Chương 3: Tôi chỉ muốn kết hôn với em
Editor: VyVy
Beta: Hạ Uyển
***************
Nói xoa là xoa ngay, Lục Thức buông quần áo ra, ngồi xuống giường, ý bảo Liễu Trạch Hi xoay người. "Nằm sấp xuống."
"!!!"
Chuông cảnh báo trong lòng Liễu Trạch Hi reo vang, vội vàng lui về phía sau, lùi đến góc tường rồi nâng khuỷu tay lên, vẻ mặt kinh hoàng, "Không cần, không cần, hết đau lâu rồi."
Lục Thức chống tay lên tường, làm một tư thế Kabedon không mấy tiêu chuẩn, rũ mắt nhìn cậu. "Đừng khách sáo, lại đây."
"Tôi không lại đâu. Anh đừng có làm bậy, anh quên lúc nãy tôi quật ngã anh như thế nào à? Tôi biết võ đấy!"
Hai tay cậu giao nhau, cử động cẳng chân, kết quả bị Lục Thức bắt được cổ chân, hơn nữa trong không gian nhỏ hẹp, làm cậu không có cách nào sử dụng vũ lực.
"Đừng sợ, để tôi nhìn thử miệng vết thương sâu bao nhiêu."
Lục Thức dùng giọng điệu dịu dàng mê hoặc Liễu Trạch Hi, khiến cho cậu thả lỏng cảnh giác, trong chớp mắt, Lục Thức đè cậu dưới thân mình, tụt chiếc quần thể thao màu xám của cậu xuống.
Cậu nằm nghiêng, quay đầu lại nhìn nhìn Lục Thức, chạm vào ánh mắt của hắn thì vùi đầu vào gối, mơ hồ nói: "Có gì đẹp đâu, anh cắn mà anh còn không nhớ rõ à...... Mà thôi, nhanh lên, chỉ nhìn xíu thôi đấy."
Dù sao cũng không mất miếng thịt nào, cứ nhân cơ hội này khiến Lục Thức nhớ lại tội nghiệt anh ta tạo ra, Liễu Trạch Hi nghĩ thầm, nói không chừng anh ta sẽ cắn rứt lương tâm rồi tha cho cậu một mạng.
Lúc này tay Lục Thức đang dừng ở chỗ xương hông, sờ mép quần lót màu xanh nhạt của cậu chuẩn bị kéo xuống.
"Hai người đang làm gì đấy?"
Giọng của Lâm Bội Bội chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí ái muội trong phòng, hai người đồng thời quay đầu nhìn ra phía cửa, rồi ngu ngốc nhận ra rằng cửa không khóa.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí ngưng trọng.
Ngoài cửa, Lâm Bội Bội một tay bưng trái cây, một tay từ từ che miệng lại, không thể tin được cảnh tượng bà đang thấy, ánh mắt như dao nhỏ phóng qua, gần như chất vấn: "Không phải hai người đang bôi thuốc à, sao lại chạy lên giường rồi?"
Trong ba người chỉ có Lục Thức tương đối bình tĩnh, hắn nhanh chóng kéo quần Liễu Trạch Hi lên, dáng vẻ bình thản ung dung, "Dì à, dì đừng hiểu lầm, chúng con không làm cái gì hết. Trạch Hi nói trên người em ấy ngứa, kêu con gãi giúp em ấy."
Liễu Trạch Hi: "???"
Cậu cảm thấy rất oan ức, nhưng cậu không muốn mẹ biết năm đó cậu yêu sớm, đành phải nhẫn nhục chịu đựng, trong lòng lên án Lục Thức vô sỉ, ngoài miệng vẫn phải phối hợp hùa theo: "Đúng vậy, người con ngứa."
"Thật không? Hai đứa không làm chuyện xằng bậy đấy chứ?" Lâm Bội Bội hỏi.
Liễu Trạch Hi do dự một chút, nhấc tay thề: "Nếu con nói dối thì thiên lôi sẽ đánh xuống."
Kết quả cậu mới vừa nói xong, có tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, tiếng sấm vang lêm ầm ầm: "Đùng —— đùng ——", tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ, vô cùng đúng thời điểm.
Lâm Bội Bội: "......"
Liễu Trạch Hi: "......"
Lục Thức: "......"
"Không nhất thiết phải như thế đâu......" Đến khi tiếng sấm qua đi, Lâm Bội Bội mới nói, "Hai người chú ý đúng mực, đều là người trưởng thành cả rồi, chuyện gì nên làm, nên làm khi nào, trong lòng hai đứa hiểu rõ là được. Hi Hi, dù thế nào đi nữa con cũng đừng lấy tình cảm ra đùa giỡn, những hành vi này hẳn phải thành lập trên cơ sở tình cảm, nếu không sẽ thành vô trách nhiệm với cả hai bên, đã nhớ rõ chưa?"
Bà quở trách Liễu Trạch Hi, nhưng ánh mắt lại hướng về Lục Thức, âm thầm bày ra tư thái bảo vệ con trai nhỏ. Lục Thức làm bộ không nghe ra được ẩn ý trong lời nói, cười cười với bà, một bộ dáng văn nhã khiêm tốn, sau đó nhìn chằm chằm mũi chân, giấu đi mây mù nơi đáy mắt.
Liễu Trạch Hi không chú ý đến đợt sóng ngầm đang dâng trào kia, đứng trên mặt đất, đầu gục xuống, dường như đã làm sai điều gì đó, hổ thẹn nói: "Mẹ, con xin lỗi, con nhớ kỹ rồi."
Cậu thật sự cảm thấy rất áy náy, bởi vì học kỳ 2 lớp 12 không lo học hành cho tốt, lén lút ở chung với Lục Thức. Cậu không nói gì với Lâm Bội Bội, chỉ cố che giấu bí mật này.
Bộ dáng hiện giờ của cậu trông đáng thương như con thú nhỏ, đánh thức tình mẫu tử của Lâm Bội Bội. Bà sờ sờ đầu con trai, hối hận khi đã trách cứ cậu, giúp cậu sửa sang lại mũ áo hoodie, thấy cậu tươi cười nên cũng mỉm cười theo.
Nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt, Lục Thức bỗng nhiên nghĩ đến, Liễu Trạch Hi vốn lớn lên trong sự cưng chiều, được người lớn trong nhà bảo vệ rất tốt, rất ít khi tiếp xúc với những mặt tối của xã hội, bởi vậy vẫn luôn hồn nhiên đơn thuần, hoạt bát rộng rãi, bị bán còn giúp mẹ nó đếm tiền, thích ôm sai lầm lên người mình, mặt ngoài trông hung dữ, kỳ thật thiện lương lại dễ bắt nạt.
Dễ khiến cho người khác cảm thấy thương hại, cũng dễ khiến người khác muốn bắt nạt.
Nếu tương lai có một ngày Liễu Trạch Hi thay đổi tính tình, hắn và Lâm Bội Bội chắc hẳn sẽ trở thành hung thủ "mưu sát" Liễu Trạch Hi.
"Tiểu Lục tổng, xin hỏi cậu bị thương có nghiêm trọng không? Thật ngại quá, tôi thay mặt Hi Hi nhà chúng tôi xin lỗi cậu." Lâm Bội Bội cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Thức, bà giải thích, "Thực xin lỗi, Hi Hi không quen tiếp xúc với người lạ, vừa rồi chỉ là phản xạ có điều kiện. Nó đã học nhu đạo vài năm, ra tay có lẽ sẽ hơi nặng, nhưng nó không có ác ý, chỉ là không quen thuộc với cậu, hai người ở chung một thời gian là tốt rồi."
Nói đến chuyện luyện nhu đạo này, Liễu Trạch Hi bĩu môi, khi còn nhỏ cậu rất đáng yêu, người trong nhà sợ cậu bị người ta lừa bán, hơn nữa cậu nghịch ngợm gây sự, chẳng chịu ngồi yêu chút nào cả, mà xưởng chế tạo của Liễu thị vừa mới thành lập khiến bà không có quá nhiều thời gian chăm sóc cậu, vì thế Lâm Bội Bội lừa cậu đăng ký một lớp nhu đạo, mua đủ loại đồ chơi làm phần thưởng.
Thật ra đứa nhỏ chỉ cần quấy khóc một hồi đồ chơi sẽ dâng đến tay, nhưng tới cuối tuần Liễu Trạch Hi lại rất hào hứng đến lớp, Lâm Bội Bội hỏi cậu nguyên nhân, cậu nói muốn làm bố mẹ vui vẻ, quan trọng hơn là cơm ở đó ăn ngon.
Lúc ấy Lâm Bội Bội rất đau lòng, quyết đoán trả thêm tiền học phí, dặn thầy giáo nghiêm khắc dạy, đừng mềm lòng, bảo bối nhà bà là một nam tử hán kiên cường. Thầy giáo khen bà lý trí, dựng ngón tay cái lên, người làm mẹ giống như bà không nhiều lắm. Mà trên thực tế, Lâm Bội Bội ném con trai vào lớp học ngoại khóa, chủ yếu là vì đỡ phiền phức.
Từ đó về sau, Liễu Trạch Hi dốc lòng nghiên cứu nhu đạo, từ bảy tuổi học đến mười lăm tuổi, dáng người thoăn thoắt, mở đường cho ngày sau đá vào chít chít của Lục Thức.
Lục Thức nở một nụ cười ấm áp, nói: "Dì à, dì cứ gọi thẳng tên con là được rồi, sau này chúng ta đều là người một nhà. Dì yên tâm đi, con không trách Trạch Hi. Vừa hay con cũng có học tán đả, có thời gian sẽ nhờ em ấy chỉ giáo. Trạch Hi, em sẽ đồng ý chứ?"
Đúng là một kẻ hai mặt.
Liễu Trạch Hi không nhịn được mà thấy tê cả da đầu, lông tơ dựng đứng cả lên, anh là dao thớt, tôi là cá thịt, cậu có thể từ chối được à?
"Được, nhưng tôi sẽ không thủ hạ lưu tình với anh đâu." Cậu ra vẻ lãnh khốc nói.
Lục Thức lắc đầu, "Không việc gì, trên đấu trường không có cha con, càng không có bạn bè."
Không biết có phải ảo giác của Liễu Trạch Hi hay không, hai chữ "cha con" kia đặc biệt vang dội.
Lâm Bội Bội yên lặng nhìn bọn họ, cảm thấy không binh thường cho lắm. Không đề cập tới trò khôi hài trên mặt, ở trong mắt Lâm Bội Bội, tuy rằng Lục Thức xuất thân từ hào môn, nhưng làm người khiêm tốn, tính cách ôn hoà, không cao ngạo không nóng nảy, có bằng cấp, ngoại hình tốt, bà rất thích cậu ta. Nếu Liễu Trạch Hi có thể cùng Lục Thức tâm ý tương thông cũng coi như một chuyện tốt, nhưng xem tình hình trước mắt, con trai bà dường như bài xích Lục Thức quá mức.
Trạng thái kia không chỉ là vì mâu thuẫn từ việc liên hôn.
Bà ở trên thương trường đã nhiều năm, gặp đủ loại đầu trâu mặt ngựa, đương nhiên có thể nhìn ra điều kỳ lạ trong đó.
"Hi Hi trước giờ luôn lễ phép, chưa bao giờ vung tay đánh nhau với khách." Bà đột nhiên hỏi, "Lục Thức, có phải trước kia cậu đã từng gặp Hi Hi không?"
Bất kỳ ai cũng có thể nghe được, ẩn ý của bà là, trước kia hai người có quan hệ gì không?
Lục Thức ngẩn ra, nhìn sườn mặt Liễu Trạch Hi, thong thả ung dung nói: "Đúng vậy. Xin lỗi dì, con vẫn chưa giới thiệu với dì, Trạch Hi là......"
"E hèm." Liễu Trạch Hi hắng giọng, làm mặt quỷ với Lục Thức, cảnh cáo hắn đừng nói hươu nói vượn.
"Là gì của cậu?"
Lục Thức nhìn Liễu Trạch Hi, "Em ấy là người đầu tiên của con——"
Liễu Trạch Hi căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, hận không thể xông lên che miệng của Lục Thức lại, lo lắng hắn chưa đánh đã khai.
"Học sinh đầu tiên của con ạ."
Ngay sau đó, cậu được Lục Thức đặc xá bản án từ hình, "Dạ thưa dì, ba năm trước con từng làm gia sư cho Trạch Hi, bổ túc môn tiếng Anh cho em ấy."
"Đúng vậy mẹ, chẳng phải con đã kể với mẹ chuyện này rồi sao, hồi lớp 12 bố tìm cho con một gia sư tiếng Anh, chính là Lục Thức, khoảng thời gian đó mẹ không ở nhà cho nên chưa gặp anh ấy."
"À, tôi nhớ ra rồi, thì ra cậu chính là thầy Lục, tôi từng nghe Hi Hi nhắc qua trong điện thoại, nó rất sùng bái cậu, mỗi lần nói đến cậu đều hưng phấn. Nhờ có cậu giúp đỡ, thành tích tiếng Anh của Hi Hi tiến bộ rất nhiều, đáng tiếc nó không thể thuận lợi xuất ngoại......Mà sao mấy năm nay hai người không liên lạc với nhau?"
Lâm Bội Bội không nhớ nổi việc mời gia sư này, thuận miệng bịa vài câu. Biết con trai không bị bắt nạt, bà nhẹ nhàng thở ra, gia sư ngày xưa đột ngột trở thành đối tượng liên hôn của cậu, khó trách cậu biểu hiện mất tự nhiên như vậy, học sinh ghét thầy giáo cũng là chuyện binh thường.
Về phần đại thiếu gia nhà giàu sao phải đi làm gia sư, bà không quan tâm đến, có nhà giàu nào mà không có bí mật chứ?
Lục Thức nghe rõ câu nói kế tiếp của Lâm Bội Bội, lơ đãng mà nắm chặt tay, liếc liếc Liễu Trạch Hi, vẻ hoang mang xuất hiện trong mắt hắn.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực bên cạnh, Liễu Trạch Hi ngáp một cái nhằm che giấu sự xấu hổ của mình, "Đó là chuyện quá khứ rồi, thầy Lục ra nước ngoài, con không có phương thức liên hệ của anh ấy. Thời gian không còn sớm, nói xong rồi, con đi ngủ được chưa?"
"Từ từ, con tiễn Lục Thức với mẹ đã." Lâm Bội Bội nói vài câu ngắn gọn, sau đó xuống lầu trước.
"Em không có phương thức liên hệ của tôi?" Lục Thức hỏi.
"Không có mà." Liễu Trạch Hi vô tội nói.
Lục Thức im lặng một lúc lâu rồi rút một cây bút máy trong túi ra, kéo tay Liễu Trạch Hi, viết một dãy số lên mu bàn tay của cậu.
Chữ viết cũng đẹp như tay của cậu vậy.
Liễu Trạch Hi nhìn hàng mi dày của hắn, trong lòng ngứa ngáy.
Sau khi viết xong, Lục Thức ngước mắt hỏi: "Năm đó vì sao em chia tay tôi?"
Liễu Trạch Hi không muốn trả lời vấn đề này, "Sao nào, chẳng lẽ anh đặc biệt đến nối lại tình xưa với tôi?" Nực cười ghê.
"Không phải."
Lục Thức nhàn nhạt nói, "Tôi chỉ muốn kết hôn với em."
"???"
Vậy thì càng sai rồi nha!
Hết chương 3.
Beta: Hạ Uyển
***************
Nói xoa là xoa ngay, Lục Thức buông quần áo ra, ngồi xuống giường, ý bảo Liễu Trạch Hi xoay người. "Nằm sấp xuống."
"!!!"
Chuông cảnh báo trong lòng Liễu Trạch Hi reo vang, vội vàng lui về phía sau, lùi đến góc tường rồi nâng khuỷu tay lên, vẻ mặt kinh hoàng, "Không cần, không cần, hết đau lâu rồi."
Lục Thức chống tay lên tường, làm một tư thế Kabedon không mấy tiêu chuẩn, rũ mắt nhìn cậu. "Đừng khách sáo, lại đây."
"Tôi không lại đâu. Anh đừng có làm bậy, anh quên lúc nãy tôi quật ngã anh như thế nào à? Tôi biết võ đấy!"
Hai tay cậu giao nhau, cử động cẳng chân, kết quả bị Lục Thức bắt được cổ chân, hơn nữa trong không gian nhỏ hẹp, làm cậu không có cách nào sử dụng vũ lực.
"Đừng sợ, để tôi nhìn thử miệng vết thương sâu bao nhiêu."
Lục Thức dùng giọng điệu dịu dàng mê hoặc Liễu Trạch Hi, khiến cho cậu thả lỏng cảnh giác, trong chớp mắt, Lục Thức đè cậu dưới thân mình, tụt chiếc quần thể thao màu xám của cậu xuống.
Cậu nằm nghiêng, quay đầu lại nhìn nhìn Lục Thức, chạm vào ánh mắt của hắn thì vùi đầu vào gối, mơ hồ nói: "Có gì đẹp đâu, anh cắn mà anh còn không nhớ rõ à...... Mà thôi, nhanh lên, chỉ nhìn xíu thôi đấy."
Dù sao cũng không mất miếng thịt nào, cứ nhân cơ hội này khiến Lục Thức nhớ lại tội nghiệt anh ta tạo ra, Liễu Trạch Hi nghĩ thầm, nói không chừng anh ta sẽ cắn rứt lương tâm rồi tha cho cậu một mạng.
Lúc này tay Lục Thức đang dừng ở chỗ xương hông, sờ mép quần lót màu xanh nhạt của cậu chuẩn bị kéo xuống.
"Hai người đang làm gì đấy?"
Giọng của Lâm Bội Bội chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí ái muội trong phòng, hai người đồng thời quay đầu nhìn ra phía cửa, rồi ngu ngốc nhận ra rằng cửa không khóa.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí ngưng trọng.
Ngoài cửa, Lâm Bội Bội một tay bưng trái cây, một tay từ từ che miệng lại, không thể tin được cảnh tượng bà đang thấy, ánh mắt như dao nhỏ phóng qua, gần như chất vấn: "Không phải hai người đang bôi thuốc à, sao lại chạy lên giường rồi?"
Trong ba người chỉ có Lục Thức tương đối bình tĩnh, hắn nhanh chóng kéo quần Liễu Trạch Hi lên, dáng vẻ bình thản ung dung, "Dì à, dì đừng hiểu lầm, chúng con không làm cái gì hết. Trạch Hi nói trên người em ấy ngứa, kêu con gãi giúp em ấy."
Liễu Trạch Hi: "???"
Cậu cảm thấy rất oan ức, nhưng cậu không muốn mẹ biết năm đó cậu yêu sớm, đành phải nhẫn nhục chịu đựng, trong lòng lên án Lục Thức vô sỉ, ngoài miệng vẫn phải phối hợp hùa theo: "Đúng vậy, người con ngứa."
"Thật không? Hai đứa không làm chuyện xằng bậy đấy chứ?" Lâm Bội Bội hỏi.
Liễu Trạch Hi do dự một chút, nhấc tay thề: "Nếu con nói dối thì thiên lôi sẽ đánh xuống."
Kết quả cậu mới vừa nói xong, có tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, tiếng sấm vang lêm ầm ầm: "Đùng —— đùng ——", tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ, vô cùng đúng thời điểm.
Lâm Bội Bội: "......"
Liễu Trạch Hi: "......"
Lục Thức: "......"
"Không nhất thiết phải như thế đâu......" Đến khi tiếng sấm qua đi, Lâm Bội Bội mới nói, "Hai người chú ý đúng mực, đều là người trưởng thành cả rồi, chuyện gì nên làm, nên làm khi nào, trong lòng hai đứa hiểu rõ là được. Hi Hi, dù thế nào đi nữa con cũng đừng lấy tình cảm ra đùa giỡn, những hành vi này hẳn phải thành lập trên cơ sở tình cảm, nếu không sẽ thành vô trách nhiệm với cả hai bên, đã nhớ rõ chưa?"
Bà quở trách Liễu Trạch Hi, nhưng ánh mắt lại hướng về Lục Thức, âm thầm bày ra tư thái bảo vệ con trai nhỏ. Lục Thức làm bộ không nghe ra được ẩn ý trong lời nói, cười cười với bà, một bộ dáng văn nhã khiêm tốn, sau đó nhìn chằm chằm mũi chân, giấu đi mây mù nơi đáy mắt.
Liễu Trạch Hi không chú ý đến đợt sóng ngầm đang dâng trào kia, đứng trên mặt đất, đầu gục xuống, dường như đã làm sai điều gì đó, hổ thẹn nói: "Mẹ, con xin lỗi, con nhớ kỹ rồi."
Cậu thật sự cảm thấy rất áy náy, bởi vì học kỳ 2 lớp 12 không lo học hành cho tốt, lén lút ở chung với Lục Thức. Cậu không nói gì với Lâm Bội Bội, chỉ cố che giấu bí mật này.
Bộ dáng hiện giờ của cậu trông đáng thương như con thú nhỏ, đánh thức tình mẫu tử của Lâm Bội Bội. Bà sờ sờ đầu con trai, hối hận khi đã trách cứ cậu, giúp cậu sửa sang lại mũ áo hoodie, thấy cậu tươi cười nên cũng mỉm cười theo.
Nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt, Lục Thức bỗng nhiên nghĩ đến, Liễu Trạch Hi vốn lớn lên trong sự cưng chiều, được người lớn trong nhà bảo vệ rất tốt, rất ít khi tiếp xúc với những mặt tối của xã hội, bởi vậy vẫn luôn hồn nhiên đơn thuần, hoạt bát rộng rãi, bị bán còn giúp mẹ nó đếm tiền, thích ôm sai lầm lên người mình, mặt ngoài trông hung dữ, kỳ thật thiện lương lại dễ bắt nạt.
Dễ khiến cho người khác cảm thấy thương hại, cũng dễ khiến người khác muốn bắt nạt.
Nếu tương lai có một ngày Liễu Trạch Hi thay đổi tính tình, hắn và Lâm Bội Bội chắc hẳn sẽ trở thành hung thủ "mưu sát" Liễu Trạch Hi.
"Tiểu Lục tổng, xin hỏi cậu bị thương có nghiêm trọng không? Thật ngại quá, tôi thay mặt Hi Hi nhà chúng tôi xin lỗi cậu." Lâm Bội Bội cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Thức, bà giải thích, "Thực xin lỗi, Hi Hi không quen tiếp xúc với người lạ, vừa rồi chỉ là phản xạ có điều kiện. Nó đã học nhu đạo vài năm, ra tay có lẽ sẽ hơi nặng, nhưng nó không có ác ý, chỉ là không quen thuộc với cậu, hai người ở chung một thời gian là tốt rồi."
Nói đến chuyện luyện nhu đạo này, Liễu Trạch Hi bĩu môi, khi còn nhỏ cậu rất đáng yêu, người trong nhà sợ cậu bị người ta lừa bán, hơn nữa cậu nghịch ngợm gây sự, chẳng chịu ngồi yêu chút nào cả, mà xưởng chế tạo của Liễu thị vừa mới thành lập khiến bà không có quá nhiều thời gian chăm sóc cậu, vì thế Lâm Bội Bội lừa cậu đăng ký một lớp nhu đạo, mua đủ loại đồ chơi làm phần thưởng.
Thật ra đứa nhỏ chỉ cần quấy khóc một hồi đồ chơi sẽ dâng đến tay, nhưng tới cuối tuần Liễu Trạch Hi lại rất hào hứng đến lớp, Lâm Bội Bội hỏi cậu nguyên nhân, cậu nói muốn làm bố mẹ vui vẻ, quan trọng hơn là cơm ở đó ăn ngon.
Lúc ấy Lâm Bội Bội rất đau lòng, quyết đoán trả thêm tiền học phí, dặn thầy giáo nghiêm khắc dạy, đừng mềm lòng, bảo bối nhà bà là một nam tử hán kiên cường. Thầy giáo khen bà lý trí, dựng ngón tay cái lên, người làm mẹ giống như bà không nhiều lắm. Mà trên thực tế, Lâm Bội Bội ném con trai vào lớp học ngoại khóa, chủ yếu là vì đỡ phiền phức.
Từ đó về sau, Liễu Trạch Hi dốc lòng nghiên cứu nhu đạo, từ bảy tuổi học đến mười lăm tuổi, dáng người thoăn thoắt, mở đường cho ngày sau đá vào chít chít của Lục Thức.
Lục Thức nở một nụ cười ấm áp, nói: "Dì à, dì cứ gọi thẳng tên con là được rồi, sau này chúng ta đều là người một nhà. Dì yên tâm đi, con không trách Trạch Hi. Vừa hay con cũng có học tán đả, có thời gian sẽ nhờ em ấy chỉ giáo. Trạch Hi, em sẽ đồng ý chứ?"
Đúng là một kẻ hai mặt.
Liễu Trạch Hi không nhịn được mà thấy tê cả da đầu, lông tơ dựng đứng cả lên, anh là dao thớt, tôi là cá thịt, cậu có thể từ chối được à?
"Được, nhưng tôi sẽ không thủ hạ lưu tình với anh đâu." Cậu ra vẻ lãnh khốc nói.
Lục Thức lắc đầu, "Không việc gì, trên đấu trường không có cha con, càng không có bạn bè."
Không biết có phải ảo giác của Liễu Trạch Hi hay không, hai chữ "cha con" kia đặc biệt vang dội.
Lâm Bội Bội yên lặng nhìn bọn họ, cảm thấy không binh thường cho lắm. Không đề cập tới trò khôi hài trên mặt, ở trong mắt Lâm Bội Bội, tuy rằng Lục Thức xuất thân từ hào môn, nhưng làm người khiêm tốn, tính cách ôn hoà, không cao ngạo không nóng nảy, có bằng cấp, ngoại hình tốt, bà rất thích cậu ta. Nếu Liễu Trạch Hi có thể cùng Lục Thức tâm ý tương thông cũng coi như một chuyện tốt, nhưng xem tình hình trước mắt, con trai bà dường như bài xích Lục Thức quá mức.
Trạng thái kia không chỉ là vì mâu thuẫn từ việc liên hôn.
Bà ở trên thương trường đã nhiều năm, gặp đủ loại đầu trâu mặt ngựa, đương nhiên có thể nhìn ra điều kỳ lạ trong đó.
"Hi Hi trước giờ luôn lễ phép, chưa bao giờ vung tay đánh nhau với khách." Bà đột nhiên hỏi, "Lục Thức, có phải trước kia cậu đã từng gặp Hi Hi không?"
Bất kỳ ai cũng có thể nghe được, ẩn ý của bà là, trước kia hai người có quan hệ gì không?
Lục Thức ngẩn ra, nhìn sườn mặt Liễu Trạch Hi, thong thả ung dung nói: "Đúng vậy. Xin lỗi dì, con vẫn chưa giới thiệu với dì, Trạch Hi là......"
"E hèm." Liễu Trạch Hi hắng giọng, làm mặt quỷ với Lục Thức, cảnh cáo hắn đừng nói hươu nói vượn.
"Là gì của cậu?"
Lục Thức nhìn Liễu Trạch Hi, "Em ấy là người đầu tiên của con——"
Liễu Trạch Hi căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, hận không thể xông lên che miệng của Lục Thức lại, lo lắng hắn chưa đánh đã khai.
"Học sinh đầu tiên của con ạ."
Ngay sau đó, cậu được Lục Thức đặc xá bản án từ hình, "Dạ thưa dì, ba năm trước con từng làm gia sư cho Trạch Hi, bổ túc môn tiếng Anh cho em ấy."
"Đúng vậy mẹ, chẳng phải con đã kể với mẹ chuyện này rồi sao, hồi lớp 12 bố tìm cho con một gia sư tiếng Anh, chính là Lục Thức, khoảng thời gian đó mẹ không ở nhà cho nên chưa gặp anh ấy."
"À, tôi nhớ ra rồi, thì ra cậu chính là thầy Lục, tôi từng nghe Hi Hi nhắc qua trong điện thoại, nó rất sùng bái cậu, mỗi lần nói đến cậu đều hưng phấn. Nhờ có cậu giúp đỡ, thành tích tiếng Anh của Hi Hi tiến bộ rất nhiều, đáng tiếc nó không thể thuận lợi xuất ngoại......Mà sao mấy năm nay hai người không liên lạc với nhau?"
Lâm Bội Bội không nhớ nổi việc mời gia sư này, thuận miệng bịa vài câu. Biết con trai không bị bắt nạt, bà nhẹ nhàng thở ra, gia sư ngày xưa đột ngột trở thành đối tượng liên hôn của cậu, khó trách cậu biểu hiện mất tự nhiên như vậy, học sinh ghét thầy giáo cũng là chuyện binh thường.
Về phần đại thiếu gia nhà giàu sao phải đi làm gia sư, bà không quan tâm đến, có nhà giàu nào mà không có bí mật chứ?
Lục Thức nghe rõ câu nói kế tiếp của Lâm Bội Bội, lơ đãng mà nắm chặt tay, liếc liếc Liễu Trạch Hi, vẻ hoang mang xuất hiện trong mắt hắn.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực bên cạnh, Liễu Trạch Hi ngáp một cái nhằm che giấu sự xấu hổ của mình, "Đó là chuyện quá khứ rồi, thầy Lục ra nước ngoài, con không có phương thức liên hệ của anh ấy. Thời gian không còn sớm, nói xong rồi, con đi ngủ được chưa?"
"Từ từ, con tiễn Lục Thức với mẹ đã." Lâm Bội Bội nói vài câu ngắn gọn, sau đó xuống lầu trước.
"Em không có phương thức liên hệ của tôi?" Lục Thức hỏi.
"Không có mà." Liễu Trạch Hi vô tội nói.
Lục Thức im lặng một lúc lâu rồi rút một cây bút máy trong túi ra, kéo tay Liễu Trạch Hi, viết một dãy số lên mu bàn tay của cậu.
Chữ viết cũng đẹp như tay của cậu vậy.
Liễu Trạch Hi nhìn hàng mi dày của hắn, trong lòng ngứa ngáy.
Sau khi viết xong, Lục Thức ngước mắt hỏi: "Năm đó vì sao em chia tay tôi?"
Liễu Trạch Hi không muốn trả lời vấn đề này, "Sao nào, chẳng lẽ anh đặc biệt đến nối lại tình xưa với tôi?" Nực cười ghê.
"Không phải."
Lục Thức nhàn nhạt nói, "Tôi chỉ muốn kết hôn với em."
"???"
Vậy thì càng sai rồi nha!
Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất