nhìn mấy tên thiên tài trong lớp, cười nói:
- Lớp chín sơ cấp chính là rác rưởi, Thiết Phong tên kia nghĩ có thể đánh thắng lớp mười là có thể diễu võ giương oai? Ta khinh!
- Văn Dương, lần sau gặp được lớp chín, đánh tại chỗ cho ta, dù sao đánh không chết người, là sẽ không xảy ra vấn đề, không cần sợ!
- Được rồi!
- Ha ha... Lớp trưởng, ta muốn nói, người lớp chín sơ cấp, về sau nhìn thấy lớp chín tám chúng ta đều phải đi vòng!
- Đó là!
- Đó là cái rắm!
Một tiếng mắng vang lên, lời của Văn Phong bị nén trở về, sắc mặt hắn đỏ lên.
- Ai!
- Thiết Phong, ngươi thế mà còn dám tới?
Nhìn thấy Thiết Phong với toàn bộ học viên lớp chín sơ cấp sau lưng hắn, Văn Phong khinh miệt nói:
- Ai u, thua không phục, đây là chuẩn bị đánh đông người sao?
Văn Phong không thèm để ý chút nào.
Thiết Phong chỉ là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mặc dù cảnh giới ngang với hắn nhưng chênh lệch giữa hai người lại rất lớn.
Lúc này, mới trong chốc lát, lại đến, Thiết Phong vẫn thua.
- Các học viên lớp chín tám, có dám lại đánh thêm một trận hay không?
Thiết Phong hô:
- Ta nghĩ các ngươi đều nên nghỉ ngơi tốt, một lần nữa so tài, các ngươi có dám hay không?
- Có dám hay không? Có cái gì không dám?
Văn Phong cười nhạo nói:
- Lần này, ta để các ngươi biết, cái gì là thiên tài, cái gì là rác rưởi, lớp chín sơ cấp chính là phế vật.
- Ngươi...
- Thiết Phong!
Trong đám người, Mục Vân đột nhiên đi ra, nhìn đám người, nói:
- Không phải chỉ là một trận so tài, làm gì phiền toái như vậy?
- Ba trận so tài đúng không? Hiện tại, định ra ra sân, trận đầu, Hoàng Vô Cực đến, trận thứ hai Lâm Chấp đến, trận thứ ba... Mục Phong Hành, ngươi lên.
Cái gì?
Nghe được sự sắp xếp của Mục Vân, học viên cả lớp chín sơ cấp đứng ngốc ra.
Mục đạo sư muốn làm gì?
Hoàng Vô Cực chính là thập nhất hoàng tử hoàng thất, gia hỏa này, cả ngày chỉ biết bị ăn đánh, căn bản không biết đánh lại, trong hoàng thất, hoàn toàn không có địa vị, ở lớp chín sơ cấp cũng không ai để ý đến hắn.
Còn Lâm Chấp, ngày thường chỉ lo thân mình, độc lai độc vãng, thực lực của hắn đến cùng thế nào, không ai biết.
Chỉ là, Lâm Chấp là con trai của tộc trưởng Lâm gia, nhưng lại do tỳ nữ Lâm gia sinh ra.
Nếu nói Mục Vân là con riêng của Mục gia, thân phận không vẻ vang, tồn tại của Lâm Chấp chính là sự sỉ nhục của tộc trưởng Lâm gia.
Mà về phần Mục Phong Hành... Gia hỏa này, mỗi ngày như một u linh, không nói một lời, như không với toàn bộ thế giới.
Ba người này, toàn bộ không biết thực lực như thế nào, Mục Vân lại để bọn hắn ra sân!
- Mục đạo sư, ta...
Hoàng Vô Cực nghe được lời của Mục Vân, cũng hơn nửa ngày không có kịp phản ứng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn rất ngu dốt, cho nên từ nhỏ bị người khi dễ, có thể nói là bị đánh tới lớn, hiện tại để hắn ra sân, vẫn là ngay vào lúc này...
- Không có việc gì, ta tin tưởng ngươi!
- Mục đạo sư, ta từ chối!
- Mục đạo sư, ta từ chối!
Cùng lúc, Lâm Chấp với Mục Phong Hành mở miệng nói.
- Từ chối vô hiệu!
Mục Vân xụ mặt, không nhịn được nói:
- Hai ngươi nhất định phải lên sân, không lên sân, đánh nát chân của các ngươi.
-...
Đánh nát chân?
Toàn bộ Thất Hiền học viện, còn chưa có đạo sư nào dám uy hiếp học viên như vậy!
- Dây dưa dài dòng, xong chưa? Trận đầu, Văn Dương ta lên, lớp chín sơ cấp các ngươi ai lên?
- Hoàng Vô Cực, ngươi lên!
Mục Vân khoát tay áo, ra hiệu Hoàng Vô Cực ra sân.
- Vâng, đạo sư!
Hoàng Vô Cực hô thở ra một hơi, đi lên phía trước, lòng bàn tay của hắn không nhịn được đã ướt đẫm mồ hôi.
Đây là lần thứ nhất hắn đứng ra.
Mặc dù vừa rồi dựa vào linh dịch, hắn một lần đột phá đến Nhục Thể Tụ Khiếu cảnh thập trọng, nhưng Văn Dương cũng là Nhục Thể thập trọng, mà lại giỏi về công kích.
Hắn căn bản không có ưu thế.
Nhưng đáy lòng không rõ vì sao Mục Vân để hắn ra sân, nhưng đã ra sân, hắn cũng không muốn thua.
Hắn là phế vật, bị mấy vị hoàng huynh xem thường, nhưng hắn không ngốc, thắng lợi với tôn nghiêm, là thứ mỗi võ giả đều khát vọng.
Hoàng Vô Cực hắn, cũng không ngoại lệ.
Đã đấu thì phải muốn thắng!
Đã lựa chọn bị đánh, thì phải chịu đựng!
Công kích hắn không am hiểu, vậy cứ phòng ngự, đánh không lại, cứ nhẫn nhịn!
- Hoàng Vô Cực, mặc dù ngươi là một vị hoàng tử hoàng thất, nhưng hôm nay, chỉ sợ phải xin lỗi ngươi.
Hai tay Văn Dương vang lên âm thanh lạch cạch lạch cạch, cười nhạo nói:
- Có thể đánh một hoàng tử ngã xuống, rất có mặt mũi nha!
- Tới đi!
Đã là làm tốt tư thế phòng bị, ánh mắt của Hoàng Vô Cực kiên định nói.
- Đại Ngọc Loa Toàn Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, Văn Dương một bước tiến lên, đánh ra một chưởng vào không khí, áo choàng của hắn tụ lực như cuồng phong trước mưa rào, bổ về phía Hoàng Vô Cực.
Ầm...
Hoàng Vô Cực nghênh tiếp một quyền, phịch một tiếng nổ vang, một chưởng một quyền va nhau, hai thân ảnh ầm vang tách ra.
Nhưng Văn Dương chỉ lui lại một bước, mà Hoàng Vô Cực lại bị trúng công kích, trực tiếp đặt cái mông ngồi xuống đất, như chó hấp hối.
- Ha ha...
Nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Vô Cực như chó hấp hối, đám người lớp chín tám sơ cấp cười ha ha, trên mặt đám người lớp chín u ám, đỏ mặt một trận.
Thấy cảnh này, Hoàng Vô Cực muốn nhận thua, muốn lui bước.
Hắn căn bản sẽ không phải là đối thủ của Văn Dương, làm sao có thể thắng?
Chỉ là, Hoàng Vô Cực thấy Mục Vân, sững sờ.
Thời khắc này, trên mặt Mục Vân lộ ra mỉm cười, nụ cười kia hình như đang cổ vũ hắn, hắn lần nữa đứng dậy, đứng dậy, lấy lại tôn nghiêm của mình.
Hoàng Vô Cực hung hăng nhẹ gật đầu, đập ngực, nhìn Văn Dương, hoàn toàn không có khí thế lui bước
Chiến!
- A......
Giữa cuống họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, Hoàng Vô Cực lần nữa xông ra, lần này, hắn hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Ầm...
Bắn vọt, bị đánh lui.
Ầm...
Lần nữa bắn vọt, lần nữa bị đánh lui.
Ầm...
Liên tiếp mấy lần, mỗi một lần, Hoàng Vô Cực xông lên phía trước, có thể mỗi một lần, đều bị Văn Dương đánh lui.
Nhịn?
Võ giả cần nhịn, thế nhưng mỗi một lần đều nhịn, vậy thì không phải là võ giả, là một con chó!
- Được, lần này Hiên Viên Chá ta sẽ đích thân ra sân, đánh đám rùa đen vương bát đản kia kêu cha gọi mẹ!
Mục Vân vừa mới nói xong, một tên học viên đứng dậy, nhịn không được quát.
Học viên kia mặc trường sam bằng gấm, người khoác áo khoác màu đen, dáng vẻ rất anh tuấn, chỉ là giờ phút này trên mặt hắn lại có một tím một xanh, hiển nhiên là vừa rồi bị ăn đòn.
Hiên Viên Chá?
- Tiểu Hiên! Ngươi đã có lòng tin như vậy, trận đầu để ngươi ra sân!
Mục Vân nhìn Hiên Viên Chá, nói sảng khoái.
- Khụ khụ...
Hiên Viên Chá giả vờ ho han, liền ngồi xuống, nói:
- Mục đạo sư, người có tài mới làm được, ta làm dự bị là được, dự bị là được!
-...
Trên luyện võ trường, có mười mấy học viên lớp chín tám sơ cấp đang nói chuyện phiếm.
- Lớp trưởng, lần này thật sự là đã nghiền!
Văn Phong nhìn mấy tên thiên tài trong lớp, cười nói:
- Lớp chín sơ cấp chính là rác rưởi, Thiết Phong tên kia nghĩ có thể đánh thắng lớp mười là có thể diễu võ giương oai? Ta khinh!
- Văn Dương, lần sau gặp được lớp chín, đánh tại chỗ cho ta, dù sao đánh không chết người, là sẽ không xảy ra vấn đề, không cần sợ!
- Được rồi!
- Ha ha... Lớp trưởng, ta muốn nói, người lớp chín sơ cấp, về sau nhìn thấy lớp chín tám chúng ta đều phải đi vòng!
- Đó là!
- Đó là cái rắm!
Một tiếng mắng vang lên, lời của Văn Phong bị nén trở về, sắc mặt hắn đỏ lên.
- Ai!
- Thiết Phong, ngươi thế mà còn dám tới?
Nhìn thấy Thiết Phong với toàn bộ học viên lớp chín sơ cấp sau lưng hắn, Văn Phong khinh miệt nói:
- Ai u, thua không phục, đây là chuẩn bị đánh đông người sao?
Văn Phong không thèm để ý chút nào.
Thiết Phong chỉ là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mặc dù cảnh giới ngang với hắn nhưng chênh lệch giữa hai người lại rất lớn.
Lúc này, mới trong chốc lát, lại đến, Thiết Phong vẫn thua.
- Các học viên lớp chín tám, có dám lại đánh thêm một trận hay không?
Thiết Phong hô:
- Ta nghĩ các ngươi đều nên nghỉ ngơi tốt, một lần nữa so tài, các ngươi có dám hay không?
- Có dám hay không? Có cái gì không dám?
Văn Phong cười nhạo nói:
- Lần này, ta để các ngươi biết, cái gì là thiên tài, cái gì là rác rưởi, lớp chín sơ cấp chính là phế vật.
- Ngươi...
- Thiết Phong!
Trong đám người, Mục Vân đột nhiên đi ra, nhìn đám người, nói:
- Không phải chỉ là một trận so tài, làm gì phiền toái như vậy?
- Ba trận so tài đúng không? Hiện tại, định ra ra sân, trận đầu, Hoàng Vô Cực đến, trận thứ hai Lâm Chấp đến, trận thứ ba... Mục Phong Hành, ngươi lên.
Cái gì?
Nghe được sự sắp xếp của Mục Vân, học viên cả lớp chín sơ cấp đứng ngốc ra.
Mục đạo sư muốn làm gì?
Hoàng Vô Cực chính là thập nhất hoàng tử hoàng thất, gia hỏa này, cả ngày chỉ biết bị ăn đánh, căn bản không biết đánh lại, trong hoàng thất, hoàn toàn không có địa vị, ở lớp chín sơ cấp cũng không ai để ý đến hắn.
Còn Lâm Chấp, ngày thường chỉ lo thân mình, độc lai độc vãng, thực lực của hắn đến cùng thế nào, không ai biết.
Chỉ là, Lâm Chấp là con trai của tộc trưởng Lâm gia, nhưng lại do tỳ nữ Lâm gia sinh ra.
Nếu nói Mục Vân là con riêng của Mục gia, thân phận không vẻ vang, tồn tại của Lâm Chấp chính là sự sỉ nhục của tộc trưởng Lâm gia.
Mà về phần Mục Phong Hành... Gia hỏa này, mỗi ngày như một u linh, không nói một lời, như không với toàn bộ thế giới.
Ba người này, toàn bộ không biết thực lực như thế nào, Mục Vân lại để bọn hắn ra sân!
- Mục đạo sư, ta...
Hoàng Vô Cực nghe được lời của Mục Vân, cũng hơn nửa ngày không có kịp phản ứng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn rất ngu dốt, cho nên từ nhỏ bị người khi dễ, có thể nói là bị đánh tới lớn, hiện tại để hắn ra sân, vẫn là ngay vào lúc này...
- Không có việc gì, ta tin tưởng ngươi!
- Mục đạo sư, ta từ chối!
- Mục đạo sư, ta từ chối!
Cùng lúc, Lâm Chấp với Mục Phong Hành mở miệng nói.
- Từ chối vô hiệu!
Mục Vân xụ mặt, không nhịn được nói:
- Hai ngươi nhất định phải lên sân, không lên sân, đánh nát chân của các ngươi.
-...
Đánh nát chân?
Toàn bộ Thất Hiền học viện, còn chưa có đạo sư nào dám uy hiếp học viên như vậy!
- Dây dưa dài dòng, xong chưa? Trận đầu, Văn Dương ta lên, lớp chín sơ cấp các ngươi ai lên?
- Hoàng Vô Cực, ngươi lên!
Mục Vân khoát tay áo, ra hiệu Hoàng Vô Cực ra sân.
- Vâng, đạo sư!
Hoàng Vô Cực hô thở ra một hơi, đi lên phía trước, lòng bàn tay của hắn không nhịn được đã ướt đẫm mồ hôi.
Đây là lần thứ nhất hắn đứng ra.
Mặc dù vừa rồi dựa vào linh dịch, hắn một lần đột phá đến Nhục Thể Tụ Khiếu cảnh thập trọng, nhưng Văn Dương cũng là Nhục Thể thập trọng, mà lại giỏi về công kích.
Hắn căn bản không có ưu thế.
Nhưng đáy lòng không rõ vì sao Mục Vân để hắn ra sân, nhưng đã ra sân, hắn cũng không muốn thua.
Hắn là phế vật, bị mấy vị hoàng huynh xem thường, nhưng hắn không ngốc, thắng lợi với tôn nghiêm, là thứ mỗi võ giả đều khát vọng.
Hoàng Vô Cực hắn, cũng không ngoại lệ.
Đã đấu thì phải muốn thắng!
Đã lựa chọn bị đánh, thì phải chịu đựng!
Công kích hắn không am hiểu, vậy cứ phòng ngự, đánh không lại, cứ nhẫn nhịn!
- Hoàng Vô Cực, mặc dù ngươi là một vị hoàng tử hoàng thất, nhưng hôm nay, chỉ sợ phải xin lỗi ngươi.
Hai tay Văn Dương vang lên âm thanh lạch cạch lạch cạch, cười nhạo nói:
- Có thể đánh một hoàng tử ngã xuống, rất có mặt mũi nha!
- Tới đi!
Đã là làm tốt tư thế phòng bị, ánh mắt của Hoàng Vô Cực kiên định nói.
- Đại Ngọc Loa Toàn Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, Văn Dương một bước tiến lên, đánh ra một chưởng vào không khí, áo choàng của hắn tụ lực như cuồng phong trước mưa rào, bổ về phía Hoàng Vô Cực.
Ầm...
Hoàng Vô Cực nghênh tiếp một quyền, phịch một tiếng nổ vang, một chưởng một quyền va nhau, hai thân ảnh ầm vang tách ra.
Nhưng Văn Dương chỉ lui lại một bước, mà Hoàng Vô Cực lại bị trúng công kích, trực tiếp đặt cái mông ngồi xuống đất, như chó hấp hối.
- Ha ha...
Nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Vô Cực như chó hấp hối, đám người lớp chín tám sơ cấp cười ha ha, trên mặt đám người lớp chín u ám, đỏ mặt một trận.
Thấy cảnh này, Hoàng Vô Cực muốn nhận thua, muốn lui bước.
Hắn căn bản sẽ không phải là đối thủ của Văn Dương, làm sao có thể thắng?
Chỉ là, Hoàng Vô Cực thấy Mục Vân, sững sờ.
Thời khắc này, trên mặt Mục Vân lộ ra mỉm cười, nụ cười kia hình như đang cổ vũ hắn, hắn lần nữa đứng dậy, đứng dậy, lấy lại tôn nghiêm của mình.
Hoàng Vô Cực hung hăng nhẹ gật đầu, đập ngực, nhìn Văn Dương, hoàn toàn không có khí thế lui bước
Chiến!
- A......
Giữa cuống họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, Hoàng Vô Cực lần nữa xông ra, lần này, hắn hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Ầm...
Bắn vọt, bị đánh lui.
Ầm...
Lần nữa bắn vọt, lần nữa bị đánh lui.
Ầm...
Liên tiếp mấy lần, mỗi một lần, Hoàng Vô Cực xông lên phía trước, có thể mỗi một lần, đều bị Văn Dương đánh lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất