Chương 52: Thử Đan (2)
Mà đổi thành một bên, Mục Vân lúc đầu căn bản không quan tâm cái nhìn của đám người Thiệu Vũ.
Hắn đường đường là Tiên Vương một thế, căn bản không cần thiết phải giải thích những thứ này với bọn hắn.
Chỉ là hết lần này đến lần khác bị hoài nghi thủ đoạn luyện đan của mình, trong lòng Mục Vân cũng có ngạo khí của hắn.
- Thử đan có thể, chỉ là, nếu như đan dược này của ta hữu hiệu, đây không phải là lãng phí sao?
Mục Vân mặt ngoài có phần không có sức nói.
- Mục đạo sư không cần lo lắng như thế!
Thiệu Vũ cười nói:
- Như thế, hôm nay Thánh Đan các trùng hợp tổ chức một lần đấu giá hội, Ngưng Mạch Đan này, chúng ta lấy trước đến trên đấu giá hội, để võ giả lục trọng Ngưng Mạch cảnh tới thử một lần, nếu như hữu hiệu, Mục đạo sư có thể xuất ra một viên đấu giá, linh thạch bán đấu giá được sẽ quy về Mục đạo sư sở hữu, không chỉ có như thế, Thiệu Vũ ta nguyện ý dùng cùng một giá, sẽ bị miễn phí nếm thử viên đan dược kia, tiếp tế Mục đạo sư!
- Cái này...
Trên mặt Mục Vân lộ ra một tia khó xử:
- Lúc đầu ta có thể luyện chế ra sáu viên đan dược, bị vị đệ tử này quấy rầy nên...
- Vậy ta sẽ bồi thường cho ngươi giá tiền của ba viên đan dược!
- Diệu Thiến đại sư làm chứng, điểm này, Thiệu Vũ ta vẫn lấy ra nổi.
Thiệu Vũ không để cho Mục Vân từ chối, lần nữa nói:
- Nếu như đan dược vô hiệu, ta cũng không muốn Mục đạo sư làm gì, chỉ là hi vọng Mục đạo sư ở trên đường cái phồn hoa của Bắc Vân thành hô to ta là phế vật một ngày là được rồi!
- Tốt!
Lúc đầu, Mục Vân còn muốn cố làm ra vẻ nhăn nhó một chút, thế nhưng Diệu Tiên Ngữ lại nhịn không được, một hơi đồng ý.
- Nếu như đan dược vô hiệu, Diệu Tiên Ngữ ta sẽ đi ra ngoài đường Bắc Vân thành, hô to ta là phế vật!
- Tiên Ngữ, ta... Không phải muốn làm khó ngươi!
Không ngờ Diệu Tiên Ngữ bởi vì giải vây cho Mục Vân, Thiệu Vũ giải thích nói.
- Hừ, chờ chút nữa đương nhiên sẽ thấy rõ ràng!
Diệu Tiên Ngữ nói, sau đó kéo Mục Vân đi lên tầng thứ hai của Thánh Đan các.
- Ngươi tin tưởng ta như vậy?
Đi trên đường, Mục Vân thấp giọng nói.
- Hả? Sẽ không phải ngày cả Mục đạo sư ngươi cũng không nắm chắc chứ?
- Ta cũng không biết đan dược như thế nào, chia năm năm đi!
Mục Vân tùy ý nói.
- Hả?
Nụ cười tràn đầy tự tin lúc đầu của Diệu Tiên Ngữ biến mất, ngây người ra.
Nhìn thấy thần sắc đờ đẫn của tiểu nha đầu, Mục Vân cười ha ha một tiếng, sờ đầu Diệu Tiên Ngữ, cười nói:
- Yên tâm, chờ thu linh thạch đi!
Đi vào phòng đấu giá ở tầng thứ hai, trong toàn bộ đại sảnh, người đông nghìn nghịt. Tự có chấp sự đi đến bên cạnh người chủ trì, thấp giọng nói vài câu, lấy ra hai viên đan dược màu xám.
Người chủ trì kia hơi sững sờ, ánh mắt rơi vào trên người Diệu Thiến đại sư ở phía dưới.
Đợi nhìn thấy Diệu Thiến đại sư nhẹ gật đầu, người chủ trì kia lập tức đi đến bàn đấu giá.
Giờ phút này, chỗ ngồi bốn phía bàn đấu giá đều đã đông nghịt người, trọn vẹn gần vạn người.
- Thỉnh mọi người an yên tĩnh một chút!
Người chủ trì dừng một chút, mở miệng nói:
- Hiện tại, phòng đấu giá đến một vị khách quý thần bí, xuất ra hai viên Ngưng Mạch Đan đặc chế đấu giá!
- Ngưng Mạch Đan, Đan dược nhị phẩm, mà lại là Đan dược thượng phẩm trong nhị phẩm, lại có thể có người lấy ra đấu giá!
- Ngưng Mạch Đan là có tác dụng rèn luyện kinh mạch, trợ giúp võ giả lục trọng bước vào thất trọng, có thể ngộ nhưng không thể cầu!
- Đúng, thằng ngốc nào nguyện ý lấy ra đấu giá!
Nghe được ba chữ Ngưng Mạch Đan, toàn bộ phòng đấu giá nháy mắt sôi trào.
- Mọi người im lặng một chút!
Người chủ trì lên tiếng lần nữa:
- Hai viên Ngưng Mạch Đan này là sử dụng phương pháp đặc biệt luyện chế, nhưng dược hiệu đến cùng như thế nào, Diệu Thiến đại sư cũng không thể phán đoán, cho nên, không biết vị nào nguyện ý nếm thử một chút!
- Đương nhiên, nếu như là hiệu kì lạ, có lẽ có thể từ lục trọng bước vào đến thất trọng, Thánh Đan các ta tuyệt không đòi hỏi linh thạch, nhưng nếu như dược hiệu vô dụng, thậm chí tạo thành tổn thương đối với bản thân, Thánh Đan các ta cũng tuyệt không gánh chịu trách nhiệm!
Vừa nghe lời này của người chủ trì, toàn bộ phòng đấu giá lần nữa sôi trào.
- Cái gì, ta đã nói rồi, làm sao có thể có người lấy Ngưng Mạch Đan ra đấu giá, thì ra là thật giả không biết!
- Đúng thế, loại phong hiểm này, ta mới không đi đâu!
- Đúng đấy, vạn nhất là giả, không nói không tăng trưởng tu vi, ngược lại là mất mạng, vậy khi không có lời!
Đánh bạc!
Viên đan dược kia, Diệu Thiến đại sư cũng không thể đoán được đến cùng tốt hay xấu, hoàn toàn chính là một lần đánh bạc.
Thành công thì có thể vượt qua lục trọng đến thất trọng, địa vị tăng vọt.
Cược sai, có thể không hề ảnh hưởng, cũng có thể là tạo thành kinh mạch bị hao tổn!
Phải biết, lục trọng Ngưng Mạch cảnh và thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, địa vị sai lệch quá nhiều.
Thất trọng, ngưng tụ chân nguyên, mới thật sự là bước vào võ đạo, được người tôn trọng, mới có thể được xưng là cao thủ!
- Ta đến!
Nhưng đang lúc đám người sôi trào thì một thân ảnh, đột nhiên bước lên bàn đấu giá.
- Là Thích Hạo!
- Gia hỏa này, năm năm trước đã là cảnh giới lục trọng, năm năm qua cũng không thể đột phá!
- Hắn cũng là thứ không sợ chết!
Thích Hạo dáng người khôi ngô, râu rậm mậu phát, quát:
- Lão tử đã bị vây ở Ngưng Mạch cảnh năm năm, nhưng vẫn không thể đột phá, đời này có thể không có hi vọng, viên đan dược này, ta tới thử, thành thì tiến nhập thất trọng, trở thành cao thủ, thất bại, chết ta cũng nhận!
Võ giả một đường, vốn là đánh bạc!
- Tốt!
Người chủ trì tán thưởng một tiếng, lấy ra một viên đan dược màu xám trong đó, giao đến trong tay Thích Hạo.
Thích Hạo kia cũng không xấu hổ, vừa nhận được đan dược đã lập tức nuốt vào trong bụng, khoanh chân ngồi xuống.
Tất cả mọi người im lặng nín thở, thở mạnh cũng không dám.
Đan dược đến cùng có tác dụng hay không, phải xem hành động lần này!
Nửa khắc đồng hồ!
Một khắc đồng hồ!
Nửa canh giờ!
Nửa canh giờ thời gian trôi qua, Thích Hạo ngồi dưới đất, không nhúc nhích, toàn thân không có một tia biến hóa.
- Thôi đi, đan dược này là giả rồi, ta đã nói rồi, nếu thật có hiệu quả, ai sẽ nguyện ý nghiệm chứng đan dược có hiệu quả hay không như vậy?
- Đúng đấy, Thích Hạo này thoạt nhìn không bị thương, cũng coi là vạn hạnh!
- Chủ trì, tranh thủ thời gian bắt đầu vật phẩm đấu giá đấu giá tiếp theo đi!
Nửa canh giờ, Thích Hạo không hề có động tĩnh gì, đám người đã ngồi không yên.
Nhìn thấy Thích Hạo không hề có động tĩnh gì, Thiệu Vũ cười lạnh nói:
- Ha ha, Mục đạo sư, xem ra, Ngưng Mạch Đan ngài luyện chế, một chút tác dụng cũng không có, chính là một phế đan...?
Chỉ là, Thiệu Vũ còn chưa nói xong một câu, trong đám người đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh thốt lên.
Chỉ thấy, Thích Hạo lúc đầu tĩnh tọa trên mặt đất, không hề có động tĩnh gì, thân thể đột nhiên run rẩy lên.
Mà ở ngoài thân thể hắn, một tia chân nguyên đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, không ngừng ngưng tụ, không ngừng tranh nhau xông vào trong thân thể của hắn.
Chân nguyên nhập thể, ngưng tụ chân nguyên, Ngưng Nguyên cảnh!
Xong rồi!
Thích Hạo bước vào đến thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, mà lại là dưới tình huống bị vây ở lục trọng Ngưng Mạch cảnh năm năm, không có chút nào hi vọng bước vào thất trọng, phục dụng Ngưng Mạch Đan, lập tức thành côngs!
Hắn đường đường là Tiên Vương một thế, căn bản không cần thiết phải giải thích những thứ này với bọn hắn.
Chỉ là hết lần này đến lần khác bị hoài nghi thủ đoạn luyện đan của mình, trong lòng Mục Vân cũng có ngạo khí của hắn.
- Thử đan có thể, chỉ là, nếu như đan dược này của ta hữu hiệu, đây không phải là lãng phí sao?
Mục Vân mặt ngoài có phần không có sức nói.
- Mục đạo sư không cần lo lắng như thế!
Thiệu Vũ cười nói:
- Như thế, hôm nay Thánh Đan các trùng hợp tổ chức một lần đấu giá hội, Ngưng Mạch Đan này, chúng ta lấy trước đến trên đấu giá hội, để võ giả lục trọng Ngưng Mạch cảnh tới thử một lần, nếu như hữu hiệu, Mục đạo sư có thể xuất ra một viên đấu giá, linh thạch bán đấu giá được sẽ quy về Mục đạo sư sở hữu, không chỉ có như thế, Thiệu Vũ ta nguyện ý dùng cùng một giá, sẽ bị miễn phí nếm thử viên đan dược kia, tiếp tế Mục đạo sư!
- Cái này...
Trên mặt Mục Vân lộ ra một tia khó xử:
- Lúc đầu ta có thể luyện chế ra sáu viên đan dược, bị vị đệ tử này quấy rầy nên...
- Vậy ta sẽ bồi thường cho ngươi giá tiền của ba viên đan dược!
- Diệu Thiến đại sư làm chứng, điểm này, Thiệu Vũ ta vẫn lấy ra nổi.
Thiệu Vũ không để cho Mục Vân từ chối, lần nữa nói:
- Nếu như đan dược vô hiệu, ta cũng không muốn Mục đạo sư làm gì, chỉ là hi vọng Mục đạo sư ở trên đường cái phồn hoa của Bắc Vân thành hô to ta là phế vật một ngày là được rồi!
- Tốt!
Lúc đầu, Mục Vân còn muốn cố làm ra vẻ nhăn nhó một chút, thế nhưng Diệu Tiên Ngữ lại nhịn không được, một hơi đồng ý.
- Nếu như đan dược vô hiệu, Diệu Tiên Ngữ ta sẽ đi ra ngoài đường Bắc Vân thành, hô to ta là phế vật!
- Tiên Ngữ, ta... Không phải muốn làm khó ngươi!
Không ngờ Diệu Tiên Ngữ bởi vì giải vây cho Mục Vân, Thiệu Vũ giải thích nói.
- Hừ, chờ chút nữa đương nhiên sẽ thấy rõ ràng!
Diệu Tiên Ngữ nói, sau đó kéo Mục Vân đi lên tầng thứ hai của Thánh Đan các.
- Ngươi tin tưởng ta như vậy?
Đi trên đường, Mục Vân thấp giọng nói.
- Hả? Sẽ không phải ngày cả Mục đạo sư ngươi cũng không nắm chắc chứ?
- Ta cũng không biết đan dược như thế nào, chia năm năm đi!
Mục Vân tùy ý nói.
- Hả?
Nụ cười tràn đầy tự tin lúc đầu của Diệu Tiên Ngữ biến mất, ngây người ra.
Nhìn thấy thần sắc đờ đẫn của tiểu nha đầu, Mục Vân cười ha ha một tiếng, sờ đầu Diệu Tiên Ngữ, cười nói:
- Yên tâm, chờ thu linh thạch đi!
Đi vào phòng đấu giá ở tầng thứ hai, trong toàn bộ đại sảnh, người đông nghìn nghịt. Tự có chấp sự đi đến bên cạnh người chủ trì, thấp giọng nói vài câu, lấy ra hai viên đan dược màu xám.
Người chủ trì kia hơi sững sờ, ánh mắt rơi vào trên người Diệu Thiến đại sư ở phía dưới.
Đợi nhìn thấy Diệu Thiến đại sư nhẹ gật đầu, người chủ trì kia lập tức đi đến bàn đấu giá.
Giờ phút này, chỗ ngồi bốn phía bàn đấu giá đều đã đông nghịt người, trọn vẹn gần vạn người.
- Thỉnh mọi người an yên tĩnh một chút!
Người chủ trì dừng một chút, mở miệng nói:
- Hiện tại, phòng đấu giá đến một vị khách quý thần bí, xuất ra hai viên Ngưng Mạch Đan đặc chế đấu giá!
- Ngưng Mạch Đan, Đan dược nhị phẩm, mà lại là Đan dược thượng phẩm trong nhị phẩm, lại có thể có người lấy ra đấu giá!
- Ngưng Mạch Đan là có tác dụng rèn luyện kinh mạch, trợ giúp võ giả lục trọng bước vào thất trọng, có thể ngộ nhưng không thể cầu!
- Đúng, thằng ngốc nào nguyện ý lấy ra đấu giá!
Nghe được ba chữ Ngưng Mạch Đan, toàn bộ phòng đấu giá nháy mắt sôi trào.
- Mọi người im lặng một chút!
Người chủ trì lên tiếng lần nữa:
- Hai viên Ngưng Mạch Đan này là sử dụng phương pháp đặc biệt luyện chế, nhưng dược hiệu đến cùng như thế nào, Diệu Thiến đại sư cũng không thể phán đoán, cho nên, không biết vị nào nguyện ý nếm thử một chút!
- Đương nhiên, nếu như là hiệu kì lạ, có lẽ có thể từ lục trọng bước vào đến thất trọng, Thánh Đan các ta tuyệt không đòi hỏi linh thạch, nhưng nếu như dược hiệu vô dụng, thậm chí tạo thành tổn thương đối với bản thân, Thánh Đan các ta cũng tuyệt không gánh chịu trách nhiệm!
Vừa nghe lời này của người chủ trì, toàn bộ phòng đấu giá lần nữa sôi trào.
- Cái gì, ta đã nói rồi, làm sao có thể có người lấy Ngưng Mạch Đan ra đấu giá, thì ra là thật giả không biết!
- Đúng thế, loại phong hiểm này, ta mới không đi đâu!
- Đúng đấy, vạn nhất là giả, không nói không tăng trưởng tu vi, ngược lại là mất mạng, vậy khi không có lời!
Đánh bạc!
Viên đan dược kia, Diệu Thiến đại sư cũng không thể đoán được đến cùng tốt hay xấu, hoàn toàn chính là một lần đánh bạc.
Thành công thì có thể vượt qua lục trọng đến thất trọng, địa vị tăng vọt.
Cược sai, có thể không hề ảnh hưởng, cũng có thể là tạo thành kinh mạch bị hao tổn!
Phải biết, lục trọng Ngưng Mạch cảnh và thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, địa vị sai lệch quá nhiều.
Thất trọng, ngưng tụ chân nguyên, mới thật sự là bước vào võ đạo, được người tôn trọng, mới có thể được xưng là cao thủ!
- Ta đến!
Nhưng đang lúc đám người sôi trào thì một thân ảnh, đột nhiên bước lên bàn đấu giá.
- Là Thích Hạo!
- Gia hỏa này, năm năm trước đã là cảnh giới lục trọng, năm năm qua cũng không thể đột phá!
- Hắn cũng là thứ không sợ chết!
Thích Hạo dáng người khôi ngô, râu rậm mậu phát, quát:
- Lão tử đã bị vây ở Ngưng Mạch cảnh năm năm, nhưng vẫn không thể đột phá, đời này có thể không có hi vọng, viên đan dược này, ta tới thử, thành thì tiến nhập thất trọng, trở thành cao thủ, thất bại, chết ta cũng nhận!
Võ giả một đường, vốn là đánh bạc!
- Tốt!
Người chủ trì tán thưởng một tiếng, lấy ra một viên đan dược màu xám trong đó, giao đến trong tay Thích Hạo.
Thích Hạo kia cũng không xấu hổ, vừa nhận được đan dược đã lập tức nuốt vào trong bụng, khoanh chân ngồi xuống.
Tất cả mọi người im lặng nín thở, thở mạnh cũng không dám.
Đan dược đến cùng có tác dụng hay không, phải xem hành động lần này!
Nửa khắc đồng hồ!
Một khắc đồng hồ!
Nửa canh giờ!
Nửa canh giờ thời gian trôi qua, Thích Hạo ngồi dưới đất, không nhúc nhích, toàn thân không có một tia biến hóa.
- Thôi đi, đan dược này là giả rồi, ta đã nói rồi, nếu thật có hiệu quả, ai sẽ nguyện ý nghiệm chứng đan dược có hiệu quả hay không như vậy?
- Đúng đấy, Thích Hạo này thoạt nhìn không bị thương, cũng coi là vạn hạnh!
- Chủ trì, tranh thủ thời gian bắt đầu vật phẩm đấu giá đấu giá tiếp theo đi!
Nửa canh giờ, Thích Hạo không hề có động tĩnh gì, đám người đã ngồi không yên.
Nhìn thấy Thích Hạo không hề có động tĩnh gì, Thiệu Vũ cười lạnh nói:
- Ha ha, Mục đạo sư, xem ra, Ngưng Mạch Đan ngài luyện chế, một chút tác dụng cũng không có, chính là một phế đan...?
Chỉ là, Thiệu Vũ còn chưa nói xong một câu, trong đám người đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh thốt lên.
Chỉ thấy, Thích Hạo lúc đầu tĩnh tọa trên mặt đất, không hề có động tĩnh gì, thân thể đột nhiên run rẩy lên.
Mà ở ngoài thân thể hắn, một tia chân nguyên đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, không ngừng ngưng tụ, không ngừng tranh nhau xông vào trong thân thể của hắn.
Chân nguyên nhập thể, ngưng tụ chân nguyên, Ngưng Nguyên cảnh!
Xong rồi!
Thích Hạo bước vào đến thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, mà lại là dưới tình huống bị vây ở lục trọng Ngưng Mạch cảnh năm năm, không có chút nào hi vọng bước vào thất trọng, phục dụng Ngưng Mạch Đan, lập tức thành côngs!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất