Chương 69: Thiên Tài?
- Có ý tứ!
Điêu Á Đông chầm chậm mở miệng nói:
- Gần đây ba người Mặc Hải, Uông Vân Kỳ, Tề Vân như thế nào?
- Mặc Hải đã chạm đến ngũ trọng Ngưng Khí cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là sẽ bước vào lục trọng, ngày hôm trước, Uông Vân Kỳ luyện chế thành công ra Tuệ Hoàn Đan, Tuệ Hoàn Đan là thượng phẩm trong đan dược nhất phẩm, chỉ kém một cơ hội, đoán chừng nàng đã bước vào hàng ngũ luyện đan sư nhị phẩm, mà Tề Vân thì đang nếm thử luyện chế phàm khí thượng phẩm!
- Mặc Hải không cần lo lắng, cho dù Mặc Dương bước vào tứ trọng, cũng còn lâu mới là đối thủ của hắn!
Điêu Á Đông phân tích nói:
- Còn về Uông Vân Kỳ, bản thân dung nhập thú hỏa, thiên phú luyện đan vốn là không kém Diệu Tiên Ngữ nhiều, càng không cần lo lắng.
Bản thân Tề Vân chính là thiên tài luyện khí, Tề Minh so sánh với hắn, thực sự là kém xa!
- Điêu đạo sư nói đúng lắm, ước hẹn ba trận chiến của Mục Vân với ngài, quả thực là muốn chết!
- Tố, ngươi lui ra đi, đốc xúc ba người họ không nên khinh thường, trận chiến lần này là thời khắc cao cấp tam ban chúng ta biểu diễn ra thực lực bản thân, nhất định phải hoàn mỹ!
- Hiểu rõ!...
Một ngày này, Mặc Dương kết thúc huấn luyện của bản thân thân, trở về trong học viện, nhưng lại bị Mục Vân gọi vào trong phòng luyện công.
- Mười ngày cuối cùng, ngươi không nên đi ra ngoài, ở trong phòng luyện công, đối chiến với ta!
Nhìn Mặc Dương, Mục Vân trực tiếp sảng khoái nói:
- Thanh Vân Kiếm Pháp này là võ kỹ hoàng giai trung cấp, ngươi cầm đi tu luyện, trong mười ngày luyện thành, chắc có thể phân cao thấp với Mặc Hải!
Nghe được Mục Vân nói, trong lòng Mặc Dương trở nên kích động.
Thanh Vân Kiếm Pháp, trong mười ngày luyện thành, có thể ganh đua cao thấp với Mặc Hải!
Hai tay run nhè nhẹ, Mặc Dương tiếp nhận Mục Vân kiếm trong tay phổ.
Chỉ là, khi hai tay hắn mở võ kỹ ra, hắn lại nhíu mày, kém chút đã phun ra một ngụm máu.
- Mục đạo sư, ngươi xác định không phải đang đùa ta chơi chứ?
- Thế nào?
- Thanh Vân Kiếm Pháp này? Chiêu số trên bức hoạ kiếm phổ, vặn và vặn vẹo, kiểu chữ càng khó coi, mà lại... Mà bút tích còn không có!
Phanh...
Mặc Dương còn chưa nói xong thì đã ăn một chày gỗ của Mục Vân.
- Nói ngươi ngươi đọc thì đọc, lắm lời quá!
Mục Vân khẽ nói:
- Trong mười ngày luyện không tốt, ta sẽ để ngươi trở thành người trên kiếm phổ.
- Hả? Thế nhưng là chữ này...
- Khụ khụ... Thời gian vội vàng, lão sư vẽ không phải rất tốt, sau này có cơ hội sẽ nghiêm túc viết cho ngươi!
Mặt mo Mục Vân đỏ ửng, quay người rời khỏi.
Mục Vân cũng không phải không muốn vẽ xong, chỉ là võ kỹ bình thường, muốn vẽ ra kiếm phổ nhất định phải có tinh thần cường đại chèo chống.
Môn Thanh Vân Kiếm Pháp này, chính là ở kiếp trước, khi Mục Vân bước vào võ đạo, là võ kỹ đầu tiên hắn tiếp xúc, nó có chút cao cấp.
Dùng thực lực của hắn hiện nay, có thể vẽ ra được như vậy đã rất khó.
Muốn đẹp thì đương nhiên là không thể nào!
Một bên khác, Tần Mộng Dao tiếp nhận kiếm phổ, nhìn thấy bức hoạ phía trên, ngay lập tức cũng cười nhạo.
Chỉ là nửa khắc sau, nụ cười trên mặt Tần Mộng Dao lại dần biến mất.
- Thanh Vân Kiếm Pháp, chia thành ba chiêu, trong mỗi chiêu lại phân thành ba chiêu nhỏ, chiêu thứ nhất, Thanh Vân Trực Thượng (thẳng tới mây xanh), chiêu thứ hai, Thanh Vân Thiên Ngoại (mây xanh trên trời), chiêu thứ ba, Thanh Vân Lạc Nhật (mây xanh mặt trời lặn)!
-...
Nhìn kiếm phổ, trên mặt Tần Mộng Dao dần xuất hiện một tia ngưng trọng.
- Tần đạo sư, có vấn đề gì sao?
Mặc Dương nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tần Mộng Dao thay đổi, cũng cảm giác được có chút không thích hợp.
- Không có... Không có vấn đề!
Buông kiếm phổ xuống, Tần Mộng Dao nhìn hắn, chân thành nói:
- Mặc Dương, môn kiếm phổ này, đạo sư chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu cầm tới phòng đấu giá Thánh Đan các đấu giá, ít nhất là năm vạn hạ phẩm linh thạch!
Năm vạn hạ phẩm linh thạch!
Mặc Dương ngẩn ngơ, khó tin nhìn Tần Mộng Dao.
Bình thường võ kỹ hoàng giai trung cấp, có thể có giá trị một vạn hạ phẩm linh thạch đã hiếm thấy, môn Thanh Vân Kiếm Pháp này nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo lại đáng giá nhiều tiền như vậy?
- Đừng xem thường nó, học thành ba chiêu này, Tần đạo sư cam đoan, ngươi có thể thắng được!
Vứt xuống câu nói này, Tần Mộng Dao bước liên tục rời khỏi.
Trong lòng nàng giờ phút này vẫn y như cũ thật lâu không thể bình tĩnh!
Thanh Vân Kiếm Pháp!
Bây giờ, nàng đã thức tỉnh năng lực Băng Hoàng Thần Phách, nàng so với trước đây đã thay đổi rất nhiều, đối với một ít chuyện hiểu rõ, cũng không thể so sánh nổi.
Môn Thanh Vân Kiếm Pháp này là tuy võ kỹ hoàng giai trung cấp nhưng uy lực của nó lại rất mạnh hơn so với võ kỹ cùng cấp bậc.
Thân là đạo sư Bắc Vân học viện, Tần Mộng Dao có vô số kinh nghiệm lịch luyện, nàng biết rõ ở Bắc Vân thành căn bản không có môn võ kỹ tên Thanh Vân Kiếm Pháp này.
Trong Mục gia cũng chưa từng có lưu truyền Thanh Vân Kiếm Pháp.
Dù sao chỉ là võ kỹ hoàng giai trung cấp, Tần gia còn chưa đến mức che giấu lợi hại như vậy.
Nhưng hôm nay Mục Vân đột nhiên lấy ra, mà còn chính tay hắn tự vẽ ra.
Hắn làm sao đạt được môn võ kỹ này?
Chẳng lẽ là võ kỹ chính hắn tự sáng tạo?
Nàng suy nghĩ tỉ mỉ lại, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như Mục Vân thật tự sáng tạo ra một môn võ kỹ hoàng giai trung cấp, vậy hắn quá khủng bố, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Luyện đan, luyện khí, tự sáng tạo võ kỹ, thậm chí Tần Mộng Dao còn hoài nghi có chuyện gì là hắn không thể làm được.
Tiến vào trong phòng luyện công, Mục Vân lần nữa thi triển ra chiêu thứ nhất của Bổ Thiên Kiếm Đạo, Bổ Ảnh Chi Kiếm.
Một chiêu này, hắn đã luyện không dưới vạn lần, nhưng vẫn không bắt được trọng điểm.
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên, hắn đối mặt với loại vấn đề này.
Chỉ là dựa theo tính cách của Mục Vân, muốn hắn từ bỏ, rõ ràng là không thể nào.
- Bổ Ảnh Chi Kiếm, ảnh chi thuật!
Một kiếm đâm ra, kiếm ra, ảnh xuất hiện tại chỗ, mọi việc giống như cũng không hề có biến hóa.
Cho đến tận đêm khuya, Mục Vân mới chậm rãi dừng lại việc tu luyện, đi về phía phòng luyện khí.
Giờ phút này, trong phòng luyện khí, trên giá gỗ trưng bày từng khối kim loại muôn hình muôn vẻ.
Những kim loại kia có màu bạc, hoặc màu trắng, hoặc màu xám.
Trong phòng luyện khí, Tề Minh cong người, đứng ở phía trước lò đan, trong tay cầm mấy khối kim loại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm trong lò, thỉnh thoảng nhìn ngọn lửa trong lò thay đổi.
Ngọn lửa tỏa ra nhiệt độ cực nóng, khiến gương mặt Tề Minh lem luốt đỏ bừng, mồ hôi không ngừng rơi xuống, lạch cạch lạch cạch, nhưng đôi mắt của hắn vẫn y như nhìn chằm chằm bếp lò.
Lò luyện khí và lò luyện đan có rất nhiều điểm khác biệt lớn.
Luyện khí, đầu tiên cần cho kim loại vào trong bếp lò lửa, luyện chế ra mô hình, sau đó miếng kiêm loại lại được luyện khí sư rèn đúc và dung nhập khế văn, mới có thể phát huy ra uy lực.
Mà giờ khắc này, Tề Minh chính là đang tiến hành luyện chế khí cụ.
Mục Vân nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tề Minh, hắn khẽ gật đầu, rời khỏi phòng luyện khí.
Những ngày này dạy bảo, Mục Vân phát hiện, trên phương diện luyện khí, Tề Minh có cách nhìn rất độc đáo.
Chỉ là trên phương diện luyện chế khế văn, Tề Minh lại thiếu kinh nghiệm.
Điêu Á Đông chầm chậm mở miệng nói:
- Gần đây ba người Mặc Hải, Uông Vân Kỳ, Tề Vân như thế nào?
- Mặc Hải đã chạm đến ngũ trọng Ngưng Khí cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là sẽ bước vào lục trọng, ngày hôm trước, Uông Vân Kỳ luyện chế thành công ra Tuệ Hoàn Đan, Tuệ Hoàn Đan là thượng phẩm trong đan dược nhất phẩm, chỉ kém một cơ hội, đoán chừng nàng đã bước vào hàng ngũ luyện đan sư nhị phẩm, mà Tề Vân thì đang nếm thử luyện chế phàm khí thượng phẩm!
- Mặc Hải không cần lo lắng, cho dù Mặc Dương bước vào tứ trọng, cũng còn lâu mới là đối thủ của hắn!
Điêu Á Đông phân tích nói:
- Còn về Uông Vân Kỳ, bản thân dung nhập thú hỏa, thiên phú luyện đan vốn là không kém Diệu Tiên Ngữ nhiều, càng không cần lo lắng.
Bản thân Tề Vân chính là thiên tài luyện khí, Tề Minh so sánh với hắn, thực sự là kém xa!
- Điêu đạo sư nói đúng lắm, ước hẹn ba trận chiến của Mục Vân với ngài, quả thực là muốn chết!
- Tố, ngươi lui ra đi, đốc xúc ba người họ không nên khinh thường, trận chiến lần này là thời khắc cao cấp tam ban chúng ta biểu diễn ra thực lực bản thân, nhất định phải hoàn mỹ!
- Hiểu rõ!...
Một ngày này, Mặc Dương kết thúc huấn luyện của bản thân thân, trở về trong học viện, nhưng lại bị Mục Vân gọi vào trong phòng luyện công.
- Mười ngày cuối cùng, ngươi không nên đi ra ngoài, ở trong phòng luyện công, đối chiến với ta!
Nhìn Mặc Dương, Mục Vân trực tiếp sảng khoái nói:
- Thanh Vân Kiếm Pháp này là võ kỹ hoàng giai trung cấp, ngươi cầm đi tu luyện, trong mười ngày luyện thành, chắc có thể phân cao thấp với Mặc Hải!
Nghe được Mục Vân nói, trong lòng Mặc Dương trở nên kích động.
Thanh Vân Kiếm Pháp, trong mười ngày luyện thành, có thể ganh đua cao thấp với Mặc Hải!
Hai tay run nhè nhẹ, Mặc Dương tiếp nhận Mục Vân kiếm trong tay phổ.
Chỉ là, khi hai tay hắn mở võ kỹ ra, hắn lại nhíu mày, kém chút đã phun ra một ngụm máu.
- Mục đạo sư, ngươi xác định không phải đang đùa ta chơi chứ?
- Thế nào?
- Thanh Vân Kiếm Pháp này? Chiêu số trên bức hoạ kiếm phổ, vặn và vặn vẹo, kiểu chữ càng khó coi, mà lại... Mà bút tích còn không có!
Phanh...
Mặc Dương còn chưa nói xong thì đã ăn một chày gỗ của Mục Vân.
- Nói ngươi ngươi đọc thì đọc, lắm lời quá!
Mục Vân khẽ nói:
- Trong mười ngày luyện không tốt, ta sẽ để ngươi trở thành người trên kiếm phổ.
- Hả? Thế nhưng là chữ này...
- Khụ khụ... Thời gian vội vàng, lão sư vẽ không phải rất tốt, sau này có cơ hội sẽ nghiêm túc viết cho ngươi!
Mặt mo Mục Vân đỏ ửng, quay người rời khỏi.
Mục Vân cũng không phải không muốn vẽ xong, chỉ là võ kỹ bình thường, muốn vẽ ra kiếm phổ nhất định phải có tinh thần cường đại chèo chống.
Môn Thanh Vân Kiếm Pháp này, chính là ở kiếp trước, khi Mục Vân bước vào võ đạo, là võ kỹ đầu tiên hắn tiếp xúc, nó có chút cao cấp.
Dùng thực lực của hắn hiện nay, có thể vẽ ra được như vậy đã rất khó.
Muốn đẹp thì đương nhiên là không thể nào!
Một bên khác, Tần Mộng Dao tiếp nhận kiếm phổ, nhìn thấy bức hoạ phía trên, ngay lập tức cũng cười nhạo.
Chỉ là nửa khắc sau, nụ cười trên mặt Tần Mộng Dao lại dần biến mất.
- Thanh Vân Kiếm Pháp, chia thành ba chiêu, trong mỗi chiêu lại phân thành ba chiêu nhỏ, chiêu thứ nhất, Thanh Vân Trực Thượng (thẳng tới mây xanh), chiêu thứ hai, Thanh Vân Thiên Ngoại (mây xanh trên trời), chiêu thứ ba, Thanh Vân Lạc Nhật (mây xanh mặt trời lặn)!
-...
Nhìn kiếm phổ, trên mặt Tần Mộng Dao dần xuất hiện một tia ngưng trọng.
- Tần đạo sư, có vấn đề gì sao?
Mặc Dương nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tần Mộng Dao thay đổi, cũng cảm giác được có chút không thích hợp.
- Không có... Không có vấn đề!
Buông kiếm phổ xuống, Tần Mộng Dao nhìn hắn, chân thành nói:
- Mặc Dương, môn kiếm phổ này, đạo sư chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu cầm tới phòng đấu giá Thánh Đan các đấu giá, ít nhất là năm vạn hạ phẩm linh thạch!
Năm vạn hạ phẩm linh thạch!
Mặc Dương ngẩn ngơ, khó tin nhìn Tần Mộng Dao.
Bình thường võ kỹ hoàng giai trung cấp, có thể có giá trị một vạn hạ phẩm linh thạch đã hiếm thấy, môn Thanh Vân Kiếm Pháp này nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo lại đáng giá nhiều tiền như vậy?
- Đừng xem thường nó, học thành ba chiêu này, Tần đạo sư cam đoan, ngươi có thể thắng được!
Vứt xuống câu nói này, Tần Mộng Dao bước liên tục rời khỏi.
Trong lòng nàng giờ phút này vẫn y như cũ thật lâu không thể bình tĩnh!
Thanh Vân Kiếm Pháp!
Bây giờ, nàng đã thức tỉnh năng lực Băng Hoàng Thần Phách, nàng so với trước đây đã thay đổi rất nhiều, đối với một ít chuyện hiểu rõ, cũng không thể so sánh nổi.
Môn Thanh Vân Kiếm Pháp này là tuy võ kỹ hoàng giai trung cấp nhưng uy lực của nó lại rất mạnh hơn so với võ kỹ cùng cấp bậc.
Thân là đạo sư Bắc Vân học viện, Tần Mộng Dao có vô số kinh nghiệm lịch luyện, nàng biết rõ ở Bắc Vân thành căn bản không có môn võ kỹ tên Thanh Vân Kiếm Pháp này.
Trong Mục gia cũng chưa từng có lưu truyền Thanh Vân Kiếm Pháp.
Dù sao chỉ là võ kỹ hoàng giai trung cấp, Tần gia còn chưa đến mức che giấu lợi hại như vậy.
Nhưng hôm nay Mục Vân đột nhiên lấy ra, mà còn chính tay hắn tự vẽ ra.
Hắn làm sao đạt được môn võ kỹ này?
Chẳng lẽ là võ kỹ chính hắn tự sáng tạo?
Nàng suy nghĩ tỉ mỉ lại, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như Mục Vân thật tự sáng tạo ra một môn võ kỹ hoàng giai trung cấp, vậy hắn quá khủng bố, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Luyện đan, luyện khí, tự sáng tạo võ kỹ, thậm chí Tần Mộng Dao còn hoài nghi có chuyện gì là hắn không thể làm được.
Tiến vào trong phòng luyện công, Mục Vân lần nữa thi triển ra chiêu thứ nhất của Bổ Thiên Kiếm Đạo, Bổ Ảnh Chi Kiếm.
Một chiêu này, hắn đã luyện không dưới vạn lần, nhưng vẫn không bắt được trọng điểm.
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên, hắn đối mặt với loại vấn đề này.
Chỉ là dựa theo tính cách của Mục Vân, muốn hắn từ bỏ, rõ ràng là không thể nào.
- Bổ Ảnh Chi Kiếm, ảnh chi thuật!
Một kiếm đâm ra, kiếm ra, ảnh xuất hiện tại chỗ, mọi việc giống như cũng không hề có biến hóa.
Cho đến tận đêm khuya, Mục Vân mới chậm rãi dừng lại việc tu luyện, đi về phía phòng luyện khí.
Giờ phút này, trong phòng luyện khí, trên giá gỗ trưng bày từng khối kim loại muôn hình muôn vẻ.
Những kim loại kia có màu bạc, hoặc màu trắng, hoặc màu xám.
Trong phòng luyện khí, Tề Minh cong người, đứng ở phía trước lò đan, trong tay cầm mấy khối kim loại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm trong lò, thỉnh thoảng nhìn ngọn lửa trong lò thay đổi.
Ngọn lửa tỏa ra nhiệt độ cực nóng, khiến gương mặt Tề Minh lem luốt đỏ bừng, mồ hôi không ngừng rơi xuống, lạch cạch lạch cạch, nhưng đôi mắt của hắn vẫn y như nhìn chằm chằm bếp lò.
Lò luyện khí và lò luyện đan có rất nhiều điểm khác biệt lớn.
Luyện khí, đầu tiên cần cho kim loại vào trong bếp lò lửa, luyện chế ra mô hình, sau đó miếng kiêm loại lại được luyện khí sư rèn đúc và dung nhập khế văn, mới có thể phát huy ra uy lực.
Mà giờ khắc này, Tề Minh chính là đang tiến hành luyện chế khí cụ.
Mục Vân nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tề Minh, hắn khẽ gật đầu, rời khỏi phòng luyện khí.
Những ngày này dạy bảo, Mục Vân phát hiện, trên phương diện luyện khí, Tề Minh có cách nhìn rất độc đáo.
Chỉ là trên phương diện luyện chế khế văn, Tề Minh lại thiếu kinh nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất