Chương 14: Dấu hiệu tốt
Đúng lúc Tạ Đình vừa bên trong bước ra.
"Cô ấy sao rồi?"
"Mặc tổng chúc mừng,Tiêu tiểu thư có chuyển biến tốt hơn những ngày trước, lúc chiều viện trưởng đã kiểm tra bảo khoảng bốn năm ngày nữa sẽ tỉnh!"
Dực Thâm vui vẻ gật đầu:"tốt!"
"Tôi có bệnh nhân đang chờ,xin phép đi trước!":cô nhanh chóng cáo từ Dực Thâm rẽ phải đi chăm sóc bệnh nhân đang chờ.Dực Thâm gật đầu với Tạ Đình,quay lưng đẩy cửa phòng bệnh bước vào lặng lẽ ngồi cạnh Thanh Tiêu đang ngủ ngon lành bỏ mặc thế giới bên ngoài. Dực Thâm nhẹ nhàng sửa lại cọng tóc vểnh lên trên đỉnh như cái ăng ten của cô,nhìn thật sự rất không biết từ lúc nào hắn đã bất giác mỉm cười.Không thể không phủ nhận Thanh Tiêu quả thật được ông trời ưu ái làn da trắng nõn như em bé,đôi môi đỏ mọng như son khiến ta không nhịn được muốn cắn một cái, sống mũi thẳng, mi mắt dài cong vút,đôi mắt như hạt ngọc khiến người ta không khỏi ganh tị.Nếu cô kết hợp với anh tạo ra một cục bông nhỏ sẽ dễ thương như nào nhỉ?Dực Thâm chợt giật mình...anh đang suy nghĩ cái gì vậy...cục bông nhỏ...humm cũng không phải là không thể nếu được anh rất muốn nhưng tình hình hiện tại e gặp mặt anh cũng khiến cô khó chịu.
Dực Thâm tâm trạng hỗn độn nhìn ngắm người phụ nữ mà anh yêu vô điều kiện... không chối bỏ nổi quả thật bây giờ anh yêu cô bằng cả tính mạng,nếu cô đòi tim phổi anh cũng móc ra đưa cho cô nhưng cô lại không yêu anh,coi anh là tên điên khùng qua lại với cô cũng chỉ đạt mục đích gì đó. Nhưng sự thật là vậy! Cô nói đúng,anh tiếp cận cô là có mục đích.Cô nói đúng chả có gì sai ai mà chấp nhận nổi cuộc sống đang yên lành xuất hiện đầu ra một tên không thân cũng chả quen chạy tới nhà nhận là bạn trai hai năm,hôm nay tới là muốn bàn chuyện hôn lễ.Anh còn nhớ rõ vẻ mặt ngạc nhiên lúc đấy của cô.
"Lúc đó cô còn hỏi anh là ai? ".Còn ba mẹ cô thì nghĩ cô ngại nên không thèm để ý sự phản đổi la hét từ chối nhận người quen của cô, đẩy cô với anh đi ra ngoài chơi.Bị đuổi ra khỏi nhà.Thanh Tiêu mang một bụng bực tức lườm anh, nhanh chân đi trước anh, một lát sau cô đứng lại khoanh tay trước ngực chờ đến lúc anh đi tới cô liền nâng giọng tra hỏi:
"Anh quen tôi?"
Dực Thâm không ngần ngại gật đầu.
Thấy anh không chút lấp liếm thẳng thắn gật đầu Thanh Tiêu ngờ vực:"tôi thiếu tiền anh?"
Dực Thâm bật cười:" không phải!"rồi vượt qua người Thanh Tiêu đi thẳng về phía cổng.
" không phải nợ tiền vậy thì nợ gì?" mải suy nghĩ.Lúc cô nhận ra Dực Thâm đã rời đi thì anh đã tới gần cổng chính trang viên Hạ gia.Càng suy nghĩ càng tò mò Thanh Tiêu trước giờ là người hiếu kì muốn biết việc gì nhất định phải biết được liền chạy theo Dực Thâm vào tận trong xe của anh.
Cô ép anh tựa vào cửa xe,ánh mắt sắc bén,mặt nghiêm túc hỏi:" vậy rốt cuộc là sao,tại sao lại chạy đến nhà tôi dây dưa không rõ ràng giữa tôi và anh có gì sao?".
Người cô mang mùi hương nhàn nhạt mát mẻ bạc hà phả vào mặt Thẩm Dục khiến anh mất tập trung không thốt nên lời,ngẩn người nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang phóng đại trước mặt.
"này?" Thanh Tiêu thấy tên không biết sỉ diện mặt dày tới nhà cô nhận mình là bạn trai cạnh cô hai năm bất động như pho tượng không hé răng trả lời câu hỏi của mình liền mất kiên nhẫn nghiến răng nhắc nhở đối phương. Thanh Tiêu trong lòng mừng thầm: " Chắc chắn anh ta sợ cô không chấp nhận mình nên bắt đầu sợ rồi sao.? ".
Đang đắc ý,bỗng tầm nhìn của cô tối sầm lại tên khốn vô liêm sỉ mặt dày hơn cả mặt đường này dám cưỡng hôn cô.Hắn cạy miệng cô ra... hùng hổ xâm chiếm khoang miệng cô ra sức càn quét khoang miệng nhỏ... không chịu yếu thế nếu hắn đã tự mình tìm tới, tự dâng thì Thanh Tiêu cô đây cũng chả cần khách
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất