Chương 39: Sinh Tử Hoang Ấn
Quát khẽ một tiếng, trước người Mục Vân hội tụ chân nguyên, chân nguyên khủng bố hội tụ thành suối, thành sông, thành dương. Lần này, Mục Vân triệt để bộc phát chân nguyên lưu lại trong Tru Tiên Đồ trong cơ thể, một tia cũng không lưu lại.
Không Minh Quyền, khiến cho trên hai tay Mục Vân hội tụ chân nguyên.
Tay trái nắm lấy một Khổng Minh chi thuẫn do chân nguyên hội tụ, sáng óng ánh long lanh.
Tay phải cầm một thanh đại đao do chân nguyên ngưng tụ mà thành, cứng cỏi thẳng tắp.
Khổng Minh chi thuẫn, phòng ngự cường đại nhất, Không Minh Chi Nhận, công kích cường đại nhất.
Đông Phương Ngọc có chuẩn bị, Mục Vân há lại sẽ không chuẩn bị.
- Chân nguyên ngưng vật lại như thế nào? Ta không tin chân nguyên của ngươi có thể mạnh và bền bỉ như thế!
Trên mặt Đông Phương Ngọc lộ ra một tia tàn nhẫn.
- Thử qua mới biết được!
Chân nguyên chi thuẫn ngưng tụ, trong lòng Mục Vân tràn ngập đấu chí, hắn rất muốn biết, uy lực của Sinh Tử Hoang Ấn này đến cùng như thế nào!
- Phá!
Đông Phương Ngọc lấn người đánh đến, lực áp bách cường đại nháy mắt giống như thuỷ triều đè ép về phía Mục Vân.
Phanh...
Một tiếng nổ vang truyền ra, gần như là nháy mắt.
Không Minh Chi Thuẫn, phá!
Phanh...
Sau một khắc, tay phải Mục Vân giơ lên, dùng hết sức chém về phía Sinh Tử Hoang Ấn.
Chỉ là, một tiếng vang lần nữa vang lên, Không Minh Chi Nhận, lại nát!
Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Diệu Tiên Ngữ ở bên cạnh cũng căn bản không kịp phản ứng.
Mục Vân có thể dùng nhục thân ngũ trọng làm được chân nguyên ngưng vật mà nhục thân cửu trọng Thông Linh cảnh mới có thể làm được, thế nhưng cho dù như thế, trước mặt Sinh Tử Hoang Ấn của Đông Phương Ngọc vẫn như cũ là quân lính tan rã.
Nhưng cho tới giờ khắc này, Diệu Tiên Ngữ vẫn như cũ nhìn thấy, trong mắt Mục Vân lộ ra vẻ điên cuồng.
Đúng, là điên cuồng, cũng không phải sợ hãi.
Giống như Sinh Tử Hoang Ấn uy lực càng mạnh thì vui sướng trong lòng của hắn lại càng lớn.
Cái này thật sự là Mục Vân đạo sư khúm núm trước kia sao?
- Cản? Ngươi lấy cái gì để cản Sinh Tử Hoang Ấn của ta!
Đông Phương Ngọc cười ha ha, Sinh Tử Hoang Ấn rời khỏi bàn tay của hắn, đánh về phía ngực Mục Vân, ầm vang ấn đi.
Đông...
Một âm thanh trầm vang vang lên, miệng Diệu Tiên Ngữ ngập ngừng, sắc mặt trắng bệch.
Sinh Tử Hoang Ấn lại trực tiếp đánh vào ngực Mục Vân.
Trước đó, nàng đã nhìn thấy Sinh Tử Hoang Ấn liên tiếp miểu sát Không Minh Chi Thuẫn và Không Minh Chi Nhận, hiện tại trực tiếp đánh vào trong thân thể Mục Vân, vậy Mục Vân...
- Mục đạo sư...
Ngọc thủ che lấp bờ môi, trái tim Diệu Tiên Ngữ như muốn nhảy lên tới cổ họng.
- Ha ha...
Nhìn thấy Mục Vân trực tiếp dùng thân thể đón lấy Sinh Tử Hoang Ấn, Đông Phương Ngọc nhịn không được cười lên ha hả:
- Mục Vân, ngươi càng mạnh thì càng chứng minh bảo bối trong thân thể ngươi càng cường đại, lần này, giết ngươi, đạt được bảo bối của ngươi, đệ nhất thiên tài Bắc Vân thành không phải Đông Phương Ngọc ta thì còn có thể là ai nữa!
- Đông Phương Ngọc, không ngờ ngươi là người mặt người dạ thú như thế!
Diệu Tiên Ngữ tức giận trừng mắt về phía Đông Phương Ngọc, hận không thể đi lên giết hắn.
Chỉ là mặc dù bây giờ Đông Phương Ngọc đã là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng Diệu Tiên Ngữ hiểu rõ, cảnh giới Dịch Cân cảnh của mình căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.
- Giết ta?
Xoay người, bờ môi Đông Phương Ngọc vỡ ra, âm thanh có phần khàn khàn nói:
- Bằng ngươi, cũng xứng? Diệu Tiên Ngữ, nếu không phải gia gia ngươi là Diệu Thiến đại sư, ngươi tính là cái gì? Mà giết ngươi, mọi việc xảy ra nơi này đều không ai biết, trở lại Bắc Vân thành, ta hoàn toàn có thể nói là Mục Vân sinh ra lòng mơ ước đối với ngươi, Cận Đông đạo sư trùng hợp phát hiện, kết quả bị Mục Vân chém giết, mà ta chỉ trùng hợp đi ngang qua, giết Mục Vân, chỉ là Mục Vân phát rồ, trước khi chết kéo theo ngươi đệm lưng!
- Nhiều trùng hợp như thế, ngươi nghĩ thật là đẹp!
- Bằng danh dự của Đông Phương Ngọc ta, cho dù nhiều trùng hơp như thế thì toàn bộ Bắc Vân thành cũng sẽ không có bất kỳ người nào hoài nghi!
Đông Phương Ngọc ngạo nghễ nói.
- Thôi đi, ngươi thật đúng là đủ không muốn mặt!
Chỉ là, Đông Phương Ngọc vừa dứt lời, một âm thanh đột nhiên vang lên.
- Mục Vân!
Xoay người, nhìn Mục Vân lại hoàn hảo không chút tổn hại đứng dậy, thân thể Đông Phương Ngọc cứng đờ.
- Không thể nào, trúng Sinh Tử Hoang Ấn của ta, ngươi không thể nào còn sống, ta rõ ràng phá vỡ thuẫn và đao của ngươi, thân thể của ngươi làm sao có thể chịu được công kích của Sinh Tử Hoang Ấn?
- Nếu đổi thành thân thể của ngươi, nhìn dáng vẻ thận hư của ngươi, khẳng định không tiếp nổi, thế nhưng ta lại không giống!
Khóe miệng chảy máu, thân thể Mục Vân kiên định đứng lên.
- Mục đạo sư!
Nhìn thấy Mục Vân lại như kỳ tích lần nữa đứng lên, một trái tim Diệu Tiên Ngữ dần trấn định.
Chẳng biết lúc nào, cặp mắt của nàng dần dần tràn ngập nước mắt.
Mục Vân nhất sinh nhất tử đâu chỉ liên quan đến tính mệnh của mình hắn, cũng dính líu đến nàng.
Dùng cảnh giới của Mục Vân, đối mặt với Cận Đông và Đông Phương Ngọc, hắn đại khái có thể đi thẳng một mạch, thế nhưng hắn lại không làm như thế.
- Phế vật, ngươi chết đi cho ta!
Đông Phương Ngọc nâng bàn tay lên, lòng bàn tay muốn lần nữa ngưng tụ chân nguyên.
Phù phù...
Chỉ là một tiếng phù rất nhỏ vang lên, chân nguyên trong lòng bàn tay hắn, lại không bị khống chế dập tắt.
- Ngu đần, luân phiên thi triển ra Bát Hoang Ngâm Toái Ấn, Di Thiên Ấn và Sinh Tử Hoang Ấn, ngươi xác định ngươi còn có chân nguyên sao?
Mục Vân một bộ dáng đã tính trước nói.
- Ngươi...
Không sai, dù sao hắn vẫn chỉ là cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, số lượng chân nguyên trong cơ thể và trong kinh mạch có hạn.
Nếu như hắn bước vào bát trọng Tụ Đan cảnh, chân nguyên tụ tập đan điền, đừng nói thi triển Bát Hoang Ngâm một lần, chính là ba lần, năm lần cũng không có vấn đề gì.
- Đáng ghét!
Đông Phương Ngọc không ngờ, Mục Vân tiếp nhận Sinh Tử Hoang Ấn lại còn có thể sống sót!
- Hừ, cho dù như thế thì chân nguyên trong cơ thể ngươi cũng khẳng định không còn nhiều, mà tiếp nhận Sinh Tử Hoang Ấn, ta không tin, ngươi còn có thể đánh với ta một trận!
- Thật có lỗi!
Mục Vân mỉm cười, mặt ngoài hai tay của hắn xuất hiện chân nguyên, tràn ngập song quyền.
Không Minh Chi Thuẫn và Không Minh Chi Nhận lần nữa xuất hiện trên hai tay.
- Đông Phương công tử, chỉ sợ làm ngươi thất vọng!
- Cái gì!
Nhìn thấy trong cơ thể Mục Vân không ngờ vẫn còn chân nguyên, sắc mặt Đông Phương Ngọc xám như đất.
Đây là có chuyện gì?
Cảnh giới của Mục Vân không đến thất trọng, trong cơ thể đã có thể chứa chân nguyên là chuyện không thể tưởng tượng.
Mà bây giờ, chân nguyên trong cơ thể hắn đều đã tiêu hao hầu như không còn, thế nhưng Mục Vân vẫn nhưng như cũ là chân nguyên không ngừng.
- Đến, ta đứng để ngươi đánh!
Mục Vân đao thuẫn va nhau, phát ra một tiếng tiếng leng keng, giễu cợt nói.
- Mục Vân, lần này là Đông Phương Ngọc ta sơ xuất, lần sau, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
Đông Phương Ngọc nói, thân thể đằng không bay lên, lại muốn chạy trốn.
- Muốn chạy?
Không Minh Quyền, khiến cho trên hai tay Mục Vân hội tụ chân nguyên.
Tay trái nắm lấy một Khổng Minh chi thuẫn do chân nguyên hội tụ, sáng óng ánh long lanh.
Tay phải cầm một thanh đại đao do chân nguyên ngưng tụ mà thành, cứng cỏi thẳng tắp.
Khổng Minh chi thuẫn, phòng ngự cường đại nhất, Không Minh Chi Nhận, công kích cường đại nhất.
Đông Phương Ngọc có chuẩn bị, Mục Vân há lại sẽ không chuẩn bị.
- Chân nguyên ngưng vật lại như thế nào? Ta không tin chân nguyên của ngươi có thể mạnh và bền bỉ như thế!
Trên mặt Đông Phương Ngọc lộ ra một tia tàn nhẫn.
- Thử qua mới biết được!
Chân nguyên chi thuẫn ngưng tụ, trong lòng Mục Vân tràn ngập đấu chí, hắn rất muốn biết, uy lực của Sinh Tử Hoang Ấn này đến cùng như thế nào!
- Phá!
Đông Phương Ngọc lấn người đánh đến, lực áp bách cường đại nháy mắt giống như thuỷ triều đè ép về phía Mục Vân.
Phanh...
Một tiếng nổ vang truyền ra, gần như là nháy mắt.
Không Minh Chi Thuẫn, phá!
Phanh...
Sau một khắc, tay phải Mục Vân giơ lên, dùng hết sức chém về phía Sinh Tử Hoang Ấn.
Chỉ là, một tiếng vang lần nữa vang lên, Không Minh Chi Nhận, lại nát!
Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Diệu Tiên Ngữ ở bên cạnh cũng căn bản không kịp phản ứng.
Mục Vân có thể dùng nhục thân ngũ trọng làm được chân nguyên ngưng vật mà nhục thân cửu trọng Thông Linh cảnh mới có thể làm được, thế nhưng cho dù như thế, trước mặt Sinh Tử Hoang Ấn của Đông Phương Ngọc vẫn như cũ là quân lính tan rã.
Nhưng cho tới giờ khắc này, Diệu Tiên Ngữ vẫn như cũ nhìn thấy, trong mắt Mục Vân lộ ra vẻ điên cuồng.
Đúng, là điên cuồng, cũng không phải sợ hãi.
Giống như Sinh Tử Hoang Ấn uy lực càng mạnh thì vui sướng trong lòng của hắn lại càng lớn.
Cái này thật sự là Mục Vân đạo sư khúm núm trước kia sao?
- Cản? Ngươi lấy cái gì để cản Sinh Tử Hoang Ấn của ta!
Đông Phương Ngọc cười ha ha, Sinh Tử Hoang Ấn rời khỏi bàn tay của hắn, đánh về phía ngực Mục Vân, ầm vang ấn đi.
Đông...
Một âm thanh trầm vang vang lên, miệng Diệu Tiên Ngữ ngập ngừng, sắc mặt trắng bệch.
Sinh Tử Hoang Ấn lại trực tiếp đánh vào ngực Mục Vân.
Trước đó, nàng đã nhìn thấy Sinh Tử Hoang Ấn liên tiếp miểu sát Không Minh Chi Thuẫn và Không Minh Chi Nhận, hiện tại trực tiếp đánh vào trong thân thể Mục Vân, vậy Mục Vân...
- Mục đạo sư...
Ngọc thủ che lấp bờ môi, trái tim Diệu Tiên Ngữ như muốn nhảy lên tới cổ họng.
- Ha ha...
Nhìn thấy Mục Vân trực tiếp dùng thân thể đón lấy Sinh Tử Hoang Ấn, Đông Phương Ngọc nhịn không được cười lên ha hả:
- Mục Vân, ngươi càng mạnh thì càng chứng minh bảo bối trong thân thể ngươi càng cường đại, lần này, giết ngươi, đạt được bảo bối của ngươi, đệ nhất thiên tài Bắc Vân thành không phải Đông Phương Ngọc ta thì còn có thể là ai nữa!
- Đông Phương Ngọc, không ngờ ngươi là người mặt người dạ thú như thế!
Diệu Tiên Ngữ tức giận trừng mắt về phía Đông Phương Ngọc, hận không thể đi lên giết hắn.
Chỉ là mặc dù bây giờ Đông Phương Ngọc đã là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng Diệu Tiên Ngữ hiểu rõ, cảnh giới Dịch Cân cảnh của mình căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.
- Giết ta?
Xoay người, bờ môi Đông Phương Ngọc vỡ ra, âm thanh có phần khàn khàn nói:
- Bằng ngươi, cũng xứng? Diệu Tiên Ngữ, nếu không phải gia gia ngươi là Diệu Thiến đại sư, ngươi tính là cái gì? Mà giết ngươi, mọi việc xảy ra nơi này đều không ai biết, trở lại Bắc Vân thành, ta hoàn toàn có thể nói là Mục Vân sinh ra lòng mơ ước đối với ngươi, Cận Đông đạo sư trùng hợp phát hiện, kết quả bị Mục Vân chém giết, mà ta chỉ trùng hợp đi ngang qua, giết Mục Vân, chỉ là Mục Vân phát rồ, trước khi chết kéo theo ngươi đệm lưng!
- Nhiều trùng hợp như thế, ngươi nghĩ thật là đẹp!
- Bằng danh dự của Đông Phương Ngọc ta, cho dù nhiều trùng hơp như thế thì toàn bộ Bắc Vân thành cũng sẽ không có bất kỳ người nào hoài nghi!
Đông Phương Ngọc ngạo nghễ nói.
- Thôi đi, ngươi thật đúng là đủ không muốn mặt!
Chỉ là, Đông Phương Ngọc vừa dứt lời, một âm thanh đột nhiên vang lên.
- Mục Vân!
Xoay người, nhìn Mục Vân lại hoàn hảo không chút tổn hại đứng dậy, thân thể Đông Phương Ngọc cứng đờ.
- Không thể nào, trúng Sinh Tử Hoang Ấn của ta, ngươi không thể nào còn sống, ta rõ ràng phá vỡ thuẫn và đao của ngươi, thân thể của ngươi làm sao có thể chịu được công kích của Sinh Tử Hoang Ấn?
- Nếu đổi thành thân thể của ngươi, nhìn dáng vẻ thận hư của ngươi, khẳng định không tiếp nổi, thế nhưng ta lại không giống!
Khóe miệng chảy máu, thân thể Mục Vân kiên định đứng lên.
- Mục đạo sư!
Nhìn thấy Mục Vân lại như kỳ tích lần nữa đứng lên, một trái tim Diệu Tiên Ngữ dần trấn định.
Chẳng biết lúc nào, cặp mắt của nàng dần dần tràn ngập nước mắt.
Mục Vân nhất sinh nhất tử đâu chỉ liên quan đến tính mệnh của mình hắn, cũng dính líu đến nàng.
Dùng cảnh giới của Mục Vân, đối mặt với Cận Đông và Đông Phương Ngọc, hắn đại khái có thể đi thẳng một mạch, thế nhưng hắn lại không làm như thế.
- Phế vật, ngươi chết đi cho ta!
Đông Phương Ngọc nâng bàn tay lên, lòng bàn tay muốn lần nữa ngưng tụ chân nguyên.
Phù phù...
Chỉ là một tiếng phù rất nhỏ vang lên, chân nguyên trong lòng bàn tay hắn, lại không bị khống chế dập tắt.
- Ngu đần, luân phiên thi triển ra Bát Hoang Ngâm Toái Ấn, Di Thiên Ấn và Sinh Tử Hoang Ấn, ngươi xác định ngươi còn có chân nguyên sao?
Mục Vân một bộ dáng đã tính trước nói.
- Ngươi...
Không sai, dù sao hắn vẫn chỉ là cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, số lượng chân nguyên trong cơ thể và trong kinh mạch có hạn.
Nếu như hắn bước vào bát trọng Tụ Đan cảnh, chân nguyên tụ tập đan điền, đừng nói thi triển Bát Hoang Ngâm một lần, chính là ba lần, năm lần cũng không có vấn đề gì.
- Đáng ghét!
Đông Phương Ngọc không ngờ, Mục Vân tiếp nhận Sinh Tử Hoang Ấn lại còn có thể sống sót!
- Hừ, cho dù như thế thì chân nguyên trong cơ thể ngươi cũng khẳng định không còn nhiều, mà tiếp nhận Sinh Tử Hoang Ấn, ta không tin, ngươi còn có thể đánh với ta một trận!
- Thật có lỗi!
Mục Vân mỉm cười, mặt ngoài hai tay của hắn xuất hiện chân nguyên, tràn ngập song quyền.
Không Minh Chi Thuẫn và Không Minh Chi Nhận lần nữa xuất hiện trên hai tay.
- Đông Phương công tử, chỉ sợ làm ngươi thất vọng!
- Cái gì!
Nhìn thấy trong cơ thể Mục Vân không ngờ vẫn còn chân nguyên, sắc mặt Đông Phương Ngọc xám như đất.
Đây là có chuyện gì?
Cảnh giới của Mục Vân không đến thất trọng, trong cơ thể đã có thể chứa chân nguyên là chuyện không thể tưởng tượng.
Mà bây giờ, chân nguyên trong cơ thể hắn đều đã tiêu hao hầu như không còn, thế nhưng Mục Vân vẫn nhưng như cũ là chân nguyên không ngừng.
- Đến, ta đứng để ngươi đánh!
Mục Vân đao thuẫn va nhau, phát ra một tiếng tiếng leng keng, giễu cợt nói.
- Mục Vân, lần này là Đông Phương Ngọc ta sơ xuất, lần sau, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
Đông Phương Ngọc nói, thân thể đằng không bay lên, lại muốn chạy trốn.
- Muốn chạy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất