Chương 46: Xem Chút Không Nhận Ra
- Ngăn cản? Giết là được!
Sắc mặt Thiệu Vũ không thay đổi, con ngươi sạch sẽ chưa từng xuất hiện một tia biến hóa, giống như đang đưa ra một mệnh lệnh bình thường mà thôi!
- Vâng!
Nghe được mệnh lệnh của mỹ thiếu niên, Lan Du biến sắc.
Ánh mắt nhìn Diệu Tiên Ngữ dạt dào sát ý.
Một ăn mày cản đường mà khiến cho ấn tượng của Thiệu Vũ đối với hắn không tốt, quả thực sẽ ảnh hưởng đến địa vị tương lai của hắn trong tông môn.
Ăn mày đáng chết!
- Nói ngươi cút, ngươi không cút, vậy thì đi chết đi!
Lan Du cảnh giới nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, vừa ra tay, khí kình đã ra, cảm giác áp bách mạnh mẽ, thẳng bức về phía Diệu Tiên Ngữ.
Diệu Tiên Ngữ chỉ là nhục thân tam trọng mà thôi, sao có thể ngăn cản được, trong lúc lơ đãng lui về phía sau mấy bước.
- Chỉ là cản đường mà thôi, không cần hạ sát thủ chứ!
Ngay lúc này, một tiếng quát vang lên, bàn tay Mục Vân giống như đao, Lạc Vân Kiếm Quyền Lạc Sơn Thức mang theo thế như vạn tấn, ầm vang nện xuống.
Oanh...
Một âm thanh nổ tung vang lên, sắc mặt Lan Du trắng nhợt, cánh tay răng rắc một tiếng vỡ ra, kêu lên một tiếng đau đớn, té ngã trên đất.
- Mà rõ ràng là chúng ta tới trước, không chịu xếp hàng, còn muốn đánh người!
Lúc này, Diệu Tiên Ngữ đứng dậy, ưỡn ngực vênh miệng, hừ hừ nói.
- Dựa vào, dám đánh lén, giết hắn!
Lan Du cũng không ngờ, Mục Vân đứng ở bên cạnh lại lợi hại như thế, lực lượng nhục thân quả thực là khủng bố.
Mất mặt trước mặt mọi người, ngày sau, hắn tại tông môn ngoại môn cũng không cần hỗn nữa, hôm nay, hắn nhất định phải giết hai ăn mày này.
- Đụng đến học sinh của Mục Vân ta, ngươi cũng phải hỏi lão sư ta môt chút có đáp ứng hay không chứ?
Mục Vân hừ một tiếng, bóng người đã thoát ra.
- Lạc Hải Thức!
- Lạc Vân Thức!
- Lạc Thiên Thức!
Lạc Vân Kiếm Quyền tứ thức không ngừng đánh ra, trong khoảnh khắc, năm sáu đệ tử từng người kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra sau, nằm trên mặt đất, không ngừng rên rỉ.
Mấy người phần lớn là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, tương đương với cảnh giới của Mục Vân, nhưng thực lực lại chênh lệch rất xa.
Ba ba...
Tiếng vỗ tay vang lên, một ạo tiếng cười lạnh truyền đến:
- Ha ha, không ngờ, trong Bắc Vân thành nho nhỏ này, ngay cả ăn mày cũng thâm tàng bất lộ!
Trên hươu xe, một thiếu niên chậm rãi đi xuống.
Thiếu niên dáng người cao ráo, nhìn kỹ lại cho người ta một loại cảm giác đơn thuần đến cực điểm, chỉ là nụ cười kia lại là mang theo một tia lãnh ý.
- Bắc Vân thành trăm vạn nhân khẩu, cũng không nhỏ!
Mục Vân tiếp lời, nói:
- Nhưng người dám khi dễ học sinh của Mục Vân ta, còn chưa ra đời!
Nhìn thấy thiếu niên, Mục Vân không hề nhượng bộ chút nào.
Bằng vào lịch duyệt của hắn, không khó nhìn ra, mấy thanh niên ăn mặc thống nhất này là đến từ tông môn.
Mà Thánh Đan các vốn là phân bộ của Thánh Đan tông thiết lập tại Nam Vân Đế Quốc, chỉ sợ những đệ tử này chính là đến từ Thánh Đan tông.
Một đời trước, Mục Vân cũng là một bước từ bước thấp nhất của ngàn vạn đại thế giới đi đến cường đại, gặp nhiều tông môn đệ tử ỷ vào môn phái làm xằng làm bậy.
Đối với người như vậy, Mục Vân chính là nhìn khó chịu!
- Đánh đệ tử của Thánh Đan tông ta, ngươi muốn chết!
Thiếu niên kia lúc đầu ôn hòa khuôn mặt, sau một khắc đột nhiên biến thành lạnh lùng mà tràn ngập sát khí, một đôi bàn tay mảnh khảnh, hóa thành thép quyền lăng lệ, phía trên thép quyền chân nguyên kín không kẽ hở, lao thẳng về phía Mục Vân.
Cường giả nhục thân thất trọng - Ngưng Nguyên cảnh!
- Tiểu tử này, xong đời!
Nhìn thấy Thiệu Vũ xuất thủ, trong lòng Lan Du sắc mặt trắng bệch đứng bên cạnh cười lạnh không ngừng.
Thiệu Vũ chính là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan tông, năm mười bảy tuổi đã bước vào Ngưng Nguyên cảnh, chính là thiên tài.
Mà sang năm hắn chính là có thể bước vào nội môn, trở thành thiên chi kiêu tử khiến người dựa vào.
Dã thất phu này chỉ là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, Thiệu Vũ chỉ cần đánh ra một quyền đã đủ để đánh hắn triệt để thành tro!
Bành...
Trong lúc Lan Du cười lạnh, hai thân ảnh đã đụng vào nhau.
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, mặt đất dưới chân hai người rạn nứt, từng vết nứt không ngừng lan tràn.
Hai tiếng rên rỉ đồng thời vang lên, ngay sau đó, chỉ thấy hai người Mục Vân và Thiệu Vũ đồng thời lui lại ba bước, cuối cùng mỗi người ổn định lại thân hình.
Đột nhiên, toàn trường yên tĩnh.
Trong lòng Lan Du rung động, khiến cho sắc mặt của hắn trở nên đỏ lên, tim đập cũng tăng tốc lên.
Làm sao có thể?
Thiệu Vũ cường đại, hắn từng lĩnh giáo thật sâu.
Tại ngoại môn Thánh Đan tông, Thiệu Vũ được vinh dự xếp hạng trước mười, càng được một ít đệ thử nội môn và trưởng lão coi trọng.
Toàn bộ Thánh Đan tông có mấy vạn đệ tử ngoại môn, Thiệu Vũ cường đại, đã không cần miêu tả.
Thế nhưng tên ăn mày trước mắt này lại dùng cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, trực tiếp chống đỡ một quyền của Thiệu Vũ, không ngờ hai người lại cân sức ngang tài.
Mà đổi thành một bên, Diệu Tiên Ngữ cũng có chút kinh ngạc.
Nàng tận mắt nhìn thấy thực lực Mục Vân mấy ngày nay tăng tiến, hiện nay, cho dù yêu thú cấp bảy cũng khó có thể ngăn cản công kích của Mục Vân.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt này nhìn qua thì niên kỷ chênh lệch với mình cũng không nhiều, không ngờ lại tương xứng với Mục Vân đạo sư!
- Có thể đón lấy một quyền của ta, nếu ngươi là đệ tử Thánh Đan tông, đã đủ để xếp hạng trước trăm!
Trong lòng Thiệu Vũ sững sờ, khẽ mỉm cười nói.
- Thánh Đan tông gì đó, ta không biết, càng không có hứng thú đi làm đệ tử ngoại môn gì đó!
Mục Vân khoát tay áo, một bộ không kiên nhẫn nói.
Không thể không nói, kiếp trước hắn đã gặp qua quá nhiều thiên tài tông môn tự cho là đúng, tín niệm của hắn chính là, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu ngươi lấn ta, ta sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!
- Có ý tứ, có ý tứ!
Nhìn thấy Mục Vân một thân lam lũ, nói tới nói lui lại mù quáng tự đại, trong mắt Thiệu Vũ lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Chỉ là nụ cười kia ở trong mắt Lan Du lại đáng sợ đến cực điểm.
Bởi vì hắn biết rõ, mỗi khi Thiệu Vũ lộ ra nụ cười bực này thì cũng chú định sẽ có người đạo tiêu bỏ mình.
Thực lực của người tự xưng là Mục Vân đúng là không không tầm thường, thế nhưng lại tự đại trước mặt Thiệu Vũ, thực sự là muốn chết.
- Ta ngược lại muốn xem thử, ngươi có thủ đoạn gì!
Thiệu Vũ cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay ngưng tụ chân nguyên, đã vận sức chờ phát động.
- Dừng tay!
Ngay giờ phút này, đại sảnh Thánh Đan các đột nhiên vang lên một tiếng quát.
- Phó các chủ!
- Phó các chủ!
Khi nhìn thấy bóng người đó, hai thủ vệ ở cửa lớn nổi lòng tôn kính, cung kính hô.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Sắc mặt Úc Trở có phần không thích, không khỏi tức giận nói.
Hôm nay, chính là thời gian đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông đến đây, Thánh Đan các xảy ra sai lầm gì, hắn sẽ không gánh được trách nhiệm.
- Phó các chủ, hai ăn mày này...
- Úc thúc thúc, là ta, ta là Tiểu Ngữ!
Ngay lúc này, một âm thanh ngạc nhiên đột nhiên vang lên.
- Tiểu Ngữ?
Ánh mắt rơi lên trên người Diệu Tiên Ngữ, Úc Trở ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng:
- Ngươi... Sao ngươi lại biến thành như vậy rồi?
Hơn nửa ngày, Úc Trở mới kinh ngạc nói.
Sắc mặt Thiệu Vũ không thay đổi, con ngươi sạch sẽ chưa từng xuất hiện một tia biến hóa, giống như đang đưa ra một mệnh lệnh bình thường mà thôi!
- Vâng!
Nghe được mệnh lệnh của mỹ thiếu niên, Lan Du biến sắc.
Ánh mắt nhìn Diệu Tiên Ngữ dạt dào sát ý.
Một ăn mày cản đường mà khiến cho ấn tượng của Thiệu Vũ đối với hắn không tốt, quả thực sẽ ảnh hưởng đến địa vị tương lai của hắn trong tông môn.
Ăn mày đáng chết!
- Nói ngươi cút, ngươi không cút, vậy thì đi chết đi!
Lan Du cảnh giới nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, vừa ra tay, khí kình đã ra, cảm giác áp bách mạnh mẽ, thẳng bức về phía Diệu Tiên Ngữ.
Diệu Tiên Ngữ chỉ là nhục thân tam trọng mà thôi, sao có thể ngăn cản được, trong lúc lơ đãng lui về phía sau mấy bước.
- Chỉ là cản đường mà thôi, không cần hạ sát thủ chứ!
Ngay lúc này, một tiếng quát vang lên, bàn tay Mục Vân giống như đao, Lạc Vân Kiếm Quyền Lạc Sơn Thức mang theo thế như vạn tấn, ầm vang nện xuống.
Oanh...
Một âm thanh nổ tung vang lên, sắc mặt Lan Du trắng nhợt, cánh tay răng rắc một tiếng vỡ ra, kêu lên một tiếng đau đớn, té ngã trên đất.
- Mà rõ ràng là chúng ta tới trước, không chịu xếp hàng, còn muốn đánh người!
Lúc này, Diệu Tiên Ngữ đứng dậy, ưỡn ngực vênh miệng, hừ hừ nói.
- Dựa vào, dám đánh lén, giết hắn!
Lan Du cũng không ngờ, Mục Vân đứng ở bên cạnh lại lợi hại như thế, lực lượng nhục thân quả thực là khủng bố.
Mất mặt trước mặt mọi người, ngày sau, hắn tại tông môn ngoại môn cũng không cần hỗn nữa, hôm nay, hắn nhất định phải giết hai ăn mày này.
- Đụng đến học sinh của Mục Vân ta, ngươi cũng phải hỏi lão sư ta môt chút có đáp ứng hay không chứ?
Mục Vân hừ một tiếng, bóng người đã thoát ra.
- Lạc Hải Thức!
- Lạc Vân Thức!
- Lạc Thiên Thức!
Lạc Vân Kiếm Quyền tứ thức không ngừng đánh ra, trong khoảnh khắc, năm sáu đệ tử từng người kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra sau, nằm trên mặt đất, không ngừng rên rỉ.
Mấy người phần lớn là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, tương đương với cảnh giới của Mục Vân, nhưng thực lực lại chênh lệch rất xa.
Ba ba...
Tiếng vỗ tay vang lên, một ạo tiếng cười lạnh truyền đến:
- Ha ha, không ngờ, trong Bắc Vân thành nho nhỏ này, ngay cả ăn mày cũng thâm tàng bất lộ!
Trên hươu xe, một thiếu niên chậm rãi đi xuống.
Thiếu niên dáng người cao ráo, nhìn kỹ lại cho người ta một loại cảm giác đơn thuần đến cực điểm, chỉ là nụ cười kia lại là mang theo một tia lãnh ý.
- Bắc Vân thành trăm vạn nhân khẩu, cũng không nhỏ!
Mục Vân tiếp lời, nói:
- Nhưng người dám khi dễ học sinh của Mục Vân ta, còn chưa ra đời!
Nhìn thấy thiếu niên, Mục Vân không hề nhượng bộ chút nào.
Bằng vào lịch duyệt của hắn, không khó nhìn ra, mấy thanh niên ăn mặc thống nhất này là đến từ tông môn.
Mà Thánh Đan các vốn là phân bộ của Thánh Đan tông thiết lập tại Nam Vân Đế Quốc, chỉ sợ những đệ tử này chính là đến từ Thánh Đan tông.
Một đời trước, Mục Vân cũng là một bước từ bước thấp nhất của ngàn vạn đại thế giới đi đến cường đại, gặp nhiều tông môn đệ tử ỷ vào môn phái làm xằng làm bậy.
Đối với người như vậy, Mục Vân chính là nhìn khó chịu!
- Đánh đệ tử của Thánh Đan tông ta, ngươi muốn chết!
Thiếu niên kia lúc đầu ôn hòa khuôn mặt, sau một khắc đột nhiên biến thành lạnh lùng mà tràn ngập sát khí, một đôi bàn tay mảnh khảnh, hóa thành thép quyền lăng lệ, phía trên thép quyền chân nguyên kín không kẽ hở, lao thẳng về phía Mục Vân.
Cường giả nhục thân thất trọng - Ngưng Nguyên cảnh!
- Tiểu tử này, xong đời!
Nhìn thấy Thiệu Vũ xuất thủ, trong lòng Lan Du sắc mặt trắng bệch đứng bên cạnh cười lạnh không ngừng.
Thiệu Vũ chính là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan tông, năm mười bảy tuổi đã bước vào Ngưng Nguyên cảnh, chính là thiên tài.
Mà sang năm hắn chính là có thể bước vào nội môn, trở thành thiên chi kiêu tử khiến người dựa vào.
Dã thất phu này chỉ là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, Thiệu Vũ chỉ cần đánh ra một quyền đã đủ để đánh hắn triệt để thành tro!
Bành...
Trong lúc Lan Du cười lạnh, hai thân ảnh đã đụng vào nhau.
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, mặt đất dưới chân hai người rạn nứt, từng vết nứt không ngừng lan tràn.
Hai tiếng rên rỉ đồng thời vang lên, ngay sau đó, chỉ thấy hai người Mục Vân và Thiệu Vũ đồng thời lui lại ba bước, cuối cùng mỗi người ổn định lại thân hình.
Đột nhiên, toàn trường yên tĩnh.
Trong lòng Lan Du rung động, khiến cho sắc mặt của hắn trở nên đỏ lên, tim đập cũng tăng tốc lên.
Làm sao có thể?
Thiệu Vũ cường đại, hắn từng lĩnh giáo thật sâu.
Tại ngoại môn Thánh Đan tông, Thiệu Vũ được vinh dự xếp hạng trước mười, càng được một ít đệ thử nội môn và trưởng lão coi trọng.
Toàn bộ Thánh Đan tông có mấy vạn đệ tử ngoại môn, Thiệu Vũ cường đại, đã không cần miêu tả.
Thế nhưng tên ăn mày trước mắt này lại dùng cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, trực tiếp chống đỡ một quyền của Thiệu Vũ, không ngờ hai người lại cân sức ngang tài.
Mà đổi thành một bên, Diệu Tiên Ngữ cũng có chút kinh ngạc.
Nàng tận mắt nhìn thấy thực lực Mục Vân mấy ngày nay tăng tiến, hiện nay, cho dù yêu thú cấp bảy cũng khó có thể ngăn cản công kích của Mục Vân.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt này nhìn qua thì niên kỷ chênh lệch với mình cũng không nhiều, không ngờ lại tương xứng với Mục Vân đạo sư!
- Có thể đón lấy một quyền của ta, nếu ngươi là đệ tử Thánh Đan tông, đã đủ để xếp hạng trước trăm!
Trong lòng Thiệu Vũ sững sờ, khẽ mỉm cười nói.
- Thánh Đan tông gì đó, ta không biết, càng không có hứng thú đi làm đệ tử ngoại môn gì đó!
Mục Vân khoát tay áo, một bộ không kiên nhẫn nói.
Không thể không nói, kiếp trước hắn đã gặp qua quá nhiều thiên tài tông môn tự cho là đúng, tín niệm của hắn chính là, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu ngươi lấn ta, ta sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!
- Có ý tứ, có ý tứ!
Nhìn thấy Mục Vân một thân lam lũ, nói tới nói lui lại mù quáng tự đại, trong mắt Thiệu Vũ lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Chỉ là nụ cười kia ở trong mắt Lan Du lại đáng sợ đến cực điểm.
Bởi vì hắn biết rõ, mỗi khi Thiệu Vũ lộ ra nụ cười bực này thì cũng chú định sẽ có người đạo tiêu bỏ mình.
Thực lực của người tự xưng là Mục Vân đúng là không không tầm thường, thế nhưng lại tự đại trước mặt Thiệu Vũ, thực sự là muốn chết.
- Ta ngược lại muốn xem thử, ngươi có thủ đoạn gì!
Thiệu Vũ cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay ngưng tụ chân nguyên, đã vận sức chờ phát động.
- Dừng tay!
Ngay giờ phút này, đại sảnh Thánh Đan các đột nhiên vang lên một tiếng quát.
- Phó các chủ!
- Phó các chủ!
Khi nhìn thấy bóng người đó, hai thủ vệ ở cửa lớn nổi lòng tôn kính, cung kính hô.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Sắc mặt Úc Trở có phần không thích, không khỏi tức giận nói.
Hôm nay, chính là thời gian đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông đến đây, Thánh Đan các xảy ra sai lầm gì, hắn sẽ không gánh được trách nhiệm.
- Phó các chủ, hai ăn mày này...
- Úc thúc thúc, là ta, ta là Tiểu Ngữ!
Ngay lúc này, một âm thanh ngạc nhiên đột nhiên vang lên.
- Tiểu Ngữ?
Ánh mắt rơi lên trên người Diệu Tiên Ngữ, Úc Trở ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng:
- Ngươi... Sao ngươi lại biến thành như vậy rồi?
Hơn nửa ngày, Úc Trở mới kinh ngạc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất