Chương 9: Chất Vấn Đương Trường
- Hỗn trướng!
Nương theo một tiếng mắng chửi, một bóng người từ trên ghế đứng lên.
Nghe thanh âm này, Mục Vân không cần nhìn cũng đã biết là ai.
Đại trưởng lão Mục gia - Mục Phong Nguyên!
Mục Vân biết, lão già này vụng trộm không ít lần để tử đệ nhất hệ của mình hạ thủ đối với Mục Vân, nhẹ thì nhục mạ, nặng thì ẩu đả.
Sống tại Mục gia, trong mười năm này, Mục Vân có thể nói bị khi dễ từ nhỏ đến lớn, cho nên mới biến thành hèn yếu như vậy.
- Mục Vân, ngươi cũng biết, Tần tiểu thư dung mạo như tiên, phối với ngươi, đó là Mục gia chúng ta chiếm đại tiện nghi, ngươi là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, ngươi còn không nguyện ý? Ngươi biết tộc trưởng vì hôn sự này của ngươi mà bận rộn bao lâu sao?
Mục Phong Nguyên lớn tiếng trách cứ, chỉ thiếu chút nữa nắm đầu Mục Vân quở trách, nước bọt bay loạn khắp đại sảnh.
- Đại trưởng lão, ta không điếc, phiền ngài nhỏ giọng một chút, được hay không?
Trợn trắng mắt, Mục Vân cắt một tiếng, nói:
- Tiểu thư Tần Mộng Dao mỹ mạo như tiên, ta là con cóc không có mệnh ăn thịt thiên nga.
- Nếu Tần tiểu thư đã đẹp như vậy, vậy thì để cho đại ca Mục Lang đi, hắn chính là cháu trai ngài thương yêu nhất, trai tài gái sắc, vừa vặn, ngài nói có đúng hay không?
- Khanh khách...
Mục Vân vừa dứt lời, đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên sau đó vang lên một tiếng cười lại có vẻ hơi chói tai.
Tiếng cười chính là từ trong miệng Tần Mộng Dao truyền ra.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người tập trung trên người mình, Tần Mộng Dao tự biết thất lễ, cúi đầu, không còn lên tiếng.
Mà đổi thành bên cạnh, phổi của đại trưởng lão sắp bị chọc giận nổ tung!
Trước kia, mỗi một lần làm ra quyết định gì đối với Mục Vân, đại trưởng lão đều sẽ “Có lý có cứ” rống Mục Vân một trận.
Rống đến Mục Vân đầu óc chập mạch, gia hỏa này cũng ẽ không dám mạnh miệng, chuyện gì cũng đáp ứng.
Hiện tại, Mục Vân lại dám mạnh miệng!
- Mục Vân ở Mục gia tại Bắc Vân thành mười năm, ngươi đã từng cống hiến gì cho gia tộc chưa? Nhưng gia tộc nuôi tên phế vật như ngươi mười năm, hiện tại đến lượt ngươi báo đáp thì ngươi lại phản bác như thế? Chẳng lẽ ngươi muốn làm một thùng cơm của Mục gia cả đời?
Đúng vào lúc này, một đạo khác quát lớn âm thanh, cũng vang lên. Mục gia nhị trưởng lão ---- Mục Phong Thanh!
- Ai u, nếu đã nói như vậy, thì mấy người Mục Lang, Mục Nguyên bọn hắn, hình như ăn còn nhiều hơn ta, vậy có phải bọn họ còn là thùng cơm hơn ta hay không? Theo ta được biết, bọn hắn cũng không làm ra cống hiến gì cho Mục gia!
- Ngươi có thể so với bọn hắn sao? Bọn hắn tương lai là trụ cột của Mục gia ta, là thiên tài, ngươi thì tính là cái gì?
Đại trưởng lão mở miệng lần nữa, trong ánh mắt mang theo khinh miệt.
Có phải Mục Vân đã uống nhầm thuốc hay không?
Lại dám hết lần này đến lần khác phản bác.
Hai vị trưởng lão nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.
Mẹ nó!
Giờ phút này, trong lòng Mục Vân triệt để tức giận.
Kiếp trước thân là Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, hắn chưa từng bị người bức đến mức độ này, nếu không phải hiện tại thân thể của hắn quá phế bỏ thì hắn đã sớm đi lên đánh hai lão bất tử trước mắt này một trận cuồng dẹp.
- Tộc trưởng, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, cần phải làm chủ cho lão hủ!
Nhị trưởng lão vừa đứng lên, một âm thanh khóc sướt mướt đã vang lên ở bên ngoài đại sảnh.
Mục Tiền ôm gương mặt sưng lên, phù một tiếng quỳ xuống, khóc lớn nói:
- Lão hủ vừa mới thông báo cho Mục Vân thiếu gia đến đại sảnh nghị sự, chỉ là hơi thở hơi gấp một chút, không nghĩ tới tiểu súc sinh Mục Vân kia đã tát lão hủ hai cái, còn xin tộc trưởng, đại trưởng lão, nhị trưởng lão làm chủ!
- Cái gì?
Nhìn thấy gương mặt Mục Tiền sưng lên, nhị trưởng lão chỉ vào Mục Vân, mắng:
- Tốt cho Mục Vân ngươi, mục quản gia ở Mục gia ta hơn hai mươi năm, trung thành cảnh cảnh, ngươi lại dám đánh hắn?
- Đánh hắn?
Mục Vân khẽ nói:
- Thân là một người hầu, rống to mắng to đối với thiếu gia, trái một tiện cốt đầu, phải một phế vật, chẳng lẽ không nên đánh sao?
- Ngươi ngậm miệng!
Nhị trưởng lão tức giận ngút trời:
- Mục Vân, ta thấy ngươi muốn phản rồi, ẩu đả gia phó, phản kháng tộc lệnh, bất động gia pháp, xem ra ngươi là không biết hối cải!
- Nghĩa phụ, bất luận như thế nào, cửa hôn sự này, ta sẽ không đáp ứng!
Mục Vân không tiếp tục để ý đến đại trưởng lão và nhị trưởng lão, trực tiếp nói với Mục Lâm Thần.
Mục Lâm Thần cũng có chút xấu hổ.
Hắn không ngờ bây giờ Mục Vân lại từ chối dứt khoát như thế.
Nương theo một tiếng mắng chửi, một bóng người từ trên ghế đứng lên.
Nghe thanh âm này, Mục Vân không cần nhìn cũng đã biết là ai.
Đại trưởng lão Mục gia - Mục Phong Nguyên!
Mục Vân biết, lão già này vụng trộm không ít lần để tử đệ nhất hệ của mình hạ thủ đối với Mục Vân, nhẹ thì nhục mạ, nặng thì ẩu đả.
Sống tại Mục gia, trong mười năm này, Mục Vân có thể nói bị khi dễ từ nhỏ đến lớn, cho nên mới biến thành hèn yếu như vậy.
- Mục Vân, ngươi cũng biết, Tần tiểu thư dung mạo như tiên, phối với ngươi, đó là Mục gia chúng ta chiếm đại tiện nghi, ngươi là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, ngươi còn không nguyện ý? Ngươi biết tộc trưởng vì hôn sự này của ngươi mà bận rộn bao lâu sao?
Mục Phong Nguyên lớn tiếng trách cứ, chỉ thiếu chút nữa nắm đầu Mục Vân quở trách, nước bọt bay loạn khắp đại sảnh.
- Đại trưởng lão, ta không điếc, phiền ngài nhỏ giọng một chút, được hay không?
Trợn trắng mắt, Mục Vân cắt một tiếng, nói:
- Tiểu thư Tần Mộng Dao mỹ mạo như tiên, ta là con cóc không có mệnh ăn thịt thiên nga.
- Nếu Tần tiểu thư đã đẹp như vậy, vậy thì để cho đại ca Mục Lang đi, hắn chính là cháu trai ngài thương yêu nhất, trai tài gái sắc, vừa vặn, ngài nói có đúng hay không?
- Khanh khách...
Mục Vân vừa dứt lời, đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên sau đó vang lên một tiếng cười lại có vẻ hơi chói tai.
Tiếng cười chính là từ trong miệng Tần Mộng Dao truyền ra.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người tập trung trên người mình, Tần Mộng Dao tự biết thất lễ, cúi đầu, không còn lên tiếng.
Mà đổi thành bên cạnh, phổi của đại trưởng lão sắp bị chọc giận nổ tung!
Trước kia, mỗi một lần làm ra quyết định gì đối với Mục Vân, đại trưởng lão đều sẽ “Có lý có cứ” rống Mục Vân một trận.
Rống đến Mục Vân đầu óc chập mạch, gia hỏa này cũng ẽ không dám mạnh miệng, chuyện gì cũng đáp ứng.
Hiện tại, Mục Vân lại dám mạnh miệng!
- Mục Vân ở Mục gia tại Bắc Vân thành mười năm, ngươi đã từng cống hiến gì cho gia tộc chưa? Nhưng gia tộc nuôi tên phế vật như ngươi mười năm, hiện tại đến lượt ngươi báo đáp thì ngươi lại phản bác như thế? Chẳng lẽ ngươi muốn làm một thùng cơm của Mục gia cả đời?
Đúng vào lúc này, một đạo khác quát lớn âm thanh, cũng vang lên. Mục gia nhị trưởng lão ---- Mục Phong Thanh!
- Ai u, nếu đã nói như vậy, thì mấy người Mục Lang, Mục Nguyên bọn hắn, hình như ăn còn nhiều hơn ta, vậy có phải bọn họ còn là thùng cơm hơn ta hay không? Theo ta được biết, bọn hắn cũng không làm ra cống hiến gì cho Mục gia!
- Ngươi có thể so với bọn hắn sao? Bọn hắn tương lai là trụ cột của Mục gia ta, là thiên tài, ngươi thì tính là cái gì?
Đại trưởng lão mở miệng lần nữa, trong ánh mắt mang theo khinh miệt.
Có phải Mục Vân đã uống nhầm thuốc hay không?
Lại dám hết lần này đến lần khác phản bác.
Hai vị trưởng lão nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.
Mẹ nó!
Giờ phút này, trong lòng Mục Vân triệt để tức giận.
Kiếp trước thân là Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, hắn chưa từng bị người bức đến mức độ này, nếu không phải hiện tại thân thể của hắn quá phế bỏ thì hắn đã sớm đi lên đánh hai lão bất tử trước mắt này một trận cuồng dẹp.
- Tộc trưởng, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, cần phải làm chủ cho lão hủ!
Nhị trưởng lão vừa đứng lên, một âm thanh khóc sướt mướt đã vang lên ở bên ngoài đại sảnh.
Mục Tiền ôm gương mặt sưng lên, phù một tiếng quỳ xuống, khóc lớn nói:
- Lão hủ vừa mới thông báo cho Mục Vân thiếu gia đến đại sảnh nghị sự, chỉ là hơi thở hơi gấp một chút, không nghĩ tới tiểu súc sinh Mục Vân kia đã tát lão hủ hai cái, còn xin tộc trưởng, đại trưởng lão, nhị trưởng lão làm chủ!
- Cái gì?
Nhìn thấy gương mặt Mục Tiền sưng lên, nhị trưởng lão chỉ vào Mục Vân, mắng:
- Tốt cho Mục Vân ngươi, mục quản gia ở Mục gia ta hơn hai mươi năm, trung thành cảnh cảnh, ngươi lại dám đánh hắn?
- Đánh hắn?
Mục Vân khẽ nói:
- Thân là một người hầu, rống to mắng to đối với thiếu gia, trái một tiện cốt đầu, phải một phế vật, chẳng lẽ không nên đánh sao?
- Ngươi ngậm miệng!
Nhị trưởng lão tức giận ngút trời:
- Mục Vân, ta thấy ngươi muốn phản rồi, ẩu đả gia phó, phản kháng tộc lệnh, bất động gia pháp, xem ra ngươi là không biết hối cải!
- Nghĩa phụ, bất luận như thế nào, cửa hôn sự này, ta sẽ không đáp ứng!
Mục Vân không tiếp tục để ý đến đại trưởng lão và nhị trưởng lão, trực tiếp nói với Mục Lâm Thần.
Mục Lâm Thần cũng có chút xấu hổ.
Hắn không ngờ bây giờ Mục Vân lại từ chối dứt khoát như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất