Chương 84:
Ai có thể đặt hi vọng vào một thiếu gia ăn chơi vừa mới bước vào tứ trọng cảnh giới, đánh bại một đệ tử thiên tài đã đặt chân tới cảnh giới Ngưng Mạch cảnh lục trọng.
- Một trận chiến này, ngươi có thể lựa chọn tự động nhận thua, ta sẽ không làm khó ngươi, ta nghĩ, ngươi cũng phải hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta!
- Nhận thua?
Mặc Dương cười.
- Làm sao có thể?
Mặc Dương lắc lắc cái mũi, hừ hừ nói:
- Được Mục đạo sư dạy bảo một tháng, hiện tại, ta chiến thắng ngươi, dễ như trở bàn tay!
- Buồn cười!
Điêu Á Vân nghe được lời nói tự đại cuồng vọng của Mặc Dương, cũng không tức giận, ngược lại nụ cười trên mặt hắn càng sâu.
Mọi việc không cần dùng quá nhiều lời để nói rõ, chỉ cần dùng thực lực để chứng minh là đủ.
- Thanh Phong Động Vân Quyền!
Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương đánh bất ngờ, đấm ra một quyền.
Thân thể của hắn thẳng như cây tùng, quyền như mây động, cự lực nặng hơn vạn cân, ầm vang rơi xuống, dồn ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
- Ngươi quá yếu!
Điêu Á Vân nhìn thấy Mặc Dương xuất thủ, cười lạnh một tiếng, tay hắn đưa ra một ngón tay, một ngón tay tùy ý, nhẹ nhàng, yếu ớt, đánh trực diện về phía Mặc Dương.
Một chỉ này có thể phá núi sông!
Một chỉ này có thể che khuất trời đất!
Phốc phốc...
Âm thanh một vòi máu bắn ra vang lên, sau một khắc, thân thể của Mặc Dương, như cành gãy lá úa vàng, ầm vang rơi đập vào sàn cứng.
Ở giữa hai tay của hắn, xuất hiện một lỗ thủng sâu, máu ứa ra.
Máu tươi, cuồn cuộn chảy ra, dính đầy vạt áo.
Chỉ một ngón tay!
Một ngón tay hời hợt của Điêu Á Vân đã khiến cho Mặc Dương bắn ra máu tươi ngay tại chỗ, nằm rạp trên mặt đất, hai tay của hắn không ngừng run.
Đây chính là chênh lệch tuyệt đỉnh giữa thực lực, căn bản không thể nghịch chuyển.
- Phế vật, chính là phế vật!
Điêu Á Vân nhẹ nhàng như mây trôi nói:
- Trên Thiên Vận đại lục, tất cả mọi người vừa xuất thế chính là đã được chú định thành tựu kiếp này, có ít người, chỉ có thể trở thành vai phụ, mà có ít người, chỉ có thể là phế vật bị người chà đạp, rất không may, ngươi chính là…!
Câu nói này, đổi thành bất cứ người nào đến nói, đều sẽ bị người khác cảm thấy là cuồng vọng tự đại.
Nhưng bây giờ phát ra từ trong miệng Điêu Á Vân, lại rất thích hợp, làm cho không người nào có thể phản bác.
- Nói nhảm thật nhiều!
Chỉ trong chớp mắt, Mặc Dương lại đứng lên từ dưới đất.
Giờ phút này, máu chảy trên hai tay của hắn đã khô lại, lỗ thủng sâu trên ngón tay hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
Thấy cảnh này, Điêu Á Vân ngẩn ngơ.
Mà Mặc Dương lại quơ hai tay, cảm nhận được lực lượng khôi phục trong hai tay.
Hắn tự nhiên hiểu, đây là vì sao!
Thời gian tắm thuốc dài đến nửa tháng, mỗi ngày cơ hồ đều ngâm người trong nước thuốc, bên trong thân thể của hắn đã tích lũy quá nhiều dược hiệu.
Mà hiệu quả những loại thuốc kia là Mục đạo sư tốn gần mười vạn linh thạch hạ phẩm đổi lấy.
Mười vạn linh thạch hạ phẩm là khái niệm gì!
Trọn vẹn sấp sỉ bằng nửa năm thuần thu nhập Mặc gia hắn.
- Cám ơn ngươi, Mục đạo sư!
Trong lòng thì thầm, thân thể Mặc Dương động.
- Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, thân thể của Mặc Dương đằng không bay lên cao, ở giữa hai tay hắn xuất hiện một cỗ gió mạnh, lao thẳng tới Điêu Á Vân.
Một chưởng này, hắn đã luyện tập nhiều lần, mà lại dựa vào một chưởng này đánh giết không ít yêu thú cấp 5 ở Bắc Vân sơn mạch.
Mặc Dương tin tưởng, dù một chưởng này không thể để cho Điêu Á Vân bị thương nặng, chí ít cũng sẽ để hắn trở tay không kịp.
- Bài Vân Quyền!
Quát khẽ một tiếng, thân thể của Điêu Á Vân đứng tại chỗ, hai chân của hắn như cắm rễ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Nhưng hai tay của hắn, lại như áng mây trôi nổi, ầm vang lóe sáng, trực tiếp nhào về phía Mặc Dương đang lao vùn vụt tới.
Phanh...
Một tiếng khẽ kêu vang lên, trong nháy mắt, Mặc Dương đã vọt tới trước người Điêu Á Vân, khi khoảng cách cách Điêu Á Vân còn có năm mét, âm thanh ngực gãy vang lên, truyền tiếng xương nứt ra răng rắc răng rắc.
Khí kình phóng ra ngoài!
Khi võ giả đột phá đến nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, có thể giải phóng khí kình ra ngoài, thế nhưng Điêu Á Vân lại phóng ra ở khoảng cách năm mét, đúng là nghịch thiên.
Đây quả thực còn muốn khủng bố hơn một vài võ giả thất trọng Ngưng Nguyên cảnh.
Cho dù là võ giả Ngưng Nguyên cảnh cũng không dám cam đoan sau khi ngưng tụ ra chân nguyên, có thể đánh ra lực lượng chân nguyên ảnh hưởng đến bên ngoài cơ thể khoảng cách năm mét.
Chỉ có cường giả bước vào Linh Huyệt thập trọng, mới có thể chân chính làm được đến trình độ thu phóng chân nguyên tự nhiên.
Phịch một tiếng, Mặc Dương lần nữa rơi đập trên lôi đài.
Hai lần giao thủ với Điêu Á Vân, Mặc Dương căn bản rơi vào thế hạ phong.
Cơ hồ là vừa thấy mặt, đã bị Điêu Á Vân đánh bay.
Thương thế lần này, cho dù trước đó Mục Vân có cho Mặc Dương tắm thuốc, còn ẩn chứa dược hiệu, hắn cũng đầy đủ giãy dụa vài chục lần, mới chậm rãi đứng lên.
Mà Điêu Á Vân đứng ở một bên, tuyệt không ra tay.
Đối mặt Mặc Dương, hắn có sự kiêu ngạo trong lòng.
- Khụ khụ...
Sắc mặt của Mặc Dương trắng bệch đứng dậy, lại đột nhiên nhịn không được ho lên, máu tươi thuận theo khóe miệng của hắn chảy ra, thấm ướt vạt áo trước ngực, nhưng hắn vẫn quật cường đứng dậy.
Kỳ thật đối với trận đấu này, thời điểm Điêu Á Vân ra sân, cũng đã là định sẵn Mặc Dương sẽ thua.
Điểm này trong lòng Mục Vân cũng hiểu.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Mặc Dương vẫn còn đang kiên trì.
Hai lần đối chiến, đủ để nhìn ra, trước mắt, hắn không phải là đối thủ của Điêu Á Vân.
- Phế vật, còn không nhận thua sao?
Điêu Á Vân nhìn Mặc Dương quật cường đứng dậy, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ, ngươi còn có ảo tưởng trong lòng, ảo tưởng ngươi có thể thắng?
Khanh...
Chỉ là, lời nói của Điêu Á Vân vừa rơi xuống, đáp lại hắn, cũng chỉ có một âm thanh ông minh của gió cuồng quét đến.
Thanh Khuyết Kiếm!
Mặc Dương, xuất ra Thanh Khuyết Kiếm!
- Dù ngươi lấy ra kiếm thì có thể thắng ta sao?
Điêu Á Vân mỉm cười lắc đầu:
- Xem ra, nên để ngươi thấy rõ hiện thực!
Lời nói vừa rơi xuống, thân thể của Điêu Á Vân hơi uốn lượn.
Hai tay của hắn, cong thành móc sắt, như móng vuốt sắc bén, lộ ra một tia sát khí.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay Mặc Dương cầm Thanh Khuyết Kiếm, trên lưỡi kiếm truyền ra một tia khí tức lạnh lẽo.
Phàm khí thượng phẩm Thanh Khuyết Kiếm, là Mục Vân tự tay luyện chế, mà thanh kiếm này chính là dùng phương pháp luyện khí lưu truyền trong Tru Tiên Đồ luyện chế thành.
Chỉ là uy lực chân chính của nó đến cùng như thế nào, vẫn cần cầm nó ra chiến đấu mới có thể chân chính thể hiện ra.
- Thanh Vân Trực Thượng!
Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương thi triển ra kiếm thức nhất của Thanh Vân Kiếm Pháp, một kiếm vung ra, nhưng một kiếm kia lại như ba kiếm, từ ba phương hướng, phân biệt đánh về phía Điêu Á Vân.
Đinh...
Đinh...
Hai tiếng đinh vang đồng thời vang lên, Điêu Á Vân phất tay, hai đạo kiếm khí bị nháy mắt đánh tan.
Nhưng, phương hướng và tốc độ đạo kiếm khí thứ ba bất ngờ thay đổi, thế mà là vòng qua ngay phía trước Điêu Á Vân, hướng tới đánh về phía cạnh thân hắn.
- Một trận chiến này, ngươi có thể lựa chọn tự động nhận thua, ta sẽ không làm khó ngươi, ta nghĩ, ngươi cũng phải hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta!
- Nhận thua?
Mặc Dương cười.
- Làm sao có thể?
Mặc Dương lắc lắc cái mũi, hừ hừ nói:
- Được Mục đạo sư dạy bảo một tháng, hiện tại, ta chiến thắng ngươi, dễ như trở bàn tay!
- Buồn cười!
Điêu Á Vân nghe được lời nói tự đại cuồng vọng của Mặc Dương, cũng không tức giận, ngược lại nụ cười trên mặt hắn càng sâu.
Mọi việc không cần dùng quá nhiều lời để nói rõ, chỉ cần dùng thực lực để chứng minh là đủ.
- Thanh Phong Động Vân Quyền!
Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương đánh bất ngờ, đấm ra một quyền.
Thân thể của hắn thẳng như cây tùng, quyền như mây động, cự lực nặng hơn vạn cân, ầm vang rơi xuống, dồn ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
- Ngươi quá yếu!
Điêu Á Vân nhìn thấy Mặc Dương xuất thủ, cười lạnh một tiếng, tay hắn đưa ra một ngón tay, một ngón tay tùy ý, nhẹ nhàng, yếu ớt, đánh trực diện về phía Mặc Dương.
Một chỉ này có thể phá núi sông!
Một chỉ này có thể che khuất trời đất!
Phốc phốc...
Âm thanh một vòi máu bắn ra vang lên, sau một khắc, thân thể của Mặc Dương, như cành gãy lá úa vàng, ầm vang rơi đập vào sàn cứng.
Ở giữa hai tay của hắn, xuất hiện một lỗ thủng sâu, máu ứa ra.
Máu tươi, cuồn cuộn chảy ra, dính đầy vạt áo.
Chỉ một ngón tay!
Một ngón tay hời hợt của Điêu Á Vân đã khiến cho Mặc Dương bắn ra máu tươi ngay tại chỗ, nằm rạp trên mặt đất, hai tay của hắn không ngừng run.
Đây chính là chênh lệch tuyệt đỉnh giữa thực lực, căn bản không thể nghịch chuyển.
- Phế vật, chính là phế vật!
Điêu Á Vân nhẹ nhàng như mây trôi nói:
- Trên Thiên Vận đại lục, tất cả mọi người vừa xuất thế chính là đã được chú định thành tựu kiếp này, có ít người, chỉ có thể trở thành vai phụ, mà có ít người, chỉ có thể là phế vật bị người chà đạp, rất không may, ngươi chính là…!
Câu nói này, đổi thành bất cứ người nào đến nói, đều sẽ bị người khác cảm thấy là cuồng vọng tự đại.
Nhưng bây giờ phát ra từ trong miệng Điêu Á Vân, lại rất thích hợp, làm cho không người nào có thể phản bác.
- Nói nhảm thật nhiều!
Chỉ trong chớp mắt, Mặc Dương lại đứng lên từ dưới đất.
Giờ phút này, máu chảy trên hai tay của hắn đã khô lại, lỗ thủng sâu trên ngón tay hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
Thấy cảnh này, Điêu Á Vân ngẩn ngơ.
Mà Mặc Dương lại quơ hai tay, cảm nhận được lực lượng khôi phục trong hai tay.
Hắn tự nhiên hiểu, đây là vì sao!
Thời gian tắm thuốc dài đến nửa tháng, mỗi ngày cơ hồ đều ngâm người trong nước thuốc, bên trong thân thể của hắn đã tích lũy quá nhiều dược hiệu.
Mà hiệu quả những loại thuốc kia là Mục đạo sư tốn gần mười vạn linh thạch hạ phẩm đổi lấy.
Mười vạn linh thạch hạ phẩm là khái niệm gì!
Trọn vẹn sấp sỉ bằng nửa năm thuần thu nhập Mặc gia hắn.
- Cám ơn ngươi, Mục đạo sư!
Trong lòng thì thầm, thân thể Mặc Dương động.
- Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, thân thể của Mặc Dương đằng không bay lên cao, ở giữa hai tay hắn xuất hiện một cỗ gió mạnh, lao thẳng tới Điêu Á Vân.
Một chưởng này, hắn đã luyện tập nhiều lần, mà lại dựa vào một chưởng này đánh giết không ít yêu thú cấp 5 ở Bắc Vân sơn mạch.
Mặc Dương tin tưởng, dù một chưởng này không thể để cho Điêu Á Vân bị thương nặng, chí ít cũng sẽ để hắn trở tay không kịp.
- Bài Vân Quyền!
Quát khẽ một tiếng, thân thể của Điêu Á Vân đứng tại chỗ, hai chân của hắn như cắm rễ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Nhưng hai tay của hắn, lại như áng mây trôi nổi, ầm vang lóe sáng, trực tiếp nhào về phía Mặc Dương đang lao vùn vụt tới.
Phanh...
Một tiếng khẽ kêu vang lên, trong nháy mắt, Mặc Dương đã vọt tới trước người Điêu Á Vân, khi khoảng cách cách Điêu Á Vân còn có năm mét, âm thanh ngực gãy vang lên, truyền tiếng xương nứt ra răng rắc răng rắc.
Khí kình phóng ra ngoài!
Khi võ giả đột phá đến nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, có thể giải phóng khí kình ra ngoài, thế nhưng Điêu Á Vân lại phóng ra ở khoảng cách năm mét, đúng là nghịch thiên.
Đây quả thực còn muốn khủng bố hơn một vài võ giả thất trọng Ngưng Nguyên cảnh.
Cho dù là võ giả Ngưng Nguyên cảnh cũng không dám cam đoan sau khi ngưng tụ ra chân nguyên, có thể đánh ra lực lượng chân nguyên ảnh hưởng đến bên ngoài cơ thể khoảng cách năm mét.
Chỉ có cường giả bước vào Linh Huyệt thập trọng, mới có thể chân chính làm được đến trình độ thu phóng chân nguyên tự nhiên.
Phịch một tiếng, Mặc Dương lần nữa rơi đập trên lôi đài.
Hai lần giao thủ với Điêu Á Vân, Mặc Dương căn bản rơi vào thế hạ phong.
Cơ hồ là vừa thấy mặt, đã bị Điêu Á Vân đánh bay.
Thương thế lần này, cho dù trước đó Mục Vân có cho Mặc Dương tắm thuốc, còn ẩn chứa dược hiệu, hắn cũng đầy đủ giãy dụa vài chục lần, mới chậm rãi đứng lên.
Mà Điêu Á Vân đứng ở một bên, tuyệt không ra tay.
Đối mặt Mặc Dương, hắn có sự kiêu ngạo trong lòng.
- Khụ khụ...
Sắc mặt của Mặc Dương trắng bệch đứng dậy, lại đột nhiên nhịn không được ho lên, máu tươi thuận theo khóe miệng của hắn chảy ra, thấm ướt vạt áo trước ngực, nhưng hắn vẫn quật cường đứng dậy.
Kỳ thật đối với trận đấu này, thời điểm Điêu Á Vân ra sân, cũng đã là định sẵn Mặc Dương sẽ thua.
Điểm này trong lòng Mục Vân cũng hiểu.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Mặc Dương vẫn còn đang kiên trì.
Hai lần đối chiến, đủ để nhìn ra, trước mắt, hắn không phải là đối thủ của Điêu Á Vân.
- Phế vật, còn không nhận thua sao?
Điêu Á Vân nhìn Mặc Dương quật cường đứng dậy, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ, ngươi còn có ảo tưởng trong lòng, ảo tưởng ngươi có thể thắng?
Khanh...
Chỉ là, lời nói của Điêu Á Vân vừa rơi xuống, đáp lại hắn, cũng chỉ có một âm thanh ông minh của gió cuồng quét đến.
Thanh Khuyết Kiếm!
Mặc Dương, xuất ra Thanh Khuyết Kiếm!
- Dù ngươi lấy ra kiếm thì có thể thắng ta sao?
Điêu Á Vân mỉm cười lắc đầu:
- Xem ra, nên để ngươi thấy rõ hiện thực!
Lời nói vừa rơi xuống, thân thể của Điêu Á Vân hơi uốn lượn.
Hai tay của hắn, cong thành móc sắt, như móng vuốt sắc bén, lộ ra một tia sát khí.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay Mặc Dương cầm Thanh Khuyết Kiếm, trên lưỡi kiếm truyền ra một tia khí tức lạnh lẽo.
Phàm khí thượng phẩm Thanh Khuyết Kiếm, là Mục Vân tự tay luyện chế, mà thanh kiếm này chính là dùng phương pháp luyện khí lưu truyền trong Tru Tiên Đồ luyện chế thành.
Chỉ là uy lực chân chính của nó đến cùng như thế nào, vẫn cần cầm nó ra chiến đấu mới có thể chân chính thể hiện ra.
- Thanh Vân Trực Thượng!
Quát khẽ một tiếng, Mặc Dương thi triển ra kiếm thức nhất của Thanh Vân Kiếm Pháp, một kiếm vung ra, nhưng một kiếm kia lại như ba kiếm, từ ba phương hướng, phân biệt đánh về phía Điêu Á Vân.
Đinh...
Đinh...
Hai tiếng đinh vang đồng thời vang lên, Điêu Á Vân phất tay, hai đạo kiếm khí bị nháy mắt đánh tan.
Nhưng, phương hướng và tốc độ đạo kiếm khí thứ ba bất ngờ thay đổi, thế mà là vòng qua ngay phía trước Điêu Á Vân, hướng tới đánh về phía cạnh thân hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất