Vô Tình Nhặt Được Sếp Lớn Trên Thiên Đình
Chương 2: Thần Mưa
Trà Cúc Dưa Leo
Hùng Linh Công trực tiếp cắp ngang Văn Ngọc Thu lên rồi mang đi, Chu Văn Khoan lập tức cũng bay theo sau.
Hùng Linh Công đáp xuống nơi có cái lỗ như Văn Ngọc Thu đã chỉ, chỉ vừa đáp xuống nơi, ngay lập tức Hùng Linh Công cảm nhận được một sức hút kì lạ như muốn kéo hắn vào trong. Có điều hắn thân là thần thánh sao có thể bị thứ sức mạnh nhỏ nhoi này ảnh hưởng.
Còn về phần Văn Ngọc Thu, nếu không được Hùng Linh Công giữ lấy cổ áo, chỉ e là đã bị hút vào cái lỗ ấy một lần nữa mất. Hùng Linh Công ném Văn Ngọc Thu cho Chu Văn Khoan vừa mới bay tới giữ lấy, bản thân thì bước tới kiểm tra cái lỗ.
Thiên đình vốn biệt lập với không gian của trần thế, hoặc có thể nói thiên đình nằm trong một chiều không gian khác theo ngôn ngữ hiện đại, điều đó lý giải cho việc dù con người có thể lên mặt trăng nhưng họ vẫn không thể tìm thấy được thiên cung. Nhưng không hiểu bằng cách nào cái lỗ này lại được tạo ra, mở ra đường thông cho nhân gian và thiên đình. Khiến cho Văn Ngọc Thu bị hút lên nơi này.
Bỗng Hùng Linh Công nhíu mày lại, hắn phát hiện ra một tia quỷ khí kì lạ, rất mỏng và yếu ớt, hầu như chỉ nhìn thoáng qua thì không cảm nhận được, lâu dần tia quỷ khí bị thần khí của Hùng Linh Công xua tan đi không còn lại gì.
Cảm thấy có điều quỷ dị, hắn quyết định bẩm báo chuyện này lại cho Ngọc Hoàng sau.
"Y Sơn Linh Tích Đại vương, ngài có tìm ra được điều gì không?"
Nghe thấy tiếng Chu Văn Khoan nói, hắn quay người lại, khuôn mặt nghiêm nghị nay lại thêm phần nghiêm trọng hơn trước, "Cảm phiền Độc Cước ngài đưa người phàm này xuống dưới trần gian, còn việc này ta sẽ bẩm với lại Ngọc Hoàng."
Nghe Hùng Linh Công nói vậy, Chu Văn Khoan cũng biết có điều không tiện nói trước mặt người phàm bên cạnh nên hiểu ý, đáp lời đồng ý, rồi đưa Văn Ngọc Thu đi xuống bằng cái lỗ mà Văn Ngọc Thu đã bị nó hút vào.
Sau khi vừa bước qua khỏi cái lỗ, Văn Ngọc Thu cuối cùng cũng nhìn thấy lại được ngôi nhà thân thương của mình, cậu mừng rỡ chạy lại chỗ cái bàn cầm lấy ly trà sữa đã tan mất đá từ lâu, vừa mới hút một ngụm lập tức đã phun đầy ra đất.
Kinh tởm! Kinh tởm! Kinh tởm!
"Cái thứ quỷ gì đây?" Văn Ngọc Thu sau khi phun trà sữa ra khỏi miệng liền thốt lên, trà sữa hương vị bị biến chất, chỉ còn lại một mùi ôi thiu kinh tởm, khiến cho Văn Ngọc Thu chạy đi súc miệng tận ba lần.
"Cậu đúng là ngu ngốc, bộ cậu không biết rằng cậu ở trên thiên giới trải qua 30 phút rồi sao." Chu Văn Khoan nhìn tên ngốc vừa đi ra từ nhà tắm, miệng còn đang chép chép thử xem có còn mùi không, cười nói tiếp: "30 phút trên thiên giới thì dưới hạ giới đã trải qua 1 tuần rồi."
"Cái gì?"
Văn Ngọc Thu nghe như tiếng sét ngang tai, muốn ngất đi mất, cậu không ngờ đã qua một tuần rồi, cậu còn đang là sinh viên trường đại học, một tuần rồi không đi học chắc chắn sẽ bị trừ điểm chuyên cần mất, một sinh viên ba tốt như cậu cơ mà. Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi!!!
Nhìn Văn Ngọc Thu quằn quại ôm đầu mình ngồi trên ghế sô pha, Chu Văn Khoan cũng không quan tâm nhiều, chỉ nói: "Nếu như cậu có thể lên được thiên giới thì coi như cậu có duyên, ta sẽ cho cậu một phần phúc khí, sau này gia đình hạnh phúc, con cháu sum vầy, sống lâu lại khỏe mạnh."
"Cảm... ơn... ngài."
Chu Văn Khoan móc ra một viên hạt châu màu xanh nước nhạt óng ánh ném tới trong lòng bàn tay cậu, "Cái này cho ngươi."
Văn Ngọc Thu chỉ cảm thấy khi lòng bàn tay chạm vào hạt châu, trên người giống như có một vòng bảo hộ, không chỉ có ngăn cản che trời lấp đất, mà trên người còn có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời. Cậu nắm chặt bảo bối trong tay, trong lòng một trận cảm thán, thiên giới phát triển thật, máy lạnh bây giờ thu lại nhỏ như hạt đậu vậy.
Văn Ngọc Thu ngẩng đầu lên vừa định cảm ơn lần nữa, thì chỉ thấy trước mắt chỉ còn lại gió phật qua mặt cậu, còn người vốn đứng nơi đó thì đã biến mất. Cậu nhìn lại cái lỗ trên tường kia thì thấy nó đã trở thành một cái lỗ to như người trưởng thành vừa đi qua để lại, cậu thật sự muốn khóc...
...
Sắc trời tốt tươi, không khí buổi tối vô cùng trong lành, Văn Ngọc Thu mệt mỏi đặt balo sang một bên, ngồi trên ghế sô pha thở phào, ánh mắt đưa sang cái lỗ to tướng trên bức tường đằng kia, cậu đành rũ rượi lấy đại một cái màn treo gắn tạm để che lấp.
"Thật là, nói rằng sẽ giải quyết, rốt cuộc thì sao? Cái lỗ to đùng thế kia kìa."
Văn Ngọc Thu lầm bầm trách móc, đứng lên định rót một cốc nước bỗng nghe thấy tiếng động rầm rầm, cậu trừng mắt mắt to, vẻ mặt hồ nghi, nhìn tới cái lỗ bị che bởi bức màn...
Một bóng dáng ai đó dần hiện ra, âm thanh càng ngày càng to, dần dần xuất hiện một bóng người đàn ông cao lớn, khôi ngô tuấn tú, mắt sáng như sao, vẻ mặt hớn ha hớn hở đi ra.
Văn Ngọc Thu trợn tròn mắt lên, nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy có chuyện không lành. Đang nhìn chằm chằm người đàn ông kia, hắn bỗng lên tiếng: "Ấy chà, hóa ra đây là đường tắt mà mấy tiên nữ nói sao, quả thật là đường tắt nha, đi nhanh thật!"
Lúc này Phùng Bạo mới nhìn thấy Văn Ngọc Thu đứng bên kia nhìn mình, hắn hớn ha hớn hở chạy lại, miệng cười toe toét, giọng nói hùng hồn: "Cậu là tên phàm nhân vô tình lên được thiên cung sao? Ha ha, đúng là có tài nha." Vừa nói Phùng Bạo vừa đánh bôm bốp vào vai cậu. Văn Ngọc Thu lúc này chỉ biết cứng đờ người, suy nghĩ về nhân sinh, về cuộc sống, muốn hỏi tại sao mình lại gặp những chuyện không đâu như vậy.
"Ngài là ai vậy?"
"Cậu không biết đến ta à? Cũng phải, nhân gian điêu khắc ta không râu ria xồm xoàm, thì cũng là không phân được ai với ai."
Phùng Bạo tự nhiên bước tới ghế sô pha ngồi chễm chệ như rễ bà góa, tự nhiên như nhà của mình.
"Ta chính là Cường Bạo Đại Vương trước đây là Duy Nhạc thần tướng trên thiên đình, đến cả Ngọc Hoàng cũng không làm gì được ta, ha ha."
Vừa nói hắn vừa huênh hoang cười, nhưng chỉ vừa dứt lời sấm chớp từ đâu ầm ầm kéo tới. Văn Ngọc Thu bị tiếng sấm đột ngột làm giật mình, nhìn kẻ huênh hoang mới bị ông trời cảnh cáo mà vẫn tươi cười trước mặt. truyen bjyx
"Ngài có thể giải thích cho ta biết tại sao ngài lại từ nơi kia đi ra không?"
Phùng Bạo vẫn hết sức tự nhiên đi tới tủ lạnh nhà cậu, dưới ánh mắt khó hiểu của Văn Ngọc Thu mà mở tủ lạnh lấy đồ ăn, ăn một cách ngon lành.
"Ta nghe các tiên nữ trên nói rằng có một cái lỗ thông với trần gian, hơn nữa còn có thể đi xuống trần gian một cách nhanh chóng. Nên ta đi thử thôi."
Cậu nghe thấy hắn nói mà cả người chấn động cả lên, khóe miệng giật giật, tự nhiên tay ngứa ngáy, muốn đấm vào cái mồm đang nói nhảm kia. Có điều, cậu là người thường sao có thể đấu lại thần thánh chứ, cho nên Ngọc Thu dặn lòng mình phải kiềm nén lại.
"Được rồi, đi tới rồi thì mời ngài về cho."
"Ít nhất thì cũng mời ta một chung trà chứ."
Thấy hắn nhây nhưa ở lại, cậu dứt khoát nói: "Nhà tôi không có trà, mời ngài đi cho."
Phùng Bạo miệng vẫn cười cười ha hả, bộ dáng vô cùng hống hách: "Ta đây cứ ở đây đấy thì sao?"
Văn Ngọc Thu cũng đành bó tay, chỉ biết mặc kệ tên mặt dày đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi một cách tự nhiên kia. Cậu đi tới nhà bếp, bắt đầu nấu bữa cơm trưa đơn giản.
Vừa mới bật bếp thì vèo một tiếng đằng sau lưng cậu vang lên, chỉ vừa mới quay đầu liền thấy Phùng Bạo đứng ngay bên cạnh. Cậu liền bị giật mình, làm rơi cái muôi xuống đất. Sau khi thấy được rõ người đang đứng kia là ai, Ngọc Thu lập tức nổi nóng.
Thật là, cho dù là thần thánh đi chăng nữa, thì cứ như thế này cậu chả nào sợ nổi đâu, mà là tức muốn bể gan rồi.
"Nhớ nấu phần ta nữa nha."
"Thần thánh cũng ăn cơm nữa hả."
Phùng Bạo ló đầu nhìn vào nồi canh chua cá lóc đang sôi sùng sục, hít một hơi, chép chép miệng.
"Thần thánh bọn ta một khi xuống trần thì sẽ dùng cơ thể của người phàm, thì đương nhiên sẽ có nhu cầu bình thường của người thường rồi."
Ngọc Thu à một tiếng xong cũng chả quan tâm, tiếp tục nấu nướng.
Đột nhiên đôi mắt cậu giật giật liên hồi, linh cảm nói cho cậu biết rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Sự thật đúng là như linh cảm xấu của cậu.
Cậu vừa nấu xong hết món ăn, bày biện lên bàn, Ngọc Thu ngước nhìn chỗ ghế sô pha thì lại không thấy vị thần kia đâu, chỉ thấy trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình Việt Nam nào đó, trên bàn còn một ly nước đang uống dở.
Văn Ngọc Thu nhìn tìm khắp nhà nhưng chẳng thấy người... nhầm, thần ở đâu.
Thích thì tới, thích thì đi, tưởng nhà cậu là cái trạm dừng chân chắc.
Cậu hậm hực mà bĩu môi, đi lại ăn cơm một mình, chỉ là sợ tên kia sẽ lại tới rồi bảo cậu không chừa cho hắn, nên cậu chừa lại một chút ít cơm canh cho hắn.
Ăn xong thì cậu lại bắt tay làm bài tập trên trường, Văn Ngọc Thu chính là sinh viên năm nhất của trường Đại Học Sư Phạm Hồ Chí Minh, để làm một sinh viên năm tốt, cậu đành phải cố gắng làm hết đống deadline mà giảng viên giao cho.
Bên ngoài trời gió hiu hiu lạnh, cậu mở ban công cho mát nên có thể nghe rõ tiếng gió rít gào bên tai. Từng cơn gió mát thổi qua, tầm 7 giờ tối nhưng ánh trăng lại rất sáng và tỏ.
Đang làm bài, đột nhiên, một đồ vật mềm mại sờ đến bả vai Văn Ngọc Thu, nháy mắt, sợ hãi giống như tia chớp truyền khắp thân thể, cậu nuốt một ngụm nước miếng, quay người lại, phát hiện một bàn tay tái nhợt đặt trên người...
Đồng tử Ngọc Thu nháy mắt co rút lại, trái tim như muốn ngừng đập tới nơi, người cậu cứng đờ đi, cơ thể lạnh dần.
Đối phương thấy cậu như vậy, cũng vô cùng tốt bụng la lên.
"Hù!"
"Má!!!"
Đối phương cười ha hả như được mùa khi thấy phản ứng của cậu, lúc này Ngọc Thu mới nhận ra đối phương là người, hoặc có thể là người, nhưng nói chung đối phương hoàn toàn không có ý muốn hại cậu.
Lúc này cơ thể cậu như sống lại, bật dậy, tức giận như muốn nổ tung tới nơi:" Ông là ai? Muốn hù người ta đứng tim hay sao?"
"Đâu có đâu." Lúc này mới thấy rõ người đối diện là một người trung niên, chắc tầm bốn mươi năm mươi mấy tuổi, mặt mũi trông cũng có vẻ phúc hậu, hiền lành, không có vẻ gì là người xấu cả, nhưng luôn cứ ngó nơi này nhìn nơi kia khắp nhà cậu, rồi sờ sờ mó mó.
"Này! Tôi gọi bảo vệ lên đây đấy."
Ông chú bấy giờ mới đi tới ngồi trước mặt cậu cười, từ tốn nói:" Ta là Vũ Sư, dân gian hay gọi là Thần Mưa. Nghe nói có cái đường tắt trên thiên đình nên mới tò mò đến đây."
Trời đất!
Ngọc Thu nghe mà choáng váng cả người, bây giờ nhà cậu không còn là cái trạm dừng chân nữa rồi mà thành cái chợ luôn rồi, lại còn quảng cáo cho nhau nữa cơ.
"Ai nói với ngài như vậy?"
"À, lúc nãy ta gặp phải Cường Bạo Đại Vương, ngài ấy nói cho ta biết đấy."
Lại là cái vị thần Cường Bạo xấu xa này, ăn chực uống chùa một mình còn không đủ, còn muốn rủ bạn tới ăn chực uống chùa chung hả, sao cứ gây hại cho người dân lương thiện như mình vậy hả.
"Chẳng lẽ người trên thên giới xuống trần gian không được nhanh sao? Sao cứ bảo đây là đường tắt thế?"
Trên phim cậu hay coi, thần thánh bay xuống bay lên thiên giỡi và trần gian như đi chợ ấy mà.
"Lúc trước thì là vậy, nhưng bây giờ thì thiên giới cũng có cái quy định của nó chứ. Bây giờ muốn xuống trần gian thì phải làm thủ tục này nọ. Cứ như phàm nhân các người đi nước ngoài vậy, phải có thứ gọi là hộ chiếu ấy."
Được rồi, hôm nay cậu tiếp thu được nhiều kiến thức quá rồi.
Có điều còn chưa đợi cậu tiêu hóa kiến thức xong, thì lại thêm chuyện xảy tới.
Trà Cúc Dưa Leo
oOo
Lời tâm sự: Đây là tác phẩm đầu tay của mình, nên mong mọi người góp ý cho mình nhé.
Hùng Linh Công trực tiếp cắp ngang Văn Ngọc Thu lên rồi mang đi, Chu Văn Khoan lập tức cũng bay theo sau.
Hùng Linh Công đáp xuống nơi có cái lỗ như Văn Ngọc Thu đã chỉ, chỉ vừa đáp xuống nơi, ngay lập tức Hùng Linh Công cảm nhận được một sức hút kì lạ như muốn kéo hắn vào trong. Có điều hắn thân là thần thánh sao có thể bị thứ sức mạnh nhỏ nhoi này ảnh hưởng.
Còn về phần Văn Ngọc Thu, nếu không được Hùng Linh Công giữ lấy cổ áo, chỉ e là đã bị hút vào cái lỗ ấy một lần nữa mất. Hùng Linh Công ném Văn Ngọc Thu cho Chu Văn Khoan vừa mới bay tới giữ lấy, bản thân thì bước tới kiểm tra cái lỗ.
Thiên đình vốn biệt lập với không gian của trần thế, hoặc có thể nói thiên đình nằm trong một chiều không gian khác theo ngôn ngữ hiện đại, điều đó lý giải cho việc dù con người có thể lên mặt trăng nhưng họ vẫn không thể tìm thấy được thiên cung. Nhưng không hiểu bằng cách nào cái lỗ này lại được tạo ra, mở ra đường thông cho nhân gian và thiên đình. Khiến cho Văn Ngọc Thu bị hút lên nơi này.
Bỗng Hùng Linh Công nhíu mày lại, hắn phát hiện ra một tia quỷ khí kì lạ, rất mỏng và yếu ớt, hầu như chỉ nhìn thoáng qua thì không cảm nhận được, lâu dần tia quỷ khí bị thần khí của Hùng Linh Công xua tan đi không còn lại gì.
Cảm thấy có điều quỷ dị, hắn quyết định bẩm báo chuyện này lại cho Ngọc Hoàng sau.
"Y Sơn Linh Tích Đại vương, ngài có tìm ra được điều gì không?"
Nghe thấy tiếng Chu Văn Khoan nói, hắn quay người lại, khuôn mặt nghiêm nghị nay lại thêm phần nghiêm trọng hơn trước, "Cảm phiền Độc Cước ngài đưa người phàm này xuống dưới trần gian, còn việc này ta sẽ bẩm với lại Ngọc Hoàng."
Nghe Hùng Linh Công nói vậy, Chu Văn Khoan cũng biết có điều không tiện nói trước mặt người phàm bên cạnh nên hiểu ý, đáp lời đồng ý, rồi đưa Văn Ngọc Thu đi xuống bằng cái lỗ mà Văn Ngọc Thu đã bị nó hút vào.
Sau khi vừa bước qua khỏi cái lỗ, Văn Ngọc Thu cuối cùng cũng nhìn thấy lại được ngôi nhà thân thương của mình, cậu mừng rỡ chạy lại chỗ cái bàn cầm lấy ly trà sữa đã tan mất đá từ lâu, vừa mới hút một ngụm lập tức đã phun đầy ra đất.
Kinh tởm! Kinh tởm! Kinh tởm!
"Cái thứ quỷ gì đây?" Văn Ngọc Thu sau khi phun trà sữa ra khỏi miệng liền thốt lên, trà sữa hương vị bị biến chất, chỉ còn lại một mùi ôi thiu kinh tởm, khiến cho Văn Ngọc Thu chạy đi súc miệng tận ba lần.
"Cậu đúng là ngu ngốc, bộ cậu không biết rằng cậu ở trên thiên giới trải qua 30 phút rồi sao." Chu Văn Khoan nhìn tên ngốc vừa đi ra từ nhà tắm, miệng còn đang chép chép thử xem có còn mùi không, cười nói tiếp: "30 phút trên thiên giới thì dưới hạ giới đã trải qua 1 tuần rồi."
"Cái gì?"
Văn Ngọc Thu nghe như tiếng sét ngang tai, muốn ngất đi mất, cậu không ngờ đã qua một tuần rồi, cậu còn đang là sinh viên trường đại học, một tuần rồi không đi học chắc chắn sẽ bị trừ điểm chuyên cần mất, một sinh viên ba tốt như cậu cơ mà. Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi!!!
Nhìn Văn Ngọc Thu quằn quại ôm đầu mình ngồi trên ghế sô pha, Chu Văn Khoan cũng không quan tâm nhiều, chỉ nói: "Nếu như cậu có thể lên được thiên giới thì coi như cậu có duyên, ta sẽ cho cậu một phần phúc khí, sau này gia đình hạnh phúc, con cháu sum vầy, sống lâu lại khỏe mạnh."
"Cảm... ơn... ngài."
Chu Văn Khoan móc ra một viên hạt châu màu xanh nước nhạt óng ánh ném tới trong lòng bàn tay cậu, "Cái này cho ngươi."
Văn Ngọc Thu chỉ cảm thấy khi lòng bàn tay chạm vào hạt châu, trên người giống như có một vòng bảo hộ, không chỉ có ngăn cản che trời lấp đất, mà trên người còn có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời. Cậu nắm chặt bảo bối trong tay, trong lòng một trận cảm thán, thiên giới phát triển thật, máy lạnh bây giờ thu lại nhỏ như hạt đậu vậy.
Văn Ngọc Thu ngẩng đầu lên vừa định cảm ơn lần nữa, thì chỉ thấy trước mắt chỉ còn lại gió phật qua mặt cậu, còn người vốn đứng nơi đó thì đã biến mất. Cậu nhìn lại cái lỗ trên tường kia thì thấy nó đã trở thành một cái lỗ to như người trưởng thành vừa đi qua để lại, cậu thật sự muốn khóc...
...
Sắc trời tốt tươi, không khí buổi tối vô cùng trong lành, Văn Ngọc Thu mệt mỏi đặt balo sang một bên, ngồi trên ghế sô pha thở phào, ánh mắt đưa sang cái lỗ to tướng trên bức tường đằng kia, cậu đành rũ rượi lấy đại một cái màn treo gắn tạm để che lấp.
"Thật là, nói rằng sẽ giải quyết, rốt cuộc thì sao? Cái lỗ to đùng thế kia kìa."
Văn Ngọc Thu lầm bầm trách móc, đứng lên định rót một cốc nước bỗng nghe thấy tiếng động rầm rầm, cậu trừng mắt mắt to, vẻ mặt hồ nghi, nhìn tới cái lỗ bị che bởi bức màn...
Một bóng dáng ai đó dần hiện ra, âm thanh càng ngày càng to, dần dần xuất hiện một bóng người đàn ông cao lớn, khôi ngô tuấn tú, mắt sáng như sao, vẻ mặt hớn ha hớn hở đi ra.
Văn Ngọc Thu trợn tròn mắt lên, nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy có chuyện không lành. Đang nhìn chằm chằm người đàn ông kia, hắn bỗng lên tiếng: "Ấy chà, hóa ra đây là đường tắt mà mấy tiên nữ nói sao, quả thật là đường tắt nha, đi nhanh thật!"
Lúc này Phùng Bạo mới nhìn thấy Văn Ngọc Thu đứng bên kia nhìn mình, hắn hớn ha hớn hở chạy lại, miệng cười toe toét, giọng nói hùng hồn: "Cậu là tên phàm nhân vô tình lên được thiên cung sao? Ha ha, đúng là có tài nha." Vừa nói Phùng Bạo vừa đánh bôm bốp vào vai cậu. Văn Ngọc Thu lúc này chỉ biết cứng đờ người, suy nghĩ về nhân sinh, về cuộc sống, muốn hỏi tại sao mình lại gặp những chuyện không đâu như vậy.
"Ngài là ai vậy?"
"Cậu không biết đến ta à? Cũng phải, nhân gian điêu khắc ta không râu ria xồm xoàm, thì cũng là không phân được ai với ai."
Phùng Bạo tự nhiên bước tới ghế sô pha ngồi chễm chệ như rễ bà góa, tự nhiên như nhà của mình.
"Ta chính là Cường Bạo Đại Vương trước đây là Duy Nhạc thần tướng trên thiên đình, đến cả Ngọc Hoàng cũng không làm gì được ta, ha ha."
Vừa nói hắn vừa huênh hoang cười, nhưng chỉ vừa dứt lời sấm chớp từ đâu ầm ầm kéo tới. Văn Ngọc Thu bị tiếng sấm đột ngột làm giật mình, nhìn kẻ huênh hoang mới bị ông trời cảnh cáo mà vẫn tươi cười trước mặt. truyen bjyx
"Ngài có thể giải thích cho ta biết tại sao ngài lại từ nơi kia đi ra không?"
Phùng Bạo vẫn hết sức tự nhiên đi tới tủ lạnh nhà cậu, dưới ánh mắt khó hiểu của Văn Ngọc Thu mà mở tủ lạnh lấy đồ ăn, ăn một cách ngon lành.
"Ta nghe các tiên nữ trên nói rằng có một cái lỗ thông với trần gian, hơn nữa còn có thể đi xuống trần gian một cách nhanh chóng. Nên ta đi thử thôi."
Cậu nghe thấy hắn nói mà cả người chấn động cả lên, khóe miệng giật giật, tự nhiên tay ngứa ngáy, muốn đấm vào cái mồm đang nói nhảm kia. Có điều, cậu là người thường sao có thể đấu lại thần thánh chứ, cho nên Ngọc Thu dặn lòng mình phải kiềm nén lại.
"Được rồi, đi tới rồi thì mời ngài về cho."
"Ít nhất thì cũng mời ta một chung trà chứ."
Thấy hắn nhây nhưa ở lại, cậu dứt khoát nói: "Nhà tôi không có trà, mời ngài đi cho."
Phùng Bạo miệng vẫn cười cười ha hả, bộ dáng vô cùng hống hách: "Ta đây cứ ở đây đấy thì sao?"
Văn Ngọc Thu cũng đành bó tay, chỉ biết mặc kệ tên mặt dày đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi một cách tự nhiên kia. Cậu đi tới nhà bếp, bắt đầu nấu bữa cơm trưa đơn giản.
Vừa mới bật bếp thì vèo một tiếng đằng sau lưng cậu vang lên, chỉ vừa mới quay đầu liền thấy Phùng Bạo đứng ngay bên cạnh. Cậu liền bị giật mình, làm rơi cái muôi xuống đất. Sau khi thấy được rõ người đang đứng kia là ai, Ngọc Thu lập tức nổi nóng.
Thật là, cho dù là thần thánh đi chăng nữa, thì cứ như thế này cậu chả nào sợ nổi đâu, mà là tức muốn bể gan rồi.
"Nhớ nấu phần ta nữa nha."
"Thần thánh cũng ăn cơm nữa hả."
Phùng Bạo ló đầu nhìn vào nồi canh chua cá lóc đang sôi sùng sục, hít một hơi, chép chép miệng.
"Thần thánh bọn ta một khi xuống trần thì sẽ dùng cơ thể của người phàm, thì đương nhiên sẽ có nhu cầu bình thường của người thường rồi."
Ngọc Thu à một tiếng xong cũng chả quan tâm, tiếp tục nấu nướng.
Đột nhiên đôi mắt cậu giật giật liên hồi, linh cảm nói cho cậu biết rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Sự thật đúng là như linh cảm xấu của cậu.
Cậu vừa nấu xong hết món ăn, bày biện lên bàn, Ngọc Thu ngước nhìn chỗ ghế sô pha thì lại không thấy vị thần kia đâu, chỉ thấy trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình Việt Nam nào đó, trên bàn còn một ly nước đang uống dở.
Văn Ngọc Thu nhìn tìm khắp nhà nhưng chẳng thấy người... nhầm, thần ở đâu.
Thích thì tới, thích thì đi, tưởng nhà cậu là cái trạm dừng chân chắc.
Cậu hậm hực mà bĩu môi, đi lại ăn cơm một mình, chỉ là sợ tên kia sẽ lại tới rồi bảo cậu không chừa cho hắn, nên cậu chừa lại một chút ít cơm canh cho hắn.
Ăn xong thì cậu lại bắt tay làm bài tập trên trường, Văn Ngọc Thu chính là sinh viên năm nhất của trường Đại Học Sư Phạm Hồ Chí Minh, để làm một sinh viên năm tốt, cậu đành phải cố gắng làm hết đống deadline mà giảng viên giao cho.
Bên ngoài trời gió hiu hiu lạnh, cậu mở ban công cho mát nên có thể nghe rõ tiếng gió rít gào bên tai. Từng cơn gió mát thổi qua, tầm 7 giờ tối nhưng ánh trăng lại rất sáng và tỏ.
Đang làm bài, đột nhiên, một đồ vật mềm mại sờ đến bả vai Văn Ngọc Thu, nháy mắt, sợ hãi giống như tia chớp truyền khắp thân thể, cậu nuốt một ngụm nước miếng, quay người lại, phát hiện một bàn tay tái nhợt đặt trên người...
Đồng tử Ngọc Thu nháy mắt co rút lại, trái tim như muốn ngừng đập tới nơi, người cậu cứng đờ đi, cơ thể lạnh dần.
Đối phương thấy cậu như vậy, cũng vô cùng tốt bụng la lên.
"Hù!"
"Má!!!"
Đối phương cười ha hả như được mùa khi thấy phản ứng của cậu, lúc này Ngọc Thu mới nhận ra đối phương là người, hoặc có thể là người, nhưng nói chung đối phương hoàn toàn không có ý muốn hại cậu.
Lúc này cơ thể cậu như sống lại, bật dậy, tức giận như muốn nổ tung tới nơi:" Ông là ai? Muốn hù người ta đứng tim hay sao?"
"Đâu có đâu." Lúc này mới thấy rõ người đối diện là một người trung niên, chắc tầm bốn mươi năm mươi mấy tuổi, mặt mũi trông cũng có vẻ phúc hậu, hiền lành, không có vẻ gì là người xấu cả, nhưng luôn cứ ngó nơi này nhìn nơi kia khắp nhà cậu, rồi sờ sờ mó mó.
"Này! Tôi gọi bảo vệ lên đây đấy."
Ông chú bấy giờ mới đi tới ngồi trước mặt cậu cười, từ tốn nói:" Ta là Vũ Sư, dân gian hay gọi là Thần Mưa. Nghe nói có cái đường tắt trên thiên đình nên mới tò mò đến đây."
Trời đất!
Ngọc Thu nghe mà choáng váng cả người, bây giờ nhà cậu không còn là cái trạm dừng chân nữa rồi mà thành cái chợ luôn rồi, lại còn quảng cáo cho nhau nữa cơ.
"Ai nói với ngài như vậy?"
"À, lúc nãy ta gặp phải Cường Bạo Đại Vương, ngài ấy nói cho ta biết đấy."
Lại là cái vị thần Cường Bạo xấu xa này, ăn chực uống chùa một mình còn không đủ, còn muốn rủ bạn tới ăn chực uống chùa chung hả, sao cứ gây hại cho người dân lương thiện như mình vậy hả.
"Chẳng lẽ người trên thên giới xuống trần gian không được nhanh sao? Sao cứ bảo đây là đường tắt thế?"
Trên phim cậu hay coi, thần thánh bay xuống bay lên thiên giỡi và trần gian như đi chợ ấy mà.
"Lúc trước thì là vậy, nhưng bây giờ thì thiên giới cũng có cái quy định của nó chứ. Bây giờ muốn xuống trần gian thì phải làm thủ tục này nọ. Cứ như phàm nhân các người đi nước ngoài vậy, phải có thứ gọi là hộ chiếu ấy."
Được rồi, hôm nay cậu tiếp thu được nhiều kiến thức quá rồi.
Có điều còn chưa đợi cậu tiêu hóa kiến thức xong, thì lại thêm chuyện xảy tới.
Trà Cúc Dưa Leo
oOo
Lời tâm sự: Đây là tác phẩm đầu tay của mình, nên mong mọi người góp ý cho mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất