Chương 65: Huấn Luyện Đặc Thù (1)
Mặc Dương hưng phấn nói:
- Thứ nhất, ta có thể thỉnh giáo, thứ hai nha...
Hắc hắc...
Mặc Dương hạ quyết tâm, lập tức không dừng được, chạy vội về hướng Bắc Vân học viện.
...
Bắc Vân thành, Thánh Đan các!
- Gia gia, lần tranh tài này, ngươi thấy Mục đạo sư đến cùng có dự định gì? Mặc Dương kia là hoàn khố đệ tử, căn bản không học thượng tiến, bắt hắn đánh với Mặc Hải, tuyệt đối thua!
- Mà phụ thân của Tề Minh năm đó đúng là nhân vật thiên tài khó gặp, thế nhưng bây giờ là một phế nhân, Tề Minh sao có thể biết luyện khí gì đó!
Tầng thứ ba Thánh Đan các, Diệu Tiên Ngữ bĩu môi, một mặt phiền muộn.
- Ồ? Tại sao ngươi không nói đến ngươi?
Nghe được lời của cháu gái, Diệu Thiến cười ha ha nói.
- Hừ, Uông Vân Kỳ kia căn bản không phải đối thủ của ta, hai người chúng ta đều là đan sư nhất phẩm, ta sẽ sợ nàng sao?
Diệu Tiên Ngữ nắm chặt đôi bàn tay non nớt trắng như phấn lại, khẽ nói.
- Ồ? Gia gia của Uông Đông Vân chính là một trong tam đại đan sư tam phẩm của Bắc Vân thành, mà nghe nói vài ngày trước, lão già Uông Đông Vân kia đã thu tập được thú hỏa cho Uông Vân Kỳ, cắm vào trong cơ thể!
- Thú hỏa?
Diệu Tiên Ngữ đương nhiên hiểu rõ thú hỏa là cái gì!
Đối với luyện đan sư, luyện khí sư thì hỏa là vật liệu có lực hấp dẫn nhất.
Luyện đan sư, luyện khí sư bình thường, lúc luyện chế đan dược và binh khí sẽ dựa vào đan lô cung cấp hỏa diễm.
Mà đại sư cao cấp chân chính, thì là dựa vào hỏa diễm bản thân.
Thú hỏa, chỉ có thể lấy được từ trên người linh thú.
Cho dù là linh thú cấp thấp nhất, nếu trong cơ thể có chứa thú hỏa, võ giả thu phục nó, lúc luyện đan hoặc là luyện khí, dẫn thú hỏa vào, làm ít công to.
Còn về thiên hỏa, đây chẳng qua là tồn tại ở trong truyền thuyết...
- Thú hỏa, tên tiểu yêu tinh này lại dám dung nhập thú hỏa để so luyện đan với ta, thực sự là đáng xấu hổ, chuyện này, ta phải tìm Mục đạo sư bàn bạc lại...
Diệu Tiên Ngữ nói, một đường chạy chậm ra ngoài...
- Ngươi...
Nhìn bộ dáng nóng nảy của Diệu Thiến, trên mặt Diệu Thiến một trận thanh bạch luân chuyển.
- Tiểu nha đầu này, không thỉnh giáo luyện đan đại sư tam phẩm như ta, lại chạy tới thỉnh giáo Mục Vân...
- Gia gia ta ở trong lòng nàng, chẳng lẽ còn không bằng Mục Vân?
Diệu Thiến lẩm bẩm, nhìn phương hướng Diệu Tiên Ngữ rời khỏi, lại là mỉm cười một cái.
- Ngưng Mạch Đan có thể có công hiệu này, Mục Vân này cũng đúng là không tầm thường, như thế, hắn ngược lại là một luyện đan sư nhị phẩm chân chính!
Mười chín tuổi, đan sư nhị phẩm, Diệu Thiến nghĩ nghĩ, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Giờ phút này, trong sơ cấp ngũ ban của Bắc Vân học viện.
Trong phòng học trống rỗng, chỉ có hai bóng người.
Chính là hai người Mục Vân và Tề Minh.
Mà giờ khắc này, Mục Vân đứng ở trên bục giảng, phấn viết trong tay, không ngừng vẽ gì đó trên bảng đen.
Tề Minh ngồi ở phía dưới nhìn Mục Vân, trên mặt tràn ngập điên cuồng cúng bái.
- Luyện khí, như phụ thân ngươi nói, luyện là khí, thế nhưng khí là sống, thân là một luyện khí sư, ngươi muốn làm là hòa làm một thể với luyện khí ngươi!
- Đầu tiên, quan trọng nhất là chú tạo khí thân, tiếp theo chính là ngưng tụ chân nguyên thành khế văn, rót vào trong khí thân!
Mục Vân chân thành nói:
- Khế văn, mang theo thuộc tính khác biệt, có thể dùng vũ khí nắm giữ công năng khác biệt, hàn băng khế văn, dùng vũ khí có thuộc tính hàn băng, lúc công kích, phối hợp với võ kỹ của võ giả, có thể bộc phát ra hiệu quả cường hãn hơn, khế văn hỏa diễm, khế văn giết chóc, khế văn mềm dẻo, đủ loại đều là như thế!
- Đại Thiên thế giới, vạn vạn ngàn khế văn, mỗi một ngày, có lẽ đều có một luyện khí sư mở ra một loại khế văn mới, với tư cách là một luyện khí sư cường đại, học tập khế văn của người khác không phải bản lĩnh, có thể tự sáng tạo ra khế văn mới là lợi hại nhất!
Nhìn Mục Vân trên bục giảng chỉ điểm giang sơn, khí thế bễ nghễ thiên hạ, Tề Minh chỉ cảm thấy, trước mặt có một đại môn đang từ từ mở ra.
Cửa luyện khí sư đại!
Mặc dù lúc trước hắn nghe phụ thân giảng giải không ít tri thức luyện khí, thế nhưng giờ phút này so sánh với Mục Vân giảng thuật, lộ ra thực sự không đáng nhắc tới.
Thử niệm một ra, trong lòng Tề Minh nhất kinh.
Hắn biết, mười lăm năm trước, phụ thân đã là một huyền khí sư.
Huyền khí sư, ở toàn bộ Bắc Vân thành đều là độc nhất vô nhị.
Mà bây giờ, Mục đạo sư giảng giải còn lợi hại phụ thân...
Bất luận như thế nào, Tề Minh biết, Mục đạo sư đã trở nên không giống bình thường!
Đột nhiên, trên người Tề Minh thiêu đốt ra một luồng đấu chí.
Trước kia, hắn đã từng đáng thương cho Mục đạo sư nhát gan, thế nhưng sao hắn lại không phải như thế?
Đối mặt với Tề Vân, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không bằng Tề Vân, không bằng chỗ nào?
Cho tới giờ khắc này, Tề Minh mới hỏi lại chính mình.
- Nghe cho kỹ!
Vang lên một tiếng “bang”, một đoạn phấn viết nện ở trên mặt Tề Minh.
Mục Vân hai tay khoanh trước ngực, nghiêm mặt nói:
- Ngươi cũng đã biết, ta kể giải một tiết khóa cho ngươi, đã đủ toàn bộ những cái kia luyện khí đại sư của Nam Vân Đế Quốc nghe tới một tiếng!
- Vâng, vâng!
Chẳng biết tại sao, Tề Minh cảm giác, thời khắc này, Mục Vân cũng không phải đang khoe khoang khoác lác ình, hắn, thật rất lợi hại, để người ngưỡng vọng.
- Gia hỏa này...
Cùng lúc đó, cửa phòng học, Tần Mộng Dao một thân váy ngắn màu hồng phấn, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.
- Gia hỏa này, bình thường nhìn có phần tự đại, thế nhưng khi tập trung vào một việc thì còn... Thật đẹp trai!
Sở dĩ Tần Mộng Dao chọn lớp năm sơ cấp, chính là nàng muốn biết, Mục Vân nổi tiếng là phế vật chín năm qua đến cùng có phải thật hay không.
Sự thật chứng minh, giờ phút này, nếu ai nói Mục Vân là phế vật, quả thực là chê cười.
Một tháng thời gian, tăng lên tới Ngưng Nguyên cảnh, luyện đan, luyện khí, mọi thứ đối với hắn đều dễ như trở bàn tay.
Mục Vân thật đã thay đổi!
- Tần đạo sư!
Đang lúc Tần Mộng Dao thưởng thức Mục Vân và Tề Minh giao lưu so tài thì một tiếng hô hoán ngạc nhiên không đúng lúc vang lên.
- Mặc Dương?
- Tần đạo sư, ta quyết định, so tài với Mặc Hải, hiện tại ta là tam trọng Dịch Cân cảnh, nhưng sau thời gian một tháng, ta có lòng tin đột phá trở thành ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, đánh bại Mặc Hải! Mời Tần đạo sư dạy bảo ta!
Nói xong, Mặc Dương cúi người quỳ bái thật sâu.
Chỉ là khi hắn cúi đầu, hai mắt hắn lại không thành thật nhìn chằm chằm hai chân thẳng tắp của Tần Mộng Dao.
Ầm...
Đột nhiên, lại là một tiếng vang ầm vang lên.
Âm thanh lãnh khốc của Mục Vân truyền ra.
- Lại nhìn thêm một chút, ta móc mắt ngươi!
- Tê...
Mặc Dương hít vào một ngụm khí lạnh, hắn vội vàng đứng lên, dáng vẻ hắn điềm nhiên như không có việc gì, nhìn lung tung bốn phía.
Tần Mộng Dao hé miệng cười một tiếng, nhìn biểu cảm không vui trên mặt Mục Vân, nàng cười hắc hắc nói:
- Không có vấn đề, khoảng thời gian này Mục đạo sư dạy bảo Tề Minh, không có thời gian để ý đến ngươi, để ta đến dạy bảo ngươi, nhưng ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng nha!
- Vâng vâng, không có vấn đề, không có vấn đề!
Không nghĩ tới xưa nay, đạo sư được học viên học viện gọi là băng sơn mỹ nữ, thế mà lại đồng ý thỉnh cầu của mình, Mặc Dương lập tức kích động nói năng lộn xộn.
- Thứ nhất, ta có thể thỉnh giáo, thứ hai nha...
Hắc hắc...
Mặc Dương hạ quyết tâm, lập tức không dừng được, chạy vội về hướng Bắc Vân học viện.
...
Bắc Vân thành, Thánh Đan các!
- Gia gia, lần tranh tài này, ngươi thấy Mục đạo sư đến cùng có dự định gì? Mặc Dương kia là hoàn khố đệ tử, căn bản không học thượng tiến, bắt hắn đánh với Mặc Hải, tuyệt đối thua!
- Mà phụ thân của Tề Minh năm đó đúng là nhân vật thiên tài khó gặp, thế nhưng bây giờ là một phế nhân, Tề Minh sao có thể biết luyện khí gì đó!
Tầng thứ ba Thánh Đan các, Diệu Tiên Ngữ bĩu môi, một mặt phiền muộn.
- Ồ? Tại sao ngươi không nói đến ngươi?
Nghe được lời của cháu gái, Diệu Thiến cười ha ha nói.
- Hừ, Uông Vân Kỳ kia căn bản không phải đối thủ của ta, hai người chúng ta đều là đan sư nhất phẩm, ta sẽ sợ nàng sao?
Diệu Tiên Ngữ nắm chặt đôi bàn tay non nớt trắng như phấn lại, khẽ nói.
- Ồ? Gia gia của Uông Đông Vân chính là một trong tam đại đan sư tam phẩm của Bắc Vân thành, mà nghe nói vài ngày trước, lão già Uông Đông Vân kia đã thu tập được thú hỏa cho Uông Vân Kỳ, cắm vào trong cơ thể!
- Thú hỏa?
Diệu Tiên Ngữ đương nhiên hiểu rõ thú hỏa là cái gì!
Đối với luyện đan sư, luyện khí sư thì hỏa là vật liệu có lực hấp dẫn nhất.
Luyện đan sư, luyện khí sư bình thường, lúc luyện chế đan dược và binh khí sẽ dựa vào đan lô cung cấp hỏa diễm.
Mà đại sư cao cấp chân chính, thì là dựa vào hỏa diễm bản thân.
Thú hỏa, chỉ có thể lấy được từ trên người linh thú.
Cho dù là linh thú cấp thấp nhất, nếu trong cơ thể có chứa thú hỏa, võ giả thu phục nó, lúc luyện đan hoặc là luyện khí, dẫn thú hỏa vào, làm ít công to.
Còn về thiên hỏa, đây chẳng qua là tồn tại ở trong truyền thuyết...
- Thú hỏa, tên tiểu yêu tinh này lại dám dung nhập thú hỏa để so luyện đan với ta, thực sự là đáng xấu hổ, chuyện này, ta phải tìm Mục đạo sư bàn bạc lại...
Diệu Tiên Ngữ nói, một đường chạy chậm ra ngoài...
- Ngươi...
Nhìn bộ dáng nóng nảy của Diệu Thiến, trên mặt Diệu Thiến một trận thanh bạch luân chuyển.
- Tiểu nha đầu này, không thỉnh giáo luyện đan đại sư tam phẩm như ta, lại chạy tới thỉnh giáo Mục Vân...
- Gia gia ta ở trong lòng nàng, chẳng lẽ còn không bằng Mục Vân?
Diệu Thiến lẩm bẩm, nhìn phương hướng Diệu Tiên Ngữ rời khỏi, lại là mỉm cười một cái.
- Ngưng Mạch Đan có thể có công hiệu này, Mục Vân này cũng đúng là không tầm thường, như thế, hắn ngược lại là một luyện đan sư nhị phẩm chân chính!
Mười chín tuổi, đan sư nhị phẩm, Diệu Thiến nghĩ nghĩ, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Giờ phút này, trong sơ cấp ngũ ban của Bắc Vân học viện.
Trong phòng học trống rỗng, chỉ có hai bóng người.
Chính là hai người Mục Vân và Tề Minh.
Mà giờ khắc này, Mục Vân đứng ở trên bục giảng, phấn viết trong tay, không ngừng vẽ gì đó trên bảng đen.
Tề Minh ngồi ở phía dưới nhìn Mục Vân, trên mặt tràn ngập điên cuồng cúng bái.
- Luyện khí, như phụ thân ngươi nói, luyện là khí, thế nhưng khí là sống, thân là một luyện khí sư, ngươi muốn làm là hòa làm một thể với luyện khí ngươi!
- Đầu tiên, quan trọng nhất là chú tạo khí thân, tiếp theo chính là ngưng tụ chân nguyên thành khế văn, rót vào trong khí thân!
Mục Vân chân thành nói:
- Khế văn, mang theo thuộc tính khác biệt, có thể dùng vũ khí nắm giữ công năng khác biệt, hàn băng khế văn, dùng vũ khí có thuộc tính hàn băng, lúc công kích, phối hợp với võ kỹ của võ giả, có thể bộc phát ra hiệu quả cường hãn hơn, khế văn hỏa diễm, khế văn giết chóc, khế văn mềm dẻo, đủ loại đều là như thế!
- Đại Thiên thế giới, vạn vạn ngàn khế văn, mỗi một ngày, có lẽ đều có một luyện khí sư mở ra một loại khế văn mới, với tư cách là một luyện khí sư cường đại, học tập khế văn của người khác không phải bản lĩnh, có thể tự sáng tạo ra khế văn mới là lợi hại nhất!
Nhìn Mục Vân trên bục giảng chỉ điểm giang sơn, khí thế bễ nghễ thiên hạ, Tề Minh chỉ cảm thấy, trước mặt có một đại môn đang từ từ mở ra.
Cửa luyện khí sư đại!
Mặc dù lúc trước hắn nghe phụ thân giảng giải không ít tri thức luyện khí, thế nhưng giờ phút này so sánh với Mục Vân giảng thuật, lộ ra thực sự không đáng nhắc tới.
Thử niệm một ra, trong lòng Tề Minh nhất kinh.
Hắn biết, mười lăm năm trước, phụ thân đã là một huyền khí sư.
Huyền khí sư, ở toàn bộ Bắc Vân thành đều là độc nhất vô nhị.
Mà bây giờ, Mục đạo sư giảng giải còn lợi hại phụ thân...
Bất luận như thế nào, Tề Minh biết, Mục đạo sư đã trở nên không giống bình thường!
Đột nhiên, trên người Tề Minh thiêu đốt ra một luồng đấu chí.
Trước kia, hắn đã từng đáng thương cho Mục đạo sư nhát gan, thế nhưng sao hắn lại không phải như thế?
Đối mặt với Tề Vân, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không bằng Tề Vân, không bằng chỗ nào?
Cho tới giờ khắc này, Tề Minh mới hỏi lại chính mình.
- Nghe cho kỹ!
Vang lên một tiếng “bang”, một đoạn phấn viết nện ở trên mặt Tề Minh.
Mục Vân hai tay khoanh trước ngực, nghiêm mặt nói:
- Ngươi cũng đã biết, ta kể giải một tiết khóa cho ngươi, đã đủ toàn bộ những cái kia luyện khí đại sư của Nam Vân Đế Quốc nghe tới một tiếng!
- Vâng, vâng!
Chẳng biết tại sao, Tề Minh cảm giác, thời khắc này, Mục Vân cũng không phải đang khoe khoang khoác lác ình, hắn, thật rất lợi hại, để người ngưỡng vọng.
- Gia hỏa này...
Cùng lúc đó, cửa phòng học, Tần Mộng Dao một thân váy ngắn màu hồng phấn, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.
- Gia hỏa này, bình thường nhìn có phần tự đại, thế nhưng khi tập trung vào một việc thì còn... Thật đẹp trai!
Sở dĩ Tần Mộng Dao chọn lớp năm sơ cấp, chính là nàng muốn biết, Mục Vân nổi tiếng là phế vật chín năm qua đến cùng có phải thật hay không.
Sự thật chứng minh, giờ phút này, nếu ai nói Mục Vân là phế vật, quả thực là chê cười.
Một tháng thời gian, tăng lên tới Ngưng Nguyên cảnh, luyện đan, luyện khí, mọi thứ đối với hắn đều dễ như trở bàn tay.
Mục Vân thật đã thay đổi!
- Tần đạo sư!
Đang lúc Tần Mộng Dao thưởng thức Mục Vân và Tề Minh giao lưu so tài thì một tiếng hô hoán ngạc nhiên không đúng lúc vang lên.
- Mặc Dương?
- Tần đạo sư, ta quyết định, so tài với Mặc Hải, hiện tại ta là tam trọng Dịch Cân cảnh, nhưng sau thời gian một tháng, ta có lòng tin đột phá trở thành ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, đánh bại Mặc Hải! Mời Tần đạo sư dạy bảo ta!
Nói xong, Mặc Dương cúi người quỳ bái thật sâu.
Chỉ là khi hắn cúi đầu, hai mắt hắn lại không thành thật nhìn chằm chằm hai chân thẳng tắp của Tần Mộng Dao.
Ầm...
Đột nhiên, lại là một tiếng vang ầm vang lên.
Âm thanh lãnh khốc của Mục Vân truyền ra.
- Lại nhìn thêm một chút, ta móc mắt ngươi!
- Tê...
Mặc Dương hít vào một ngụm khí lạnh, hắn vội vàng đứng lên, dáng vẻ hắn điềm nhiên như không có việc gì, nhìn lung tung bốn phía.
Tần Mộng Dao hé miệng cười một tiếng, nhìn biểu cảm không vui trên mặt Mục Vân, nàng cười hắc hắc nói:
- Không có vấn đề, khoảng thời gian này Mục đạo sư dạy bảo Tề Minh, không có thời gian để ý đến ngươi, để ta đến dạy bảo ngươi, nhưng ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng nha!
- Vâng vâng, không có vấn đề, không có vấn đề!
Không nghĩ tới xưa nay, đạo sư được học viên học viện gọi là băng sơn mỹ nữ, thế mà lại đồng ý thỉnh cầu của mình, Mặc Dương lập tức kích động nói năng lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất